Tôi Là Bình Hoa Trong Thế Giới Vô Hạn

Chương 96: Thế giới hiện thực (8) - Woaa ~ gợi cảm như mèo con...

Chiếc Thuyền Ngọt Ngào

13/07/2024

Edit: Meii.

Trong ánh mắt giật mình của Lâm Uẩn, Đường Ninh khẽ cười nhẹ.

Cậu cũng chẳng rõ tại sao mình có thể nhẹ nhàng nhắc đến Kỳ Vân như thế, cẩn thận nghĩ lại, quái vật đáng sợ thật, nhưng nếu quái vật biến thành Kỳ Vân thì dường như cũng chẳng dọa người lắm.

Mà người kia mỗi tầng đều phất tay với cậu, như thể đã chờ cậu thật lâu, nên đến khi gặp lại mới hưng phấn đến thế.

Khi xe đi vào đường hầm, trong khoảnh khắc nhá nhem đó, trên cửa sổ xe bỗng xuất hiện một bóng người đàn ông cao lớn đẹp đẽ. Đường Ninh quay đầu lại, lại thấy cửa sổ xe tối om như thể cậu đã nhìn nhầm.

“Là anh sao?” Đường Ninh nói nhỏ, tuy không cao giọng nhưng vẫn chứa đầy sự thân mật.

Toàn bộ khoang xe cũng nhanh chóng lạnh xuống, hai tay đang cầm vô lăng của tài xế khẽ run lên, “Không bật điều hòa mà nhỉ, sao mùa hè lại lạnh như này?”

Đường Ninh nhìn tài xế, thấy tài xế vẫn lái xe bình thường, cậu nghĩ nghĩ rồi ra dấu “suỵt” với cánh cửa xe tối đen, cậu đoán là cái bóng vẫn nghe thấy cậu.

Khi xe ra khỏi đường hầm, ánh mặt trời chiếu vào xe, Đường Ninh mới thấy Lâm Uẩn ngồi cạnh chảy đầy mồ hôi lạnh, hoàn toàn không còn bộ dáng bình tĩnh ban đầu nữa.

Ngay khi xe chạy đến cửa tiểu khu, Lâm Uẩn cũng không nhiều lời, lập tức bảo tài xế lái xe đi.

Đường Ninh có chút xấu hổ nhìn cái bóng của mình, cậu cũng không thấy có gì khác lạ.

Thật ra theo lý mà nói thì người này cũng không phải Kỳ Vân, mà là bóng của Kỳ Vân mới đúng.

Chắc cũng có thể nói chuyện như người thường được.

Đường Ninh ngồi xổm xuống, ngón tay trắng mịn sờ vào cái bóng, nghiêm túc nói: “Em sẽ mang anh về nhà, nhưng anh nhất định phải ngoan đó, vì nhà em có một bé mèo nhỏ, lá gan nó cũng nhỏ xíu à, anh không được dọa nó, biết chưa?”

Dưới cái nhìn chăm chú của Đường Ninh, cái bóng gật đầu.

Ha. Thật sự theo về luôn!

“Có phải ai làm em khó chịu, rồi bị em nhìn thấy, anh sẽ giải quyết người kia hả?”

Cái bóng tiếp tục gật đầu.

“Nhưng như vậy không được, tuy rằng em có khó chịu, nhưng tội của bọn họ cũng nhỏ xíu mà.” Đường Ninh chỉ cái bóng.

Cái bóng không gật cũng không lắc, đứng yên tỏ vẻ đáng thương.

“Nếu chẳng may khi em nhìn anh, sau đó bỗng nhiên thấy khó chịu, em mong anh biến mất, anh cũng làm theo hả?”

Cái bóng lắc đầu lia lại, tạo ra một hình ảnh kỳ cục.

Cũng hiểu đạo lí rồi.

Ngẫm lại cũng đúng, cái bóng vẫn luôn nghiêm túc làm theo quy tắc, nói là quái vật nhưng lại không giống quái vật.

“Vậy lần sau anh còn làm thế không?” Đường Ninh dịu dàng hỏi.

Cái bóng gật đầu.

Đường Ninh: “?”

“Ý anh là, anh biết lỗi rồi nhưng lần sau anh vẫn dám làm tiếp hả?” Đường Ninh trợn mắt.

