Chương 63
Lâm Ngân Hỉ
18/05/2013
“Xướng Thạch, cho tên này đi đời đi! Mẹ kiếp! Thằng thối tha, Khương Cẩm Thánh, hôm nay là ngày giỗ của mày đó!”
Bốp!
Nắm đấm của Cẩm Thánh vung lên.
“Dân Thọ, mày nói nhiều quá!”
Cảnh tượng bây giờ như trong phim điện ảnh ấy, cảnh đánh nhau giữa con trai với nhau thật kinh dị. Tôi cứ tưởng rằng con gái đánh nhau đã dã man, nhưng so với tụi con trai thì quả thật là chuyện nhỏ như con thỏ thôi, sát khí đằng đằng thực đáng sợ. -O- Ở đâu cũng thấy những cẳng chân đạp qua đạp lại. Có lúc ba người vây đánh một, một số người đã chảy máu. Bọn này, bọn này, bọn này!! Đồ điên. T_T
Chí Hồi gục rồi, bọn học sinh năm nhất chạy tới đưa Chí Hồi ra, cõng sang một bên lau máu. Cẩm Thánh… Cẩm Thánh… Cẩm Thánh?...
“Trí Anh, sao bây giờ? Làm sao đây?”
“Đừng khóc, Tuấn Hỷ, Tiểu Mẫn, đừng khóc nữa. Đại Lâm chắc chắn sẽ thắng mà! Bọn khốn Hữu Hàn!”
Bên Hữu Hàn cũng đã có rất nhiều người bị thương. Trên đầu Thái Dân cũng bị đánh nặng. Trí Anh không nhìn nổi nữa bèn quay đi chỗ khác, cuối cùng cũng khóc nức nở. Tôi muốn lại gần can ngăn nhưng quả thực không có can đảm. Bên Hữu Hàn có Phác Dân Thọ, Lưu Xướng Thạch, Kim Nạp Triết; Đại Lâm bên này Khương Cẩm Thánh, Phác Tuấn Anh, Lý Vân Quân, chỉ có mấy người đó là chưa bị thương. Vân Quân giận dữ hét to tên Dân Thọ. Dáng điệu của Xương Sườn lúc này đúng là hôm nay tôi mới được nhìn thấy lần đầu.
“Phác Dân Thọ, mày là đồ đê tiện, đồ bỉ ổi, bao nhiêu người mà đánh một! Mày có còn là đàn ông không? Muốn đánh thì đường đường chính chính mà đánh chứ!! Mày là đồ khốn kiếp!!”
“Khà khà~ Tao vốn thích đánh nhanh rút gọn đó! Bây giờ chúng ta ba chọi ba rồi, thế này mới công bằng chứ!!”
“Ngu! Nói mà cũng ngu nữa! Ồ, tao hiểu rồi! Chẳng trách bọn trường Hữu Hàn chúng mày chẳng đứa nào ra hồn, thì ra có dạng như mày đứng đầu! Ai da~ thì ra là thế >_
Tôi vừa nãy còn muốn biểu dương Lý Vân Quân nữa chứ. Lý Vân Quân -_-;; đánh nhau thật đó hả? Gan lì khiêu khích thế rồi lỡ bị đánh thì làm sao đây?
“Lý Vân Quân, mày vừa nói gì đó, mày dám chửi Hữu Hàn chúng tao hả?”
Đám học sinh năm 3 đứng phía sau nhìn đám đánh nhau lên tiếng. Tôi sớm biết thế nào cũng vậy rồi mà. -_-^ Cứ thế này thì học sinh năm 3 cũng tham gia mất. Nhưng tên nhóc Vân Quân này chẳng sợ chút nào mà vẫn đứng cười. Tên này điên rồi chắc? Có khi nào bị đánh đến nỗi loạn thần kinh rồi không? -O- Vân Quân, lo cho cậu quá!
“Ai da! Đại ca, anh muốn đánh tôi hả? >_< Vừa nãy muốn đánh tôi nên động tay chân rồi nhỉ? Phải không? Nhưng mà chỉ cần tôi điên lên thì chẳng nhìn thấy gì nữa đâu đó!”
Oái!! -O- Tôi điên mất!! Mà nguyên nhân khiến tôi cứ đổ mồ hôi lạnh là vì nhìn thấy nụ cười đầy chất “thần kinh” của Vân Quân. Trong tình huống này sao có thể toét miệng cười thế kia cơ chứ? A!!
“Cái thằng này, muốn chết hả!!”
Lúc này có người gầm lên.
“Anh Hồi Thạch à, tôi thấy anh có lẽ nên im lặng chút thì hơn! Anh có biết hậu quả khi bọn anh đánh nhau với chúng tôi là gì không? Chuyện năm 3 của Hữu Hàn đều là đồ bỏ đi ở Suwon này mà truyền đến tai mọi người ấy, các anh không muốn mất mặt thì cứ ngoan ngoãn mà đứng đó thôi!”
Là Cẩm Thánh, Cẩm Thánh với gương mặt khủng khiếp.
“Vân Quân và tôi mà điên lên thì không còn coi anh Hồi Thạch là đàn anh nữa đâu. Còn có một điều đáng tiếc nữa là, nhóc Tuấn Anh đang đứng cạnh tôi đây cũng giống vậy, cũng là dạng chỉ cần điên lên là chẳng cần biết đến ai nữa! Tiếc thật đấy!!”
Cẩm Thánh hình như lửa giận bốc lên đỉnh đầu rồi. Nghe thấy Cẩm Thánh nói vậy, bọn năm 3 trường Hữu Hàn tuy vẻ mặt nhìn như có vẻ đạp phải một bãi phân, nhưng chẳng ai dám bước ra. Nhìn thấy lá gan chuột nhắt của bọn hắn như thế, đám trường Đại Lâm rất đắc ý…
Nhưng đúng lúc này, một tình huống bất ngờ đã xảy ra. Dân Thọ, Xướng Thạch và Nạp Triết nhân lúc Cẩm Thánh không để ý đã đồng loạt nhào tới. Quả thực quá đột ngột, Vân Quân đã gục xuống rồi.
Có thể thấy rõ lần này bọn chúng chỉ vây đánh Cẩm Thánh.
“Trời ơi!!”
Cơ thể tôi còn phản ứng nhanh hơn, phản ứng quá nhanh như một con ngốc. Trong tích tắc Vân Quân ngã xuống đã thấy tôi đang nhào tới phía đó. Cẩm Thánh lập tức hét to dừng tôi lại.
“Đừng đến đây! Mau về đi! Đừng ở lại đây nữa, mau về đi!!”
Cẩm Thánh, sao em có thể về được…
“Bọn điên này!!”
“Woa woa--- Tuấn Anh, anh điên lên trước đó một phút, còn cậu?”
“Em thì trước đó 30 giây.”
“Trời ạ--- nhóc chết tiệt. Anh là anh mày, mày phải chậm tí chứ.”
“Được được, vậy thì em là 1 phút 39 giây.”
“Woa ha ha~ Dân Thọ, anh mày phải đến bên mày đây!!”
Tôi bị đoạn đối thoại giữa Lý Vân Quân và Phác Tuấn Anh làm cho khờ ra mất rồi, xem ra Vân Quân đúng điên thật, tình hình giờ mà còn nhí nhảnh (?) như vậy được nữa. Tuấn Anh và Vân Quân nhảm nhí một hồi rồi nhào đến bắt đầu đánh loạn xạ. Dù bị đối thủ đánh cũng vung nắm đấm trả miếng lại, té ngã xuống lại bò dậy đánh tiếp. Vân Quân quả nhiên làm đúng như lời cậu ta nói, xem ra trong mắt cậu ta chẳng nhìn thấy gì nữa. Xướng Thạch gục rồi, đám đàn em năm một vội khiêng hắn ta ra ngoài.
“Đây là kết cuộc vì chúng mày dám đánh thủ lĩnh chúng tao đấy! Hôm nay bọn mày chết chắc rồi!”
“Nè nè. Dân Thọ, mày cũng phải biết chọn người mà đánh chứ. Nếu mày không biết trời cao đất dày thế nào mà đánh đội trưởng bọn tao thì mày vốn đã bị người ta khinh ghét rồi, thế nào sau này cũng có thêm kẻ thù nữa cho xem.”
Vân Quân nhào tới dùng chân đạp vào mặt Dân Thọ. Lần nào nhìn cũng cảm thấy cẳng chân cậu ta hơi bị ngắn, biết ngay thế nào cũng -_- như dự đoán lại ngắn một khúc rồi. Nhưng mà!!
“Oác!!!”
Xương Sườn lúc nãy còn đang phấn khích đột nhiên dùng tay che mông lại kêu quàng quạc ỏm tỏi cả lên. Xem ra kích động quá độ nên quần bị toạc ra rồi đây. -_-;; Tên đó mãi mãi lắm chuyện như thế! Vốn là nghĩ lần sau nếu gặp cậu ta sẽ khen hắn thật oai, nhưng giờ thấy không cần thiết rồi. Trong thoáng chốc không khí lúc đó trở nên thật kỳ diệu. Trong tình cảnh này thì càng không nên cười. Nhưng thấy mọi người ráng nhịn thật đau khổ quá. -_-;; Được~ Lý Vân Quân đã phá nát không khí đấu trường rồi.
“Mẹ nó~ đội trưởng! Quần tớ rách rồi! Đúng tên Phác Dân Thọ là đồ sao chổi xui xẻo! Mẹ nó~ Tuấn Anh, nhìn đằng sau cho anh xem. Thấy gì không?”
Tên Xương Sườn này rốt cuộc có hiểu biết không trời, lúc này mà còn nói tự nhiên thế, nhưng dù gì Lý Vân Quân cũng rất cá tính.
“Ha ha ha~ tên đó tếu thật!!”
Cẩm Thánh vừa chồm dậy là nhào đến bên Kim Nạp Triết.
Bốp --- Binh ---
“Hậu quả của việc khiêu chiến không biết trời cao đất dày là như thế nào thì bây giờ rõ rồi chứ hả?”
“Ặc… mẹ kiếp!!”
“Các anh trường Hữu Hàn Công Cao, bây giờ đã kết thúc rồi. Nếu các anh không muốn tìm rắc rối nữa thì đừng chọc tới bọn tôi. Đừng kéo đuôi con sư tử đang ngủ say. Nếu chuyện này mà còn xảy ra, lần sau bọn tôi sẽ không nể mặt nữa đâu! Nghe rõ đây, tốt nhất mọi người nên nhớ cho kỹ! Phác Dân Thọ, lần sau có đánh nữa thì cậu cũng nên học chút cách đánh nhau của đàn ông. Cậu có biết tại sao đàn ông được gọi là đàn ông không? Cho dù có ghét người nào đi nữa, đánh nhau với người đó đi nữa, thì xong cuộc có thể bắt tay mà cười với nhau mới gọi là đàn ông. Cho dù đánh nhau ghê gớm thế nào, đến nỗi toạc đầu chảy máu thì xong cuộc chỉ cần một ly rượu cười với nhau, thế mới là đàn ông! Nghe rõ chưa hả? Người như cậu muốn thành đàn ông thì còn xa lắm!!”
Đó mới là Khương Cẩm Thánh. Quá tuyệt vời!! +_+ Làm sao đây! Tôi không cách nào rời mắt khỏi Cẩm Thánh rồi.
“Ai cha~ em bất chấp. >_< Làm sao giờ!! Đội trưởng chúng ta quá tuyệt vời! Hu hu~ Sao bây giờ!! Em muốn cưới đội trưởng!! >_<”
“Ngốc ạ, tớ là con gái à?”
“Úi zời~ thế thì tớ gả cho cậu là được. *^^*”
“Đừng gớm ghiếc nữa. Đi thôi, tớ cõng Thái Dân, cậu và Tuấn Anh dìu Chí Hồi đi!”
“Ừ, biết rồi!! Tuấn Anh, đến đây đi!!”
Cẩm Thánh phục Thái Dân lên lưng rồi nói với đàn anh năm 3:
“Các anh, lần sau đừng đánh nhau nữa! Xem bọn họ ra nông nỗi nào rồi kìa! Lần này là do tên khốn Dân Thọ cố ý gây sự nên mới bất đắc dĩ mà đánh thôi, chúng ta sau này đừng đánh nhau nữa.”
“Ừ, được. Hôm nay mệt rồi, mau về nhà nghỉ ngơi sớm đi.”
Mọi người bắt đầu lục tục kéo xuống núi. Sao bây giờ? Có nên lại gần hỏi thăm? Đến hỏi anh ổn không chắc không sao chứ?
“Tuấn Hỷ, cậu làm gì thế? Mau đi, hả? Đến chỗ bọn họ đi.”
Tôi muốn đi. Định đến hỏi thăm xem anh có khỏe không, bị thương có đau không. Nhưng mà…
“Cẩm Thánh! Cẩm Thánh!”
Tôi đã nhìn thấy Y Giang Yến.
“Có sao không? Hả? Anh có biết em lo thế nào không? Tại sao lại đánh nhau?!”
“Không sao.”
“Huh u…… đừng đánh nhau nữa. Anh nhìn xem anh ra nông nỗi thế nào rồi?”
Hà, đúng rồi, đã nói rồi mà, tôi đã giao Cẩm Thánh lại cho Y Giang Yến rồi. Đúng, đã nói thế đấy. Tôi cũng thật là… Tại sao không nghĩ đến đó nhỉ, chỉ muốn chạy đến hỏi thăm anh, rõ ràng biết bây giờ không thể… Giờ nhìn thấy Y Giang Yến mới cảm thấy cô ta hợp với vị trí đó.
“Tuấn Hỷ, cậu đi đâu?”
“Trí Anh, Tiểu Mẫn, Cẩm Thánh sẽ không sao đâu.”
“Tuấn Hỷ, cậu không cần để ý Y Giang Yến!!”
“Không, Cẩm Thánh giờ không sao rồi. Tớ đi trước đây, tạm biệt!”
“Tuấn Hỷ!!”
Tôi bỏ mặc Trí Anh và Tiểu Mẫn đang kêu gọi mình mà đi xuống trước. Ừ… trên đường về nhà cứ nghĩ, nghĩ mãi, người tôi yêu còn tuyệt vời và hấp dẫn hơn cả tôi tưởng tượng. Được một người tuyệt như thế yêu, à không, đã từng được yêu… thì cũng rất hạnh phúc rồi.
Bốp!
Nắm đấm của Cẩm Thánh vung lên.
“Dân Thọ, mày nói nhiều quá!”
Cảnh tượng bây giờ như trong phim điện ảnh ấy, cảnh đánh nhau giữa con trai với nhau thật kinh dị. Tôi cứ tưởng rằng con gái đánh nhau đã dã man, nhưng so với tụi con trai thì quả thật là chuyện nhỏ như con thỏ thôi, sát khí đằng đằng thực đáng sợ. -O- Ở đâu cũng thấy những cẳng chân đạp qua đạp lại. Có lúc ba người vây đánh một, một số người đã chảy máu. Bọn này, bọn này, bọn này!! Đồ điên. T_T
Chí Hồi gục rồi, bọn học sinh năm nhất chạy tới đưa Chí Hồi ra, cõng sang một bên lau máu. Cẩm Thánh… Cẩm Thánh… Cẩm Thánh?...
“Trí Anh, sao bây giờ? Làm sao đây?”
“Đừng khóc, Tuấn Hỷ, Tiểu Mẫn, đừng khóc nữa. Đại Lâm chắc chắn sẽ thắng mà! Bọn khốn Hữu Hàn!”
Bên Hữu Hàn cũng đã có rất nhiều người bị thương. Trên đầu Thái Dân cũng bị đánh nặng. Trí Anh không nhìn nổi nữa bèn quay đi chỗ khác, cuối cùng cũng khóc nức nở. Tôi muốn lại gần can ngăn nhưng quả thực không có can đảm. Bên Hữu Hàn có Phác Dân Thọ, Lưu Xướng Thạch, Kim Nạp Triết; Đại Lâm bên này Khương Cẩm Thánh, Phác Tuấn Anh, Lý Vân Quân, chỉ có mấy người đó là chưa bị thương. Vân Quân giận dữ hét to tên Dân Thọ. Dáng điệu của Xương Sườn lúc này đúng là hôm nay tôi mới được nhìn thấy lần đầu.
“Phác Dân Thọ, mày là đồ đê tiện, đồ bỉ ổi, bao nhiêu người mà đánh một! Mày có còn là đàn ông không? Muốn đánh thì đường đường chính chính mà đánh chứ!! Mày là đồ khốn kiếp!!”
“Khà khà~ Tao vốn thích đánh nhanh rút gọn đó! Bây giờ chúng ta ba chọi ba rồi, thế này mới công bằng chứ!!”
“Ngu! Nói mà cũng ngu nữa! Ồ, tao hiểu rồi! Chẳng trách bọn trường Hữu Hàn chúng mày chẳng đứa nào ra hồn, thì ra có dạng như mày đứng đầu! Ai da~ thì ra là thế >_
Tôi vừa nãy còn muốn biểu dương Lý Vân Quân nữa chứ. Lý Vân Quân -_-;; đánh nhau thật đó hả? Gan lì khiêu khích thế rồi lỡ bị đánh thì làm sao đây?
“Lý Vân Quân, mày vừa nói gì đó, mày dám chửi Hữu Hàn chúng tao hả?”
Đám học sinh năm 3 đứng phía sau nhìn đám đánh nhau lên tiếng. Tôi sớm biết thế nào cũng vậy rồi mà. -_-^ Cứ thế này thì học sinh năm 3 cũng tham gia mất. Nhưng tên nhóc Vân Quân này chẳng sợ chút nào mà vẫn đứng cười. Tên này điên rồi chắc? Có khi nào bị đánh đến nỗi loạn thần kinh rồi không? -O- Vân Quân, lo cho cậu quá!
“Ai da! Đại ca, anh muốn đánh tôi hả? >_< Vừa nãy muốn đánh tôi nên động tay chân rồi nhỉ? Phải không? Nhưng mà chỉ cần tôi điên lên thì chẳng nhìn thấy gì nữa đâu đó!”
Oái!! -O- Tôi điên mất!! Mà nguyên nhân khiến tôi cứ đổ mồ hôi lạnh là vì nhìn thấy nụ cười đầy chất “thần kinh” của Vân Quân. Trong tình huống này sao có thể toét miệng cười thế kia cơ chứ? A!!
“Cái thằng này, muốn chết hả!!”
Lúc này có người gầm lên.
“Anh Hồi Thạch à, tôi thấy anh có lẽ nên im lặng chút thì hơn! Anh có biết hậu quả khi bọn anh đánh nhau với chúng tôi là gì không? Chuyện năm 3 của Hữu Hàn đều là đồ bỏ đi ở Suwon này mà truyền đến tai mọi người ấy, các anh không muốn mất mặt thì cứ ngoan ngoãn mà đứng đó thôi!”
Là Cẩm Thánh, Cẩm Thánh với gương mặt khủng khiếp.
“Vân Quân và tôi mà điên lên thì không còn coi anh Hồi Thạch là đàn anh nữa đâu. Còn có một điều đáng tiếc nữa là, nhóc Tuấn Anh đang đứng cạnh tôi đây cũng giống vậy, cũng là dạng chỉ cần điên lên là chẳng cần biết đến ai nữa! Tiếc thật đấy!!”
Cẩm Thánh hình như lửa giận bốc lên đỉnh đầu rồi. Nghe thấy Cẩm Thánh nói vậy, bọn năm 3 trường Hữu Hàn tuy vẻ mặt nhìn như có vẻ đạp phải một bãi phân, nhưng chẳng ai dám bước ra. Nhìn thấy lá gan chuột nhắt của bọn hắn như thế, đám trường Đại Lâm rất đắc ý…
Nhưng đúng lúc này, một tình huống bất ngờ đã xảy ra. Dân Thọ, Xướng Thạch và Nạp Triết nhân lúc Cẩm Thánh không để ý đã đồng loạt nhào tới. Quả thực quá đột ngột, Vân Quân đã gục xuống rồi.
Có thể thấy rõ lần này bọn chúng chỉ vây đánh Cẩm Thánh.
“Trời ơi!!”
Cơ thể tôi còn phản ứng nhanh hơn, phản ứng quá nhanh như một con ngốc. Trong tích tắc Vân Quân ngã xuống đã thấy tôi đang nhào tới phía đó. Cẩm Thánh lập tức hét to dừng tôi lại.
“Đừng đến đây! Mau về đi! Đừng ở lại đây nữa, mau về đi!!”
Cẩm Thánh, sao em có thể về được…
“Bọn điên này!!”
“Woa woa--- Tuấn Anh, anh điên lên trước đó một phút, còn cậu?”
“Em thì trước đó 30 giây.”
“Trời ạ--- nhóc chết tiệt. Anh là anh mày, mày phải chậm tí chứ.”
“Được được, vậy thì em là 1 phút 39 giây.”
“Woa ha ha~ Dân Thọ, anh mày phải đến bên mày đây!!”
Tôi bị đoạn đối thoại giữa Lý Vân Quân và Phác Tuấn Anh làm cho khờ ra mất rồi, xem ra Vân Quân đúng điên thật, tình hình giờ mà còn nhí nhảnh (?) như vậy được nữa. Tuấn Anh và Vân Quân nhảm nhí một hồi rồi nhào đến bắt đầu đánh loạn xạ. Dù bị đối thủ đánh cũng vung nắm đấm trả miếng lại, té ngã xuống lại bò dậy đánh tiếp. Vân Quân quả nhiên làm đúng như lời cậu ta nói, xem ra trong mắt cậu ta chẳng nhìn thấy gì nữa. Xướng Thạch gục rồi, đám đàn em năm một vội khiêng hắn ta ra ngoài.
“Đây là kết cuộc vì chúng mày dám đánh thủ lĩnh chúng tao đấy! Hôm nay bọn mày chết chắc rồi!”
“Nè nè. Dân Thọ, mày cũng phải biết chọn người mà đánh chứ. Nếu mày không biết trời cao đất dày thế nào mà đánh đội trưởng bọn tao thì mày vốn đã bị người ta khinh ghét rồi, thế nào sau này cũng có thêm kẻ thù nữa cho xem.”
Vân Quân nhào tới dùng chân đạp vào mặt Dân Thọ. Lần nào nhìn cũng cảm thấy cẳng chân cậu ta hơi bị ngắn, biết ngay thế nào cũng -_- như dự đoán lại ngắn một khúc rồi. Nhưng mà!!
“Oác!!!”
Xương Sườn lúc nãy còn đang phấn khích đột nhiên dùng tay che mông lại kêu quàng quạc ỏm tỏi cả lên. Xem ra kích động quá độ nên quần bị toạc ra rồi đây. -_-;; Tên đó mãi mãi lắm chuyện như thế! Vốn là nghĩ lần sau nếu gặp cậu ta sẽ khen hắn thật oai, nhưng giờ thấy không cần thiết rồi. Trong thoáng chốc không khí lúc đó trở nên thật kỳ diệu. Trong tình cảnh này thì càng không nên cười. Nhưng thấy mọi người ráng nhịn thật đau khổ quá. -_-;; Được~ Lý Vân Quân đã phá nát không khí đấu trường rồi.
“Mẹ nó~ đội trưởng! Quần tớ rách rồi! Đúng tên Phác Dân Thọ là đồ sao chổi xui xẻo! Mẹ nó~ Tuấn Anh, nhìn đằng sau cho anh xem. Thấy gì không?”
Tên Xương Sườn này rốt cuộc có hiểu biết không trời, lúc này mà còn nói tự nhiên thế, nhưng dù gì Lý Vân Quân cũng rất cá tính.
“Ha ha ha~ tên đó tếu thật!!”
Cẩm Thánh vừa chồm dậy là nhào đến bên Kim Nạp Triết.
Bốp --- Binh ---
“Hậu quả của việc khiêu chiến không biết trời cao đất dày là như thế nào thì bây giờ rõ rồi chứ hả?”
“Ặc… mẹ kiếp!!”
“Các anh trường Hữu Hàn Công Cao, bây giờ đã kết thúc rồi. Nếu các anh không muốn tìm rắc rối nữa thì đừng chọc tới bọn tôi. Đừng kéo đuôi con sư tử đang ngủ say. Nếu chuyện này mà còn xảy ra, lần sau bọn tôi sẽ không nể mặt nữa đâu! Nghe rõ đây, tốt nhất mọi người nên nhớ cho kỹ! Phác Dân Thọ, lần sau có đánh nữa thì cậu cũng nên học chút cách đánh nhau của đàn ông. Cậu có biết tại sao đàn ông được gọi là đàn ông không? Cho dù có ghét người nào đi nữa, đánh nhau với người đó đi nữa, thì xong cuộc có thể bắt tay mà cười với nhau mới gọi là đàn ông. Cho dù đánh nhau ghê gớm thế nào, đến nỗi toạc đầu chảy máu thì xong cuộc chỉ cần một ly rượu cười với nhau, thế mới là đàn ông! Nghe rõ chưa hả? Người như cậu muốn thành đàn ông thì còn xa lắm!!”
Đó mới là Khương Cẩm Thánh. Quá tuyệt vời!! +_+ Làm sao đây! Tôi không cách nào rời mắt khỏi Cẩm Thánh rồi.
“Ai cha~ em bất chấp. >_< Làm sao giờ!! Đội trưởng chúng ta quá tuyệt vời! Hu hu~ Sao bây giờ!! Em muốn cưới đội trưởng!! >_<”
“Ngốc ạ, tớ là con gái à?”
“Úi zời~ thế thì tớ gả cho cậu là được. *^^*”
“Đừng gớm ghiếc nữa. Đi thôi, tớ cõng Thái Dân, cậu và Tuấn Anh dìu Chí Hồi đi!”
“Ừ, biết rồi!! Tuấn Anh, đến đây đi!!”
Cẩm Thánh phục Thái Dân lên lưng rồi nói với đàn anh năm 3:
“Các anh, lần sau đừng đánh nhau nữa! Xem bọn họ ra nông nỗi nào rồi kìa! Lần này là do tên khốn Dân Thọ cố ý gây sự nên mới bất đắc dĩ mà đánh thôi, chúng ta sau này đừng đánh nhau nữa.”
“Ừ, được. Hôm nay mệt rồi, mau về nhà nghỉ ngơi sớm đi.”
Mọi người bắt đầu lục tục kéo xuống núi. Sao bây giờ? Có nên lại gần hỏi thăm? Đến hỏi anh ổn không chắc không sao chứ?
“Tuấn Hỷ, cậu làm gì thế? Mau đi, hả? Đến chỗ bọn họ đi.”
Tôi muốn đi. Định đến hỏi thăm xem anh có khỏe không, bị thương có đau không. Nhưng mà…
“Cẩm Thánh! Cẩm Thánh!”
Tôi đã nhìn thấy Y Giang Yến.
“Có sao không? Hả? Anh có biết em lo thế nào không? Tại sao lại đánh nhau?!”
“Không sao.”
“Huh u…… đừng đánh nhau nữa. Anh nhìn xem anh ra nông nỗi thế nào rồi?”
Hà, đúng rồi, đã nói rồi mà, tôi đã giao Cẩm Thánh lại cho Y Giang Yến rồi. Đúng, đã nói thế đấy. Tôi cũng thật là… Tại sao không nghĩ đến đó nhỉ, chỉ muốn chạy đến hỏi thăm anh, rõ ràng biết bây giờ không thể… Giờ nhìn thấy Y Giang Yến mới cảm thấy cô ta hợp với vị trí đó.
“Tuấn Hỷ, cậu đi đâu?”
“Trí Anh, Tiểu Mẫn, Cẩm Thánh sẽ không sao đâu.”
“Tuấn Hỷ, cậu không cần để ý Y Giang Yến!!”
“Không, Cẩm Thánh giờ không sao rồi. Tớ đi trước đây, tạm biệt!”
“Tuấn Hỷ!!”
Tôi bỏ mặc Trí Anh và Tiểu Mẫn đang kêu gọi mình mà đi xuống trước. Ừ… trên đường về nhà cứ nghĩ, nghĩ mãi, người tôi yêu còn tuyệt vời và hấp dẫn hơn cả tôi tưởng tượng. Được một người tuyệt như thế yêu, à không, đã từng được yêu… thì cũng rất hạnh phúc rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.