Tôi Muốn Lười Nhác Ở Cục Yêu Quái
Chương 143:
Giang Nguyệt Niên Niên
28/10/2023
Sở Trĩ Thủy thấy anh đang cố bình tĩnh lại, trong lòng cô đã sớm cười ầm lên, nhưng trên mặt không dám biểu hiện ra, kiên nhẫn kiêm chế lại khóe miệng: “Đúng đúng, là tôi sợ hãi, thần quân không hề sợ.
Tân Vân Mậu nghe vậy liền sửng sốt, ngón tay anh co rụt lại, buông tay vịn ra: "Vậy cô vịn vào đi."
“Thật sự không cần đâu, anh cứ vịn đi.”
Sở Trĩ Thủy đem tay anh ấn lên tay vịn lân nữa, còn tỉ mỉ ấn những ngón tay về vị
trí, trở về trạng thái năm ngón tay đang nắm chặt, sợ trái tim của anh sẽ ngừng đập. Đâu ngón tay của cô rất ấm áp, lòng bàn tay lại mềm mại tinh xảo, lúc lướt qua mu bàn tay lạnh lẽo của anh liên mang theo một chút hơi ấm, nhiệt độ từ nơi tiếp xúc giống như nước nóng lan tỏa, ngay lập tức khiến anh phân tâm, cũng giảm bớt trạng thái căng thẳng.
Cô nghiêm túc đặt ngón tay anh trở về, nhưng khi anh nghe được lời nói của cô, thiếu chút nữa đã trở tay nắm lấy tay cô.
Còn tưởng rằng là để anh nắm lấy tay cô.
Ban đâu anh có chút kinh ngạc, hiện tại lại có chút ngẩn ngơ, cuối cùng biến thành cảm giác tiếc nuối. Tân Vân Mậu chỉ cảm thấy trong ngực của mình như đang có dung nham chảy quanh, bản thân lại giống như núi lửa vẫn chưa phun trào, chỉ có thể để nhiệt độ cao bốc hơi trong cơ thể. Anh mím môi, lần này ánh mắt anh không còn nhìn thẳng nữa mà ngược lại nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn cảnh vật đang dần dần biến nhỏ bên dưới, xua đi cảm giác kỳ lạ khó tả trong lòng.
Không thể mở miệng nói chuyện, giống như núi lửa nứt ra một khe hở, dung nham nóng bỏng lập tức bùng phát dữ dội.
Sở Trĩ Thủy thấy anh đang nghiêng đầu, khuyên nhủ: "Nếu thật sự không thoải mái thì có thể ngủ một lát."
Sở Trĩ Thủy cũng nhận ra sự khác thường của anh, nhiệt độ cơ thể của Tân Vân Mậu thường lạnh hơn một chút, nhưng ngón tay đang nắm chặt hai bên tay vịn của anh thỉnh thoảng sẽ chạm vào cánh tay cô, lộ ra vùng da đang nóng lên một cách khó hiểu.
Anh ậm ự: "Ừm."
Một lát sau, máy bay đi vào tầng bình lưu, không còn cảm giác xóc nảy nữa. Cảm giác khó chịu ban đầu của Tân Văn Mậu cũng biến mất, còn có tâm trạng thưởng thức bầu trời trong xanh và tầng mây dày bên ngoài ô cửa sổ nhỏ.
Sở Trĩ Thủy ngồi bên cạnh lối đi, đặc biệt nhường cho anh chỗ ngồi bên cửa sổ, chẳng qua cô cảm thấy anh sẽ hứng thú với bầu trời.
Tân Vân Mậu tựa đâu vào cửa sổ, anh nhìn bầu trời xanh phía xa và biển mây trắng như tuyết, thành phố Hoài Giang bên dưới đã biến mất từ lâu, mặt đất bị bức màn mây trắng khổng lô che phủ, lần đầu tiên anh sinh ra nhận thức thật sâu đối với thiên địa.
Rời xa vùng đất rộng lớn nơi anh không từ bất cứ điều gì, hóa ra trên bầu trời còn có cảnh tượng như vậy, có điêu con người, chim muông và dã thú bình thường đều không thể dừng chân.
Thật khó để tưởng tượng rằng chuyện này lại do con người không có yêu khí làm ra.
“Phát minh của nhân loại có chút thú vị.”
Tân Vân Mậu rũ mắt, anh đem bầu trời xanh và những đám mây bồng bềnh thu hết vào mắt, nhẹ giọng nói câu này. Sở Trĩ Thủy nắm bắt rõ ràng những lời này, trong lòng cô trở nên mềm mại, đột
nhiên lại cảm thấy vinh dự, cười nói: "Cảm ơn anh đã khen."
Anh nói có chút thú vị thì chính là rất thú vị. Yêu quái phong thần không gì không làm được nói điều này, đó nên là một sự khẳng định cực cao về xã hội loài người.
Từ Hoài Giang đến Đan Sơn, phải mất một thời gian bay dài.
Sau khi Tân Vân Mậu ngắm nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ xong, lại bị màn hình nhỏ cách đó không xa thu hút. Trong cabin luôn chiếu một vài video để những hành khách đang nhàm chán giết thời gian. Thường là phim tài liệu hoặc là phim giới thiệu về Đan Sơn, chương trình phát sóng hôm nay vừa hay là phim tài liệu về thực vật.
Trên màn hình là cảnh quay cận cảnh một chồi non đang từ mặt đất chui lên. Bộ phim tài liệu kết hợp các loài hoa nổi tiếng khác nhau qua bốn mùa, ghi lại những khoảnh khắc tuyệt đẹp khi chúng nở rộ, đồng thời sau đó cũng giới thiệu ý nghĩa phong phú đằng sau mỗi loài hoa nổi tiếng. Bộ phim tài liệu này được làm rất tốt, nghe nói còn đạt được không ít giải thưởng cho nên nó thường xuyên xuất hiện ở nhiều nơi khác nhau.
Cảnh quay tuyệt đẹp rõ nét và cách giảng giải thanh lịch khiến cho không ít người xem hiểu rõ hơn về các loại thực vật.
Tuy nhiên, Tân Vân Mậu càng xem thì biểu tình càng trở nên kỳ lạ, anh nhíu mày, ánh mắt có chút lảng tránh, giống như không dám nhìn thẳng. Có điều màn hình nhỏ lại ở ngay trước mặt, anh chỉ cần ngước mắt lên là có thể nhìn thấy màn hình, muốn tìm cách né tránh cũng không được.
Cuối cùng Tân Vân Mậu không thể ngồi yên, anh quay đâu hỏi Sở Trĩ Thủy: "Tại sao lại chiếu cái này?"
“Để mọi người giết thời gian?”
Sở Trĩ Thủy ngẩng đầu lên, cô nhìn lướt qua màn hình: “Anh không thích sao? Tôi đã xem bộ phim này rồi, trong đó quả thực không có cây trúc, những anh có thể xem đỡ."
Cô hiểu lâm Tân Vân Mậu bởi vì phát hiện không có cây trúc trong phim tài liệu những thực vật nổi tiếng trong nhân loại cho nên lại bắt đầu tức giận, cho rằng có mắt không tròng, muốn bất bình vì bản thân.
Tân Vân Mậu nghẹn họng nhìn cô, không ngờ rằng cô đã từng xem bộ phim này, thậm chí cũng không ngờ rằng cô lại nói không có cây trúc!
Tân Vân Mậu bởi vì giọng điệu bình tĩnh của cô mà bị tác động sâu sắc, anh ngạc nhiên liếc nhìn cô từ trên xuống dưới, trong lúc nhất thời anh không biết phải nói gì, muốn nói lại thôi: “Các cô ở trước mặt công chúng xem cái này à...”
"Trước công chúng nên mới xem cái này đó, trước công chúng không thể xem cái này à?"
Anh cảm thấy bên tai đang nóng lên, mặt đỏ bừng nghi ngờ hỏi: "... Xem loại chuyện bẩn thỉu như vậy à?"
"Ha?"
Sở Trĩ Thủy kinh dị quay đầu nhìn anh, lúc này mới thấy gương mặt anh đây xấu hổ và tức giận, cô lập tức cảm thấy mình như bị lửa đốt, vừa định cao giọng phản bác lại, nhưng nhớ đến mình đang ở nơi công cộng, nên nhanh chóng nghiến răng và giảm âm lượng xuống: "Anh đang nói cái gì vậy? Loại chuyện này!?"
Chuyện này thì có gì bẩn thỉu!?
Tân Vân Mậu nghe vậy liền sửng sốt, ngón tay anh co rụt lại, buông tay vịn ra: "Vậy cô vịn vào đi."
“Thật sự không cần đâu, anh cứ vịn đi.”
Sở Trĩ Thủy đem tay anh ấn lên tay vịn lân nữa, còn tỉ mỉ ấn những ngón tay về vị
trí, trở về trạng thái năm ngón tay đang nắm chặt, sợ trái tim của anh sẽ ngừng đập. Đâu ngón tay của cô rất ấm áp, lòng bàn tay lại mềm mại tinh xảo, lúc lướt qua mu bàn tay lạnh lẽo của anh liên mang theo một chút hơi ấm, nhiệt độ từ nơi tiếp xúc giống như nước nóng lan tỏa, ngay lập tức khiến anh phân tâm, cũng giảm bớt trạng thái căng thẳng.
Cô nghiêm túc đặt ngón tay anh trở về, nhưng khi anh nghe được lời nói của cô, thiếu chút nữa đã trở tay nắm lấy tay cô.
Còn tưởng rằng là để anh nắm lấy tay cô.
Ban đâu anh có chút kinh ngạc, hiện tại lại có chút ngẩn ngơ, cuối cùng biến thành cảm giác tiếc nuối. Tân Vân Mậu chỉ cảm thấy trong ngực của mình như đang có dung nham chảy quanh, bản thân lại giống như núi lửa vẫn chưa phun trào, chỉ có thể để nhiệt độ cao bốc hơi trong cơ thể. Anh mím môi, lần này ánh mắt anh không còn nhìn thẳng nữa mà ngược lại nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn cảnh vật đang dần dần biến nhỏ bên dưới, xua đi cảm giác kỳ lạ khó tả trong lòng.
Không thể mở miệng nói chuyện, giống như núi lửa nứt ra một khe hở, dung nham nóng bỏng lập tức bùng phát dữ dội.
Sở Trĩ Thủy thấy anh đang nghiêng đầu, khuyên nhủ: "Nếu thật sự không thoải mái thì có thể ngủ một lát."
Sở Trĩ Thủy cũng nhận ra sự khác thường của anh, nhiệt độ cơ thể của Tân Vân Mậu thường lạnh hơn một chút, nhưng ngón tay đang nắm chặt hai bên tay vịn của anh thỉnh thoảng sẽ chạm vào cánh tay cô, lộ ra vùng da đang nóng lên một cách khó hiểu.
Anh ậm ự: "Ừm."
Một lát sau, máy bay đi vào tầng bình lưu, không còn cảm giác xóc nảy nữa. Cảm giác khó chịu ban đầu của Tân Văn Mậu cũng biến mất, còn có tâm trạng thưởng thức bầu trời trong xanh và tầng mây dày bên ngoài ô cửa sổ nhỏ.
Sở Trĩ Thủy ngồi bên cạnh lối đi, đặc biệt nhường cho anh chỗ ngồi bên cửa sổ, chẳng qua cô cảm thấy anh sẽ hứng thú với bầu trời.
Tân Vân Mậu tựa đâu vào cửa sổ, anh nhìn bầu trời xanh phía xa và biển mây trắng như tuyết, thành phố Hoài Giang bên dưới đã biến mất từ lâu, mặt đất bị bức màn mây trắng khổng lô che phủ, lần đầu tiên anh sinh ra nhận thức thật sâu đối với thiên địa.
Rời xa vùng đất rộng lớn nơi anh không từ bất cứ điều gì, hóa ra trên bầu trời còn có cảnh tượng như vậy, có điêu con người, chim muông và dã thú bình thường đều không thể dừng chân.
Thật khó để tưởng tượng rằng chuyện này lại do con người không có yêu khí làm ra.
“Phát minh của nhân loại có chút thú vị.”
Tân Vân Mậu rũ mắt, anh đem bầu trời xanh và những đám mây bồng bềnh thu hết vào mắt, nhẹ giọng nói câu này. Sở Trĩ Thủy nắm bắt rõ ràng những lời này, trong lòng cô trở nên mềm mại, đột
nhiên lại cảm thấy vinh dự, cười nói: "Cảm ơn anh đã khen."
Anh nói có chút thú vị thì chính là rất thú vị. Yêu quái phong thần không gì không làm được nói điều này, đó nên là một sự khẳng định cực cao về xã hội loài người.
Từ Hoài Giang đến Đan Sơn, phải mất một thời gian bay dài.
Sau khi Tân Vân Mậu ngắm nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ xong, lại bị màn hình nhỏ cách đó không xa thu hút. Trong cabin luôn chiếu một vài video để những hành khách đang nhàm chán giết thời gian. Thường là phim tài liệu hoặc là phim giới thiệu về Đan Sơn, chương trình phát sóng hôm nay vừa hay là phim tài liệu về thực vật.
Trên màn hình là cảnh quay cận cảnh một chồi non đang từ mặt đất chui lên. Bộ phim tài liệu kết hợp các loài hoa nổi tiếng khác nhau qua bốn mùa, ghi lại những khoảnh khắc tuyệt đẹp khi chúng nở rộ, đồng thời sau đó cũng giới thiệu ý nghĩa phong phú đằng sau mỗi loài hoa nổi tiếng. Bộ phim tài liệu này được làm rất tốt, nghe nói còn đạt được không ít giải thưởng cho nên nó thường xuyên xuất hiện ở nhiều nơi khác nhau.
Cảnh quay tuyệt đẹp rõ nét và cách giảng giải thanh lịch khiến cho không ít người xem hiểu rõ hơn về các loại thực vật.
Tuy nhiên, Tân Vân Mậu càng xem thì biểu tình càng trở nên kỳ lạ, anh nhíu mày, ánh mắt có chút lảng tránh, giống như không dám nhìn thẳng. Có điều màn hình nhỏ lại ở ngay trước mặt, anh chỉ cần ngước mắt lên là có thể nhìn thấy màn hình, muốn tìm cách né tránh cũng không được.
Cuối cùng Tân Vân Mậu không thể ngồi yên, anh quay đâu hỏi Sở Trĩ Thủy: "Tại sao lại chiếu cái này?"
“Để mọi người giết thời gian?”
Sở Trĩ Thủy ngẩng đầu lên, cô nhìn lướt qua màn hình: “Anh không thích sao? Tôi đã xem bộ phim này rồi, trong đó quả thực không có cây trúc, những anh có thể xem đỡ."
Cô hiểu lâm Tân Vân Mậu bởi vì phát hiện không có cây trúc trong phim tài liệu những thực vật nổi tiếng trong nhân loại cho nên lại bắt đầu tức giận, cho rằng có mắt không tròng, muốn bất bình vì bản thân.
Tân Vân Mậu nghẹn họng nhìn cô, không ngờ rằng cô đã từng xem bộ phim này, thậm chí cũng không ngờ rằng cô lại nói không có cây trúc!
Tân Vân Mậu bởi vì giọng điệu bình tĩnh của cô mà bị tác động sâu sắc, anh ngạc nhiên liếc nhìn cô từ trên xuống dưới, trong lúc nhất thời anh không biết phải nói gì, muốn nói lại thôi: “Các cô ở trước mặt công chúng xem cái này à...”
"Trước công chúng nên mới xem cái này đó, trước công chúng không thể xem cái này à?"
Anh cảm thấy bên tai đang nóng lên, mặt đỏ bừng nghi ngờ hỏi: "... Xem loại chuyện bẩn thỉu như vậy à?"
"Ha?"
Sở Trĩ Thủy kinh dị quay đầu nhìn anh, lúc này mới thấy gương mặt anh đây xấu hổ và tức giận, cô lập tức cảm thấy mình như bị lửa đốt, vừa định cao giọng phản bác lại, nhưng nhớ đến mình đang ở nơi công cộng, nên nhanh chóng nghiến răng và giảm âm lượng xuống: "Anh đang nói cái gì vậy? Loại chuyện này!?"
Chuyện này thì có gì bẩn thỉu!?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.