Tôi Lại Lại Lại Lại Nảy Mầm Rồi
Chương 25: Quốc Vương Ngọ Yến
Quỷ Bán Kinh
03/05/2024
Edit: Manh Manh
_______________________________^.^
◤025: Quốc vương ngọ yến ◢
11 giờ sáng, phòng tiếp khách.
Tang Phong mặc quân phục hoàng gia, ngồi ở giữa sô pha rộng rãi. Hai tay hắn đặt ở đầu gối, hai mắt nhìn thẳng vào người đối diện-- mẹ hắn, quốc vương Cổ San Na.
Cổ San Na cũng mặc lễ phục. Lễ phục của Quốc vương phức tạp hoa lệ, mặt trên đính đầy trân châu to tròn và đá quý sáng chói, hoa văn được thêu phủ kín mặt gấm, cổ áo kết thúc bằng hình một con cự thú phủ lên.
Bộ lễ phục ở trên dáng người nhỏ xinh của Cổ San Na, nhìn như là một kiện khôi giáp sang trọng.
Cổ San Na sắc mặt mỏi mệt, dựa toàn bộ người vào sô pha, nếu có đủ diện tích, nói không chừng bà còn có thể nằm xuống.
“Cho nên, đây là nguyên nhân con mang người ta đến à?”
Cổ San Na lắc lư quyền trượng trong tay, nâng mắt đối diện với con trai.
Tang Phong gật đầu, trả lời: “Vâng“.
“Ồ.” Cổ San Na nâng cao âm cuối, tầm mắt sắc bén dừng trên khuôn mặt tuấn tú của con trai, ý đồ muốn tìm ra chút biểu cảm không bình thường.
Không ai hiểu con bằng mẹ, Cổ San Na nhìn vài giây, sau đó cong môi: “Rất thích cậu ấy?”
Tang Phong ngẩn ra, trong ánh mắt có chút mê mang, hắn hiểu ý của mấy chữ kia, nhưng những lời của mẹ, có vẻ như không chỉ đơn giản là như vậy?
Tang Phong không hiểu lắm, vì thế đành phải căn cứ vào sự hiểu biết của bản thân, thành thật trả lời: “Vâng. Cậu ấy rất thơm, tay nghề nấu cơm cũng không tồi. Còn có, nói chuyện với cậu ấy cũng rất thoải mái.”
Nói xong câu cuối cùng, khóe môi Tang Phong lộ ra ý cười.
Kỳ thật ngay từ đầu, đúng là nói chuyện không thoải mái.
Nhưng không biết bắt đầu từ khi nào, lúc bọn họ ở chung, quyền chủ động đã bị tráo đổi, Bạch Hiểu luôn có đề tài, còn hắn tựa như bướm mới phá kén, đối với mọi thứ đều tràn ngập hiếu kỳ. Mà Tang Phong dưới ánh mắt tròn xoe của Bạch Hiểu, hắn luôn trả lời cậu từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ.
Đôi mắt Bạch Hiểu như hiện ra trước mặt Tang Phong, dựa sát lại gần, cặp mắt đen như đá quý, bên trong còn có ảnh ngược của bản thân.
Là một cuộc hành trình rất vui vẻ.
Tang Phong thu hồi suy nghĩ, sau đó ngẩng đầu, nhìn thấy gương mặt kinh ngạc không thôi của mẹ.
Tang Phong: “???”
Cổ San Na: “......”
Con trai nhà bà vậy mà lại nói mình nói chuyện phiếm với người khác rất nhẹ nhàng?
Tang Phong nhìn mãi cũng không hiểu biểu cảm của mẹ giờ phút này có nghĩa gì, thế nên đã dứt khoát từ bỏ, nói chính sự: “Mẹ à, con muốn làm rõ chuyện của Bạch Hiểu, nhưng lại không muốn tổn thương cậu ấy, cho nên lần này dẫn cậu ấy trở về, là muốn nhờ ba hỗ trợ.”
Cổ San Na nhướng mày: “Tuy rằng A Chiến có chút thành tựu về mặt ma dược và trị liệu, nhưng ông ấy vốn dĩ ma pháp sư.”
Con gấp cái gì, vẽ ma trận tình yêu cho con à?
“Tìm nguồn gốc linh hồn.” Tang Phong nói, “Gen Bạch Hiểu là loài người, thể chất cũng thế. Lục Vinh đề nghị lấy mẫu Hạch Giáp kiểm tra, nhưng con cho rằng Bạch Hiểu không thể chịu đựng thống khổ như vậy được, cho nên muốn nhờ ba hỗ trợ, xác nhận Bạch Hiểu có năng lượng Kester hay không.”
Cổ San Na khẽ mở to mắt, có chút không dám tin: “Con, bảo vệ cậu ấy?”
Tang Phong: “Con chỉ đang trần thuật sự thật thôi.”
Quả thật Bạch Hiểu không chịu được đau đớn như vậy.
Cổ San Na: “......”
Tuy rằng thống khổ, nhưng cũng không có tác dụng phụ, hơn nữa nếu chỉ là lớp ngoài Hạch Giáp, thì ngay cả đau đớn cũng không có.
Cổ San Na cảm thấy, chuyện này không đúng.
Chẳng qua bà biết dù có hỏi lại cũng không ra cái gì, chỉ có thể tự mình quan sát.
Cổ San Na khẽ ngồi thẳng người, nghĩ nghĩ, nói: “Tạm thời không cần, nếu cậu ấy là hạt giống thật, thì nguyên nhân sinh ra Hạch Giáp chỉ là thứ yếu. So với cái này, mẹ càng cảm thấy hứng thú với mùi hương của cậu ấy hơn, con xác nhận chỉ có một mình con ngửi được à?”
Tang Phong gật đầu: “Đúng vậy. Lần đầu ngửi được ở Bắc Thành, trong lúc đó mùi hương biến mất hai lần, mà ở giữa hai lần biến mất đó, mùi hương còn đột nhiên nồng đậm một lần -- khi ấy dường như con đã không thể khống chế khát vọng của bản thân. Sau đó ở trên chiến hạm, mùi hương kia lại lần nữa xuất hiện, cho đến hiện tại, hương vị kia đều rất nhẹ, phải dựa đến gần mới có thể ngửi được.”
Cổ San Na dùng tay gõ gõ quyền trượng, lộ ra biểu cảm rất có hứng thú: “Đây là lần đầu mẹ nghe thấy tình huống này, có điều giờ không có biện pháp, dù sao thì các hạt giống trong quá khứ, đều chưa từng xảy ra tình huống này......”
Tựa như đề tài tiếp theo quá không thoải mái, Cổ San Na chấm dứt câu chuyện, trầm mặc không nói.
Tang Phong cũng không phát hiện điểm khác lạ của mẹ, hắn do dự một chút, hỏi: “Mẹ à, truyền thuyết số mệnh ma hạch, là thật chăng?”
Cổ San Na hoàn hồn, sau đó lại ngây ngẩn cả người -- hôm nay con trai cho bà quá nhiều “Kinh hỉ” rồi.
Thiên thần chứng giám, con trai nhà bà vậy mà lại thông suốt rồi ư?
Hai mắt Cổ San Na sáng rực lên, hỏi: “Con nhất kiến chung tình với ai sao?”
Tang Phong: “Không phải, là do Bạch Hiểu có Hạch Giáp, con còn ngửi được -- chỉ có một mình con mới ngửi được mùi hương của cậu ấy, cho nên con nghi ngờ, kia có thể là hương vị ma hạch của Bạch Hiểu.”
Cổ San Na: “......”
Cổ San Na: “Ồ, là giả, đó là một nhánh đặc thù của loài người, bọn họ dựa vào mùi hương độc đáo của nhau để lựa chọn bạn đời, có người cảm thấy phương thức này vô cùng lãng mạn, vì thế đã dần dần hình thành truyền thuyết số mệnh ma hạch.”
Tang Phong sửng sốt, dường như có chút bất ngờ với đáp án này.
Hai giây sau, Tang Phong rũ mắt, giọng điệu như bình thường: “Vâng, nói vậy, mùi hương của Bạch Hiểu quả thật rất đặc biệt.”
“......”
Trầm mặc.
Được rồi, bây giờ Cổ San Na vô cùng muốn gặp Bạch Hiểu đã làm con trai bà thốt ra cậu “Nói chuyện vô cùng thoải mái” đó rồi.
Thuận tiện học hỏi một chút kỹ xảo nói chuyện của cậu ấy.
Hai mẹ con khô cằn nhìn nhau, ai cũng cố chấp không thu hồi ánh mắt.
Thẳng đến nửa giờ sau, phụ vương của Tang Phong, vương phu Tang Chiến bước vào phá tan cục diện bế tắc.
Tang Chiến thân hình cao lớn đĩnh bạt, mặt như quan ngọc, mái tóc đen dài búi ở sau đầu, một thân lễ phục xa hoa nhưng khá khiêm tốn.
Mỗi hành động cử chỉ đều nói lên đây là một người đàn ông ưu nhã.
Bên cạnh Tang Chiến còn có một con cự thú cao đến eo, lông vàng đốm đen, đầu báo vuốt hổ, trên mắt có mi trắng, ở đầu có mọc sừng, trên cổ có lông mao, còn có ba chiếc đuôi dài mạnh mẽ.
Nhìn nó uy vũ mà thần thánh, nhưng trong mắt lại có một loại từ bi nhân tính.
Cự thú đi theo sau, trực tiếp bước đến chỗ Cổ San Na, sau đó nằm bò bên chân bà, ngửa đầu nhìn Cổ San Na.
Nó muốn mời Cổ San Na cưỡi lên.
“Không được, Thiên Hống, bộ lễ phục này nặng lắm, để A Chiến ôm ta đi.”
Cổ San Na nói xong, sau đó vươn tay về phía Tang Chiến đã đi đến trước mặt bà.
Tang Chiến dịu dàng cười, khom lưng bế Cổ San Na lên.
Cổ San Na vòng lấy cổ ông, chỉ tay về phía trước, trịnh trọng nói: “Đi thôi, A Chiến, xuất phát đến nhà ăn!”
“Tuân mệnh, bệ hạ của ta.”
Giọng điệu Tang Chiến nghiêm trang, gương mặt mang theo ý cười, cất bước ra ngoài.
Thiên Hống cúi đầu ngậm lấy quyền trượng cạnh sô pha, đứng lên, sau đó liếc nhìn Tang Phong một cái, ánh mắt kia dường như có thể cụ hóa thành ngôn ngữ -- ngươi không đi?
Tang Phong: “......”
Tang Phong đứng lên, điều chỉnh lại trang phục, rồi cùng Thiên Hống ra ngoài.
Ngoài hành lang nhà ăn, đã có cung nhân chờ sẵn, nói cho bọn họ học sinh loài người đã đến.
Cổ San Na bước xuống từ trong lòng Tang Chiến, sau đó nhận lấy quyền trượng ở nơi Thiên Hống, nó ngẩng đầu ưỡn ngực, biểu tình trang nghiêm mà hiền từ, khí thế mang theo quốc vương đi vào nhà ăn.
Liên hoan lần này, học sinh đại biểu cho nhân loại có ba người -- Lạc Kỳ, Tô Mi, Cẩu Câu.
Và còn một đại biểu không chính thức, Bạch Hiểu.
Nhưng hiện tại ở nhà ăn, bọn học sinh đều đã nhập tiệc, chỉ là không thấy bóng dáng Bạch Hiểu đâu.
Tang Phong có chút ngoài ý muốn, bởi vì Bạch Hiểu không phải là loại người sẽ thất lễ như vậy, chẳng lẽ không có ai thông báo cho cậu sao?
Tang Phong đang nghĩ ngợi, thì nhìn thấy ngoài cửa có một người vội vội vàng vàng tiến vào, đúng là Bạch Hiểu.
Bạch Hiểu tới có chút nóng nảy, cậu mặc một bộ âu phục -- là bộ âu phục trước đó khi phỏng vấn đã mua, búi tóc nhỏ trên đầu đã được tháo ra, mái tóc hơi xoăn dùng keo xịt tóc vuốt ngược ra sau.
Trong lòng cậu còn ôm gà con, Cầu Đậu bay theo phía sau, năng lượng của nó dường như không đủ dùng, đợi đến lúc ba nó dừng lại, thì lập tức bay đến ngồi xổm trên mái tóc vuốt ngược của cậu, tiết kiệm năng lượng.
Tang Phong: “......”
Tạo hình này của Bạch Hiểu, Tang Phong hắn không lường trước được.
_________________________^.^
2/5/24
Mấy tuần rồi không vào đây được hic, nay vào được mừng rớt nước mắt. ;-;
_______________________________^.^
◤025: Quốc vương ngọ yến ◢
11 giờ sáng, phòng tiếp khách.
Tang Phong mặc quân phục hoàng gia, ngồi ở giữa sô pha rộng rãi. Hai tay hắn đặt ở đầu gối, hai mắt nhìn thẳng vào người đối diện-- mẹ hắn, quốc vương Cổ San Na.
Cổ San Na cũng mặc lễ phục. Lễ phục của Quốc vương phức tạp hoa lệ, mặt trên đính đầy trân châu to tròn và đá quý sáng chói, hoa văn được thêu phủ kín mặt gấm, cổ áo kết thúc bằng hình một con cự thú phủ lên.
Bộ lễ phục ở trên dáng người nhỏ xinh của Cổ San Na, nhìn như là một kiện khôi giáp sang trọng.
Cổ San Na sắc mặt mỏi mệt, dựa toàn bộ người vào sô pha, nếu có đủ diện tích, nói không chừng bà còn có thể nằm xuống.
“Cho nên, đây là nguyên nhân con mang người ta đến à?”
Cổ San Na lắc lư quyền trượng trong tay, nâng mắt đối diện với con trai.
Tang Phong gật đầu, trả lời: “Vâng“.
“Ồ.” Cổ San Na nâng cao âm cuối, tầm mắt sắc bén dừng trên khuôn mặt tuấn tú của con trai, ý đồ muốn tìm ra chút biểu cảm không bình thường.
Không ai hiểu con bằng mẹ, Cổ San Na nhìn vài giây, sau đó cong môi: “Rất thích cậu ấy?”
Tang Phong ngẩn ra, trong ánh mắt có chút mê mang, hắn hiểu ý của mấy chữ kia, nhưng những lời của mẹ, có vẻ như không chỉ đơn giản là như vậy?
Tang Phong không hiểu lắm, vì thế đành phải căn cứ vào sự hiểu biết của bản thân, thành thật trả lời: “Vâng. Cậu ấy rất thơm, tay nghề nấu cơm cũng không tồi. Còn có, nói chuyện với cậu ấy cũng rất thoải mái.”
Nói xong câu cuối cùng, khóe môi Tang Phong lộ ra ý cười.
Kỳ thật ngay từ đầu, đúng là nói chuyện không thoải mái.
Nhưng không biết bắt đầu từ khi nào, lúc bọn họ ở chung, quyền chủ động đã bị tráo đổi, Bạch Hiểu luôn có đề tài, còn hắn tựa như bướm mới phá kén, đối với mọi thứ đều tràn ngập hiếu kỳ. Mà Tang Phong dưới ánh mắt tròn xoe của Bạch Hiểu, hắn luôn trả lời cậu từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ.
Đôi mắt Bạch Hiểu như hiện ra trước mặt Tang Phong, dựa sát lại gần, cặp mắt đen như đá quý, bên trong còn có ảnh ngược của bản thân.
Là một cuộc hành trình rất vui vẻ.
Tang Phong thu hồi suy nghĩ, sau đó ngẩng đầu, nhìn thấy gương mặt kinh ngạc không thôi của mẹ.
Tang Phong: “???”
Cổ San Na: “......”
Con trai nhà bà vậy mà lại nói mình nói chuyện phiếm với người khác rất nhẹ nhàng?
Tang Phong nhìn mãi cũng không hiểu biểu cảm của mẹ giờ phút này có nghĩa gì, thế nên đã dứt khoát từ bỏ, nói chính sự: “Mẹ à, con muốn làm rõ chuyện của Bạch Hiểu, nhưng lại không muốn tổn thương cậu ấy, cho nên lần này dẫn cậu ấy trở về, là muốn nhờ ba hỗ trợ.”
Cổ San Na nhướng mày: “Tuy rằng A Chiến có chút thành tựu về mặt ma dược và trị liệu, nhưng ông ấy vốn dĩ ma pháp sư.”
Con gấp cái gì, vẽ ma trận tình yêu cho con à?
“Tìm nguồn gốc linh hồn.” Tang Phong nói, “Gen Bạch Hiểu là loài người, thể chất cũng thế. Lục Vinh đề nghị lấy mẫu Hạch Giáp kiểm tra, nhưng con cho rằng Bạch Hiểu không thể chịu đựng thống khổ như vậy được, cho nên muốn nhờ ba hỗ trợ, xác nhận Bạch Hiểu có năng lượng Kester hay không.”
Cổ San Na khẽ mở to mắt, có chút không dám tin: “Con, bảo vệ cậu ấy?”
Tang Phong: “Con chỉ đang trần thuật sự thật thôi.”
Quả thật Bạch Hiểu không chịu được đau đớn như vậy.
Cổ San Na: “......”
Tuy rằng thống khổ, nhưng cũng không có tác dụng phụ, hơn nữa nếu chỉ là lớp ngoài Hạch Giáp, thì ngay cả đau đớn cũng không có.
Cổ San Na cảm thấy, chuyện này không đúng.
Chẳng qua bà biết dù có hỏi lại cũng không ra cái gì, chỉ có thể tự mình quan sát.
Cổ San Na khẽ ngồi thẳng người, nghĩ nghĩ, nói: “Tạm thời không cần, nếu cậu ấy là hạt giống thật, thì nguyên nhân sinh ra Hạch Giáp chỉ là thứ yếu. So với cái này, mẹ càng cảm thấy hứng thú với mùi hương của cậu ấy hơn, con xác nhận chỉ có một mình con ngửi được à?”
Tang Phong gật đầu: “Đúng vậy. Lần đầu ngửi được ở Bắc Thành, trong lúc đó mùi hương biến mất hai lần, mà ở giữa hai lần biến mất đó, mùi hương còn đột nhiên nồng đậm một lần -- khi ấy dường như con đã không thể khống chế khát vọng của bản thân. Sau đó ở trên chiến hạm, mùi hương kia lại lần nữa xuất hiện, cho đến hiện tại, hương vị kia đều rất nhẹ, phải dựa đến gần mới có thể ngửi được.”
Cổ San Na dùng tay gõ gõ quyền trượng, lộ ra biểu cảm rất có hứng thú: “Đây là lần đầu mẹ nghe thấy tình huống này, có điều giờ không có biện pháp, dù sao thì các hạt giống trong quá khứ, đều chưa từng xảy ra tình huống này......”
Tựa như đề tài tiếp theo quá không thoải mái, Cổ San Na chấm dứt câu chuyện, trầm mặc không nói.
Tang Phong cũng không phát hiện điểm khác lạ của mẹ, hắn do dự một chút, hỏi: “Mẹ à, truyền thuyết số mệnh ma hạch, là thật chăng?”
Cổ San Na hoàn hồn, sau đó lại ngây ngẩn cả người -- hôm nay con trai cho bà quá nhiều “Kinh hỉ” rồi.
Thiên thần chứng giám, con trai nhà bà vậy mà lại thông suốt rồi ư?
Hai mắt Cổ San Na sáng rực lên, hỏi: “Con nhất kiến chung tình với ai sao?”
Tang Phong: “Không phải, là do Bạch Hiểu có Hạch Giáp, con còn ngửi được -- chỉ có một mình con mới ngửi được mùi hương của cậu ấy, cho nên con nghi ngờ, kia có thể là hương vị ma hạch của Bạch Hiểu.”
Cổ San Na: “......”
Cổ San Na: “Ồ, là giả, đó là một nhánh đặc thù của loài người, bọn họ dựa vào mùi hương độc đáo của nhau để lựa chọn bạn đời, có người cảm thấy phương thức này vô cùng lãng mạn, vì thế đã dần dần hình thành truyền thuyết số mệnh ma hạch.”
Tang Phong sửng sốt, dường như có chút bất ngờ với đáp án này.
Hai giây sau, Tang Phong rũ mắt, giọng điệu như bình thường: “Vâng, nói vậy, mùi hương của Bạch Hiểu quả thật rất đặc biệt.”
“......”
Trầm mặc.
Được rồi, bây giờ Cổ San Na vô cùng muốn gặp Bạch Hiểu đã làm con trai bà thốt ra cậu “Nói chuyện vô cùng thoải mái” đó rồi.
Thuận tiện học hỏi một chút kỹ xảo nói chuyện của cậu ấy.
Hai mẹ con khô cằn nhìn nhau, ai cũng cố chấp không thu hồi ánh mắt.
Thẳng đến nửa giờ sau, phụ vương của Tang Phong, vương phu Tang Chiến bước vào phá tan cục diện bế tắc.
Tang Chiến thân hình cao lớn đĩnh bạt, mặt như quan ngọc, mái tóc đen dài búi ở sau đầu, một thân lễ phục xa hoa nhưng khá khiêm tốn.
Mỗi hành động cử chỉ đều nói lên đây là một người đàn ông ưu nhã.
Bên cạnh Tang Chiến còn có một con cự thú cao đến eo, lông vàng đốm đen, đầu báo vuốt hổ, trên mắt có mi trắng, ở đầu có mọc sừng, trên cổ có lông mao, còn có ba chiếc đuôi dài mạnh mẽ.
Nhìn nó uy vũ mà thần thánh, nhưng trong mắt lại có một loại từ bi nhân tính.
Cự thú đi theo sau, trực tiếp bước đến chỗ Cổ San Na, sau đó nằm bò bên chân bà, ngửa đầu nhìn Cổ San Na.
Nó muốn mời Cổ San Na cưỡi lên.
“Không được, Thiên Hống, bộ lễ phục này nặng lắm, để A Chiến ôm ta đi.”
Cổ San Na nói xong, sau đó vươn tay về phía Tang Chiến đã đi đến trước mặt bà.
Tang Chiến dịu dàng cười, khom lưng bế Cổ San Na lên.
Cổ San Na vòng lấy cổ ông, chỉ tay về phía trước, trịnh trọng nói: “Đi thôi, A Chiến, xuất phát đến nhà ăn!”
“Tuân mệnh, bệ hạ của ta.”
Giọng điệu Tang Chiến nghiêm trang, gương mặt mang theo ý cười, cất bước ra ngoài.
Thiên Hống cúi đầu ngậm lấy quyền trượng cạnh sô pha, đứng lên, sau đó liếc nhìn Tang Phong một cái, ánh mắt kia dường như có thể cụ hóa thành ngôn ngữ -- ngươi không đi?
Tang Phong: “......”
Tang Phong đứng lên, điều chỉnh lại trang phục, rồi cùng Thiên Hống ra ngoài.
Ngoài hành lang nhà ăn, đã có cung nhân chờ sẵn, nói cho bọn họ học sinh loài người đã đến.
Cổ San Na bước xuống từ trong lòng Tang Chiến, sau đó nhận lấy quyền trượng ở nơi Thiên Hống, nó ngẩng đầu ưỡn ngực, biểu tình trang nghiêm mà hiền từ, khí thế mang theo quốc vương đi vào nhà ăn.
Liên hoan lần này, học sinh đại biểu cho nhân loại có ba người -- Lạc Kỳ, Tô Mi, Cẩu Câu.
Và còn một đại biểu không chính thức, Bạch Hiểu.
Nhưng hiện tại ở nhà ăn, bọn học sinh đều đã nhập tiệc, chỉ là không thấy bóng dáng Bạch Hiểu đâu.
Tang Phong có chút ngoài ý muốn, bởi vì Bạch Hiểu không phải là loại người sẽ thất lễ như vậy, chẳng lẽ không có ai thông báo cho cậu sao?
Tang Phong đang nghĩ ngợi, thì nhìn thấy ngoài cửa có một người vội vội vàng vàng tiến vào, đúng là Bạch Hiểu.
Bạch Hiểu tới có chút nóng nảy, cậu mặc một bộ âu phục -- là bộ âu phục trước đó khi phỏng vấn đã mua, búi tóc nhỏ trên đầu đã được tháo ra, mái tóc hơi xoăn dùng keo xịt tóc vuốt ngược ra sau.
Trong lòng cậu còn ôm gà con, Cầu Đậu bay theo phía sau, năng lượng của nó dường như không đủ dùng, đợi đến lúc ba nó dừng lại, thì lập tức bay đến ngồi xổm trên mái tóc vuốt ngược của cậu, tiết kiệm năng lượng.
Tang Phong: “......”
Tạo hình này của Bạch Hiểu, Tang Phong hắn không lường trước được.
_________________________^.^
2/5/24
Mấy tuần rồi không vào đây được hic, nay vào được mừng rớt nước mắt. ;-;
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.