Tôi, Một Tang Thi Nhỏ! Bị Vai Ác Điên Phê Quyển Dưỡng
Chương 10:
Mã Tự Tương
05/12/2024
Mặc dù anh cười, nhưng nụ cười đó không hề chạm tới đáy mắt.
"Con gái nên ngoan ngoãn một chút mới đáng yêu."
Dù cô đang che giấu điều gì, hay có ý định gì, không thể phủ nhận rằng… Giang Dã đã bắt đầu thấy hứng thú.
"Này! Có giỏi thì giết tôi đi! Đóng băng tôi thế này là ý gì chứ?!" Điềm Tửu nghiến răng ken két, hét lên đầy tức giận.
[Tiểu Tửu Tửu, đừng kích thích anh ta nữa! Lần này chúng ta sẽ thật sự bị xử đấy!] A Bảo run lên từng hồi, giọng đầy lo lắng.
"Giết cô sao? Ý tưởng không tệ, nhưng chỉ một nhát dao kết liễu, không hợp với phong cách của tôi." Giang Dã cười nhẹ, giọng nói pha chút tàn nhẫn:
"Tôi thích từ từ hành hạ, thích nhìn người ta sợ hãi trước khi chết."
Anh cúi đầu nhìn cô, chậm rãi tiếp lời:
"Thế này đi, tôi sẽ búng tay, đôi chân bị đóng băng của cô sẽ nổ tung. Có thể nổ không đẹp lắm, biết đâu, ruột gan phèo phổi lòi ra, máu me rơi đầy đất."
"À, mà đừng lo, tang thi cấp bậc này vẫn chưa chết ngay được. Chúng ta còn có thể tiện thể học cách nhận diện nội tạng con người nữa."
Giọng nói dịu dàng của Giang Dã thốt lên những lời độc ác nhất, khiến không khí lạnh lẽo thêm vài phần.
Anh nhấc tay lên, nụ cười nhạt trên môi: "Tôi sắp bắt đầu rồi đây."
!!!
Điềm Tửu tuy không sợ chết, nhưng chết cách xấu xí như thế thì thôi xin từ chối!
Thấy Giang Dã chuẩn bị búng tay, cô vội vàng kêu lên: "Khoan đã! Chờ chút đã!"
"Sao vậy, tiểu tang thi?"
Vẻ mặt cô lúc nãy còn ngạo nghễ, giờ lại co rúm đầy cam chịu.
"Tôi sai rồi."
"Hửm?" Giang Dã nhướng mày, tỏ vẻ hứng thú.
"Tôi không nên húc vào mũi anh. Tôi sai rồi."
Giang Dã im lặng, chỉ yên lặng nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm không chút dao động.
"Tôi cũng không nên cắn anh. Xin lỗi."
Nghe vậy, Giang Dã bật cười khẽ, bàn tay vươn ra chạm nhẹ vào chiếc răng nanh sắc nhọn của cô.
Một tang thi ngoan ngoãn và nhát gan thế này, anh chưa từng gặp qua.
Lúc này, Điềm Tửu lại lén mở miệng, định cắn vào ngón tay anh.
Giang Dã: !!!
Một mặt nói lời xin lỗi, mặt khác vẫn không từ bỏ ý định cắn anh!
Anh nhanh chóng rút tay lại, dù không ưa con người, nhưng anh cũng không có ý định biến mình thành tang thi.
Nhìn tiểu tang thi bướng bỉnh và cố chấp, lần này Giang Dã không giận.
"Không được đâu."
Anh cười, khẽ nhéo hai má mềm mại của cô. Da thịt mịn màng, mềm như thạch, khiến anh không kìm lòng được mà nhéo thêm một cái nữa.
Điềm Tửu ngước mắt nhìn khuôn mặt đẹp trai không góc chết của Giang Dã, cảm giác vai ác này hình như cũng không quá đáng sợ.
Cô còn tưởng anh sẽ dữ tợn, hung ác, hoặc xấu xí như quỷ dạ xoa cơ.
Giang Dã thấy ánh mắt của cô, bật cười, sau đó giải trừ lớp băng đông cứng trên chân cô.
"Đi thôi, tôi dẫn cô đi kiếm gì ăn."
Có lẽ ăn no rồi, cô sẽ không còn nghĩ tới chuyện cắn anh nữa.
[Tiểu Tửu Tửu, cơ hội tốt đấy! Đi theo vai ác, sau này chẳng lo không có cơ hội nữa.] A Bảo gấp rút đưa ra kế sách.
"Con gái nên ngoan ngoãn một chút mới đáng yêu."
Dù cô đang che giấu điều gì, hay có ý định gì, không thể phủ nhận rằng… Giang Dã đã bắt đầu thấy hứng thú.
"Này! Có giỏi thì giết tôi đi! Đóng băng tôi thế này là ý gì chứ?!" Điềm Tửu nghiến răng ken két, hét lên đầy tức giận.
[Tiểu Tửu Tửu, đừng kích thích anh ta nữa! Lần này chúng ta sẽ thật sự bị xử đấy!] A Bảo run lên từng hồi, giọng đầy lo lắng.
"Giết cô sao? Ý tưởng không tệ, nhưng chỉ một nhát dao kết liễu, không hợp với phong cách của tôi." Giang Dã cười nhẹ, giọng nói pha chút tàn nhẫn:
"Tôi thích từ từ hành hạ, thích nhìn người ta sợ hãi trước khi chết."
Anh cúi đầu nhìn cô, chậm rãi tiếp lời:
"Thế này đi, tôi sẽ búng tay, đôi chân bị đóng băng của cô sẽ nổ tung. Có thể nổ không đẹp lắm, biết đâu, ruột gan phèo phổi lòi ra, máu me rơi đầy đất."
"À, mà đừng lo, tang thi cấp bậc này vẫn chưa chết ngay được. Chúng ta còn có thể tiện thể học cách nhận diện nội tạng con người nữa."
Giọng nói dịu dàng của Giang Dã thốt lên những lời độc ác nhất, khiến không khí lạnh lẽo thêm vài phần.
Anh nhấc tay lên, nụ cười nhạt trên môi: "Tôi sắp bắt đầu rồi đây."
!!!
Điềm Tửu tuy không sợ chết, nhưng chết cách xấu xí như thế thì thôi xin từ chối!
Thấy Giang Dã chuẩn bị búng tay, cô vội vàng kêu lên: "Khoan đã! Chờ chút đã!"
"Sao vậy, tiểu tang thi?"
Vẻ mặt cô lúc nãy còn ngạo nghễ, giờ lại co rúm đầy cam chịu.
"Tôi sai rồi."
"Hửm?" Giang Dã nhướng mày, tỏ vẻ hứng thú.
"Tôi không nên húc vào mũi anh. Tôi sai rồi."
Giang Dã im lặng, chỉ yên lặng nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm không chút dao động.
"Tôi cũng không nên cắn anh. Xin lỗi."
Nghe vậy, Giang Dã bật cười khẽ, bàn tay vươn ra chạm nhẹ vào chiếc răng nanh sắc nhọn của cô.
Một tang thi ngoan ngoãn và nhát gan thế này, anh chưa từng gặp qua.
Lúc này, Điềm Tửu lại lén mở miệng, định cắn vào ngón tay anh.
Giang Dã: !!!
Một mặt nói lời xin lỗi, mặt khác vẫn không từ bỏ ý định cắn anh!
Anh nhanh chóng rút tay lại, dù không ưa con người, nhưng anh cũng không có ý định biến mình thành tang thi.
Nhìn tiểu tang thi bướng bỉnh và cố chấp, lần này Giang Dã không giận.
"Không được đâu."
Anh cười, khẽ nhéo hai má mềm mại của cô. Da thịt mịn màng, mềm như thạch, khiến anh không kìm lòng được mà nhéo thêm một cái nữa.
Điềm Tửu ngước mắt nhìn khuôn mặt đẹp trai không góc chết của Giang Dã, cảm giác vai ác này hình như cũng không quá đáng sợ.
Cô còn tưởng anh sẽ dữ tợn, hung ác, hoặc xấu xí như quỷ dạ xoa cơ.
Giang Dã thấy ánh mắt của cô, bật cười, sau đó giải trừ lớp băng đông cứng trên chân cô.
"Đi thôi, tôi dẫn cô đi kiếm gì ăn."
Có lẽ ăn no rồi, cô sẽ không còn nghĩ tới chuyện cắn anh nữa.
[Tiểu Tửu Tửu, cơ hội tốt đấy! Đi theo vai ác, sau này chẳng lo không có cơ hội nữa.] A Bảo gấp rút đưa ra kế sách.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.