Tôi, Một Tang Thi Nhỏ! Bị Vai Ác Điên Phê Quyển Dưỡng
Chương 16:
Mã Tự Tương
05/12/2024
Điềm Tửu ngơ ngác xoay đầu nhìn quanh, không hiểu sao mình lại đang nằm trong lều.
[A Bảo, A Bảo!] Cô lập tức gỡ bỏ chế độ chặn, gọi A Bảo.
[Điềm Tửu, cuối cùng cô cũng nhớ đến tôi rồi!] A Bảo lập tức lên tiếng, giọng đầy oán trách.
[Hôm qua cô bảo tôi gọi cô dậy khi tên vai ác ngủ, kết quả là cô lại chặn tôi...!]
[Cậu đang ở đâu?]
[Tôi ở bên ngoài!]
Điềm Tửu quăng chăn sang một bên, đứng dậy kéo khóa lều và bước ra ngoài.
Sáng sớm trong khu rừng mang theo chút hơi sương, không khí mát mẻ, trong lành, thoảng nghe tiếng chim hót líu lo trên cao.
Trên đống lửa dập dềnh, một chiếc nồi đá đang tỏa ra làn hơi nóng, nhưng không thấy bóng dáng Giang Dã đâu.
A Bảo dưới hình dạng con búp bê được đặt ngay ngắn trên một tảng đá sạch.
Điềm Tửu bước tới, cầm con búp bê lên: [A Bảo, sao cậu lại ở đây?]
[Hừ! Cô còn dám hỏi tôi câu đó à?] A Bảo bực tức.
Điềm Tửu thầm nhận lỗi, nhẹ nhàng đáp: [Được rồi, tôi hứa hôm nay nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ mà.]
Nghe thế, A Bảo cũng nguôi ngoai phần nào: [Cô chắc chắn chứ? Mà... tối qua tên biến thái đó có làm gì cô không?]
[Anh ta có làm gì tôi sao?] Điềm Tửu nghi hoặc.
[Sau khi cô ngủ say, anh ta bế cô vào lều. Tôi gọi mãi mà cô không nghe gì cả!]
Điềm Tửu thoáng ngạc nhiên. Tên vai ác không chỉ không giết cô, mà còn có vẻ đối xử với cô khá tốt.
Đúng lúc đó, Giang Dã trở về, trên tay anh là một rổ quả sơn trà vàng óng.
Thấy Điềm Tửu đã dậy, anh nở nụ cười nhàn nhạt:
"Tiểu tang thi, dậy rồi à? Lại đây ăn sáng nào."
Nghe đến hai chữ "ăn sáng", mắt Điềm Tửu lập tức sáng rực. Nếu có thứ gì trong thế giới mạt thế khiến cô quan tâm, thì chắc chắn đó là đồ ăn.
[Điềm Tửu! Nhiệm vụ, nhiệm vụ!] A Bảo lập tức nhắc nhở.
[Tôi biết rồi! Nhưng để tôi ăn sáng xong đã. Sáng sớm mà, không ăn thì lấy đâu ra sức.]
[Không phải! Cô có thói quen ăn sáng từ khi nào vậy?]
[Tôi chỉ đang "nhập gia tùy tục" thôi mà.]
A Bảo: "..."
Giang Dã múc một bát cháo, đặt trước mặt Điềm Tửu.
Sáng nay, anh bắt được một con bồ câu trắng, đào thêm một củ mài hoang dã, rồi nấu thành nồi cháo thơm lừng.
Bát cháo trong tay vẫn còn bốc hơi nóng, Giang Dã cẩn thận khuấy đều, thổi nguội một chút rồi mới đưa cho Điềm Tửu.
Nhìn bát cháo sền sệt không rõ thành phần, Điềm Tửu bĩu môi: "Tôi muốn ăn thỏ nướng hoặc gà nướng."
"Buổi sáng ăn đồ nhiều dầu mỡ không tốt cho dạ dày, ăn cháo lành mạnh hơn."
Điềm Tửu nghe vậy, đột nhiên há miệng, lao thẳng về phía tay Giang Dã đang cầm bát cháo, định cắn mạnh một cái.
Nếu không có thịt, thì ăn cháo làm gì chứ!
Đã thế, cắn vai ác luôn đi!
Một thìa cháo ấm được đút vào miệng Điềm Tửu, làm cô gián đoạn nhịp điệu của mình.
!!
