Tôi Là Thầy Khai Quang

Chương 303: Cơ thể kiệt sức

Hoa Hướng Dương

19/12/2020

Khi tôi tỉnh dậy thì đã là chiều hôm sau, tôi cảm thấy cả người mệt mỏi, chóng mặt và vô cùng khó chịu.

Tôi không biết ai đã cởi áo khoác cho tôi, chân tôi để trần, người được đắp một chiếc chăn bông, bên dưới trải một tấm nệm dày để tránh đè lên vết thương trên người.

Tôi vừa thức dậy đã thấy một gương mặt xinh đẹp hiện ra trước mặt.

Đó là Lãnh Nguyệt.

Cơ thể tôi yếu ớt, thậm chí còn không có sức ngồi dậy. Sau đó Lãnh Nguyệt đỡ tôi dậy, dựa vào đầu giường, kê thêm một cái gối sau lưng tôi, rất cẩn thận.

Lãnh Nguyệt nói: "Tối hôm qua anh vẫn còn khoẻ mà, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Tôi hít một hơi thật sâu, nói: "Tôi sử dụng sức mạnh quá độ dẫn tới mất sức, bị hạ đường huyết".

Tôi gọi tiên nữ Thanh Thuỷ, nhưng tiên nữ Thanh Thuỷ không trả lời tôi. Có vẻ như hôm qua tiên nữ Thanh Thuỷ nhập vào tôi hai lần nên bị quá sức.

Lãnh Nguyệt nói: "Cơ thể anh không có gì bất thường cả, vết thương cũng đã đỡ rồi. Hay là truyền vài chai nước muối, nghỉ ngơi nhiều hơn".

Mặc dù trông Lãnh Nguyệt rất lạnh lùng, nhưng từ ánh mắt của cô ta có thể thấy được cô ta rất lo lắng cho tôi.

“Không cần đâu, cảm ơn”, tôi cười: “Tôi chỉ hơi đói, phiền cô lấy cho tôi chút gì đó ăn với”.

Lãnh Nguyệt đi ra ngoài, một lúc sau cô ta mang theo một cái khay đựng ba món và bát cơm.

Vừa nhìn là biết do Lý Tuyết Diễm nấu xong xuôi cơm canh từ lâu, chỉ chờ tôi tỉnh lại.

“Anh có thể cử động tay không?”, Lãnh Nguyệt đặt khay bên cạnh giường.

Tôi nói: "Tôi không cử động được, không còn sức nữa, cô đút tôi ăn đi".

Thực ra, tôi có thể cử động tay chân, ăn uống cũng không có vấn đề gì. Chỉ là tôi muốn nhân cơ hội này để Lãnh Nguyệt chăm sóc tôi, vun đắp tình cảm với Lãnh Nguyệt.

Lãnh Nguyệt bưng bát cơm, gắp thêm thức ăn, chuẩn bị đút cho tôi ăn thì Trần Kế Tần từ bên ngoài xông vào.

“Đại ca, anh tỉnh rồi”, Trần Kế Tần rất lo lắng cho tôi.

Tôi gật đầu: "Chạy nhanh vậy, có chuyện gì sao?"

Trần Kế Tần cười nói: "Tôi vừa rảnh một cái là đi thăm đại ca ngay".

"Đại ca, anh có sao không?"



“Không sao”, tôi nói: “Chỉ là cảm thấy rất mệt mỏi, nghỉ ngơi nhiều là được”.

Lãnh Nguyệt đưa bát cơm cho Trần Kế Tần: "Nếu anh không có việc gì thì ở đây lo cho đại ca của anh đi".

Lãnh Nguyệt nhét bát cơm vào tay Trần Kế Tần rồi đi ra ngoài.

“Đại ca, nghiêm trọng đến vậy sao, không cử động tay chân được á?”, Trần Kế Tần ngồi ở bên giường, tỏ vẻ đầy ân cần: “Không sao cả, đại ca, tôi đút anh ăn”.

Tôi cạn lời, anh sớm không đến muộn không đến, cứ nhằm đúng lúc này đến để làm gì?

Vốn để người đẹp Lãnh Nguyệt đút mình ăn, mà Lãnh Nguyệt đi mất rồi còn đâu.

Tôi giật lấy bát cơm rồi ăn một cách ngấu nghiến.

Trần Kế Tần nói với tôi rằng sáng sớm hôm nay, Mộc Dịch và Hoàng Tiểu Tinh đã gọi người dân trong thôn đến phong toả nghĩa trang bằng gạch và xi măng.

Sau đó, sẽ tiếp tục đào hang động phía bên đền thờ, phải đào hết khoảng hơn ba trăm mét trong hang rồi mới lấp lại.

Đây là một dự án công trình lớn.

Thực ra phía trên hang động rất kiên cố, lúc trước đã từng có một ngôi nhà xây trên đó mấy trăm năm vẫn chưa sập, nhưng tốt nhất nên đào từ trên đỉnh rồi lấp đáy.

Sau khi ăn cơm xong, tôi gọi điện cho Mộc Dịch.

Mộc Dịch nói rằng cô ta đã kiểm tra lối đi từ quan tài đá thông ra nghĩa trang,mang tất cả xác của lũ chồn ra ngoài đốt, không có dấu hiệu bất thường nào cả.

Mộc Dịch và Tôn Bán Tiên nói với người dân trong thôn rằng ma quỷ chính là Hoàng Đại Tiên, và tất cả Hoàng Đại Tiên đã bị diệt. Mọi chuyện đã được xử lý xong xuôi. Nếu lấp đầy chỗ đất đã đào phía dưới, người dân trong thôn có thể xây nhà ở trên đó.

Mộc Dịch muốn lấy đi những bức điêu khắc vô giá bên dưới, nhưng Mạc Vũ lại phản đối quyết liệt.

Những bức điêu khắc đó là do chủ nhân của Mạc Vũ và người đàn ông của Mạc Vũ tạo ra. Có thể nói bức điêu khắc đó thuộc về Mạc Vũ, Mạc Vũ sẽ không để ai phá hủy nó, mang nó đi.

Vì vậy, việc chôn giấu mọi thứ và giữ dưới lòng đất mãi mãi là lựa chọn tốt nhất.

Tôi không ngờ Mộc Dịch lại làm được nhiều chuyện như vậy khi tôi hôn mê cả buổi sáng.

“Còn một chuyện nữa”, Mộc Dịch nói: “Tôi dự định đào nghĩa trang theo quy mô lớn rồi kiểm tra phía dưới. Tôi muốn điều tra kỹ lưỡng chuyện thầy khai quang".

"Nhưng ngay khi tôi đề xuất ý kiến đó, tôi bị tất cả người dân trong thôn phản đối".

Đào mộ? Tổ tiên của tất cả người dân trong thôn bao đời nay đều được chôn cất ở nghĩa trang, người dân trong thôn chắc chắn sẽ không chịu đào mộ tổ tiên họ lên.



Tôi suy nghĩ một hồi rồi nói: "Chuyện thầy khai quang sau này rồi từ từ điều tra. Trước tiên, chúng ta phải giải quyết chuyện của thôn đã, đưa Lâm Ngọc Lam trở về. Rồi sau đó mới xử lý đến việc khác".

"Đừng lo lắng, tôi sẽ thuyết phục người dân trong thôn việc đào mộ".

Mộc Dịch cũng đồng ý với tôi, tôi hỏi: "Mạc Vũ đâu?"

Mộc Dịch nói: "Mạc Vũ vẫn ở trong phòng khám, tôi nhốt cô ta trong phòng. Cô ta không tiện xuất hiện, nhất là không được cho cô ta gặp mặt Hoàng Tiểu Tinh".

Hoàng Tiểu Tinh là người của Lữ Vô Thiện, Lôi Dương đã từng gặp Mạc Vũ, nên đúng là Mạc Vũ không được gặp Hoàng Tiểu Tinh.

Bây giờ tiên nữ Thanh Thuỷ không trả lời tôi, tiếp theo, tôi không biết phải làm gì, chỉ có thể đợi tiên nữ Thanh Thuỷ tỉnh lại.

Trần Kế Tần lại bận việc khác, còn tôi tiếp tục nằm nghỉ trên giường.

Khoảng bốn giờ chiều, tôi nhận được một cuộc gọi bí ẩn, là một số ẩn.

“Trương Sơn Thành, cậu lấy được báu vật chưa?”, giọng Lữ Vô Thiện vang lên ở đầu bên kia điện thoại.

Không ngờ Lữ Vô Thiện gọi cho tôi sớm như vậy, xem ra Lôi Dương đã nói với Lữ Vô Thiện rồi.

Tôi nói: "Vẫn chưa lấy được báu vật, khi nào lấy được, đương nhiên tôi sẽ điện cho ông".

Lữ Vô Thiện tức giận gào lên: "Trương Sơn Thành, cậu đang đùa tôi đấy à!"

"Cậu đánh người của tôi, lại còn thả con yêu quái kia đi!"

"Trương Sơn Thành, rốt cuộc cậu đang giở trò gì!"

Tôi nói: "Lữ Vô Thiện, là ông giở trò mới đúng chứ nhỉ?"

"Tôi đã đồng ý với ông là sẽ tìm báu vật cho ông, nhưng ông lại cho người tới giết tôi, cướp báu vật!"

"Tôi không giết người của ông đã là tận tình tận nghĩa lắm rồi!"

Lữ Vô Thiện hung tợn nói: "Đừng có nói mấy lời nhảm nhí này, nói cho tôi biết, báu vật ở đâu? Cậu đã lấy được chưa!"

“Thật ngại quá, tôi vẫn chưa lấy được”, tôi nói tiếp: “Yêu quái đã chạy trốn vào khu núi phía sau rồi ẩn nấp trong đó, vẫn chưa tìm thấy”.

"Khi nào tôi bắt được yêu quái, tôi sẽ đưa ông báu vật".

Lữ Vô Thiện lạnh lùng nói: "Trương Sơn Thành, tôi cho cậu ba ngày. Sau ba ngày, nếu cậu không đưa báu vật cho tôi, tôi sẽ giết người phụ nữ của cậu. Tôi sẽ khiến thôn các cậu không ai được yên!"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Tôi Là Thầy Khai Quang

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook