Tôi Muốn Anh Đau Giống Như Tôi Đã Từng
Chương 5
vịt
06/02/2014
Nhà nó!
Nó vừa thay đồ rồi chạy xuống làm bếp phụ mẹ nó! mẹ nó nhìn nó không được vui bà thở nhè
nhẹ.. vuốt tóc nó..
- Ngọc Nghi à!
- dạ?
Nó ngước mặt lên nhìn mẹ nó.. mẹ nó khẽ cười đôi mắt lóe lên 1 chút không đành lòng..
- con thích Hoàng Hân với thằng nhóc đó lắm phải không?
Nó ngập ngừng nhìn mẹ nó.. có chút không hiểu, mẹ nó từ trước đến nay chưa bao giờ hỏi đến
chuyện tình cảm của nó..
- .. dạ.. thích.. nhưng sao mẹ hỏi dậy?
- Ngọc Nghi giữa chúng nó với ba mẹ con sẽ chọn ai?
Bà không trả lời câu hỏi của nó lại hỏi sang 1 câu khác
- mẹ?? sao hôm nay mẹ lạ dậy?
Nó.. tự nhiên thấy sợ quá.. mẹ nó tại sao hôm nay lại khác như dậy?
- trả lời không được sao Ngọc Nghi?
Giọng mẹ nó lạnh tanh mất đi dáng vẻ hiền từ của thường ngày.. bà khiến nó khẽ rùng mình
- con.. con đương nhiên sẽ chọn ba mẹ
Nó không chắc nữa nhưng.. nó không muốn đối diện với bà lúc này.. bà mỉm cười nhẹ trở về dáng
vẻ thường ngày, bà sẽ không để nó ở lại.. ít ra thì bây giờ chưa phải lúc bởi vì bà biết nó cần thời
gian để trưởng thành..
- con gái nhớ kĩ lời con nói hôm nay
- dạ!
Nó run giọng trả lời bà..
Trường học!
- Ngọc Nghi hôm nay thế nào? chân còn đau không?
Cô vỗ nhẹ vai nó mỉm cười hỏi
- uh không đau nữa
Nó cũng mỉm cười trả lời lại để chiếc cặp xuống bàn nó mệt mỏi ngáp 1 cái rõ dài.. nhìn người
đang ngủ ngon lành ở dưới lớp..
- đi học lại rồi sao?
- uh vừa vô là lăn ra ngủ không biết tới trường làm gì nữa
Nó im lặng còn Ngọc Hân từ trong túi lấy ra 1 chiếc hộp nhỏ xinh xắn đưa cho nó nó ngạc nhiên
nhìn cô hôm nay không phải là sinh nhật của nó nha!
- cái gì đây?
- hì hì.. mặt dây chuyền a!
Cô cười hì hì đưa tay vuốt vuốt tóc
- sao cho tui?
Nó khó hiểu hỏi tay lấy cái mặt dây chuyền ra.. là 1 con rắn nó khẽ nhếch môi cười.. nó rất có
duyên với cái hình này..
- uh vì thấy nó hợp với bà nên mua tui để dành tiền vặt hàng tuần để mua cho bà đó nhưng tui
không đủ tiền mua dây xin lỗi >_<
Cô nhăn nhăn mặt giọng đau khổ khiến nó bật cười
- haha.. không sao vì bà lạ đời nên đồ bà mua cũng lạ đời ý mà! nên việc chỉ có mặt mà không có
dây cũng là chuyện bình thường thôi!
Nó hí hửng cầm mặt dây chuyền nhỏ xíu trong tay nó rất thích vì quá chăm chú nhìn vào mặt dây
chuyền cho nên nó không thấy được đôi mắt Ngọc Hân thoáng chút buồn rất nhanh liền biến mất
cô vờ tức giận nhìn nó
- gì? lạ đời? ý nói tui hông giống ai phải hông? tui để dành tiền mua cho bà mà bà phát 1 câu
xanh rờn dậy đó hả? lạ dời chứ gì rút lại hông tặng bà nữa trả đây!
Vừa nói cô vừa đưa tay định lấy lại nhưng nó nhanh tay hơn vội né miệng thì không ngừng la oai
oái!
- trùi trùi thui thui đẹp lắm mà với lại bà tặng tui là của tui đâu còn là của bà nữa mà đòi lại
Cô ngừng tay đưa mắt liếc nó 1 cái
- có luật này sao?
- uh có chứ chừng 5 giây trước luật này đã được Khương Ngọc Nghi cấp phép cho chấp hành!
Nó không nhìn cô thản nhiên trả lời
- xí.. bà đó.. coi chừng tui
Cô đưa tay xỉ nhẹ dầu nó nó thì cười hì hì vuốt vuốt nhẹ mái tóc..
- Ngọc Nghi..
- hử?
Cô đưa mắt nhìn nó 1 cách rất nghiêm túc
- tui mong là nếu có 1 ngày bà lạc đường nó sẽ giúp bà tìm đường về nhà! Ngọc Nghi bà nhớ phải
trở về nha!
Nó nheo mắt hơi ngạc nhiên nhìn cô cô đang nói chuyện gì dậy cô nói khó hiểu giống như.. giống
như mẹ nó dậy! dường như nó sắp biết 1 cái gì đó bất giác điều gì đó khiến nó sợ hãi..
- bà.. bà đang nói cái gì dậy? tui làm gì có đi đâu sao lại trở về
Cô hít 1 hơi thật sâu kiềm nén giọng nghẹn ngào cô cố nặng ra 1 nụ cười nhìn nó
- aaa.. hôm nay tới ngày tôi trực nhật nha! dọn dẹp thôi
Nó không nói gì nhìn cô quay đi.. hắn ở phía dưới đã thức từ lâu khẽ ngước lên nhìn cô với
gương mặt đầy nghi vấn nó vẫn chưa hiểu gì cả bỗng điện thoại nó run lên báo có người gọi đến
nó bắt máy
- con nghe đây mẹ!
Đầu dây bên kia im lặng 1 chút bỗng có 1 giọng nói nam vang lên
- haizz.. có đứa cháu gái thương nó uổng thiệt đã lâu dậy không thấy nó nhớ cậu nó gì hết trơn..
Nó mới đầu còn là lạ nhưng nó bỗng nở nụ cười tươi rói
- ơ.. haha.. cậu Vinh mà!
Xoảng.. chậu hoa trên tay Ngọc Hân rơi xuống trước sự ngỡ ngàng của những người trong lớp
trong đó có cả nó và hắn
- chuyện gì đó con?
Giọng nói của cậu nó vang lên kéo nó về nó nhẹ giọng nói
- à là 1 đứa bạn trong lớp vô ý thôi cậu à con có 1 chút việc lát con gọi lại nha!
- không cần cậu đang ở VN mà! lát về nói!
- dạ!
Nó tắt máy mắt vẫn nhìn chằm chằm gương mặt đang thất thần của Ngọc Hân mày khẽ nhíu lại!
- Ngọc Hân bà làm sao dậy?
Cô không nói gì chỉ chạy ra khỏi lớp không phải quá sớm rồi sao? làm như dậy không phải là muốn
đem Ngọc Nghi đi sớm hơn dự định?
Nó vừa thay đồ rồi chạy xuống làm bếp phụ mẹ nó! mẹ nó nhìn nó không được vui bà thở nhè
nhẹ.. vuốt tóc nó..
- Ngọc Nghi à!
- dạ?
Nó ngước mặt lên nhìn mẹ nó.. mẹ nó khẽ cười đôi mắt lóe lên 1 chút không đành lòng..
- con thích Hoàng Hân với thằng nhóc đó lắm phải không?
Nó ngập ngừng nhìn mẹ nó.. có chút không hiểu, mẹ nó từ trước đến nay chưa bao giờ hỏi đến
chuyện tình cảm của nó..
- .. dạ.. thích.. nhưng sao mẹ hỏi dậy?
- Ngọc Nghi giữa chúng nó với ba mẹ con sẽ chọn ai?
Bà không trả lời câu hỏi của nó lại hỏi sang 1 câu khác
- mẹ?? sao hôm nay mẹ lạ dậy?
Nó.. tự nhiên thấy sợ quá.. mẹ nó tại sao hôm nay lại khác như dậy?
- trả lời không được sao Ngọc Nghi?
Giọng mẹ nó lạnh tanh mất đi dáng vẻ hiền từ của thường ngày.. bà khiến nó khẽ rùng mình
- con.. con đương nhiên sẽ chọn ba mẹ
Nó không chắc nữa nhưng.. nó không muốn đối diện với bà lúc này.. bà mỉm cười nhẹ trở về dáng
vẻ thường ngày, bà sẽ không để nó ở lại.. ít ra thì bây giờ chưa phải lúc bởi vì bà biết nó cần thời
gian để trưởng thành..
- con gái nhớ kĩ lời con nói hôm nay
- dạ!
Nó run giọng trả lời bà..
Trường học!
- Ngọc Nghi hôm nay thế nào? chân còn đau không?
Cô vỗ nhẹ vai nó mỉm cười hỏi
- uh không đau nữa
Nó cũng mỉm cười trả lời lại để chiếc cặp xuống bàn nó mệt mỏi ngáp 1 cái rõ dài.. nhìn người
đang ngủ ngon lành ở dưới lớp..
- đi học lại rồi sao?
- uh vừa vô là lăn ra ngủ không biết tới trường làm gì nữa
Nó im lặng còn Ngọc Hân từ trong túi lấy ra 1 chiếc hộp nhỏ xinh xắn đưa cho nó nó ngạc nhiên
nhìn cô hôm nay không phải là sinh nhật của nó nha!
- cái gì đây?
- hì hì.. mặt dây chuyền a!
Cô cười hì hì đưa tay vuốt vuốt tóc
- sao cho tui?
Nó khó hiểu hỏi tay lấy cái mặt dây chuyền ra.. là 1 con rắn nó khẽ nhếch môi cười.. nó rất có
duyên với cái hình này..
- uh vì thấy nó hợp với bà nên mua tui để dành tiền vặt hàng tuần để mua cho bà đó nhưng tui
không đủ tiền mua dây xin lỗi >_<
Cô nhăn nhăn mặt giọng đau khổ khiến nó bật cười
- haha.. không sao vì bà lạ đời nên đồ bà mua cũng lạ đời ý mà! nên việc chỉ có mặt mà không có
dây cũng là chuyện bình thường thôi!
Nó hí hửng cầm mặt dây chuyền nhỏ xíu trong tay nó rất thích vì quá chăm chú nhìn vào mặt dây
chuyền cho nên nó không thấy được đôi mắt Ngọc Hân thoáng chút buồn rất nhanh liền biến mất
cô vờ tức giận nhìn nó
- gì? lạ đời? ý nói tui hông giống ai phải hông? tui để dành tiền mua cho bà mà bà phát 1 câu
xanh rờn dậy đó hả? lạ dời chứ gì rút lại hông tặng bà nữa trả đây!
Vừa nói cô vừa đưa tay định lấy lại nhưng nó nhanh tay hơn vội né miệng thì không ngừng la oai
oái!
- trùi trùi thui thui đẹp lắm mà với lại bà tặng tui là của tui đâu còn là của bà nữa mà đòi lại
Cô ngừng tay đưa mắt liếc nó 1 cái
- có luật này sao?
- uh có chứ chừng 5 giây trước luật này đã được Khương Ngọc Nghi cấp phép cho chấp hành!
Nó không nhìn cô thản nhiên trả lời
- xí.. bà đó.. coi chừng tui
Cô đưa tay xỉ nhẹ dầu nó nó thì cười hì hì vuốt vuốt nhẹ mái tóc..
- Ngọc Nghi..
- hử?
Cô đưa mắt nhìn nó 1 cách rất nghiêm túc
- tui mong là nếu có 1 ngày bà lạc đường nó sẽ giúp bà tìm đường về nhà! Ngọc Nghi bà nhớ phải
trở về nha!
Nó nheo mắt hơi ngạc nhiên nhìn cô cô đang nói chuyện gì dậy cô nói khó hiểu giống như.. giống
như mẹ nó dậy! dường như nó sắp biết 1 cái gì đó bất giác điều gì đó khiến nó sợ hãi..
- bà.. bà đang nói cái gì dậy? tui làm gì có đi đâu sao lại trở về
Cô hít 1 hơi thật sâu kiềm nén giọng nghẹn ngào cô cố nặng ra 1 nụ cười nhìn nó
- aaa.. hôm nay tới ngày tôi trực nhật nha! dọn dẹp thôi
Nó không nói gì nhìn cô quay đi.. hắn ở phía dưới đã thức từ lâu khẽ ngước lên nhìn cô với
gương mặt đầy nghi vấn nó vẫn chưa hiểu gì cả bỗng điện thoại nó run lên báo có người gọi đến
nó bắt máy
- con nghe đây mẹ!
Đầu dây bên kia im lặng 1 chút bỗng có 1 giọng nói nam vang lên
- haizz.. có đứa cháu gái thương nó uổng thiệt đã lâu dậy không thấy nó nhớ cậu nó gì hết trơn..
Nó mới đầu còn là lạ nhưng nó bỗng nở nụ cười tươi rói
- ơ.. haha.. cậu Vinh mà!
Xoảng.. chậu hoa trên tay Ngọc Hân rơi xuống trước sự ngỡ ngàng của những người trong lớp
trong đó có cả nó và hắn
- chuyện gì đó con?
Giọng nói của cậu nó vang lên kéo nó về nó nhẹ giọng nói
- à là 1 đứa bạn trong lớp vô ý thôi cậu à con có 1 chút việc lát con gọi lại nha!
- không cần cậu đang ở VN mà! lát về nói!
- dạ!
Nó tắt máy mắt vẫn nhìn chằm chằm gương mặt đang thất thần của Ngọc Hân mày khẽ nhíu lại!
- Ngọc Hân bà làm sao dậy?
Cô không nói gì chỉ chạy ra khỏi lớp không phải quá sớm rồi sao? làm như dậy không phải là muốn
đem Ngọc Nghi đi sớm hơn dự định?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.