Chương 103:
Công Tử Văn Tranh
06/10/2021
Editor: May
Chỉ cần chờ Lục thị và Thẩm Vi Nhân giải trừ hợp đồng, đến lúc đó cô lại liên hệ với Diệp Trăn một chút, một phen lời từ đáy lòng hôm nay, cô không tin Diệp Trăn sẽ không động lòng.
Đến lúc đó lại du thuyết một phen, kêu Diệp Trăn lấy chuyện đại diện phát ngôn làm hồi báo, không phải đã nắm chắc rồi sao?
Bước ra biệt thự nhà họ Lục, Diệp Tình hít một hơi thật sâu.
Vốn tưởng rằng ở trước mặt Diệp Trăn sẽ nhịn không được phẫn hận nơi đáy lòng, nhưng chỉ cần tưởng tượng đến Diệp Trăn sắp giáp mặt đấu với Thẩm Vi Nhân, đáy lòng không khỏi hoan hô trầm trồ khen ngợi.
Thẩm Vi Nhân không phải đèn cạn dầu, Diệp Trăn đối đầu với Thẩm Vi Nhân, cô chỉ cần đứng xem, xem hai người đấu đến cô chết tôi sống.
Mặc kệ ai thua ai thắng, đối với cô mà nói, đều không phải chuyện xấu.
Sau khi Diệp Tình rời đi, Diệp Trăn ném toàn bộ những tư liệu cô ta mang đến vào thùng rác, trên mặt không có biểu tình gì, giống như cô hoàn toàn không để trong lòng hết thảy lời vừa rồi.
Cô đi vào phòng trẻ con của Chúc Chúc, dì Nguyệt đang ở một bên chăm sóc.
Diệp Trăn thấp giọng hỏi: “Dì Nguyệt, bé con ngủ bao lâu rồi?”
Dì Nguyệt đánh giá thời gian, trả lời: “Ngủ ước chừng nửa tiếng.”
“Như vậy đi, để tôi chăm sóc Chúc Chúc, phiền toái dì đi xuống giúp tôi chuẩn bị một phần cơm trưa, giữa trưa tôi mang đi công ty Bắc Xuyên.”
Dì Nguyệt cũng hiểu chút tình thú này giữa vợ chồng, lập tức cười tủm tỉm đáp ứng, “Được, cô yên tâm, tôi nhất định chuẩn bị mấy món ăn thiếu gia thích.”
“Phiền toái dì.”
Dì Nguyệt xuống lầu chuẩn bị cơm trưa, Diệp Trăn ngồi ở bên giường em bé nhìn Chúc Chúc ngủ say, thấp giọng nói: “Chúc Chúc, con ở nhà lâu như vậy, còn chưa có đi ra ngoài nhìn xem đi? Đợi lát nữa mẹ mang con đi ra ngoài tìm ba, được không? Người ba kia của con đi sớm về trễ kiếm tiền mua sữa bột tã giấy cho con, nói như thế nào chúng ta cũng phải đưa chút đồ ăn ngon uống tốt đi thăm ba đúng không?”
Nói xong, cô thở dài, “Thuận tiện cũng giải thích một chút chuyện tiểu tam này của mẹ, nếu không về sau chỉ sợ con cũng phải gánh thanh danh con trai tiểu tam, vậy sẽ rất không dễ nghe, người ba kia của con không đàng hoàng, cả ngày không để bụng chuyện này, vậy mẹ có thể làm sao bây giờ? Chỉ có thể tự mình lên. Vốn dĩ cũng không muốn mang theo con, nhưng con ở nhà một mình, mẹ thật sự không yên tâm.”
“Mẹ thật đáng thương, mới ra ở cữ phải vén tay áo làm loại chuyện này, về sau con phải bảo hộ tốt cho mẹ, biết không?”
Bé con đang ngủ ngon lành chép miệng, nghiêng đầu qua, chỉ để lại cho Diệp Trăn một cái ót.
***
Mười một giờ rưỡi giữa trưa, dì Nguyện chuẩn bị tốt cơm giao vào trong tay Diệp Trăn, sau khi Chúc Chúc ngủ hai tiếng uống sữa đổi tã, bởi vì muốn ra cửa, dì Nguyệt chuẩn bị không ít đồ vật cho Chúc Chúc, tã sạch sẽ, quần áo, sữa bột, dụng cụ uống sữa, cùng với xe nôi.
“Phu nhân, xe đã chuẩn bị xong ở bên ngoài, muốn gọi điện thoại cho thiếu gia không?”
Diệp Trăn ôm Chúc Chúc, nhìn thời tiết tốt bên ngoài, “Gọi đi, liền hỏi anh ấy có ở công ty không là được, đừng nói với anh ấy tôi sẽ đi qua, bớt cho lải nhải.”
Dì Nguyệt cười nói: “Vâng, vậy tôi đi gọi điện thoại.”
Diệp Trăn sờ sờ độ ấm tay nhỏ của Chúc Chúc, thấy bé nhìn ánh mặt trời ngoài phòng hưng phấn duỗi thẳng chân, thân mật hôn ở trên khuôn mặt nhỏ bụ bẫm của Chúc Chúc.
Chỉ cần chờ Lục thị và Thẩm Vi Nhân giải trừ hợp đồng, đến lúc đó cô lại liên hệ với Diệp Trăn một chút, một phen lời từ đáy lòng hôm nay, cô không tin Diệp Trăn sẽ không động lòng.
Đến lúc đó lại du thuyết một phen, kêu Diệp Trăn lấy chuyện đại diện phát ngôn làm hồi báo, không phải đã nắm chắc rồi sao?
Bước ra biệt thự nhà họ Lục, Diệp Tình hít một hơi thật sâu.
Vốn tưởng rằng ở trước mặt Diệp Trăn sẽ nhịn không được phẫn hận nơi đáy lòng, nhưng chỉ cần tưởng tượng đến Diệp Trăn sắp giáp mặt đấu với Thẩm Vi Nhân, đáy lòng không khỏi hoan hô trầm trồ khen ngợi.
Thẩm Vi Nhân không phải đèn cạn dầu, Diệp Trăn đối đầu với Thẩm Vi Nhân, cô chỉ cần đứng xem, xem hai người đấu đến cô chết tôi sống.
Mặc kệ ai thua ai thắng, đối với cô mà nói, đều không phải chuyện xấu.
Sau khi Diệp Tình rời đi, Diệp Trăn ném toàn bộ những tư liệu cô ta mang đến vào thùng rác, trên mặt không có biểu tình gì, giống như cô hoàn toàn không để trong lòng hết thảy lời vừa rồi.
Cô đi vào phòng trẻ con của Chúc Chúc, dì Nguyệt đang ở một bên chăm sóc.
Diệp Trăn thấp giọng hỏi: “Dì Nguyệt, bé con ngủ bao lâu rồi?”
Dì Nguyệt đánh giá thời gian, trả lời: “Ngủ ước chừng nửa tiếng.”
“Như vậy đi, để tôi chăm sóc Chúc Chúc, phiền toái dì đi xuống giúp tôi chuẩn bị một phần cơm trưa, giữa trưa tôi mang đi công ty Bắc Xuyên.”
Dì Nguyệt cũng hiểu chút tình thú này giữa vợ chồng, lập tức cười tủm tỉm đáp ứng, “Được, cô yên tâm, tôi nhất định chuẩn bị mấy món ăn thiếu gia thích.”
“Phiền toái dì.”
Dì Nguyệt xuống lầu chuẩn bị cơm trưa, Diệp Trăn ngồi ở bên giường em bé nhìn Chúc Chúc ngủ say, thấp giọng nói: “Chúc Chúc, con ở nhà lâu như vậy, còn chưa có đi ra ngoài nhìn xem đi? Đợi lát nữa mẹ mang con đi ra ngoài tìm ba, được không? Người ba kia của con đi sớm về trễ kiếm tiền mua sữa bột tã giấy cho con, nói như thế nào chúng ta cũng phải đưa chút đồ ăn ngon uống tốt đi thăm ba đúng không?”
Nói xong, cô thở dài, “Thuận tiện cũng giải thích một chút chuyện tiểu tam này của mẹ, nếu không về sau chỉ sợ con cũng phải gánh thanh danh con trai tiểu tam, vậy sẽ rất không dễ nghe, người ba kia của con không đàng hoàng, cả ngày không để bụng chuyện này, vậy mẹ có thể làm sao bây giờ? Chỉ có thể tự mình lên. Vốn dĩ cũng không muốn mang theo con, nhưng con ở nhà một mình, mẹ thật sự không yên tâm.”
“Mẹ thật đáng thương, mới ra ở cữ phải vén tay áo làm loại chuyện này, về sau con phải bảo hộ tốt cho mẹ, biết không?”
Bé con đang ngủ ngon lành chép miệng, nghiêng đầu qua, chỉ để lại cho Diệp Trăn một cái ót.
***
Mười một giờ rưỡi giữa trưa, dì Nguyện chuẩn bị tốt cơm giao vào trong tay Diệp Trăn, sau khi Chúc Chúc ngủ hai tiếng uống sữa đổi tã, bởi vì muốn ra cửa, dì Nguyệt chuẩn bị không ít đồ vật cho Chúc Chúc, tã sạch sẽ, quần áo, sữa bột, dụng cụ uống sữa, cùng với xe nôi.
“Phu nhân, xe đã chuẩn bị xong ở bên ngoài, muốn gọi điện thoại cho thiếu gia không?”
Diệp Trăn ôm Chúc Chúc, nhìn thời tiết tốt bên ngoài, “Gọi đi, liền hỏi anh ấy có ở công ty không là được, đừng nói với anh ấy tôi sẽ đi qua, bớt cho lải nhải.”
Dì Nguyệt cười nói: “Vâng, vậy tôi đi gọi điện thoại.”
Diệp Trăn sờ sờ độ ấm tay nhỏ của Chúc Chúc, thấy bé nhìn ánh mặt trời ngoài phòng hưng phấn duỗi thẳng chân, thân mật hôn ở trên khuôn mặt nhỏ bụ bẫm của Chúc Chúc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.