Tôi Muốn Lười Nhác Ở Cục Yêu Quái

Chương 142:

Giang Nguyệt Niên Niên

28/10/2023

Cái này gọi là gì nhỉ? Hành lý của bạn rất tốt, nhưng hiện tại nó là của tôi à?

Tân Vân Mậu kinh ngạc liếc mắt nhìn cô một cái, hai mắt anh run rẩy, vẻ mặt rất vi diệu: "Tôi không cần mang theo quần áo."

Sở Trĩ Thủy thử tưởng tượng, anh chỉ cần búng tay để thay đô, hơn nữa không cần ăn cơm, còn dùng thuật thanh tẩy, quả thật không cần mang theo hành lý gì. Cuộc sống của thực vật thật là tiện lợi, mỗi ngày chỉ cần uống nước và phơi nắng là được, thần quân đã đạt đến cảnh giới tiên nữ, có thể sống nhờ vào việc uống sương tiên.

“Được rồi, chúng ta đi thôi, lần này đi máy bay thử xem.”

Sở Trĩ Thủy mỉm cười dẫn anh đến cửa kiểm tra an ninh, vốn dĩ cô định xách va li của mình, có điều Tân Vân Mậu lại giữ chặt không buông.

Sở Trĩ Thủy cầm lấy thanh kéo vali, nhưng lại không thể kéo nó trở về. Cô nhìn những ngón tay mảnh khảnh đang nắm chặt vào thanh kéo, sửng sốt nói: "Anh đang làm gì vậy?"

Tân Vân Mậu vô tội chớp mắt: "Chưa từng kéo qua." Sở Trĩ Thủy đành phải buông tay ra, tùy ý để anh lấy hành lý của cô, nhưng trong lòng cô lại khó hiểu, anh ở sân bay Ngân Hải giống như đã từng kéo hành lý.

Vẻ mặt của Tân Vân Mậu không có gợn sóng, nhưng hiển nhiên anh đang giả vờ rụt rè. Dưới hoàn cảnh xa lạ ở sân bay, trong đáy mắt lộ ra một tia mới lạ, rất có hứng thú mà quan sát, nhìn những người kéo theo hành lý đi đi lại lại xung quanh mình.

Yêu trúc đổi với phương tiện giao thông hiện đại cảm thấy rất hứng thú, bình thường ngồi ô tô là có thể nhìn ra ngoài, mặc dù phép thuật của anh có thể hoàn thành dịch chuyển tức thời, nhưng anh vẫn tò mò về phương tiện di chuyển của con người.

Sở Trĩ Thủy đưa anh đi hết một vòng kiểm tra an ninh, đương nhiên phải lấy ra giấy chứng nhận của anh.



Sau khi kiểm tra an ninh xong, Tân Vân Mậu trực tiếp đặt hành lý lên băng chuyền, một tay của anh tiếp tục cầm thanh kéo, tay còn lại đưa về phái Sở Trĩ Thủy muốn lấy giấy chứng nhận: "Xem thử của cô."

“Không có gì khác biệt, hôm đó tôi đã nghiên cứu rồi.” Sở Trĩ Thủy thấy anh cái gì cũng muốn tìm tòi nghiên cứu, tùy tay đưa chứng minh thư của mình cho anh. Tân Vân Mậu so sáng hai chứng minh thư, anh xem thông tin bên trên và nhận xét:

"Thật trùng hợp, chúng ta đều đến từ Hoài Giang"

Sở Trĩ Thủy cạn lời liếc nhìn anh một cái, nghĩ thầm chuyện này không phải đã sớm biết rồi sao. "Thật là trùng hợp, cầm tinh cũng là Tam Hợp."

Sở Trĩ Thủy nghẹn lời, giấu đâu lòi đuôi nói: "Ở chỗ chúng tôi không xem cầm tinh."

"Nhưng chúng tôi đều xem."

Đương nhiên cô biết rằng yêu quái đều xem cầm tinh! Đây là những gì sếp Hồng dựa vào cầm tinh tam hợp của cô để thiết lập! Tân Vân Mậu hài lòng gật đầu: "Phát minh của bọn Hồ Thần Thụy có chút thú vị."

.Cân phải đi rồi."

Trong cabin, Sở Trĩ Thủy và Tân Vân Mậu ngồi cùng một hàng.

Tân Vân Mậu đặt chiếc vali lên trên, sau khi ngồi xuống cơ thể anh bắt đầu căng thẳng, nhìn qua có vẻ đứng ngồi không yên, rất giống với lần đầu tiên anh ngồi trên xe.

Sở Trĩ Thủy nhận ra anh đang cứng đờ, xác nhận anh đã thắt dây an toàn, mới vội vàng trấn an anh: "Không sao đâu, không khác gì ngồi xe cả."



Tân Vân Mậu không nói gì, cũng không nhúc nhích.

Một lúc sau, sau khi máy bay trượt khỏi đường băng liên chính thức cất cánh, từ từ đi về phía trước hướng lên không trung, luồng gió hỗn loạn khiến thân máy bay rung lắc, thậm chí khiến cho hành khách có cảm giác ù tai, nghẹt mũi. Vào khoảnh khắc bay lên không trung, Tân Vân Mậu nắm chặt tay vịn đến mức các khớp ngón tay trắng bệch, ngay cả bả vai cũng không nhúc nhích. Anh hoàn toàn không nhìn ra ngoài cửa sổ, trầm mặc căng chặt quai hàm, khiến cho người khác hoài nghi liệu có phải anh đang nín thở hay không, ngay cả hơi thở cũng không dám phát ra.

Dù sao thì cũng là yêu thực vật, khi rời khỏi sự nương tựa và mặt đất, đối với anh có lẽ chính là trái lẽ thường.

“Đừng sợ.”

Sở Trĩ Thủy nhận ra anh đang căng thẳng, nhẹ giọng nói: “Tiến vào tâng bình lưu sẽ sớm ổn định lại thôi.”

Tân Vân Mậu dùng khóe mắt liếc nhìn cô, đôi mắt đen của anh dường như dao động, rất nhanh lại tập trung vào gương mặt cô.

Thấy anh đang nhìn mình, Sở Trĩ Thủy liền hỏi: "Sao vậy?"

"Cô đang nói gì vậy? Sao tôi có thể sợ?"

Tân Vân Mậu cười lạnh một tiếng, giọng nói của anh rất cứng rắn, trầm giọng nói: "Tôi không giống với phàm nhân, là cô sợ hãi thì có."

Sở Trĩ Thủy không hề trả lời, ánh mắt cô rơi vào tay trái của anh, vẫn đang nắm chặt tay vịn ghế ngồi, ngón tay một khắc cũng không hề buông ra. Anh nói những lời tàn nhẫn nhất, nhưng lại không dám buông tay.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Tôi Muốn Lười Nhác Ở Cục Yêu Quái

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook