Tôi Lại Lại Lại Lại Nảy Mầm Rồi
Chương 24: Đến Y Tác Thành
Quỷ Bán Kinh
13/04/2024
Edit: Manh Manh
_______________________________^.^
◤024: Đến Y Tác thành◢
Chiến hạm bắt đầu hạ độ cao, từ trên nhìn xuống, có thể nhìn thấy các kiến trúc trong thành phố, cùng với đám người đông nghịt như kiến.
Theo lời Lục Vinh nói, chiến hạm sẽ trực tiếp đáp xuống vương cung, sau đó bọn học sinh sẽ được đưa đến gặp quốc vương. Mà hình ảnh này sẽ được ghi lại, truyền về cho thành phố loài người.
Nhưng Bạch Hiểu không cần tham gia nghi thức này, tuy rằng cậu có quyền lợi của lưu học sinh, nhưng thân phận bên ngoài vẫn chỉ là một “nhân viên tạm thời” mà thôi.
Cho nên, sau khi chiến hạm hạ cánh, Bạch Hiểu sẽ được trực tiếp đưa đến cung điện của điện hạ, rồi dàn xếp chỗ ở.
Đúng vậy, cung điện của điện hạ.
Theo cách Lục Vinh nói chính là, làm “nhân viên chăn nuôi cho thú cưng mà điện hạ yêu thích nhất”, vì để tiện cho về sau điện hạ có thể mọi lúc chơi đùa với con non Khủng Trảo thú, cho nên Bạch Hiểu phải ở trong phạm vi vừa gọi đã có mặt.
Đồng thời để thể hiện sự tôn trọng với Bạch Hiểu, Lục Vinh còn cung cấp ba căn phòng cho cậu chọn lựa.
Bạch Hiểu không chút do chọn căn phòng gần với tẩm cung Tang Phong nhất, tiện thể còn phát cho Lục Vinh một tấm thẻ người tốt.
Giờ phút này, còn mười lăm phút nữa chiến hạm sẽ hạ cánh.
Bạch Hiểu đứng trong ký túc xá, kích động đưa tầm mắt ra khỏi từ cửa sổ mạn tàu nhìn ra xung quanh.
Gà con và Cầu Đậu cũng châu đầu lại, ba bạn nhỏ nhà quê nhìn chầm chầm phong cảnh bên ngoài không chớp mắt.
Lúc chiến hạm nghiêng thuyền hạ cánh, đồng thời cũng thu trọn phong cảnh Y Tác Thành vào đáy mắt.
Y Tác Thành rất lớn, rất tươi đẹp, cũng rất phồn hoa.
Có điều thứ Bạch Hiểu ấn tượng sâu nhất, ngoại trừ màu sắc, hoa tươi và hình chiếu thực tế ảo đánh sâu vào thị giác, chính là các loại “Phương tiện giao thông” trên đường phố -- hung thú được thuần hóa làm thú cưởi, kéo xe; và tràn lan các loại phương tiện phi hành tương lai, xe bay và đường ray trên không.
Những thứ mới mẻ tràn ngập ảo tưởng này, dường như ngay lập tức, Bạch Hiểu muốn hòa nhập vào trong đó trải nghiệm.
Chỉ là phong cảnh này rất nhanh đã khuất sau tầm nhìn, bên cạnh thành thị, chính là vương cung.
Dáng vẻ không khác biệt lớn với tưởng tượng của Bạch Hiểu, nhưng quy mô lại to hơn gấp mấy lần.
Tổng thể vương cung mang phong cách Châu Âu cổ điển, mặt tiền tiêu chuẩn ba gian, kiến trúc đối xứng trái phải, tạo hình chỉnh tề, trang trọng hùng vĩ, các loại hung thú điêu khắc sinh động như thật, mạnh mẽ nhưng không kém phần sang trọng.
Bạch Hiểu cảm thấy, khí chất tòa vương cung này rất giống với Tang Phong.
Tốc độ chiến hạm hạ cánh rất nhanh, Bạch Hiểu không kịp nhìn kỹ, chỉ còn lại những hình dáng mơ hồ.
Tỷ như: Toàn bộ vương cung ít nhất mấy vạn mét vuông, còn chưa tính đến các kiến trúc hoa viên.
Chiến hạm đáp xuống ở quảng trường, dáng vẻ chính cung đối diện cũng hiện ra rõ ràng trước mắt Bạch Hiểu.
Sau khi đáp đất, Bạch Hiểu mới phát hiện, chính cung nơi đây so với bên loài người ít nhất rộng hơn gấp đôi -- ví dụ như các cửa sổ lớn nhỏ, cho dù chỉ là một cánh nhỏ, cũng đủ để ba người như Bạch Hiểu song song ra vào.
Các pho tượng hung thú đứng lặng bên ngoài bức tường, toàn bộ đôi mắt được khảm đá quý đủ màu, ánh sáng chiết xạ dưới ánh mặt trời, tựa như đang thực sự tồn tại, phát ra ánh sáng sắc bén uy nghiêm.
Cạnh quảng trường còn có đài phun nước, hai bé cá vàng thực tế ảo thật lớn trôi nổi trong không trung, lấy đài phun làm trung tâm, bọn chúng tùy ý bơi lội trong phạm vi trăm mét xung quanh, cùng với từng giọt nước rơi xuống như trân châu, mang đến một loại trải nghiệm mộng ảo.
“Oa --”
“Oa --”
“Pi --”
Ba bạn nhỏ nhà quê không hẹn mà cùng kinh hô, hai mắt và màn hình đều sáng lên ngôi sao nhỏ lấp lánh.
Cầu Đậu cao hứng hỏi Bạch Hiểu: “Ba ơi, sau này chúng ta sẽ ở lại đây sao?”
Gà con cũng vô cùng hưng phấn: “Pi!” Mẹ, cá! Cá kho tàu!
Bạch Hiểu: “......”
Bạch Hiểu trả lời con trai lớn trước: “Ừm, sau này chúng ta sẽ ở lại đây.”
Cầu Đậu: “Thật tốt ~ vậy có thể kết nối mạng khác cho con không? Giờ con không có cách nào lên Tinh Võng xem phim được hết.”
Bạch Hiểu: “......”
Nói thật, con không xem những mấy bộ phim cẩu huyết đó cũng không mất cái linh kiện nào đâu.
Bạch Hiểu bĩu môi, chưa kịp trả lời, cửa phòng đã bị gõ vang.
Người đến là Thạch Lặc.
Thạch Lặc với Bạch Hiểu cũng được tính quen biết, khuôn mặt đã không còn lạnh tanh như hơn mười ngày trước, thậm chí ngẫu nhiên còn có thể cười đùa.
Thạch Lặc tươi cười, xem ra tâm tình hôm nay rất tốt, có lẽ là do cuối cùng cũng có thể về nhà.
Thạch Lặc: “Bạch Hiểu, có thể đi rồi, tôi dẫn cậu đến nơi ở.”
Bạch Hiểu: “Được.”
Bạch Hiểu kéo hành lý cùng Thạch Lặc bước xuống chiến hạm.
Thạch Lặc không lái xe, mà trực tiếp dẫn Bạch Hiểu đi bộ về hướng chính cung.
Tẩm cung Tang Phong ở tòa phía bắc, là một gian trong ba gian chính.
Bạch Hiểu ở lầu một, nơi này vốn là phòng ở của cung nhân, nhưng rõ ràng là đã dọn dẹp qua. Đồ dùng sinh hoạt cũng được đổi mới, vừa nhìn liền biết là được tỉ mỉ chọn lựa, rất có hơi thở con người.
“Cậu xem còn cần gì nữa không, cứ việc nói với tôi.”
Thạch Lặc giơ tay ý bảo Bạch Hiểu tham quan phòng, còn bản thân đứng ở cạnh cửa, không đi vào.
Bạch Hiểu nhìn một vòng, so với căn hộ cậu thuê thì nhỏ hơn, nhưng nếu chỉ nói về phòng ngủ, thì ở đây lớn hơn nhiều. Truyện Linh Dị
Giường trong phòng ngủ là giường đôi, còn bày biện tủ quần áo và bàn sách; có phòng vệ sinh riêng, bên trong có một cái bồn tắm có thể ngâm mình; còn có một ban công nhỏ cạnh mép giường, nơi đó vậy mà đã được đặt hai chậu hoa.
Không thể nói là rất có tâm.
Rất nhanh Bạch Hiểu đã tham quan xong, sau đó quay đầu cười cảm kích với Thạch Lặc: “Vô cùng tốt luôn, cảm ơn anh.”
“Cái này đều do Lục chuẩn tướng chuẩn bị.” Thạch Lặc không định ôm hết công lao, nói thêm, “Đồ dùng sinh hoạt và đồ ăn vặt của Khủng Trảo thú lát nữa sẽ được đưa đến đây.”
