Tôi Mắc Bệnh Chỉ Có Thể Nói Sự Thật

Chương 1

Du Tam

26/10/2023

01

Tôi biết, Hà Hựu Xuyên chưa bao giờ coi tôi là một con người.

Nếu không, hắn đã không bắt tôi đi đưa ô cho hắn khi tôi đang sốt cao, rồi vô cùng tự nhiên đưa chiếc ô đó cho cô gái duy nhất có mặt ở đây, còn nhẹ nhàng ôm lấy vai cô ấy.

Hắn nhìn tôi bằng ánh mắt vừa khiêu khích vừa giễu cợt, thân mật nói với cô ấy: “Mưa rồi, để anh đưa em về nhà”.

"Wow, anh Xuyên dạy vợ giỏi thật!"

"Anh Xuyên đưa cô ấy, còn chị dâu phải làm sao đây?"

"Đã nói chị dâu nhất định sẽ tới mà, vừa rồi ai nói chị dâu không tới, đưa tiền nhanh!"

Bọn họ ôm nhau, bọn họ ầm ĩ ăn mừng, bọn họ đem tôi ra cá cược.

Tôi ướt sũng, đứng dưới mưa, đầu váng mắt hoa, suýt đứng không vững.

Hà Hựu Xuyên khinh thường liếc tôi một cái rồi nói: “Chị dâu cái gì, cô ta chỉ là một con chó tôi nuôi thôi.”

Hắn ôm người đẹp nghênh ngang rời đi, nếu là ngày thường, tôi sẽ cố nhịn.

Nhưng hôm nay, tôi dường như không thể kiểm soát được cái miệng của mình.



Tôi chạy theo, cho hắn một cái tát.

"Cmn bà đây nhịn mày lâu lắm rồi nhé, nếu không phải sợ mẹ mày lo lắng, ai rảnh chiều mày hả?"

Đây là lần đầu tiên tôi chống lại hắn.

Trên mặt Hà Hựu Xuyên xuất hiện năm dấu tay, cô gái kia hét lên một tiếng, sợ hãi bỏ chạy.

Hà Hựu Xuyên che mặt, vẻ mặt khó coi, nói: "Cô dám đánh tôi?!"

"Đúng! Tôi không những dám đánh anh, mà còn dám đá anh nữa kìa! Cái loại sâu gạo chỉ biết dựa vào gia thế như anh, có khác gì rác rưởi xã hội không? Một đồng xu cũng không kiếm được, mỗi ngày chỉ biết đem rắc rối về nhà. Loại người như anh, sống chính là lãng phí không khí, ch.ế.t là lãng phí đất, bà đây mắt bị mù mới có thể coi trọng anh, anh tưởng ai cũng là mẹ anh sao?

(...)

"Không, dù sao không có mẹ đằng sau, anh cũng không phải cái rắm."

Hà Hựu Xuyên tức giận đến mặt nhăn lại, lao tới muốn đánh tôi một trận.

Tôi giơ cán ô trong tay lên, đối mặt với anh ta, uy hiếp: "Thử một bước nữa đi! Tôi sẽ liều chết với anh, có tin hay không!"

Hà Hựu Xuyên không di chuyển, có lẽ anh ta bị khí thế của tôi làm cho sợ hãi.

Lông mày anh cau lại, hai mắt thâm quầng, thần sắc khó phân biệt, anh hỏi: “Cô tốt với tôi như vậy, chỉ vì mẹ tôi sao?”



"Nếu không?"

Phải, tôi thừa nhận, Hà Hựu Xuyên đẹp trai.

Tôi cũng bị khuôn mặt của anh ấy lay động trong một giây.

Nhưng tôi sớm phát hiện ra rằng tôi bị mù và anh ta hoàn toàn là một thằng khốn nạn.

Mẹ anh ta đã cho tôi một khoản tiền để tôi chăm sóc anh ta.

Bắt người tay ngắn

Cắn người miệng mềm.

Trước khi anh ta gọi tôi là đồ chó liếm, tôi đã chịu đựng và tự khuyên mình: thời gian là quý giá, đừng quan tâm đến người thiểu năng trí tuệ.

Nhưng hôm nay, tôi dường như không chịu nổi.

Như cái que vướng trong cổ họng, chỉ muốn nhổ nó ra.

Hà Hựu Xuyên đi về phía tôi, ôi không, chẳng lẽ anh ta muốn đánh tôi?

Tôi sợ đến mức đánh rơi ô rồi bỏ chạy.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
Nguyên Tôn

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Tôi Mắc Bệnh Chỉ Có Thể Nói Sự Thật

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook