Chương 1:
Moon
05/09/2021
“Đem Ashtelin và tiểu thư Clemence ra so sánh với nhau chẳng phải quá đáng sao?”
“Không, tiểu thư là người chúng ta hầu hạ mà. Sao cô lại nói thế?”
“Cô ta từ bỏ biệt thự Centium cũ kỹ và giả vờ không bắt chước Clemence. Thật là thảm hại.”
Ngoài cửa là tiếng thì thầm bàn tán của hai cô hầu gái.
Có lẽ vì biệt thự Centium cũ cách âm quá kém.
Ashtelin lắng nghe mọi lời nói ngoài cửa như bài hát ru tỉnh giấc, rồi mở mắt ra.
Dù đã nằm dài trên giường nhưng cô vẫn thấy mệt mỏi, buồn ngủ và uể oải trong người.
Và đối với cô, vẫn còn thứ quan trọng hầu hết bất kỳ điều gì khác
Đúng thật những tiếng nói ồn ào bên ngoài thật khó nghe. Khiến cho tâm trạng cũng xuống dốc theo.
“Tôi chắc rằng ngài Công Tước sẽ lại đến đón Ashtelin lần nữa thôi.”
“Không thể nào? Cô ấy đã chẳng làm lễ mừng tuổi và còn bị cấm ra khỏi nhà. Dù sao thì cô ấy cũng chẳng phải quý tộc gì.”
Khi nghe ai nói gì sau lưng mình. Gương mặt Ashtelin đỏ lên là điều tự nhiên.
Tuy vậy, ngay cả khi nghe những lời nói đó. Ashtelin thậm chí còn chẳng thèm quan tâm đến và còn dựa người vào đầu giường lắng nghe.
“Tôi nằm một tuần rồi… thân thể này không thích ứng được nữa đâu.”
Cô ngồi trên mép giường.
Khi cô đang cho chú mèo hoang đói khát trên đường ăn thì lại bị xe đâm vào người, cô đã xuyên vào cuốn tiểu thuyết ‘Lỗi Lầm Của Clemence’.
Giờ cô đã là con gái của công tước Pharadi, người có tài sản lớn nhất và nổi tiếng nhất vương quốc. Tuy vậy Ashtelin Pharadi lại là nỗi xấu hổ lớn nhất của gia tộc.
Cô sắp xếp những suy nghĩ mông lung của mình lại bằng một ly rượu Tequila đặt trên đầu giường.
‘Ashtelin Pharadi, một cô gái thiếu thốn tình cảm, bắt chước phong cách của trưởng nữ, tiều thư nhà giàu.’
Cô không cần nhiều nỗ lực để tìm hiểu tình hình xảy ra.
Cô ấy đã nằm trên giường suốt một tuần qua để tìm hiểu kỹ chuyện gì đang xảy ra với đời mình.
Sau khi dốc cạn ly rượu Tequila, cô mở cửa phòng ra.
Cánh cửa mở toang với âm thanh lạch cạch, những người hầu gái đứng thật nghiêm chỉnh, bên trái là cô hầu tóc nâu, còn bên phải là cô hầu cao gầy.
“Các ngươi đang nói gì vậy?”
“….Dạ…?”
“Các ngươi đang nói về ta phải không? Cứ nói tiếp đi.”
Cô chẳng có gì trong tay cả, nhưng cô sẽ cố gắng để vượt qua khó khăn này.
Một tuần trôi qua chỉ với việc nằm dài trên giường.
Nhận thức rằng cô chẳng thể nào quay lại thế giới hiện thực của mình nữa rồi.
Thế nên, sống ở thế giới này. Cô phải đề cao danh tiếng của mình sao?
“Đó,đó…”
“Nói tôi nghe nhanh đi. Tôi tò mò lắm rồi.”
Trong đầu cô đã có đáp án riêng cho mình. Chắc rằng danh tiếng của Ashtelin đã thảm hại đến mức nào…?
Đó là cách để quyết định sự sống còn!
Cô hầu gái cao gầy bối rối.
Cô ấy có chấp nhận việc người hầu nói xấu mình trong khi mình chứng kiến hết không?
Rõ ràng là người hầu gái có thể bị đuổi việc và phải chạy đi bương chải cho cuộc sống của mình.
“Ngươi vừa nói gì về ta?”
Ashtelin không biết.
Thay vì lập tức trừng phạt họ, cô chỉ muốn lắng nghe được danh tiếng của mình.
Cô mỉm cười và ngẩng cao đầu lên.
“Nói tiếp đi.”
Vì lời nói có chất hàm xúc nên người bầu chỉ có thể lầm bầm.
“Chà,vậy…”
“Vì thế?”
“….”
Người hầu gái cao gầy không nói được gì và gục đầu xuống.
Người hầu gái tóc nâu bên cạnh thì có vẻ tỉnh táo hơn.
“Nếu ngươi không nói tiếp thì ta sẽ sa thải các ngươi.”
Gương mặt tươi cười của cô hầu tóc nâu chợt biến mất.
"Không, nhưng cô ấy là người mà chúng tôi phục vụ. Sao anh có thể nói thế ...."
"Cô ấy xuống biệt thự Centium cũ, và giả vờ không đi theo phu nhân Clemence. Thật là thảm hại."
Ngoài cửa có thể nghe thấy tiếng người hầu gái thì thầm.
Điều này là do biệt thự Centium cũ được cách âm kém.
Ashtelin, người lắng nghe giọng nói ngoài cửa như một bài hát ru, mở mắt ra.
Dù đã nằm trên giường nhưng cô vẫn cảm thấy buồn ngủ, mệt mỏi và lười vận động.
Và có một thứ quan trọng hơn bất cứ thứ gì khác.
Đúng là tiếng ồn ào bên ngoài rất khó chịu.
"Tôi chắc rằng Ngài Công tước sẽ đến và tìm Ashtelin-nim một lần nữa"
"Không thể nào? Cô ấy đã không làm lễ đón tuổi và cô ấy bị vạ tuyệt thông khỏi gia đình, dù sao thì cô ấy cũng sẽ không phải là quý tộc."
Khi ai đó nghe những lời bàn tán về mình, mặt cô ấy nóng lên là điều tự nhiên.
Tuy nhiên, ngay cả sau khi nghe về câu chuyện của cô ấy, Ashtelin thậm chí còn không nghĩ về nó và đang dựa vào đầu giường của cô ấy trong khi rửa mặt.
"Tôi nằm khoảng một tuần rồi ... A, thân thể này thật sự không thích ứng được."
Cô ấy ngồi trên mép giường.
Sau khi bị ô tô đâm khi đang cho một con mèo hoang trên đường ăn, cô xuyên vào cuốn tiểu thuyết <Sai lầm của Clemence>.
Cô trở thành con gái của Công tước Pharadi, người có tài sản lớn nhất và nổi tiếng nhất trong Đế quốc, và Ashtelin Pharadi là nỗi xấu hổ lớn nhất của gia đình.
Cô sắp xếp những suy nghĩ của mình bằng một ly rượu tequila cũ đặt trên bàn cạnh giường.
'Ashtelin Pharadi. Một cô gái thiếu thốn tình cảm, ngoại tình bắt chước nữ chính, tiểu thư nhà giàu. '
Cô không cần nhiều rượu để tìm hiểu tình hình.
Cô ấy đã nằm suy nghĩ miên man suốt một tuần qua để tìm hiểu xem chuyện gì đang xảy ra, nên bây giờ không có nhiều việc phải làm.
Sau khi uống rượu tequila, cô ấy cuối cùng cũng mở cửa.
Khi cánh cửa mở ra với một âm thanh lạch cạch, và những người hầu gái trước mặt nó đứng thẳng. Một cô hầu gái tóc nâu bên trái và một cô hầu gái cao bên phải.
Sau khi đóng cửa lại và nhìn vào hai khuôn mặt, Ashtelin hỏi một cách thờ ơ.
"Em đang nói cái gì vậy?"
"...... Đúng?"
"Hai người đã nói về tôi, phải không? Tiếp tục."
Cô ấy không có ý gì cả, nhưng cô ấy sẽ tìm hiểu xem chuyện gì đang xảy ra.
Một tuần chỉ với việc nằm trên giường.
Cô nhận thức rõ ràng rằng cô không thể quay trở lại thế giới ban đầu của mình được nữa.
Vì vậy, để sống trên thế giới này, cô không phải đề cao danh tiếng của mình sao?
"........Đó đó."
"Nói cho tôi nhanh đi. Bởi vì tôi tò mò."
Trong đầu cô đã có một suy đoán thô thiển. Nhưng chính xác thì danh tiếng của Ashtelin đã bị tụt dốc đến mức nào?
Đó là cách duy nhất để quyết định cách sống!
Với đôi mắt lấp lánh, Ashtelin cười rạng rỡ khi nhìn những người hầu gái.
"Cái gì, ngươi muốn biết cái gì?"
Cô hầu gái cao lớn bối rối hỏi.
Cô ấy có muốn người giúp việc nói sau lưng chủ của mình trong khi các nhân viên khác quan sát không?
Rõ ràng là người giúp việc sẽ mất kế sinh nhai và cô ấy có thể phải lo lắng cho cuộc sống của mình.
"Anh vừa nói gì đó về tôi."
Ashtelin không biết.
Thay vì cố gắng trừng phạt họ ngay lập tức, cô chỉ muốn nghe về danh tiếng của mình.
Cô mỉm cười mà không cần suy nghĩ nhiều và ngẩng đầu lên.
"Còn phải nói."
Bởi vì trong lời nói có ý tứ hàm xúc, cho nên nàng hầu cẩn thận lẩm bẩm.
"Chà, vậy......"
"Vì thế?"
"........"
Cô hầu gái cao không nói được gì và gục đầu xuống.
Cô hầu gái tóc nâu bên cạnh trông tự tin hơn một chút.
"Nếu bạn không nói với tôi, tôi nghĩ rằng tôi sẽ sa thải bạn."
Khuôn mặt tươi cười của cô hầu gái tóc nâu sau đó biến mất.
Ả nhìn Ashtelin với vẻ mặt táo bạo, như thể Ashtelin thực sự có thể sa thải ả ta.
Ashtelin nhìn ả ta và nghiêng đầu.
Ashtelin trong câu chuyện gốc, cô ấy hẳn đã bị người giúp việc phớt lờ …… đó là những gì cô ấy đang nghĩ một cách khách quan nhất.
“Ngươi phải nói cho ta biết nếu ngươi không muốn bị sa thải”.
Không ngạc nhiên gì khi cô hầu tóc nâu đặt đĩa xuống và bắt đầu mở miệng với giọng điệu chế giễu.
Chả biết có phải vì bị dọa đuổi việc hay không mà hầu gái tóc nâu đã nhanh chóng nói một cách hào hứng.
"...... chúng tôi đã nói về ý kiến của mọi người về việc cô đang cố gắng bắt chước tiểu thư Clamance nổi tiếng trên mạng xã hội."
"Chà, đó là sự thật mặc dù nó khá chán ngắt. Cô còn muốn nói gì nữa không?"
Khi Ashtelin lạnh lùng đáp lời, má của cô hầu gái tóc nâu đỏ ửng lên.
Cô ấy trông không giống Ashtelin Pharadi bình thường. Lẽ ra lúc này cô ấy nên vào phòng khóc.
Cô hầu gái tóc nâu cảm thấy khó chịu. Cô cho rằng một quý cô không thể làm lễ mừng tuổi và sắp bị đuổi khỏi gia tộc là một điều nực cười và đáng cười.
"....... Tôi tự hỏi có phải gia đình không công nhận cô là quý tộc vì cô không tổ chức lễ đón tuổi mới mặc dù sinh nhật của cô đã trôi qua. Ngoài ra, có một trường hợp những lời lăng mạ của Hầu tước Shalame đã được bàn tán trong giới xã hội. "
Cô ấy càng lẩm bẩm, nụ cười trên miệng Ashtelin càng sâu.
"Wow, cái này ... thật là tuyệt."
Cô hầu gái tóc nâu bặm môi khi nhìn xuống. Hôm nay Ashtelin không thực sự giống Ashtelin. Dù cô ấy nói gì, Ashtelin cũng cười toe toét.
Nhưng đối với Ashtelin, đây là một cuộc sống mà cô ấy đang mơ ước. Một cuộc sống không phải sống theo sự mong đợi của người khác! Cô ấy thực sự thích thực tế có nhiều tiền và danh tiếng của cô ấy bị hủy hoại!
"Vậy, ta có thể đi ngay bây giờ......"
Mặc dù đã can ngăn, nhưng đôi mắt của cô hầu gái tóc nâu lại thể hiện sự coi thường.
"Người đi đâu?"
Ashtelin từ từ xoa cổ sau.
'Tôi đại khái đã nắm được tình hình, nhưng tôi nên làm gì với cô hầu gái này?'
Trước khi đưa ra quyết định, Ashtelin uống một ngụm rượu tequila vẫn cầm trên tay. Rượu hơi ấm như thể đã để lâu ở nhiệt độ phòng, nhưng hương vị thì hoàn hảo.
Và, còn một điều hoàn hảo nữa.
Thực tế là cô ấy không cần phải chịu đựng người đã nói chuyện trước mặt mình. Không biết Ashtelin đang nghĩ gì, cô hầu gái tóc nâu huyên thuyên một cách tự hào.
"Tôi về phòng riêng."
"Phòng riêng?"
"Vâng, ý tôi là nơi ở của tôi."
Ashtelin nở nụ cười rạng rỡ khi cô nhìn bàn tay của cô hầu gái tóc nâu đang làm rối mái tóc của mình. Dù sao thì cô ấy cũng đã mất danh tiếng và bị hủy hoại, nhưng….
Không có lý do gì để chửi duma vào mặt cô ấy, phải không?
"Nơi ở của ngươi, đã mất rồi."
"Ý cô là gì-"
Ashtelin mỉm cười một cách rộng rãi mà không cần hình thức. Như một phần thưởng, Cô ấy không quên vỗ vai cô hầu gái.
"Ah, ta không thể nói với co trước. Cô bị sa thải."
"........Bị sa thải?"
Nhìn cô hầu gái ngơ ngác, cô ân cần trả lời.
"Vâng, tạm biệt. Để biết cuộc sống của cô, ta sẽ không viết thư giới thiệu để tham khảo."
Với những lời đó, Ashtelin đóng sầm cửa lại.
Tương lai của cô hầu gái bị trục xuất khỏi Công tước Pharadi sẽ khá đen tối. Nhưng đó không phải là mối quan tâm của cô ấy. Ashtelin đứng trong căn phòng đầy bụi, mỉm cười hạnh phúc.
Một tiểu thuyết giả tưởng lãng mạn nhưng lại ngược, <Lỗi lầm của Clemence>.
Cuốn sách gốc kết thúc vô lý bằng sự hủy diệt của thế giới.
Cô ấy là một nhân vật phụ ngốc nghếch, ốm yếu, thiếu thốn tình cảm, bị sỉ nhục khi bắt chước Clemence, mặt trăng của vòng tròn xã hội hoàn hảo.
Tuy nhiên, đó không phải là điều quan trọng đối với cô ấy.
"Tôi không nghĩ mọi người biết gì cả......"
Asterin đặt một ly tequila lên chiếc bàn bẩn thỉu trên giường để sắp đặt kế hoạch "giả vờ thanh tao" của mình.
Và thì thầm với một nụ cười thật tươi.
"........ Tôi chỉ cần nhiều tiền. Tôi cần thêm gì nữa?"
Điều quan trọng là cô ấy giàu có.
Danh dự, quyền lực, tình cảm từ người khác?
Cô ấy không cần tất cả. Cô chỉ thấy điều đó thật phiền phức.
Cô ấy không cần phải gặp khó khăn trong việc lấy một thứ gì đó không cần thiết.
Tất cả những gì cô ấy phải làm chỉ là tiêu tiền và sống như một thế hệ thứ ba hạnh phúc *!
“Không, tiểu thư là người chúng ta hầu hạ mà. Sao cô lại nói thế?”
“Cô ta từ bỏ biệt thự Centium cũ kỹ và giả vờ không bắt chước Clemence. Thật là thảm hại.”
Ngoài cửa là tiếng thì thầm bàn tán của hai cô hầu gái.
Có lẽ vì biệt thự Centium cũ cách âm quá kém.
Ashtelin lắng nghe mọi lời nói ngoài cửa như bài hát ru tỉnh giấc, rồi mở mắt ra.
Dù đã nằm dài trên giường nhưng cô vẫn thấy mệt mỏi, buồn ngủ và uể oải trong người.
Và đối với cô, vẫn còn thứ quan trọng hầu hết bất kỳ điều gì khác
Đúng thật những tiếng nói ồn ào bên ngoài thật khó nghe. Khiến cho tâm trạng cũng xuống dốc theo.
“Tôi chắc rằng ngài Công Tước sẽ lại đến đón Ashtelin lần nữa thôi.”
“Không thể nào? Cô ấy đã chẳng làm lễ mừng tuổi và còn bị cấm ra khỏi nhà. Dù sao thì cô ấy cũng chẳng phải quý tộc gì.”
Khi nghe ai nói gì sau lưng mình. Gương mặt Ashtelin đỏ lên là điều tự nhiên.
Tuy vậy, ngay cả khi nghe những lời nói đó. Ashtelin thậm chí còn chẳng thèm quan tâm đến và còn dựa người vào đầu giường lắng nghe.
“Tôi nằm một tuần rồi… thân thể này không thích ứng được nữa đâu.”
Cô ngồi trên mép giường.
Khi cô đang cho chú mèo hoang đói khát trên đường ăn thì lại bị xe đâm vào người, cô đã xuyên vào cuốn tiểu thuyết ‘Lỗi Lầm Của Clemence’.
Giờ cô đã là con gái của công tước Pharadi, người có tài sản lớn nhất và nổi tiếng nhất vương quốc. Tuy vậy Ashtelin Pharadi lại là nỗi xấu hổ lớn nhất của gia tộc.
Cô sắp xếp những suy nghĩ mông lung của mình lại bằng một ly rượu Tequila đặt trên đầu giường.
‘Ashtelin Pharadi, một cô gái thiếu thốn tình cảm, bắt chước phong cách của trưởng nữ, tiều thư nhà giàu.’
Cô không cần nhiều nỗ lực để tìm hiểu tình hình xảy ra.
Cô ấy đã nằm trên giường suốt một tuần qua để tìm hiểu kỹ chuyện gì đang xảy ra với đời mình.
Sau khi dốc cạn ly rượu Tequila, cô mở cửa phòng ra.
Cánh cửa mở toang với âm thanh lạch cạch, những người hầu gái đứng thật nghiêm chỉnh, bên trái là cô hầu tóc nâu, còn bên phải là cô hầu cao gầy.
“Các ngươi đang nói gì vậy?”
“….Dạ…?”
“Các ngươi đang nói về ta phải không? Cứ nói tiếp đi.”
Cô chẳng có gì trong tay cả, nhưng cô sẽ cố gắng để vượt qua khó khăn này.
Một tuần trôi qua chỉ với việc nằm dài trên giường.
Nhận thức rằng cô chẳng thể nào quay lại thế giới hiện thực của mình nữa rồi.
Thế nên, sống ở thế giới này. Cô phải đề cao danh tiếng của mình sao?
“Đó,đó…”
“Nói tôi nghe nhanh đi. Tôi tò mò lắm rồi.”
Trong đầu cô đã có đáp án riêng cho mình. Chắc rằng danh tiếng của Ashtelin đã thảm hại đến mức nào…?
Đó là cách để quyết định sự sống còn!
Cô hầu gái cao gầy bối rối.
Cô ấy có chấp nhận việc người hầu nói xấu mình trong khi mình chứng kiến hết không?
Rõ ràng là người hầu gái có thể bị đuổi việc và phải chạy đi bương chải cho cuộc sống của mình.
“Ngươi vừa nói gì về ta?”
Ashtelin không biết.
Thay vì lập tức trừng phạt họ, cô chỉ muốn lắng nghe được danh tiếng của mình.
Cô mỉm cười và ngẩng cao đầu lên.
“Nói tiếp đi.”
Vì lời nói có chất hàm xúc nên người bầu chỉ có thể lầm bầm.
“Chà,vậy…”
“Vì thế?”
“….”
Người hầu gái cao gầy không nói được gì và gục đầu xuống.
Người hầu gái tóc nâu bên cạnh thì có vẻ tỉnh táo hơn.
“Nếu ngươi không nói tiếp thì ta sẽ sa thải các ngươi.”
Gương mặt tươi cười của cô hầu tóc nâu chợt biến mất.
"Không, nhưng cô ấy là người mà chúng tôi phục vụ. Sao anh có thể nói thế ...."
"Cô ấy xuống biệt thự Centium cũ, và giả vờ không đi theo phu nhân Clemence. Thật là thảm hại."
Ngoài cửa có thể nghe thấy tiếng người hầu gái thì thầm.
Điều này là do biệt thự Centium cũ được cách âm kém.
Ashtelin, người lắng nghe giọng nói ngoài cửa như một bài hát ru, mở mắt ra.
Dù đã nằm trên giường nhưng cô vẫn cảm thấy buồn ngủ, mệt mỏi và lười vận động.
Và có một thứ quan trọng hơn bất cứ thứ gì khác.
Đúng là tiếng ồn ào bên ngoài rất khó chịu.
"Tôi chắc rằng Ngài Công tước sẽ đến và tìm Ashtelin-nim một lần nữa"
"Không thể nào? Cô ấy đã không làm lễ đón tuổi và cô ấy bị vạ tuyệt thông khỏi gia đình, dù sao thì cô ấy cũng sẽ không phải là quý tộc."
Khi ai đó nghe những lời bàn tán về mình, mặt cô ấy nóng lên là điều tự nhiên.
Tuy nhiên, ngay cả sau khi nghe về câu chuyện của cô ấy, Ashtelin thậm chí còn không nghĩ về nó và đang dựa vào đầu giường của cô ấy trong khi rửa mặt.
"Tôi nằm khoảng một tuần rồi ... A, thân thể này thật sự không thích ứng được."
Cô ấy ngồi trên mép giường.
Sau khi bị ô tô đâm khi đang cho một con mèo hoang trên đường ăn, cô xuyên vào cuốn tiểu thuyết <Sai lầm của Clemence>.
Cô trở thành con gái của Công tước Pharadi, người có tài sản lớn nhất và nổi tiếng nhất trong Đế quốc, và Ashtelin Pharadi là nỗi xấu hổ lớn nhất của gia đình.
Cô sắp xếp những suy nghĩ của mình bằng một ly rượu tequila cũ đặt trên bàn cạnh giường.
'Ashtelin Pharadi. Một cô gái thiếu thốn tình cảm, ngoại tình bắt chước nữ chính, tiểu thư nhà giàu. '
Cô không cần nhiều rượu để tìm hiểu tình hình.
Cô ấy đã nằm suy nghĩ miên man suốt một tuần qua để tìm hiểu xem chuyện gì đang xảy ra, nên bây giờ không có nhiều việc phải làm.
Sau khi uống rượu tequila, cô ấy cuối cùng cũng mở cửa.
Khi cánh cửa mở ra với một âm thanh lạch cạch, và những người hầu gái trước mặt nó đứng thẳng. Một cô hầu gái tóc nâu bên trái và một cô hầu gái cao bên phải.
Sau khi đóng cửa lại và nhìn vào hai khuôn mặt, Ashtelin hỏi một cách thờ ơ.
"Em đang nói cái gì vậy?"
"...... Đúng?"
"Hai người đã nói về tôi, phải không? Tiếp tục."
Cô ấy không có ý gì cả, nhưng cô ấy sẽ tìm hiểu xem chuyện gì đang xảy ra.
Một tuần chỉ với việc nằm trên giường.
Cô nhận thức rõ ràng rằng cô không thể quay trở lại thế giới ban đầu của mình được nữa.
Vì vậy, để sống trên thế giới này, cô không phải đề cao danh tiếng của mình sao?
"........Đó đó."
"Nói cho tôi nhanh đi. Bởi vì tôi tò mò."
Trong đầu cô đã có một suy đoán thô thiển. Nhưng chính xác thì danh tiếng của Ashtelin đã bị tụt dốc đến mức nào?
Đó là cách duy nhất để quyết định cách sống!
Với đôi mắt lấp lánh, Ashtelin cười rạng rỡ khi nhìn những người hầu gái.
"Cái gì, ngươi muốn biết cái gì?"
Cô hầu gái cao lớn bối rối hỏi.
Cô ấy có muốn người giúp việc nói sau lưng chủ của mình trong khi các nhân viên khác quan sát không?
Rõ ràng là người giúp việc sẽ mất kế sinh nhai và cô ấy có thể phải lo lắng cho cuộc sống của mình.
"Anh vừa nói gì đó về tôi."
Ashtelin không biết.
Thay vì cố gắng trừng phạt họ ngay lập tức, cô chỉ muốn nghe về danh tiếng của mình.
Cô mỉm cười mà không cần suy nghĩ nhiều và ngẩng đầu lên.
"Còn phải nói."
Bởi vì trong lời nói có ý tứ hàm xúc, cho nên nàng hầu cẩn thận lẩm bẩm.
"Chà, vậy......"
"Vì thế?"
"........"
Cô hầu gái cao không nói được gì và gục đầu xuống.
Cô hầu gái tóc nâu bên cạnh trông tự tin hơn một chút.
"Nếu bạn không nói với tôi, tôi nghĩ rằng tôi sẽ sa thải bạn."
Khuôn mặt tươi cười của cô hầu gái tóc nâu sau đó biến mất.
Ả nhìn Ashtelin với vẻ mặt táo bạo, như thể Ashtelin thực sự có thể sa thải ả ta.
Ashtelin nhìn ả ta và nghiêng đầu.
Ashtelin trong câu chuyện gốc, cô ấy hẳn đã bị người giúp việc phớt lờ …… đó là những gì cô ấy đang nghĩ một cách khách quan nhất.
“Ngươi phải nói cho ta biết nếu ngươi không muốn bị sa thải”.
Không ngạc nhiên gì khi cô hầu tóc nâu đặt đĩa xuống và bắt đầu mở miệng với giọng điệu chế giễu.
Chả biết có phải vì bị dọa đuổi việc hay không mà hầu gái tóc nâu đã nhanh chóng nói một cách hào hứng.
"...... chúng tôi đã nói về ý kiến của mọi người về việc cô đang cố gắng bắt chước tiểu thư Clamance nổi tiếng trên mạng xã hội."
"Chà, đó là sự thật mặc dù nó khá chán ngắt. Cô còn muốn nói gì nữa không?"
Khi Ashtelin lạnh lùng đáp lời, má của cô hầu gái tóc nâu đỏ ửng lên.
Cô ấy trông không giống Ashtelin Pharadi bình thường. Lẽ ra lúc này cô ấy nên vào phòng khóc.
Cô hầu gái tóc nâu cảm thấy khó chịu. Cô cho rằng một quý cô không thể làm lễ mừng tuổi và sắp bị đuổi khỏi gia tộc là một điều nực cười và đáng cười.
"....... Tôi tự hỏi có phải gia đình không công nhận cô là quý tộc vì cô không tổ chức lễ đón tuổi mới mặc dù sinh nhật của cô đã trôi qua. Ngoài ra, có một trường hợp những lời lăng mạ của Hầu tước Shalame đã được bàn tán trong giới xã hội. "
Cô ấy càng lẩm bẩm, nụ cười trên miệng Ashtelin càng sâu.
"Wow, cái này ... thật là tuyệt."
Cô hầu gái tóc nâu bặm môi khi nhìn xuống. Hôm nay Ashtelin không thực sự giống Ashtelin. Dù cô ấy nói gì, Ashtelin cũng cười toe toét.
Nhưng đối với Ashtelin, đây là một cuộc sống mà cô ấy đang mơ ước. Một cuộc sống không phải sống theo sự mong đợi của người khác! Cô ấy thực sự thích thực tế có nhiều tiền và danh tiếng của cô ấy bị hủy hoại!
"Vậy, ta có thể đi ngay bây giờ......"
Mặc dù đã can ngăn, nhưng đôi mắt của cô hầu gái tóc nâu lại thể hiện sự coi thường.
"Người đi đâu?"
Ashtelin từ từ xoa cổ sau.
'Tôi đại khái đã nắm được tình hình, nhưng tôi nên làm gì với cô hầu gái này?'
Trước khi đưa ra quyết định, Ashtelin uống một ngụm rượu tequila vẫn cầm trên tay. Rượu hơi ấm như thể đã để lâu ở nhiệt độ phòng, nhưng hương vị thì hoàn hảo.
Và, còn một điều hoàn hảo nữa.
Thực tế là cô ấy không cần phải chịu đựng người đã nói chuyện trước mặt mình. Không biết Ashtelin đang nghĩ gì, cô hầu gái tóc nâu huyên thuyên một cách tự hào.
"Tôi về phòng riêng."
"Phòng riêng?"
"Vâng, ý tôi là nơi ở của tôi."
Ashtelin nở nụ cười rạng rỡ khi cô nhìn bàn tay của cô hầu gái tóc nâu đang làm rối mái tóc của mình. Dù sao thì cô ấy cũng đã mất danh tiếng và bị hủy hoại, nhưng….
Không có lý do gì để chửi duma vào mặt cô ấy, phải không?
"Nơi ở của ngươi, đã mất rồi."
"Ý cô là gì-"
Ashtelin mỉm cười một cách rộng rãi mà không cần hình thức. Như một phần thưởng, Cô ấy không quên vỗ vai cô hầu gái.
"Ah, ta không thể nói với co trước. Cô bị sa thải."
"........Bị sa thải?"
Nhìn cô hầu gái ngơ ngác, cô ân cần trả lời.
"Vâng, tạm biệt. Để biết cuộc sống của cô, ta sẽ không viết thư giới thiệu để tham khảo."
Với những lời đó, Ashtelin đóng sầm cửa lại.
Tương lai của cô hầu gái bị trục xuất khỏi Công tước Pharadi sẽ khá đen tối. Nhưng đó không phải là mối quan tâm của cô ấy. Ashtelin đứng trong căn phòng đầy bụi, mỉm cười hạnh phúc.
Một tiểu thuyết giả tưởng lãng mạn nhưng lại ngược, <Lỗi lầm của Clemence>.
Cuốn sách gốc kết thúc vô lý bằng sự hủy diệt của thế giới.
Cô ấy là một nhân vật phụ ngốc nghếch, ốm yếu, thiếu thốn tình cảm, bị sỉ nhục khi bắt chước Clemence, mặt trăng của vòng tròn xã hội hoàn hảo.
Tuy nhiên, đó không phải là điều quan trọng đối với cô ấy.
"Tôi không nghĩ mọi người biết gì cả......"
Asterin đặt một ly tequila lên chiếc bàn bẩn thỉu trên giường để sắp đặt kế hoạch "giả vờ thanh tao" của mình.
Và thì thầm với một nụ cười thật tươi.
"........ Tôi chỉ cần nhiều tiền. Tôi cần thêm gì nữa?"
Điều quan trọng là cô ấy giàu có.
Danh dự, quyền lực, tình cảm từ người khác?
Cô ấy không cần tất cả. Cô chỉ thấy điều đó thật phiền phức.
Cô ấy không cần phải gặp khó khăn trong việc lấy một thứ gì đó không cần thiết.
Tất cả những gì cô ấy phải làm chỉ là tiêu tiền và sống như một thế hệ thứ ba hạnh phúc *!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.