Tôi, Một Tang Thi Nhỏ! Bị Vai Ác Điên Phê Quyển Dưỡng
Chương 13:
Mã Tự Tương
05/12/2024
Điềm Tửu nhấm nháp chiếc đùi gà nướng, vừa ăn vừa gật gù:
"Không tệ. Rất ngon."
[Điềm Tửu, cậu còn nhớ chúng ta đến đây làm gì không?] A Bảo thở dài hỏi, giọng đầy trách móc.
[Nhớ chứ. Nhưng ăn no mới có sức mà cắn anh ta.] Điềm Tửu trả lời tỉnh bơ, tiếp tục nhai ngấu nghiến.
A Bảo bất lực nhìn cô nàng tang thi lại bắt đầu cắm cúi ăn bánh kem.
Khi bánh kem hết sạch, cô uống thêm một chai nước ép trái cây.
Rồi… không còn gì nữa.
Điềm Tửu ăn no đến mức lười nhấc mình dậy.
A Bảo: ...Cạn lời.
Sau bữa tối, Giang Dã dựng xung quanh khu lều một bức tường băng cao, giống như một chiếc thùng sắt khổng lồ, để phòng ngừa các loại tang thi hay dã thú bất ngờ tấn công vào ban đêm.
Điềm Tửu liếm nhẹ chiếc răng nanh, đôi mắt đỏ rực ánh lên trong màn đêm, trông có chút đáng sợ.
[A Bảo, chờ tên vai ác ngủ say, tôi sẽ cắn anh ta. Đảm bảo một cú cắn là chính xác tuyệt đối!]
A Bảo mừng rỡ, cuối cùng Điềm Tửu cũng chịu làm việc lớn!
"Xoẹt..."
Một đoạn băng keo bất ngờ bị dán chặt lên miệng Điềm Tửu.
Điềm Tửu: "???"
Giang Dã mỉm cười nhìn cô, thấy đôi mắt to tròn của Điềm Tửu trừng trừng nhìn mình, đôi má phồng lên trông như một chú cá nóc đang tức giận. Anh bật cười, đưa tay xoa đầu cô.
"Tiểu tang thi, không được gỡ băng keo ra, nghe rõ chưa?"
Điềm Tửu bị băng keo bịt miệng: "..."
"Đêm nay, cô đứng canh gác ngoài lều giúp tôi. Không được chạy lung tung, hiểu chứ?"
Điềm Tửu sững sờ nhìn Giang Dã. Anh nói xong liền chui vào trong lều, kéo khóa lại, để cô đứng bên ngoài.
"???"
Không phải chứ?
Anh ta có bị điên không?
Ai lại đi nhờ một tang thi gác đêm cho mình chứ!
Bên trong lều, Giang Dã nằm xuống, hai tay kê sau đầu, ánh mắt hờ hững nhìn bóng dáng nhỏ bé in trên vải lều.
Đôi mắt anh giờ đây không còn chút ấm áp, nét mặt phảng phất sự lạnh lùng, sắc bén, hoàn toàn khác xa vẻ dịu dàng ban nãy.
Rõ ràng mọi hành động trước đó chỉ là lớp mặt nạ anh ta đeo lên.
"Tiểu tang thi, đêm nay, đừng để tôi phải thất vọng nhé."
Điềm Tửu ngồi bên ngoài lều, ánh lửa bập bùng chiếu lên khuôn mặt trắng nõn của cô, tạo nên những vệt sáng tối đan xen, nhảy múa đầy ma mị.
Đôi mắt đỏ thẫm của cô dưới bầu trời đêm tỏa ra thứ ánh sáng kỳ lạ, tựa như ngọn lửa ẩn giấu trong bóng tối.
Cô đưa tay gỡ miếng băng keo trên miệng, trong lòng âm thầm đánh giá: Tên vai ác này, xem ra chỉ số thông minh cũng chỉ có giới hạn thôi. Chỉ bịt miệng mình, mà không buồn trói tay.
Điềm Tửu liếc nhìn lều một cái, rồi lười biếng tựa người vào thân cây gần đó, ngáp dài một tiếng đầy thư thái.
[A Bảo, chờ tên vai ác ngủ rồi thì gọi tôi dậy nhé.]
Dưới ánh trăng dịu nhẹ, Điềm Tửu tựa lưng vào thân cây, chẳng mấy chốc đã chìm vào giấc ngủ sâu.
[Này! Điềm Tửu…!! …]
Con mẹ nó!
A Bảo phát hiện mình bị cô nàng tang thi đáng yêu này… chặn luôn rồi!
"Không tệ. Rất ngon."
[Điềm Tửu, cậu còn nhớ chúng ta đến đây làm gì không?] A Bảo thở dài hỏi, giọng đầy trách móc.
[Nhớ chứ. Nhưng ăn no mới có sức mà cắn anh ta.] Điềm Tửu trả lời tỉnh bơ, tiếp tục nhai ngấu nghiến.
A Bảo bất lực nhìn cô nàng tang thi lại bắt đầu cắm cúi ăn bánh kem.
Khi bánh kem hết sạch, cô uống thêm một chai nước ép trái cây.
Rồi… không còn gì nữa.
Điềm Tửu ăn no đến mức lười nhấc mình dậy.
A Bảo: ...Cạn lời.
Sau bữa tối, Giang Dã dựng xung quanh khu lều một bức tường băng cao, giống như một chiếc thùng sắt khổng lồ, để phòng ngừa các loại tang thi hay dã thú bất ngờ tấn công vào ban đêm.
Điềm Tửu liếm nhẹ chiếc răng nanh, đôi mắt đỏ rực ánh lên trong màn đêm, trông có chút đáng sợ.
[A Bảo, chờ tên vai ác ngủ say, tôi sẽ cắn anh ta. Đảm bảo một cú cắn là chính xác tuyệt đối!]
A Bảo mừng rỡ, cuối cùng Điềm Tửu cũng chịu làm việc lớn!
"Xoẹt..."
Một đoạn băng keo bất ngờ bị dán chặt lên miệng Điềm Tửu.
Điềm Tửu: "???"
Giang Dã mỉm cười nhìn cô, thấy đôi mắt to tròn của Điềm Tửu trừng trừng nhìn mình, đôi má phồng lên trông như một chú cá nóc đang tức giận. Anh bật cười, đưa tay xoa đầu cô.
"Tiểu tang thi, không được gỡ băng keo ra, nghe rõ chưa?"
Điềm Tửu bị băng keo bịt miệng: "..."
"Đêm nay, cô đứng canh gác ngoài lều giúp tôi. Không được chạy lung tung, hiểu chứ?"
Điềm Tửu sững sờ nhìn Giang Dã. Anh nói xong liền chui vào trong lều, kéo khóa lại, để cô đứng bên ngoài.
"???"
Không phải chứ?
Anh ta có bị điên không?
Ai lại đi nhờ một tang thi gác đêm cho mình chứ!
Bên trong lều, Giang Dã nằm xuống, hai tay kê sau đầu, ánh mắt hờ hững nhìn bóng dáng nhỏ bé in trên vải lều.
Đôi mắt anh giờ đây không còn chút ấm áp, nét mặt phảng phất sự lạnh lùng, sắc bén, hoàn toàn khác xa vẻ dịu dàng ban nãy.
Rõ ràng mọi hành động trước đó chỉ là lớp mặt nạ anh ta đeo lên.
"Tiểu tang thi, đêm nay, đừng để tôi phải thất vọng nhé."
Điềm Tửu ngồi bên ngoài lều, ánh lửa bập bùng chiếu lên khuôn mặt trắng nõn của cô, tạo nên những vệt sáng tối đan xen, nhảy múa đầy ma mị.
Đôi mắt đỏ thẫm của cô dưới bầu trời đêm tỏa ra thứ ánh sáng kỳ lạ, tựa như ngọn lửa ẩn giấu trong bóng tối.
Cô đưa tay gỡ miếng băng keo trên miệng, trong lòng âm thầm đánh giá: Tên vai ác này, xem ra chỉ số thông minh cũng chỉ có giới hạn thôi. Chỉ bịt miệng mình, mà không buồn trói tay.
Điềm Tửu liếc nhìn lều một cái, rồi lười biếng tựa người vào thân cây gần đó, ngáp dài một tiếng đầy thư thái.
[A Bảo, chờ tên vai ác ngủ rồi thì gọi tôi dậy nhé.]
Dưới ánh trăng dịu nhẹ, Điềm Tửu tựa lưng vào thân cây, chẳng mấy chốc đã chìm vào giấc ngủ sâu.
[Này! Điềm Tửu…!! …]
Con mẹ nó!
A Bảo phát hiện mình bị cô nàng tang thi đáng yêu này… chặn luôn rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.