Tôi Muốn Lười Nhác Ở Cục Yêu Quái
Chương 163:
Giang Nguyệt Niên Niên
28/10/2023
Trong văn phòng im lặng, vừa đúng là thời gian nghỉ trưa, Kim Du và Tân Vân Mậu không biết ở đâu.
Sở Trĩ Thủy về đến chỗ ngồi của mình, cô cầm điện thoại nhìn một cái mới phát hiện mình đã trò chuyện rất lâu, trước tiên nói về tình hình dạo này với Vương Di Văn, rồi lại nói về công việc của họ, giờ chắc là qua giờ cơm rồi, nhà ăn không còn đồ ăn nữa.
Cô vô thức rơi vào trầm tư, hay là ăn chút quà vặt trong văn phòng, dứt khoát gắng gượng buổi trưa hôm nay một bữa.
Đúng vào lúc này, Tân Vân Mậu bên ngoài trở về, một tay anh đẩy cửa, một tay đặt sau lưng, thấy cô còn ngồi trong văn phòng, cau mày nói: “Sao cô không đi ăn cơm?”
Sở Trĩ Thủy mở tủ ra, cô lật tìm đồ ăn vặt, giải thích: “Trò chuyện với bạn rồi quên luôn.”
“Lại là người bạn lần trước à?” Tân Vân Mậu tạm dừng một lát, đôi mắt anh lóe sáng, hỏi: “Người mà cô đi gặp vào buổi tối ở Ngân Hải?”
Sở Trĩ Thủy kinh ngạc: “Sao anh biết?”
Bởi vì cô nhận điện thoại thì lộ rõ vui vẻ, cả bước chân chạy đi nghe điện thoại cũng thả lỏng, người sẽ làm cho cô tùy tiện như vậy có được mấy người.
Tân Vân Mậu không trả lời chính diện, anh đi đến bên cạnh bàn Sở Trĩ Thủy, nâng hộp cơm trong tay lên, nhẹ giọng nói: “Ăn đi.”
Hai món mặn hai món chay được đặt trong hộp đựng cơm, bên cạnh còn có một hộp cơm trắng và một hộp canh nhỏ, thức ăn nóng hổi bốc lên sương trắng mờ mịt trong túi ni lông, cách cái hộp cũng có thể ngửi thấy mùi hương Đại Oa Thái quen thuộc. Từ khi tiêu chuẩn nhà ăn khôi phục bình thường, thực đơn Ngưu Sĩ sắp xếp mỗi tuần đều không khiến người ta thất vọng.
Sở Trĩ Thủy mở túi ni lông lấy hộp cơm ra, mở nắp lên thì ngửi thấy vị cay hấp dẫn của gà xào ớt, bỗng chốc đánh thức chiếc bụng cồn cào vì đói. Trong chiếc hộp còn lại còn có rau xanh, mặn chay phối hợp, mỹ vị an khang.
“Cảm ơn, anh lấy từ nhà ăn sao?” Sở Trĩ Thủy nhìn thấy hộp cơm quen thuộc, ngạc nhiên hỏi: “Anh còn biết lấy cơm?”
Trước kia cô có mang cơm cho Tân Vân Mậu, nhưng đây là lần đầu anh đem cơm cho cô.
Tân Vân Mậu cứ cảm thấy hình như cô đang ám chỉ mình ngốc nghếch trong lời nói, anh khoanh tay, không vui bĩu môi: “Chuyện này có gì khó à?”
Cô gần như cứ cho rằng anh không có năng lực tự xử lý, anh chỉ là không quen thuộc với thiết bị hiện đại, chứ không phải không thấy qua con người sinh sống.
“Nhưng anh lúc trước chưa từng xuất hiện ở nhà ăn.” Sở Trĩ Thủy đến giờ đã biết anh không ăn cơm, cho nên không đi nhà ăn nhân viên là chuyện rất bình thường.
Tân Vân Mậu: “Hôm nay buổi sáng mới đi xong, giờ đã quen rồi.”
Trong cục buổi sáng mở đại hội toàn cục ở nhà ăn, Tân Vân Mậu tiến vào đảo một vòng, đã mò hết cấu tạo nội bộ, không có chỗ nào hiếm lạ.
Sở Trĩ Thủy nhìn cơm nước anh mang về, không biết vì sao có một cảm giác an ủi như của mẹ ruột, cảm động vì đứa con sinh ra không còn quái gở, chịu tiếp xúc với các yêu quái khác rồi. Cô vừa vui vẻ ăn cơm, vừa tùy ý nói chuyện với anh: “Anh tìm anh Ngưu lấy cơm sao?”
Ngưu Sĩ và Tân Vân Mậu vốn đều ở bộ phận hậu cần, hai yêu quái miễn cưỡng coi như là quen mặt, ngày thường cô cũng tìm anh Ngưu lấy cơm.
Tân Vân Mậu lắc đầu, bình tĩnh trả lời: “Không, là con chim kia mua đó.”
“Con chim kia?” Sở Trĩ Thủy đang hoang mang tìm kiếm một vòng trong đầu, cô không biết anh đang nói ai, phỏng đoán nói: “Lẽ nào là chị Hồng sao?”
Cô không biết yêu quái loài chim trong cục là ai, nếu chỉ phán đoán từ tên, gần như chỉ có Hồng Hi Minh phù hợp.
Tân Vân Mậu gật đầu: “Chị ta còn hỏi có phải tôi mua cho cô không.”
Hồng Hi Minh dù gì cũng là trưởng phòng phòng nhân sự, cô ấy biết thân phận thực sự của Tân Vẫn Mậu, tất nhiên biết rõ thần quân không cần ăn cơm.
Sở Trĩ Thủy cứng đờ: “Anh trả lời thế nào?”
“Đương nhiên là nói thật rồi.”
Sở Trĩ Thủy nhớ đến gương mặt ăn dưa trong cuộc họp của các yêu quái, cô hít sâu một hơi, ôm tâm lý gặp may, thăm dò hỏi: “Lúc đó xung quanh không có người khác chứ?”
Chắc sẽ không có nhân viên trong cục biết chuyện này nhỉ?
“Không có người khác.” Tân Vân Mậu bổ sung nói: “Nhưng có rất nhiều yêu quái, đều là vây xem.”
Tân Vân Mậu vừa vào nhà ăn đã bị chú ý, nhưng anh coi như bên cạnh không người mà đi lấy cơm, không hề để ý ánh mắt các yêu quái xung quanh. Chỉ là lúc này họ đã gần như không phải sợ hãi và cảnh giác, trái lại nảy sinh một cảm giác hưng phấn, không biết rốt cuộc là đang kích động cái gì.
Thần quân có năng lực phân tích ác ý rất mạnh, nhưng anh không bình phẩm ra được cảm xúc này của các yêu quái, nói là thiện ý cũng không đúng hoàn toàn, ngược lại là cực kỳ vi diệu.
Không ai có thể nói rõ hứng thú hóng chuyện ở đây, nhưng chỉ cần có chuyện để hóng xuất hiện, quần chúng vây quanh rất phấn khởi, còn muốn đắm say vào đó hơn cả làm việc công.
Hồng Hi Minh nhìn thấy Tân Vân Mậu lộ diện, nhiệt tình chủ động cầm thìa, nói gì cũng phải giúp anh xúc cơm. Cô ấy nghe được là mua cho Sở Trĩ Thủy, càng thêm phấn chấn múc đầy mấy hộp lớn, dáng vẻ ân cần sợ trưởng phòng bộ phận phát triển kinh tế bị đói.
Sở Trĩ Thủy nghe xong đầu đuôi câu chuyện, cô đã nghĩ đến ánh mắt sáng rực của quần chúng ăn dưa xem kịch, không kiềm được đau đầu đỡ trán: “Trong khoảng thời gian này anh có thể đừng đến nhà ăn không.”
Nếu ngày mai cô đi nhà ăn ăn cơm, nói không chừng cũng phải đối mặt với mấy ánh mắt này, chắc còn hỏi cô tại sao Tân Vân Mậu không đến ăn cơm các kiểu, hơi nghĩ chút thôi đã thấy da đầu tê rần, đứng ngồi không yên.
Tân Vân Mậu im lặng một lát, hình như anh đang suy nghĩ gì đó, mong chờ chớp mắt: “Nếu cô đã cầu nguyện rồi, vậy sau này ngày nào tôi cũng giúp cô mang cơm?”
“Cầu nguyện cái gì? Tôi không cầu nguyện.” Sở Trĩ Thủy bực bội: “Anh còn chê chuyện không đủ loạn à!”
Tin đồn đã nảy sinh rồi, vậy mà anh còn ngày ngày mang cơm, thật sự muốn mọi chuyện tệ hơn hay sao!
Nhờ phúc của sếp Miêu, tiếng tăm của cô ở cục quan sát chịu thiệt hại, gánh cái nồi đen quy tắc ngầm với cấp dưới trên lưng.
Cảnh sát trưởng mèo đen thông qua thủ đoạn tung tin đồn cao cấp, kể chuyện không đầu không đuôi, một thân mèo đánh tan khí thế cao lãnh của thần quân yêu giới Tân Vân Mậu, đang đại hội toàn cục lại phát ra miếng dưa lớn động trời, khiến cây trúc sập phòng tại chỗ. Thủ pháp truy vết đỉnh cao này, văn án bóc phốt vi diệu, thời cơ phát dưa chuẩn xác, không thể không xưng
là hoàn hảo.
Chó săn con người chụp ảnh minh tinh thì tính là gì? Vậy cũng là chơi nhà chòi mà thôi.
Mèo săn yêu quái mới là mạnh nhất, hoàn toàn không sợ hãi thần khí Long Cốt Tản, mãi mãi chiến đấu ở tuyến đầu ruộng dưa yêu giới!
Tân Vân Mậu gần như không biết hành vi lấy cơm của mình gây nên hiệu ứng mắc xích, anh thấy Sở Trĩ Thủy phản ứng dữ dội, trông có vẻ còn khá khó hiểu.
May thay sau đó bộ phận phát triển kinh tế bận rộn công vụ, Sở Trĩ Thủy tiếp xúc với các yêu quái khác trong cục không nhiều. Trí nhớ của mọi người không tốt, chỉ cần chờ tin đồn lắng xuống, có lẽ sẽ không có chuyện lớn.
Sở Trĩ Thủy nghĩ vậy, tâm trạng của cô bình ổn lại, trịnh trọng nói: “Dạo này chúng ta vẫn đừng xuất hiện chung trong cục.”
Nếu diễn lại cảnh tượng trong đại hội toàn cục lần nữa, vậy chắc quần chúng ăn dưa không thể tiêu hóa mất.
“Tại sao?” Tân Vân Mậu làm một cây trúc thanh liêm, gương mặt anh đầy vẻ trời quang trăng sáng, hoang mang đặt câu hỏi: “Chúng ta có gì cần lén lút sao?”
Sở Trĩ Thủy thấy thái độ thẳng thắn của anh, cô bị hỏi đến không nói nên lời, bỗng không biết anh thật tâm muốn hỏi hay là đang cố ý thăm dò điều gì. Hiện tại họ bị yêu quái hiểu lầm, anh lại biểu hiện rộng lượng như vậy, quả thật khiến cô không biết phải làm sao.
Nếu anh là một người đàn ông, cô sẽ nghi ngờ anh có thủ đoạn cao, dây dưa ái muội tột đỉnh, giăng ra một cái bẫy cao cấp, một câu nói thì quyết định quan hệ song phương. Cô nói cần lén lút không đúng, cô nói không cần lén lút cũng không phải, cũng không thể mặc kệ tình thế phát triển được.
Nhưng anh là một cây trúc, chắc tư duy không phức tạp thế đâu nhỉ?
Giống như hai người chơi đánh bài, Sở Trĩ Thủy ra bài theo đường bình thường, thế nhưng Tân Vân Mậu trực tiếp quăng ra một cặp Joker. Cô bị động tác của anh làm cho đơ ra, không hiểu anh là tay mới không biết chơi đánh đại, hay là lòng có dự tính trước nên làm vậy, dù sao đi nữa thì giờ cô cũng không biết phải đánh thế nào cho phải.
Toàn cục ván bài này đã bị anh đánh loạn.
“Anh nói chí phải, thanh giả tự thanh.” Sở Trĩ Thủy hít sâu một hơi, cô cố gắng thả lỏng tâm thái, tự mình giải thích: “Đều đang làm việc trong một phòng ban, mối quan hệ tốt chút cũng bình thường, đúng chứ?”
“Ừm, chúng ta rất thân.” Tân Vân Mậu vui vẻ gật đầu: “Suy cho cùng cô cũng là tín đồ của tôi, mối quan hệ chúng ta thân mật là bình thường.”
Sở Trĩ Thủy: “...”
Cô cảm thấy hết sức vô lý: “Có phải anh không phân biệt được âm mũi trước sau?"
Cô nói là “thanh” trong thanh giả tự thanh, anh hiểu thành “thân” trong mối quan hệ thân thiết, đây là cách nắm trọng điểm kiểu gì vậy?
“Thanh” mà Sở Trĩ Thủy nói phát âm là /qing/, mà Tân Vân Mậu lại nói thành chữ “Thân” phát âm là /qin/, nên Sở Trĩ Thủy mới nói anh không phân biệt được âm tiết.
“Người ta là cỏ cây bạt ngàn, còn anh là vô lý cực độ.” Sở Trĩ Thủy nghi ngờ gà xào cay quá nồng, làm cô nóng cả người, vội gắp một đũa đồ chay giải nhiệt: “Tôi không nên thảo luận chuyện này với anh.”
“Cỏ cây bạt ngàn” là câu thơ gốc “Li li nguyên thượng thảo”, còn “Vô lý cực độ” là câu thơ chế từ câu trên “Li li nguyên thượng phổ”. Nghĩa của hai câu này không liên quan gì nhau, giống như cách Tân Vân Mậu hiểu và đáp lại lời Sở Trĩ Thủy nói.
Không chừng anh còn không hiểu yêu quái khác đang xem náo nhiệt gì, chứ đừng nhắc đến giăng bẫy dây dưa cao cấp gì, quả thật đã đánh giá cao anh rôi.
Cô dứt khoát chuyên tâm ăn cơm, ném chuyện này ra sau đầu.
Tân Vân Mậu tựa vào bàn làm việc bên cạnh im lặng nhìn Sở Trĩ Thủy ăn cơm.
Ánh mắt cô cực kỳ chuyên chú, chậm rãi nhai thức ăn, hình như đồ ăn hơi cay, bờ môi phiếm màu hồng nhạt càng khiến da dẻ cả người cô như phát sáng, dáng vẻ ăn của cô như động vật nhỏ, trạng thái khá nghiêm túc, như nếm thử của ngon vật lạ, ngay cả người không cần ăn như anh cũng bị thu hút, trở nên tò mò.
Lần nào cũng vậy, chuyện anh không có hứng thú, chỉ cần cô thử làm chút, anh lại trở nên hứng thú, muốn thử cùng cô.
Sở Trĩ Thủy nâng mắt, thấy anh nhìn chằm chằm mình: “Sao đấy?”
Lúc Tân Vân Mậu im lặng không nói thì mặt luôn luôn vô cảm, thân phận thần quân khiến anh tự phụ, thực lực cường đại khiến anh sắc bén, còn lúc anh lạnh mặt thì có cảm giác áp bức vô cùng, luôn có thể dọa Kim Du đến nỗi nơm nớp lo sợ. Nhưng cô lại luôn thấy anh chẳng có sức uy hiếp nào, lúc anh chụp ảnh chung ở Đan Sơn không hề lộ ra ý cười, ánh mắt sâu thẳm như vầng trăng, không cười nhưng vẫn ôn hòa.
Anh lẳng lặng chú ý đến cô nhưng cô lại không cảm thấy sợ chút nào, thường vô thức cho rằng anh đang ngẩn người.
Hơi thất lễ chút, giống như là một chú chó lớn ở bên cạnh quan sát cô. Nếu cô giơ tay, anh cũng sẽ ôm tay.
Tân Vân Mậu hỏi thăm: “Đây là món gì vậy?”
“Gà xào cay, thịt heo cắt sợi, cải thìa xào tỏi, đậu phụ trộn hành.” Sở Trĩ Thủy nhìn hộp canh nhỏ, cô đã thấy hơi no, lần lượt giới thiệu: “Canh sườn khoai từ.”
Cô cảm khái nơi đáy lòng chị Hồng lấy cơm thật là, thấy món ăn đều bị nén đầy, một người ăn căn bản không thể ăn hết.
Tân Vân Mậu lặng im vài giây, từ trong túi lấy ra một đôi đũa dùng một lần, tách ra xong tiện tay gắp một miếng đậu hủ trộn hành lên, chậm rãi thưởng thức. Anh muốn biết rốt cuộc có ngon không, tại sao cô ăn lại thơm đến thế?
"Tật xấu gì của anh đây?” Sở Trĩ Thủy nhìn hành động này, kinh ngạc nói: “Không thể vì không có biên chế mà cứ ăn cơm thừa vậy chứ, tôi có thể lấy một phần cho anh.”
Tân Vân Mậu lẩm bẩm: “Cô ăn cũng không hết.”
“... Cho nên anh thực hiện chiến dịch “sạch đĩa” sao?”
Nếu nói ban đầu cô thấy anh làm vậy, nội tâm sẽ bực bội sụp đổ, thì đến giờ cô thấy anh làm vậy lại cảm thấy bình thường. Giới hạn của của con người chính là bị đánh tan từng bước như vậy, hiện tại anh làm gì cô cũng sẽ không thấy lạ.
May mà anh thử bốn món mỗi món một đũa, chắc là tò mò hương vị thức ăn hôm nay, thử chút rồi giúp cô dọn dẹp hộp cơm sạch sẽ.
Buổi chiều, Sở Trĩ Thủy gọi điện thoại cho chủ nhiệm Tần, trò chuyện về ngày hội khuyến mãi của Tân Thấu. Hai bên đưa một danh sách, rồi dẫn ra các thương nghiệp địa phương Hoài Giang bằng lòng tham gia sự kiện, chỉnh sửa xong rồi gửi cho Vương Di Văn.
Vào ngày hội khuyến mãi Tân Thấu sẽ tung ra số lượng lớn nội dung đoạn phim chất lượng cao, người dùng mới mở hội viên có chiết khấu, đồng thời đưa ra một lô lớn sản phẩm giảm giá, giúp người dùng thích ứng nhanh nhất chế độ vừa xem vừa mua. Hoạt động sẽ có thời gian làm nóng trước, không chỉ là tuyên truyền Tân Thấu Video, còn cho các thương gia hợp tác không ít hào quang.
Tân Thấu còn tiện tay giúp thương gia hợp tác lâu đẩy quảng cáo, Vương Di Văn đề nghị tìm chút quảng cáo đẩy cho Sở Trĩ Thủy, ví dụ như blogger KOL các kiểu gì đó, đạp lên làn sóng hiệu quả lưu lượng chắc tốt lắm.
“Tính chất của đơn vị chúng tớ không dễ tìm quảng cáo để đẩy.” Sở Trĩ Thủy khó xử nói: “Đẩy quảng cáo chắc phải trả tiền cho đối phương, đến lúc đó truyền ra ngoài sẽ gây ảnh hưởng không tốt, chúng tớ phát trực tiếp không cho người trong cục lộ mặt.”
Trước giờ Trần Châu Tuệ chưa từng lộ mặt trên sóng phát trực tiếp, trước mắt chỉ có con mèo trong cục xuất hiện trước ống kính thôi.
Công ty Quan Cục có thể kinh doanh bán hàng, nhưng tuyệt đối không thể ra mặt ở một số phương diện nào đó, ví dụ như chi tiền cho các loại tiếp thị. Tân Thấu Video đẩy quảng cáo cho họ vì chính sách xóa đói giảm nghèo, so với việc họ tự móc tiền túi ra đẩy cho chính mình, khái niệm đó hoàn toàn khác nhau.
