Chương 217: Bầu cử chức trưởng thôn
Hoa Hướng Dương
13/12/2020
Cuối cùng Trần Kế Tần cũng đã hiểu ra khi nghe tôi giải thích, anh ta cười rạng rỡ, nói: “Đại ca, hóa ra là vậy, tôi không hiểu nhiều, thực ra…... Tôi cần tiền cũng chẳng để làm gì, mỗi tháng đại ca đưa tôi mười nghìn tệ mà tôi đã dùng không hết rồi, hơn nữa đại ca còn vừa mua xe cho tôi nữa”.
“Đại ca, tôi không cần tiền của anh nữa, nếu sau này có chuyện gì cần tiền gấp thì tôi sẽ hỏi đại ca”.
Tôi vui vẻ gật đầu, thằng cha này sau khi thông qua sự dạy bảo của tôi đã thay đổi rất nhiều, tôi vỗ vai Trần Kế Tần: “Cậu nhóc, hiểu chuyện rồi đấy, ha ha…...”
“Đương nhiên rồi”, Trần Kế Tần cười với vẻ đắc ý: “Đi theo đại ca lâu như vậy, đương nhiên là học được nhiều điều rồi”.
“Mặc dù tôi rất mê tiền nhưng tôi coi trọng nghĩa khí hơn cả, bây giờ tôi đã hiểu, đi theo đại ca thì sau này sẽ còn có nhiều tiền hơn nữa”.
Tôi gật đầu, nói: “Ngày mai tôi sẽ gọi điện hỏi thăm Âu Dương Bác, sau khi Đại hội toàn thôn kết thúc, anh đi vào trong thành phố một chuyến, đưa bốn vali này cho Âu Dương Bác”.
Tôi đã sắp xếp những chuyện này ổn thỏa cả, sau đó mới về nhà nghỉ ngơi.
Cha nội Trần Kế Tần không về mà nói ôm tiền ngủ trong xe để thưởng thức.
Anh ta nói cả đời này chưa bao giờ nhìn thấy nhiều tiền như vậy, hơn nữa còn là tiền mặt nên anh ta nhất định phải ngủ với số tiền đó.
Cha nội này đúng là hết thuốc chữa.
Chín giờ sáng hôm sau, Đại hội toàn thôn được khai mạc.
Khi tôi và Trần Kế Tần tới nơi, trước cửa Ủy ban thôn đã chật cứng người, mỗi nhà đều có ít nhất một người tham gia bầu cử Đại hội.
“Sơn Thành!”
Tôi đang định chen vào trong, bỗng có một giọng nói dịu dàng từ phía sau truyền tới.
Tôi quay lại nhìn, là Trương Lệ.
Một chiếc xe cảnh sát đậu ở trước bức tường cạnh đó.
Tôi đi tới khu vực ít người, tỏ ra ngạc nhiên: “Trương Lệ, sao em lại tới đây?”
Trương Lệ hết sức vui mừng khi gặp tôi: “Hôm nay là ngày bầu cử chức trưởng thôn, chẳng lẽ em lại không tới trợ giúp cho anh sao?”
“Phải không đấy? Anh có nói với em là hôm nay bầu cử đâu”, tôi nhìn chiếc xe đậu bên cạnh, nói: “Em lái xe cơ quan chắc chắn có chuyện cần xử lý đúng không?”
“Anh thông minh ghê”, Trương Lệ nói: “Trên huyện đã trực tiếp nhúng tay vào việc điều tra nhà họ Dương, nhiệm vụ hiện tại của Cục bọn em là điều tra cái chết của Trần Kế Văn và Viên Khắc Lương”.
“Hai vụ án mạng này không hề có bất kỳ chứng cứ nào, những gì cần điều tra thì bọn em cũng đã điều tra cả rồi, gần đây em cũng rảnh rang nên trong Cục cử em tới điều tra, nói thẳng ra là tới tìm vận may”.
Cái chết của Viên Khắc Lương và Trần Kế Tần đều liên quan tới việc khai quang, tôi nói nhỏ: “Đợi sau khi anh trở thành trưởng thôn sẽ giúp em điều tra”.
Hai người chúng tôi nói chuyện một lúc thì tôi phải tham gia Đại hội, tôi đi về phía đám đông, Trương Lệ không có việc gì làm bèn đứng phía sau mọi người xem cuộc vui.
Tôi chen vào giữa đám đông, nhìn thấy người chủ trì trên sân khấu, ngoài Trần Mãn Quang và Lưu Thành Hà thì còn có một người cao to, đầy uy thế ngồi ở giữa, đó chính là chủ tịch thị trấn.
Ngồi bên cạnh chủ tịch thị trấn là một người phụ nữ tao nhã, lịch sự, đó chính là chị Văn Nhã!
Chị Văn Nhã đã trở về, tôi hết sức vui mừng khi nhìn thấy chị, chủ tịch thị trấn và chị Văn Nhã đang thì thầm nói chuyện, hai người cười nói vô cùng vui vẻ.
Chắc chắn sáng nay chị Văn Nhã mới tới, nếu như chị về từ tối qua thì đã liên lạc với tôi rồi.
Lần này chủ tịch thị trấn tới khiến người dân trong thôn hết sức bất ngờ, ông ấy đột nhiên có mặt, đích thân tham gia Đại hội để chọn ra trưởng thôn mới.
Đương nhiên, chuyện này là do tối qua tôi gọi điện thoại cho viện trưởng Lưu, nói chuyện với ông ấy, sau đó tôi nối máy với chủ tịch thị trấn, nhờ ông ấy hôm nay tới giúp tôi.
Bầu cử chức trưởng thôn là chuyện lớn đối với thôn, hai tổ trưởng phải báo cáo với các lãnh đạo trong thị trấn, Lưu Hồng Vĩ đã sớm biết chuyện này, hơn nữa sau khi ông trưởng thôn chết, trên thị trấn cũng thúc giục liên tục để người dân trong thôn nhanh chóng chọn ra trưởng thôn mới.
Chủ tịch thị trấn nắm rất rõ tình hình trong thôn chúng tôi, sau khi ông ấy biết tôi muốn làm trưởng thôn thì cảm thấy vô cùng kinh ngạc và khó hiểu.
Thứ nhất là vì tôi còn ít tuổi quá, không có kinh nghiệm hay cống hiến gì nên không thể thuyết phục được người dân trong thôn, thứ hai, tôi quen nhiều nhân vật tầm cỡ như vậy, làm đại công việc ở đâu đó cũng tốt hơn là làm trưởng thôn, làm trưởng thôn là một công việc hết sức vất vả, mà một tháng chỉ được nhận có hơn một nghìn tệ tiền lương.
Tôi không giải thích lý do cho chủ tịch thị trấn mà vẫn kiên quyết muốn làm trưởng thôn.
Lưu Hồng Vĩ là người coi trọng chính nghĩa, nên đương nhiên sẽ không làm chuyện gì phạm pháp hay dùng quyền lợi để tôi được làm trưởng thôn.
Lần này tôi đã giúp đỡ nhà họ Lưu một chuyện rất lớn, tôi là ân nhân lớn của nhà họ, nên chủ tịch thị trấn hứa với tôi sẽ tới cuộc bầu cử ngày hôm nay, những gì ông ấy có thể làm được là đứng về phía tôi và nói đỡ cho tôi.
Thôn của chúng tôi bầu cử toàn dân, không có người ứng cử, đối với tình huống này, họ chọn ra ai thì người đó sẽ được làm trưởng thôn, chủ tịch thị trấn cũng không thể can dự.
Chỉ cần chủ tịch thị trấn thừa nhận tôi thì người dân sẽ tự động đứng về phía tôi, dù Lưu Đại Bảo có tung ra con át chủ bài nào thì chỉ cần chủ tịch thị trấn ủng hộ tôi là đủ.
Đương nhiên, dù con át chủ bài của Lưu Đại Bảo có lớn tới mức nào thì tôi cũng không sợ, người chống lưng cho tôi còn nhiều lắm.
Lần này, chủ tịch thị trấn tới cùng Lưu Thiến, Lưu Thiến không ngồi ở trên hàng ghế chủ tọa mà đứng bên cạnh lắng nghe.
Vẻ đẹp của Lưu Thiến khiến không ít người bàn tán xôn xao, nhất là đám thanh niên trong thôn, cứ chen lên trước, há mồm trợn mặt khiến con ngươi như muốn rơi ra ngoài.
Lưu Thiến nhìn thấy tôi trong đám đông bèn mỉm cười, chào tôi, tôi liền gật đầu.
Người chủ trì trên sân khấu tỏ ra hết sức nhiệt tình với chủ tịch thị trấn, người dân trong thôn cũng vô cùng vui mừng, chủ tịch thị trấn có thể dành thời gian tới thôn khiến thôn chúng tôi cảm thấy thật vinh hạnh.
Chín giờ rưỡi, mọi người đã có mặt đông đủ, dưới sự chủ trì của Trần Mãn Quang, Đại hội chính thức được bắt đầu.
Trần Mãn Quang nói vào micro: “Hôm nay, Đại hội toàn thôn do chủ trì, tôi cảm thấy vô cùng vinh dự”.
“Và cũng hôm nay, triệu tập mọi người tới đây, thứ nhất là để chọn ra trưởng thôn mới cho thôn chúng ta, thứ hai là chọn ra thầy khai quang mới”.
“Sau khi thôn chúng ta xảy ra chuyện thì đã một tháng không có trưởng thôn, không có người lãnh đạo rồi”.
“Bây giờ cả thôn nháo nhào, hỗn độn, không có người lãnh đạo, chuyện lớn chuyện bé đều bị dồn lại, đến ngay cả chuyện lặt vặt như tiền điện, tiền nước trong thôn cũng không có ai đi lên thị trấn xử lý”.
“Hơn nữa, thôn chúng ta không thể một ngày không có thầy khai quang, vậy mà lần này đã trì hoãn tới cả tháng!"
“Bây giờ, ai ai cũng thấy hoang mang, người muốn gả chồng cũng không dám gả, người muốn lấy vợ cũng không dám lấy”.
“Vì vậy, hôm nay phải giải quyết dứt điểm hai chuyện này để thôn chúng ta mau ổn định trở lại, để cuộc sống mọi người trở lại guồng quay như cũ!”
Mọi người vỗ tay.
“Ngày hôm nay, Đại hội toàn thôn chúng ta có ông chủ tịch thị trấn tới làm người làm chứng, tiếp theo, tôi xin trân trọng kính mời ông chủ tịch thị trấn có đôi lời phát biểu!”
Sắc mặt của chủ tịch thị trấn điềm tĩnh như núi Thái Sơn, ông ấy khẽ mỉm cười, tay phải cầm lên phía dưới cổ micro, nói: “Từ tháng trước, trên thị trấn đã bắt đầu yêu cầu mọi người bầu ra một vị trưởng thôn mới”.
“Thời gian đã qua lâu như vậy mà sự việc vẫn chưa giải quyết xong”.
“Vài ngày trước, hai vị tổ trưởng báo cáo lên thị trấn nói rằng hôm nay sẽ tiến hành bầu chức trưởng thôn, vì vậy hôm nay tôi tới đây là để đích thân giám sát việc bầu ra người mới, để trưởng thôn mới nhanh chóng xử lý công việc trong thôn”.
"Gần đây, ban lãnh đạo huyện cũng sắp tiến hành cuộc bầu cử ba năm một lần, đúng ra tất cả các thôn cũng phải tiến hành bầu cử, thôn của mọi người xảy ra nhiều chuyện, nên bây giờ cũng vừa hay là lúc nên bầu chọn rồi”.
“Thị trấn chúng ta định bồi dưỡng một lớp người mới, vì vậy trong cuộc bầu cử lần này, tốt nhất là có thể chọn ra những người trẻ tuổi có năng lực, thực tế, có động lực, có tính sáng tạo, có thể đưa người dân trong thôn ngày một phồn thịnh để làm trưởng thôn”.
“Tôi đề nghị, những người trên bốn mươi tuổi thì không được tham gia nữa”.
“Đại ca, tôi không cần tiền của anh nữa, nếu sau này có chuyện gì cần tiền gấp thì tôi sẽ hỏi đại ca”.
Tôi vui vẻ gật đầu, thằng cha này sau khi thông qua sự dạy bảo của tôi đã thay đổi rất nhiều, tôi vỗ vai Trần Kế Tần: “Cậu nhóc, hiểu chuyện rồi đấy, ha ha…...”
“Đương nhiên rồi”, Trần Kế Tần cười với vẻ đắc ý: “Đi theo đại ca lâu như vậy, đương nhiên là học được nhiều điều rồi”.
“Mặc dù tôi rất mê tiền nhưng tôi coi trọng nghĩa khí hơn cả, bây giờ tôi đã hiểu, đi theo đại ca thì sau này sẽ còn có nhiều tiền hơn nữa”.
Tôi gật đầu, nói: “Ngày mai tôi sẽ gọi điện hỏi thăm Âu Dương Bác, sau khi Đại hội toàn thôn kết thúc, anh đi vào trong thành phố một chuyến, đưa bốn vali này cho Âu Dương Bác”.
Tôi đã sắp xếp những chuyện này ổn thỏa cả, sau đó mới về nhà nghỉ ngơi.
Cha nội Trần Kế Tần không về mà nói ôm tiền ngủ trong xe để thưởng thức.
Anh ta nói cả đời này chưa bao giờ nhìn thấy nhiều tiền như vậy, hơn nữa còn là tiền mặt nên anh ta nhất định phải ngủ với số tiền đó.
Cha nội này đúng là hết thuốc chữa.
Chín giờ sáng hôm sau, Đại hội toàn thôn được khai mạc.
Khi tôi và Trần Kế Tần tới nơi, trước cửa Ủy ban thôn đã chật cứng người, mỗi nhà đều có ít nhất một người tham gia bầu cử Đại hội.
“Sơn Thành!”
Tôi đang định chen vào trong, bỗng có một giọng nói dịu dàng từ phía sau truyền tới.
Tôi quay lại nhìn, là Trương Lệ.
Một chiếc xe cảnh sát đậu ở trước bức tường cạnh đó.
Tôi đi tới khu vực ít người, tỏ ra ngạc nhiên: “Trương Lệ, sao em lại tới đây?”
Trương Lệ hết sức vui mừng khi gặp tôi: “Hôm nay là ngày bầu cử chức trưởng thôn, chẳng lẽ em lại không tới trợ giúp cho anh sao?”
“Phải không đấy? Anh có nói với em là hôm nay bầu cử đâu”, tôi nhìn chiếc xe đậu bên cạnh, nói: “Em lái xe cơ quan chắc chắn có chuyện cần xử lý đúng không?”
“Anh thông minh ghê”, Trương Lệ nói: “Trên huyện đã trực tiếp nhúng tay vào việc điều tra nhà họ Dương, nhiệm vụ hiện tại của Cục bọn em là điều tra cái chết của Trần Kế Văn và Viên Khắc Lương”.
“Hai vụ án mạng này không hề có bất kỳ chứng cứ nào, những gì cần điều tra thì bọn em cũng đã điều tra cả rồi, gần đây em cũng rảnh rang nên trong Cục cử em tới điều tra, nói thẳng ra là tới tìm vận may”.
Cái chết của Viên Khắc Lương và Trần Kế Tần đều liên quan tới việc khai quang, tôi nói nhỏ: “Đợi sau khi anh trở thành trưởng thôn sẽ giúp em điều tra”.
Hai người chúng tôi nói chuyện một lúc thì tôi phải tham gia Đại hội, tôi đi về phía đám đông, Trương Lệ không có việc gì làm bèn đứng phía sau mọi người xem cuộc vui.
Tôi chen vào giữa đám đông, nhìn thấy người chủ trì trên sân khấu, ngoài Trần Mãn Quang và Lưu Thành Hà thì còn có một người cao to, đầy uy thế ngồi ở giữa, đó chính là chủ tịch thị trấn.
Ngồi bên cạnh chủ tịch thị trấn là một người phụ nữ tao nhã, lịch sự, đó chính là chị Văn Nhã!
Chị Văn Nhã đã trở về, tôi hết sức vui mừng khi nhìn thấy chị, chủ tịch thị trấn và chị Văn Nhã đang thì thầm nói chuyện, hai người cười nói vô cùng vui vẻ.
Chắc chắn sáng nay chị Văn Nhã mới tới, nếu như chị về từ tối qua thì đã liên lạc với tôi rồi.
Lần này chủ tịch thị trấn tới khiến người dân trong thôn hết sức bất ngờ, ông ấy đột nhiên có mặt, đích thân tham gia Đại hội để chọn ra trưởng thôn mới.
Đương nhiên, chuyện này là do tối qua tôi gọi điện thoại cho viện trưởng Lưu, nói chuyện với ông ấy, sau đó tôi nối máy với chủ tịch thị trấn, nhờ ông ấy hôm nay tới giúp tôi.
Bầu cử chức trưởng thôn là chuyện lớn đối với thôn, hai tổ trưởng phải báo cáo với các lãnh đạo trong thị trấn, Lưu Hồng Vĩ đã sớm biết chuyện này, hơn nữa sau khi ông trưởng thôn chết, trên thị trấn cũng thúc giục liên tục để người dân trong thôn nhanh chóng chọn ra trưởng thôn mới.
Chủ tịch thị trấn nắm rất rõ tình hình trong thôn chúng tôi, sau khi ông ấy biết tôi muốn làm trưởng thôn thì cảm thấy vô cùng kinh ngạc và khó hiểu.
Thứ nhất là vì tôi còn ít tuổi quá, không có kinh nghiệm hay cống hiến gì nên không thể thuyết phục được người dân trong thôn, thứ hai, tôi quen nhiều nhân vật tầm cỡ như vậy, làm đại công việc ở đâu đó cũng tốt hơn là làm trưởng thôn, làm trưởng thôn là một công việc hết sức vất vả, mà một tháng chỉ được nhận có hơn một nghìn tệ tiền lương.
Tôi không giải thích lý do cho chủ tịch thị trấn mà vẫn kiên quyết muốn làm trưởng thôn.
Lưu Hồng Vĩ là người coi trọng chính nghĩa, nên đương nhiên sẽ không làm chuyện gì phạm pháp hay dùng quyền lợi để tôi được làm trưởng thôn.
Lần này tôi đã giúp đỡ nhà họ Lưu một chuyện rất lớn, tôi là ân nhân lớn của nhà họ, nên chủ tịch thị trấn hứa với tôi sẽ tới cuộc bầu cử ngày hôm nay, những gì ông ấy có thể làm được là đứng về phía tôi và nói đỡ cho tôi.
Thôn của chúng tôi bầu cử toàn dân, không có người ứng cử, đối với tình huống này, họ chọn ra ai thì người đó sẽ được làm trưởng thôn, chủ tịch thị trấn cũng không thể can dự.
Chỉ cần chủ tịch thị trấn thừa nhận tôi thì người dân sẽ tự động đứng về phía tôi, dù Lưu Đại Bảo có tung ra con át chủ bài nào thì chỉ cần chủ tịch thị trấn ủng hộ tôi là đủ.
Đương nhiên, dù con át chủ bài của Lưu Đại Bảo có lớn tới mức nào thì tôi cũng không sợ, người chống lưng cho tôi còn nhiều lắm.
Lần này, chủ tịch thị trấn tới cùng Lưu Thiến, Lưu Thiến không ngồi ở trên hàng ghế chủ tọa mà đứng bên cạnh lắng nghe.
Vẻ đẹp của Lưu Thiến khiến không ít người bàn tán xôn xao, nhất là đám thanh niên trong thôn, cứ chen lên trước, há mồm trợn mặt khiến con ngươi như muốn rơi ra ngoài.
Lưu Thiến nhìn thấy tôi trong đám đông bèn mỉm cười, chào tôi, tôi liền gật đầu.
Người chủ trì trên sân khấu tỏ ra hết sức nhiệt tình với chủ tịch thị trấn, người dân trong thôn cũng vô cùng vui mừng, chủ tịch thị trấn có thể dành thời gian tới thôn khiến thôn chúng tôi cảm thấy thật vinh hạnh.
Chín giờ rưỡi, mọi người đã có mặt đông đủ, dưới sự chủ trì của Trần Mãn Quang, Đại hội chính thức được bắt đầu.
Trần Mãn Quang nói vào micro: “Hôm nay, Đại hội toàn thôn do chủ trì, tôi cảm thấy vô cùng vinh dự”.
“Và cũng hôm nay, triệu tập mọi người tới đây, thứ nhất là để chọn ra trưởng thôn mới cho thôn chúng ta, thứ hai là chọn ra thầy khai quang mới”.
“Sau khi thôn chúng ta xảy ra chuyện thì đã một tháng không có trưởng thôn, không có người lãnh đạo rồi”.
“Bây giờ cả thôn nháo nhào, hỗn độn, không có người lãnh đạo, chuyện lớn chuyện bé đều bị dồn lại, đến ngay cả chuyện lặt vặt như tiền điện, tiền nước trong thôn cũng không có ai đi lên thị trấn xử lý”.
“Hơn nữa, thôn chúng ta không thể một ngày không có thầy khai quang, vậy mà lần này đã trì hoãn tới cả tháng!"
“Bây giờ, ai ai cũng thấy hoang mang, người muốn gả chồng cũng không dám gả, người muốn lấy vợ cũng không dám lấy”.
“Vì vậy, hôm nay phải giải quyết dứt điểm hai chuyện này để thôn chúng ta mau ổn định trở lại, để cuộc sống mọi người trở lại guồng quay như cũ!”
Mọi người vỗ tay.
“Ngày hôm nay, Đại hội toàn thôn chúng ta có ông chủ tịch thị trấn tới làm người làm chứng, tiếp theo, tôi xin trân trọng kính mời ông chủ tịch thị trấn có đôi lời phát biểu!”
Sắc mặt của chủ tịch thị trấn điềm tĩnh như núi Thái Sơn, ông ấy khẽ mỉm cười, tay phải cầm lên phía dưới cổ micro, nói: “Từ tháng trước, trên thị trấn đã bắt đầu yêu cầu mọi người bầu ra một vị trưởng thôn mới”.
“Thời gian đã qua lâu như vậy mà sự việc vẫn chưa giải quyết xong”.
“Vài ngày trước, hai vị tổ trưởng báo cáo lên thị trấn nói rằng hôm nay sẽ tiến hành bầu chức trưởng thôn, vì vậy hôm nay tôi tới đây là để đích thân giám sát việc bầu ra người mới, để trưởng thôn mới nhanh chóng xử lý công việc trong thôn”.
"Gần đây, ban lãnh đạo huyện cũng sắp tiến hành cuộc bầu cử ba năm một lần, đúng ra tất cả các thôn cũng phải tiến hành bầu cử, thôn của mọi người xảy ra nhiều chuyện, nên bây giờ cũng vừa hay là lúc nên bầu chọn rồi”.
“Thị trấn chúng ta định bồi dưỡng một lớp người mới, vì vậy trong cuộc bầu cử lần này, tốt nhất là có thể chọn ra những người trẻ tuổi có năng lực, thực tế, có động lực, có tính sáng tạo, có thể đưa người dân trong thôn ngày một phồn thịnh để làm trưởng thôn”.
“Tôi đề nghị, những người trên bốn mươi tuổi thì không được tham gia nữa”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.