Tôi, Một Tang Thi Nhỏ! Bị Vai Ác Điên Phê Quyển Dưỡng
Chương 21:
Mã Tự Tương
09/12/2024
Người đàn ông hệ Hỏa ra hiệu bằng ánh mắt cho người đàn ông hệ Phong, rồi cả hai đồng loạt chuyển hướng, nhắm thẳng về phía Điềm Tửu mà tấn công.
Giang Dã định ra tay ngăn cản, nhưng đột nhiên nghĩ ra điều gì đó liền thu tay lại, chỉ đứng nhìn hai người kia tấn công Điềm Tửu.
A Bảo: !!
[Tiểu Tửu! Nguy hiểm rồi!]
Điềm Tửu nhìn quả cầu lửa và lưỡi dao gió lao tới, đôi chân vì căng thẳng mà run lên bần bật.
Đến rồi... Cái chết đang bước đến gần tôi với niềm hân hoan vui sướng.
[Không!!!] A Bảo hét lên hoảng loạn.
Đúng lúc ngàn cân treo sợi tóc, một cánh tay rắn chắc bất ngờ ôm chặt lấy eo Điềm Tửu.
Một bức tường nước xanh biếc chắn trước mặt, dễ dàng ngăn chặn đòn tấn công.
Sắc mặt Giang Dã tối sầm lại, anh vung tay, ngay lập tức đóng băng hai người đàn ông hệ Hỏa và hệ Phong thành những bức tượng băng.
Khi tiếng búng tay vang lên, hai bức tượng băng lập tức vỡ vụn, những mảnh băng mang theo dấu vết cơ thể người rơi tung tóe khắp nơi.
Điềm Tửu tròn mắt kinh ngạc, há hốc miệng nhìn cảnh tượng trước mắt.
Không thể nào!
Vai ác này bị làm sao thế? Hắn không giết cô ấy thì thôi, tại sao cũng không cho người khác giết?
A Bảo thở phào nhẹ nhõm, lần đầu tiên cảm thấy tên vai ác này thật đẹp trai.
Bốn người đi thu thập vật tư nhìn thấy hai dị năng giả bị giết dễ dàng thì sợ đến mức quỳ xuống cầu xin:
"Đừng giết chúng tôi! Chúng tôi không làm gì cả, chuyện này không liên quan đến chúng tôi!"
"Chính bọn họ ép buộc chúng tôi, bắt chúng tôi thu thập vật tư cho họ, thậm chí còn dùng chúng tôi làm mồi nhử tang thi. Chúng tôi không cùng phe với họ, xin hãy tha cho chúng tôi!"
"Chỉ cần không giết chúng tôi, chuyện gì chúng tôi cũng làm, chúng tôi có thể thu thập rất nhiều vật tư. Cầu xin anh, đừng giết chúng tôi!"
Giang Dã vươn tay túm lấy một người phụ nữ đang run rẩy không ngừng, quay sang nhìn Điềm Tửu:
"Không phải muốn cắn người sao? Cắn đi."
Người phụ nữ sợ đến mức chân tay mềm nhũn, nước mắt nước mũi tuôn trào:
"Tha cho tôi đi, làm ơn tha cho tôi! Chuyện này không liên quan đến tôi, tôi không làm gì cả."
Điềm Tửu liếc nhìn người phụ nữ đang bị Giang Dã túm lấy, liền há miệng định cắn. Nhưng ngay khi chuẩn bị chạm đến, ánh mắt cô lóe lên vẻ ranh mãnh, đột ngột đổi hướng, lao về phía bàn tay to lớn của Giang Dã mà cắn.
Giang Dã ném người phụ nữ đang khóc lóc trong tay ra, bàn tay lớn nhanh chóng bóp lấy má Điềm Tửu.
Mỉm cười, nhưng đôi mắt lại lạnh băng:
"Tiểu tang thi, lại nghịch ngợm rồi."
"Không muốn cắn người khác, chỉ muốn cắn anh thôi." Điềm Tửu bị bóp má, giọng nói mơ hồ không rõ.
A Bảo nhìn Điềm Tửu đang nhảy múa trên lằn ranh sinh tử, tim như bị nhấc lên cao.
Giang Dã định ra tay ngăn cản, nhưng đột nhiên nghĩ ra điều gì đó liền thu tay lại, chỉ đứng nhìn hai người kia tấn công Điềm Tửu.
A Bảo: !!
[Tiểu Tửu! Nguy hiểm rồi!]
Điềm Tửu nhìn quả cầu lửa và lưỡi dao gió lao tới, đôi chân vì căng thẳng mà run lên bần bật.
Đến rồi... Cái chết đang bước đến gần tôi với niềm hân hoan vui sướng.
[Không!!!] A Bảo hét lên hoảng loạn.
Đúng lúc ngàn cân treo sợi tóc, một cánh tay rắn chắc bất ngờ ôm chặt lấy eo Điềm Tửu.
Một bức tường nước xanh biếc chắn trước mặt, dễ dàng ngăn chặn đòn tấn công.
Sắc mặt Giang Dã tối sầm lại, anh vung tay, ngay lập tức đóng băng hai người đàn ông hệ Hỏa và hệ Phong thành những bức tượng băng.
Khi tiếng búng tay vang lên, hai bức tượng băng lập tức vỡ vụn, những mảnh băng mang theo dấu vết cơ thể người rơi tung tóe khắp nơi.
Điềm Tửu tròn mắt kinh ngạc, há hốc miệng nhìn cảnh tượng trước mắt.
Không thể nào!
Vai ác này bị làm sao thế? Hắn không giết cô ấy thì thôi, tại sao cũng không cho người khác giết?
A Bảo thở phào nhẹ nhõm, lần đầu tiên cảm thấy tên vai ác này thật đẹp trai.
Bốn người đi thu thập vật tư nhìn thấy hai dị năng giả bị giết dễ dàng thì sợ đến mức quỳ xuống cầu xin:
"Đừng giết chúng tôi! Chúng tôi không làm gì cả, chuyện này không liên quan đến chúng tôi!"
"Chính bọn họ ép buộc chúng tôi, bắt chúng tôi thu thập vật tư cho họ, thậm chí còn dùng chúng tôi làm mồi nhử tang thi. Chúng tôi không cùng phe với họ, xin hãy tha cho chúng tôi!"
"Chỉ cần không giết chúng tôi, chuyện gì chúng tôi cũng làm, chúng tôi có thể thu thập rất nhiều vật tư. Cầu xin anh, đừng giết chúng tôi!"
Giang Dã vươn tay túm lấy một người phụ nữ đang run rẩy không ngừng, quay sang nhìn Điềm Tửu:
"Không phải muốn cắn người sao? Cắn đi."
Người phụ nữ sợ đến mức chân tay mềm nhũn, nước mắt nước mũi tuôn trào:
"Tha cho tôi đi, làm ơn tha cho tôi! Chuyện này không liên quan đến tôi, tôi không làm gì cả."
Điềm Tửu liếc nhìn người phụ nữ đang bị Giang Dã túm lấy, liền há miệng định cắn. Nhưng ngay khi chuẩn bị chạm đến, ánh mắt cô lóe lên vẻ ranh mãnh, đột ngột đổi hướng, lao về phía bàn tay to lớn của Giang Dã mà cắn.
Giang Dã ném người phụ nữ đang khóc lóc trong tay ra, bàn tay lớn nhanh chóng bóp lấy má Điềm Tửu.
Mỉm cười, nhưng đôi mắt lại lạnh băng:
"Tiểu tang thi, lại nghịch ngợm rồi."
"Không muốn cắn người khác, chỉ muốn cắn anh thôi." Điềm Tửu bị bóp má, giọng nói mơ hồ không rõ.
A Bảo nhìn Điềm Tửu đang nhảy múa trên lằn ranh sinh tử, tim như bị nhấc lên cao.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.