Sở Trĩ Thủy về đến chỗ ngồi của mình, cô cầm điện thoại nhìn một cái mới phát hiện mình đã trò chuyện rất lâu, trước tiên nói về tình hình dạo này với Vương Di Văn, rồi lại nói về công việc của họ, giờ chắc là qua giờ cơm rồi, nhà ăn không còn đồ ăn nữa.
Cô vô thức rơi vào trầm tư, hay là ăn chút quà vặt trong văn phòng, dứt khoát gắng gượng buổi trưa hôm nay một bữa.
Đúng vào lúc này, Tân Vân Mậu bên ngoài trở về, một tay anh đẩy cửa, một tay đặt sau lưng, thấy cô còn ngồi trong văn phòng, cau mày nói: “Sao cô không đi ăn cơm?”
Sở Trĩ Thủy mở tủ ra, cô lật tìm đồ ăn vặt, giải thích: “Trò chuyện với bạn rồi quên luôn.”
“Lại là người bạn lần trước à?” Tân Vân Mậu tạm dừng một lát, đôi mắt anh lóe sáng, hỏi: “Người mà cô đi gặp vào buổi tối ở Ngân Hải?”
Sở Trĩ Thủy kinh ngạc: “Sao anh biết?”
Bởi vì cô nhận điện thoại thì lộ rõ vui vẻ, cả bước chân chạy đi nghe điện thoại cũng thả lỏng, người sẽ làm cho cô tùy tiện như vậy có được mấy người.
Tân Vân Mậu không trả lời chính diện, anh đi đến bên cạnh bàn Sở Trĩ Thủy, nâng hộp cơm trong tay lên, nhẹ giọng nói: “Ăn đi.”
Hai món mặn hai món chay được đặt trong hộp đựng cơm, bên cạnh còn có một hộp cơm trắng và một hộp canh nhỏ, thức ăn nóng hổi bốc lên sương trắng mờ mịt trong túi ni lông, cách cái hộp cũng có thể ngửi thấy mùi hương Đại Oa Thái quen thuộc. Từ khi tiêu chuẩn nhà ăn khôi phục bình thường, thực đơn Ngưu Sĩ sắp xếp mỗi tuần đều không khiến người ta thất vọng.
Sở Trĩ Thủy mở túi ni lông lấy hộp cơm ra, mở nắp lên thì ngửi thấy vị cay hấp dẫn của gà xào ớt, bỗng chốc đánh thức chiếc bụng cồn cào vì đói. Trong chiếc hộp còn lại còn có rau xanh, mặn chay phối hợp, mỹ vị an khang.
“Cảm ơn, anh lấy từ nhà ăn sao?” Sở Trĩ Thủy nhìn thấy hộp cơm quen thuộc, ngạc nhiên hỏi: “Anh còn biết lấy cơm?”
Trước kia cô có mang cơm cho Tân Vân Mậu, nhưng đây là lần đầu anh đem cơm cho cô.
Tân Vân Mậu cứ cảm thấy hình như cô đang ám chỉ mình ngốc nghếch trong lời nói, anh khoanh tay, không vui bĩu môi: “Chuyện này có gì khó à?”
Cô gần như cứ cho rằng anh không có năng lực tự xử lý, anh chỉ là không quen thuộc với thiết bị hiện đại, chứ không phải không thấy qua con người sinh sống.
“Nhưng anh lúc trước chưa từng xuất hiện ở nhà ăn.” Sở Trĩ Thủy đến giờ đã biết anh không ăn cơm, cho nên không đi nhà ăn nhân viên là chuyện rất bình thường.
Tân Vân Mậu: “Hôm nay buổi sáng mới đi xong, giờ đã quen rồi.”
Trong cục buổi sáng mở đại hội toàn cục ở nhà ăn, Tân Vân Mậu tiến vào đảo một vòng, đã mò hết cấu tạo nội bộ, không có chỗ nào hiếm lạ.
Sở Trĩ Thủy nhìn cơm nước anh mang về, không biết vì sao có một cảm giác an ủi như của mẹ ruột, cảm động vì đứa con sinh ra không còn quái gở, chịu tiếp xúc với các yêu quái khác rồi. Cô vừa vui vẻ ăn cơm, vừa tùy ý nói chuyện với anh: “Anh tìm anh Ngưu lấy cơm sao?”
Ngưu Sĩ và Tân Vân Mậu vốn đều ở bộ phận hậu cần, hai yêu quái miễn cưỡng coi như là quen mặt, ngày thường cô cũng tìm anh Ngưu lấy cơm.
Tân Vân Mậu lắc đầu, bình tĩnh trả lời: “Không, là con chim kia mua đó.”
“Con chim kia?” Sở Trĩ Thủy đang hoang mang tìm kiếm một vòng trong đầu, cô không biết anh đang nói ai, phỏng đoán nói: “Lẽ nào là chị Hồng sao?”
Cô không biết yêu quái loài chim trong cục là ai, nếu chỉ phán đoán từ tên, gần như chỉ có Hồng Hi Minh phù hợp.
Tân Vân Mậu gật đầu: “Chị ta còn hỏi có phải tôi mua cho cô không.”
Hồng Hi Minh dù gì cũng là trưởng phòng phòng nhân sự, cô ấy biết thân phận thực sự của Tân Vẫn Mậu, tất nhiên biết rõ thần quân không cần ăn cơm.
Sở Trĩ Thủy cứng đờ: “Anh trả lời thế nào?”
“Đương nhiên là nói thật rồi.”
Sở Trĩ Thủy nhớ đến gương mặt ăn dưa trong cuộc họp của các yêu quái, cô hít sâu một hơi, ôm tâm lý gặp may, thăm dò hỏi: “Lúc đó xung quanh không có người khác chứ?”
Chắc sẽ không có nhân viên trong cục biết chuyện này nhỉ?
“Không có người khác.” Tân Vân Mậu bổ sung nói: “Nhưng có rất nhiều yêu quái, đều là vây xem.”
Tân Vân Mậu vừa vào nhà ăn đã bị chú ý, nhưng anh coi như bên cạnh không người mà đi lấy cơm, không hề để ý ánh mắt các yêu quái xung quanh. Chỉ là lúc này họ đã gần như không phải sợ hãi và cảnh giác, trái lại nảy sinh một cảm giác hưng phấn, không biết rốt cuộc là đang kích động cái gì.
Thần quân có năng lực phân tích ác ý rất mạnh, nhưng anh không bình phẩm ra được cảm xúc này của các yêu quái, nói là thiện ý cũng không đúng hoàn toàn, ngược lại là cực kỳ vi diệu.
Không ai có thể nói rõ hứng thú hóng chuyện ở đây, nhưng chỉ cần có chuyện để hóng xuất hiện, quần chúng vây quanh rất phấn khởi, còn muốn đắm say vào đó hơn cả làm việc công.
Hồng Hi Minh nhìn thấy Tân Vân Mậu lộ diện, nhiệt tình chủ động cầm thìa, nói gì cũng phải giúp anh xúc cơm. Cô ấy nghe được là mua cho Sở Trĩ Thủy, càng thêm phấn chấn múc đầy mấy hộp lớn, dáng vẻ ân cần sợ trưởng phòng bộ phận phát triển kinh tế bị đói.
Sở Trĩ Thủy nghe xong đầu đuôi câu chuyện, cô đã nghĩ đến ánh mắt sáng rực của quần chúng ăn dưa xem kịch, không kiềm được đau đầu đỡ trán: “Trong khoảng thời gian này anh có thể đừng đến nhà ăn không.”
Nếu ngày mai cô đi nhà ăn ăn cơm, nói không chừng cũng phải đối mặt với mấy ánh mắt này, chắc còn hỏi cô tại sao Tân Vân Mậu không đến ăn cơm các kiểu, hơi nghĩ chút thôi đã thấy da đầu tê rần, đứng ngồi không yên.
Tân Vân Mậu im lặng một lát, hình như anh đang suy nghĩ gì đó, mong chờ chớp mắt: “Nếu cô đã cầu nguyện rồi, vậy sau này ngày nào tôi cũng giúp cô mang cơm?”
“Cầu nguyện cái gì? Tôi không cầu nguyện.” Sở Trĩ Thủy bực bội: “Anh còn chê chuyện không đủ loạn à!”
Tin đồn đã nảy sinh rồi, vậy mà anh còn ngày ngày mang cơm, thật sự muốn mọi chuyện tệ hơn hay sao!
Nhờ phúc của sếp Miêu, tiếng tăm của cô ở cục quan sát chịu thiệt hại, gánh cái nồi đen quy tắc ngầm với cấp dưới trên lưng.
Cảnh sát trưởng mèo đen thông qua thủ đoạn tung tin đồn cao cấp, kể chuyện không đầu không đuôi, một thân mèo đánh tan khí thế cao lãnh của thần quân yêu giới Tân Vân Mậu, đang đại hội toàn cục lại phát ra miếng dưa lớn động trời, khiến cây trúc sập phòng tại chỗ. Thủ pháp truy vết đỉnh cao này, văn án bóc phốt vi diệu, thời cơ phát dưa chuẩn xác, không thể không xưng
là hoàn hảo.
Chó săn con người chụp ảnh minh tinh thì tính là gì? Vậy cũng là chơi nhà chòi mà thôi.
Mèo săn yêu quái mới là mạnh nhất, hoàn toàn không sợ hãi thần khí Long Cốt Tản, mãi mãi chiến đấu ở tuyến đầu ruộng dưa yêu giới!
Tân Vân Mậu gần như không biết hành vi lấy cơm của mình gây nên hiệu ứng mắc xích, anh thấy Sở Trĩ Thủy phản ứng dữ dội, trông có vẻ còn khá khó hiểu.
May thay sau đó bộ phận phát triển kinh tế bận rộn công vụ, Sở Trĩ Thủy tiếp xúc với các yêu quái khác trong cục không nhiều. Trí nhớ của mọi người không tốt, chỉ cần chờ tin đồn lắng xuống, có lẽ sẽ không có chuyện lớn.
Sở Trĩ Thủy nghĩ vậy, tâm trạng của cô bình ổn lại, trịnh trọng nói: “Dạo này chúng ta vẫn đừng xuất hiện chung trong cục.”
Nếu diễn lại cảnh tượng trong đại hội toàn cục lần nữa, vậy chắc quần chúng ăn dưa không thể tiêu hóa mất.
“Tại sao?” Tân Vân Mậu làm một cây trúc thanh liêm, gương mặt anh đầy vẻ trời quang trăng sáng, hoang mang đặt câu hỏi: “Chúng ta có gì cần lén lút sao?”
Sở Trĩ Thủy thấy thái độ thẳng thắn của anh, cô bị hỏi đến không nói nên lời, bỗng không biết anh thật tâm muốn hỏi hay là đang cố ý thăm dò điều gì. Hiện tại họ bị yêu quái hiểu lầm, anh lại biểu hiện rộng lượng như vậy, quả thật khiến cô không biết phải làm sao.
Nếu anh là một người đàn ông, cô sẽ nghi ngờ anh có thủ đoạn cao, dây dưa ái muội tột đỉnh, giăng ra một cái bẫy cao cấp, một câu nói thì quyết định quan hệ song phương. Cô nói cần lén lút không đúng, cô nói không cần lén lút cũng không phải, cũng không thể mặc kệ tình thế phát triển được.
Nhưng anh là một cây trúc, chắc tư duy không phức tạp thế đâu nhỉ?
Giống như hai người chơi đánh bài, Sở Trĩ Thủy ra bài theo đường bình thường, thế nhưng Tân Vân Mậu trực tiếp quăng ra một cặp Joker. Cô bị động tác của anh làm cho đơ ra, không hiểu anh là tay mới không biết chơi đánh đại, hay là lòng có dự tính trước nên làm vậy, dù sao đi nữa thì giờ cô cũng không biết phải đánh thế nào cho phải.
Toàn cục ván bài này đã bị anh đánh loạn.
“Anh nói chí phải, thanh giả tự thanh.” Sở Trĩ Thủy hít sâu một hơi, cô cố gắng thả lỏng tâm thái, tự mình giải thích: “Đều đang làm việc trong một phòng ban, mối quan hệ tốt chút cũng bình thường, đúng chứ?”
“Ừm, chúng ta rất thân.” Tân Vân Mậu vui vẻ gật đầu: “Suy cho cùng cô cũng là tín đồ của tôi, mối quan hệ chúng ta thân mật là bình thường.”
Sở Trĩ Thủy: “...”
Cô cảm thấy hết sức vô lý: “Có phải anh không phân biệt được âm mũi trước sau?"
Cô nói là “thanh” trong thanh giả tự thanh, anh hiểu thành “thân” trong mối quan hệ thân thiết, đây là cách nắm trọng điểm kiểu gì vậy?
“Thanh” mà Sở Trĩ Thủy nói phát âm là /qing/, mà Tân Vân Mậu lại nói thành chữ “Thân” phát âm là /qin/, nên Sở Trĩ Thủy mới nói anh không phân biệt được âm tiết.
“Người ta là cỏ cây bạt ngàn, còn anh là vô lý cực độ.” Sở Trĩ Thủy nghi ngờ gà xào cay quá nồng, làm cô nóng cả người, vội gắp một đũa đồ chay giải nhiệt: “Tôi không nên thảo luận chuyện này với anh.”
“Cỏ cây bạt ngàn” là câu thơ gốc “Li li nguyên thượng thảo”, còn “Vô lý cực độ” là câu thơ chế từ câu trên “Li li nguyên thượng phổ”. Nghĩa của hai câu này không liên quan gì nhau, giống như cách Tân Vân Mậu hiểu và đáp lại lời Sở Trĩ Thủy nói.
Không chừng anh còn không hiểu yêu quái khác đang xem náo nhiệt gì, chứ đừng nhắc đến giăng bẫy dây dưa cao cấp gì, quả thật đã đánh giá cao anh rôi.
Cô dứt khoát chuyên tâm ăn cơm, ném chuyện này ra sau đầu.
Tân Vân Mậu tựa vào bàn làm việc bên cạnh im lặng nhìn Sở Trĩ Thủy ăn cơm.
Ánh mắt cô cực kỳ chuyên chú, chậm rãi nhai thức ăn, hình như đồ ăn hơi cay, bờ môi phiếm màu hồng nhạt càng khiến da dẻ cả người cô như phát sáng, dáng vẻ ăn của cô như động vật nhỏ, trạng thái khá nghiêm túc, như nếm thử của ngon vật lạ, ngay cả người không cần ăn như anh cũng bị thu hút, trở nên tò mò.
Lần nào cũng vậy, chuyện anh không có hứng thú, chỉ cần cô thử làm chút, anh lại trở nên hứng thú, muốn thử cùng cô.
Sở Trĩ Thủy nâng mắt, thấy anh nhìn chằm chằm mình: “Sao đấy?”
