Tôi Muốn Anh Đau Giống Như Tôi Đã Từng
Chương 4
vịt
19/12/2013
Vừa bước
vào trường, đã thấy Ngọc Hân cũng đang đi lên lớp nó vội kêu..
- Ngọc Hân..
Cô quay lại cười bước đến bên nó..
xoảng.. bên cạnh nó.. những mảnh vỡ của chiếc ly thủy tinh văng ra.. có 1 mảnh thủy tinh cứa vào chân nó!
Cô trợn mắt giật mình nhìn nó, nó đứng chết trân tại chỗ vội ngước lên.. cô lấy lại tinh thần cũng vội chạy lại bên cạnh nó..
- đứa quái nào vậy? bị điên rồi sao? Ngọc Nghi bà có sao không dậy?
Nó cười nhẹ trấn an cô bạn thân
- không sao,. không đau lắm!
- ở đây, tui đi kiếm cái đứa không sợ chết dám đụng vào bà
Nó im lặng nhìn Ngọc Hân chạy lên cầu thang khẽ cười khỗ, dù sao đó cũng là sân thượng nha! từ đây lên đó người ta cũng đã chạy mất.. ai lại muốn hại nó? nó làm gì sai sao? khi nó ngước lên cũng lờ mờ thấy được.. nhưng sao có thể? dùng ly thủy tinh chứ không dùng những thứ khác, hơn nữa lại không nhắm vào đầu nó là.. muốn cảnh cáo nó điều gì sao?.. Phan Du Linh?
Trong khi đó.. có 2 cô gái vừa mới rời sân thượng xuống
- tại sao lại cố ý ở kế bên mà không nhắm vào đầu nó..
giọng cô gái pha lẫn 1 chút không vui
- hừ.. tao chỉ muốn cảnh cáo nó!
DL hừ nhẹ 1 tiếng liếc mắt khiến cho cô gái sợ hãi vội cuối đầu lắp bắp nói..
- c.. cảnh cáo? nhưng.. nó hiểu sao?
- hơ.. nhìn nó như thế thôi nhưng mày nghĩ nó ngu ngốc thì người ngu ngốc lại chính là mày, IQ của nó không hề tầm thường đâu, chỉ là cái thứ IQ đó lại bị nó vùi dập bằng khuyết điểm của nó!
DL cười lạnh 1 tiếng, tuy cô không thân với nó bằng Ngọc Hân nhưng cô cũng đã quen biết nó vài năm, cũng đủ hiểu cái đầu của nó có chứa bao nhiêu thứ mà người thường hoàn toàn không nghĩ tới được..
- haha.. đùa sao IQ của nó như thế nào chẳng phải học chung ta đã biết rồi sao?
cô gái cười lớn.. nó trong lớp học ngu như dậy nhưng DL lại nói là IQ nó không tầm thường??
- chậc chậc..
DL nhìn cô gái khinh bỉ 1 tiếng..
- tao thấy tiếc cho mày vì đã không nhìn thấy được nó của 4 năm về trước hahaha...
DL cười dài.. trí nhớ bỗng hiện lên nụ cười âm trầm lạnh lẽo của 1 người nào đó trong mắt xẹt qua 1 tia khiếp sợ..
- 1 ác ma thực thụ đó.. haha.. có lẽ.. ngay cả Gia Bảo cũng không bằng
- s.. sao??
cô gái sợ hãi cái gì mà ngay cả Gia Bảo cũng không bằng dậy nó có phải là người không?
- giờ mày thấy là Gia Bảo và Ngọc Hân đang bảo vệ nó đúng không? nhưng thật ra..
DL cười khẽ nâng lên 1 chiếc nhẫn hình con rắn màu xanh trên tay
- chưa biết là ai đang bảo vệ ai đâu
- dậy 4 năm trước nó đã làm gi?
cô gái nâng đôi mắt tò mò hỏi
- yên tâm đi nó không thể lặp lại cái thảm kịch đó lần nữa đâu vì nó có khuyết điểm mà..
DL quay đầu tiếp tục bước về phía trước
- nó có khuyết điểm?
- phải! 1 khuyết điểm của hiện tại mà nếu nó không thay đổi thì sẽ không bao giờ thắng nổi tao và tao cũng sẽ không tha thứ cho bất cứ ai động vào đồ của tao..
Mặt DL âm trầm khẽ cắn chặt răng..
nó sau khi băng bó thì không lên lớp nữa, Ngọc Hân thì kè kè bên cạnh nó, còn hắn thì không đến lớp mấy ngày rồi.. nó thở dài ngao ngán..
- Ngọc Hân tui đâu có chết bà làm gì kè kè theo tui dậy?
- trời ơi trời ơi! bà nói nhiều quá đó tui đang suy nghĩ coi ai muốn hại bà nè!
Cô vò đầu bứt tóc nhưng vẫn không nghĩ ra được cái gì khó chịu thật
- bà hứng thú?
nó đưa đôi mắt long lanh lên nhìn Ngọc Hân..
- hứng cái gì? thú cái đầu bà a! tui đang lo chết nè bà nghiêm túc coi!
cô tức giận cốc đầu nó 1 cái
- tui đang nghiêm túc mà!
nó xoa xoa cái đầu xụ mặt sao Ngọc Hân với hắn nói chuyện giống nhau dậy nó nghiêm túc nha! cực kì lun!
- thì ai ghét tui thì người đó làm dậy thôi lo làm gì!
Nó ngáp dài 1 cái nói đại ra
- a.. dậy chắc không ai khác ngoài Phan Du Linh rồi!
Nó chấn động, nó chỉ vô tình nói dậy thôi sao Ngọc Hân lại nghĩ đó là Du Linh? không phải chứ?
- sao bà nghĩ dậy?
nó ngồi dậy hỏi
- thì còn nói gì nữa trường này Gia Bảo chính là người nổi tiếng nhất ,bà thích hắn lâu như dậy trên đời này chỉ có người ngốc như hắn mới không nhận ra, nhưng chẳng phải bạn gái hiện giờ của hắn là Du Linh sao? không nó thì còn ai vô đây dám hại bà nữa!
Ngọc Hân khoanh tay lại cảm giác như cô càng phân tích càng đúng khẽ gật gật đầu
- ngốc! vẫn chỉ là suy luận nên không được nói lung tung
nó khẽ cười nói
- ờ.. được mình không nhún tay vào mình đi nói với Gia Bảo kêu hắn điều tra
Ngọc Hân đứng lên định bước đi..
- không được nói đâu đó!
nó vội vàng ngăn lại
- sao? tại sao không được?
Ngọc Hân quay lại nhìn nó bực bội
- thì.. thì bà nghĩ coi không có chứng cứ gì lại đi nói với Gia Bảo là Du Linh làm.. được! cứ cho là Gia Bảo tin đi, nhưng nếu không phải là cô ấy thì chẳng phải tui với bà trở thành kẻ nói láo trắng trợn à?
nó ấp úng tìm đại 1 lý do ứng phó trước..
- uhm.. phải ha!
Ngọc Hân gật đầu cười cười..
- hì hì..
nó cười lại khẽ thở phào nhẹ nhõm nói thì là nói như vậy nhưng nó cảm thấy tốt nhất nên đề phòng Du Linh nhưng nó không biết 1 điều rằng trên đời này tha thứ là điều nên làm nhưng phải biết tha thứ đúng thời điểm vì sau hôm nay sóng gió lại kéo về!..
- Ngọc Hân..
Cô quay lại cười bước đến bên nó..
xoảng.. bên cạnh nó.. những mảnh vỡ của chiếc ly thủy tinh văng ra.. có 1 mảnh thủy tinh cứa vào chân nó!
Cô trợn mắt giật mình nhìn nó, nó đứng chết trân tại chỗ vội ngước lên.. cô lấy lại tinh thần cũng vội chạy lại bên cạnh nó..
- đứa quái nào vậy? bị điên rồi sao? Ngọc Nghi bà có sao không dậy?
Nó cười nhẹ trấn an cô bạn thân
- không sao,. không đau lắm!
- ở đây, tui đi kiếm cái đứa không sợ chết dám đụng vào bà
Nó im lặng nhìn Ngọc Hân chạy lên cầu thang khẽ cười khỗ, dù sao đó cũng là sân thượng nha! từ đây lên đó người ta cũng đã chạy mất.. ai lại muốn hại nó? nó làm gì sai sao? khi nó ngước lên cũng lờ mờ thấy được.. nhưng sao có thể? dùng ly thủy tinh chứ không dùng những thứ khác, hơn nữa lại không nhắm vào đầu nó là.. muốn cảnh cáo nó điều gì sao?.. Phan Du Linh?
Trong khi đó.. có 2 cô gái vừa mới rời sân thượng xuống
- tại sao lại cố ý ở kế bên mà không nhắm vào đầu nó..
giọng cô gái pha lẫn 1 chút không vui
- hừ.. tao chỉ muốn cảnh cáo nó!
DL hừ nhẹ 1 tiếng liếc mắt khiến cho cô gái sợ hãi vội cuối đầu lắp bắp nói..
- c.. cảnh cáo? nhưng.. nó hiểu sao?
- hơ.. nhìn nó như thế thôi nhưng mày nghĩ nó ngu ngốc thì người ngu ngốc lại chính là mày, IQ của nó không hề tầm thường đâu, chỉ là cái thứ IQ đó lại bị nó vùi dập bằng khuyết điểm của nó!
DL cười lạnh 1 tiếng, tuy cô không thân với nó bằng Ngọc Hân nhưng cô cũng đã quen biết nó vài năm, cũng đủ hiểu cái đầu của nó có chứa bao nhiêu thứ mà người thường hoàn toàn không nghĩ tới được..
- haha.. đùa sao IQ của nó như thế nào chẳng phải học chung ta đã biết rồi sao?
cô gái cười lớn.. nó trong lớp học ngu như dậy nhưng DL lại nói là IQ nó không tầm thường??
- chậc chậc..
DL nhìn cô gái khinh bỉ 1 tiếng..
- tao thấy tiếc cho mày vì đã không nhìn thấy được nó của 4 năm về trước hahaha...
DL cười dài.. trí nhớ bỗng hiện lên nụ cười âm trầm lạnh lẽo của 1 người nào đó trong mắt xẹt qua 1 tia khiếp sợ..
- 1 ác ma thực thụ đó.. haha.. có lẽ.. ngay cả Gia Bảo cũng không bằng
- s.. sao??
cô gái sợ hãi cái gì mà ngay cả Gia Bảo cũng không bằng dậy nó có phải là người không?
- giờ mày thấy là Gia Bảo và Ngọc Hân đang bảo vệ nó đúng không? nhưng thật ra..
DL cười khẽ nâng lên 1 chiếc nhẫn hình con rắn màu xanh trên tay
- chưa biết là ai đang bảo vệ ai đâu
- dậy 4 năm trước nó đã làm gi?
cô gái nâng đôi mắt tò mò hỏi
- yên tâm đi nó không thể lặp lại cái thảm kịch đó lần nữa đâu vì nó có khuyết điểm mà..
DL quay đầu tiếp tục bước về phía trước
- nó có khuyết điểm?
- phải! 1 khuyết điểm của hiện tại mà nếu nó không thay đổi thì sẽ không bao giờ thắng nổi tao và tao cũng sẽ không tha thứ cho bất cứ ai động vào đồ của tao..
Mặt DL âm trầm khẽ cắn chặt răng..
nó sau khi băng bó thì không lên lớp nữa, Ngọc Hân thì kè kè bên cạnh nó, còn hắn thì không đến lớp mấy ngày rồi.. nó thở dài ngao ngán..
- Ngọc Hân tui đâu có chết bà làm gì kè kè theo tui dậy?
- trời ơi trời ơi! bà nói nhiều quá đó tui đang suy nghĩ coi ai muốn hại bà nè!
Cô vò đầu bứt tóc nhưng vẫn không nghĩ ra được cái gì khó chịu thật
- bà hứng thú?
nó đưa đôi mắt long lanh lên nhìn Ngọc Hân..
- hứng cái gì? thú cái đầu bà a! tui đang lo chết nè bà nghiêm túc coi!
cô tức giận cốc đầu nó 1 cái
- tui đang nghiêm túc mà!
nó xoa xoa cái đầu xụ mặt sao Ngọc Hân với hắn nói chuyện giống nhau dậy nó nghiêm túc nha! cực kì lun!
- thì ai ghét tui thì người đó làm dậy thôi lo làm gì!
Nó ngáp dài 1 cái nói đại ra
- a.. dậy chắc không ai khác ngoài Phan Du Linh rồi!
Nó chấn động, nó chỉ vô tình nói dậy thôi sao Ngọc Hân lại nghĩ đó là Du Linh? không phải chứ?
- sao bà nghĩ dậy?
nó ngồi dậy hỏi
- thì còn nói gì nữa trường này Gia Bảo chính là người nổi tiếng nhất ,bà thích hắn lâu như dậy trên đời này chỉ có người ngốc như hắn mới không nhận ra, nhưng chẳng phải bạn gái hiện giờ của hắn là Du Linh sao? không nó thì còn ai vô đây dám hại bà nữa!
Ngọc Hân khoanh tay lại cảm giác như cô càng phân tích càng đúng khẽ gật gật đầu
- ngốc! vẫn chỉ là suy luận nên không được nói lung tung
nó khẽ cười nói
- ờ.. được mình không nhún tay vào mình đi nói với Gia Bảo kêu hắn điều tra
Ngọc Hân đứng lên định bước đi..
- không được nói đâu đó!
nó vội vàng ngăn lại
- sao? tại sao không được?
Ngọc Hân quay lại nhìn nó bực bội
- thì.. thì bà nghĩ coi không có chứng cứ gì lại đi nói với Gia Bảo là Du Linh làm.. được! cứ cho là Gia Bảo tin đi, nhưng nếu không phải là cô ấy thì chẳng phải tui với bà trở thành kẻ nói láo trắng trợn à?
nó ấp úng tìm đại 1 lý do ứng phó trước..
- uhm.. phải ha!
Ngọc Hân gật đầu cười cười..
- hì hì..
nó cười lại khẽ thở phào nhẹ nhõm nói thì là nói như vậy nhưng nó cảm thấy tốt nhất nên đề phòng Du Linh nhưng nó không biết 1 điều rằng trên đời này tha thứ là điều nên làm nhưng phải biết tha thứ đúng thời điểm vì sau hôm nay sóng gió lại kéo về!..
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.