Tôi Muốn Lười Nhác Ở Cục Yêu Quái
Chương 162:
Giang Nguyệt Niên Niên
28/10/2023
Nhưng tin tức nóng nổi trong cục phá tan mọi thứ!
Hiện tại trên gương mặt họ đều là sự tò mò “Rốt cuộc hai người này có mập mờ không”!
Không lâu sau, đại hội toàn cục thống kê ra số phiếu, ký túc xá nhân viên được bầu cao nhất.
“Được rồi, nếu đã quyết định xây dựng ký túc xá nhân viên, vậy sau đây thảo luận quy mô.” Hồ Thần Thụy hỏi thăm: “Lão Ngưu, giờ chi phí vật liệu có tăng không? Trước mắt dự tính đủ xây như thế nào?”
Ngưu Sĩ trả lời: “Vật liệu hai năm nay có tăng, nhưng số tiền này chắc chắn đủ, tiền đề là sếp Miêu còn giữ lại một nhóm yêu quái lúc trước.”
“Hả?” Miêu Lịch sững sờ, nghiêng đầu nói: “Đều là chuyện lúc xây tòa nhà lần trước, tôi sớm đã không tìm được nhóm đó rồi, không biết thiêu đến cái lò nào nữa.”
“Vậy cậu tìm tiếp một nhóm nữa, tìm yêu quái thực vật nhiều chút, thực vật làm việc tỉ mỉ hơn động vật.” Hồ Thần Thụy chậm rãi nói: “Con khỉ lần trước cẩu thả, cứ cảm thấy sơn tường không đẹp.”
Hồng Hi Minh gật đầu đồng ý: “Chính xác, giờ có mấy chỗ úng nước, còn có da tường rớt xuống.”
“Tôi cảm thấy mùa đông cũng không đủ độ ấm, lần này có thể sửa lại chút không.” Các yêu quái trong cục bắt đầu xôn xao thảo luận, hiển nhiên là ôm kỳ vọng mới với ký túc xá nhân viên.
“Họ đang nói gì vậy?” Sở Trĩ Thủy ngồi ở hội trường, cô dần dần lộ ra vẻ bối rối: “Lò gì? Con khỉ gì?”
Kim Du vào cục khá muộn, lúc này cũng như hiểu như không, hoang mang lắng nghe mọi thứ.
“Chắc cô sẽ không cho rằng tòa nhà này là do con người xây đấy chứ?” Tân Vân Mậu hờ hững lên tiếng nói: “Đương nhiên là con mèo đó từ trong lò móc ra mấy con yêu quái đi xây.”
Cục quan sát Hoài Giang không thích hợp để cho quá nhiều con người lui tới, cộng thêm giờ tiền lương nhân viên không rẻ, xây dựng cục dĩ nhiên có thể tiết kiệm thì tiết kiệm.
Sở Trĩ Thủy: “???”
Cục quan sát sao còn có tác dụng là chủ thầu nữa sao? Hóa ra lao động cải tạo không phải là sáng kiến tiên phong của bộ phận phát triển kinh tế.
Chẳng trách ban đầu Tân Vân Mậu đề nghị cô giữ lại ba yêu quái Hoàng Hắc Bạch, xem ra trong cục đã làm chuyện tương tự từ lâu rồi, anh tận mắt nhìn thấy nên mới có ý kiến này.
Tân Vân Mậu như nhớ ra gì đó, ánh mắt anh trôi xa, nhỏ giọng nói: “Tôi nhớ ban đầu có một giấc ngủ rất dài, sau khi tỉnh lại họ đã xây tòa nhà này lên, cũng không biết làm khi nào.”
Anh sinh sống trong ánh nắng mặt trời dài đằng đẵng cực kỳ vô vị, có một ngày ngủ nhẹ một chút, ai biết một giấc ngủ thì thay đổi hoàn toàn.
Trời xanh mất đi, đất đai thay đổi, toà nhà hành chính cục Hoài Giang xây lên cao ngất, các yêu quái đề phòng anh trong quá khứ đều đã vào biên chế hết rồi.
Cục quan sát Ngân Hải nằm ở trung tâm thành phố, không tiện cho yêu quái ra ngoài lao động cải tạo, đều là thành thật thuê người xây dựng. Cục quan sát Hoài Giang nằm ở vùng ngoại ô, khu vực lân cận hoang vu không có phương tiện giao thông công cộng, làm việc đương nhiên cũng tùy ý hơn chút.
Trong nhà ăn, các yêu quái thì thầm thảo luận, lát thì là Tiểu Trùng nói muốn có nhà vệ sinh riêng, lát thì là Ngô Thường Cung muốn trong nhà vệ sinh lắp hệ thống nước biển, lát thì là Hồng Hi Minh nói thêm nhiều tay để sớm ngày xây xong, lát thì là Miêu Lịch nói tìm không ra nhiều yêu quái lao động cải tạo biết xây dựng sửa chữa đến thế, bỗng chốc huyện náo mãi không xong.
Hồ Thần Thụy chủ trì thứ tự: “Cách nghĩ của mọi người rất tốt, nhưng kinh phí của chúng ta có hạn, vẫn là nghĩ đến thứ quan trọng trước.”
