Tôi Muốn Lười Nhác Ở Cục Yêu Quái

Chương 160:

Giang Nguyệt Niên Niên

28/10/2023

Kim Du thấy đối phương mặt đầy thương xót, vội vàng bổ sung: “Trừ mùa đông lạnh lẽo ra bình thường cũng không tệ đến thế, vùng lân cận cũng không có xe buýt, đây cũng được coi là một cách khá nhanh rồi.”

“Đây không phải thứ con người trải qua...” Sở Trĩ Thủy sửa miệng: “Không đúng, đây không phải tháng ngày yêu quái sống, cô đã thích ứng triệt để nỗi mới cảm thấy không sao.Nếu đã có nước ấm luộc ếch, vậy nước ấm luộc cá cũng rất bình thường.

Giao thông công cộng của vùng lân cận cục quan sát Hoài Giang không thuận tiện là chuyện Sở Trĩ Thủy đã biết từ lâu, vì vậy cô bị ép lái xe đi làm về nhà, lúc mới vào cục còn cân nhắc vấn đề bảo dưỡng xe. Lúc Trần Châu Tuệ đến thực tập, cô ấy chạy xe đạp đến, căn nhà biệt lập và cục quan sát có đường chính liên thông, một đường chạy đi cũng như rèn luyện sức khỏe.

Nhà Kim Du thuê không ở cùng phía với nhà Trần Châu Tuệ, hơn nữa cô ấy còn không biết chạy xe đạp, cuối cùng chỉ có thể bơi vềSở Trĩ Thủy đỡ trán: “Khoan, các nhân viên khác trong cục đi lại thế nào?

Tôi cứ tưởng các cô có năng lực dịch chuyển.”

Dịch chuyển tức thời của Tân Vân Mậu làm cô nảy sinh hiểu lầm với yêu quái, cứ cảm giác toàn bộ yêu quái trên thiên hạ đều nên như vậy.

“Dịch chuyển tức thời cô nói là áo choàng trấn yêu của bộ phận quan sát nhỉ?” Kim Du giải thích nói: “Áo choàng trấn yêu chỉ có hiệu quả trong phạm vi trực thuộc cục quan sát, hơn nữa chỉ có yêu quái của bộ phận quan sát mới có, yêu quái phụ trách nhân sự, làm công việc tài vụ đều không có. Nếu chạy đến nơi ngoài trực thuộc cục quan sát, ví dụ như cục trưởng Hồ đi công tác ở Ngân Hải, vẫn cần mua vé máy bay vượt qua phạm vi của cục Hoài Giang rồi.”

Bốn cục quan sát lớn đều có phạm vi trực thuộc, dĩ nhiên cũng tồn tại vấn đề xa gần. Chính vì vậy, thế lực giang hồ thành phố của thành phố giáp ranh vùng trực thuộc như Đan Sơn vẫn vẫn khá mạnh, các yêu quái giống như Ngọc Kinh Tử sẽ thích sống ở đó, chủ yếu là cục quan sát rất ít khi đặt chân vào.

“Tôi cũng không biết họ đi về thế nào, hình như nhà anh Ngưu cách đây khá gần, anh ấy vào cục sớm hơn tôi lâu lắmcòn làm nghề tay trái kiếm ra tiền.Kim Du suy tư“Có những yêu quái có thiên phú gần như rất tiện lợi, thiên phú của tôi là nước bọt xóa ký ức, không giúp ích gì cho việc về nhà”

Thiên phú của yêu quái có liên quan với bản thể, dựa vào mỗi loại thiên tính khác nhau, chỉ có hấp thu yêu khí không ngừng thì năng lực mới có thể càng ngày càng mạnhLão Bạch chỉ có năng lực đào hố đất, lúc đầu ném lại Tiểu Hoàng và Tiểu Hắc ở vườn trà, thuận lợi trốn đi dưới tầm nhìn của Tân Vân Mâu

Lúc trước Tân Vân Mậu tự kiêu cực kỳ, chính là do thiên phú của anh nhiều, có thể treo yêu quái khác lên mà đánh. Thời gian hóa hình người của Kim Du không đủ lâu, cộng thêm lý lịch làm việc ở cục còn kém, cô ấy thuộc nhóm yêu quái mới làm việc, tất nhiên sống khá vất vả.