Điềm Tửu dừng lại, miệng đầy hương vị mềm mại thơm ngon khiến cô khẽ nheo mắt lại.
Cảm giác ngoài sức tưởng tượng, thật sự quá ngon.
[A Bảo, A Bảo!] Cô lập tức gỡ bỏ chế độ chặn, gọi A Bảo.
[Điềm Tửu, cuối cùng cô cũng nhớ đến tôi rồi!] A Bảo lập tức lên tiếng, giọng đầy oán trách.
[Hôm qua cô bảo tôi gọi cô dậy khi tên vai ác ngủ, kết quả là cô lại chặn tôi...!]
[Cậu đang ở đâu?]
[Tôi ở bên ngoài!]
Điềm Tửu quăng chăn sang một bên, đứng dậy kéo khóa lều và bước ra ngoài.
Sáng sớm trong khu rừng mang theo chút hơi sương, không khí mát mẻ, trong lành, thoảng nghe tiếng chim hót líu lo trên cao.
Trên đống lửa dập dềnh, một chiếc nồi đá đang tỏa ra làn hơi nóng, nhưng không thấy bóng dáng Giang Dã đâu.
A Bảo dưới hình dạng con búp bê được đặt ngay ngắn trên một tảng đá sạch.
Điềm Tửu bước tới, cầm con búp bê lên: [A Bảo, sao cậu lại ở đây?]
[Hừ! Cô còn dám hỏi tôi câu đó à?] A Bảo bực tức.
Điềm Tửu thầm nhận lỗi, nhẹ nhàng đáp: [Được rồi, tôi hứa hôm nay nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ mà.]
Nghe thế, A Bảo cũng nguôi ngoai phần nào: [Cô chắc chắn chứ? Mà... tối qua tên biến thái đó có làm gì cô không?]
[Anh ta có làm gì tôi sao?] Điềm Tửu nghi hoặc.
[Sau khi cô ngủ say, anh ta bế cô vào lều. Tôi gọi mãi mà cô không nghe gì cả!]
Điềm Tửu thoáng ngạc nhiên. Tên vai ác không chỉ không giết cô, mà còn có vẻ đối xử với cô khá tốt.
Đúng lúc đó, Giang Dã trở về, trên tay anh là một rổ quả sơn trà vàng óng.
Thấy Điềm Tửu đã dậy, anh nở nụ cười nhàn nhạt:
"Tiểu tang thi, dậy rồi à? Lại đây ăn sáng nào."
Nghe đến hai chữ "ăn sáng", mắt Điềm Tửu lập tức sáng rực. Nếu có thứ gì trong thế giới mạt thế khiến cô quan tâm, thì chắc chắn đó là đồ ăn.
[Điềm Tửu! Nhiệm vụ, nhiệm vụ!] A Bảo lập tức nhắc nhở.
[Tôi biết rồi! Nhưng để tôi ăn sáng xong đã. Sáng sớm mà, không ăn thì lấy đâu ra sức.]
[Không phải! Cô có thói quen ăn sáng từ khi nào vậy?]
[Tôi chỉ đang "nhập gia tùy tục" thôi mà.]
A Bảo: "..."
Giang Dã múc một bát cháo, đặt trước mặt Điềm Tửu.
Sáng nay, anh bắt được một con bồ câu trắng, đào thêm một củ mài hoang dã, rồi nấu thành nồi cháo thơm lừng.
Bát cháo trong tay vẫn còn bốc hơi nóng, Giang Dã cẩn thận khuấy đều, thổi nguội một chút rồi mới đưa cho Điềm Tửu.
Nhìn bát cháo sền sệt không rõ thành phần, Điềm Tửu bĩu môi: "Tôi muốn ăn thỏ nướng hoặc gà nướng."
"Buổi sáng ăn đồ nhiều dầu mỡ không tốt cho dạ dày, ăn cháo lành mạnh hơn."
Điềm Tửu nghe vậy, đột nhiên há miệng, lao thẳng về phía tay Giang Dã đang cầm bát cháo, định cắn mạnh một cái.
Nếu không có thịt, thì ăn cháo làm gì chứ!
Đã thế, cắn vai ác luôn đi!
Một thìa cháo ấm được đút vào miệng Điềm Tửu, làm cô gián đoạn nhịp điệu của mình.
!!
Điềm Tửu dừng lại, miệng đầy hương vị mềm mại thơm ngon khiến cô khẽ nheo mắt lại.
Cảm giác ngoài sức tưởng tượng, thật sự quá ngon.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.