Tôi Muốn Lười Nhác Ở Cục Yêu Quái
Chương 145:
Giang Nguyệt Niên Niên
28/10/2023
Sau khi rời sân bay, một người một yêu ngồi xe đến khách sạn đã đặt trước. Khách sạn Đan Sơn là do ông chủ Bành đề cử, mỗi năm ông đều ở đây, cách không xa cơ quan kiểm định và địa điểm đấu giá.
Sở Trĩ Thủy ở quầy lễ tân đặt hai phòng, để lại biên lai cho nhân viên, sau đó cùng Tân Vân Mậu trở lại phòng để kiểm tra cơ sở vật chất của khách sạn.
Phòng khách sạn không lớn, bên trong có giường và TV, bàn cà phê và một chiếc ghế dài trong góc, được dọn dẹp khá sạch sẽ.
Đồ dùng vệ sinh trong phòng tắm rất đầy đủ, hơn nữa còn là dầu gội nhân sâm, thể hiện đặc điểm địa phương của Đan Sơn.Sở Trĩ Thủy mở nắp chai, ngửi hương dầu gội, kiểm tra mức độ của sản phẩm cạnh tranh.
“Có vẻ ổn.”
Sở Trĩ Thủy nhìn quanh một vòng: “Nếu anh có cần gì thì đến chỗ tôi mượn, hoặc là chúng ta ra ngoài mua.
Tân Vân Mậu không có bất kỳ hành lý nào, những thứ anh cần cũng không nhiều lắm, lúc nào mua cũng không có vấn đề gì.
Sau khi nghỉ ngơi, Sở Trĩ Thủy gửi một tin nhắn cho ông chủ Bành, biết được buổi tôi đối phương mới đến khách sạn. Cô dựa theo hướng dẫn của đối phương, trước tiên gửi nhân sâm đến cơ quan kiểm định, giao cho nhân viên khóa vào két sắt để bảo quản, sau đó cô mới nhàn rỗi đưa Tân Vẫn Mậu đi vòng quanh. Đường phố ở Đan Sơn không khác mấy thành phố Hoài Giang, có điều vừa hay trùng với cuộc đấu giá nhân sâm Đan Sơn lần thứ 3, trên quảng trường có dựng một khu chợ náo nhiệt, không ít người nhân địa phương tập trung ở đây để bán hàng. Ở đây âm thanh rất ồn ào, hỗn loạn, khác với sự ngay ngắn trật tự ở buổi đấu giá, các loại nhân sâm trực tiếp được đặt trên bàn, bên cạnh có đặt bảng giá rất qua loa.
Ở trong góc có một tấm biển cảnh báo, “Xin hãy tiêu dùng hợp lý và đệ phòng bị lừa gạt”, vô cùng thích hợp với tình hình hỗn loạn ở đây, chỉ kém nói thẳng với du khách rằng “Chạy mau đi!”, điên cuồng thông báo rằng ở đây đều cắt cổ.
Mặc dù vậy, vẫn có rất nhiều khách du lịch trong chợ. Tân Vân Mậu theo sát bên người Sở Trĩ Thủy, thỉnh thoảng còn giúp cô chặn những người qua đường đột ngột đi qua. Ngoại hình và chiều cao của anh rất chói lọi trong đám đông, thường hay có khách du lịch quay đâu lại quan sát anh, nhưng lại bị khí tràng lạnh nhạt người sống đừng quấy rầy của anh xua đuổi.
Đương nhiên Sở Trĩ Thủy sẽ không coi tiền như rác mua nhân sâm ở đây, hiện tại đang là mùa thu hoạch vàng, trên bàn bày đủ loại hạt giống cây trồng, bên cạnh cửa hàng còn có chậu cây, thu hút sự chú ý của cô. Cô đột nhiên nhớ đến căn nhà của mình, lúc đó cô đặc biệt mua một cái sẵn nhỏ, xem như là người thành phố ôm giấc mộng hão huyền về trồng trọt.
Bây giờ, ngày nào cô cũng đi trồng chè, trồng sâm, nhàn rỗi thì trồng rau, nhưng có lẽ cô có thể trồng một số loại hoa đơn giản dễ sống, cũng đâu thể để sân vườn hoàn toàn trống không được.
Sở Trĩ Thủy phân vân nhìn trên bàn, cô muốn lấy một ít hạt giống đặc trưng của Đan Sơn, nhưng cô sợ rằng mang về Hoài Giang sẽ không sống được.
“Cô đang tìm gì vậy?” Tân Vân Mậu lên tiếng dò hỏi, anh nhận ra động tác nhỏ của Sở Trĩ Thủy, theo tầm mắt của cô nhìn lên bàn.
Sở Trĩ Thủy nghe thấy giọng nói của anh, chợt nhớ ra anh cũng coi là chuyên gia, khiêm tốn học hỏi: "Tôi muốn trồng một ít hoa cỏ trong sân, có loại nào dễ sống hay không? Bình thường đi làm không có thời gian chăm sóc, sơ sẩy một chút cũng không chết ấy."
Tân Vân Mậu nhanh chóng trả lời: "Trúc." Sở Trĩ Thủy: "?"
Sở Trĩ Thủy hơi nhướng mày, nghi ngờ hỏi: "Không phải, cái này hình như không thích hợp, đưa ra đề nghị không cần xen lẫn tình cảm cá nhân vào." “Tôi không xen lẫn tình cảm cá nhân.”
Tân Vân Mậu nói rất hùng hồn lý lẽ: “Trúc vẫn luôn đồng hành cùng các học giả và nhà văn, trước đây từng là loại cây phổ biến thường thấy trong nhà. Thà rằng ăn không có thịt còn hơn nhà không có trúc. Cô chưa từng nghe qua à?"
“Được được được, nhà không thể không có trúc. Nhưng cũng không thể chỉ có mỗi trúc, còn có loại cây nào khác trồng được không?”
Sở Trĩ Thủy nghĩ rằng trồng trái cây cũng được, có điều cô không biết nó có dễ thu hút côn trùng hay không.
Tân Vân Mậu khoanh tay tỏ vẻ không hài lòng: "Có cây trúc còn muốn có thêm loại khác à?"
“Vậy nếu tôi muốn ăn trái cây thì sao?”
Sở Trĩ Thủy ôn tồn nói: “Cũng đâu thể gặm trúc được, tôi đâu phải gấu trúc đâu.”
Tân Vân Mậu vừa nghe cô muốn ăn, lúc này mới thu hồi cơn giận, anh quay đâu nhìn xung quanh, nói: "Tôi qua bên kia nhìn thử, cô muốn ăn gì?"
"Có đặc sản Đan Sơn hay không?"
"Tôi kiếm thử xem."
Cái bàn ở tiệm này rất dài, trên đó bày đủ các loại hạt giống, bên dưới có một tấm biển rất nhỏ ghi rõ đó là hạt gì. Sở Trĩ Thủy và Tân Vân Mậu một trái một phải, mỗi người nhìn thử hai phía, tìm kiếm hạt giống thực vật hữu ích.
Sở Trĩ Thủy ở quầy lễ tân đặt hai phòng, để lại biên lai cho nhân viên, sau đó cùng Tân Vân Mậu trở lại phòng để kiểm tra cơ sở vật chất của khách sạn.
Phòng khách sạn không lớn, bên trong có giường và TV, bàn cà phê và một chiếc ghế dài trong góc, được dọn dẹp khá sạch sẽ.
Đồ dùng vệ sinh trong phòng tắm rất đầy đủ, hơn nữa còn là dầu gội nhân sâm, thể hiện đặc điểm địa phương của Đan Sơn.Sở Trĩ Thủy mở nắp chai, ngửi hương dầu gội, kiểm tra mức độ của sản phẩm cạnh tranh.
“Có vẻ ổn.”
Sở Trĩ Thủy nhìn quanh một vòng: “Nếu anh có cần gì thì đến chỗ tôi mượn, hoặc là chúng ta ra ngoài mua.
Tân Vân Mậu không có bất kỳ hành lý nào, những thứ anh cần cũng không nhiều lắm, lúc nào mua cũng không có vấn đề gì.
Sau khi nghỉ ngơi, Sở Trĩ Thủy gửi một tin nhắn cho ông chủ Bành, biết được buổi tôi đối phương mới đến khách sạn. Cô dựa theo hướng dẫn của đối phương, trước tiên gửi nhân sâm đến cơ quan kiểm định, giao cho nhân viên khóa vào két sắt để bảo quản, sau đó cô mới nhàn rỗi đưa Tân Vẫn Mậu đi vòng quanh. Đường phố ở Đan Sơn không khác mấy thành phố Hoài Giang, có điều vừa hay trùng với cuộc đấu giá nhân sâm Đan Sơn lần thứ 3, trên quảng trường có dựng một khu chợ náo nhiệt, không ít người nhân địa phương tập trung ở đây để bán hàng. Ở đây âm thanh rất ồn ào, hỗn loạn, khác với sự ngay ngắn trật tự ở buổi đấu giá, các loại nhân sâm trực tiếp được đặt trên bàn, bên cạnh có đặt bảng giá rất qua loa.
Ở trong góc có một tấm biển cảnh báo, “Xin hãy tiêu dùng hợp lý và đệ phòng bị lừa gạt”, vô cùng thích hợp với tình hình hỗn loạn ở đây, chỉ kém nói thẳng với du khách rằng “Chạy mau đi!”, điên cuồng thông báo rằng ở đây đều cắt cổ.
Mặc dù vậy, vẫn có rất nhiều khách du lịch trong chợ. Tân Vân Mậu theo sát bên người Sở Trĩ Thủy, thỉnh thoảng còn giúp cô chặn những người qua đường đột ngột đi qua. Ngoại hình và chiều cao của anh rất chói lọi trong đám đông, thường hay có khách du lịch quay đâu lại quan sát anh, nhưng lại bị khí tràng lạnh nhạt người sống đừng quấy rầy của anh xua đuổi.
Đương nhiên Sở Trĩ Thủy sẽ không coi tiền như rác mua nhân sâm ở đây, hiện tại đang là mùa thu hoạch vàng, trên bàn bày đủ loại hạt giống cây trồng, bên cạnh cửa hàng còn có chậu cây, thu hút sự chú ý của cô. Cô đột nhiên nhớ đến căn nhà của mình, lúc đó cô đặc biệt mua một cái sẵn nhỏ, xem như là người thành phố ôm giấc mộng hão huyền về trồng trọt.
Bây giờ, ngày nào cô cũng đi trồng chè, trồng sâm, nhàn rỗi thì trồng rau, nhưng có lẽ cô có thể trồng một số loại hoa đơn giản dễ sống, cũng đâu thể để sân vườn hoàn toàn trống không được.
Sở Trĩ Thủy phân vân nhìn trên bàn, cô muốn lấy một ít hạt giống đặc trưng của Đan Sơn, nhưng cô sợ rằng mang về Hoài Giang sẽ không sống được.
“Cô đang tìm gì vậy?” Tân Vân Mậu lên tiếng dò hỏi, anh nhận ra động tác nhỏ của Sở Trĩ Thủy, theo tầm mắt của cô nhìn lên bàn.
Sở Trĩ Thủy nghe thấy giọng nói của anh, chợt nhớ ra anh cũng coi là chuyên gia, khiêm tốn học hỏi: "Tôi muốn trồng một ít hoa cỏ trong sân, có loại nào dễ sống hay không? Bình thường đi làm không có thời gian chăm sóc, sơ sẩy một chút cũng không chết ấy."
Tân Vân Mậu nhanh chóng trả lời: "Trúc." Sở Trĩ Thủy: "?"
Sở Trĩ Thủy hơi nhướng mày, nghi ngờ hỏi: "Không phải, cái này hình như không thích hợp, đưa ra đề nghị không cần xen lẫn tình cảm cá nhân vào." “Tôi không xen lẫn tình cảm cá nhân.”
Tân Vân Mậu nói rất hùng hồn lý lẽ: “Trúc vẫn luôn đồng hành cùng các học giả và nhà văn, trước đây từng là loại cây phổ biến thường thấy trong nhà. Thà rằng ăn không có thịt còn hơn nhà không có trúc. Cô chưa từng nghe qua à?"
“Được được được, nhà không thể không có trúc. Nhưng cũng không thể chỉ có mỗi trúc, còn có loại cây nào khác trồng được không?”
Sở Trĩ Thủy nghĩ rằng trồng trái cây cũng được, có điều cô không biết nó có dễ thu hút côn trùng hay không.
Tân Vân Mậu khoanh tay tỏ vẻ không hài lòng: "Có cây trúc còn muốn có thêm loại khác à?"
“Vậy nếu tôi muốn ăn trái cây thì sao?”
Sở Trĩ Thủy ôn tồn nói: “Cũng đâu thể gặm trúc được, tôi đâu phải gấu trúc đâu.”
Tân Vân Mậu vừa nghe cô muốn ăn, lúc này mới thu hồi cơn giận, anh quay đâu nhìn xung quanh, nói: "Tôi qua bên kia nhìn thử, cô muốn ăn gì?"
"Có đặc sản Đan Sơn hay không?"
"Tôi kiếm thử xem."
Cái bàn ở tiệm này rất dài, trên đó bày đủ các loại hạt giống, bên dưới có một tấm biển rất nhỏ ghi rõ đó là hạt gì. Sở Trĩ Thủy và Tân Vân Mậu một trái một phải, mỗi người nhìn thử hai phía, tìm kiếm hạt giống thực vật hữu ích.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.