Chương 62
Lâm Ngân Hỉ
18/05/2013
“Khỏe hơn chưa?”
“Ừ, khỏe hơn nhiều rồi, làm cậu lo lắng quá nhỉ.”
“Chứ gì nữa, lo chết đi được, hu~ Tuấn Hỷ cậu nhìn mặt cậu trắng bệch kìa, tội nghiệp quá. Trí Anh cũng lo cho cậu lắm. Hôm đó giận cậu chạy ra ngoài xong còn hối hận bảo lẽ ra không nên giận cậu mới phải. Nói rằng cậu đã đau lòng rồi mà còn khiến cậu đau khổ hơn. Đợi lát nữa Trí Anh đến, cậu nói chuyện với cậu ấy trước nhé, được không?”
“Ừ, tất nhiên rồi.”
Tôi có thể hiểu nỗi khổ tâm của bọn bạn, Tiểu Mẫn đã khóc vì tôi… nỗi lòng của Trí Anh khi giận tôi…
Trí Anh đã đến. Thấy tôi rồi thì có vẻ do dự.
“Tớ trở lại rồi đây. ^^*”
“Ừ, tốt quá rồi. Nhớ cậu chết được.”
“Tớ cũng nhớ cậu lắm. ^^*”
“Ai da~ cậu gầy đi rồi? Thôi tiện giảm cân luôn cũng tốt~ hihi~”
“Ừ thế đấy.”
Trí Anh có thể cười tươi vui vẻ như trước là tốt rồi. Anh ấy cũng nên cười vui như tôi mới được… a~ lại bắt đầu lo cho anh rồi.
Đến giờ ăn trưa, khi tôi cùng Tiểu Mẫn, Trí Anh đi ăn cơm, nghe thấy vài học sinh cũng khá có tiếng trong trường đi ngang qua chúng tôi nói chuyện.
“Chà! Cứt thật! Nghe nói Đại Lâm và Hữu Hàn sắp có một trận to lắm đấy!”
“Thật sao?”
“Ừ, không hôm nay thì ngày mai thôi. Chắc không phải chúng ta cũng phải tham gia đó chứ? Mẹ kiếp.”
“Nếu Hữu Hàn thua thì chắc cũng đến chúng ta í nhỉ.”
“Này, cậu cứ nghĩ thử xem, Hữu Hàn làm sao thắng nổi Đại Lâm, Phác Dân Thọ và Lưu Xướng Thạch, thêm Kim Nạp Triết nữa cũng chẳng phải là đối thủ của Vân Quân hay Thái Dân đâu, vả lại hình như người mới đến tên gì mà Phác Tuấn Anh đó, cũng đâu phải loại tầm thường.”
“Cứt, mẹ nó chứ, bên đó còn có Khương Cẩm Thánh nữa mà.”
“Thì tớ chẳng phải nói rồi sao. Cho dù Dân Hữu có thêm vào cũng vậy cả thôi.”
“Thằng nhóc Dân Thọ đó nói sao mà tự tin thế không biết.”
“Xùy! Chẳng qua thằng đó chỉ tự cho mình giỏi thôi.”
Không biết hai học sinh nam kia có biết rằng chúng tôi đang nghe lỏm bọn hắn bàn tán hay không, mà cứ to tiếng nói chẳng cần biết đến ai. Đánh nhau? Hữu Hàn và Đại Lâm đánh nhau? Làm sao đây?
“Ê ê!”
Một tên nam sinh vội vã chạy đến bên hai tên kia.
“Ê!! Hôm nay, hôm nay đó!!”
“Cái gì?”
“Bọn trường Hữu Hàn cuối cùng đã gây sự rồi.”
“Cái gì? Sao thế được?”
“Cậu có quen Thiết Hựu năm 1 trường Đại Lâm không?”
“Ừ, biết.”
“Bên Hữu Hàn đập mấy thằng nhóc do Thiết Hựu cầm đầu một trận suýt chết kìa. Bây giờ bên Đại Lâm loạn lắm rồi.”
“Thật hả? Làm sao đây? Mẹ nó chứ.”
“Tên Cẩm Thánh đó chẳng phải là loại luôn điềm tĩnh, không dễ động thủ à? Nhưng lần này hình như cũng phải nói là không thể tha cho chúng được.”
“Lớn chuyện rồi! Ê, đi xem xem.”
“Đương nhiên rồi.”
“Đánh nhau ở đâu?”
“Nghe nói đằng sau núi trường Đại Lâm đó.”
Tôi, Trí Anh, Tiểu Mẫn đều trở về phòng học. Tôi lo lắng đến nỗi sắp điên lên. Trí Anh và Tiểu Mẫn cũng rất lo lắng. Biết rằng chuyện này rồi sẽ xảy ra, nhưng không ngờ lại nhanh đến thế… Tay cầm di động cứ nhấn số rồi lại dập máy. Đã tan học rồi nhưng tôi không muốn về nhà chút nào.
“Tớ phải về trước đây.”
Nghe thấy tôi nói thế, Trí Anh và Tiểu Mẫn kích động hét lớn.
“Tuấn Hỷ! Tuấn Hỷ! Cậu về nhà thật à? Đó là Cẩm Thánh chứ không phải ai khác đâu! Cẩm Thánh từng là bạn trai của cậu bây giờ đang đánh nhau, cậu không quan tâm nữa sao?!! Chẳng lẽ Cẩm Thánh với cậu chỉ là thế thôi à?”
“Là chuyện của Khương Cẩm Thánh! Là chuyện của Cẩm Thánh! Tuấn Hỷ Tuấn Hỷ cậu tỉnh táo lại đi!”
Lúc này giờ này mà về nhà thì e rằng cả đời này tôi sẽ hối hận suốt thôi. Không, chắc chắn sẽ hối hận đến chết.
“Tớ phải đi, tớ phải đi xem Cẩm Thánh thế nào.”
“Hu ra… hay lắm Tuấn Hỷ!!! Hay lắm!”
Lúc mọi học sinh khác đều về nhà, ba chúng tôi vội chạy đi, nhưng lúc chúng tôi đến nơi thì đã muộn rồi. Không kịp khuyên ngăn gì bọn hắn đã bắt đầu đánh nhau. Tất cả học sinh năm nhất túm một bên, năm ba của Hữu Hàn và Đại Lâm đứng một bên lặng lẽ nhìn. Đúng là một bọn khốn, cũng không thèm ngăn cản nữa, chỉ có học sinh năm 2 đang đánh nhau. Nhìn thấy anh rồi, nhìn thấy anh đang đứng giữa Phác Dân Thọ, Lưu Xướng Thạch và Kim Nạp Triết rồi.
“Ừ, khỏe hơn nhiều rồi, làm cậu lo lắng quá nhỉ.”
“Chứ gì nữa, lo chết đi được, hu~ Tuấn Hỷ cậu nhìn mặt cậu trắng bệch kìa, tội nghiệp quá. Trí Anh cũng lo cho cậu lắm. Hôm đó giận cậu chạy ra ngoài xong còn hối hận bảo lẽ ra không nên giận cậu mới phải. Nói rằng cậu đã đau lòng rồi mà còn khiến cậu đau khổ hơn. Đợi lát nữa Trí Anh đến, cậu nói chuyện với cậu ấy trước nhé, được không?”
“Ừ, tất nhiên rồi.”
Tôi có thể hiểu nỗi khổ tâm của bọn bạn, Tiểu Mẫn đã khóc vì tôi… nỗi lòng của Trí Anh khi giận tôi…
Trí Anh đã đến. Thấy tôi rồi thì có vẻ do dự.
“Tớ trở lại rồi đây. ^^*”
“Ừ, tốt quá rồi. Nhớ cậu chết được.”
“Tớ cũng nhớ cậu lắm. ^^*”
“Ai da~ cậu gầy đi rồi? Thôi tiện giảm cân luôn cũng tốt~ hihi~”
“Ừ thế đấy.”
Trí Anh có thể cười tươi vui vẻ như trước là tốt rồi. Anh ấy cũng nên cười vui như tôi mới được… a~ lại bắt đầu lo cho anh rồi.
Đến giờ ăn trưa, khi tôi cùng Tiểu Mẫn, Trí Anh đi ăn cơm, nghe thấy vài học sinh cũng khá có tiếng trong trường đi ngang qua chúng tôi nói chuyện.
“Chà! Cứt thật! Nghe nói Đại Lâm và Hữu Hàn sắp có một trận to lắm đấy!”
“Thật sao?”
“Ừ, không hôm nay thì ngày mai thôi. Chắc không phải chúng ta cũng phải tham gia đó chứ? Mẹ kiếp.”
“Nếu Hữu Hàn thua thì chắc cũng đến chúng ta í nhỉ.”
“Này, cậu cứ nghĩ thử xem, Hữu Hàn làm sao thắng nổi Đại Lâm, Phác Dân Thọ và Lưu Xướng Thạch, thêm Kim Nạp Triết nữa cũng chẳng phải là đối thủ của Vân Quân hay Thái Dân đâu, vả lại hình như người mới đến tên gì mà Phác Tuấn Anh đó, cũng đâu phải loại tầm thường.”
“Cứt, mẹ nó chứ, bên đó còn có Khương Cẩm Thánh nữa mà.”
“Thì tớ chẳng phải nói rồi sao. Cho dù Dân Hữu có thêm vào cũng vậy cả thôi.”
“Thằng nhóc Dân Thọ đó nói sao mà tự tin thế không biết.”
“Xùy! Chẳng qua thằng đó chỉ tự cho mình giỏi thôi.”
Không biết hai học sinh nam kia có biết rằng chúng tôi đang nghe lỏm bọn hắn bàn tán hay không, mà cứ to tiếng nói chẳng cần biết đến ai. Đánh nhau? Hữu Hàn và Đại Lâm đánh nhau? Làm sao đây?
“Ê ê!”
Một tên nam sinh vội vã chạy đến bên hai tên kia.
“Ê!! Hôm nay, hôm nay đó!!”
“Cái gì?”
“Bọn trường Hữu Hàn cuối cùng đã gây sự rồi.”
“Cái gì? Sao thế được?”
“Cậu có quen Thiết Hựu năm 1 trường Đại Lâm không?”
“Ừ, biết.”
“Bên Hữu Hàn đập mấy thằng nhóc do Thiết Hựu cầm đầu một trận suýt chết kìa. Bây giờ bên Đại Lâm loạn lắm rồi.”
“Thật hả? Làm sao đây? Mẹ nó chứ.”
“Tên Cẩm Thánh đó chẳng phải là loại luôn điềm tĩnh, không dễ động thủ à? Nhưng lần này hình như cũng phải nói là không thể tha cho chúng được.”
“Lớn chuyện rồi! Ê, đi xem xem.”
“Đương nhiên rồi.”
“Đánh nhau ở đâu?”
“Nghe nói đằng sau núi trường Đại Lâm đó.”
Tôi, Trí Anh, Tiểu Mẫn đều trở về phòng học. Tôi lo lắng đến nỗi sắp điên lên. Trí Anh và Tiểu Mẫn cũng rất lo lắng. Biết rằng chuyện này rồi sẽ xảy ra, nhưng không ngờ lại nhanh đến thế… Tay cầm di động cứ nhấn số rồi lại dập máy. Đã tan học rồi nhưng tôi không muốn về nhà chút nào.
“Tớ phải về trước đây.”
Nghe thấy tôi nói thế, Trí Anh và Tiểu Mẫn kích động hét lớn.
“Tuấn Hỷ! Tuấn Hỷ! Cậu về nhà thật à? Đó là Cẩm Thánh chứ không phải ai khác đâu! Cẩm Thánh từng là bạn trai của cậu bây giờ đang đánh nhau, cậu không quan tâm nữa sao?!! Chẳng lẽ Cẩm Thánh với cậu chỉ là thế thôi à?”
“Là chuyện của Khương Cẩm Thánh! Là chuyện của Cẩm Thánh! Tuấn Hỷ Tuấn Hỷ cậu tỉnh táo lại đi!”
Lúc này giờ này mà về nhà thì e rằng cả đời này tôi sẽ hối hận suốt thôi. Không, chắc chắn sẽ hối hận đến chết.
“Tớ phải đi, tớ phải đi xem Cẩm Thánh thế nào.”
“Hu ra… hay lắm Tuấn Hỷ!!! Hay lắm!”
Lúc mọi học sinh khác đều về nhà, ba chúng tôi vội chạy đi, nhưng lúc chúng tôi đến nơi thì đã muộn rồi. Không kịp khuyên ngăn gì bọn hắn đã bắt đầu đánh nhau. Tất cả học sinh năm nhất túm một bên, năm ba của Hữu Hàn và Đại Lâm đứng một bên lặng lẽ nhìn. Đúng là một bọn khốn, cũng không thèm ngăn cản nữa, chỉ có học sinh năm 2 đang đánh nhau. Nhìn thấy anh rồi, nhìn thấy anh đang đứng giữa Phác Dân Thọ, Lưu Xướng Thạch và Kim Nạp Triết rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.