Tôi Muốn Lười Nhác Ở Cục Yêu Quái
Chương 146:
Giang Nguyệt Niên Niên
28/10/2023
Bởi vì dòng người trong chợ quá đông, bọn họ vừa cách ra một chút liên có người chen qua, không thể đi gần lại như lúc mới vào. Sở Trĩ Thủy đang cúi đâu xem hạt giống, đột nhiên cảm thấy bên cạnh có người đột nhiên chen vào.
Người đàn ông nọ khoảng hai mươi ba mươi tuổi, có nước da ngăm đen, lông mày rậm, mắt to, nói chuyện vô cùng hào khí, niềm nở chào hỏi khách hàng nói: "Quý khách muốn tìm gì? Đến Đan Sơn thì phải xem nhân sâm, xem mấy cái đó là lãng phí thời gian đấy!"
"Cám ơn, tôi là muốn lãng phí thời gian."
Sở Trĩ Thủy vừa nghe được lời này liên hiểu được ý đô của đối phương, chẳng qua là muốn lừa cô mua nhân sâm.
Ông chủ của những cửa hàng rong này đều là người có tài ăn nói, nếu không cẩn thận sẽ bị bọn họ dụ đến mê man, nếu không sẽ không có biển cảnh báo trước cửa.
Có thể cô giống khách du lịch từ nơi khác đến cho nên mới bị đối phương nhắm tới.
Anh chàng da đen không hề khó chịu khi bị từ chối, tiếp tục nói: "Ai da, cô nói chuyện thật là thú vị! Nếu không thì cô đang tìm cái gì, tôi sẽ giúp cô tìm. Gian hàng của chúng tôi ở đằng kia cũng có bán các loại hạt giống!"
“Cảm ơn, tôi thật sự không cần.” Sở Trĩ Thủy nghi ngờ chính mình quá tốt bụng, cho nên bị người bán hàng địa phương lôi kéo.
"Đừng khách khí, để tôi dẫn cô đi xem thử, có đủ các loại đô..."
Đúng vào lúc này, một giọng nam lạnh lẽo thấu xương vang lên bên cạnh: "Sư phụ của cậu chưa từng dạy cho cậu đừng tùy tiện đến gần tín đô của người khác hay Sao?"
Tiểu gia hỏa da đen nghe được câu này, không hiểu sai rùng mình một cái, vừa quay đâu lại liên nhìn thấy thanh niên tóc đen tuấn tú, trong đám người đang chen chúc nhau có khí chất đặc biệt xuất chúng.
Tân Vân Mậu vòng qua những khách du lịch xung quanh, từ đâu bên kia của chiếc bàn dài đi đến, liên nhìn thấy cảnh tượng trước mặt. Lúc này hai mày của anh nhíu lại, nhiễm đây băng sương, khí thế không ai sánh nổi liếc đối phương, lạnh lùng nói: “Nếu người khác không muốn thì đừng tiếp tục dây dưa, sư phụ của cậu chưa dạy cậu sao?"
Tiểu gia hỏa da đen sửng sốt: "Anh như thế nào lại..." “Sư phụ?” Sở Trĩ Thủy cũng khó hiểu, không hiểu câu nói của Tân Vân Mậu.
Trong khu chợ ồn ào náo nhiệt, chẳng mấy ai để ý đến tình hình xung quanh, bên cạnh đột nhiên xuất hiện một người đàn ông trung niên mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn. Trông anh ta là người nho nhã, nhưng đôi mắt lại hẹp dài, vội vàng kéo tiểu gia hỏa da đen để đối phương đứng sau lưng mình. Tiểu gia hỏa da đen mờ mịt nói: "Sư phụ..."
“Câm miệng.”
Người đàn ông mặc áo Tôn Trung Sơn nhỏ giọng quát, anh ta nhìn về phía Tân Vân Mậu, vội vàng xin lỗi: “Tại hạ là Ngọc Kinh Tử, đứa nhỏ không hiểu chuyện, mong thần quân đừng trách tội.”
“Yên tâm, tôi sẽ không kiếm cậu ta gây phiền toái, nhưng tôi sẽ tìm anh gây phiền toái. Cậu ta không hiểu chuyện vậy anh cũng không hiểu chuyện ư?”
Thái độ của Tân Vân Mậu lạnh lùng xa cách, đôi mắt như hàn băng không tan, lộ ra vẻ sắc lạnh đâm vào xương tủy, chế nhạo nói: "Nếu anh nhận cậu ta làm đô đệ, cũng đừng lâm thành con cháu người khác."
Ngọc Kinh Tử bị dạy dỗ cũng không dám phản bác, cung kính nói: "Làm phiên hai vị rồi. Chúng tôi đang làm ăn ở Đan Sơn, phía trước có một quầy hàng, có thể lấy bất cứ thứ gì hai vị muốn."
Một lúc sau, Ngọc Kinh Tử kéo tiểu gia hỏa da đen rời đi, lúc này Sở Trĩ Thủy mới có cơ hội mở miệng hỏi: "Anh ta là yêu quái sao?"
Ngọc Kinh Tử gọi Tân Vân Mậu là thần quân, đó rõ ràng không phải là xưng hô mà con người sử dụng.
Tân Vân Mậu khinh thường nói: "Đúng vậy, anh ta được người ở đây cúng bái, sau đó thu nhận đô đệ để kiếm tiền, thỉnh thoảng tìm cách thu thập yêu khí." Anh luôn luôn coi thường những yêu quái như Ngọc Kinh Tử, anh không cho rằng bọn họ có năng lực chỉ dẫn cho con người, nói là sư phụ nhưng không nhất định sẽ dạy dỗ. Bản thân còn chưa tu luyện đến đâu thì làm gì có mặt mũi mà dạy cho người khác?
Sở Trĩ Thủy gật đâu hiểu ý, xem ra đây là thế lực giang hồ mà cục trưởng Hồ đã nói, thuộc về bộ phận mà Cục quan sát không dễ nhúng tay vào.
Tân Vân Mậu đuổi Ngọc Kinh Tử và đô đệ đi, trên mặt lộ ra vẻ nghiêm túc, nghiêm túc giáo dục: "Ở nơi xa lạ, không nên tùy tiện nói chuyện với người lạ."
Anh chỉ mới rời khỏi hai bước, không ngờ lại đưa đến người rảnh rỗi.
Sở Trĩ Thủy bất đắc dĩ nói: "Nói lý một chút đi, là anh ta đến nói chuyện với tôi."
Cô đương nhiên sẽ không trả lời, nhưng không thể ngăn đối phương kiếm khách.
“Vậy thì cô cũng không nên trả lời.”
Tân Vân Mậu thấy cô có vẻ không để tâm, anh càng thêm rầu rĩ không vui, nghiêm túc cảnh cáo: “Lỡ như có nguy hiểm thì sao?”
“Nói vài câu sẽ có nguy hiểm sao?”
Người đàn ông nọ khoảng hai mươi ba mươi tuổi, có nước da ngăm đen, lông mày rậm, mắt to, nói chuyện vô cùng hào khí, niềm nở chào hỏi khách hàng nói: "Quý khách muốn tìm gì? Đến Đan Sơn thì phải xem nhân sâm, xem mấy cái đó là lãng phí thời gian đấy!"
"Cám ơn, tôi là muốn lãng phí thời gian."
Sở Trĩ Thủy vừa nghe được lời này liên hiểu được ý đô của đối phương, chẳng qua là muốn lừa cô mua nhân sâm.
Ông chủ của những cửa hàng rong này đều là người có tài ăn nói, nếu không cẩn thận sẽ bị bọn họ dụ đến mê man, nếu không sẽ không có biển cảnh báo trước cửa.
Có thể cô giống khách du lịch từ nơi khác đến cho nên mới bị đối phương nhắm tới.
Anh chàng da đen không hề khó chịu khi bị từ chối, tiếp tục nói: "Ai da, cô nói chuyện thật là thú vị! Nếu không thì cô đang tìm cái gì, tôi sẽ giúp cô tìm. Gian hàng của chúng tôi ở đằng kia cũng có bán các loại hạt giống!"
“Cảm ơn, tôi thật sự không cần.” Sở Trĩ Thủy nghi ngờ chính mình quá tốt bụng, cho nên bị người bán hàng địa phương lôi kéo.
"Đừng khách khí, để tôi dẫn cô đi xem thử, có đủ các loại đô..."
Đúng vào lúc này, một giọng nam lạnh lẽo thấu xương vang lên bên cạnh: "Sư phụ của cậu chưa từng dạy cho cậu đừng tùy tiện đến gần tín đô của người khác hay Sao?"
Tiểu gia hỏa da đen nghe được câu này, không hiểu sai rùng mình một cái, vừa quay đâu lại liên nhìn thấy thanh niên tóc đen tuấn tú, trong đám người đang chen chúc nhau có khí chất đặc biệt xuất chúng.
Tân Vân Mậu vòng qua những khách du lịch xung quanh, từ đâu bên kia của chiếc bàn dài đi đến, liên nhìn thấy cảnh tượng trước mặt. Lúc này hai mày của anh nhíu lại, nhiễm đây băng sương, khí thế không ai sánh nổi liếc đối phương, lạnh lùng nói: “Nếu người khác không muốn thì đừng tiếp tục dây dưa, sư phụ của cậu chưa dạy cậu sao?"
Tiểu gia hỏa da đen sửng sốt: "Anh như thế nào lại..." “Sư phụ?” Sở Trĩ Thủy cũng khó hiểu, không hiểu câu nói của Tân Vân Mậu.
Trong khu chợ ồn ào náo nhiệt, chẳng mấy ai để ý đến tình hình xung quanh, bên cạnh đột nhiên xuất hiện một người đàn ông trung niên mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn. Trông anh ta là người nho nhã, nhưng đôi mắt lại hẹp dài, vội vàng kéo tiểu gia hỏa da đen để đối phương đứng sau lưng mình. Tiểu gia hỏa da đen mờ mịt nói: "Sư phụ..."
“Câm miệng.”
Người đàn ông mặc áo Tôn Trung Sơn nhỏ giọng quát, anh ta nhìn về phía Tân Vân Mậu, vội vàng xin lỗi: “Tại hạ là Ngọc Kinh Tử, đứa nhỏ không hiểu chuyện, mong thần quân đừng trách tội.”
“Yên tâm, tôi sẽ không kiếm cậu ta gây phiền toái, nhưng tôi sẽ tìm anh gây phiền toái. Cậu ta không hiểu chuyện vậy anh cũng không hiểu chuyện ư?”
Thái độ của Tân Vân Mậu lạnh lùng xa cách, đôi mắt như hàn băng không tan, lộ ra vẻ sắc lạnh đâm vào xương tủy, chế nhạo nói: "Nếu anh nhận cậu ta làm đô đệ, cũng đừng lâm thành con cháu người khác."
Ngọc Kinh Tử bị dạy dỗ cũng không dám phản bác, cung kính nói: "Làm phiên hai vị rồi. Chúng tôi đang làm ăn ở Đan Sơn, phía trước có một quầy hàng, có thể lấy bất cứ thứ gì hai vị muốn."
Một lúc sau, Ngọc Kinh Tử kéo tiểu gia hỏa da đen rời đi, lúc này Sở Trĩ Thủy mới có cơ hội mở miệng hỏi: "Anh ta là yêu quái sao?"
Ngọc Kinh Tử gọi Tân Vân Mậu là thần quân, đó rõ ràng không phải là xưng hô mà con người sử dụng.
Tân Vân Mậu khinh thường nói: "Đúng vậy, anh ta được người ở đây cúng bái, sau đó thu nhận đô đệ để kiếm tiền, thỉnh thoảng tìm cách thu thập yêu khí." Anh luôn luôn coi thường những yêu quái như Ngọc Kinh Tử, anh không cho rằng bọn họ có năng lực chỉ dẫn cho con người, nói là sư phụ nhưng không nhất định sẽ dạy dỗ. Bản thân còn chưa tu luyện đến đâu thì làm gì có mặt mũi mà dạy cho người khác?
Sở Trĩ Thủy gật đâu hiểu ý, xem ra đây là thế lực giang hồ mà cục trưởng Hồ đã nói, thuộc về bộ phận mà Cục quan sát không dễ nhúng tay vào.
Tân Vân Mậu đuổi Ngọc Kinh Tử và đô đệ đi, trên mặt lộ ra vẻ nghiêm túc, nghiêm túc giáo dục: "Ở nơi xa lạ, không nên tùy tiện nói chuyện với người lạ."
Anh chỉ mới rời khỏi hai bước, không ngờ lại đưa đến người rảnh rỗi.
Sở Trĩ Thủy bất đắc dĩ nói: "Nói lý một chút đi, là anh ta đến nói chuyện với tôi."
Cô đương nhiên sẽ không trả lời, nhưng không thể ngăn đối phương kiếm khách.
“Vậy thì cô cũng không nên trả lời.”
Tân Vân Mậu thấy cô có vẻ không để tâm, anh càng thêm rầu rĩ không vui, nghiêm túc cảnh cáo: “Lỡ như có nguy hiểm thì sao?”
“Nói vài câu sẽ có nguy hiểm sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.