Bạch Hiểu: “Vâng. Đúng rồi, anh có thể cho tôi biết một vài qui tắc ở vương cung không?”
Thạch Lặc cười: “Ở đây ngoài chính cung ra, những nơi khác cậu đều có thể tùy ý đi lại. Có điều tôi không khuyến khích cậu đến vườn hoa sau khu vực săn bắn đâu, tuy rằng ở đó có thể leo núi, thú vị hơn các nơi khác, nhưng cũng có không ít hung thú được nuôi thả.”
Bạch Hiểu ngẩn người, không thể tưởng tượng nói: “Ý anh là, vùng núi phía sau kia, cũng thuộc phạm vi vương cung?”
Thạch Lặc: “Ừm, vùng núi không dài cũng không cao, diện tích chỉ vừa đủ, cho nên ở phía sau núi còn có một mảnh khu vực thuộc về vương cung.”
Bạch Hiểu: “......”
Thạch Lặc: “Sao vậy?”
Bạch Hiểu: “Không có gì.”
Thạch Lặc không nghi ngờ, cười nói: “Vậy cậu cứ nghỉ ngơi cho tốt, rồi chuẩn bị một chút, giờ là 10 rưỡi sáng, lát nữa đến giờ cơm tôi sẽ gọi. Nếu cậu thích món gì cũng có thể nói với tôi.”
Bạch Hiểu vội vàng nói: “Không cần đâu, cái gì tôi cũng ăn được.”
Thạch Lặc càng cười vui vẻ, nói: “Không cần lo lắng, cho dù cậu muốn ăn trường long vây cá, cũng nhất định sẽ được đắp ứng. Trên bàn ăn của Quốc vương không có món gì không làm được.”
Bạch Hiểu sửng sốt: “...... Bàn ăn của Quốc vương?”
Thạch Lặc gật đầu: “Vâng, cơm trưa là bệ hạ mời cậu ăn, bệ hạ nói hai người đã từng gặp mặt, lần này phải khoản đãi cậu thật tốt mới được...... Chẳng lẽ cậu không biết?”
Bạch Hiểu: “......”
Tôi, làm, sao, biết, được, chứ!
Tác giả có lời muốn nói:
Bạch Hiểu: Nói thật, tôi còn chưa chuẩn bị chút tâm lý nào cả.
Tang Phong: Sớm muộn gì cũng sẽ gặp thôi.
______________________________^.^
12/4/2024
_______________________________^.^
◤024: Đến Y Tác thành◢
Chiến hạm bắt đầu hạ độ cao, từ trên nhìn xuống, có thể nhìn thấy các kiến trúc trong thành phố, cùng với đám người đông nghịt như kiến.
Theo lời Lục Vinh nói, chiến hạm sẽ trực tiếp đáp xuống vương cung, sau đó bọn học sinh sẽ được đưa đến gặp quốc vương. Mà hình ảnh này sẽ được ghi lại, truyền về cho thành phố loài người.
Nhưng Bạch Hiểu không cần tham gia nghi thức này, tuy rằng cậu có quyền lợi của lưu học sinh, nhưng thân phận bên ngoài vẫn chỉ là một “nhân viên tạm thời” mà thôi.
Cho nên, sau khi chiến hạm hạ cánh, Bạch Hiểu sẽ được trực tiếp đưa đến cung điện của điện hạ, rồi dàn xếp chỗ ở.
Đúng vậy, cung điện của điện hạ.
Theo cách Lục Vinh nói chính là, làm “nhân viên chăn nuôi cho thú cưng mà điện hạ yêu thích nhất”, vì để tiện cho về sau điện hạ có thể mọi lúc chơi đùa với con non Khủng Trảo thú, cho nên Bạch Hiểu phải ở trong phạm vi vừa gọi đã có mặt.
Đồng thời để thể hiện sự tôn trọng với Bạch Hiểu, Lục Vinh còn cung cấp ba căn phòng cho cậu chọn lựa.
Bạch Hiểu không chút do chọn căn phòng gần với tẩm cung Tang Phong nhất, tiện thể còn phát cho Lục Vinh một tấm thẻ người tốt.
Giờ phút này, còn mười lăm phút nữa chiến hạm sẽ hạ cánh.
Bạch Hiểu đứng trong ký túc xá, kích động đưa tầm mắt ra khỏi từ cửa sổ mạn tàu nhìn ra xung quanh.
Gà con và Cầu Đậu cũng châu đầu lại, ba bạn nhỏ nhà quê nhìn chầm chầm phong cảnh bên ngoài không chớp mắt.