Cái bóng tiếp tục gật đầu.

Đường Ninh đỡ trán, muốn nói lại thôi.

Cũng phải, cái bóng luôn hành động dựa vào quy tắc, bất kể là cái quy tắc kia vô lý đến đâu nó cũng sẽ bướng bỉnh làm theo.

Nhưng mà nếu như vậy thì, sau này cậu phải làm sao ở cùng với người khác đây? Chẳng lẽ lúc đóng phim, đạo diễn Thường mắng cậu một cái, cậu mà khó chịu thì giây tiếp theo, đạo diễn Thường lập tức đi lãnh cơm hộp à?

Hẳn là cũng không đến nỗi thế, Đường Ninh nhớ khi đó, đạo sĩ mở miệng đòi mua tiền giấy với giá 500 vạn, cậu chỉ khó chịu một chút thôi, nhưng sau đó đối phương càng lúc càng quá đáng, cảm giác khó chịu càng lúc càng nhiều lên, mãi đến khi cảm xúc gia tăng quá nhanh rồi xuất hiện một tia ác ý, cậu mới có cảm giác không ổn rồi lập tức cúi đầu.

Như vậy có nghĩa là, khi nào tâm trạng cậu cực kì âm u, cái bóng luôn ẩn mình sẽ lập tức hóa thân thành quái vật đáng sợ sao?

Đường Ninh rối rắm nhìn cái bóng. Cậu nhìn cái bóng thật lâu, lâu đến mức cái bóng cũng cảm nhận được sự bất an mơ hồ, Đường Ninh mới nhỏ giọng hỏi: “Anh thích ăn cái gì?”

Muốn tìm hiểu một người, trước tiên phải tìm hiểu sở thích ăn uống của người đó.

Đây vẫn luôn là phương châm kết bạn đơn giản của Đường Ninh.

Cái bóng vẫn không phản ứng.

Ngay khi Đường Ninh thấy khó hiểu, định vươn tay chọc cái bóng một cái. Bỗng một hơi thở lành lạnh phả vào mặt cậu, môi Đường Ninh cũng chạm vào một cái gì đó lạnh lẽo.



Giữa mùa hè nóng nực, bảo vệ tiểu khi nhìn nam sinh vẫn ngồi xổm lẩm bà lẩm bẩm nửa ngày kia bỗng dưng đỏ mặt. Cũng phải thôi, chắc là say nắng đến hỏng đầu rồi mới ngồi một mình chỉ chỉ cái bóng trên tường lâu thế.

......

Đường Ninh mang cái bóng về nhà mình, lấy chìa khóa mở cửa phòng ra. Happy thường ngày vẫn chạy ra cửa đợi cậu về hôm nay lại đâu mất.

Đường Ninh gọi vài tiếng, Happy cũng không đáp lại cậu.

Cuối cùng, Đường Ninh tìm được bé mèo nhỏ đang co rúm lại dưới ghế sô pha, cả người Happy run lên bần bật vì sợ.

Đường Ninh bất đắc dĩ nhìn cái bóng sau mình, “Anh dọa nó rồi.”

Vẫn nói chủ nào tớ nấy, thân là một bé mèo nhát gan, Happy chỉ thích mình Đường Ninh, còn khi nhìn thấy bất cứ một ai khác, Happy sẽ lập tức trốn vào một góc. Đường Ninh định ôm Happy đi ngủ, nhưng bây giờ nhìn bé mèo, hẳn là bé chẳng muốn ngủ với cậu.

Haizz. Tuy rằng bây giờ mới sáu bảy giờ tối, nhưng Đường Ninh thật sự rất buồn ngủ, hẳn là do sau khi đạo sĩ chết, bản thân Đường Ninh cũng suy yếu đi.

“Bây giờ em cảm thấy thân thể mình yếu đi nhiều, là có liên quan đến anh à?” Đường Ninh hỏi

Cái bóng gật đầu.

Đường Ninh thở dài, cố nén cơn buồn ngủ mà đổ thức ăn cho mèo ra bát, sau đó mới mơ mơ hồ hồ mở cửa phòng ngủ ngã lên giường. Hai mắt Đường Ninh díu lại, cậu thấy cái bóng vẫn lặng lẽ đứng ở cánh cửa. Trong căn phòng tối tăm, bóng người kia như bị bóng tối che đi gương mặt, đôi tay tự nhiên mà rủ xuống.

Cho dù đã che đi gương mặt, nhưng bóng dáng vẫn còn đó, ngay khi y đứng lên, trong lòng Đường Ninh lộp bộp một chút. Cậu bật đèn đầu giường lên, muốn thông qua ánh đèn ấm áp để nhìn y, nhưng sau khi cậu bật đèn, cái bóng cũng biến mất.

Trốn rồi sao?

Đường Ninh tùy tay tắt đèn, cái bóng vừa biến mất đã xuất hiện một lần nữa. Lúc này, cái bóng chỉ cách giường khoảng năm bước chân, nhìn vẫn cứng đờ như cũ.

Đường Ninh bị nhìn chằm chằm nên không có cách nào ngủ được, cậu nhỏ giọng nói: “Em muốn đi ngủ.”

Cái bóng vẫn nhìn cậu chằm chằm.

Đường Ninh bỗng có cảm giác cái bóng đang nhìn cậu khó hiểu, thắc mắc xem tại sao cậu lại không thoải mái.

Đường Ninh chui cả người vào trong chăn, cậu chậm rãi vươn tay ra khỏi chăn rồi bật đèn lên. Ngay khi ánh sáng ấm áp bừng lên, cảm giác căng thẳng kia cũng biến mất ngay lập tức.

Nhưng đèn đầu giường quá sáng, chùm chăn lên mặt lại khó thở, Đường Ninh dứt khoát nhắm mắt lại, dựa vào thói quen mà vươn tay tắt đèn. Theo lý mà nói, lẽ ra lúc này Đường Ninh đang rất buồn ngủ, nhưng trong đầu cậu lại luôn hiện lên bóng người kia, chắc là y đang cách cậu rấy gần nhỉ? Có phải đã đi đến mép giường rồi không?

Đầu óc miên mang suy nghĩ khiến cậu chẳng thể ngủ được.

Hay là mở mắt xem xíu nhỉ? Híp mắt lại, nhìn qua khe hở ngón tay một xíu chắc cũng không sao ha?

Đường Ninh hơi hơi mở một con mắt, lại không thấy gì. Sau đó cậu khẽ mở mắt còn lại, vẫn không thấy gì.

Đường Ninh thở dài một hơn, khẽ trở mình một cái, lập tức đối diện một đôi mắt cong cong, đôi môi mỉm cười kì cục như mặt hề, gương mặt đẹp trai vui sướng đập vào mắt Đường Ninh....

Sau đó, y ôm chầm lấy Đường Ninh như an ủi bé mèo hoảng sợ.

Trái tim Đường Ninh đập thình thịch, có lẽ là gan cậu đã lớn hơn một xíu nên cậu cũng không thật sự sợ hãi, thậm chí, cậu còn chọc chọc khuôn mặt của cái bóng, nhỏ giọng oán hận: “Anh dọa em!”

Ngoài cửa phòng ngủ chưa đóng chặt bỗng xuất hiện một cái đầu nhỏ đầy lông, đôi mắt mèo xanh lục sợ hãi nhìn về phía giường của chủ nhân mình.

Chủ nhân thích nó nhất đang bị một vị khách xa lạ ôm ngủ.

Happy ngồi sau cánh cửa tức giận mà liếm lông mình.

......

Lúc này, tại cửa tiểu khu.

Một người đàn ông mặc tây trang trắng tinh lấy một cái kính một mắt đeo lên, hắn chậm rãi đặt thấu kính trước mắt trái mình như đang nhòm thứ gì đó.

Bên cạnh hắn là một thiếu nữ có đôi mắt như cá chết, ả lười biếng hỏi: “Thấy gì rồi?”

“Woaa ~ một bé mèo đáng yêu ~”

Thiếu nữ nhíu mi.

“Nhỏ nhỏ xinh xinh nha ~” Người đàn ông nheo mắt, “Woa ~ so với mèo thì chủ nhân càng mê người hơn....”

Thiếu nữ trợn trắng mắt.

Một dòng máu tươi chảy ra từ hốc mắt người đàn ông, hắn nhắm mắt, dùng tay còn lại lấy khăn tay bịt mắt lại. Sau đó, một dòng máu tươi tràn ra khỏi khóe môi hắn, người đàn ông kiềm chế hít sâu một hơn, biến ra một cái khăn tay sạch sẽ khác lau máu mình. Nhưng ngay sau đó lỗ tai và lỗ mũi của hắn cũng chảy máu, thất khiếu đổ máu khiến người đàn ông từ bỏ việc giãy giụa, hắn bình tĩnh nói: “Quái vật ở ngôi trường ma đi theo cậu ta rồi.”

......

Trong một văn phòng gọn gàng ngăn lắp, một cô gái mặc trang phục công sở đang ngồi trước máy tính gõ phím lạch cạch, đối diện cô là Lâm Uẩn.



“Cậu chắc chắn là cậu ta mới vượt qua ba phó bản?” cô gái đẩy mắt kính trên mũi, nói nhỏ: “Người mới này ghê gớm thế.”

Lâm Uẩn gật đầu.

“Chuyện ở cấp ba Đức Minh cần đợi mấy ngày nữa mới xác nhận được. Nếu đúng như những gì cậu nói, thù lao sẽ là của Đường Ninh.” Cô gái cập nhật hồ sơ của Đường Ninh, cô cũng tra được ở thế giới đầu tiên, cậu đã diệt được vụ “Ma nữ bắt xe“.

“Vốn dĩ lão Tiêu đã nhận nhiệm vụ này, hắn là một trong số ít người chơi biết về huyền học, không ngờ lại bị Đường Ninh xử lý dễ dàng.” Cô gái bất đắc dĩ nói: “Cậu hỏi đồng đội của cậu có muốn nhận nhiệm vụ này không, thù lao nói sau.”

......

Diễn đàn.

【#Bát_quái】Có ai gặp Đường Ninh chưa?

【Chủ nhà】

Nghe nói cái tên đạo sĩ chuyên lừa gạt, hãm hại người khác kia bị Đường Ninh xử rồi, tiếc là tui khum có mặt ở hiện trường, rất mong ai đó kể lại chi tiết xíu.

【Lầu 1 】 Nhìn tiêu đề này tôi còn tưởng mình đang ở khu bát quái trong diễn đàn giới giải trí chứ.

Nói về công việc của cậu ta thì cậu ta đúng là có một cái mặt tuyệt đẹp kiếm ra tiền, nhưng kĩ năng diễn xuất của cậu ta lại tự đập nát chén cơm đó. Nhưng nghe nói cậu ta thật thà lắm, vẻ ngoài còn đẹp hơn trên màn ảnh nã. Tôi có một người bạn trước kia là anti-fan của cậu ta, một thẳng nam hàng thật giá thật chỉ thích mấy chị gái dân dài ngực nở. Thế mà chỉ ngẫu nhiên gặp cậu ta một lần, người bạn kia của tôi lại trộm mua tạp chí có hình cậu ấy, còn rất mê những bộ phim mà cậu ta diễn đơ như tượng nữa.

【Lầu 2 】 Thực ra là không có “người bạn” nào ở đây cả đúng không? Gì zậy trời, fans cuồng của Đường Ninh à?

【Lầu 3】 Thằng nào ăn nói xà lơ về kỹ thuật diễn của Đường Ninh thế? Tôi có mặt ở trường Đức Minh lúc đó đây này!! Lúc đó tôi hoàn toàn bị kỹ thuật diễn giả heo ăn thịt hổ của cậu ta thuyết phục luôn! Ban đầu tôi với đồng đội còn tưởng cậu ta chỉ là nắm thóc, ai dè đạo sĩ Vương còn cách cậu ta một đoạn bỗng cứng đờ lại. Cách giết người của cậu ta kì lạ vô cùng, hình như cậu ta có thể khống chế bóng của người khác, nhìn cái cách cậu ta đối xử với kẻ địch nhìn dễ sợ cực.

【Lầu 4】 Khuyên má nào định hiến mạng hãy xem video rồi bình tĩnh lại, với ba cái trò mèo của mấy người thì chạy đến chỗ Đường Ninh khác gì dê vào miệng cọp chứ.

【Lầu 5】 Ai theo tôi không! Lập đội đi kết bạn với Đường Ninh đê!!!

......

Ngủ một giấc sâu đến tận bốn giờ sáng hôm sau.

Đường Ninh mơ mơ hồ hồ vươn tay muốn sờ mèo nhỏ của mình, kết quả lại chạm vào một khoảng lạnh băng, lạnh đến mức làm cậu tỉnh táo không ít. Đường Ninh mở mắt nhìn bóng người nằm cạnh mình.

Bóng người không mềm mại như mèo, cũng chẳng đáng yêu như mèo, lại càng không ấm áp như mèo.... Có lẽ khi bị con người ôm ngủ, loài mèo cũng cảm thấy thế nhỉ?

Đường Ninh vừa ngủ dậy khiến giọng nói của cậu có chút nũng nịu: “Anh có thể vào phó bản với em không?”

Cái bóng lắc đầu.

Tuy rằng cũng đoán được, nhưng khi cái bóng phủ nhận, Đường Ninh vẫn cảm thấy vô cùng hụt hẫng. Cậu nhanh chóng sắp xếp lại từ ngữ.

“Đúng rồi, anh có thể nói cho em biết chuyện gì đã xảy ra lúc em sắp rời khỏi phó bản không?” Đường Ninh hỏi điều cậu vẫn luôn thắc mắc.

Cái bóng im lặng.

Lúc này, Đường Ninh mới nhận ra khả năng giao tiếp của cái bóng cũng có giới hạn, người này chỉ có thể lắc đầu hoặc gật đầu, không thể cho cậu biết nhiều thông tin được, cậu ngẫm nghĩ, hỏi: “Sau khi em hôn mê, Kỳ Vân đã truyền cho em rất nhiều sức mạnh sao?”

Cái bóng gật đầu.

Đường Ninh nhìn khuôn mặt giống hệt Kỳ Vân trước mặt, nhưng khí chất lại có chút không giống. Bỗng nhiên, trong đầu cậu xuất hiện một ý tưởng lạ lùng, ý tưởng kia xuất hiện như một lời chúc phúc khiến Đường Ninh ngơ ra một chút, sau đó cậu mới nhẹ giọng hỏi: “Là anh ấy đem anh... cho em?”

Lúc này, cái bóng cười cười gật đầu.

Nụ cười của y vẫn quái đản như vậy, nhưng Đường Ninh lại không thấy sợ hãi chút nào.

Đường Ninh ngơ ngác, cuộn tròn cả người trong ổ chăn, run giọng nói: “Anh ấy không còn sức mạnh, ở thế giới đó thì anh ấy phải làm sao bây giờ?”

Cái bóng không trả lời cậu, chỉ ôm cậu thật chặt.

Đường Ninh rúc vào người cái bóng, yên lặng nằm một lúc, sau đó mới lấy di động ra xem tin tức. Lúc này, cậu nhìn thấy mấy tin nhắn của Lâm Uẩn, hắn hỏi cậu có muốn nhận nhiệm vụ “Ma nữ bắt xe” kia không, nhưng Đường Ninh từ chối.

Tuy rằng bây giờ cậu có cái bóng, nhưng mọi hành động của cái bóng đều tiêu hao tinh lực của Đường Ninh. Ma nữ lợi hại như vậy, nhiều người còn chưa thu phục được cô ta, Đường Ninh cảm thấy nếu cậu nhận nhiệm vụ, chẳng biết thắng bại thế nào nhưng chắc chắn cậu sẽ bị hút thành xác khô trước.

Hơn nữa......

“Tôi còn chưa đóng phim xong, bây giờ muốn tập trung đóng phim đã.” Đường Ninh nghiêm túc trả lời.

Những ngày tiếp theo, Đường Ninh vẫn nơm nớp lo sợ đóng phim, nhưng sinh hoạt của cậu thoải mái hơn nhiều. Ví dụ như Lâm Uẩn hay mang đồ ăn cho cậu, cái bóng sẽ giúp cậu đuổi mấy thứ ma quỷ cùng những vị khách kì cục không mời, ngay cả đạo diễn Thường mỗi khi mắng cậu cũng nói khẽ lại.

Những ngày tháng bận rộn nhưng vui vẻ cứ thế trôi qua thật mau.

Chẳng mấy chốc, Đường Ninh đã nghe thấy tiếng thông báo của trò chơi.

【Tích — Chuẩn bị đếm ngược vào phó bản tiếp theo —】

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tôi Là Bình Hoa Trong Thế Giới Vô Hạn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook