Tôi Muốn Lười Nhác Ở Cục Yêu Quái

Chương 148:

Giang Nguyệt Niên Niên

28/10/2023

"Không Tàn là bước ngoặc linh hồn của Long Thần, có người nói hắn ở nơi này gặp được một người, cũng là bắt đâu cho sự sa đọa của hắn."

Ngọc Kinh Tử liếc mắt nhìn đô đệ của mình một cái: "Nhưng tình hình cụ thể chúng ta không biết."

Anh ta hận rèn sắt không thành thép: "Tóm lại nếu gần đây có gặp phải hai vị kia, con cứ đi vòng qua cho ta, đừng gây chuyện!"

Lâm Nhạc vội vàng đáp ứng.

Chạng vạng tối dân, khu chợ náo nhiệt mãi cho đến tận tối mới ngừng, Sở Trĩ Thủy và Tân Vân Không không tìm được bao nhiêu hạt giống, định ăn cơm ở ngoài sau đó mới trở về khách sạn nghỉ ngơi.

Tân Vân Mậu bắt bẻ khảy khảy những hạt giống trong tay, anh đưa lại chúng cho

Sở Trĩ Thủy và đề nghị: "Nếu cô thực sự muốn hạt giống, đợi đến khi về Hoài Giang tôi có thể tìm cho cô, hạt giống ở đây rất bình thường."

“Hoài Giang có hạt giống chất lượng cao à?” Sở Trĩ Thủy nghi ngờ hỏi: “Anh tìm ở đâu?”

“Tôi tự có cách.”

Tân Vân Mậu hơi nâng cằm lên: “Những loại cây khác thì tôi không biết, nhưng trúc nhất định là chất lượng cao.”



"... Chúng ta có thể đừng tận dụng mọi thứ để đẩy mạnh tiêu thụ được không?" Sở Trĩ Thủy cho rằng Tân Vân Mậu vẫn sợ tiểu gia hỏa da đen tiếp tục dây dưa, cho nên anh mới đưa ra lời khuyên bất kỳ chỗ nào, thỉnh thoảng nhắc nhở cô một phen.

Ngày hôm sau, tổ đi công tác của bộ phận phát triển kinh tế chính thức bận rộn, bọn họ gặp lại ông chủ Bành ở cơ quan thẩm định nhân sâm.

Đã lâu không gặp, sắc mặt của ông chủ Bành càng ngày càng hồng hào, như người có chuyện vui nên tâm trạng thoải mái, ông ân cần chào hỏi: "Tiểu Sở, Tiểu Tân, đã lâu không gặp!"

Sở Trĩ Thủy lễ phép nói: "Đã lâu không gặp, xem ra gần đây công ty của ông rất thuận lợi, trông khí sắc của ông còn tốt hơn lần trước chúng ta gặp nhau."

"Trong thời gian này tôi đang bận rộn với các đơn đặt hàng, thật sự có một chút thành tích, nên đến đây để thu thập nhân sâm."

Ông chủ Bành thở dài: “Công việc có nhiều cơ hội nhưng nhân sâm chất lượng tốt lại ít ỏi. Trước đây tôi không thường đến phiên đấu giá Đan Sơn. Bây giờ cho dù quy mô lớn hay nhỏ, tất cả đều phải đến xem, có điêu nhân sâm tốt lại không đủ."

Hội đấu giá ở Đan Sơn có quy mô trung bình, là một sự kiện thường xuyên hàng năm, số lượng nhân sâm xuất hiện là có hạn. Nếu là nhân sâm trăm năm tuổi hoặc nhân sâm rừng nặng hơn trăm gam, một khi tin tức được thả ra liên rất khó tin, chỉ xuất hiện trong các cuộc đấu giá lớn.

Ông chủ Bành: "Chất lượng nhân sâm của mọi người rất tốt, nếu may mắn, không chừng có thể được đánh giá là Nhân sâm vương'. Tôi nhớ rằng 'Nhân sâm vương năm ngoái cũng tương tự như vậy. Tất nhiên, còn còn phải xem nhân sâm do người khác mang đến như thế nào nữa.”

Sở Trĩ Thủy: "Còn có 'Nhân sâm vương' sao?"

"Đúng vậy, sau khi hội đấu giá và cơ quan thẩm định bàn bạc sẽ quyết định, 'Nhân sâm vương' sẽ được chú ý hơn những nhân sâm khác, càng dễ dàng lấy được giá cao, tương đương với việc mang lại một số hiệu ứng tuyên truyền."



"Thì ra là vậy."

Ông chủ Bành đã kinh doanh nhân sâm nhiều năm, đương nhiên hiểu biết đủ mọi con đường. Ông đã tham gia quá nhiều cuộc đấu giá, hiện tại liền thích tự tay làm, cho nên sau khi trở thành ông chủ liên đến đó.

Nhân sâm là công việc chính của ông chủ Bành, nhưng xem như là công việc phụ

của Cục quan sát. Sau khi bọn họ nói về nhân sâm xong liền bắt đầu nói về những thứ khác. “Tiểu Sở, Tiểu Tân, không phải lúc trước ở Ngân Hải hai người đã từng giúp tôi chuyện này sao?” Ông chủ Bành ẩn ý nói: “Sau này tôi mới phát hiện có rất nhiều người rơi vào tình trạng này, đặc biệt là ở Đan Sơn có rất nhiều.”

Tân Vân Mậu nhướng mày: "Ông đã từng gặp người ký kết hiệp nghị?"

“Đúng vậy, rất nhiều người đã làm ăn với tôi, trên người hoặc nhiều hoặc ít đêu dính dáng!”

Ông chủ Bành kinh ngạc cảm thán: “Tôi còn thắc mắc tại sao vận may của bọn họ lại tốt đến lạ như vậy, đi một vòng thì tôi đã thua ngay từ vạch xuất phát”.

Ông chủ Bành đã cẩn thận nhiều năm, xem như một chuyên gia nhân sâm lớn, nhưng cũng gặp nhiều người phát tài bất chính, có điều ông chưa từng có loại may mắn như vậy. Sau khi ông ký kết hiệp nghị với một nhân sẫm ấu tể, ông mới mở ra cánh cửa đến thế giới mới, biết được rất nhiều điều mà trước đây ông chưa biết.

“Không tính là thua.”

Tân Vân Mậu trầm ngâm vài giây, nói: “Suy cho cùng dính líu đến những điều này là một chuyện xui xẻo, ông có thể ký kết hiệp nghị là vì người tốt có kết quả tốt, có rất nhiều người xấu dẫn đến xấu kết quả, hiệp nghị của bọn họ còn đi xa hơn ông nhiều."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tôi Muốn Lười Nhác Ở Cục Yêu Quái

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook