Tôi, Một Tang Thi Nhỏ! Bị Vai Ác Điên Phê Quyển Dưỡng
Chương 12:
Mã Tự Tương
05/12/2024
Điềm Tửu xúc một muỗng bánh kem, đưa vào miệng. Vị ngọt ngào lan tỏa trên đầu lưỡi khiến cô sáng mắt.
"Cái này cũng ngon thật!"
Thế là cô vui vẻ ăn ngấu nghiến.
A Bảo: Cái này... sao trông sai sai thế nhỉ!
Giang Dã nhìn Điềm Tửu đang thích thú ăn bánh, thấy tiểu tang thi này thật sự khác biệt, lại có chút đáng yêu.
Anh ăn nốt phần thịt thỏ còn lại, sau đó lấy từ không gian ra một chai nước ép trái cây, vừa mở nắp định uống thì thấy Điềm Tửu đang chăm chú nhìn chai nước trong tay mình.
Anh mỉm cười, đưa chai nước tới bên miệng cô.
Điềm Tửu không khách sáo, há miệng uống vài ngụm.
"Ngon không?"
Cô gật gù, nhấp nháp chút vị ngọt còn lại, rồi bất ngờ cầm lấy chai nước trên tay anh.
Sau đó…
“Ực ực ực…”
Cô uống sạch cả chai nước.
Giang Dã đành phải lấy thêm một chai mới.
Điềm Tửu vứt cái chai rỗng sang một bên, ánh mắt vô thức dừng lại trên cái cổ dài của Giang Dã. Quả táo nơi yết hầu của anh chuyển động theo từng ngụm nước trông đầy hấp dẫn.
Cô liếm môi, cảm giác vừa uống nước xong lại khát.
Cô nhích tới gần, hé miệng, để lộ hai chiếc răng nanh sắc nhọn, định cắn anh.
Giang Dã nhanh như chớp nắm lấy gáy cô, giống như cách người ta xách một chú mèo con.
"Đồ không lương tâm, tôi đã phục vụ cô no căng bụng, vậy mà vẫn còn muốn cắn tôi sao?"
"Bạn bè với nhau, cần gì phải tính toán vậy!"
"Cô cắn tôi, tôi sẽ biến thành tang thi đấy."
"Nếu đã làm tang thi, thì phải làm Tang Thi Vương, chắc chắn còn oai phong hơn con người nhiều."
Giang Dã cười, đôi mắt lóe lên tia tinh quái:
"Hóa ra cô muốn làm Tang Thi Vương. Được thôi, tôi sẽ giết sạch những tang thi mạnh nhất, để cô làm Tang Thi Vương. Được không?"
Điềm Tửu: !!!
Không phải! Bộ não của anh có vấn đề gì sao!
Điềm Tửu vuốt nhẹ mái tóc của con búp bê bên cạnh mình.
[A Bảo, cậu nói xem, nếu tôi hét lên "Có đĩa bay!", sau đó nhân lúc anh ta không chú ý, lao đến cắn một cái, thì xác suất thành công là bao nhiêu?]
[Không phần trăm.] A Bảo trả lời dứt khoát, không chút do dự.
Vì Điềm Tửu không có tích phân tích lũy, nên A Bảo không đủ năng lượng để duy trì hình thái linh hồn, buộc phải ký sinh trong một vật chứa.
Còn tại sao lại là búp bê? Đơn giản vì Điềm Tửu cảm thấy búp bê đáng yêu.
A Bảo đã từng phản đối, nhưng mọi nỗ lực đều thất bại.
Giang Dã ngước nhìn trời, nhận thấy ánh sáng dần nhạt đi. Anh lấy một chiếc lều từ không gian ra, dựng lên ở khoảng đất trống gần đó, chuẩn bị qua đêm tại đây.
Khi mặt trời khuất bóng, màn đêm nhanh chóng bao trùm khắp nơi.
Giang Dã nhóm lửa, rồi đi săn thêm một con gà rừng, nướng nó để làm bữa tối.
Thịt gà chín vàng ươm, lớp da bên ngoài giòn rụm, tỏa ra mùi hương béo ngậy, chỉ nhìn thôi đã khiến người ta thèm thuồng.
Anh xé một chiếc đùi gà, đưa tới trước mặt Điềm Tửu. Sau lần đầu bỡ ngỡ, lần này anh đã thuần thục hơn nhiều.
"Cái này cũng ngon thật!"
Thế là cô vui vẻ ăn ngấu nghiến.
A Bảo: Cái này... sao trông sai sai thế nhỉ!
Giang Dã nhìn Điềm Tửu đang thích thú ăn bánh, thấy tiểu tang thi này thật sự khác biệt, lại có chút đáng yêu.
Anh ăn nốt phần thịt thỏ còn lại, sau đó lấy từ không gian ra một chai nước ép trái cây, vừa mở nắp định uống thì thấy Điềm Tửu đang chăm chú nhìn chai nước trong tay mình.
Anh mỉm cười, đưa chai nước tới bên miệng cô.
Điềm Tửu không khách sáo, há miệng uống vài ngụm.
"Ngon không?"
Cô gật gù, nhấp nháp chút vị ngọt còn lại, rồi bất ngờ cầm lấy chai nước trên tay anh.
Sau đó…
“Ực ực ực…”
Cô uống sạch cả chai nước.
Giang Dã đành phải lấy thêm một chai mới.
Điềm Tửu vứt cái chai rỗng sang một bên, ánh mắt vô thức dừng lại trên cái cổ dài của Giang Dã. Quả táo nơi yết hầu của anh chuyển động theo từng ngụm nước trông đầy hấp dẫn.
Cô liếm môi, cảm giác vừa uống nước xong lại khát.
Cô nhích tới gần, hé miệng, để lộ hai chiếc răng nanh sắc nhọn, định cắn anh.
Giang Dã nhanh như chớp nắm lấy gáy cô, giống như cách người ta xách một chú mèo con.
"Đồ không lương tâm, tôi đã phục vụ cô no căng bụng, vậy mà vẫn còn muốn cắn tôi sao?"
"Bạn bè với nhau, cần gì phải tính toán vậy!"
"Cô cắn tôi, tôi sẽ biến thành tang thi đấy."
"Nếu đã làm tang thi, thì phải làm Tang Thi Vương, chắc chắn còn oai phong hơn con người nhiều."
Giang Dã cười, đôi mắt lóe lên tia tinh quái:
"Hóa ra cô muốn làm Tang Thi Vương. Được thôi, tôi sẽ giết sạch những tang thi mạnh nhất, để cô làm Tang Thi Vương. Được không?"
Điềm Tửu: !!!
Không phải! Bộ não của anh có vấn đề gì sao!
Điềm Tửu vuốt nhẹ mái tóc của con búp bê bên cạnh mình.
[A Bảo, cậu nói xem, nếu tôi hét lên "Có đĩa bay!", sau đó nhân lúc anh ta không chú ý, lao đến cắn một cái, thì xác suất thành công là bao nhiêu?]
[Không phần trăm.] A Bảo trả lời dứt khoát, không chút do dự.
Vì Điềm Tửu không có tích phân tích lũy, nên A Bảo không đủ năng lượng để duy trì hình thái linh hồn, buộc phải ký sinh trong một vật chứa.
Còn tại sao lại là búp bê? Đơn giản vì Điềm Tửu cảm thấy búp bê đáng yêu.
A Bảo đã từng phản đối, nhưng mọi nỗ lực đều thất bại.
Giang Dã ngước nhìn trời, nhận thấy ánh sáng dần nhạt đi. Anh lấy một chiếc lều từ không gian ra, dựng lên ở khoảng đất trống gần đó, chuẩn bị qua đêm tại đây.
Khi mặt trời khuất bóng, màn đêm nhanh chóng bao trùm khắp nơi.
Giang Dã nhóm lửa, rồi đi săn thêm một con gà rừng, nướng nó để làm bữa tối.
Thịt gà chín vàng ươm, lớp da bên ngoài giòn rụm, tỏa ra mùi hương béo ngậy, chỉ nhìn thôi đã khiến người ta thèm thuồng.
Anh xé một chiếc đùi gà, đưa tới trước mặt Điềm Tửu. Sau lần đầu bỡ ngỡ, lần này anh đã thuần thục hơn nhiều.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.