Tôi, Một Tang Thi Nhỏ! Bị Vai Ác Điên Phê Quyển Dưỡng
Chương 17:
Mã Tự Tương
05/12/2024
Khác hẳn với thịt nướng ngoài giòn trong mềm, cháo này mịn màng, ăn vào thấy mềm mại, mỗi thìa lại khiến người ta muốn ăn thêm.
"Ngon quá."
"Tôi muốn ăn thêm."
Điềm Tửu cười ngọt ngào, vẻ mặt ngoan ngoãn dễ thương khiến người ta không thể tin nổi người vừa rồi suýt nữa cắn người ta lại chính là cô.
Giang Dã nhìn tiểu tang thi ngoan ngoãn ăn uống, không nhịn được mà bật cười.
Cô có phải là hai người không vậy?
Vừa rồi là người muốn cắn người, giờ lại như một cô bé đang nũng nịu đòi ăn.
"A..." Điềm Tửu mở miệng ra hiệu cho Giang Dã tiếp tục đút cho cô.
Giang Dã nhìn thấy dáng vẻ của cô, không khỏi thở dài, tiếp tục đút cho cô ăn cháo.
A Bảo nhìn cảnh tượng này mà cảm thấy vô cùng khó hiểu.
Điềm Tửu mà lại có thể làm nũng như vậy, sao tên vai ác kia không giận chứ?
Điềm Tửu uống hết năm bát cháo, bụng ấm áp dễ chịu. Cô liếm liếm môi, ánh mắt lại dừng lại ở những quả sơn trà mà Giang Dã mang về lúc nãy.
"Đó là gì vậy?"
"Là sơn trà, muốn ăn không?" Giang Dã đã dần dần hiểu rõ tính cách của tiểu tang thi này.
Cô thích ăn, chỉ cần có đồ ăn thì cô sẽ trở nên cực kỳ ngoan ngoãn.
Giống như một đứa trẻ, luôn tò mò và khám phá mọi thứ liên quan đến thức ăn.
Thấy Điềm Tửu cứ nhìn chằm chằm vào quả sơn trà, Giang Dã lấy một quả vàng óng, bóc vỏ rồi đưa cho cô, "Ăn đi."
"A..." Điềm Tửu há miệng ra.
Giang Dã nhìn thấy dáng vẻ này của cô, khóe miệng khẽ giật một cái, rồi đưa thịt quả vào miệng cô.
Thịt quả ngọt lịm, mọng nước khiến Điềm Tửu vô cùng thích thú.
Và cứ thế, Tiểu Giang Tử đã hầu hạ Điềm Tửu nương nương ăn hết toàn bộ sơn trà.
A Bảo: Không thể nào! Tình huống này sao lại không đúng rồi??
Giang Dã lấy một tờ giấy ăn, lau sạch nước quả trên tay.
Điềm Tửu nhìn theo tay Giang Dã, liếm môi như thể đang hồi tưởng về hương vị gì đó.
Sau đó, cô nắm lấy tay anh, đặt ngón tay anh vào miệng, nhẹ nhàng mút sạch nước quả còn sót lại trên đó.
Ánh mắt Giang Dã bất chợt trở nên sâu thẳm hơn.
Chỉ một chớp mắt, anh vươn tay, bàn tay siết chặt lấy cổ cô.
"Cô đang làm gì vậy?" Giọng anh trầm xuống, chứa đầy sự đe dọa.
Điềm Tửu ngơ ngác, chẳng hiểu sao mình lại bị anh siết cổ như vậy. Cô chỉ là không muốn lãng phí thôi mà.
A Bảo cũng ngây người, chẳng phải mọi thứ đều ổn sao? Sao đột nhiên tên vai ác lại thay đổi nhanh đến vậy?
[Điềm Tửu, đừng quan tâm tại sao, xin lỗi là xong.]
Xin lỗi?
Không thể nào xin lỗi được, trong từ điển của cô không có từ "xin lỗi".
Có vẻ như cô tang thi nào đó đã quên mất mình đã nói lời xin lỗi bao nhiêu lần vào ngày hôm qua.
Ánh mắt đỏ rực của Điềm Tửu lóe lên một tia hứng thú. Đến đây đi, đừng ngại, cứ siết chặt, bóp chết cô đi.
Rất nhanh, đúng như suy nghĩ của mình, cô cảm thấy mình bị siết chặt như con kiến sắp bị bóp chết, mọi thứ diễn ra cực kỳ nhanh.
"Ngon quá."
"Tôi muốn ăn thêm."
Điềm Tửu cười ngọt ngào, vẻ mặt ngoan ngoãn dễ thương khiến người ta không thể tin nổi người vừa rồi suýt nữa cắn người ta lại chính là cô.
Giang Dã nhìn tiểu tang thi ngoan ngoãn ăn uống, không nhịn được mà bật cười.
Cô có phải là hai người không vậy?
Vừa rồi là người muốn cắn người, giờ lại như một cô bé đang nũng nịu đòi ăn.
"A..." Điềm Tửu mở miệng ra hiệu cho Giang Dã tiếp tục đút cho cô.
Giang Dã nhìn thấy dáng vẻ của cô, không khỏi thở dài, tiếp tục đút cho cô ăn cháo.
A Bảo nhìn cảnh tượng này mà cảm thấy vô cùng khó hiểu.
Điềm Tửu mà lại có thể làm nũng như vậy, sao tên vai ác kia không giận chứ?
Điềm Tửu uống hết năm bát cháo, bụng ấm áp dễ chịu. Cô liếm liếm môi, ánh mắt lại dừng lại ở những quả sơn trà mà Giang Dã mang về lúc nãy.
"Đó là gì vậy?"
"Là sơn trà, muốn ăn không?" Giang Dã đã dần dần hiểu rõ tính cách của tiểu tang thi này.
Cô thích ăn, chỉ cần có đồ ăn thì cô sẽ trở nên cực kỳ ngoan ngoãn.
Giống như một đứa trẻ, luôn tò mò và khám phá mọi thứ liên quan đến thức ăn.
Thấy Điềm Tửu cứ nhìn chằm chằm vào quả sơn trà, Giang Dã lấy một quả vàng óng, bóc vỏ rồi đưa cho cô, "Ăn đi."
"A..." Điềm Tửu há miệng ra.
Giang Dã nhìn thấy dáng vẻ này của cô, khóe miệng khẽ giật một cái, rồi đưa thịt quả vào miệng cô.
Thịt quả ngọt lịm, mọng nước khiến Điềm Tửu vô cùng thích thú.
Và cứ thế, Tiểu Giang Tử đã hầu hạ Điềm Tửu nương nương ăn hết toàn bộ sơn trà.
A Bảo: Không thể nào! Tình huống này sao lại không đúng rồi??
Giang Dã lấy một tờ giấy ăn, lau sạch nước quả trên tay.
Điềm Tửu nhìn theo tay Giang Dã, liếm môi như thể đang hồi tưởng về hương vị gì đó.
Sau đó, cô nắm lấy tay anh, đặt ngón tay anh vào miệng, nhẹ nhàng mút sạch nước quả còn sót lại trên đó.
Ánh mắt Giang Dã bất chợt trở nên sâu thẳm hơn.
Chỉ một chớp mắt, anh vươn tay, bàn tay siết chặt lấy cổ cô.
"Cô đang làm gì vậy?" Giọng anh trầm xuống, chứa đầy sự đe dọa.
Điềm Tửu ngơ ngác, chẳng hiểu sao mình lại bị anh siết cổ như vậy. Cô chỉ là không muốn lãng phí thôi mà.
A Bảo cũng ngây người, chẳng phải mọi thứ đều ổn sao? Sao đột nhiên tên vai ác lại thay đổi nhanh đến vậy?
[Điềm Tửu, đừng quan tâm tại sao, xin lỗi là xong.]
Xin lỗi?
Không thể nào xin lỗi được, trong từ điển của cô không có từ "xin lỗi".
Có vẻ như cô tang thi nào đó đã quên mất mình đã nói lời xin lỗi bao nhiêu lần vào ngày hôm qua.
Ánh mắt đỏ rực của Điềm Tửu lóe lên một tia hứng thú. Đến đây đi, đừng ngại, cứ siết chặt, bóp chết cô đi.
Rất nhanh, đúng như suy nghĩ của mình, cô cảm thấy mình bị siết chặt như con kiến sắp bị bóp chết, mọi thứ diễn ra cực kỳ nhanh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.