Lúc chiến hạm nghiêng thuyền hạ cánh, đồng thời cũng thu trọn phong cảnh Y Tác Thành vào đáy mắt.
Y Tác Thành rất lớn, rất tươi đẹp, cũng rất phồn hoa.
Có điều thứ Bạch Hiểu ấn tượng sâu nhất, ngoại trừ màu sắc, hoa tươi và hình chiếu thực tế ảo đánh sâu vào thị giác, chính là các loại “Phương tiện giao thông” trên đường phố -- hung thú được thuần hóa làm thú cưởi, kéo xe; và tràn lan các loại phương tiện phi hành tương lai, xe bay và đường ray trên không.
Những thứ mới mẻ tràn ngập ảo tưởng này, dường như ngay lập tức, Bạch Hiểu muốn hòa nhập vào trong đó trải nghiệm.
Chỉ là phong cảnh này rất nhanh đã khuất sau tầm nhìn, bên cạnh thành thị, chính là vương cung.
Dáng vẻ không khác biệt lớn với tưởng tượng của Bạch Hiểu, nhưng quy mô lại to hơn gấp mấy lần.
Tổng thể vương cung mang phong cách Châu Âu cổ điển, mặt tiền tiêu chuẩn ba gian, kiến trúc đối xứng trái phải, tạo hình chỉnh tề, trang trọng hùng vĩ, các loại hung thú điêu khắc sinh động như thật, mạnh mẽ nhưng không kém phần sang trọng.
Bạch Hiểu cảm thấy, khí chất tòa vương cung này rất giống với Tang Phong.
Tốc độ chiến hạm hạ cánh rất nhanh, Bạch Hiểu không kịp nhìn kỹ, chỉ còn lại những hình dáng mơ hồ.
Tỷ như: Toàn bộ vương cung ít nhất mấy vạn mét vuông, còn chưa tính đến các kiến trúc hoa viên.
Chiến hạm đáp xuống ở quảng trường, dáng vẻ chính cung đối diện cũng hiện ra rõ ràng trước mắt Bạch Hiểu.
Sau khi đáp đất, Bạch Hiểu mới phát hiện, chính cung nơi đây so với bên loài người ít nhất rộng hơn gấp đôi -- ví dụ như các cửa sổ lớn nhỏ, cho dù chỉ là một cánh nhỏ, cũng đủ để ba người như Bạch Hiểu song song ra vào.
Các pho tượng hung thú đứng lặng bên ngoài bức tường, toàn bộ đôi mắt được khảm đá quý đủ màu, ánh sáng chiết xạ dưới ánh mặt trời, tựa như đang thực sự tồn tại, phát ra ánh sáng sắc bén uy nghiêm.
Cạnh quảng trường còn có đài phun nước, hai bé cá vàng thực tế ảo thật lớn trôi nổi trong không trung, lấy đài phun làm trung tâm, bọn chúng tùy ý bơi lội trong phạm vi trăm mét xung quanh, cùng với từng giọt nước rơi xuống như trân châu, mang đến một loại trải nghiệm mộng ảo.
“Oa --”
“Oa --”
“Pi --”
Ba bạn nhỏ nhà quê không hẹn mà cùng kinh hô, hai mắt và màn hình đều sáng lên ngôi sao nhỏ lấp lánh.
Cầu Đậu cao hứng hỏi Bạch Hiểu: “Ba ơi, sau này chúng ta sẽ ở lại đây sao?”
Gà con cũng vô cùng hưng phấn: “Pi!” Mẹ, cá! Cá kho tàu!
Bạch Hiểu: “......”
Bạch Hiểu trả lời con trai lớn trước: “Ừm, sau này chúng ta sẽ ở lại đây.”
Cầu Đậu: “Thật tốt ~ vậy có thể kết nối mạng khác cho con không? Giờ con không có cách nào lên Tinh Võng xem phim được hết.”
Bạch Hiểu: “......”
Nói thật, con không xem những mấy bộ phim cẩu huyết đó cũng không mất cái linh kiện nào đâu.
Bạch Hiểu bĩu môi, chưa kịp trả lời, cửa phòng đã bị gõ vang.
Người đến là Thạch Lặc.
Thạch Lặc với Bạch Hiểu cũng được tính quen biết, khuôn mặt đã không còn lạnh tanh như hơn mười ngày trước, thậm chí ngẫu nhiên còn có thể cười đùa.
Thạch Lặc tươi cười, xem ra tâm tình hôm nay rất tốt, có lẽ là do cuối cùng cũng có thể về nhà.
Thạch Lặc: “Bạch Hiểu, có thể đi rồi, tôi dẫn cậu đến nơi ở.”
Bạch Hiểu: “Được.”
Bạch Hiểu kéo hành lý cùng Thạch Lặc bước xuống chiến hạm.
Thạch Lặc không lái xe, mà trực tiếp dẫn Bạch Hiểu đi bộ về hướng chính cung.
Tẩm cung Tang Phong ở tòa phía bắc, là một gian trong ba gian chính.
Bạch Hiểu ở lầu một, nơi này vốn là phòng ở của cung nhân, nhưng rõ ràng là đã dọn dẹp qua. Đồ dùng sinh hoạt cũng được đổi mới, vừa nhìn liền biết là được tỉ mỉ chọn lựa, rất có hơi thở con người.
“Cậu xem còn cần gì nữa không, cứ việc nói với tôi.”
Thạch Lặc giơ tay ý bảo Bạch Hiểu tham quan phòng, còn bản thân đứng ở cạnh cửa, không đi vào.
Bạch Hiểu nhìn một vòng, so với căn hộ cậu thuê thì nhỏ hơn, nhưng nếu chỉ nói về phòng ngủ, thì ở đây lớn hơn nhiều. Truyện Linh Dị
Giường trong phòng ngủ là giường đôi, còn bày biện tủ quần áo và bàn sách; có phòng vệ sinh riêng, bên trong có một cái bồn tắm có thể ngâm mình; còn có một ban công nhỏ cạnh mép giường, nơi đó vậy mà đã được đặt hai chậu hoa.
Không thể nói là rất có tâm.
Rất nhanh Bạch Hiểu đã tham quan xong, sau đó quay đầu cười cảm kích với Thạch Lặc: “Vô cùng tốt luôn, cảm ơn anh.”
“Cái này đều do Lục chuẩn tướng chuẩn bị.” Thạch Lặc không định ôm hết công lao, nói thêm, “Đồ dùng sinh hoạt và đồ ăn vặt của Khủng Trảo thú lát nữa sẽ được đưa đến đây.”
Bạch Hiểu: “Vâng. Đúng rồi, anh có thể cho tôi biết một vài qui tắc ở vương cung không?”
Thạch Lặc cười: “Ở đây ngoài chính cung ra, những nơi khác cậu đều có thể tùy ý đi lại. Có điều tôi không khuyến khích cậu đến vườn hoa sau khu vực săn bắn đâu, tuy rằng ở đó có thể leo núi, thú vị hơn các nơi khác, nhưng cũng có không ít hung thú được nuôi thả.”
Bạch Hiểu ngẩn người, không thể tưởng tượng nói: “Ý anh là, vùng núi phía sau kia, cũng thuộc phạm vi vương cung?”
Thạch Lặc: “Ừm, vùng núi không dài cũng không cao, diện tích chỉ vừa đủ, cho nên ở phía sau núi còn có một mảnh khu vực thuộc về vương cung.”
Bạch Hiểu: “......”
Thạch Lặc: “Sao vậy?”
Bạch Hiểu: “Không có gì.”
Thạch Lặc không nghi ngờ, cười nói: “Vậy cậu cứ nghỉ ngơi cho tốt, rồi chuẩn bị một chút, giờ là 10 rưỡi sáng, lát nữa đến giờ cơm tôi sẽ gọi. Nếu cậu thích món gì cũng có thể nói với tôi.”
Bạch Hiểu vội vàng nói: “Không cần đâu, cái gì tôi cũng ăn được.”
Thạch Lặc càng cười vui vẻ, nói: “Không cần lo lắng, cho dù cậu muốn ăn trường long vây cá, cũng nhất định sẽ được đắp ứng. Trên bàn ăn của Quốc vương không có món gì không làm được.”
Bạch Hiểu sửng sốt: “...... Bàn ăn của Quốc vương?”
Thạch Lặc gật đầu: “Vâng, cơm trưa là bệ hạ mời cậu ăn, bệ hạ nói hai người đã từng gặp mặt, lần này phải khoản đãi cậu thật tốt mới được...... Chẳng lẽ cậu không biết?”
Bạch Hiểu: “......”
Tôi, làm, sao, biết, được, chứ!
Tác giả có lời muốn nói:
Bạch Hiểu: Nói thật, tôi còn chưa chuẩn bị chút tâm lý nào cả.
Tang Phong: Sớm muộn gì cũng sẽ gặp thôi.
______________________________^.^
12/4/2024
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.