“Vậy thì phòng ở thoải mái xíu đi.” Hồng Hi Minh nói: “Chí ít mùa đông không khó chịu, xây dựng tốt chút để không phải xây lại.”
Ngựu Sĩ thống kê xong các hạng mục, anh ấy bắt đầu tính sơ thành bản: “Nếu muốn xây dựng lắp đặt tốt, vậy tiền sẽ cao hơn chút.”
Sở Trĩ Thủy ngẫm nghĩ một lát, nói: “Chắc tài khoản của công ty vẫn còn chút tiền nhỉ? Trừ thu nhập ở Đan Sơn ra, dạo này cửa hàng trên mạng đang kiếm lời.”
Hiện tại cửa hàng trên mạng đi vào nề nếp, lượng tiêu thụ của kẹo gừng Phong Vị và kem dưỡng tóc duy trì không tồi, căn bản mỗi tháng đều có thể thu vào phần tiền mới, khoản thu nhập này còn chưa được làm báo cáo thành tích nộp lên.
Ngô Thường Cung: “Sếp Hạ, trong tài khoản còn bao nhiêu tiền?”
“Hả, mặn gì?” Gương mặt Hạ Thọ Quy đầy vẻ mơ hồ, ông ta ngơ ngác, hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Nước biển mặn à, vậy thì đừng xây nhà vệ sinh nữa.”
Sở Trĩ Thủy nhìn Hạ Thọ Qúy giả ngây giả dại, cô thầm nói tiền xây nhà vệ sinh không thể tiết kiệm, nhỏ tiếng gọi: “Sếp Hạ, sếp Hạ.”
Hạ Thọ Quy là người động tác lề mề, giờ lại di chuyển thoăn thoắt lao đến cạnh Sở Trĩ Thủy, bắt đầu khe khẽ nói chuyện riêng với cô: “Trưởng phòng Sở, không phải nói số tiền đó giữ lại phát thưởng tinh thần văn minh sao? Theo kinh nghiệm của tôi, xem ra khoản này không thể mở rồi, nếu không thì càng muốn càng nhiều, tiêu tiền như nước chảy cũng không xong.”
Hạ Thọ Qúy quản lý phòng tài chính nhiều năm, ông ta đã nhìn thấu việc tiêu tiền này rồi, các nhân viên trên miệng đồng ý sẽ tiết kiệm chi tiêu, ngoảnh đầu thì phá hoại công vụ như sếp Miêu, tuyệt đối không thể dễ chịu quá.
“Nhưng dù sao cũng là nơi ở, làm sao cũng phải chỉnh chu chút.” Sở Trĩ Thủy than thở: “Hơn nữa không phải còn mấy tháng nữa sao, chắc là trước cuối năm có thể kiếm thêm một ít, tiền cứ nắm trong tay cũng không đúng.”
Vốn Hạ Thọ Quy khá chần chừ, nhưng vừa nghe cô nói có tiền vào, trong lòng bình tĩnh không ít, cũng không còn bài xích việc móc tiền. Suy cho cùng là ký túc xá nhân viên, Hạ Thọ Qúy cũng có thể ở, ai cũng hy vọng nơi mình ở tốt một chút.
Cuối cùng, mọi người đang thảo luận đến quyết định phương án cuối cùng, tòa nhà nhỏ hai lầu, không có thang máy, từng phòng có nhà vệ sinh riêng, cố gắng xây dựng được mỗi người một phòng. Xây dựng lấy chất lượng tốt và thoải mái làm chuẩn, dĩ nhiên kinh phí cũng phải thêm chút đỉnh.
Ngưu Sĩ đối chiếu: “Có thể sẽ xây nhiều hơn một hai phòng, nếu có người đến công tác còn có thể ở lại.”
Chuyện đã được quyết định, Hồ Thần Thụy vui vẻ nói: “Quyết định vậy đi, đợi khi vật liệu đến nơi thì bắt đầu thi công, đồng thời hy vọng mọi người cho bộ phận phát triển kinh tế mới thành lập của cục chúng ta một tràng vỗ tay, là họ làm cho ký túc xá nhân viên được xây dựng trong cục.”
Cục trưởng Hồ đã mở miệng rồi, cộng thêm nhà mới gần ngay trước mắt, mọi người đều tương đối phối hợp. Tiếng vỗ tay vang lên như sấm trong phòng, bầu không khí nhiệt liệt cực độ, chỉ có duy nhất bộ phận phát triển kinh tế vỗ tay khá lấy lệ.
Kim Du ngơ ngác vỗ tay: “Số tiền lớn như vậy đã tiêu sạch rồi?”
Quả thật là không có cảm giác chân thực, Kim Du cảm thấy cả đời mình cũng không kiếm được nhiều tiền đến thế, một buổi đại hội toàn cục thì trực tiếp quét hết số tiền lớn.
Tân Vân Mậu không vỗ tay, anh nhìn Sở Trĩ Thủy, nghi hoặc nói: “Cô đã nghĩ được làm sao kiếm tiền tiếp rồi hả?”
Ban nãy vì để sếp Hạ nhả tiền ra, Sở Trĩ Thủy nói có lẽ trước cuối năm vẫn còn tiền vào.
Sở Trĩ Thủy nói thật: “Thật ra chưa nghĩ được.”
Tân Vân Mậu sững sờ: “Vậy cô.”
“Nhưng tôi tự tin giống như thần quân, tôi vô thức cảm thấy có thể phát tài.”
Trên thực tế, Sở Trĩ Thủy cùng đau lòng cho số tiền lớn tiêu hết, nhưng có lúc chuyện chính là như vậy, kiếm tiền càng nhiều càng tiêu tiền không hợp lý, lúc túng thiếu cứ bủn xỉn, cẩu thả qua loa cũng sống được, lúc hơi có tiền thì hồ đồ, trái lại dễ manh động hoang phí. Ban đầu còn nói dùng tiền bán nhân sâm, càng thảo luận càng muốn thứ tốt, thoắt cái còn thêm vào một khoản tiền nữa.
Nhưng phương án ký túc xá nhân viên đã định, cô cũng không thể hối hận, nói ra cũng đáng giá thật.
Mọi thứ phải nhìn về phía trước, không có tiền thì kiếm tiếp, cuộc sống của ai cũng như vậy mà.
Đại hội toàn cục kết thúc, mỗi bộ phận từ nhà ăn đi ra, chính thức bắt đầu ca làm buổi sáng.
Trong bộ phận phát triển kinh tế, Sở Trĩ Thủy ngồi trước máy tính lướt số liệu của cửa hàng trên mạng, cân nhắc có nên đưa bột rửa chân nhân sâm lên kệ hàng nhanh nhất không, cố gắng có thể kiếm một số tiền trước thời điểm cuối năm.
Đương nhiên, nếu lượng tiêu thụ của kẹo gừng và kem dưỡng tóc tăng đột biến, vậy thì không cần gấp gáp cho sản phẩm mới lên kệ như thế, câu hỏi khó trước giờ không phải sản lượng mà là lượng tiêu thụ. Chuyện này giống như nông dân làm nông kiếm không được tiền, cách giải quyết không phải trồng nhiều hơn, mà là xem xét cả rau cải và thị trường lương thực.
Kim Du bày mưu tính kế: “Vậy tăng thời gian phát trực tiếp? Cố gắng tăng cao lượng tiêu thụ?”
“Phát trực tiếp chỉ là thủ đoạn duy trì hào quang thôi, còn muốn thu hút lượng truy cập và tương tác thì cần phải có con đường khác, hiện tại trên mạng đầy biến động, chớp mắt một cái độ nổi đã qua rồi.” Sở Trĩ Thủy biết sức ảnh hưởng đoạn phim ngắn thoát vòng của sếp Miêu có hạn, hơn nữa để thay đổi toàn bộ người yêu mèo thành khách hàng của cửa hàng trên mạng cũng không phải là một chuyện dễ làm.
Tân Vân Mậu ngồi đằng sau, anh chợt lên tiếng: “Nếu thật sự không được, cô có thể cầu nguyện với tôi.”
Nếu là điều ước kiếm tiền, vậy cũng không khó bao nhiêu.
“Cảm ơn, không cầu.” Sở Trĩ Thủy nói: “Thank you, next.”
“Hừ.”
Gần đến thời gian nghỉ trưa, Sở Trĩ Thủy còn nhận được điện thoại của Vương Di Văn, cô vội chào hỏi một tiếng với Kim Du, bảo đối phương đi nhà ăn ăn cơm không cần đợi mình, gấp gáp đi đến bên ngoài văn phòng nói chuyện điện thoại với bạn thân.
Trong điện thoại, giọng của Vương Di Văn lộ rõ vui mừng: “Dạo này sao rồi? Tớ vừa nhậm chức, cảm giác cũng khá tốt, đáng tin hơn Long Trị.”
“Cũng thế thôi, vừa tiêu một số tiền, giờ nghèo túng rồi.” Sở Trĩ Thủy nói: “Mau lén bạn trai cô bao dưỡng tớ đi.”
Vương Di Văn đùa: “Thôi cậu dẹp đi, anh ấy nuôi tớ cũng khó khăn, cậu vẫn là hy vọng tớ nuôi cậu thôi.”
Sở Trĩ Thủy được voi đòi tiền: “Vậy cậu có thể nuôi cục chúng tớ luôn không?”
Sở Trĩ Thủy và Vương Di Văn nói chêm chọc cười xong, lại tán gẫu tình tình trong Tân Thấu Video.
Vương Di Văn được trả lương cao để đào ra, đến nay cũng coi như là quản lý cấp cao ở Tân Thấu, nắm cổ phần nhất định trong tay. Cô ấy vốn phụ trách doanh thu thương nghiệp ở Long Trị, giúp đỡ công ty hóa độ nổi tiếng thành tiền, số liệu phồn vinh giả tạo là thứ không thể kiếm ra tiền, chỉ có thông qua những thủ đoạn khác như quảng cáo, hợp tác thương nghiệp vân vân mới có thể trở thành hiện thực.
“Tề Sướng họ quyết tâm đánh lôi đài với Long Trị, cậu không biết đâu phương án chúng tớ đều trực tiếp đối chiếu với tiêu chuẩn của Long Tri làm, chậc chậc.” Vương Di Văn nói: “Hiện tại mới khởi đầu đốt tiền cực kỳ dữ, giàu có hống hách hơn Long Trị nhiều, tớ còn ở Long Trị là tiêu đời rồi, đối thủ cạnh tranh trao tặng ân huệ với cường độ quá lớn, cậu nghĩ ra cách gì cũng không bằng người ta đập tiền.”
Sở Trĩ Thủy an ủi: “Nhưng không phải cậu được đào ra rồi sao? Tốt rồi, gián điệp nhiều năm, mai này rửa nhục.”
Tân Thấu Video vừa ra mắt, cần phải đánh tiếng nổi danh, không những điên cuồng phát quảng cáo thu hút người dùng, còn phải nhường lợi ích cho nhà hợp tác trên các con đường kinh doanh, hy vọng mượn tốc độ này thành lập hệ thống hoàn thiện, tranh giành thị trường với Long Tri Video.
Nhóm Tề Sướng khác với các nhà sáng tạo doanh nghiệp bình thường, họ mang tiền và dẫn theo đoàn đội chuyên nghiệp, trực tiếp chuyển qua chế độ của Long Tri, sau đó lại thêm một vài sáng kiến mới, tiết kiệm rất nhiều năng lượng và thời gian cho sự thất bại. Họ có kinh tế ổn định và nhân mạch đồi dào, chỉ cần có thể nhìn chuẩn cơ hội kinh doanh, cấp bách thay đổi mới nhất, sẽ mãi mãi nằm ở nơi bất bại.
Sở Trĩ Thủy cho rằng mình sáng tạo doanh nghiệp thành công rất may mắn, chính là do trên thị trường vẫn luôn có người như vậy, ban đầu tay mới với mái nhà tranh rất khó vật tay với các tay lão lãng. Cho dù Long Tri Video phát triển lên, hiện tại vẫn phải đối mặt với kiểu cạnh tranh này.
“Này mà gọi là gián điệp nhiều năm gì chứ, tớ làm việc ở Long Tri cũng không phải vì làm gián điệp cho họ, hai người họ đều là công cụ kiếm tiền của tớ thôi.” Vương Di Văn điềm nhiên nói: “Tớ làm gián điệp cho cậu thì còn được, có phải cậu rất quen thuộc với phòng xóa đói giảm nghèo Hoài Giang không, lần trước tớ còn nghe nói giúp bạn tớ giật dây gì đó.”
“Cũng coi như khá quen.” Sở Trĩ Thủy thành thật nói: “Cả giải thưởng xóa đói giảm nghèo nông nghiệp của nhà người ta đều là tớ đi lãnh đó.”
Lúc đầu chủ nhiệm Tần nồng nhiệt gửi lời mời cô đến Ngân Hải lãnh thưởng, mới có cơ hội đi công tác chi phí nhà nước gặp mặt Vương Di Văn một lần.
“Vậy thì càng tốt, tớ mới đi họp nghe nói, hiện tại các công ty hợp tác với mấy phòng ban này cũng có sự nâng đỡ.” Vương Di Văn nói: “Cậu gửi cho tớ một danh sách các doanh nghiệp địa phương, sau đó tớ lại đặt các cậu vào mảng cần nổi tiếng nhanh, đạp lên làn sóng quảng cáo đốt tiền này, dù sao đi nữa Tân Thấu vẫn nằm ở thời kỳ khởi đầu, lúc này sẽ không ép kiếm lời.”
Mục tiêu hiện tại của mấy người Tề Sướng chủ yếu là đánh tiếng cho Tân Thấu Video, không tiến vào giai đoạn vắt óc suy nghĩ xoay tiền, khá thân thiện với người dùng và thương gia.
Tân Thấu Video có hợp tác với các doanh nghiệp khác, nhưng Vương Di Văn quen
thân Sở Trĩ Thủy, chắc chắn ưu tiên đẩy bạn mình lên trước.
Sở Trĩ Thủy sững sờ, nói: “Vậy tớ có tính có giao dịch không thể cho người khác biết với quản lý cấp cao của Tân Thấu không? Giám đốc Tề các cậu biết không thèm quản sao?”
“Tớ nhổ lông cừu của nhà tư bản giúp đỡ xây dựng xã hội chủ nghĩa, có vấn đề gì sao?” Vương Di Văn cây ngay không sợ chết đứng: “Bên các cậu dù gì cũng là sản phẩm xóa đói giảm nghèo, Tề Sướng họ cũng coi như nắm chắc chính sách quốc gia, cũng không chịu thiệt!”
“Được, cậu đợi chiều tớ gọi điện thoại cho chủ nhiệm Tần, hai người tớ làm xong thì đưa đồ cho cậu.”
“Tốt nhất là nhanh chút, qua giai đoạn này Tân Thấu có sự kiện quan trọng, tương đương với kiểu ngày hội khuyến mãi mua sắm, tiếng vang sẽ vô cùng lớn, phải làm nóng trước.”
Sở Trĩ Thủy hiểu rõ đồng ý, cô lại bàn luận với Vương Di Văn một phen, giờ mới cúp máy về văn phòng.
Hiện tại trên gương mặt họ đều là sự tò mò “Rốt cuộc hai người này có mập mờ không”!
Không lâu sau, đại hội toàn cục thống kê ra số phiếu, ký túc xá nhân viên được bầu cao nhất.
“Được rồi, nếu đã quyết định xây dựng ký túc xá nhân viên, vậy sau đây thảo luận quy mô.” Hồ Thần Thụy hỏi thăm: “Lão Ngưu, giờ chi phí vật liệu có tăng không? Trước mắt dự tính đủ xây như thế nào?”
Ngưu Sĩ trả lời: “Vật liệu hai năm nay có tăng, nhưng số tiền này chắc chắn đủ, tiền đề là sếp Miêu còn giữ lại một nhóm yêu quái lúc trước.”
“Hả?” Miêu Lịch sững sờ, nghiêng đầu nói: “Đều là chuyện lúc xây tòa nhà lần trước, tôi sớm đã không tìm được nhóm đó rồi, không biết thiêu đến cái lò nào nữa.”
“Vậy cậu tìm tiếp một nhóm nữa, tìm yêu quái thực vật nhiều chút, thực vật làm việc tỉ mỉ hơn động vật.” Hồ Thần Thụy chậm rãi nói: “Con khỉ lần trước cẩu thả, cứ cảm thấy sơn tường không đẹp.”
Hồng Hi Minh gật đầu đồng ý: “Chính xác, giờ có mấy chỗ úng nước, còn có da tường rớt xuống.”
“Tôi cảm thấy mùa đông cũng không đủ độ ấm, lần này có thể sửa lại chút không.” Các yêu quái trong cục bắt đầu xôn xao thảo luận, hiển nhiên là ôm kỳ vọng mới với ký túc xá nhân viên.
“Họ đang nói gì vậy?” Sở Trĩ Thủy ngồi ở hội trường, cô dần dần lộ ra vẻ bối rối: “Lò gì? Con khỉ gì?”
Kim Du vào cục khá muộn, lúc này cũng như hiểu như không, hoang mang lắng nghe mọi thứ.
“Chắc cô sẽ không cho rằng tòa nhà này là do con người xây đấy chứ?” Tân Vân Mậu hờ hững lên tiếng nói: “Đương nhiên là con mèo đó từ trong lò móc ra mấy con yêu quái đi xây.”
Cục quan sát Hoài Giang không thích hợp để cho quá nhiều con người lui tới, cộng thêm giờ tiền lương nhân viên không rẻ, xây dựng cục dĩ nhiên có thể tiết kiệm thì tiết kiệm.
Sở Trĩ Thủy: “???”
Cục quan sát sao còn có tác dụng là chủ thầu nữa sao? Hóa ra lao động cải tạo không phải là sáng kiến tiên phong của bộ phận phát triển kinh tế.
Chẳng trách ban đầu Tân Vân Mậu đề nghị cô giữ lại ba yêu quái Hoàng Hắc Bạch, xem ra trong cục đã làm chuyện tương tự từ lâu rồi, anh tận mắt nhìn thấy nên mới có ý kiến này.
Tân Vân Mậu như nhớ ra gì đó, ánh mắt anh trôi xa, nhỏ giọng nói: “Tôi nhớ ban đầu có một giấc ngủ rất dài, sau khi tỉnh lại họ đã xây tòa nhà này lên, cũng không biết làm khi nào.”
Anh sinh sống trong ánh nắng mặt trời dài đằng đẵng cực kỳ vô vị, có một ngày ngủ nhẹ một chút, ai biết một giấc ngủ thì thay đổi hoàn toàn.
Trời xanh mất đi, đất đai thay đổi, toà nhà hành chính cục Hoài Giang xây lên cao ngất, các yêu quái đề phòng anh trong quá khứ đều đã vào biên chế hết rồi.
Cục quan sát Ngân Hải nằm ở trung tâm thành phố, không tiện cho yêu quái ra ngoài lao động cải tạo, đều là thành thật thuê người xây dựng. Cục quan sát Hoài Giang nằm ở vùng ngoại ô, khu vực lân cận hoang vu không có phương tiện giao thông công cộng, làm việc đương nhiên cũng tùy ý hơn chút.
Trong nhà ăn, các yêu quái thì thầm thảo luận, lát thì là Tiểu Trùng nói muốn có nhà vệ sinh riêng, lát thì là Ngô Thường Cung muốn trong nhà vệ sinh lắp hệ thống nước biển, lát thì là Hồng Hi Minh nói thêm nhiều tay để sớm ngày xây xong, lát thì là Miêu Lịch nói tìm không ra nhiều yêu quái lao động cải tạo biết xây dựng sửa chữa đến thế, bỗng chốc huyện náo mãi không xong.
Hồ Thần Thụy chủ trì thứ tự: “Cách nghĩ của mọi người rất tốt, nhưng kinh phí của chúng ta có hạn, vẫn là nghĩ đến thứ quan trọng trước.”
“Vậy thì phòng ở thoải mái xíu đi.” Hồng Hi Minh nói: “Chí ít mùa đông không khó chịu, xây dựng tốt chút để không phải xây lại.”
Ngựu Sĩ thống kê xong các hạng mục, anh ấy bắt đầu tính sơ thành bản: “Nếu muốn xây dựng lắp đặt tốt, vậy tiền sẽ cao hơn chút.”
Sở Trĩ Thủy ngẫm nghĩ một lát, nói: “Chắc tài khoản của công ty vẫn còn chút tiền nhỉ? Trừ thu nhập ở Đan Sơn ra, dạo này cửa hàng trên mạng đang kiếm lời.”
Hiện tại cửa hàng trên mạng đi vào nề nếp, lượng tiêu thụ của kẹo gừng Phong Vị và kem dưỡng tóc duy trì không tồi, căn bản mỗi tháng đều có thể thu vào phần tiền mới, khoản thu nhập này còn chưa được làm báo cáo thành tích nộp lên.
Ngô Thường Cung: “Sếp Hạ, trong tài khoản còn bao nhiêu tiền?”
“Hả, mặn gì?” Gương mặt Hạ Thọ Quy đầy vẻ mơ hồ, ông ta ngơ ngác, hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Nước biển mặn à, vậy thì đừng xây nhà vệ sinh nữa.”
Sở Trĩ Thủy nhìn Hạ Thọ Qúy giả ngây giả dại, cô thầm nói tiền xây nhà vệ sinh không thể tiết kiệm, nhỏ tiếng gọi: “Sếp Hạ, sếp Hạ.”
Hạ Thọ Quy là người động tác lề mề, giờ lại di chuyển thoăn thoắt lao đến cạnh Sở Trĩ Thủy, bắt đầu khe khẽ nói chuyện riêng với cô: “Trưởng phòng Sở, không phải nói số tiền đó giữ lại phát thưởng tinh thần văn minh sao? Theo kinh nghiệm của tôi, xem ra khoản này không thể mở rồi, nếu không thì càng muốn càng nhiều, tiêu tiền như nước chảy cũng không xong.”
Hạ Thọ Qúy quản lý phòng tài chính nhiều năm, ông ta đã nhìn thấu việc tiêu tiền này rồi, các nhân viên trên miệng đồng ý sẽ tiết kiệm chi tiêu, ngoảnh đầu thì phá hoại công vụ như sếp Miêu, tuyệt đối không thể dễ chịu quá.
“Nhưng dù sao cũng là nơi ở, làm sao cũng phải chỉnh chu chút.” Sở Trĩ Thủy than thở: “Hơn nữa không phải còn mấy tháng nữa sao, chắc là trước cuối năm có thể kiếm thêm một ít, tiền cứ nắm trong tay cũng không đúng.”
Vốn Hạ Thọ Quy khá chần chừ, nhưng vừa nghe cô nói có tiền vào, trong lòng bình tĩnh không ít, cũng không còn bài xích việc móc tiền. Suy cho cùng là ký túc xá nhân viên, Hạ Thọ Qúy cũng có thể ở, ai cũng hy vọng nơi mình ở tốt một chút.
Cuối cùng, mọi người đang thảo luận đến quyết định phương án cuối cùng, tòa nhà nhỏ hai lầu, không có thang máy, từng phòng có nhà vệ sinh riêng, cố gắng xây dựng được mỗi người một phòng. Xây dựng lấy chất lượng tốt và thoải mái làm chuẩn, dĩ nhiên kinh phí cũng phải thêm chút đỉnh.
Ngưu Sĩ đối chiếu: “Có thể sẽ xây nhiều hơn một hai phòng, nếu có người đến công tác còn có thể ở lại.”
Chuyện đã được quyết định, Hồ Thần Thụy vui vẻ nói: “Quyết định vậy đi, đợi khi vật liệu đến nơi thì bắt đầu thi công, đồng thời hy vọng mọi người cho bộ phận phát triển kinh tế mới thành lập của cục chúng ta một tràng vỗ tay, là họ làm cho ký túc xá nhân viên được xây dựng trong cục.”
Cục trưởng Hồ đã mở miệng rồi, cộng thêm nhà mới gần ngay trước mắt, mọi người đều tương đối phối hợp. Tiếng vỗ tay vang lên như sấm trong phòng, bầu không khí nhiệt liệt cực độ, chỉ có duy nhất bộ phận phát triển kinh tế vỗ tay khá lấy lệ.
Kim Du ngơ ngác vỗ tay: “Số tiền lớn như vậy đã tiêu sạch rồi?”
Quả thật là không có cảm giác chân thực, Kim Du cảm thấy cả đời mình cũng không kiếm được nhiều tiền đến thế, một buổi đại hội toàn cục thì trực tiếp quét hết số tiền lớn.
Tân Vân Mậu không vỗ tay, anh nhìn Sở Trĩ Thủy, nghi hoặc nói: “Cô đã nghĩ được làm sao kiếm tiền tiếp rồi hả?”
Ban nãy vì để sếp Hạ nhả tiền ra, Sở Trĩ Thủy nói có lẽ trước cuối năm vẫn còn tiền vào.
