Tôi Muốn Lười Nhác Ở Cục Yêu Quái
Chương 110:
Giang Nguyệt Niên Niên
28/10/2023
Sở Trĩ Thủy bật cười: “Kỳ thật công ty này ban đầu nhà tôi có một nửa, chẳng qua tôi phải thừa nhận tôi được phát lương nhiều hơn so với người nọ, khả năng thật sự cũng giống như bọn họ nói, tôi chính là ngụy quân tử, luôn phải trả một cái giá nào đó đi.”
Khi cô biết sự việc về video chưa làm qua hổ thẹn, nhưng làm theo sẽ có người lén nghị luận, nói cô sớm muộn gì sẽ bại lộ sự thật.
Trên thế giới không tồn tại người, thế giới nhân loại sẽ ngại người quá giả, không tìm được tỳ vết.
Tân Vân Mậu thình lình nói: “Cô hối hận không?” “Hối hận?” Sở Trĩ Thủy nói: “Không đến mức như vậy.”
“Vậy là không cam lòng?” Anh trầm tĩnh mà hình dung, chớp chớp mắt, không nhanh không chậm nói: “Tiểu nhân đê tiện đánh cắp trái cây, ngược lại còn hỗ mưa gọi gió, cô cảm thấy điều này không công bằng.”
Sở Trĩ Thủy vốn dĩ đang xé gói giấy kẹo, cô nghe vậy yết hầu hơi di chuyển, bỗng nhiên nói không ra lời.
“Vậy cô có thể nói nguyện vọng cho tôi, việc này không phải cái gì khó làm.”
Tân Vân Mậu môi hơi nhấp: “Chỉ cần bói ức nguyện với tôi, tất cả sẽ quay về quỹ đạo, anh ta sẽ mang theo dục vọng tham lam của mình biến mất, tài phủ cướp từ trong tay người khác cũng tiêu tan, tính cả anh ta trộm đi thuộc về một nửa công ty kia của cô.”
Đôi mắt anh đen nhánh, sâu không thấy đáy, không ai biết đáy mắt có bao nhiêu bí mật. Khi anh giúp Bành lão bản ký kết hiệp nghị, đầu ngón tay toát ra ngọn lửa là hắc ám, màu xanh lá là Trúc Diệp Thanh, lại không biết màu đen đại biểu cái gì.
Nếu nói lần đầu tiên cô còn nghĩ nói ước nguyện của mình ra thì anh sẽ chê cười, trong nhận thức của cô sau sự việc của Bành lão bản và nhân sâm yêu, thật sự hiểu được anh có khả năng nói được làm được. Bọn họ gọi anh là thần quân, thiên phú yêu quái bình thường có hạn, nhưng anh thì lại cái gì cũng có thể thực hiện.
Dung mạo Tân Vân Mậu vẫn tuấn tú xinh đẹp như lúc mới gặp, thần thái anh lại bớt đi nhu hòa so với trước kia, vẫn không nhúc nhích mà nhìn cô, nhẹ giọng nói: “Ước nguyện với tôi đi, đều có thể thực hiện, thiện ác đều có thể báo.”
Này hoàn toàn là thái độ dỗ cho người ta vui vẻ.
Nhưng cô không cao hứng đứng dậy.
Cõi lòng Tân Văn Mậu đầy mong đợi cô trả lời, ai ngờ lại cảm giác môi bị dị vật chọc. Anh theo bản năng mà hé miệng, nếm được một tia đường ngọt, là cô dùng kẹo que đã lột ra gõ trên môi của anh một chút.
Tân Vân Mậu cắn kẹo que, anh cảm thấy lẫn lộn mà nhìn cô.
“Đừng nói đáng sợ như vậy, bằng không đánh miệng của anh.” Sở Trĩ Thủy tức giận nói: “Đây cũng không phải tiểu thuyết, thật ngày qua Lương Vương phá? Các anh cảm thấy chính là tùy tiện phá đổ một công ty, trên thực tế là vô số người vô tội bị thất nghiệp.”
Tân Vân Mậu một bàn tay cầm kẹo, lúc này mới có cơ hội nói chuyện, sửa đúng từ nói: “Vậy chỉ cần một người xui xẻo.”
Sở Trĩ Thủy nâng mi: “Anh cũng chưa từng gặp qua người này, dễ dàng quyết định vận mệnh của anh ta như vậy sao?”
Tân Vân Mậu mặt không biểu cảm: “Không phải tôi quyết định vận mệnh của anh ta, là tôi dùng những thứ anh ta tạo ra để hóa thành nhân quả.”
“Được rồi, cảm ơn anh tức giận bất bình vì tôi, nhưng thế giới chính là cái dạng này.” Sở Trĩ Thủy thở dài một tiếng, thoải mái hào phóng giang tay: “Người gặp may mắn đều rất ít khi nghĩ vì sao mình gặp may mắn, nhưng lúc xui xẻo lại cảm thấy khắp thiên hạ mình là người đáng thương nhất, thật sự quá làm ra vẻ, không thể trẻ trâu như vậy được.”
“Tôi từ một thành phố nhỏ ra, lần đầu tiên gây dựng sự nghiệp liền có thành quả, so với nhiều bạn cùng lứa tuổi đã rất may mắn, anh biết có bao nhiêu người Ngân Hải tốt nghiệp đại học cả đời đều không nhất định có thể gây dựng sự nghiệp thành công không?”
Sở Trĩ Thủy rộng rãi nói: “Nên thấy đủ, cho dù sau mà chịu một chút suy sụp, vận khí lúc trước đã rất tốt rồi, ông trời đối xử với tôi không tệ, không cần ước nguyện.” Cô thật sự cho rằng tình huống đó không đủ công bằng, nhưng công bằng mà cô cảm nhận, chính là công bằng thật sự sao?
Bởi vì cô biết Tân Vân Mậu, cho nên cô có thể ước nguyện với anh, còn những người khác cả đời cũng chưa từng được gặp yêu quái thì sao?
Thành tích học tập của cô là dựa vào bản thân, cô tốt nghiệp đều dựa vào bản thân, vận mệnh của cô như cũ dựa vào bản thân, cô đến nay chính là sinh hoạt như vậy.
Nếu muốn dựa vào người khác thì liền không phải mùi vị kia nữa.
Sở Trĩ Thủy thẳng thắn: “Anh nói đúng, tôi thừa nhận tôi không cam lòng, tôi thật sự không phục. Nhưng tôi chán ghét người kia, không đại biểu tôi phủ nhận tất cả những dính dáng tới anh ta, càng không đại biểu tôi hy vọng công ty hoàn toàn xong đời, tốt xấu gì cũng đã từng là tâm huyết của tôi, nơi đó cũng có rất nhiều đồng nghiệp của tôi.”
Cô biết video kia tốt xấu gì cũng là giai đoạn quan trọng trong cuộc đời cô, mặc dù kết cục không đủ hoàn mỹ, nhưng không có đoạn kia thì cũng không có cô của hiện tại. Bởi vì cô gặp được một người không tốt, liền phủ nhận một đoạn sự việc kia, như vậy có vẻ không đủ công bằng, ít nhất cô còn kết bạn với Vương Di Văn, làm bạn tốt với cô ấy. “Nhưng có thể là người thói hư tật xấu đi, tôi hy vọng bọn họ không quá tốt, bằng không tôi sẽ cảm thấy chính mình giống một đứa ngốc, này hẳn là tôi không có ý tốt ghen ghét?” Cô nghiêng đầu tự hỏi một lát, lại nhìn về phía Tân Vân Mậu, nhịn không được cười khổ: “Tôi thừa nhận tôi không thấy như vậy là quang minh lỗi lạc, không thật sự là ngụy quân tử.”
Cô có thể nghĩ thông suốt sự việc đó, nhưng khi nhìn thấy tiểu nhân đắc ý, vẫn sẽ có một tia không thoải mái, xét đến cùng cô vẫn là một người thường.
Tất cả mọi người hiểu đạo lý lớn, nhưng sự tình phát sinh ở trên người mình,
trong lòng cảm thụ tóm lại không giống nhau. Ban đêm sao trời an tĩnh yên lặng, khí chất trên người cô, không dính chút phàm trần, sau chút giây phút dao động liền bình ổn lại.
Khi cô biết sự việc về video chưa làm qua hổ thẹn, nhưng làm theo sẽ có người lén nghị luận, nói cô sớm muộn gì sẽ bại lộ sự thật.
Trên thế giới không tồn tại người, thế giới nhân loại sẽ ngại người quá giả, không tìm được tỳ vết.
Tân Vân Mậu thình lình nói: “Cô hối hận không?” “Hối hận?” Sở Trĩ Thủy nói: “Không đến mức như vậy.”
“Vậy là không cam lòng?” Anh trầm tĩnh mà hình dung, chớp chớp mắt, không nhanh không chậm nói: “Tiểu nhân đê tiện đánh cắp trái cây, ngược lại còn hỗ mưa gọi gió, cô cảm thấy điều này không công bằng.”
Sở Trĩ Thủy vốn dĩ đang xé gói giấy kẹo, cô nghe vậy yết hầu hơi di chuyển, bỗng nhiên nói không ra lời.
“Vậy cô có thể nói nguyện vọng cho tôi, việc này không phải cái gì khó làm.”
Tân Vân Mậu môi hơi nhấp: “Chỉ cần bói ức nguyện với tôi, tất cả sẽ quay về quỹ đạo, anh ta sẽ mang theo dục vọng tham lam của mình biến mất, tài phủ cướp từ trong tay người khác cũng tiêu tan, tính cả anh ta trộm đi thuộc về một nửa công ty kia của cô.”
Đôi mắt anh đen nhánh, sâu không thấy đáy, không ai biết đáy mắt có bao nhiêu bí mật. Khi anh giúp Bành lão bản ký kết hiệp nghị, đầu ngón tay toát ra ngọn lửa là hắc ám, màu xanh lá là Trúc Diệp Thanh, lại không biết màu đen đại biểu cái gì.
Nếu nói lần đầu tiên cô còn nghĩ nói ước nguyện của mình ra thì anh sẽ chê cười, trong nhận thức của cô sau sự việc của Bành lão bản và nhân sâm yêu, thật sự hiểu được anh có khả năng nói được làm được. Bọn họ gọi anh là thần quân, thiên phú yêu quái bình thường có hạn, nhưng anh thì lại cái gì cũng có thể thực hiện.
Dung mạo Tân Vân Mậu vẫn tuấn tú xinh đẹp như lúc mới gặp, thần thái anh lại bớt đi nhu hòa so với trước kia, vẫn không nhúc nhích mà nhìn cô, nhẹ giọng nói: “Ước nguyện với tôi đi, đều có thể thực hiện, thiện ác đều có thể báo.”
Này hoàn toàn là thái độ dỗ cho người ta vui vẻ.
Nhưng cô không cao hứng đứng dậy.
Cõi lòng Tân Văn Mậu đầy mong đợi cô trả lời, ai ngờ lại cảm giác môi bị dị vật chọc. Anh theo bản năng mà hé miệng, nếm được một tia đường ngọt, là cô dùng kẹo que đã lột ra gõ trên môi của anh một chút.
Tân Vân Mậu cắn kẹo que, anh cảm thấy lẫn lộn mà nhìn cô.
“Đừng nói đáng sợ như vậy, bằng không đánh miệng của anh.” Sở Trĩ Thủy tức giận nói: “Đây cũng không phải tiểu thuyết, thật ngày qua Lương Vương phá? Các anh cảm thấy chính là tùy tiện phá đổ một công ty, trên thực tế là vô số người vô tội bị thất nghiệp.”
Tân Vân Mậu một bàn tay cầm kẹo, lúc này mới có cơ hội nói chuyện, sửa đúng từ nói: “Vậy chỉ cần một người xui xẻo.”
Sở Trĩ Thủy nâng mi: “Anh cũng chưa từng gặp qua người này, dễ dàng quyết định vận mệnh của anh ta như vậy sao?”
Tân Vân Mậu mặt không biểu cảm: “Không phải tôi quyết định vận mệnh của anh ta, là tôi dùng những thứ anh ta tạo ra để hóa thành nhân quả.”
“Được rồi, cảm ơn anh tức giận bất bình vì tôi, nhưng thế giới chính là cái dạng này.” Sở Trĩ Thủy thở dài một tiếng, thoải mái hào phóng giang tay: “Người gặp may mắn đều rất ít khi nghĩ vì sao mình gặp may mắn, nhưng lúc xui xẻo lại cảm thấy khắp thiên hạ mình là người đáng thương nhất, thật sự quá làm ra vẻ, không thể trẻ trâu như vậy được.”
“Tôi từ một thành phố nhỏ ra, lần đầu tiên gây dựng sự nghiệp liền có thành quả, so với nhiều bạn cùng lứa tuổi đã rất may mắn, anh biết có bao nhiêu người Ngân Hải tốt nghiệp đại học cả đời đều không nhất định có thể gây dựng sự nghiệp thành công không?”
Sở Trĩ Thủy rộng rãi nói: “Nên thấy đủ, cho dù sau mà chịu một chút suy sụp, vận khí lúc trước đã rất tốt rồi, ông trời đối xử với tôi không tệ, không cần ước nguyện.” Cô thật sự cho rằng tình huống đó không đủ công bằng, nhưng công bằng mà cô cảm nhận, chính là công bằng thật sự sao?
Bởi vì cô biết Tân Vân Mậu, cho nên cô có thể ước nguyện với anh, còn những người khác cả đời cũng chưa từng được gặp yêu quái thì sao?
Thành tích học tập của cô là dựa vào bản thân, cô tốt nghiệp đều dựa vào bản thân, vận mệnh của cô như cũ dựa vào bản thân, cô đến nay chính là sinh hoạt như vậy.
Nếu muốn dựa vào người khác thì liền không phải mùi vị kia nữa.
Sở Trĩ Thủy thẳng thắn: “Anh nói đúng, tôi thừa nhận tôi không cam lòng, tôi thật sự không phục. Nhưng tôi chán ghét người kia, không đại biểu tôi phủ nhận tất cả những dính dáng tới anh ta, càng không đại biểu tôi hy vọng công ty hoàn toàn xong đời, tốt xấu gì cũng đã từng là tâm huyết của tôi, nơi đó cũng có rất nhiều đồng nghiệp của tôi.”
Cô biết video kia tốt xấu gì cũng là giai đoạn quan trọng trong cuộc đời cô, mặc dù kết cục không đủ hoàn mỹ, nhưng không có đoạn kia thì cũng không có cô của hiện tại. Bởi vì cô gặp được một người không tốt, liền phủ nhận một đoạn sự việc kia, như vậy có vẻ không đủ công bằng, ít nhất cô còn kết bạn với Vương Di Văn, làm bạn tốt với cô ấy. “Nhưng có thể là người thói hư tật xấu đi, tôi hy vọng bọn họ không quá tốt, bằng không tôi sẽ cảm thấy chính mình giống một đứa ngốc, này hẳn là tôi không có ý tốt ghen ghét?” Cô nghiêng đầu tự hỏi một lát, lại nhìn về phía Tân Vân Mậu, nhịn không được cười khổ: “Tôi thừa nhận tôi không thấy như vậy là quang minh lỗi lạc, không thật sự là ngụy quân tử.”
Cô có thể nghĩ thông suốt sự việc đó, nhưng khi nhìn thấy tiểu nhân đắc ý, vẫn sẽ có một tia không thoải mái, xét đến cùng cô vẫn là một người thường.
Tất cả mọi người hiểu đạo lý lớn, nhưng sự tình phát sinh ở trên người mình,
trong lòng cảm thụ tóm lại không giống nhau. Ban đêm sao trời an tĩnh yên lặng, khí chất trên người cô, không dính chút phàm trần, sau chút giây phút dao động liền bình ổn lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.