“Nói vậy có lẽ các yêu quái khác cũng có tình huống tương đồng.” Sở Trĩ Thủy điềm nhiên gật đầu: “Được, tôi nói với cục trưởng Hồ một tiếng, đây cũng không phải chuyện có thể quyết định ngay được.” Sở Trĩ Thủy có quyền ưu tiên phát biểu ý kiến trong việc xây dựng cục, nhưng chỉ có thể báo cáo kiến nghị lên cấp trên, không thể lập tức quyết định, còn phải trưng cầu ý kiến của nhân viên. Chỉ cần cô báo cáo lên một ý kiến, thì không cần bị tỏ ý hay ám chỉ tiếp nữa, dĩ nhiên quả bóng sẽ được đá qua cho cục trưởng Hồ.

Cô vẫn luôn dây dưa chuyện này đến giờ, chỉ là vì không nghĩ được phương án thích hợp, ký túc xá nhân viên cực kỳ thực dụng, không giống như bãi cát biển lớn vô lý, chi bằng báo chuyện này lên trên.

Hồ Thần Thụy biết chuyện này xong, ông ấy cũng không quyết định ngay, mà nói rằng phải tìm thời gian mở đại hội toàn cục để thương lượng.

Trong văn phòng, Sở Trĩ Thủy ăn cơm từ nhà ăn quay lại, lúc vào phòng thì phát hiện mình bị chiếm chỗ ngồi. Tân Vân Mậu ở trong văn phòng một mình, anh ngồi trên vị trí của cô, khoanh tay, vai chống lên thành ghế, hờ hững xoay ghế, thấy cô đi vào thì mặt không biến sắc quét mắt nhìn cô. Ánh sáng mặt trời từ ngoài cửa sổ chiếu vào, bị khung cửa sổ cắt ra thành từng vệt sáng và tối trên người anh.

“Anh muốn ngủ trưa sao?” Sở Trĩ Thủy tùy miệng hỏi, cô luyện mãi thành quen với việc anh làm tu hú chiếm tổ, đứng cạnh bàn cầm văn kiện sản phẩm mới, chuẩn bị đến chỗ anh ngồi tạm một lát.

Tân Vân Mậu không trả lời lại, anh nhìn cô định đi đến bàn phía sau, đột nhiên giơ chân dài lên cản đường cô đi.

Sở Trĩ Thủy: “”



Cô không nâng chân lên bước qua, mà di chuyển qua bên cạnh hai bước, định lãng tránh cây trúc vướng víu này.

Nhưng Tân Vân Mậu lại không chịu thôi, anh hơi dùng lực cánh tay, ghế xoay trượt theo, tiếp tục như cây khô ngã xuống cản đường cô.

Lần này Sở Trĩ Thủy tin anh cố ý thật rồi, không kiềm được cau mày nói: “Sao anh giống y như học sinh tiểu học vậy?”

Vậy mà lại cản đường không cho đi, tránh xa anh rồi mà anh vẫn không tha.

“Lát thì là du lịch, lát thì là xây lầu, cô cũng bận thật đó.” Cuối cùng Tân Vân Mậu cũng mở miệng, anh chống đầu bằng một tay, nghiêng mắt đánh giá cô, mặt mày lạnh lùng, nói chuyện lại kỳ lạ, như có ý chế giễu cô mà nói: “Sao cô đối xử với ai cũng tốt như vậy?”

Cô vừa dẫn anh đi Đan Sơn xong, quay về thì xây nhà cho con cá kia, còn không chậm trễ chuyện nào, sắp xếp mọi việc rõ ràng. Sở Trĩ Thủy: “...” Này là muốn khai chiến nữa đấy à.

Cô thấy anh tái phát bệnh cũ, bình tĩnh nói: “Cảm ơn, cũng không có tốt như anh khen.”

Tân Vân Mậu: “”

Tân Vân Mậu không thể tin được: “Tôi là ý này hả?”

Cô còn coi lời này là lời khen cô! Sở Trĩ Thủy ho nhẹ hai tiếng, hàm súc nói: “Cách nói chuyện này không phải học anh đâu mà.”

Gà nói chuyện với vịt, miễn cưỡng phụ họa, phân kỳ ngẫu nhiên, hiển nhiên cô đã tiếp thu được thần quân chân truyền, nói chuyện hơi tự tin chút mà thôi.

Tân Vân Mậu thấy cô muốn mượn gió bẻ măng chấm dứt chuyện này, lập tức anh không đồng ý, hỏi thẳng: “Tại sao muốn xây nhà cho cô ta?” Sở Trĩ Thủy đối diện với ánh mắt oán niệm của anh, tốt tính giải thích: “Không phải xây nhà cho cô ấy, chỉ là đề nghị lên cục, cân nhắc đến việc đi lại khó khăn của nhân viên, có thể trù bị xây dựng ký túc xá.”

Hôm ấy cô và Kim Du rãnh rỗi tán gẫu, khi đó anh không có mặt trong phòng, cũng không biết từ đâu biết được.

Lại nói, đại hội toàn cục còn chưa mở, chuyện chưa đâu vào đâu, sao nghe giống như cô vì Kim Du xây dựng nhà cửa rầm rộ, cứ như hôn quân phóng hỏa hí chư hầu trong lịch sử.

“Một con cá bơi về bơi đi có gì đáng để đau lòng chứ?” Tân Vân Mậu cau mày, gương mặt anh lộ rõ vẻ xem thường, giọng điệu chanh chua nói: “Cá bơi trong nước không phải rất bình thường sao.”

Anh chỉ không hiểu cá bơi lội có gì kỳ lạ đâu, trước khi hóa hình người con cá nào cũng phải bơi, lúc ấy cũng đấu chú trọng đến độ ấm của nước bốn mùa.

“Câu này là anh nói.” Sở Trĩ Thủy trừng mắt nhìn anh, như bất mãn giọng điệu của anh, phản bác nói: “Vậy anh ở trong sân cũng chẳng làm sao, cây trúc bị dầm mưa không phải rất bình thường sao, ký túc xá cũng không phải chỉ cho mình cô ấy ở, anh cũng có một nơi đặt chân chứ không như trước nữa.”

Tân Vân Mậu không ngờ cô lại nói vậy, vậy mà mình cũng được bao gồm trong đó. Anh tạm dừng vài giây, sững sờ nói: “Tôi cũng ở sao?”



“Anh đừng ở nữa, anh ở trong sân.” Sở Trĩ Thủy không vui nói: “Vốn dĩ nói nếu có ký túc xá thật, tôi nhường phòng tôi cho anh.”

Lúc trước Sở Trĩ Thủy không nghĩ tới vấn đề ở ký túc xá của Tân Vân Mậu, cô đi công tác hai lần với anh mới nhận ra anh có thể ngủ trong phòng, chứ không cần phải chạy ra bên ngoài nằm đất đắp chân trời.

Anh ngủ rất nông, hoặc là nói không cần ngủnghỉ ngơi chỉ là con đường giết thời gian của anh mà thôiTác dụng quang hợp là sở thích hứng thú của anh, phơi nắng làm anh cảm thấy thoải máicho nên vẫn luôn ở dưới gốc cây trong sânBan ngày và ban đêm không có khác biệt quá nhiều đối với yêu quái phong thần như anh, việc nghỉ ngơi hiện tại chỉ là thói quen lưu lại từ những ngày làm cây trúc chưa hóa hình người thôi.

Kim Du không có điều kiện cải thiện cuộc sống, anh không có suy nghĩ cải thiện cuộc sống, vì không cần thiết, bởi vậy không để ý. Anh thờ ơ với môi trưởng thế giới ngoài kia, thật sự giống như thực vật, mãi mãi ở nơi mình sinh trưởng, thậm chí lười động chân di chuyển vị trí

Nhân viên ở ký túc xá đầu tiên phải là nhân viên của cụcthường chiếu theo cấp bậc nhân viên để phân chia phòng. Tân Văn Mậu không nằm trong biên chế của cục, Sở Trĩ Thủy không chắc về tình hình của anh, cô nghĩ nếu không sắp xếp được thì nhường phòng mình cho anh, dù sao đi nữa chắc chắn cô phải về nhà ởđể anh khỏi phải nhớ nhung cái sân nhà của anh

Bộ phận phát triển kinh tế có hai hộ khó khăn về nơi ở vậy cô báo lên kiến nghị xây ký túc xá chẳng phải bình thường sao? Nào biết anh còn đột nhiên ghen ăn tức ở.

Tân Vân Mậu vừa nghe cô muốn nhường phòng ký túc xá cho mình, bỗng nhiên anh không giận nổi nữa, im lặng suy ngẫm thật lâu mới thấp giọng hỏi thăm: “...Vậy khi nào cô đưa chìa khóa ký túc xá cho tôi?”

“Không có chìa khóa ký túc xá nữakhông xây ký túc xá nhân viên nữa, đổi thành bãi cát biển lớn rồi.Sở Trĩ Thủy cười như không cười, cô chế giễu một tiếng, cao giọng uy hiếp nói“Anh đã uống nước suối rồi, chắc chưa uống qua nước biển, để cây trúc đất liền bớt chút khí đất ngấm nhiều khí biển chút.”

Dù sao đi chăng nữa anh cũng không để ý môi trường, dứt khoát trồng anh vào trong nước biển. Bên biển có rừng cây đỏ trong cục có rừng cây trúc. Tân Vân Mậu nghe cô nói lời giận lẫy, anh bị thanh thế làm cho khiếp sợ, vừa lén nhìn cô vừa bĩu môi, ngay cả âm lượng cũng yếu đi“Cô hung dữ thật.”

Sở Trĩ Thủy không khách sáo đáp trả“Anh làm đỏm thật.

Tân Vân Mậu: “?

Thần quân sau khi hóa hình người, nghe qua vô số đánh giá về anh của yêu quáinhưng vẫn lần đầu bị người ta công khai nói mình làm đỏm!

Tân Vân Mậu trừng to mắt, dung mạo anh tuấn của anh hiện tại lộ rõ vẻ ngạc nhiên, giống như hoàn toàn không hiểu đánh giá của cô

Cô thấy gương mặt anh đầy đầy vẻ kinh ngạc thì càng táo tợn hơn, cố ý chê anh: “Làm đỏm, quá là làm đỏm.

Vậy mà còn dáng vẻ đáng thương nói cô hung dữ, anh đây chẳng phải làm đỏm thì là gì? Cô cũng không nói ra được ngữ khí này đấy.

Anh suýt ngồi không vững, tức giận nói: “Làm đỏm chỗ nào”

“Xây ký túc xá thì muốn ghen tức, nói anh còn chê tôi dữ, từ ngày đến đêm yêu khí cực nhiều, lúc nhỏ tôi còn không õng ẹo bằng anh.” Cô ghét bỏ phát ra ngữ điệu kỳ quặc: “Chao ôi—”

Sở Trĩ Thủy càng nhìn càng thấy mỗi một sợi tóc của anh đều đang làm đỏm, lát thì chua ngoa như Lâm Đại Ngọc, lát lại giận dữ phừng phừng, dù sao đi nữa thì tật xấu của anh nhiều nhất, cứ cảm thấy dạo này nói chuyện giống như làm nũng. Lúc trước là ngạo kiều, giờ hết ngạo rồi, chỉ còn lại kiều thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tôi Muốn Lười Nhác Ở Cục Yêu Quái

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook