Tôi Là Bình Hoa Trong Thế Giới Vô Hạn

Chương 112: Thị trấn ma (16) - Con mồi

Chiếc Thuyền Ngọt Ngào

13/07/2024

Edit: Meii

Đường Ninh cảm giác ánh mắt của Lâm Uẩn nhìn cậu rất kỳ lạ, trong phó bản kinh dị lại bị đồng đội nhìn chằm chằm bằng ánh mắt khác thường như thế thật đáng sợ, chẳng lẽ sau lưng cậu có quỷ sao?!

Da đầu Đường Ninh tê dại, cậu không dám cử động, sợ hãi kêu lên một tiếng: “.... Mau lại đây đi.”

Thân thể Lâm Uẩn lập tức nói “được” rồi chạy tới, dáng người vẫn nhanh nhẹn mạnh mẽ như mỗi lần hắn chạy trốn, ngoại trừ nhìn vẻ mặt hắn vẫn có chút hối hận thì cũng không có gì khác thường.

“Cậu làm sao thế?” Đường Ninh lo lắng đến quên cả gõ chữ, khi cậu cảm thấy bất an sẽ có thói quen mở to hai mắt, đôi mắt nhìn quanh xem có chuyện gì.

Lâm Uẩn cao hơn Đường Ninh một chút, từ góc độ của hắn khi nhìn hai mắt Đường Ninh, nhìn thấy hàng mi cong vút như con bướm đêm bung cánh, ánh mắt trong suốt chỉ có mỗi hình phản chiếu của hắn, như thể hắn chính là cả thế giới của đối phương.

Lại thêm tiếng nói thánh thót của Đường Ninh.

Lâm Uẩn hoàn toàn không giữ nổi vẻ mặt của mình, hắn gian nan nói: “Cậu gõ chữ ——”

Bằng không hắn sẽ không nhịn được mà muốn được nước lấn tới mất.

Xem như hắn cũng đã hiểu tại sao Đường Ninh lại hấp dẫn sự chú ý của mấy người như Mạc Vân Sơ, Kỳ Vân, Cố Vân, và đến bây giờ là Thiệu Minh Ôn rồi! Không phải tại thể chất của Đường Ninh chỉ hấp dẫn bọn họ, mà là chính kiểu người như bọn họ mới có đủ sức mạnh và khả năng để độc chiếm Đường Ninh.

Mỗi lần hắn nghĩ bản thân đã động tâm với Đường Ninh, thì bản năng sinh tồn của hắn sẽ nhắc hắn phải bình tĩnh lại.

Thế giới hiện thực thì có “cái bóng” từ phó bản Trường học ma quái, trong phó bản thì lại có một NPC không bình thường như Thiệu Minh Ôn...

“Đúng rồi, sao lúc nãy cậu lại bảo món ăn Thiệu Minh Ôn nấu có vị giống với của Mạc Vân Sơ nấu?” Lâm Uẩn khó hiểu hỏi.

Đường Ninh nhanh chóng gõ chữ: 【Bởi vì giống lắm luôn!】

“Mạc Vân Sơ xuất hiện ở phó bản đầu tiên của cậu, đến bây giờ cũng bốn năm ngày rồi nhỉ? Làm sao cậu nhớ rõ hương vị của mấy món đó chứ?” Lâm Uẩn hỏi.

【Hương vị của mấy món ngon vô cùng sẽ rất khó quên!】 Đường Ninh đáp.

“Ký ức của cậu cũng sẽ tô điểm thêm cho hương vị mỗi món ăn, cậu dám khẳng định bản thân nhớ chuẩn, không sai chứ?”

Đường Ninh lập tức không còn tự tin, dù sao thì trí nhớ của cậu vẫn luôn không tốt lắm.

“Lần sau ngàn vạn lần đừng nói mấy lời kích thích này với Thiệu Minh Ôn, biết chưa?” Lâm Uẩn dặn dò mãi không thôi: “Kẻ như Thiệu Minh Ôn chính là một con hổ biết cười điển hình đó, đừng nhìn anh ta cười vui vẻ như vậy, ta đoán lúc đó anh ta đã có cả ý muốn giết người rồi cũng nên.”

Đường Ninh do dự một chút, đánh chữ hỏi: 【Lâm Uẩn này, cậu nói xem, liệu Mạc Vân Sơ có khả năng biến thành Thiệu Minh Ôn không?】

Cái tên Mạc Vân Sơ một lần nữa xuất hiện bên tai làm trái tim của Lâm Uẩn như bị bóp chặt, hắn cao giọng: “Không có khả năng!”

Lâm Uẩn hít sâu một hơi, miễn cưỡng đè cảm giác sợ hãi mà cái tên này mang lại: “NPC không phải người chơi, sao hắn có thể đi ra đi vào trong thế giới thẻ bài được?”

Giống hệt những gì hệ thống nói....

Có lẽ chỉ là sự trùng hợp thôi, trên đời này sẽ có rất nhiều người chế biến món thịt kho tàu như vậy, có hai người làm ra món có hương vị giống nhau cũng.... À còn bánh Red Velvet nữa? Có thể bảo Thiệu Minh Ôn làm thử bánh Red velvet không nhỉ? Không được, ở cái trấn cổ này có khi chẳng có dụng cụ làm bánh kem ấy chứ.

Hơn nữa, trong phó bản Trường học ma quái kia, cậu đã được ăn món bánh Red Velvet có hương vị giống hệt ở phó bản đầu tiên mà.

Lúc đó Kỳ Vân nói mua ở ngoài tiệm.

Bỗng nhiên Đường Ninh muốn khóc quá.

Cảm xúc muốn khóc ập đến, mạnh mẽ hơn cả những lúc khác, rào rạt khó mà ngăn cản, bởi vì đó là nỗi bi thương từ tận sâu trong linh hồn, dễ dàng khiến toàn bộ nội tâm cậu suy sụp.

Có lẽ Lâm Uẩn nói đúng, chỉ vì cậu đã quá nhớ Mạc Vân Sơ, quá mong muốn người ký xuất hiện một lần nữa, cho nên đầu óc và đầu lưỡi của cậu đều muốn lừa cậu, chỉ cần cậu ăn một món giống với khi đó, đầu lưỡi cậu liền lừa cậu rằng hương vị đó giống với món ăn Mạc Vân Sơ nấu, chắc hẳn Mạc Vân Sơ đang đi theo cậu qua mỗi phó bản.

Làm sao có thể chứ?

Đường Ninh nâng tay lên, che lại đôi mắt, giống như hoàng đế mặc bộ đồ mới bỗng nghe được sự thật từ đám đông. (Meii: truyện bộ quần áo mới của Hoàng Đế.)

“Cậu làm sao thế?” Lâm Uẩn hoảng hốt dò hỏi.

Nước mắt rơi xuống cổ tay trắng tuyết, Đường Ninh đưa tay dụi mắt, chóp mũi hồng hồng, đuôi mắt ửng đỏ, “Hình như có cát bay vào mắt.” Cậu dùng mu bàn tay lau mặt một chút, vừa lau vừa cười vừa rơi nước mắt: “Tôi không sao, chúng ta đi thôi.”

Trên bầu trời mây đen vần vũ nãy giờ, nhưng bên này Đường Ninh lại “mưa rơi” trước, cậu lung tung lau nước mắt trên mặt, dừng chân lại, thấy trưởng trấn đi từ phòng của Chương Vân ra.

Sau khi Chương Vân đưa trưởng trấn đến cổng lớn, vẻ mặt của người đàn ông trung niên vô cùng buồn rầu, dường như muốn nói gì đó với Chương Vân, nhưng cuối cùng chỉ thở dài một tiếng.

Vẻ mặt của Chương Vân cũng không tốt lắm, hắn lẳng lặng đứng yên đó, nhìn theo hướng trưởng trấn rời đi.



Chờ trưởng trấn rời khỏi, Đường Ninh và Lâm Uẩn mới tiến lên phía trước, Chương Vân thấy vệt nước mắt đã khô trên mặt Đường Ninh, nháy mắt liền lo lắng: “Sao cậu lại khóc?”

“Tôi không có sao đâu, vừa nãy có hạt bụi rơi vào mắt thôi.” Đường Ninh vẫn cười, nhưng giọng nói có chúy khàn, còn mang theo giọng mũi mềm mại, “Cậu thì sao, trưởng trấn tới tìm cậu có chuyện gì sao?”

Nhắc tới chuyện này, ánh mắt quan tâm nhìn Đường Ninh bỗng trở lên ảm đạm rõ rệt.

“Có chút việc.”

Đường Ninh nghiêm túc nói: “Có thể nói với tôi không? Biết đâu bọn tôi có thể giúp gì đó.”

Chương Vân trầm mặc một chút, nhẹ giọng nói: “Mọi người hy vọng tôi có thể làm mồi nhử.”

“Sao?” Đường Ninh có chút mờ mịt.

Sau khi Chương Vân giải thích một hồi, Đường Ninh mới hiểu được làm mồi nhử như thế nào.

Chu đạo trưởng kia đưa ra phương pháp xây miếu trấn áp hai tiểu quỷ, cần phải đặt hai thi thể của chúng trong miếu mới được. Nhưng hai thi thể của đồng nam đồng nữ đã biết mất, không có thi hài, cho dù xây miếu xong cũng chẳng trấn áp được bọn chúng.

Vì thế, Chu đạo trưởng nghĩ ra một cách, đó là lấy người sống làm mồi nhử hai con tiểu quỷ kia ra để bắt ba ba trong rọ.

Bọn họ cần tìm một cái quan tài đặt bên sông, để người sống nằm trong quan tài không ngừng duỗi tay gõ lên vách quan tài dụ tiểu quỷ chui vào trong, Chu đạo trưởng sẽ nhân lúc tiểu quỷ xuất hiện bắt chúng nó lại, sau đó sẽ dựa vào chúng tìm thi hài của hai đứa nó.

Sau khi nói ra những chuyện này, các loại đạo cụ đã được mọi người chuẩn bị xong, chỉ còn thiếu mỗi người sống làm mồi như thôi. Dĩ nhiên, chẳng có ai trong thị trấn muốn đi làm mồi, cuối cùng Chương Vân bị đẩy ra.

Tuy rằng không có ai nói ra, nhưng rất nhiều người đều cho rằng nếu cử hành nghi thức, thì hai tiểu quỷ đóng sinh cọc kia đã sớm an phận, không cần phải mời Chu đạo trưởng tới, cũng chẳng cần xây miếu làm gì.

Nếu như Chương Vân từ chối, lửa giận vất vả lắm mới hạ nhiệt của những người kia sẽ lại bùng lên, đến lúc đó sẽ rất khó làm bọn họ bình tĩnh lại được.

Nhắc đến những chuyện này, vẻ mặt Chương Vân vẫn rất bình tĩnh, như thể đã sớm quen với việc bị đối xử như vậy. Nhưng nhìn vẻ tràn ngập lo lắng cùng không đành lòng của Đường Ninh, hắn nhẹ giọng an ủi: “Chu đạo trưởng nói sẽ bảo vệ tôi.”

“Nhưng, chuyện này quá mạo hiểm!” Đường Ninh hấp tấp nói: “Nếu Chu đạo trưởng chậm chân chút thì phải làm sao bây giờ?! Nếu như ông ta không có cách nào khống chế được hai tiểu quỷ kia thì phải làm sao?!”

Thật ra, cậu càng muốn nói rằng, nếu như cái tên Chu đạo trưởng kia chỉ là kẻ lừa đảo, không có chút bản lĩnh nào thì phải làm sao bây giờ.

Chương Vân cười cười, “Chu đạo trưởng rất lợi hại, tôi tin ông ấy.”

Nếu như thật sự tin tưởng, thì vừa nãy hắn sẽ không có vẻ mặt trầm ngâm như vậy, trưởng trấn cũng sẽ không thở dài lên thở dài xuống như thế. Đường Ninh biết Chương Vân đang an ủi cậu, nhưng cậu cũng không biết phải làm sao bây giờ, nếu như bảo cậu chủ động đề xuất làm mồi như thay Chương Vân thì thật ngại quá, Đường Ninh vẫn chưa phải người dũng cảm vì người quên mình như vậy, cậu thậm chí còn là một người vô cùng nhát gan nữa cơ.

Trong viện vang lên tiếng hét của ông lão chèo thuyền: “A Vân! Con mau lại đây!”

Chương Vân đi vào trong nhà, ông lão chèo thuyền đè lại bả vai Chương Vân: “Con nói cho ông nội biết, có phải con đã đồng ý đi làm mồi nhử với trưởng trấn không hả?”

Chương Vân trầm mặc cúi đầu, một lúc sau, hắn mới gật đầu.

Ông lão chèo thuyền tức giận: “Ông nội đã nói với con như thế nào hả?! Con đồng ý với nó làm gì?! Mắc gì con phải đi chứ! Sao cứ nhất định phải chọn con hả, sao không để tự Chương Trung nó đi ấy?!”

“Ông nội à, con trẻ hơn chú Trung, con thích hợp hơn.”

Chu đạo trưởng nói người làm mồi nhử nên là người trẻ tuổi, vì người càng trẻ tuổi sẽ có sức hấp dẫn với ma quỷ hơn đám người có tuổi nhiều, nếu để người lớn tuổi nằm vào trong, có khi hai tiểu quỷ còn chẳng thèm xuất hiện.

Mà phương pháp này tốt nhất là nên thành công ngay từ lần đầu, chứ nếu dùng đến lần thứ hai thì hiệu quả sẽ không tốt nữa, thế nên con mồi nên là một thanh niên trai tráng.

Ông lão chèo thuyền giữ chặt bả vai Chương Vân: “Ông nội biết, làm sao mà ông nội lại không biết chứ. A Vân à, nếu không phải ông nội già rồi, ông nội đã muốn thay thế con đi...” Vừa nói, vành mắt ông lão đã nước mắt quanh tròng.

Đường Ninh không đành lòng nhìn cảnh tượng này, cậu dời tầm mắt đi, lại thấy bà lão đang đứng ở cửa bếp, sương khói mờ mịt lượn lờ phía sau bà ta, khuôn mặt nhăn nheo như vỏ cây của bà ta không lộ bất cứ cảm xúc nào.

So với ông lão đang ôm chặt đứa cháu trai khóc lóc, bà lão lại bình tĩnh như một người ngoài cuộc, bà xoay người, đóng cửa bếp lại. Mùi canh cá nồng nàn mê người bay ra từ ống khói tỏa đi khắp nơi.

Đường Ninh nghe thấy mấy thanh âm mơ hồ phát ra từ những căn nhà gần đó. “Nhà ai nấu canh cá thế?”

“Thơm quá đi.”

“...”

Trong sân, Chương Vân đã an ủi ông lão chèo thuyền xong, hắn đi đến trước mặt Đường Ninh, định an ủi cậu một chút, không ngờ Đường Ninh bỗng nhiên túm lấy tay hắn.

Đây cũng phải lần đầu tiên hắn bị Đường Ninh bắt lấy tay, nhưng khi lan da khô ráp đáng sợ kia lộ ra trước mắt Đường Ninh, Chương Vân vẫn theo bản năng muốn rụt tay lại.

“Chương Vân này, cho cậu cái này.” Đường Ninh đưa cho Chương Vân một khối ngọc san hô vẫn còn mang theo thân nhiệt ấm áp.

“Ngọc này có khả năng trừ tà, lúc tôi bị quỷ quái kia lừa ra khỏi nhà tối hôm qua, viên ngọc này liền nóng lên như muốn nhắc nhở tôi á. Tôi cũng không rõ cách dùng lắm, nhưng cậu cứ mang nó theo, hẳn là sẽ có tác dụng...” Đường Ninh lải nhải dặn dò Chương Vân, cậu nói rất nhiều, nào là nằm trong quan tài có khả năng sẽ cảm thấy khó chịu, nếu có thể thì nên hỏi Chu đạo trưởng xem có thể mang thêm chăn trải vào trong quan tài không, nào là nếu như lúc sợ hãi thì có thể ăn đồ ngọt để giảm bớt sự lo lắng trong lòng....



Ngón tay Chương Vân hơi động đậy, hắn nắm chặt miếng ngọc trong tay, nắm chặt như thể muốn khảm miếng ngọc vào da thịt, “Cảm ơn.”

“Sao cậu lại cảm ơn tôi chứ?” Đường Ninh vỗ vỗ Chương Vân: “Ân cứu mạng không có gì để báo đáp, một khối ngọc có là gì đâu chứ?”

Chương Vân cúi đầu.

Rất nhanh đã đến một giờ năm mươi phút sáng, Chu đạo trưởng bảo một đến hai giờ sáng là thời điểm âm khí nặng nhất, thích hợp để gọi hồn, Chương Vân theo hướng dẫn của Chu đạo trưởng, bò vào trong quan tài ở ở sông.

Vào khoảng thời gian này, nhiệt độ trong không khí rất thấp, không khí ẩm ướt như bất cứ lúc nào cũng sẽ tạo thành bọt nữa, khí lạnh lượn lờ khắp chốn, chiếc quan tài đặt ở cạnh sông từ lâu đã lạnh toát, khi Chương Vân nằm xuống, cơ thể hắn lập tức lạnh băng.

Chương Vân cố gắng không nghĩ ngợi lung tung, hắn vươn tay, gõ lên vách quan tài như những gì Chu đạo trưởng đã nói. “Cộc”

Âm thanh thanh thúy vang lên giữa màn đêm yên tĩnh, ngoại trừ Chương Vân đang nằm bên sông cũng chỉ có Chu đạo trưởng đang núp mình trong bóng tối, những người khác đều đã về nhà của mình.

“Cộc. Cộc.”

Bốn phía an tĩnh cực kỳ, trừ bỏ âm thanh gõ đơn điệu kia, Chương Vân chỉ còn nghe thấy tiếng nước chảy, đó là tiếng dòng chảy sâu dưới sông, hô hấp của hắn có chút dồn dập, tiếng tim đập thình thịch, hòa cùng với tiếng gõ vách cộc cộc.

“Cộc. Cộc. Cộc.”

Lạnh quá.

Một luồng khí lạnh chui qua vách quan tài, lan đến đầu ngón tay Chương Vân, sau đó bò lên khắp người hắn. Hắn có thể cảm nhận sự lạnh lẽo ùa đến từ bốn phương tám hướng giống như thủy triều đánh tới, muốn nhấn chìm hắn trong chiếc quan tài nhỏ hẹp này.

“Cộc.”

Thân nhiệt Chương Vân càng lúc càng giảm, hắn lạnh đến phát run, thế giới xung quanh vừa yên lặng vừa tăm tối khiến hắn thấy bản thân như bị bỏ rơi ở nơi này. Thời gian lặng lẽ trôi qua, Chương Vân bỗng nhớ tới lúc nhỏ, khi đó hắn dùng đũa gõ leng keng vào bát, bà nội đã nói hắn không được gõ như thế, nếu gõ ở nhà như vậy thì sau này sẽ trở thành kẻ ăn xin đó.

Lúc đó, hắn đã hỏi bà nội rằng, vậy ra ngoài gõ là được đúng không?

Bà nội nói, ra đường càng không được gõ, gõ ở bên ngoài sẽ gọi quỷ đói đến!

“Cộc. Cộc.”

Bà nội ơi. Ông nội ơi. Hắn không ngừng gọi thầm tên hai người quan trọng nhất của mình, như một người trong trời đông giá rét muốn chạm vào ngọn nến ấm áp, cho dù đó chỉ là ánh nến hư ảo đi chăng nữa.

Lạnh quá, lạnh lắm ấy.

Chương Vân nhắm mắt lại, bỗng nhẹ nhàng gọi một cái tên ——

Đường Ninh.

Giờ phút này, trong lồng ngực hắn như có một dòng nước ấm chảy qua.

“Cộc. Cộc. Cộc.”

Camera điện thoại được phóng đến cỡ to nhất, nhờ ánh trăng lạnh lẽo, cỗ quan tài bên bờ sông mơ hồ xuất hiện trong màn đêm đen như mực, hình ảnh trên màn hình rõ nét hơn so với việc nhìn bằng mắt thường nhiều. Đường Ninh lo lắng cầm chặt điện thoại, đứng cạnh cửa sổ nhìn về phía bờ sông.

Từ phòng này, cậu có thể nhìn thấy tình hình bên bờ.

Đường Ninh khôn yên tâm để Chương Vân đi làm mồi nhử, cậu cảm thấy Chu đạo trưởng kia không đáng tin lắm, tuy rằng lúc trước Thiệu Minh Ôn nói với cậu rằng có thể Chu đạo trưởng làm việc này vì tiền, nhưng nếu Chu đạo trưởng chỉ làm vì tiền, thế thì lão cứ yên ổn rút tiền trong quá trình xây xong miếu là được rồi mà? Tại sao phải lấy một người sống ra làm mồi nhử chứ?

Nhưng có lẽ Chu đạo trưởng thật sự có bản lĩnh, vừa vì tiền, lại có thể tính toán này kia, thật sự định dùng phương pháp bắt ba ba trong rọ này để giải quyết hai tiểu quỷ.

Từ chỗ Đường Ninh, cậu không thể nghe được tiếng gõ quan tài của Chương Vân, cậu xem qua di động năm đến bảy phút rồi, nhưng cái kế hoạch bắt ba ba trong rọ kia vẫn không có chút tiến triển nào, làm Đường Ninh khẩn trương muốn chết.

Gió đêm rất lạnh lẽo, hơi thở lạnh buốt không ngừng phả từ cửa sổ vào phòng, Đường Ninh không nhịn được mà rùng mình, ngón tay lại không cẩn thận chạm lên nút chuyển camera trên màn hình, camera trước lập tức hoạt động.

Cậu bỗng nhìn thấy góc trái bên dưới màn hình xuất hiện một gương mắt trắng bệch, lúc này trời rất tối, lẽ ra phải không chụp được mặt cậu mới đúng!

Đường Ninh nhìn kỹ, xác nhận đúng là thế.

Bởi vì đó không phải mặt cậu.

......

Hóa ra tiểu quỷ, vẫn luôn đứng sau lưng cậu.

____

Đôi lời của editor: Đừng bà nào đọc đến đây tắt đèn mở cam nhá =)))))

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tôi Là Bình Hoa Trong Thế Giới Vô Hạn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook