Tôi Mắc Bệnh Chỉ Có Thể Nói Sự Thật

Chương 2

Du Tam

26/10/2023

02

Cả đêm tôi ngủ không ngon giấc, vì tôi sợ dì Hạ sẽ yêu cầu tôi hoàn lại tiền.

Tôi bước vào lớp với quầng thâm dưới mắt và nghe thấy mọi người phía sau ríu rít.

"Yo, này Chuẩn Anh, con chó liếm của đại ca lại đến rồi!"

Này, có rất nhiều chỗ ngồi trong lớp,nhưng cô ta cứ phải ngồi trước mặt Xuyên Ca. "

"Không cần phải nói, nhất định là bởi vì cô ta muốn tiếp cận Xuyên ca ca."

Tôi bực mình quay đầu lại, mở miệng chửi: "Mày mù à? Mày không thấy ở đây chỉ còn một ghế trống à?"

Họ không ngờ tôi lại cắn trả, tất cả mọi người đều ngây ra.

Đúng vậy, khí thế ngày hôm qua của tôi vẫn còn, và họ vẫn chưa nhìn thấy sức bật của tôi mà thôi.

Chỉ có Hà Hựu Xuyên bình tĩnh nhìn tôi, nheo mắt lại, như thể đang đọc một câu chuyện cười, và nói: " Diệp Hi Duệ, đừng làm như vậy, tỏ vẻ như vậy cũng không có tác dụng với tôi."

"Thực sự khiến người khác mở rộng tầm mắt."

Ta cười lạnh nói: "Chỉ vì anh? Tôi khuyên anh đi tiểu rồi soi lại bóng mình trong đó, chỉ có bị mù mới yêu anh."

Lời vừa dứt, thì người bị mù đi vào.

Hạ Thượng Đào luôn quan tâm đến Hà Hựu Xuyên, vậy nên không thích tôi, hai người họ là một là hoa khôi nữ sinh và một là đại ca trường học, vì vậy họ rất xứng đôi.

Đây không phải lớp học của cô ta, nhưng cô ta vẫn khăng khăng muốn tham gia lớp học, lúc ném chiếc cặp lên bàn của tôi, cô ta nói: "Xin hãy nhường chỗ, đây là chỗ của tôi”

Tôi không thèm di chuyển.



Người bạn luôn đi cùng của cô ta quát tôi: "cô không nghe thấy sao? cô đang ngồi trên ghế của Đào Đào!"

Mặc dù các học sinh trong lớp không ưa gì tôi, nhưng tôi biết rằng tất cả họ đều chú ý đến nơi này, và họ không muốn can dự vào truyện này dù sao tôi cũng không muốn truyện rắc rối hơn.

Tôi không muốn quấy rầy họ mãi, nên ngẩng đầu hỏi: “Chỗ của cô à?”

Hạ Thượng Đào hếch cằm, ngạo nghễ gật đầu: “Nếu đã biết, thì tránh ra.”

"Nào, cô hỏi cái bàn xem nó có đồng ý trả lời không?"

Hạ Thượng Đào sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, cô ủy khuất nhìn Hà Hựu Xuyên, làm nũng: "Anh Xuyên ~"

luôn như vậy, chỉ cần cô ta làm nũng, Hà Hựu Xuyên sẽ giúp cô ta.

Nhưng hôm nay, Hà Hựu Xuyên dường như không nghe thấy lời cô ấy nói, ánh mắt anh ta tập trung vào khuôn mặt tôi, cau mày, anh ta không biết mình đang nghĩ gì.

Tiểu đồ đệ của Hạ Thượng Đào mắng tôi: " Diệp Hi Duệ! Đừng đi quá xa!"

"Cô là người giúp việc của cô ta sao? Cô ta không mở miệng, còn cần cô giúp?"

Hạ Thượng Đào liếc nhìn Hà Hựu Xuyên đang ngồi phía sau tôi, vẻ mặt dịu đi rất nhiều, cô ấy nhẹ nhàng thì thầm với tôi: "Hi Duệ, chúng ta đều là bạn học, đừng gây tranh chấp."

Tôi hừ lạnh một tiếng, lấy sách ra rồi nằm gục xuống bàn, không muốn nói chuyện với cô ta nữa.

Cô ta thậm chí còn cúi mặt, ngồi xổm xuống và nghiến răng nghiến lợi ở bên tai tôi, nói: " Diệp Hi Duệ, không biết xấu hổ!"

Tôi đập bàn một cái "rầm" và nói với Hà Hựu Xuyên tất cả những điều vô nghĩa của cô ấy.

“Cô cũng nuốn thể diện, cô cũng biết xấu hổ nhất, ngủ với bạn trai người khác, sao không hỏi cái thể diện của chính mình?”

Hạ Thương Đào cả kinh, vội vàng đáp: "Cô nói nhảm cái gì vậy!"



Cô ấy không nhìn tôi nữa, quay sang Hà Hựu Xuyên giải thích: "Anh Xuyên, anh đừng nghe cô ấy nói nhảm, em chưa bao giờ làm chuyện như vậy, cô ấy ghen tị với em và vu khống em!"

“Sao tôi lại ghen tỵ?” Tôi liếc cô ta một cái, chán ghét đổ thêm dầu vào lửa, “Tôi ghen vì cô có thể như con bạch tuộc, nhiều cái chân bước lên nhiều chiếc thuyền?”

Cô ta tức giận đến mức mắt đỏ hoe, và chỉ nhìn Hà Hựu Xuyên, khóc lóc, cảm thấy mình bị xúc phạm, Hà Hựu Xuyên không nói một lời.

"Anh Xuyên, vị trí của Đào Đào là do cô ấy đảm nhận."

"Ra ngoài, đây không phải là lớp của cô mà cô đòi chỗ ngồi."

Ồ? Tại sao phản ứng của Hà Hựu Xuyên lại thờ ơ như vậy?

Không chỉ có tôi kinh ngạc mà Hạ Thương Đào cũng không ngờ tới, ngây người nhìn hắn, thậm chí quên cả rơi nước mắt.

Hà Hựu Xuyên cau mày, hỏi Hạ Thượng Đào: "Sao em lại nhìn anh? Hay em muốn ngồi lên đùi anh?"

Thông thường, khi bọn họ tán tỉnh nhau, cũng nói điều này.

Nhưng bây giờ, giọng điệu của Hà Hựu Xuyên thờ ơ và thiếu kiên nhẫn, nếu cô ta thực sự ngồi lên đùi, cô ta có thể bị mắng vì điều đó.

Hạ Thượng Đào thực sự đã khóc, cô ta lườm tôi một cái rồi khóc chạy ra khỏi lớp.

Hà Hựu Xuyên hỏi tôi, "Bây giờ cô hài lòng chưa?"

"?"

" Diệp Hi Duệ, tôi đã nói rồi, dùng trò này không có tác dụng với tôi."

"Thật không? Tại sao tôi nghĩ rằng nó có tác dụng."

Tôi nhìn anh ta trống rỗng và nhận xét: "Ngu ngốc."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện sắc
đấu phá thương khung

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Tôi Mắc Bệnh Chỉ Có Thể Nói Sự Thật

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook