Tôi Muốn Lười Nhác Ở Cục Yêu Quái

Chương 109:

Giang Nguyệt Niên Niên

28/10/2023

Tân Vân Mậu mặc áo màu xám nhạt, giống như đạm mặc ở Tuyên Thành không nhiễm bụi trần, xa xa nhìn lại giống như bạch y, ở gần nhìn kỹ mới có thể nhìn thấy nhiễm chút ánh sáng. Anh gần đây đều mặc những bộ đồ sáng sủa, ban đêm như mạ lên một tầng hào quang, nhìn qua có vẻ khí chất thoát tục.

Sở Trĩ Thủy thật sự không dự đoán được chuyện anh đang bên ngoài, trong lòng không thể hiểu được băn khoăn, một nơi đêm khuya có gió lạnh, nhưng tưởng tượng cây trúc là Tuế Hàn Tam Hữu, có lẽ đối với việc nhiệt độ hạ xuống không có cảm giác quá lớn; đứng một bên một cách nhàm chán, cũng không biết cuối cùng anh đã tới bao lâu, tại sao không thông báo, hoặc là trực tiếp đi vào tìm cô.

Có lẽ là anh cho rằng tùy tiện xuất hiện ở trước mặt bạn bè của cô không thích hợp.

Cẩn thận nghĩ lại, yêu quái cây trúc khoe khoang phẩm hạnh cao khiết, nhưng làm việc thật sự rất có chừng mực, ngoại trừ miệng ngẫu nhiên nói bậy, chưa từng thật sự làm những việc quá phận.

Anh thậm chí còn bảo thủ đến khoa trương, chẳng qua chỉ là cô nhìn thấy anh thay quần áo, cũng bị anh chỉ trích là chiếm tiện nghi của anh.

“Tại sao đã như vậy vẫn không trở về?” Tân Vân Mậu nhíu mày, anh bối rối làm ra tư thế phải đi, nói thầm nói: “Cũng đã vài tiếng rồi, chờ cô gặp phải phiền toái lại kêu tôi, còn không bằng tôi trực tiếp tới tìm.”

Ngữ khí có chút khó chịu, lại có chút oán trách, còn có chút lo lắng.

Sở Trĩ Thủy không biết ở thành phố lớn có thể gặp được cái phiền toái gì, cô bị anh giáo dục một trận, nhỏ giọng phản bác nói: “An ninh ở Ngân Hải khá tốt.”

Tân Vân Mậu khinh thường hai tay khoanh ngực: “Hừ, đó là nhân loại các ngươi thấy vậy, ai biết có thể gặp được thần hay quỷ không.”

“Quỷ sao? Cái gì quỷ?” Sở Trĩ Thủy trừng lớn mắt: “Trên thế giới có quỷ?”

Cô thật sự đã có thói quen vơi yêu quái, nhưng không thể tiếp thu việc có thể gặp quỷ, lập tức cảm giác phía sau lưng từng trận lạnh lẽo.



Tân Vân Mậu thấy cô sắc mặt khẽ biến, không chút để ý nói: “Tại sao lại không Có?" “Không phải chỉ có yêu quái sao.” Sở Trĩ Thủy nửa tin nửa ngờ: “Chỗ nào có quỷ?”

“Chỗ này.” Tân Vân Mậu vươn tay chỉ một chỗ trong không trung, một ngón tay chỉ trước Sở Trĩ Thủy, giọng điệu của anh nhẹ nhàng, cười nhạo nói: “Quỷ rượu.”

Anh đã sớm ngửi được trên người cô có mùi rượu, thấm vào nhè nhẹ từng đợt từng đợt hương thơm quả, cũng không phải mùi khó nghe, mà là một loại lên men ngọt ngào. Cô chỉ cần há mồm nói chuyện, sẽ có mùi thơm phun ra, nhẹ nhàng lại ngọt ngào.

Rượu Rum, thạch lựu nước đường, có lẽ còn có hương chanh, làm cho khuôn mặt cô nóng đến mức ửng đỏ.

Anh ở dưới ánh đèn thấy rõ ràng.

Bây giờ tóc mai cô hơi rối, nhưng tinh thần trạng thái ngẩng cao, đôi mắt lúc ban đêm phát ra ánh sáng chói rọi, cả người nhìn qua thần thái sáng láng.

Sở Trĩ Thủy sờ lên gương mặt nóng hổi, không ngờ cảm giác say còn chưa hoàn toàn rút đi, bất đắc dĩ nói: “Bởi vì cùng bạn bè đã lâu không gặp, cho nên uống hơi nhiều một chút, độ không cao lắm.”

Rượu Cocktail đều là vị ngọt, cô và Vương Di Văn rất tò mò, liền tùy ý nếm thử, vừa lơ đãng liền trở nên mê rượu. “Ừm, sau đó uống cho tới hai ba giờ sáng.” Tân Vân Mậu âm dương quái khí nói:

Ngày thường không thấy cô nói nhiều như vậy.” Sở Trĩ Thủy biện minh: “Trước kia chúng tôi làm việc, ngày thường tôi cũng nói những chuyện này với các cô ấy, các cô ấy nghe cũng phiền, hơn nữa không nhất định có thể hiểu.”

Việc cô cùng các yêu quái nói chuyện trước công ty thật sự kỳ lạ.

Tân Vân Mậu giống bị dẫm đến chỗ đau, bất mãn nói: “Sao cô lại biết tôi không hiểu?”

“... “



Cô không nên tùy ý khiêu khích hiểu vương, lại là một vòng chiến tranh bắt đầu.

“Ăn kẹo không?” Sở Trĩ Thủy khô cằn cười nói, cô theo bản năng sờ soạng túi, đưa ra một cây kẹo que, ý đồ dùng đồ ngọt để nói sang chuyện khác: “Nói chuyện khác đi.”

Nhưng mà, Hồ cục bắp đối với Diệp cục hữu dụng, kẹo que của cô giống như vô dụng đối với Tân Vân Mậu.

Tân Vân Mậu bị nói không hiểu trước sau rất là không vui, anh trầm mặc không nói mà quay đầu đi, cũng không muốn tiếp nhận kẹo, rõ ràng là bắt đầu cáu kỉnh.

“Được được được, anh nghe hiểu được, tôi nói với anh.” Sở Trĩ Thủy phải đầu hàng, tính tình tốt mà nói tiếp: “Chính là một ít việc lông gà vỏ tỏi trên công ty, Cô ta là đồng nghiệp lúc trước của tôi, hay nói là cấp dưới, liền cùng loại với trong cục kinh khai khoa cảm giác đi.”

Tân Vân Mậu: “Cô cùng cô ta kia giống nhau.”

“Đúng vậy, sau đó tôi cùng một người khác trong công ty đánh nhau, bởi vì khái niệm công tác khác nhau, tôi liền rời khỏi công ty Hòe Giang.”

Sở Trĩ Thủy vốn muốn trấn an Tân Vân Mậu mới nói điều này, nhưng lúc này cô vẫn thản nhiên mà biểu lộ tiếng lòng: “Hôm nay nghe cô ta nói tình hình gần đây của công ty, cảm giác có chút cảm giác, thế giới này cũng không biết làm sao vậy, càng yêu thì như lâm vào ngõ cụt, càng tránh lại đến càng nhiều, loạn lên càng tốt, không rõ ràng lắm ông trời nghĩ như thế nào.”

Cô ở trước Vương Di Văn cũng không thổ lộ việc này, lời này làm cho bạn tốt có những phản ứng không cần thiết, nhưng Tân Vân Mậu và nhân loại sinh hoạt cách xa nhau, cho nên nói với anh cũng không có quan hệ gì.

Có loại đồ vật kêu hốc cây, trúc động không sai biệt lắm, dù sao cũng sẽ không truyền ra bên ngoài.

Tân Vân Mậu ngẩn ra, anh như suy nghĩ gì đó, lẳng lặng mà nghe.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Tôi Muốn Lười Nhác Ở Cục Yêu Quái

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook