Tôi Là Thầy Khai Quang

Chương 13: Đùa lại thành thật

Hoa Hướng Dương

13/12/2020

Sở Tuyết Tương bỗng nhiên nâng cằm Lâm Ngọc Lam, hôn một cái mà không nói tiếng nào.

"Này!”, rõ ràng Lâm Ngọc Lam hết sức bất ngờ, không biết làm sao đành ư một tiếng. Sở Tuyết Tương nhân cơ hội liền tiến quân thần tốc, luồn chiếc lưỡi hồng của mình vào trong miệng Lâm Ngọc Lam.

Tôi hết hồn, tôi không nhìn nhầm chứ? Sở Tuyết Tương làm thật sao? Chị ta cũng điên quá!

“Cảm xúc của họ đang dâng trào, đây chính là lúc để thu hoạch. Bây giờ đi qua đó, hút lấy âm khí của bọn họ”, tiên nữ Thanh Thủy đột nhiên nói.

“Điều này… Không ổn mà?”

Tôi cảm thấy hành vi này chẳng khác gì trộm hoa bẻ nhụy. Đời tôi rất ghét việc này, trong kịch bản của đời mình, tôi không đồng ý đóng vai phản diện.

“Đồ bảo thủ!”

Trong lời nói của tiên nữ Thanh Thủy chứa đựng giọng điệu sốt ruột.

“Ư ư…”, hình như Lâm Ngọc Lam muốn đẩy Sở Tuyết Tương ra nhưng đã bị chị ta đè chặt lên ngực trái, bàn tay không ngừng sờ bóp.

Lâm Ngọc Lam không có sức để giãy giụa, hai chân chới với, như chấp nhận để mặc cho Sở Tuyết Tương cưỡng hôn. Dần dà, hai bên trở nên ham muốn, hai khuôn mặt căng đỏ, hơi thở cũng trở nên dồn dập hơn.

Sở Tuyết Tương cầm lấy một bàn tay của Lâm Ngọc Lam đặt giữa hai đùi chị ta, sau đó dùng hai đùi kẹp chặt lại…

Lâm Ngọc Lam rút tay ra nhưng không được bèn hỏi: “Cậu định làm gì vậy?”

Giọng cô ta kéo dài, nghe như rót vào tai.

“Tớ muốn cậu mà”, Sở Tuyết Tương nói khẽ: “Tớ muốn trao lần đầu cho cậu!”

“Cậu thật dê quá”, Lâm Ngọc Lam nói: “Trương Sơn Thành ở ngay bên cạnh, gọi cậu ta tới…”

“Không thèm! Cậu ta là đồ bỏ đi, toàn thân hôi thối, đâu có thơm tho, ngọt ngào như cậu”, Sở Tuyết Tương nói rồi lại hôn Lâm Ngọc Lam.

Ngọn lửa giận trong tôi bừng bừng bốc cháy.

Sở Tuyết Tương chị được lắm, dám nói tôi là đồ bỏ đi, còn chê tôi thối! Tôi sẽ không để yên cho chị đâu!

Đúng lúc này, Sở Tuyết Tương bỗng cởi đồ lót của mình ra vứt cạnh giường.

Đúng lúc này, hình ảnh chị họ Sở Tuyết Tương của tôi không một mảnh vai che thân xuất hiện trước mắt, tôi suýt nữa thì chảy máu mũi.

Sau khi cởi xong đồ lót, Sở Tuyết Tương cầm tay Lâm Ngọc Lam đưa vào giữa hai đùi chị ta…

Chị ta định nhờ Lâm Ngọc Lam giúp phá thân sao?

Tôi gào thét trong lòng, đừng!

Bỏ tay Lâm Ngọc Lam ra, để tôi!

“Ực ực!”, nhìn phong cảnh khiến người ta dâng trào nhiệt huyết ở giữa hai chân của Sở Tuyết Tương, tôi không nhịn được phải nuốt nước bọt ừng ực.

“Ai?”, Sở Tuyết Tương nghe thấy tiếng nuốt nước bọt của tôi bèn lập tức dừng lại, ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Tôi kinh hãi, định trốn đi nhưng rèm cửa được buộc ở bên trong, bên ngoài chẳng có bao nhiêu không gian, tôi chẳng có chỗ để trốn, đành phải mặt dày vẫy tay với Sở Tuyết Tương.

“Chị…Chị họ, buổi tối tốt lành!”, tôi cười miễn cường, chào hỏi bọn họ.

“Á!”, Sở Tuyết Tương nhìn tôi, sợ hết hồn, chị ta ngồi bật dậy khỏi người Lâm Ngọc Lam, kêu lên: “Đồ khốn khiếp nhà cậu, sao lại ở ngoài cửa sổ? Cậu đang nhìn trộm chúng tôi sao?”

Khuôn mặt chị ta tràn đầy vẻ phẫn uất.

Lâm Ngọc Lam cũng hoàn hồn, khi nhìn thấy tôi thì hét lên một tiếng ‘này’ rồi che hai tay trước ngực.

“Trương Sơn Thành? Cậu…Cậu dám rình trộm! Cậu là đồ biến thái!”, Lâm Ngọc Lam tức giận kêu lên, đồng thời trong mắt lộ vẻ xấu hổ.

“Chị họ, tôi…Tôi không nhìn thấy gì cả!”, tôi định giải thích nhưng trong đầu loạn xì ngầu, căn bản không thể giải thích rõ ràng được.

Sở Tuyết Tương hừ lạnh một tiếng, khẽ nói vài câu bên tai Lâm Ngọc Lam, cô ta nhìn tôi, mỉm cười, gật đầu đồng ý.

Tôi đang buồn bực không biết bọn họ nói gì thì Sở Tuyết Tương nâng ngón tay ngoắc tôi, nói giọng bí hiểm: “Trương Sơn Thành, cậu vào đây!”

“Hả?”, tôi tưởng mình nghe nhầm nên ngạc nhiên nhìn chị ta.

Sở Tuyết Tương cười nham hiểm: “Đứng có hả hả hả nữa, kêu cậu vào đấy, không nghe thấy hay sao?”

Lần này nghe rất rõ, tôi có chút không dám tin, Sở Tuyết Tương lại gọi tôi vào sao? Dựa vào tính tình của Sở Tuyết Tương và Lâm Ngọc Lam, với tình huống như này, bọn họ phải chửi tôi xối xả mới đúng, ấy vậy mà, chị ta lại gọi tôi vào!

Nhìn ánh mắt mê hoặc của bọn họ, thân thể ngọc ngà quyến rũ cùng với khuôn mặt và chiếc cổ ửng đỏ, tôi đột nhiên ngộ ra, chắc chắn vừa rồi do họ sờ mó quá lâu, khó kiềm chế cảm xúc, cơ thể tràn đầy ham muốn, định nhờ tôi giúp họ giải quyết…



Đây là muốn tôi thực hiện một mũi tên trúng hai đích sao?

Tôi vui mừng khôn xiết, chẳng cần dùng tới cái danh xưng tệ hại tên trộm hoa để âm thầm ra tay với bọn họ nữa rồi!

Đây là do họ tự yêu cầu tôi đấy nhé.

“Tôi vào đây”, tôi vừa nói vừa đẩy cửa sổ trèo vào.

Sau khi tôi vào trong thì phát hiện Lâm Ngọc Lam và Sở Tuyết Tương đã mặc lại đồ ngủ, hai người cười tủm tỉm nhìn tôi.

Tôi hơi kích động, bóp tay: “Này, thực ra…ấy, làm thế nào?”

Lâm Ngọc Lam và Sở Tuyết Tương nhìn nhau, bụm miệng cười.

“Cậu ngồi xuống trước”, Sở Tuyết Tương chỉ vào chiếc giường và nói với tôi.

Tôi ngồi xuống không chút do dự.

Sở Tuyết Tương đánh mắt với Lâm Ngọc Lam, Lâm Ngọc Lam gật đầu.

“Cậu nhắm mắt lại đi!”, Sở Tuyết Tương nói giọng đáng yêu: “Người ta xấu hổ!”

Dù sao cũng là con gái, dù khao khát nhưng vẫn dè dặt có chừng mực, nếu không đã chẳng mặc đồ ngủ.

Tôi nhắm mắt lại, chờ đợi sự hậu hạ của hai đại mỹ nhân.

Một tấm chăn phủ lên đầu tôi.

Tôi mở mắt, trước mặt tối đen.

Bọn họ muốn làm chuyện đó với tôi ở trong chăn sao?

Thật đúng là những cô nương xấu hổ, thực ra, chỉ cần tắt đèn thì chẳng phải là được sao?

Khi tôi đang nghĩ sẽ làm với ai trước thì đột nhiên nghe thấy Sở Tuyết Tương nói một câu: “Mở ra!”

Sau đó, một cơn đau từ đầu và eo truyền tới.

Tôi sững sờ, chuyện gì vậy?

Nhưng tôi lập tức hiểu ra, bọn họ đang đánh tôi sao?

“Hừ, đồ dê xồm chết dẫm, dám nhìn trộm các bà à, đánh chết ngươi!”

“Đánh cậu ta hộc máu, mù mắt đi!”

Lâm Ngọc Lam và Sở Tuyết Tương vừa chửi vừa đánh đánh tôi.

Bọn họ ra tay rất mạnh, đánh tôi đau quá nhưng tôi lại không dám phản kháng, bị chăn trùm lên đầu, tôi không thể đánh trả được.

Vốn tưởng có thể hưởng thụ những thân thể ngọc ngà, không ngờ lại là những cú đấm đá liên hoàn.

Đúng lúc này, Sở Tuyết Tương ghì chặt hai tay của tôi cách lớp chăn, hét lớn: “Ngọc Lam, tên khốn này đã nhìn cơ thể chúng ta, chúng ta cũng phải nhìn của cậu ta, cậu mau tụt quần cậu ta ra đi!”

“Điều này…Không hay lắm đâu!”, Lâm Ngọc Lam không dám ra tay.

“Có gì chứ, mau tụt quần cậu ta xuống, sau đó chụp ảnh, phát tán ra ngoài, để người trong thôn đều biết của cậu ta ngắn cũn cỡn, loại bỏ nghề làm thầy khai quang của cậu ta, sau này tớ gả cho người ta sẽ không cần cậu ta phá thân giúp nữa!”, Sở Tuyết Tương nói.

Tôi kinh ngạc, không ngờ Sở Tuyết Tương lại độc ác như vậy, đòi công bố ảnh khỏa thân của tôi, để tôi không thể làm thầy khai quang.

Tôi giận điên, định đẩy chăn ra đứng dậy nhưng Sở Tuyết Tương đã ngồi lên đầu tôi, tôi không thể nào làm gì được.

“Ồ…Được…Được!”, lúc này Lâm Ngọc Lam đột nhiên đồng ý với Sở Tuyết Tương, bắt đầu tụt quần của tôi.

Hai chân tôi chới với nhưng chẳng được tích sự gì, quần của tôi, bao gồm cả quần lót đã bị Lâm Ngọc Lam lột sạch.

Tôi cảm thấy đau lòng, tôi đã từng cứu Lâm Ngọc Lam, vậy mà cô ta lại là kẻ vong ơn bội nghĩa, giúp Sở Tuyết Tương để hại tôi!

“Mau lấy điện thoại chụp cậu ta!”, Sở Tuyết Tương lại nói.

"Ừ”, Lâm Ngọc Lam đáp lại, rồi định đi lấy điện thoại.

Lúc này, tiên nữ Thanh Thủy nói với tôi: “Đúng là đồ vô dụng, bị con gái bắt nạt tới mức này mà không dám phản kháng, người ta cưỡi cả lên đầu ngươi rồi mà ngươi không cảm thấy nhục sao? Ngươi có phải là đàn ông không vậy? Nếu là đàn ông thì vùng lên đáp trả, lật đổ, đánh ngã bọn họ!”

Lời nói của tiên nữ Thanh Thủy khiến tôi cảm thấy xẩu hổ không biết chui vào đâu, cô ấy nói đúng, tôi không thể để họ tiếp tục ức hiếp mình như vậy, tôi phải vùng lên đánh trả!



Thế là tôi dùng hết sức lực, bật đầu thật mạnh khiến Sở Tuyết Tương đang ngồi trên đầu tôi lật nhào!

“A”, Sở Tuyết Tương hét lên, ngã xuống giường.

Tôi nhanh chóng lật chăn trùm đầu ra, định hùng hổ dạy dỗ bọn họ.

Nhưng khi tôi vừa gỡ chăn ra thì Sở Tuyết Tương lại nhanh như chớp ngồi lên người tôi.

Chị ta không hề mặc đồ lót! Lúc này tôi nhìn thấy chiếc quần lót nho nhỏ của Sở Tuyết Tương ở cạnh giường, có lẽ lúc tôi bước vào, chị ta chỉ mặc váy ngủ, chưa kịp mặc quần lót.

Cảm giác rạo rực khiến tôi như bị điện giật, cả người đờ đẫn, không biết nên phản kháng như thế nào.

Lâm Ngọc Lam vốn định đi lấy điện thoại, thấy tôi đột nhiên chống đối mãnh liệt liền lập tức cùng Sở Tuyết Tương chế ngự tôi.

Sở Tuyết Tương ngồi đè lên người tôi, đánh mạnh vào đầu.

“Các chị đủ rồi!”, tôi kêu lên: “Còn đánh là tôi sẽ đánh lại đấy!”

“Không dạy dỗ thì cậu lại không biết sự lợi hại của chị họ mình!”, Sở Tuyết Tương tiếp tục đánh mạnh:

“Dám nhìn trộm bọn tôi, cậu ăn gan hùm rồi phải không!”

“Cậu định chống đối à!”, Lâm Ngọc Lam cũng không ngơi tay, đá mạnh vào những chỗ tôi không đề phòng.

“Tôi bực rồi đấy!”, hai cô gái này càng đánh càng hăng, càng lúc càng khỏe, khiến toàn thân tôi vô cùng đau đớn.

“Cậu bực cơ à? Tôi còn đang bực hơn cậu đây!”

“Bốp!”, mặt tôi đau rát.

Sở Tuyết Tương dám tát tôi.

“Các người thật quá đáng!”, tôi định bắt Sở Tuyết Tương dừng tay lại, không ngờ vừa đưa tay ra thì đụng phải một cục mềm mềm, tay tôi lập tức bật lại theo phản xạ.

“Này, dám sờ tôi!”, Sở Tuyết Tương trợn ngược mắt: “Cậu ta dám sờ ngực tớ, Ngọc Lam, mau giữ tay cậu ta lại!”

“Tôi bất cẩn đụng phải thôi mà!”, tôi vội vàng giải thích, vừa rồi đúng là tôi không cố ý.

“Chết tiệt!”, Sở Tuyết Tương kêu la ầm ĩ: “Ngọc Lam, giúp tớ giữ tay cậu ta lại!”

Lâm Ngọc Lam vội vàng lao tới chộp lấy tay của tôi, tôi chống cự lại theo bản năng, không ngờ lại đụng phải ngực của cô ta.

Mới đụng phải thôi mà cô ta đã kêu lên một tiếng ‘này’ rồi tránh ra sau.

“Tên khốn này muốn làm loạn rồi, còn dám sờ mó à!”, Sở Tuyết Tương vô cùng tức giận, tát bốp vào mặt tôi.

Tôi không muốn bị chị ta sỉ nhục nữa bèn nhanh tay nhanh mắt giữ chặt tay phải chị ta.

Tay phải của Sở Tuyết Tương bị tôi túm chặt, tay trái định tát vào mặt tôi, tôi lại chộp lấy tay trái của chị ta.

“Khốn khiếp, bỏ tay tôi ra!”, hai tay của Sở Tuyết Tương không động đậy được khiến chị ta càng phẫn nộ hơn.

“Tôi không bỏ!”, tôi chưa ngu tới mức thả tay để chị ta đánh tôi.

Sở Tuyết Tương bị chọc tức tới mức điên đầu và bắt đầu dùng mông nện xuống tôi.

“Bốp"

Cặp mông đầy đàn hồi của Sở Tuyết Tương hung hăng đập lên bụng tôi.

Mặc dù tôi rất đau nhưng vì chị ta không mặc quần lót ở bên trong nên cảm giác rạo rực khiến tôi lập tức cảm thấy sục sôi.

“Bốp!”, Sở Tuyết Tương lại đập mạnh mông xuống.

Lần này cậu nhỏ của tôi không chịu nghe theo sự kiểm soát mà cương cứng lên.

“Bốp!”

Lần thứ ba bị nện, ‘cậu nhỏ’ đã ‘tức giận’ không thể kiềm chế được, giống như cây gậy vổng lên trên!

Mà Sở Tuyết Tương đập tôi đang đã, hồn nhiên không cảm nhận được cậu nhỏ của tôi đã chĩa thẳng lên trời.

“Khốn khiếp, dám tấn công ngực của bọn tôi, chết đi!”, Sở Tuyết Tương lại nhấc mông lên, sau đó đập mạnh xuống…

“Bốp”

Mông của Sở Tuyết Tương đập mạnh xuống, cậu nhỏ của tôi bỗng bị nhấn chìm trong một vùng mềm mại, thụt sâu vào trong…

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Ngôn Tình Sắc
cô vợ thay thế

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Tôi Là Thầy Khai Quang

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook