Tôi Là Bình Hoa Trong Thế Giới Vô Hạn

Chương 113: Thị trấn ma (17) - Hà Thần đại nhân, xin người hãy cứu tôi.

Chiếc Thuyền Ngọt Ngào

13/07/2024

Edit: Meii

Đồng tử trắng tinh nhìn chằm chằm Đường Ninh, gương mặt trắng xanh nở một nụ cười với cậu qua màn hình di động.

Đại não Đường Ninh trống rỗng, bàn tay không khống chế được mà run rẩy, điện thoại nghiêng xuống, phạm vi chụp hình đang từ nửa người trên của Đường Ninh lung lay chiếu xuống dưới.

Gương mặt trắng xanh thứ hai xuất hiện trên màn hình di động, nó khẽ nghiêng đầu, thò đầu từ thắt lưng Đường Ninh ra xem, trên vai nó là hai cái chân nhỏ ướt dầm dề, hóa ra hai con tiểu quỷ này vẫn luôn chồng lên nhau, một trên một dưới đứng sau lưng Đường Ninh.

A a a a!!!!!!

Đường Ninh muốn ca hát, nhưng khi cậu há miệng, lại chỉ phát ra một tiếng hét chói tai không có nghĩa gì!

Cậu không thể ca hát!

Bây giờ mới là hai giờ sáng, cậu không có đủ năng lượng tích lũy để ca hát!

“.... Cứu mạng!” Đường Ninh nắm chặt di động, hai chân mềm nhũn như hai sợi mì, cậu đỡ tưởng quay đầu lại, phát hiện hai tiểu quỷ chồng lên nhau sau lưng đã biết mất từ bao giờ!

Không phải, nó đang nấp trong bóng tối.

“Lâm Uẩn!!!!” Đường Ninh hét lớn, cậu vừa kêu vừa mở chế độ đèn flash trên điện thoại, chùm sáng run rẩy chiếu vào bóng tối trước mắt. Một ít ánh sáng rọi xuống nền nhà, bên trên đầy dấu chân nhỏ ướt dầm dề, thậm chí còn rải rác ở trên chăn, trên giường của cậu như một người vừa nhào lộn trên đó. Chùm tia sáng chiếu đến vách tường và trần nhà, trên đó cũng đầy dấu tay nhỏ....

Một làn gió lạnh thổi từ sau lưng Đường Ninh, thổi qua cổ khiến cậu rùng mình, Đường Ninh quay đầu lại, thấy cửa sổ “cạch” một tiếng đóng chặt lại!

Tiếng trẻ con khóc vang lên từ bốn phương tám hướng trong căn phòng, tầng tầng lớp lớp như sóng xô, Đường Ninh chạy nhanh về phía cửa, bắt lấy then cài. Cậu dùng sức lôi then cài ra, nhưng then cài cửa trong tay không hề nhúc nhích, như thể có thứ gì đó đã giữ chặt lại.

Tiếng khóc lóc kia bỗng dừng lại, biến thành tiếng cười đùa vui vẻ.

Tiếng cười như vang lên ngay bên tai Đường Ninh, trái tim Đường Ninh không ngừng co chặt, cậu giơ di động lên chiếu sáng xung quanh một chút, vừa dùng tay sờ soạng mò ổ điện ở bên tường, hình như nó ở đây rồi, cậu sờ thấy công tắc bóng đèn vuông vuông trên tường. Đường Ninh run rẩy ấn công tắc, bỗng một bàn tay bé nhỏ lạnh lẽo túm lấy đầu ngón tay cậu.

“Hì hì hì ~”

Đường Ninh chợt xoay đầu, đối diện với gương mặt trẻ con quỷ dị kia, da đầu cậu nháy mắt muốn nổ tung!

“Cút đi!!!!” Đường Ninh hét lên một cách mất khống chế, hiện tại trong đầu cậu chỉ còn ý nghĩ này mà thôi!!!

Đôi mắt trắng xóa nhìn chằm chằm vào Đường Ninh, gương mặt trắng xanh chậm rãi chìm vào bóng tối.

Đường Ninh vội vàng ấn công tắc điện, ánh sáng lập tức soi tỏ căn phòng, mọi hình ảnh quái dị ban nãy đều tan thành mây khói, phòng ở sạch sẽ khô ráo, không có bất cứ dấu tay hay dấu chân ướt đẫm nào.

Chuyện gì đã xảy ra?

Bọn nó đi rồi sao?

Đường Ninh kinh hồn bạt vía đứng dựa lên cửa thở dốc, kích thích quá lớn khiến cậu không có cách nào suy nghĩ được. Bàn tay cầm di động của Đường Ninh run lên, cậu nhìn màn hình điện thoại, vẫn không có tín hiệu như cũ, thời gian là một giờ năm mươi.

Mặc kệ đi, rời khỏi nơi này rồi gặp Lâm Uẩn đã.

Đường Ninh tắt di động, duỗi tay chạm lên then cửa, khi cậu sắp mở cửa ra, Đường Ninh bỗng nhớ ra một chuyện, cậu vội vàng nhìn lại màn hình điện thoại.

.... Khoan đã.

Bây giờ là một giờ năm mươi sao?!

Sao lại là một giờ năm mươi được? Rõ ràng vừa nãy cậu thấy đồng hồ đa điểm hai giờ sáng rồi mà!

“Cộc.”

Bên ngoài bỗng vang lên tiếng gõ cửa.

Hô hấp Đường Ninh như cứng lại, nhanh chóng rút tay về, hoảng sợ nhìn về phía ván cửa đong đưa trước mặt.

Giờ này còn ai đến gõ cửa nữa?

“Cộc. Cộc.” Tiếng gõ kia vang lên không ngừng, khí lạnh từ bên ngoài không ngừng tiến vào phòng qua khe cửa, Đường Ninh lùi lại một bước, khó tin nhìn chằm chằm cửa gỗ trước mặt.

“Cộc. Cộc. Cộc.”

Nỗi sợ hãi như dòng điện chạy qua sau lưng Đường Ninh khiến cậu rùng mình, nhưng lúc này cậu mới nhận ra, tiếng gõ vang lên từ cửa sổ phía sau cậu!

Đường Ninh cứng đờ xoay người lại, hoảng hốt nhìn về phía cửa sổ, bên trên không có cái gì, chỉ có hình ảnh phản chiếu của cậu trên mặt kính.

“Cộc.”



Tiếng gõ một lần nữa vang lên, dường như có hai cái gì không thể nhìn thấy đang gõ sau cửa sổ.

“Cộc. Cộc.”

Đường Ninh run rẩy ấn mở camera, mọi thứ trong phòng đều bình thường, trên màn hình cũng chỉ có mỗi cậu.

Đừng gõ nữa. Đừng gõ nữa!

“Cộc. Cộc. Cộc.” Đường Ninh bịt chặt lỗ tai, hai mắt trừng to, không ngừng hít sâu, muốn bỏ qua âm thanh quấy nhiễu này mà thử phân tích tình cảnh hiện tại của mình.

Chuyện gì đang xảy ra nhỉ? Thời gian quay ngược về mất phúc trước, còn có thứ không biết là gì đang không ngừng gõ cửa sổ.

Cậu thật sự trở về mấy phút trước sao? Hay đây chẳng qua là một ảo cảnh hai tiểu quỷ chế tạo ra thôi?

“Cộc.”

Âm thanh kia như gõ lên thần kinh Đường Ninh, khiến suy nghĩ vất vả lắm mới nhen nhóm được trong đầu cậu bị đánh tan ngay lập tức.

Đường Ninh lại cố gắng làm bản thân bình tĩnh lại.

Tại sao thứ kia lại gõ cửa? Để tạo cảm giác ngột ngạt cho cậu sao? Nhưng đã hai phút trôi qua, bây giờ là một giờ năm hai, thứ kia vẫn tiếp tục gõ —— đừng gõ nữa!!!

“Cộc. Cộc.” Mỗi tiếng gõ như đánh vào trái tim Đường Ninh, làm cậu khó thở, cậu túm chặt đầu tóc mình, ép bản thân suy nghĩ.

Bình tĩnh, bình tĩnh.

Nghĩ xem nào, nghĩ xem nào. Tại sao hai tiểu quỷ kia lại chạy đến chỗ cậu? Theo kế hoạch bắt ba ba trong rọ kia thì bọn nó phải chạy đến chỗ Chương Vân mới đúng, tại sao lại xuất hiện ở chỗ cậu?

“Cộc. Cộc. Cộc.”

Chương Vân. Bắt ba ba trong rọ. Một giờ năm mươi phút.

Những manh mối nhỏ vụn hội hợp tạo thành từng mắt xích nối lại trong đầu Đường Ninh.

Để bắt ba ba trong rọ, cần người sống làm mồi nhử.

Người sống phải là người trẻ tuổi, vì so với người lớn tuổi thì ma quỷ thích người trẻ tuổi hơn.

Như mà, từ khi vào trò chơi đến giờ, hình như chính cậu mới là người có sức hút với ma quỷ nhất....

Đường Ninh bỗng nhiên buông tóc mình ra, ngơ ngác đứng giữa phòng, ánh đèn lạnh băng chiếu lên mặt cậu, sau khi trải qua sự hoảng sợ tột cùng, trong đầu cậu bỗng hiện lên một suy nghĩ vớ vẩn nhưng lại hợp lý ——

Cậu mới là con mồi mà ma quỷ thích nhất.

“Cộc.”

Nó tình nguyện mặc kệ Chương Vân vẫn đang kêu gọi nó, cũng muốn đến tìm cậu.

“Cộc. Cộc.”

Đường Ninh hoảng loạn nhìn quanh, một cảm giác nguy hiểm tột độ sắp đến bao trùm lên toàn thân cậu, cậu có một loại dự cảm, đến khi đồng hồ chỉ hai giờ sáng, nếu cậu lại bị chúng nó bắt được, chắc chắn sẽ có chuyện rất kinh khủng xảy ra!

Căn nhà này rất nhỏ, chỉ có một cái giường, một cái tủ quần áo, nơi cậu có thể trốn cũng không có nhiều, hoặc là gầm giường hoặc là tủ quần áo thôi!

Nếu nằm dưới gầm giường, tiểu quỷ chỉ cần nằm sấp xuống đất là có thể phát hiện ra cậu nhỉ? Trốn trong tủ quần áo thì cậu sẽ không chạy được đi đâu, chỉ cần mở tủ ra là thấy cậu.

Còn lựa chọn nào nữa không? Cậu liều mạng hỏi chính mình.

Sau một lúc lây, Đường Ninh bỗng sờ thấy đồng tiền cổ trong túi mình, đồng tiền cổ nằm trong tay cậu rất bình thường, còn nhẹ vô cùng.

— “Nếu cậu muốn càng nhiều, cậu sẽ mất càng nhiều.”

— “Nhưng nếu như không trong tình thế bất khả kháng thì đừng dùng phương pháp này.”

Đường Ninh nắm chặt đồng tiền cổ, bây giờ không chỉ là thời khắc nguy hiểm bình thường nữa rồi, cậu khẽ cắn môi, nhẹ tay nhẹ chân đi tới trước tủ quần áo. Tiếng gõ cửa “cộc cộc cộc” vẫn không ngừng vang lên, Đường Ninh ngừng thở, cẩn thận mở cửa tủ quần áo ra, bên trong khá rộng rãi. Đường Ninh không lập tức đi vào, cẩn thận kéo thêm cánh cửa bên kia ra, cũng rất rộng rãi.

Không có quần áo.

Cũng không có tiểu quỷ như cậu nghĩ.

Mồ hôi lạnh trên trán nhỏ từng giọt, tay chân Đường Ninh rụng rời, cẩn thận bò vào tủ quần áo. Tủ quần áo không lớn, ở giữa có một tầng ngăn cách, nếu Đường Ninh trốn vào trong, chỉ có thể cuộn tròn lại một cục thôi.



Cậu nằm nghiêng trong ngăn tủ, hai chân gập lại, đùi dán lên bụng, đỉnh đầu chạm lên nóc tủ quần áo, lòng bàn chân chạm lên vách tủ, Đường Ninh giữ nguyên tư thế này, khó khăn đóng cửa tủ quần áo lại.

Toàn bộ tủ đều tối đen, chỉ có một chút ánh sáng chiều vào qua khe hở. So với ánh đèn sáng trưng ở bên ngoài, tủ quần áo tối đen thật sự dễ làm người ta khủng hoảng bất an, mà không gian chật hẹp trong tủ càng khiến Đường Ninh bị đè ép nặng nề.

Không. Tủ quần áo thật sự quá nhỏ, hơn nữa tư thế này làm cậu không chạy trốn kịp, có lẽ cậu nên đổi chỗ khác....

Đường Ninh lấy điện thoại ra, bây giờ đã là một giờ năm tám phút.

Chỉ còn hai phút nữa.

Nếu như trong tình huống không phát ra âm thanh nào mà đổi vị trí, hai phút này chỉ đủ để cậu đổi vị trí một lần. Nếu như rời khỏi tủ quần áo thì cậu chỉ còn gầm giường thôi, vậy thì cậu chỉ có thể chọn một, không còn thời gian để cậu đổi ý nữa rồi.

Nhưng mà cậu thật sự muốn trốn dưới gầm giường sao? Nằm bò dưới gầm giường cũng khó có thể chạy trốn, hơn nữa, tuy rằng gầm giường rộng rãi, nhưng có một khuyết điểm.

Đó là chỗ nằm quá rộng, đôi khi sẽ khiến một số thứ cho rằng chủ nhà để dành chỗ đó cho nó ở.

Đường Ninh không dám tưởng tượng cảnh bản thân đang bò dưới gầm giường, vừa quay đầu lại thấy một thứ đang nằm cạnh mình.

Nghĩ đến hình ảnh này, tay chân đang nhũn ra của cậu khẽ run lên, hô hấp của Đường Ninh có chút khó khăn, một tay cậu ôm lấy cổ mình, một tay khác cầm điện thoại di động.

Một giờ năm chín phút.

Dường như đã không còn sự lựa chọn nào nữa rồi...

“Cộc. Cộc. Cộc.” Tiếng gõ xuyên qua tủ quần áo truyền đến tai Đường Ninh, trái tim cậu đập thình thịch, cậu cắn chặt răng, cố gắng kiềm chế nỗi sợ của mình, bình tĩnh, bình tĩnh, không cần sợ...

Tiếng gõ cửa chợt dừng lại.

Trong một giây, Đường Ninh cảm thấy trái tim mình như ngừng đập, sự bình tĩnh vừa xây trong lòng sắp sụp đổ.

Cậu thấy ánh sáng lẻ loi xuyên qua khe tủ quần áo bỗng biến mất, căn phòng yên lặng bỗng vang lên tiếng bước chân, có thứ gì đó đi vào!

Đường Ninh nín thở, sợ hãi vô cùng, thính giác của cậu như nhạy bén hơn, có thể nhận biết được độ nặng độ nhẹ của tiếng bước chân đó, lại căn cứ vào âm thanh mà tưởng tượng ra tình hình trong phòng.

Có thứ gì đó đi qua đi lại trong phòng, hình như nó dừng lại trước giường.

Sột sột soạt soạt, tiếng chăn bị nhấc lên.

Sau đó lại không có tiếng động gì nữa, yên lặng như miền đất chết.

.... Có phải nó đang cúi đầu nhìn gầm giường không?

Đường Ninh sởn tóc gáy, nếu như cậu chọn trốn dưới gầm giường, có lẽ bây giờ cậu với nó đang bốn mắt nhìn nhau rồi!

Nhưng lúc này, Đường Ninh cũng không có chút vui vẻ nào, vì tiếng bước chân lại tiếp tục vang lên, hơn nữa còn càng lúc càng mạnh ——

Thứ đó đang đi về phía tủ quần áo!!!

Tiếng bước chân từ xa đến gần, hơi lạnh như xuyên qua khe tủ bé nhỏ, tí tách tí tách, là tiếng giọt nước sao? Đồng tử Đường Ninh không ngừng co rút, cậu nắm chặt đồng tiền cổ trong tay, vô số ý nghĩ điên cuồng đảo qua đảo lại trong đầu.

Là tiếng nước nhỏ xuống?

Hay là tiếng máu nhỏ xuống?

Hay là... nước miếng nhỏ xuống?

Lỗ tai cậu ù đi, Đường Ninh chỉ cách con quái vật đang thèm cậu nhỏ dãi một cánh cửa gỗ mỏng manh. Bộp bộp, đó là tiếng bàn tai nhỏ vỗ lên cánh cửa tủ.

“Kẽo —— kẹt ~”

Sự lạnh lẽo che trời lấp đất như thác lũ bất ngờ tràn xuống, nháy mắt đã bao phủ xung quanh Đường Ninh.

Khoảnh khắc cánh cửa tủ sắp mở ra, cậu tùy tiện tung đồng tiền cổ trong tay mình lên, tiền cổ không ngừng xoay tròn trong không gian tối tăm chật hẹp, cái tốt cái xấu không ngừng đan xen biến ảo, tuy rằng không nhìn thấy gì, nhưng trong đầu Đường Ninh vẫn hiện lên hình ảnh đồng tiền bị ném mạnh lên.

Ông cụ già làng quỳ trước hồ ước nguyện.

Khương Miên Miên tung đồng tiền lên cho cậu xem.

Ánh mắt của bọn họ đều nhìn về phía đồng tiền cổ không ngừng xoay tròn, như thể đang đi tìm một thứ trong mờ mịt hư vô.

Hy vọng và tuyệt vọng, đạt được và trả giá, sự sống và cái chết, tất cả đều đang quay cuồng, khi đồng tiền cổ rơi xuống, số phận của một người sẽ biến đổi đến long trời lở đất.

“Hà Thần đại nhân, xin người hãy cứu tôi.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tôi Là Bình Hoa Trong Thế Giới Vô Hạn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook