Chương 61
Lâm Ngân Hỉ
18/05/2013
Ba ngày liên tiếp sau đó, bệnh tôi trở nặng đến mức đành phải đi bệnh viện. Chắc chẳng có ai hiểu tôi đâu nhỉ? Trí Anh và Tiểu Mẫn đã đến thăm tôi. Tiểu Mẫn nhìn tôi đang nằm trên giường bằng ánh mắt buồn bã, cuối cùng không kiềm nổi mà khóc hỏi tôi tại sao lại chia tay Cẩm Thánh. Nhưng tôi không thể nói rõ lý do vì sao rời xa anh. Lúc hỏi tôi sẽ làm gì khi Y Giang Yến giờ luôn ở cạnh Cẩm Thánh, tôi chỉ có thể cười gượng mà thôi. Nhìn thấy bộ dạng tôi thế này, Trí Anh tức giận đùng đùng rồi bỏ đi. Cố chịu đựng thì sẽ quên được thôi mà…
“Ê.”
Là Tuấn Anh, cả tuần nay chưa nói với tôi câu nào, cuối cùng đã mở miệng, chuyện gì nữa đây?
“Ê! Bà có gì mà phải đau khổ buồn bã vậy chứ, hả? Anh Cẩm Thánh kiên cường chịu đựng tất cả, bà có tư cách gì mà đau lòng???”
“Xin lỗi.”
“Làm gì mà phải xin lỗi tôi? Hả?! Phác Tuấn Hỷ bà tưởng tôi không hiểu bà hả?”
“Hiểu gì chứ?”
“Chỉ cần bà bắt đầu lại từ đầu với tên Kim Dân Hữu đó thì hai người chết chắc rồi! Đợi mà xem! Đến lúc đó tôi sẽ không dễ dàng bỏ qua cho các người đâu! Cứt thật!! Đừng có để tôi nhìn thấy! Nghe rõ chưa hả? Còn nữa, bà không được xuất hiện trước mặt anh Cẩm Thánh nữa. So với bà, Y Giang Yến còn tốt hơn bao nhiêu. Cứt thật, phiền chết được!”
Ầm!
Đừng khóc, Phác Tuấn Hỷ, không được khóc, đâu phải là chuyện bất ngờ. Đã đoán trước được từ lâu rồi mà. Đừng khóc. Tuấn Anh, ngươi nói ngươi hiểu ta. Không, làm sao ngươi hiểu ta được? Cho dù ngươi có nói hiểu ta thì đã chắc gì hiểu thật sự chứ?
Tôi lại nhắm nghiền mắt. Rất muốn ngủ thiếp đi cho nhanh, sau đó lúc mở mắt ra là đã sáng sớm. Ghét nhất những đêm sâu tĩnh lặng thế này, những đêm yên tĩnh đến mức khiến tôi chìm sâu vào nỗi nhớ anh thật đáng ghét quá chừng!
Di động réo vang, một số lạ… Ai thế nhỉ?
“Alo?”
[……]
“Alo, xin chào?”
Nhưng bên kia vẫn không nói gì. Có phải gọi nhầm số không, vừa đúng lúc định cúp máy thì…
[… Em đừng bị bệnh nữa.]
Giật mình, suýt nữa di động rớt xuống đất. Cẩm Thánh… Cẩm Thánh của tôi, Cẩm Thánh… Cẩm Thánh, sao anh lại gọi điện thoại. Em phải làm sao, phải làm sao đây… Anh không nên gọi cho em… Ngốc quá, sao anh lại có thể gọi chứ. Em phải chịu đựng bao nhiêu đau khổ, anh có biết không… Giờ anh lại gọi điện thì bảo em phải làm sao đây?
“……”
Miệng khô đắng vội liếm môi, sau đó cố gắng kiềm chế nước mắt.
[Em đừng để bị bệnh.]
Hình như anh uống hơi nhiều rồi. Tôi thật lòng rất muốn ngay bây giờ chạy đến bên anh.
“Anh uống rượu hả?”
[Ừ, anh uống rượu, uống nhiều lắm.]
“Sao anh uống rượu hoài vậy? Đừng uống nữa.”
[Vì nhớ em quá, nên uống một ít, không ngờ càng uống càng nhớ hơn. Uống đến bây giờ lại không nhịn nổi mà gọi điện cho em rồi. … Xin lỗi, đã làm phiền em!]
“Nếu anh thấy có lỗi thì sau này đừng gọi đến nữa!”
[… Ừ, anh biết rồi… anh cúp đây!]
Giọng nói như đứa ngốc của anh đang run rẩy, giọng nói đó khiến tôi càng đau đớn hơn gấp bội. Đây là thứ gọi là ly biệt chăng, sự ly biệt không thể chọn lựa.
[Tuấn Hỷ, em đừng bao giờ uống rượu, đừng bao giờ, sẽ khiến đau khổ nhiều hơn, đừng bao giờ uống rượu, còn nữa…]
“…”
Điều khiến tôi thấy đau lòng hơn cả sự ly biệt đó là giọng nói muốn khóc mà phải gắng nhẫn nhịn của anh.
[Đừng bệnh nữa nhé, biết chưa? Tạm biệt.]
Tôi ôm chặt ống nghe khóc một lúc lâu. Tôi nói đừng gọi điện cho tôi, tôi nói nếu anh thấy có lỗi thì đừng gọi nữa. Tôi hư quá, nhưng nếu anh lại gọi điện như hôm nay, lúc đó tôi sợ sẽ kiềm chế không nổi mà chạy đến bên anh mất. Nhưng không thể… Bây giờ mà quay trở lại thì xem như mọi chuyện khó khăn lắm mới hạ quyết tâm làm nổi sẽ trở thành công cốc… Nếu như thế, tôi và anh sẽ càng đau khổ hơn.
Yêu nhau sâu đậm, yêu quý lẫn nhau, luôn mong muốn có được nhau, dù biết rõ mà vẫn không thể ở bên nhau. Có lúc lại không nhìn thấy tương lai tốt đẹp. Tôi và anh… có lẽ cũng biết rõ rất khó khăn, nhưng lại chọn con đường đó. Tự cảm thấy đó là vì người ấy… vì người ấy…
“Ê.”
Là Tuấn Anh, cả tuần nay chưa nói với tôi câu nào, cuối cùng đã mở miệng, chuyện gì nữa đây?
“Ê! Bà có gì mà phải đau khổ buồn bã vậy chứ, hả? Anh Cẩm Thánh kiên cường chịu đựng tất cả, bà có tư cách gì mà đau lòng???”
“Xin lỗi.”
“Làm gì mà phải xin lỗi tôi? Hả?! Phác Tuấn Hỷ bà tưởng tôi không hiểu bà hả?”
“Hiểu gì chứ?”
“Chỉ cần bà bắt đầu lại từ đầu với tên Kim Dân Hữu đó thì hai người chết chắc rồi! Đợi mà xem! Đến lúc đó tôi sẽ không dễ dàng bỏ qua cho các người đâu! Cứt thật!! Đừng có để tôi nhìn thấy! Nghe rõ chưa hả? Còn nữa, bà không được xuất hiện trước mặt anh Cẩm Thánh nữa. So với bà, Y Giang Yến còn tốt hơn bao nhiêu. Cứt thật, phiền chết được!”
Ầm!
Đừng khóc, Phác Tuấn Hỷ, không được khóc, đâu phải là chuyện bất ngờ. Đã đoán trước được từ lâu rồi mà. Đừng khóc. Tuấn Anh, ngươi nói ngươi hiểu ta. Không, làm sao ngươi hiểu ta được? Cho dù ngươi có nói hiểu ta thì đã chắc gì hiểu thật sự chứ?
Tôi lại nhắm nghiền mắt. Rất muốn ngủ thiếp đi cho nhanh, sau đó lúc mở mắt ra là đã sáng sớm. Ghét nhất những đêm sâu tĩnh lặng thế này, những đêm yên tĩnh đến mức khiến tôi chìm sâu vào nỗi nhớ anh thật đáng ghét quá chừng!
Di động réo vang, một số lạ… Ai thế nhỉ?
“Alo?”
[……]
“Alo, xin chào?”
Nhưng bên kia vẫn không nói gì. Có phải gọi nhầm số không, vừa đúng lúc định cúp máy thì…
[… Em đừng bị bệnh nữa.]
Giật mình, suýt nữa di động rớt xuống đất. Cẩm Thánh… Cẩm Thánh của tôi, Cẩm Thánh… Cẩm Thánh, sao anh lại gọi điện thoại. Em phải làm sao, phải làm sao đây… Anh không nên gọi cho em… Ngốc quá, sao anh lại có thể gọi chứ. Em phải chịu đựng bao nhiêu đau khổ, anh có biết không… Giờ anh lại gọi điện thì bảo em phải làm sao đây?
“……”
Miệng khô đắng vội liếm môi, sau đó cố gắng kiềm chế nước mắt.
[Em đừng để bị bệnh.]
Hình như anh uống hơi nhiều rồi. Tôi thật lòng rất muốn ngay bây giờ chạy đến bên anh.
“Anh uống rượu hả?”
[Ừ, anh uống rượu, uống nhiều lắm.]
“Sao anh uống rượu hoài vậy? Đừng uống nữa.”
[Vì nhớ em quá, nên uống một ít, không ngờ càng uống càng nhớ hơn. Uống đến bây giờ lại không nhịn nổi mà gọi điện cho em rồi. … Xin lỗi, đã làm phiền em!]
“Nếu anh thấy có lỗi thì sau này đừng gọi đến nữa!”
[… Ừ, anh biết rồi… anh cúp đây!]
Giọng nói như đứa ngốc của anh đang run rẩy, giọng nói đó khiến tôi càng đau đớn hơn gấp bội. Đây là thứ gọi là ly biệt chăng, sự ly biệt không thể chọn lựa.
[Tuấn Hỷ, em đừng bao giờ uống rượu, đừng bao giờ, sẽ khiến đau khổ nhiều hơn, đừng bao giờ uống rượu, còn nữa…]
“…”
Điều khiến tôi thấy đau lòng hơn cả sự ly biệt đó là giọng nói muốn khóc mà phải gắng nhẫn nhịn của anh.
[Đừng bệnh nữa nhé, biết chưa? Tạm biệt.]
Tôi ôm chặt ống nghe khóc một lúc lâu. Tôi nói đừng gọi điện cho tôi, tôi nói nếu anh thấy có lỗi thì đừng gọi nữa. Tôi hư quá, nhưng nếu anh lại gọi điện như hôm nay, lúc đó tôi sợ sẽ kiềm chế không nổi mà chạy đến bên anh mất. Nhưng không thể… Bây giờ mà quay trở lại thì xem như mọi chuyện khó khăn lắm mới hạ quyết tâm làm nổi sẽ trở thành công cốc… Nếu như thế, tôi và anh sẽ càng đau khổ hơn.
Yêu nhau sâu đậm, yêu quý lẫn nhau, luôn mong muốn có được nhau, dù biết rõ mà vẫn không thể ở bên nhau. Có lúc lại không nhìn thấy tương lai tốt đẹp. Tôi và anh… có lẽ cũng biết rõ rất khó khăn, nhưng lại chọn con đường đó. Tự cảm thấy đó là vì người ấy… vì người ấy…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.