Sở Trĩ Thủy nói thật: “Thật ra chưa nghĩ được.”
Tân Vân Mậu sững sờ: “Vậy cô.”
“Nhưng tôi tự tin giống như thần quân, tôi vô thức cảm thấy có thể phát tài.”
Trên thực tế, Sở Trĩ Thủy cùng đau lòng cho số tiền lớn tiêu hết, nhưng có lúc chuyện chính là như vậy, kiếm tiền càng nhiều càng tiêu tiền không hợp lý, lúc túng thiếu cứ bủn xỉn, cẩu thả qua loa cũng sống được, lúc hơi có tiền thì hồ đồ, trái lại dễ manh động hoang phí. Ban đầu còn nói dùng tiền bán nhân sâm, càng thảo luận càng muốn thứ tốt, thoắt cái còn thêm vào một khoản tiền nữa.
Nhưng phương án ký túc xá nhân viên đã định, cô cũng không thể hối hận, nói ra cũng đáng giá thật.
Mọi thứ phải nhìn về phía trước, không có tiền thì kiếm tiếp, cuộc sống của ai cũng như vậy mà.
Đại hội toàn cục kết thúc, mỗi bộ phận từ nhà ăn đi ra, chính thức bắt đầu ca làm buổi sáng.
Trong bộ phận phát triển kinh tế, Sở Trĩ Thủy ngồi trước máy tính lướt số liệu của cửa hàng trên mạng, cân nhắc có nên đưa bột rửa chân nhân sâm lên kệ hàng nhanh nhất không, cố gắng có thể kiếm một số tiền trước thời điểm cuối năm.
Đương nhiên, nếu lượng tiêu thụ của kẹo gừng và kem dưỡng tóc tăng đột biến, vậy thì không cần gấp gáp cho sản phẩm mới lên kệ như thế, câu hỏi khó trước giờ không phải sản lượng mà là lượng tiêu thụ. Chuyện này giống như nông dân làm nông kiếm không được tiền, cách giải quyết không phải trồng nhiều hơn, mà là xem xét cả rau cải và thị trường lương thực.
Kim Du bày mưu tính kế: “Vậy tăng thời gian phát trực tiếp? Cố gắng tăng cao lượng tiêu thụ?”
“Phát trực tiếp chỉ là thủ đoạn duy trì hào quang thôi, còn muốn thu hút lượng truy cập và tương tác thì cần phải có con đường khác, hiện tại trên mạng đầy biến động, chớp mắt một cái độ nổi đã qua rồi.” Sở Trĩ Thủy biết sức ảnh hưởng đoạn phim ngắn thoát vòng của sếp Miêu có hạn, hơn nữa để thay đổi toàn bộ người yêu mèo thành khách hàng của cửa hàng trên mạng cũng không phải là một chuyện dễ làm.
Tân Vân Mậu ngồi đằng sau, anh chợt lên tiếng: “Nếu thật sự không được, cô có thể cầu nguyện với tôi.”
Nếu là điều ước kiếm tiền, vậy cũng không khó bao nhiêu.
“Cảm ơn, không cầu.” Sở Trĩ Thủy nói: “Thank you, next.”
“Hừ.”
Gần đến thời gian nghỉ trưa, Sở Trĩ Thủy còn nhận được điện thoại của Vương Di Văn, cô vội chào hỏi một tiếng với Kim Du, bảo đối phương đi nhà ăn ăn cơm không cần đợi mình, gấp gáp đi đến bên ngoài văn phòng nói chuyện điện thoại với bạn thân.
Trong điện thoại, giọng của Vương Di Văn lộ rõ vui mừng: “Dạo này sao rồi? Tớ vừa nhậm chức, cảm giác cũng khá tốt, đáng tin hơn Long Trị.”
“Cũng thế thôi, vừa tiêu một số tiền, giờ nghèo túng rồi.” Sở Trĩ Thủy nói: “Mau lén bạn trai cô bao dưỡng tớ đi.”
Vương Di Văn đùa: “Thôi cậu dẹp đi, anh ấy nuôi tớ cũng khó khăn, cậu vẫn là hy vọng tớ nuôi cậu thôi.”
Sở Trĩ Thủy được voi đòi tiền: “Vậy cậu có thể nuôi cục chúng tớ luôn không?”
Sở Trĩ Thủy và Vương Di Văn nói chêm chọc cười xong, lại tán gẫu tình tình trong Tân Thấu Video.
Vương Di Văn được trả lương cao để đào ra, đến nay cũng coi như là quản lý cấp cao ở Tân Thấu, nắm cổ phần nhất định trong tay. Cô ấy vốn phụ trách doanh thu thương nghiệp ở Long Trị, giúp đỡ công ty hóa độ nổi tiếng thành tiền, số liệu phồn vinh giả tạo là thứ không thể kiếm ra tiền, chỉ có thông qua những thủ đoạn khác như quảng cáo, hợp tác thương nghiệp vân vân mới có thể trở thành hiện thực.
“Tề Sướng họ quyết tâm đánh lôi đài với Long Trị, cậu không biết đâu phương án chúng tớ đều trực tiếp đối chiếu với tiêu chuẩn của Long Tri làm, chậc chậc.” Vương Di Văn nói: “Hiện tại mới khởi đầu đốt tiền cực kỳ dữ, giàu có hống hách hơn Long Trị nhiều, tớ còn ở Long Trị là tiêu đời rồi, đối thủ cạnh tranh trao tặng ân huệ với cường độ quá lớn, cậu nghĩ ra cách gì cũng không bằng người ta đập tiền.”
Sở Trĩ Thủy an ủi: “Nhưng không phải cậu được đào ra rồi sao? Tốt rồi, gián điệp nhiều năm, mai này rửa nhục.”
Tân Thấu Video vừa ra mắt, cần phải đánh tiếng nổi danh, không những điên cuồng phát quảng cáo thu hút người dùng, còn phải nhường lợi ích cho nhà hợp tác trên các con đường kinh doanh, hy vọng mượn tốc độ này thành lập hệ thống hoàn thiện, tranh giành thị trường với Long Tri Video.
Nhóm Tề Sướng khác với các nhà sáng tạo doanh nghiệp bình thường, họ mang tiền và dẫn theo đoàn đội chuyên nghiệp, trực tiếp chuyển qua chế độ của Long Tri, sau đó lại thêm một vài sáng kiến mới, tiết kiệm rất nhiều năng lượng và thời gian cho sự thất bại. Họ có kinh tế ổn định và nhân mạch đồi dào, chỉ cần có thể nhìn chuẩn cơ hội kinh doanh, cấp bách thay đổi mới nhất, sẽ mãi mãi nằm ở nơi bất bại.
Sở Trĩ Thủy cho rằng mình sáng tạo doanh nghiệp thành công rất may mắn, chính là do trên thị trường vẫn luôn có người như vậy, ban đầu tay mới với mái nhà tranh rất khó vật tay với các tay lão lãng. Cho dù Long Tri Video phát triển lên, hiện tại vẫn phải đối mặt với kiểu cạnh tranh này.
“Này mà gọi là gián điệp nhiều năm gì chứ, tớ làm việc ở Long Tri cũng không phải vì làm gián điệp cho họ, hai người họ đều là công cụ kiếm tiền của tớ thôi.” Vương Di Văn điềm nhiên nói: “Tớ làm gián điệp cho cậu thì còn được, có phải cậu rất quen thuộc với phòng xóa đói giảm nghèo Hoài Giang không, lần trước tớ còn nghe nói giúp bạn tớ giật dây gì đó.”
“Cũng coi như khá quen.” Sở Trĩ Thủy thành thật nói: “Cả giải thưởng xóa đói giảm nghèo nông nghiệp của nhà người ta đều là tớ đi lãnh đó.”
Lúc đầu chủ nhiệm Tần nồng nhiệt gửi lời mời cô đến Ngân Hải lãnh thưởng, mới có cơ hội đi công tác chi phí nhà nước gặp mặt Vương Di Văn một lần.
“Vậy thì càng tốt, tớ mới đi họp nghe nói, hiện tại các công ty hợp tác với mấy phòng ban này cũng có sự nâng đỡ.” Vương Di Văn nói: “Cậu gửi cho tớ một danh sách các doanh nghiệp địa phương, sau đó tớ lại đặt các cậu vào mảng cần nổi tiếng nhanh, đạp lên làn sóng quảng cáo đốt tiền này, dù sao đi nữa Tân Thấu vẫn nằm ở thời kỳ khởi đầu, lúc này sẽ không ép kiếm lời.”
Mục tiêu hiện tại của mấy người Tề Sướng chủ yếu là đánh tiếng cho Tân Thấu Video, không tiến vào giai đoạn vắt óc suy nghĩ xoay tiền, khá thân thiện với người dùng và thương gia.
Tân Thấu Video có hợp tác với các doanh nghiệp khác, nhưng Vương Di Văn quen
thân Sở Trĩ Thủy, chắc chắn ưu tiên đẩy bạn mình lên trước.
Sở Trĩ Thủy sững sờ, nói: “Vậy tớ có tính có giao dịch không thể cho người khác biết với quản lý cấp cao của Tân Thấu không? Giám đốc Tề các cậu biết không thèm quản sao?”
“Tớ nhổ lông cừu của nhà tư bản giúp đỡ xây dựng xã hội chủ nghĩa, có vấn đề gì sao?” Vương Di Văn cây ngay không sợ chết đứng: “Bên các cậu dù gì cũng là sản phẩm xóa đói giảm nghèo, Tề Sướng họ cũng coi như nắm chắc chính sách quốc gia, cũng không chịu thiệt!”
“Được, cậu đợi chiều tớ gọi điện thoại cho chủ nhiệm Tần, hai người tớ làm xong thì đưa đồ cho cậu.”
“Tốt nhất là nhanh chút, qua giai đoạn này Tân Thấu có sự kiện quan trọng, tương đương với kiểu ngày hội khuyến mãi mua sắm, tiếng vang sẽ vô cùng lớn, phải làm nóng trước.”
Sở Trĩ Thủy hiểu rõ đồng ý, cô lại bàn luận với Vương Di Văn một phen, giờ mới cúp máy về văn phòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.