Tôi Là Thầy Khai Quang

Chương 304: Mua linh thạch

Hoa Hướng Dương

19/12/2020

“Cậu cảm thấy tôi cần ăn cơm sao?”, Mạc Vũ thản nhiên nói: “Đã mấy trăm năm tôi không ăn thức ăn của con người, tạm thời không cần ăn cơm, đợi sức mạnh của tôi khôi phục hoàn toàn mới ăn được”.

“Vì sao lại không cần ăn cơm?”, tôi rất tò mò.

Mạc Vũ trả lời: “Trong ngũ cốc, hoa màu có quá nhiều cặn bã. Cậu đừng hỏi nhiều nữa, linh thạch đâu, chuẩn bị thế nào rồi?”

“Còn chưa chuẩn bị xong”, tôi nói: “Có thể phải mất vài ngày”.

Tôi cũng không biết đi tìm linh thạch ở đâu. Tiên nữ Thanh Thủy có cách, nhưng không rõ hiện giờ tiên nữ Thanh Thủy bị làm sao mà mãi không trả lời tôi.

Mạc Vũ nhíu mày, nói: “Linh thạch bình thường đầy ở chợ, dùng tiền là có thể mua được, khó kiếm lắm sao?”

Mộc Dịch sáng mắt lên, nói: “Ý cô là chỉ cần linh thạch bình thường chứ không cần bất cứ linh thạch có thuộc tính nào?”

Mạc Vũ nói: “Tất nhiên là linh thạch chất lượng càng cao càng tốt, nhưng không tìm thấy cái tốt thì chỉ đành tìm linh thạch bình thường”.

Tôi nói với Mộc Dịch: “Mộc Dịch, cô là pháp sư, hẳn là cô có thể tìm được đúng không?”

Tôi nghĩ Mộc Dịch là người của Cục điều tra hiện tượng huyền bí, tìm kiếm linh thạch không khó gì.

Mộc Dịch ngẫm nghĩ rồi nói: “Có thể, tôi chỉ hỏi anh một câu, anh đủ tiền không?”

Tôi cười đáp: “Con người tôi cái gì cũng thiếu, chỉ không thiếu tiền”.

Mộc Dịch đã có cách, liền mở lời: “Vậy thì tốt, sáng mai chúng ta đi mua linh thạch”.

“Mạc Vũ, đến lúc đó cô hãy đi cùng chúng tôi”.

Tối đến, Mộc Dịch muốn tiếp tục ở lại đây trông chừng Mạc Vũ. Không thể không nói thể chất của Mộc Dịch tốt vô cùng, tối qua bị thương nặng như vậy, thế mà sáng nay cô ta trông có vẻ chỉ hơi mệt mỏi mà thôi.

Tôi về phòng nằm lên giường, không bao lâu sau thì chìm vào giấc ngủ.

Sáng sớm ngày hôm sau, Mộc Dịch đứng ngoài gọi tôi dậy. Tôi vẫn cảm thấy toàn thân mệt mỏi nhưng đã khỏe hơn ngày hôm qua nhiều rồi.

Sau khi vệ sinh ăn sáng, Mộc Dịch lái một chiếc SUV màu trắng đến bên ngoài đợi tôi.

Lúc tôi lên xe, tôi thấy Mạc Vũ mặc một bộ quần Jeans, áo thường ngày, bên dưới là áo trong màu trắng gạo. Đó là áo quần của Mộc Dịch, có hơi nhỏ.

Mạc Vũ cột tóc lên một cách đơn giản, để lộ ngũ quan tinh xảo hoàn hảo, không trang điểm, trên mặt không có chút tì vết nào.

Tôi vừa lên xe đã không thể rời mắt khỏi Mạc Vũ, cô ta đẹp quá.



Tôi hết sức hiếu kì, Mạc Vũ đã bị phong ấn mấy trăm năm ở dưới lòng đất, mấy trăm năm qua không tắm rửa, vì sao cơ thể cô ta không có chút mùi hôi nào, ngược lại thoang thoảng mùi hương trong lành, hơn nữa áo quần còn vô cùng sạch sẽ?

Lúc chúng tôi rời khỏi thôn lên thị trấn, Mạc Vũ tỏ ra cực kì tò mò với mọi thứ xung quanh.

Mạc Vũ sống ở thời cổ đại, bây giờ là xã hội hiện đại, thức ăn xung quanh đều vô cùng mới lạ với cô ta. Tôi giải thích cho Mạc Vũ suốt dọc đường đi.

Khả năng tiếp thu của Mạc Vũ rất cao, ví dụ như tôi giới thiệu công năng điện thoại cho cô ta một lần, Mạc Vũ đã có thể thực hiện thao tác đơn giản, rất thông minh.

Mạc Vũ và Mộc Dịch cũng cười đùa với nhau, giống như hai người bạn vậy, việc này khiến tôi cực kì buồn bực.

Tối hôm kia hai người còn đánh nhau sống mái, bây giờ quan hệ của họ có chuyển biến nhanh quá không?

Hai đêm vừa qua Mộc Dịch luôn trông chừng Mạc Vũ, rốt cuộc giữa bọn họ đã xảy ra chuyện gì thế?

Sau khi đến thành phố, Mộc Dịch dừng xe trước tòa cao ốc hai mươi lăm tầng. Một người bảo vệ đi tới, hướng dẫn Mộc Dịch đỗ xe đúng chỗ.

Tôi cũng là lần đầu tiên đến nơi cao to như vậy, trước cửa có mấy bảo vệ, người đến người đi. Những người đàn ông ra vào nơi đây đều mặc quần Tây giày da, phụ nữ thì đa số mặc đồng phục thời thượng.

Ba người chúng tôi đi vào theo dòng người phía trước, bên trong là một đại sảnh rộng bốn, năm trăm mét vuông, bên trái là quầy lễ tân, mười mấy cô gái xinh đẹp đang chào đón khách tiến vào.

Chúng tôi không dừng lại mà đi thẳng đến dãy thang máy ở phía bên phải.

Mộc Dịch và Mạc Vũ đều là người đẹp, đi đến đâu cũng thu hút ánh nhìn của đàn ông.

Chúng tôi sử dụng thang máy lên tầng hai mươi lăm, xuyên qua hành lang, đến trước cửa một căn phòng làm việc ở góc trong cùng.

Mộc Dịch đưa tay gõ cửa.

Ở trong phòng vang lên giọng của một người trung niên: “Mời vào”.

Sau khi ba người chúng tôi vào phòng, tôi nhìn thấy một người đàn ông trung niên đeo kính gọng vàng ngồi trước bàn làm việc, ông ta nhìn ba người trẻ tuổi chúng tôi bằng ánh mắt quái dị.

Phòng làm việc không lớn, chỉ khoảng hai mươi mấy mét vuông, có một bộ bàn ghế làm việc đơn giản, máy tính, giá sách và một bộ sofa bằng da màu đen.

Trên bốn vách tường treo vài bức tranh phong cảnh, đây là một phòng làm việc hết sức giản dị.

Người đàn ông trung niên thản nhiên nói: “Mời ba người ngồi”.

Chúng tôi ngồi xuống ghế sofa, người đàn ông trung niên vẫn bận làm gì đó trước máy tính, đầu cũng không ngẩng lên, hỏi: “Trông ba người rất lạ mặt, cũng không có hẹn trước”.

“Là bạn giới thiệu qua đây sao?”

Mộc Dịch vào thẳng vấn đề: “Ông Trang, chúng tôi muốn mua linh thạch”.



Người đàn ông trung niên nghe vậy mới tạm dừng công việc, nói: “Công ty của tôi là công ty mậu dịch, có phải các cô cậu đến nhầm chỗ rồi không?”

Mộc Dịch đứng dậy, lấy một tờ giấy chứng nhận từ trên người ra ném lên bàn, nói: “Ông Trang, đừng giả vờ nữa, công ty mậu dịch chỉ là để che mắt mà thôi. Ba tháng trước, người của ông phạm tội bị bắt, tôi còn không rõ ông làm gì hay sao?”

Người đàn ông trung niên nhìn thấy giấy chứng nhận trên bàn, cầm lên mở ra xem thì sắc mặt biến đổi cực lớn, sau đó ông ta trả lại giấy chứng nhận cho Mộc Dịch bằng hai tay, nở nụ cười nịnh nọt.

“Hóa ra là pháp sư Mộc”, người đàn ông trung niên vội vàng ra khỏi bàn làm việc, lấy khay trà rót nước cho chúng tôi.

“Thật xin lỗi, thật là chậm trễ quá, xin lỗi ba vị”.

Người đàn ông trung niên nói xin lỗi liên tục, xem ra giấy chứng nhận của Cục điều tra hiện tượng huyền bí vô cùng hữu dụng.

Ông ta rót trà xong ngồi xuống đối diện chúng tôi, cười nói: “Ba vị khách quý, chỗ tôi đúng là có linh thạch, đương nhiên không phải linh thạch kiếm được bằng cách phi pháp, mà là mua được từ các pháp sư khác”.

“Không biết các vị cần linh thạch có phẩm chất thế nào?”

Mộc Dịch đáp: “Tôi mặc kệ ông mua linh thạch từ pháp sư hay là kiếm theo cách phi pháp từ những kẻ trộm mộ, bây giờ tôi cần một viên linh thạch chất lượng tốt”.

“Tiền không thành vấn đề”.

“Pháp sư Mộc, nói đến tiền thật là ảnh hưởng tình cảm”, người đàn ông trung niên cười nói: “Pháp sư Mộc, cô đến chỗ tôi mua linh thạch đã là vinh hạnh của tôi, sao tôi có thể lấy tiền của cô chứ”.

“Sau này chiếu cố nhau nhiều nhiều là được”.

Mộc Dịch nói: “Tôi sẽ không chiếm lợi của ông, lấy nhiều linh thạch một chút, tôi muốn tự chọn”.

“Không vấn đề, hoàn toàn không thành vấn đề”, người đàn ông trung niên vội vàng đồng ý, sau đó gọi điện sai người mang linh thạch đến.

Ông ta trò chuyện với Mộc Dịch, Mộc Dịch trả lời câu được câu chăng. Mười mấy phút sau, bên ngoài có tiếng gõ cửa.

Một người phụ nữ gợi cảm khoảng ba mươi tuổi xách một cái rương màu bạc đi vào.

“Ông chủ, tôi mang đồ đến rồi”.

“Ừ”, người đàn ông trung niên xua tay để người phụ nữ ra ngoài.

Ông ta đặt chiếc rương lên bàn trà, nhập mật mã mở rương, bên trong đựng hai mươi mấy viên đá to nhỏ.

Có đủ mọi màu trắng, xanh lá, đen, đỏ, xám.

Trên bề mặt của nhiều viên có cả hoa văn màu khác và tạp chất. Nhìn từ bên ngoài, những viên đá này trông rất bình thường.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Tôi Là Thầy Khai Quang

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook