Tôi, Một Tang Thi Nhỏ! Bị Vai Ác Điên Phê Quyển Dưỡng
Chương 9:
Mã Tự Tương
05/12/2024
[Cứ mạnh tay vào, đâm thật sâu vào cổ tôi đi!]
Trên làn da mịn màng của cô xuất hiện một vết rách nhỏ, máu đỏ tươi chảy ra thành dòng.
Ngay lúc đó, Giang Dã đột ngột thu dao lại, động tác nhanh đến mức gần như không nhìn rõ.
Ánh mắt anh thoáng hiện sự kinh ngạc. Cô gái này thật sự che giấu quá sâu, ngay cả khi bị đe dọa đến tính mạng cũng không bộc lộ chút sức mạnh nào.
Nếu anh không rút dao lại, cô đã mất mạng ngay tại đây rồi.
Điềm Tửu đưa tay sờ nhẹ vào cổ mình, thấy trên ngón tay dính một chút máu tươi, cô ngẩng đầu, không vui nhìn Giang Dã:
"Này! Anh trai, anh không làm được sao?!"
Đâm thì đâm rồi, sao không đâm mạnh thêm chút nữa đi chứ!
Giang Dã nhìn cổ cô gái nhỏ, trắng trẻo mong manh, vệt máu đỏ nổi bật như một đóa mai đỏ nở rộ trên nền tuyết trắng, đẹp đến mức không thể rời mắt.
Đầu lưỡi khẽ đẩy nhẹ vào bên má, cảm giác cổ họng hơi căng thắt lại.
"Cô tên là gì?"
??? Giết người trước còn phải hỏi tên sao?
Điềm Tửu không kiên nhẫn trả lời: "Điềm Tửu."
Giang Dã lặp lại cái tên đó, "Điềm Tửu."
Không hiểu sao, tim anh như bị một chiếc lông vũ nhẹ nhàng lướt qua, ngứa ngáy, một cảm giác kỳ lạ mà anh chưa từng trải nghiệm bao giờ.
Điềm Tửu không hiểu được biểu cảm của Giang Dã, cô há miệng, để lộ hai chiếc răng nanh nhỏ sắc nhọn, lại định cắn anh lần nữa.
Giang Dã đưa tay ra, lần nữa giữ chặt hai má cô. Đôi môi đỏ mềm như thạch của Điềm Tửu hơi chu lên, trông đáng yêu vô cùng.
Một tiếng cười khẽ tràn ra từ khóe miệng anh: "Tiểu tang thi, đói bụng à?"
"Không đói, không khát, chỉ muốn cắn anh." Điềm Tửu trả lời ngắn gọn súc tích.
"Tại sao? Cô thích tôi sao?"
Điềm Tửu: ???
Anh trai này có bị sao không vậy!
"Tiểu tang thi, trả lời tôi. Cô thích tôi sao?" Giang Dã cúi người xuống, tấm lưng cao lớn của anh như bao trùm lấy cô, ánh mắt nhìn thẳng vào đôi mắt đỏ rực của Điềm Tửu. Giọng nói anh dịu dàng, nhưng lại giống như tiếng thì thầm dụ dỗ của con sói xám đang cám dỗ chú thỏ trắng.
"Thích… thích cái đầu anh ấy!" Điềm Tửu hét lên, rồi dồn hết lực đập mạnh đầu mình vào sống mũi cao của Giang Dã.
"Bốp!"
Chiếc trán cứng cáp va thẳng vào sống mũi, khiến Giang Dã lập tức ôm mũi, mặt nhăn nhó vì đau, bước lùi vài bước.
A Bảo chứng kiến mà sợ đến hồn bay phách lạc: [Này! Đó là đại vai ác đấy! Chỉ cần anh ta động ngón tay cũng đủ lấy mạng cô rồi!]
Nhưng… đây là cơ hội tốt!
Điềm Tửu không chút do dự, lao thẳng về phía Giang Dã, há miệng định cắn anh lần nữa.
Ngay trong khoảnh khắc nghìn cân treo sợi tóc, đôi chân của cô đột nhiên cứng lại, bị đông cứng thành băng.
Hành động lao tới bị khựng lại ngay giữa chừng.
???
Điềm Tửu cúi xuống nhìn đôi chân mình bị đóng băng, chớp chớp mắt đầy ngơ ngác.
Giang Dã ngửa đầu, thở ra một hơi dài để giảm bớt cơn đau ở mũi, sau đó mới quay lại nhìn cô.
Trên làn da mịn màng của cô xuất hiện một vết rách nhỏ, máu đỏ tươi chảy ra thành dòng.
Ngay lúc đó, Giang Dã đột ngột thu dao lại, động tác nhanh đến mức gần như không nhìn rõ.
Ánh mắt anh thoáng hiện sự kinh ngạc. Cô gái này thật sự che giấu quá sâu, ngay cả khi bị đe dọa đến tính mạng cũng không bộc lộ chút sức mạnh nào.
Nếu anh không rút dao lại, cô đã mất mạng ngay tại đây rồi.
Điềm Tửu đưa tay sờ nhẹ vào cổ mình, thấy trên ngón tay dính một chút máu tươi, cô ngẩng đầu, không vui nhìn Giang Dã:
"Này! Anh trai, anh không làm được sao?!"
Đâm thì đâm rồi, sao không đâm mạnh thêm chút nữa đi chứ!
Giang Dã nhìn cổ cô gái nhỏ, trắng trẻo mong manh, vệt máu đỏ nổi bật như một đóa mai đỏ nở rộ trên nền tuyết trắng, đẹp đến mức không thể rời mắt.
Đầu lưỡi khẽ đẩy nhẹ vào bên má, cảm giác cổ họng hơi căng thắt lại.
"Cô tên là gì?"
??? Giết người trước còn phải hỏi tên sao?
Điềm Tửu không kiên nhẫn trả lời: "Điềm Tửu."
Giang Dã lặp lại cái tên đó, "Điềm Tửu."
Không hiểu sao, tim anh như bị một chiếc lông vũ nhẹ nhàng lướt qua, ngứa ngáy, một cảm giác kỳ lạ mà anh chưa từng trải nghiệm bao giờ.
Điềm Tửu không hiểu được biểu cảm của Giang Dã, cô há miệng, để lộ hai chiếc răng nanh nhỏ sắc nhọn, lại định cắn anh lần nữa.
Giang Dã đưa tay ra, lần nữa giữ chặt hai má cô. Đôi môi đỏ mềm như thạch của Điềm Tửu hơi chu lên, trông đáng yêu vô cùng.
Một tiếng cười khẽ tràn ra từ khóe miệng anh: "Tiểu tang thi, đói bụng à?"
"Không đói, không khát, chỉ muốn cắn anh." Điềm Tửu trả lời ngắn gọn súc tích.
"Tại sao? Cô thích tôi sao?"
Điềm Tửu: ???
Anh trai này có bị sao không vậy!
"Tiểu tang thi, trả lời tôi. Cô thích tôi sao?" Giang Dã cúi người xuống, tấm lưng cao lớn của anh như bao trùm lấy cô, ánh mắt nhìn thẳng vào đôi mắt đỏ rực của Điềm Tửu. Giọng nói anh dịu dàng, nhưng lại giống như tiếng thì thầm dụ dỗ của con sói xám đang cám dỗ chú thỏ trắng.
"Thích… thích cái đầu anh ấy!" Điềm Tửu hét lên, rồi dồn hết lực đập mạnh đầu mình vào sống mũi cao của Giang Dã.
"Bốp!"
Chiếc trán cứng cáp va thẳng vào sống mũi, khiến Giang Dã lập tức ôm mũi, mặt nhăn nhó vì đau, bước lùi vài bước.
A Bảo chứng kiến mà sợ đến hồn bay phách lạc: [Này! Đó là đại vai ác đấy! Chỉ cần anh ta động ngón tay cũng đủ lấy mạng cô rồi!]
Nhưng… đây là cơ hội tốt!
Điềm Tửu không chút do dự, lao thẳng về phía Giang Dã, há miệng định cắn anh lần nữa.
Ngay trong khoảnh khắc nghìn cân treo sợi tóc, đôi chân của cô đột nhiên cứng lại, bị đông cứng thành băng.
Hành động lao tới bị khựng lại ngay giữa chừng.
???
Điềm Tửu cúi xuống nhìn đôi chân mình bị đóng băng, chớp chớp mắt đầy ngơ ngác.
Giang Dã ngửa đầu, thở ra một hơi dài để giảm bớt cơn đau ở mũi, sau đó mới quay lại nhìn cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.