Lúc Tân Vân Mậu im lặng không nói thì mặt luôn luôn vô cảm, thân phận thần quân khiến anh tự phụ, thực lực cường đại khiến anh sắc bén, còn lúc anh lạnh mặt thì có cảm giác áp bức vô cùng, luôn có thể dọa Kim Du đến nỗi nơm nớp lo sợ. Nhưng cô lại luôn thấy anh chẳng có sức uy hiếp nào, lúc anh chụp ảnh chung ở Đan Sơn không hề lộ ra ý cười, ánh mắt sâu thẳm như vầng trăng, không cười nhưng vẫn ôn hòa.
Anh lẳng lặng chú ý đến cô nhưng cô lại không cảm thấy sợ chút nào, thường vô thức cho rằng anh đang ngẩn người.
Hơi thất lễ chút, giống như là một chú chó lớn ở bên cạnh quan sát cô. Nếu cô giơ tay, anh cũng sẽ ôm tay.
Tân Vân Mậu hỏi thăm: “Đây là món gì vậy?”
“Gà xào cay, thịt heo cắt sợi, cải thìa xào tỏi, đậu phụ trộn hành.” Sở Trĩ Thủy nhìn hộp canh nhỏ, cô đã thấy hơi no, lần lượt giới thiệu: “Canh sườn khoai từ.”
Cô cảm khái nơi đáy lòng chị Hồng lấy cơm thật là, thấy món ăn đều bị nén đầy, một người ăn căn bản không thể ăn hết.
Tân Vân Mậu lặng im vài giây, từ trong túi lấy ra một đôi đũa dùng một lần, tách ra xong tiện tay gắp một miếng đậu hủ trộn hành lên, chậm rãi thưởng thức. Anh muốn biết rốt cuộc có ngon không, tại sao cô ăn lại thơm đến thế?
"Tật xấu gì của anh đây?” Sở Trĩ Thủy nhìn hành động này, kinh ngạc nói: “Không thể vì không có biên chế mà cứ ăn cơm thừa vậy chứ, tôi có thể lấy một phần cho anh.”
Tân Vân Mậu lẩm bẩm: “Cô ăn cũng không hết.”
“... Cho nên anh thực hiện chiến dịch “sạch đĩa” sao?”
Nếu nói ban đầu cô thấy anh làm vậy, nội tâm sẽ bực bội sụp đổ, thì đến giờ cô thấy anh làm vậy lại cảm thấy bình thường. Giới hạn của của con người chính là bị đánh tan từng bước như vậy, hiện tại anh làm gì cô cũng sẽ không thấy lạ.
May mà anh thử bốn món mỗi món một đũa, chắc là tò mò hương vị thức ăn hôm nay, thử chút rồi giúp cô dọn dẹp hộp cơm sạch sẽ.
Buổi chiều, Sở Trĩ Thủy gọi điện thoại cho chủ nhiệm Tần, trò chuyện về ngày hội khuyến mãi của Tân Thấu. Hai bên đưa một danh sách, rồi dẫn ra các thương nghiệp địa phương Hoài Giang bằng lòng tham gia sự kiện, chỉnh sửa xong rồi gửi cho Vương Di Văn.
Vào ngày hội khuyến mãi Tân Thấu sẽ tung ra số lượng lớn nội dung đoạn phim chất lượng cao, người dùng mới mở hội viên có chiết khấu, đồng thời đưa ra một lô lớn sản phẩm giảm giá, giúp người dùng thích ứng nhanh nhất chế độ vừa xem vừa mua. Hoạt động sẽ có thời gian làm nóng trước, không chỉ là tuyên truyền Tân Thấu Video, còn cho các thương gia hợp tác không ít hào quang.
Tân Thấu còn tiện tay giúp thương gia hợp tác lâu đẩy quảng cáo, Vương Di Văn đề nghị tìm chút quảng cáo đẩy cho Sở Trĩ Thủy, ví dụ như blogger KOL các kiểu gì đó, đạp lên làn sóng hiệu quả lưu lượng chắc tốt lắm.
“Tính chất của đơn vị chúng tớ không dễ tìm quảng cáo để đẩy.” Sở Trĩ Thủy khó xử nói: “Đẩy quảng cáo chắc phải trả tiền cho đối phương, đến lúc đó truyền ra ngoài sẽ gây ảnh hưởng không tốt, chúng tớ phát trực tiếp không cho người trong cục lộ mặt.”
Trước giờ Trần Châu Tuệ chưa từng lộ mặt trên sóng phát trực tiếp, trước mắt chỉ có con mèo trong cục xuất hiện trước ống kính thôi.
Công ty Quan Cục có thể kinh doanh bán hàng, nhưng tuyệt đối không thể ra mặt ở một số phương diện nào đó, ví dụ như chi tiền cho các loại tiếp thị. Tân Thấu Video đẩy quảng cáo cho họ vì chính sách xóa đói giảm nghèo, so với việc họ tự móc tiền túi ra đẩy cho chính mình, khái niệm đó hoàn toàn khác nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.