Chương 14: Hiểu lầm
Hoa Hướng Dương
13/12/2020
Cảm giác được bao bọc thật sự vô cùng sung sướng, nó khiến toàn thân tôi run lên.
Cả người Sở Tuyết Tương cũng run lên, sắc mặt kinh hãi.
...
Lâm Ngọc Lam ở bên cạnh nhìn thấy tôi và Sở Tuyết Tương đều sững sờ, bất động, cô ta hơi kinh ngạc hỏi: "Hai người sao không đánh nữa?".
"À...", Sở Tuyết Tương bừng tỉnh, hét lên một tiếng rồi nảy lên khỏi người tôi như ngồi trên đống lửa.
“Bốp!”, một âm thanh như tiếng chai rượu vang bị bật nút vang lên.
"Đau quá! Đau muốn chết!", Sở Tuyết Tương ôm lấy mông, không ngừng bật nhảy trên giường.
“Tuyết Tương, cậu sao vậy?”, Lâm Ngọc Lam ngạc nhiên hỏi.
“Tên khốn đó dám làm như vậy!”, Sở Tuyết Tương rống lên vì xấu hổ và tức giận.
"...", Lâm Ngọc Lam nhất thời cũng ngây cả người.
Tôi không ngờ nơi mà vừa rồi tôi mạnh mẽ tiến vào, hóa ra là phía sau Sở Tuyết Tương chứ không phải phía trước!
Sở Tuyết Tương vô cùng tức giận, nhào về phía tôi, dùng tay đấm liên tiếp vào mặt tôi, vừa đánh vừa hét: "Tao sẽ giết mày, giết mày!".
Vừa rồi là do chị ta tự gieo gió gặt bão, là do chị ta đánh tôi nên mới gây ra sự cố này, tại sao lại trách tôi?
Trong cơn tức giận, tôi ôm eo Sở Tuyết Tương, lộn một vòng đẩy chị ta xuống dưới thân mình.
“Tránh ra!”, Sở Tuyết Tương đỏ bừng mặt muốn đẩy tôi ra.
Nhưng đã bị tôi đè lên, sao có thể nói đi là đi được? Tôi giữ chặt tay chị ta để chị ta không thể đánh tôi, thắt lưng đè chặt lên eo chị ta khiến chị ta không thể cử động.
“Ngọc Lam, mau đẩy nó ra!”, Sở Tuyết Tương tức giận hét lên.
Lâm Ngọc Lam vội vàng đẩy tôi ra, nhưng đẩy mấy lần tôi cũng không hề động đậy mà ngược lại càng ép Sở Tuyết Tương chặt hơn.
“Đánh vào đầu nó!”, Sở Tuyết Tương kêu lên.
Lâm Ngọc Lam nhặt cái gối và đánh vào đầu tôi.
Để ngăn Sở Tuyết Tương đưa ra bất kỳ ý tưởng ma quái nào, tôi dứt khoát cúi xuống dùng môi mình bịt chặt miệng chị ta lại.
"Ư...", Sở Tuyết Tương vô thức nhắm mắt lại.
Thật sự rất ngọt ngào! Quả là một nụ hôn tuyệt vời!
Đây là nụ hôn đầu tiên của tôi và Sở Tuyết Tương, tôi không ngờ nó lại ở trong tình huống này.
Sở Tuyết Tương ngày càng giãy giụa mạnh hơn, hai chân không ngừng đá vào người tôi, tôi khẽ cử động cơ thể, dứt khoát lách người vào giữa hai chân chị ta.
Dòng máu khắp cơ thể đột nhiên sôi trào.
Tôi âm thầm dùng sức, liên tục ấn vào giữa hai chân chị ta.
"A...", Sở Tuyết Tương đột nhiên rên rỉ một tiếng, hai má đỏ bừng như hoa đào.
"Ầm ầm ầm!"
Đột nhiên có tiếng gõ cửa nặng nề vang lên.
Tôi sửng sốt, tiếng gõ cửa vang lên từ bên ngoài cửa phòng của Lâm Ngọc Lam và Sở Tuyết Tương.
Lâm Ngọc Lam và Sở Tuyết Tương dường như cũng giật nảy, cả hai đều dừng lại. Chúng tôi nhìn nhau chằm chằm trong vài giây, thời gian như ngừng trôi.
Lâm Ngọc Lam mặt đỏ bừng, run rẩy hỏi: "Ai đó?".
"Hai cô đủ chưa, sau khi Kế Văn đi, hai người ở trong đó phát điên lên gì vậy, muốn chọc tôi tức chết sao?", giọng nói cực kỳ bất mãn của Trần Mãn Quang vang lên bên ngoài cửa.
Lâm Ngọc Lam và Sở Tuyết Tương thè lưỡi, Lâm Ngọc Lam nói: "Chúng tôi biết rồi, sẽ không làm ồn nữa, đi ngủ ngay đây".
Sở Tuyết Tương trừng mắt nhìn tôi, trầm giọng nói: "Cậu còn không mau buông tôi ra?"
Tôi lưu luyến buông Sở Tuyết Tương ra, Lâm Ngọc Lam và Sở Tuyết Tương bước xuống giường, hai người đều đầu bù tóc rối.
“Còn không về đi?”, Sở Tuyết Tương tiếp tục nhìn trừng mắt nhìn tôi.
Sĩ diện đối với một người đàn ông rất quan trọng, tôi cảm thấy không còn mặt mũi nào ở trong căn phòng này lâu thêm nữa, vì vậy tôi đành phải trèo ra ngoài cửa sổ rồi trở về phòng của mình.
Tôi đi tắm sau đó thay một chiếc quần lót khác, cảm giác cực kỳ sung sướng.
Năm trên giường tôi trằn trọc không ngủ nổi, vừa rồi thật là kích thích, hiện giờ trước mắt tôi toàn là cảnh đẹp mê hồn, ướt át khi nãy.
“Trương Sơn Thành quá ghê tởm!”, Sở Tuyết Tương nói: “Dám làm vậy ở ngay trước mặt cậu!".
"Ha ha, không phải cậu muốn người khác phá thân cho cậu sao? Giờ được toại nguyện rồi nhé" Lâm Ngọc Lam có chút hả hê nói.
“Có cái dắm ấy, tớ muốn cậu phá cho tớ, không phải là cậu ta, được không?”, Sở Tuyết Tương tức giận nói: “Bây giờ tớ không có tâm trạng gì cả".
“Chẳng phải cậu bảo cậu ta là đồ vô dụng hay sao, ban nãy cậu ta vừa chơi cậu đó thôi?”, Lâm Ngọc Lam hỏi.
“Ai biết chứ”, giọng nói của Sở Tuyết Tương đầy oán trách.
“Không phải chứ?”, Lâm Ngọc Lam rất kinh ngạc, “Vậy chỗ đó của cậu có phản ứng gì không? Đau không?".
"Cậu ta không vào thì làm sao đau được? Chỉ là có cảm giác hơi kỳ quái", Sở Tuyết Tương tức giận nói: "Tên khốn kiếp kia, dám làm chuyện như vậy, thật sự là quá biến thái!".
Tôi không muốn tiếp tục nghe nữa, nếu tôi tiếp tục nghe cơ thể tôi sẽ lại có phản ứng, ngọn lửa trong người có lẽ không thể dập tắt được.
Ngày hôm sau, khi trời vừa tờ mờ sáng, Trần Mãn Quang đã đánh thức chúng tôi dậy và giục chúng tôi đi thu hoạch ngô.
Sở Tuyết Tương nằm lỳ trên giường không dậy, tôi và Lâm Ngọc Lam mỗi người xách mấy cái túi da rắn, miễn cưỡng đi về phía cánh đồng ngô của họ Trần.
“Đều tại cậu, hại tôi sáng sớm như vậy đã phải đi thu hoạch ngô!”, Lâm Ngọc Lam vừa đi vừa than thở, cô ta còn không ngừng sờ mông, đi cũng không vững.
“Chị bị sao vậy?”, tôi hỏi.
“Chẳng phải tôi bị rắn cắn sao? Bây giờ vẫn còn đau”, Lâm Ngọc Lam tức giận nói.
Tôi nhìn qua mông của cô ta và cảm thấy ngạc nhiên là vì sao tối qua khi cô ta và Sở Tuyết Tương điên cuồng trên giường cùng nhau thì cô ta lại không kêu đau.
“Mà này, tại sao tối hôm qua cậu lại nhìn trộm chúng tôi?”, Lâm Ngọc Lam tức giận hỏi.
"Chẳng phải chị và chị họ tôi cãi nhau ầm ĩ như vậy sao? Tôi muốn đến xem chuyện gì đang xảy ra, ai biết hai người lại..."
“Hừ!”, Lâm Ngọc Lam liếc tôi một cái, đẩy nhanh tốc độ, bỏ tôi lại phía sau.
Khi đến bãi ngô, chúng tôi xách những túi da rắn để bẻ ngô rồi đựng vào đó. Lâm Ngọc Lam vừa mới làm đượ một lúc thì quăng cái túi xuống rồi bảo muốn đi nghỉ giải lao.
Tôi bẻ ngô một hồi, phát hiện Lâm Ngọc Lam vẫn chưa quay lại, tôi tò mò muốn xem thử, cô ta là đồ lười biếng, có lẽ đã ngủ quên trong ruộng ngô rồi.
Cô ta mặc một chiếc quần rộng rãi thoải mái, phía trên là chiếc áo sơ mi trắng, cô ta nằm nghiêng bên dưới gốc những cây ngô đồng, vừa nhìn qua đã thấy bầu ngực trắng muốt, đầy đặn lấp ló trong lớp áo giống như hai chú thỏ đang háo hức muốn chui ra ngoài. Áo sơ mi vén lên một đoạn, lộ ra phần bụng dưới bằng phẳng, thậm chí có thể nhìn thấy chiếc quần lót màu hồng phấn ẩn hiện bên trong.
Khung cảnh nửa kín nửa hở như vậy thực sự khiến đàn ông phát điên.
Lúc này vẫn còn rất sớm, người dân trong thôn còn chưa dậy, nếu tôi và Lâm Ngọc Lam làm một hiệp ở đây thì sẽ không ai biết được.
Tôi nuốt nước bọt, chầm chậm đi về phía Lâm Ngọc Lam.
Không ngờ, khi tôi đến trước mặt Lâm Ngọc Lam thì cô ta mở mắt ra.
“Sao lại làm biếng như vậy?”, tôi giật mình, hỏi.
"Làm biếng cái gì? Người ta vẫn chưa ngủ dậy, được chưa?", cô ta nũng nịu nói, sau đó nhắm mắt tiếp tục ngủ.
Trông bộ dạng vừa rồi của cô ta rất dễ thương, tôi bèn gạt đi ý nghĩ bẩn thỉu vừa rồi, tiếp tục bẻ ngô.
Mãi đến chín giờ, mặt trời ló dạng, Trần Mãn Quang mới mang cơm cho chúng tôi.
Ăn xong dặn chúng tôi tiếp tục bẻ ngô dưới trời nắng.
"Đúng là một địa chủ chết tiệt! Vô lương tâm!", Lâm Ngọc Lam nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Trần Mãn Quang và chửi rủa.
Trời nắng nóng cực kỳ gay gắt, thật sự là không thể chịu được, tôi và Lâm Ngọc Lam ngồi dưới gốc cây tùng lớn bên đường nghỉ ngơi.
Khuôn mặt xinh đẹp của Lâm Ngọc Lam đỏ bừng cả lên, ngực áo cũng để mở, cô ta hái một chiếc lá vừa quạt vừa than thở.
"Mẹ nó, vào lúc này bà đây vốn dĩ có thể tận hưởng điều hòa mát lạnh ở nhà, chính vì cậu mà bây giờ tôi phải phơi nắng ở đây!"
"Không thể trách tôi được, nếu chị để tôi làm thêm lần nữa thì chuyện này sẽ không xảy ra", vì nghe Lâm Ngọc Lam than phiền quá nhiều, lúc này trong lòng tôi cũng rất khó chịu.
“Còn làm lần hai nữa, cậu chỉ là đồ vô dụng, để cậu làm lại mười mấy lần cậu cũng không làm được!”, Lâm Ngọc Lam trợn mắt nhìn tôi một cái.
“Hay là chúng ta thử xem?”, tôi liếc về phía bầu ngực căng tròn của Lâm Ngọc Lam, bầu ngực trắng muốt đó hình như cũng hơi đỏ lên vì nóng.
Cả người Sở Tuyết Tương cũng run lên, sắc mặt kinh hãi.
...
Lâm Ngọc Lam ở bên cạnh nhìn thấy tôi và Sở Tuyết Tương đều sững sờ, bất động, cô ta hơi kinh ngạc hỏi: "Hai người sao không đánh nữa?".
"À...", Sở Tuyết Tương bừng tỉnh, hét lên một tiếng rồi nảy lên khỏi người tôi như ngồi trên đống lửa.
“Bốp!”, một âm thanh như tiếng chai rượu vang bị bật nút vang lên.
"Đau quá! Đau muốn chết!", Sở Tuyết Tương ôm lấy mông, không ngừng bật nhảy trên giường.
“Tuyết Tương, cậu sao vậy?”, Lâm Ngọc Lam ngạc nhiên hỏi.
“Tên khốn đó dám làm như vậy!”, Sở Tuyết Tương rống lên vì xấu hổ và tức giận.
"...", Lâm Ngọc Lam nhất thời cũng ngây cả người.
Tôi không ngờ nơi mà vừa rồi tôi mạnh mẽ tiến vào, hóa ra là phía sau Sở Tuyết Tương chứ không phải phía trước!
Sở Tuyết Tương vô cùng tức giận, nhào về phía tôi, dùng tay đấm liên tiếp vào mặt tôi, vừa đánh vừa hét: "Tao sẽ giết mày, giết mày!".
Vừa rồi là do chị ta tự gieo gió gặt bão, là do chị ta đánh tôi nên mới gây ra sự cố này, tại sao lại trách tôi?
Trong cơn tức giận, tôi ôm eo Sở Tuyết Tương, lộn một vòng đẩy chị ta xuống dưới thân mình.
“Tránh ra!”, Sở Tuyết Tương đỏ bừng mặt muốn đẩy tôi ra.
Nhưng đã bị tôi đè lên, sao có thể nói đi là đi được? Tôi giữ chặt tay chị ta để chị ta không thể đánh tôi, thắt lưng đè chặt lên eo chị ta khiến chị ta không thể cử động.
“Ngọc Lam, mau đẩy nó ra!”, Sở Tuyết Tương tức giận hét lên.
Lâm Ngọc Lam vội vàng đẩy tôi ra, nhưng đẩy mấy lần tôi cũng không hề động đậy mà ngược lại càng ép Sở Tuyết Tương chặt hơn.
“Đánh vào đầu nó!”, Sở Tuyết Tương kêu lên.
Lâm Ngọc Lam nhặt cái gối và đánh vào đầu tôi.
Để ngăn Sở Tuyết Tương đưa ra bất kỳ ý tưởng ma quái nào, tôi dứt khoát cúi xuống dùng môi mình bịt chặt miệng chị ta lại.
"Ư...", Sở Tuyết Tương vô thức nhắm mắt lại.
Thật sự rất ngọt ngào! Quả là một nụ hôn tuyệt vời!
Đây là nụ hôn đầu tiên của tôi và Sở Tuyết Tương, tôi không ngờ nó lại ở trong tình huống này.
Sở Tuyết Tương ngày càng giãy giụa mạnh hơn, hai chân không ngừng đá vào người tôi, tôi khẽ cử động cơ thể, dứt khoát lách người vào giữa hai chân chị ta.
Dòng máu khắp cơ thể đột nhiên sôi trào.
Tôi âm thầm dùng sức, liên tục ấn vào giữa hai chân chị ta.
"A...", Sở Tuyết Tương đột nhiên rên rỉ một tiếng, hai má đỏ bừng như hoa đào.
"Ầm ầm ầm!"
Đột nhiên có tiếng gõ cửa nặng nề vang lên.
Tôi sửng sốt, tiếng gõ cửa vang lên từ bên ngoài cửa phòng của Lâm Ngọc Lam và Sở Tuyết Tương.
Lâm Ngọc Lam và Sở Tuyết Tương dường như cũng giật nảy, cả hai đều dừng lại. Chúng tôi nhìn nhau chằm chằm trong vài giây, thời gian như ngừng trôi.
Lâm Ngọc Lam mặt đỏ bừng, run rẩy hỏi: "Ai đó?".
"Hai cô đủ chưa, sau khi Kế Văn đi, hai người ở trong đó phát điên lên gì vậy, muốn chọc tôi tức chết sao?", giọng nói cực kỳ bất mãn của Trần Mãn Quang vang lên bên ngoài cửa.
Lâm Ngọc Lam và Sở Tuyết Tương thè lưỡi, Lâm Ngọc Lam nói: "Chúng tôi biết rồi, sẽ không làm ồn nữa, đi ngủ ngay đây".
Sở Tuyết Tương trừng mắt nhìn tôi, trầm giọng nói: "Cậu còn không mau buông tôi ra?"
Tôi lưu luyến buông Sở Tuyết Tương ra, Lâm Ngọc Lam và Sở Tuyết Tương bước xuống giường, hai người đều đầu bù tóc rối.
“Còn không về đi?”, Sở Tuyết Tương tiếp tục nhìn trừng mắt nhìn tôi.
Sĩ diện đối với một người đàn ông rất quan trọng, tôi cảm thấy không còn mặt mũi nào ở trong căn phòng này lâu thêm nữa, vì vậy tôi đành phải trèo ra ngoài cửa sổ rồi trở về phòng của mình.
Tôi đi tắm sau đó thay một chiếc quần lót khác, cảm giác cực kỳ sung sướng.
Năm trên giường tôi trằn trọc không ngủ nổi, vừa rồi thật là kích thích, hiện giờ trước mắt tôi toàn là cảnh đẹp mê hồn, ướt át khi nãy.
“Trương Sơn Thành quá ghê tởm!”, Sở Tuyết Tương nói: “Dám làm vậy ở ngay trước mặt cậu!".
"Ha ha, không phải cậu muốn người khác phá thân cho cậu sao? Giờ được toại nguyện rồi nhé" Lâm Ngọc Lam có chút hả hê nói.
“Có cái dắm ấy, tớ muốn cậu phá cho tớ, không phải là cậu ta, được không?”, Sở Tuyết Tương tức giận nói: “Bây giờ tớ không có tâm trạng gì cả".
“Chẳng phải cậu bảo cậu ta là đồ vô dụng hay sao, ban nãy cậu ta vừa chơi cậu đó thôi?”, Lâm Ngọc Lam hỏi.
“Ai biết chứ”, giọng nói của Sở Tuyết Tương đầy oán trách.
“Không phải chứ?”, Lâm Ngọc Lam rất kinh ngạc, “Vậy chỗ đó của cậu có phản ứng gì không? Đau không?".
"Cậu ta không vào thì làm sao đau được? Chỉ là có cảm giác hơi kỳ quái", Sở Tuyết Tương tức giận nói: "Tên khốn kiếp kia, dám làm chuyện như vậy, thật sự là quá biến thái!".
Tôi không muốn tiếp tục nghe nữa, nếu tôi tiếp tục nghe cơ thể tôi sẽ lại có phản ứng, ngọn lửa trong người có lẽ không thể dập tắt được.
Ngày hôm sau, khi trời vừa tờ mờ sáng, Trần Mãn Quang đã đánh thức chúng tôi dậy và giục chúng tôi đi thu hoạch ngô.
Sở Tuyết Tương nằm lỳ trên giường không dậy, tôi và Lâm Ngọc Lam mỗi người xách mấy cái túi da rắn, miễn cưỡng đi về phía cánh đồng ngô của họ Trần.
“Đều tại cậu, hại tôi sáng sớm như vậy đã phải đi thu hoạch ngô!”, Lâm Ngọc Lam vừa đi vừa than thở, cô ta còn không ngừng sờ mông, đi cũng không vững.
“Chị bị sao vậy?”, tôi hỏi.
“Chẳng phải tôi bị rắn cắn sao? Bây giờ vẫn còn đau”, Lâm Ngọc Lam tức giận nói.
Tôi nhìn qua mông của cô ta và cảm thấy ngạc nhiên là vì sao tối qua khi cô ta và Sở Tuyết Tương điên cuồng trên giường cùng nhau thì cô ta lại không kêu đau.
“Mà này, tại sao tối hôm qua cậu lại nhìn trộm chúng tôi?”, Lâm Ngọc Lam tức giận hỏi.
"Chẳng phải chị và chị họ tôi cãi nhau ầm ĩ như vậy sao? Tôi muốn đến xem chuyện gì đang xảy ra, ai biết hai người lại..."
“Hừ!”, Lâm Ngọc Lam liếc tôi một cái, đẩy nhanh tốc độ, bỏ tôi lại phía sau.
Khi đến bãi ngô, chúng tôi xách những túi da rắn để bẻ ngô rồi đựng vào đó. Lâm Ngọc Lam vừa mới làm đượ một lúc thì quăng cái túi xuống rồi bảo muốn đi nghỉ giải lao.
Tôi bẻ ngô một hồi, phát hiện Lâm Ngọc Lam vẫn chưa quay lại, tôi tò mò muốn xem thử, cô ta là đồ lười biếng, có lẽ đã ngủ quên trong ruộng ngô rồi.
Cô ta mặc một chiếc quần rộng rãi thoải mái, phía trên là chiếc áo sơ mi trắng, cô ta nằm nghiêng bên dưới gốc những cây ngô đồng, vừa nhìn qua đã thấy bầu ngực trắng muốt, đầy đặn lấp ló trong lớp áo giống như hai chú thỏ đang háo hức muốn chui ra ngoài. Áo sơ mi vén lên một đoạn, lộ ra phần bụng dưới bằng phẳng, thậm chí có thể nhìn thấy chiếc quần lót màu hồng phấn ẩn hiện bên trong.
Khung cảnh nửa kín nửa hở như vậy thực sự khiến đàn ông phát điên.
Lúc này vẫn còn rất sớm, người dân trong thôn còn chưa dậy, nếu tôi và Lâm Ngọc Lam làm một hiệp ở đây thì sẽ không ai biết được.
Tôi nuốt nước bọt, chầm chậm đi về phía Lâm Ngọc Lam.
Không ngờ, khi tôi đến trước mặt Lâm Ngọc Lam thì cô ta mở mắt ra.
“Sao lại làm biếng như vậy?”, tôi giật mình, hỏi.
"Làm biếng cái gì? Người ta vẫn chưa ngủ dậy, được chưa?", cô ta nũng nịu nói, sau đó nhắm mắt tiếp tục ngủ.
Trông bộ dạng vừa rồi của cô ta rất dễ thương, tôi bèn gạt đi ý nghĩ bẩn thỉu vừa rồi, tiếp tục bẻ ngô.
Mãi đến chín giờ, mặt trời ló dạng, Trần Mãn Quang mới mang cơm cho chúng tôi.
Ăn xong dặn chúng tôi tiếp tục bẻ ngô dưới trời nắng.
"Đúng là một địa chủ chết tiệt! Vô lương tâm!", Lâm Ngọc Lam nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Trần Mãn Quang và chửi rủa.
Trời nắng nóng cực kỳ gay gắt, thật sự là không thể chịu được, tôi và Lâm Ngọc Lam ngồi dưới gốc cây tùng lớn bên đường nghỉ ngơi.
Khuôn mặt xinh đẹp của Lâm Ngọc Lam đỏ bừng cả lên, ngực áo cũng để mở, cô ta hái một chiếc lá vừa quạt vừa than thở.
"Mẹ nó, vào lúc này bà đây vốn dĩ có thể tận hưởng điều hòa mát lạnh ở nhà, chính vì cậu mà bây giờ tôi phải phơi nắng ở đây!"
"Không thể trách tôi được, nếu chị để tôi làm thêm lần nữa thì chuyện này sẽ không xảy ra", vì nghe Lâm Ngọc Lam than phiền quá nhiều, lúc này trong lòng tôi cũng rất khó chịu.
“Còn làm lần hai nữa, cậu chỉ là đồ vô dụng, để cậu làm lại mười mấy lần cậu cũng không làm được!”, Lâm Ngọc Lam trợn mắt nhìn tôi một cái.
“Hay là chúng ta thử xem?”, tôi liếc về phía bầu ngực căng tròn của Lâm Ngọc Lam, bầu ngực trắng muốt đó hình như cũng hơi đỏ lên vì nóng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.