Chương 218: Lãnh đạo phát biểu
Hoa Hướng Dương
13/12/2020
Vừa dứt lời, sắc mặt của rất nhiều người dân trong thôn trở nên khó coi, người trên bốn mươi tuổi không được tham gia, đây chẳng phải đang cướp đi quyền lợi của rất nhiều người hay sao!
Người dân ngay lập tức bùng nổ, họ nhao nhao lên cho rằng lời nói của chủ tịch thị trấn không hợp lý.
“Tại sao chứ, thưa chủ tịch thị trấn?”
“Chẳng phải người dưới bốn mươi tuổi thì trẻ quá sao?’
“Người dưới bốn mươi tuổi làm sao có thể làm được chứ, kinh nghiệm không đủ thì làm sao quản lý được thôn chúng ta?”
“Chủ tịch thị trấn, luật bầu cử đã quy định, đến ngay cả người dưới sáu mười tuổi còn có thể được bầu cử, tất cả chúng tôi đều có quyền bầu cử và quyền được bầu cử”.
“Đúng vậy, chủ tịch, ông đang tước đi quyền lợi của chúng tôi đấy”.
Trần Mãn Quang giữ micro, nói lớn: “Mọi người yên lặng!”
“Chủ tịch thị trấn còn chưa nói hết, mọi người vội cái gì chứ? Mọi người có hiểu quy tắc là gì không, có biết phép lịch sự là gì không?”
Hội trường nhanh chóng trở nên yên lặng.
Chủ tịch thị trấn tiếp tục nói: “Tôi rất hiểu tâm trạng của mọi người, lần này, bồi dưỡng những người trẻ tuổi là dự định và kế hoạch của chúng tôi”.
“Chúng tôi không cần những tư tưởng cũ rích, cũng không cần những người cứ đi theo lối mòn”.
“Thôn của mọi người là thôn nghèo nhất trong chín thôn ở vùng quanh đây, thậm chí là thôn nghèo nhất của cả thị trấn, cả huyện”.
“Mọi người đều biết cuộc sống nghèo khó của thôn đã diễn ra trong rất nhiều năm, không hề có bất kỳ sự cải thiện ấn tượng nào, thậm chí vấn đề ăn no mặc ấm của nhiều người vẫn chưa được giải quyết, mỗi năm thôn của mọi người cũng chính là thôn nhận được trợ cấp hộ nghèo nhiều nhất, số tiền toàn vượt ngân sách của chính phủ”.
“Những việc này đều do lãnh đạo của mọi người không làm tròn trách nhiệm, thậm chí có người còn vi phạm pháp luật, thu lợi riêng từ việc công!”
Nói tới đây, chủ tịch thị trấn tỏ ra giận dữ, giọng điều cũng trở nên lạnh lùng: “Đó là bởi vì thôn có những người lãnh đạo tham ô vô lại, không có chí tiến thủ, mặc kệ quyền lợi của người dân, chỉ biết ăn chặn lợi ích, nên thôn của mọi người mới nghèo khổ như vậy!”
“Người trẻ tuổi sẽ có tư tưởng cầu tiến, có động lực, kiến thức văn hóa nhiều, năng lực mạnh, còn mấy vị trung niên, mấy người đi trước trong thôn mọi người, được mấy người từng đi học chứ?”
“Xã hội ngày nay mỗi ngày một đổi mới, thời đại tiến bộ, không phải là tư tưởng và thủ đoạn của những người đi trước như các vị có thể quản lý tốt thôn xóm đâu”.
“Nếu không thì tại sao thôn của mọi người cứ nghèo mãi, không cải thiện chút nào như vậy? Bây giờ, tôi cần một lớp thanh niên làm lãnh đạo, phối hợp với sự sắp xếp của thị trấn, mang tới sự phồn vinh cho mọi người!”
“Thúc đẩy một bộ phận trở nên giàu có, sau đó kéo theo tất cả mọi người cùng trở nên thịnh vượng!”
Chủ tịch thị trấn phát biểu rất có trình độ, có tính thuyết phục, những điều chủ tịch thị trấn nói, một phần là vì giúp tôi, khiến những người thuộc thế hệ trước trong thôn không có quyền được bầu cử nữa, như vậy thì hơn một nửa mọi người mất đi quyền lợi.
Những thanh niên khác trong thôn thì phần lớn không có năng lực, và cũng có một bộ phần không hề có ý định làm trưởng thôn.
Như vậy, những người đủ điều kiện sẽ còn lại không nhiều, cuối cùng thì chức trưởng thôn sẽ là cuộc tranh giành giữa tôi và Lưu Đại Bảo.
Không có ai phản đối hay chất vấn lời diễn thuyết của chủ tịch thị trấn, vì tất cả đều hợp tình hợp lý.
Chủ tịch thị trấn nhấp một ngụm nước, tiếp tục nói: “Mọi người xem thanh niên bây giờ, như Văn Nhã ở cạnh tôi đây, mới hơn hai mươi tuổi đã là bà chủ sở hữu tài sản trị giá cả chục triệu tệ, còn tự bỏ tiền kiến thiết thôn làng, báo đáp quê hương”.
“Lần này, ngoài việc kiến thiết những quy hoạch trước đây thì Văn Nhã còn dự định đầu tư một nhà máy trong thị trấn, tới lúc đó cô ấy sẽ tuyển dụng số lượng lớn công nhân, để một bộ phận lớn nam nữ trong thôn chúng ta có công việc và thu nhập ổn định!”
Chị Văn Nhã còn định đầu tư nhà máy sao?
Thật là có lòng, chị Văn Nhã đã làm rất nhiều điều vì thôn làng, lúc nào chị cũng nghĩ cho mọi người.
Người dân trong thôn bỗng trở nên sôi sục khi nghe nói chị Văn Nhã sẽ đầu tư nhà máy, hơn nữa còn mong muốn người dân có công việc và thu nhập ổn định.
Đây mới là những điều mà người dân trong thôn cần, họ sợ nghèo lắm rồi, nghèo khổ bao nhiêu năm, bây giờ chị Văn Nhã không những kiến thiết lại thôn làng mà còn giúp người dân trong thôn ngày một trở nên giàu có.
Tất cả người dân đều vô cùng cảm kích và hào hứng!
Một lúc sau, chủ tịch thị trấn ra hiệu cho mọi người yên lặng, lúc này chị Văn Nhã mới lên tiếng: “Kính thưa các bác, các cô, các chú, thưa các anh chị em”.
“Có thể góp sức vì mọi người, giúp mọi người thoát nghèo là nguyện vọng của tôi, đương nhiên, đây chỉ là bước khởi đầu, đợi khi nhà máy của chúng tôi phát triển, tôi sẽ kêu gọi đầu tư, và tôi sẽ đầu tư các hạng mục khác nữa”.
“Nói tóm lại, tôi không chỉ giúp mọi người giàu có hơn mà còn giúp những thôn quanh đây giàu có lên nữa, để cả thị trấn chúng ta cùng trở nên thịnh vượng!”
Vừa dứt lời, toàn bộ hội trường hò reo hoan hô, ai cũng hét lớn tên của chị Văn Nhã.
Tôi hết sức khâm phục chị Văn Nhã, chị hoàn toàn dựa vào năng lực và sự nhẫn nại của mình để từng bước trở thành giám đốc công ty như ngày hôm này.
Những năm trước đây, chị Văn Nhã làm việc ở phương Nam vô cùng vất vả, sau đó chị ấy đã cầm cự được, nhận được sự đánh giá cao và cân nhắc của một vị khách quý nên dần dần đã làm nên chuyện lớn.
Từ nhỏ, chị Văn Nhã đã luôn bảo vệ tôi, không để những đứa trẻ khác bắt nạt tôi, sau này lớn lên, chị Văn Nhã chính là thần tượng của tôi, và chị luôn giữ một vị trí quan trọng trong lòng tôi.
Chị Văn Nhã muốn có “chân” trong thị trấn thì chắc chắn sẽ đắc tội với nhà họ Dương.
Hiện tại thị trấn vẫn nằm trong tay nhà họ Dương, mặc dù nhà họ Dương đang bị tổn hại nhưng cũng không thấm vào đâu cả, nhà họ Dương là nhà giàu nhất trong thị trấn chúng tôi, chuyện lần này cũng chẳng gây tổn hại mấy đến bọn họ.
Trong thị trấn chúng tôi không có nhà máy, thi thoảng mới có buôn bán nhỏ lẻ, bất động sản, bây giờ chị Văn Nhã định đầu tư xây nhà máy nữa.
Thị trấn chỉ rộng có từng đó, đất xây dựng rất đắt đỏ và quý hiếm, chị Văn Nhã muốn xây dựng nhà máy chắc chắn sẽ gây mâu thuẫn, tranh giành những khu đất mà nhà họ Dương muốn có được.
Tôi thì không lo lắng về những điều đó lắm, sau khi chủ tịch thị trấn trở thành bí thư, ông ấy nhất định sẽ giúp chị Văn Nhã giải quyết những vấn đề này, nếu nhà họ Dương giở trò, dùng thủ đoạn bỉ ổi đối phó với chị Văn Nhã thì chắc chắn tôi sẽ không khoanh tay đứng nhìn.
Chị Văn Nhã chiếm vị trí hết sức quan trọng trong lòng tôi, nếu nhà họ Dương động tới chị thì lần này tôi sẽ tự tay tiêu diệt nhà họ!
Sau khi hội trường hò reo hoan hô thì trở nên yên lặng, chủ tịch thị trấn tiếp tục nói: “Ngoài Văn Nhã thì trong thôn vẫn còn một thanh niên tài giỏi khác, người này ít tuổi hơn Văn Nhã nhưng cũng đã cống hiến không ít cho thôn”.
Mọi người hết sức ngạc nhiên, thanh niên trong thôn chúng tôi, ngoài Văn Nhã ra thì còn có ai nữa chứ?
Tất cả mọi người đều chờ đợi chủ tịch thị trấn nói tiếp.
“Người này chính là Trương Sơn Thành”, cuối cùng thì chủ tịch thị trấn cũng đã nói ra rồi nhìn về phía tôi.
Chủ tịch thị trấn lên tiếng khen ngợi tôi là để kéo phiếu bầu giúp tôi!
Mọi người hết sức kinh ngạc khi thấy chủ tịch thị trấn biểu dương tôi, họ kinh ngạc, hoang mang, không dám tin.
Không ai ngờ chủ tịch thị trấn lại đích thân lên tiếng khen ngợi tôi.
Những người đứng bên cạnh đều dùng ánh mắt kỳ quái nhìn tôi.
Một người hét lên: “Trương Sơn Thành thì có tài cán gì chứ!”
“Đúng vậy, Trương Sơn Thành chỉ mở có một phòng khám, chữa trị mấy bệnh lặt vặt như cảm cúm, sốt cho người dân, cậu ta có thể làm gì được chứ?”
“Trước đây Trương Sơn Thành là thầy khai quang, cái chết của Trần Kế Văn và Viên Khắc Lương có liên quan tới cậu ta, một người như vậy thì có tài cán gì cơ chứ?”
“Trương Sơn Thành lớn lên nhờ ăn cơm trăm họ, làm nông tàm tạm, y thuật cũng tầm thường, cậu ta chẳng giỏi giang gì đâu”.
Người dân ngay lập tức bùng nổ, họ nhao nhao lên cho rằng lời nói của chủ tịch thị trấn không hợp lý.
“Tại sao chứ, thưa chủ tịch thị trấn?”
“Chẳng phải người dưới bốn mươi tuổi thì trẻ quá sao?’
“Người dưới bốn mươi tuổi làm sao có thể làm được chứ, kinh nghiệm không đủ thì làm sao quản lý được thôn chúng ta?”
“Chủ tịch thị trấn, luật bầu cử đã quy định, đến ngay cả người dưới sáu mười tuổi còn có thể được bầu cử, tất cả chúng tôi đều có quyền bầu cử và quyền được bầu cử”.
“Đúng vậy, chủ tịch, ông đang tước đi quyền lợi của chúng tôi đấy”.
Trần Mãn Quang giữ micro, nói lớn: “Mọi người yên lặng!”
“Chủ tịch thị trấn còn chưa nói hết, mọi người vội cái gì chứ? Mọi người có hiểu quy tắc là gì không, có biết phép lịch sự là gì không?”
Hội trường nhanh chóng trở nên yên lặng.
Chủ tịch thị trấn tiếp tục nói: “Tôi rất hiểu tâm trạng của mọi người, lần này, bồi dưỡng những người trẻ tuổi là dự định và kế hoạch của chúng tôi”.
“Chúng tôi không cần những tư tưởng cũ rích, cũng không cần những người cứ đi theo lối mòn”.
“Thôn của mọi người là thôn nghèo nhất trong chín thôn ở vùng quanh đây, thậm chí là thôn nghèo nhất của cả thị trấn, cả huyện”.
“Mọi người đều biết cuộc sống nghèo khó của thôn đã diễn ra trong rất nhiều năm, không hề có bất kỳ sự cải thiện ấn tượng nào, thậm chí vấn đề ăn no mặc ấm của nhiều người vẫn chưa được giải quyết, mỗi năm thôn của mọi người cũng chính là thôn nhận được trợ cấp hộ nghèo nhiều nhất, số tiền toàn vượt ngân sách của chính phủ”.
“Những việc này đều do lãnh đạo của mọi người không làm tròn trách nhiệm, thậm chí có người còn vi phạm pháp luật, thu lợi riêng từ việc công!”
Nói tới đây, chủ tịch thị trấn tỏ ra giận dữ, giọng điều cũng trở nên lạnh lùng: “Đó là bởi vì thôn có những người lãnh đạo tham ô vô lại, không có chí tiến thủ, mặc kệ quyền lợi của người dân, chỉ biết ăn chặn lợi ích, nên thôn của mọi người mới nghèo khổ như vậy!”
“Người trẻ tuổi sẽ có tư tưởng cầu tiến, có động lực, kiến thức văn hóa nhiều, năng lực mạnh, còn mấy vị trung niên, mấy người đi trước trong thôn mọi người, được mấy người từng đi học chứ?”
“Xã hội ngày nay mỗi ngày một đổi mới, thời đại tiến bộ, không phải là tư tưởng và thủ đoạn của những người đi trước như các vị có thể quản lý tốt thôn xóm đâu”.
“Nếu không thì tại sao thôn của mọi người cứ nghèo mãi, không cải thiện chút nào như vậy? Bây giờ, tôi cần một lớp thanh niên làm lãnh đạo, phối hợp với sự sắp xếp của thị trấn, mang tới sự phồn vinh cho mọi người!”
“Thúc đẩy một bộ phận trở nên giàu có, sau đó kéo theo tất cả mọi người cùng trở nên thịnh vượng!”
Chủ tịch thị trấn phát biểu rất có trình độ, có tính thuyết phục, những điều chủ tịch thị trấn nói, một phần là vì giúp tôi, khiến những người thuộc thế hệ trước trong thôn không có quyền được bầu cử nữa, như vậy thì hơn một nửa mọi người mất đi quyền lợi.
Những thanh niên khác trong thôn thì phần lớn không có năng lực, và cũng có một bộ phần không hề có ý định làm trưởng thôn.
Như vậy, những người đủ điều kiện sẽ còn lại không nhiều, cuối cùng thì chức trưởng thôn sẽ là cuộc tranh giành giữa tôi và Lưu Đại Bảo.
Không có ai phản đối hay chất vấn lời diễn thuyết của chủ tịch thị trấn, vì tất cả đều hợp tình hợp lý.
Chủ tịch thị trấn nhấp một ngụm nước, tiếp tục nói: “Mọi người xem thanh niên bây giờ, như Văn Nhã ở cạnh tôi đây, mới hơn hai mươi tuổi đã là bà chủ sở hữu tài sản trị giá cả chục triệu tệ, còn tự bỏ tiền kiến thiết thôn làng, báo đáp quê hương”.
“Lần này, ngoài việc kiến thiết những quy hoạch trước đây thì Văn Nhã còn dự định đầu tư một nhà máy trong thị trấn, tới lúc đó cô ấy sẽ tuyển dụng số lượng lớn công nhân, để một bộ phận lớn nam nữ trong thôn chúng ta có công việc và thu nhập ổn định!”
Chị Văn Nhã còn định đầu tư nhà máy sao?
Thật là có lòng, chị Văn Nhã đã làm rất nhiều điều vì thôn làng, lúc nào chị cũng nghĩ cho mọi người.
Người dân trong thôn bỗng trở nên sôi sục khi nghe nói chị Văn Nhã sẽ đầu tư nhà máy, hơn nữa còn mong muốn người dân có công việc và thu nhập ổn định.
Đây mới là những điều mà người dân trong thôn cần, họ sợ nghèo lắm rồi, nghèo khổ bao nhiêu năm, bây giờ chị Văn Nhã không những kiến thiết lại thôn làng mà còn giúp người dân trong thôn ngày một trở nên giàu có.
Tất cả người dân đều vô cùng cảm kích và hào hứng!
Một lúc sau, chủ tịch thị trấn ra hiệu cho mọi người yên lặng, lúc này chị Văn Nhã mới lên tiếng: “Kính thưa các bác, các cô, các chú, thưa các anh chị em”.
“Có thể góp sức vì mọi người, giúp mọi người thoát nghèo là nguyện vọng của tôi, đương nhiên, đây chỉ là bước khởi đầu, đợi khi nhà máy của chúng tôi phát triển, tôi sẽ kêu gọi đầu tư, và tôi sẽ đầu tư các hạng mục khác nữa”.
“Nói tóm lại, tôi không chỉ giúp mọi người giàu có hơn mà còn giúp những thôn quanh đây giàu có lên nữa, để cả thị trấn chúng ta cùng trở nên thịnh vượng!”
Vừa dứt lời, toàn bộ hội trường hò reo hoan hô, ai cũng hét lớn tên của chị Văn Nhã.
Tôi hết sức khâm phục chị Văn Nhã, chị hoàn toàn dựa vào năng lực và sự nhẫn nại của mình để từng bước trở thành giám đốc công ty như ngày hôm này.
Những năm trước đây, chị Văn Nhã làm việc ở phương Nam vô cùng vất vả, sau đó chị ấy đã cầm cự được, nhận được sự đánh giá cao và cân nhắc của một vị khách quý nên dần dần đã làm nên chuyện lớn.
Từ nhỏ, chị Văn Nhã đã luôn bảo vệ tôi, không để những đứa trẻ khác bắt nạt tôi, sau này lớn lên, chị Văn Nhã chính là thần tượng của tôi, và chị luôn giữ một vị trí quan trọng trong lòng tôi.
Chị Văn Nhã muốn có “chân” trong thị trấn thì chắc chắn sẽ đắc tội với nhà họ Dương.
Hiện tại thị trấn vẫn nằm trong tay nhà họ Dương, mặc dù nhà họ Dương đang bị tổn hại nhưng cũng không thấm vào đâu cả, nhà họ Dương là nhà giàu nhất trong thị trấn chúng tôi, chuyện lần này cũng chẳng gây tổn hại mấy đến bọn họ.
Trong thị trấn chúng tôi không có nhà máy, thi thoảng mới có buôn bán nhỏ lẻ, bất động sản, bây giờ chị Văn Nhã định đầu tư xây nhà máy nữa.
Thị trấn chỉ rộng có từng đó, đất xây dựng rất đắt đỏ và quý hiếm, chị Văn Nhã muốn xây dựng nhà máy chắc chắn sẽ gây mâu thuẫn, tranh giành những khu đất mà nhà họ Dương muốn có được.
Tôi thì không lo lắng về những điều đó lắm, sau khi chủ tịch thị trấn trở thành bí thư, ông ấy nhất định sẽ giúp chị Văn Nhã giải quyết những vấn đề này, nếu nhà họ Dương giở trò, dùng thủ đoạn bỉ ổi đối phó với chị Văn Nhã thì chắc chắn tôi sẽ không khoanh tay đứng nhìn.
Chị Văn Nhã chiếm vị trí hết sức quan trọng trong lòng tôi, nếu nhà họ Dương động tới chị thì lần này tôi sẽ tự tay tiêu diệt nhà họ!
Sau khi hội trường hò reo hoan hô thì trở nên yên lặng, chủ tịch thị trấn tiếp tục nói: “Ngoài Văn Nhã thì trong thôn vẫn còn một thanh niên tài giỏi khác, người này ít tuổi hơn Văn Nhã nhưng cũng đã cống hiến không ít cho thôn”.
Mọi người hết sức ngạc nhiên, thanh niên trong thôn chúng tôi, ngoài Văn Nhã ra thì còn có ai nữa chứ?
Tất cả mọi người đều chờ đợi chủ tịch thị trấn nói tiếp.
“Người này chính là Trương Sơn Thành”, cuối cùng thì chủ tịch thị trấn cũng đã nói ra rồi nhìn về phía tôi.
Chủ tịch thị trấn lên tiếng khen ngợi tôi là để kéo phiếu bầu giúp tôi!
Mọi người hết sức kinh ngạc khi thấy chủ tịch thị trấn biểu dương tôi, họ kinh ngạc, hoang mang, không dám tin.
Không ai ngờ chủ tịch thị trấn lại đích thân lên tiếng khen ngợi tôi.
Những người đứng bên cạnh đều dùng ánh mắt kỳ quái nhìn tôi.
Một người hét lên: “Trương Sơn Thành thì có tài cán gì chứ!”
“Đúng vậy, Trương Sơn Thành chỉ mở có một phòng khám, chữa trị mấy bệnh lặt vặt như cảm cúm, sốt cho người dân, cậu ta có thể làm gì được chứ?”
“Trước đây Trương Sơn Thành là thầy khai quang, cái chết của Trần Kế Văn và Viên Khắc Lương có liên quan tới cậu ta, một người như vậy thì có tài cán gì cơ chứ?”
“Trương Sơn Thành lớn lên nhờ ăn cơm trăm họ, làm nông tàm tạm, y thuật cũng tầm thường, cậu ta chẳng giỏi giang gì đâu”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.