Tôi Muốn Lười Nhác Ở Cục Yêu Quái
Chương 164:
Giang Nguyệt Niên Niên
28/10/2023
“Nhưng không cho Tân Thấu đẩy quảng cáo thì uổng lắm?” Vương Di Văn đề nghị: “Tớ lên mạng thấy bình luận sản phẩm của các cậu không tệ, cậu có đọc qua mấy bình luận đánh giá máy lọc nước đáng tin không, vài blogger sử dụng bình luận sản phẩm của các cậu các kiểu, chúng tớ đẩy mấy người đấy lên cũng được.”
“Nhưng nói thật lòng vẫn tự đẩy tốt hơn, kiểu nổi tiếng hào quang này cũng sẽ khiến đối phương hút fan, đẩy cho người lạ là làm việc thiện, xung quanh cậu có ai làm blogger không?”
Sở Trĩ Thủy bất lực: “Tài nguyên của hai chúng ta xem xem nhau, chẳng qua cũng chỉ là mấy người đó mà thôi, tớ biết cậu cũng có thể tìm được.”
Hai người vốn cùng đoàn đội ở Long Trị, nhân mạch các thứ sớm đã trộn vào nhau, nói thật thì lật không ra mẫu mới.
“Nói cũng phải.” Vương Di Văn lẩm bẩm: “Nhưng tớ không muốn tìm họ, họ và Long Tri quá thân quen, thời cơ này không thích hợp.”
Sau khi Tân Thấu Video phát triển, Vương Di Văn có thể liên hệ với nhân mạch cũ, nhưng thế cục trước mắt còn chưa ổn định, chuyển về công ty cũ sẽ rút dây động rừng.
Sở Trĩ Thủy: “Để tớ xem thử coi sao, nhưng chắc không có đâu.”
“Được, cậu cứ xem trước, nếu cậu không tìm được người mới thì tớ đi tìm mấy người đó, hời cho họ rồi.
Giờ hai người mới cúp máy.
Sở Trĩ Thủy thầm nói, sao cô có thể tìm được người mới chứ, ngày nào cũng chào hỏi nói chuyện với yêu quái, đâu ra con người?
Vương Di Văn còn nhắc đến bình luận đánh giá máy lọc nước, Sở Trĩ Thủy tìm tòi ở các nền tảng, lướt xem có blogger nào từng bình luận sản phẩm Quan Cục không. Phần lớn số liệu của ứng dụng hiện tại khá kinh người, kẹo gừng Phong Vị hastag #phongcáchPhóThừaTrác, dẫn đến việc cô còn lướt ra không ít nội dung của nam minh tinh, sau đó lại lướt ra một gương mặt yêu quái xinh đẹp quen thuộc.
Đây là một beauty blogger, tên là “Hộp đồ nghề của Đỗ Hương Hương”, có thể là sửa từ “Đỗ Thập Nương nộ trầm bách bảo tương”. Lượng fan của cô ta còn khá đáng sợ, tên fan là “Bách Bảo Hương”.
Sở Trĩ Thủy ngắm gương mặt quen thuộc này, cô tiện tay nhấn mở một lịch sử phát trực tiếp, hình như là chủ blog đang giải thích tình hình gần đây cho người hâm mộ.
Trong đoạn phim, cô gái dung mạo xinh đẹp mặc hán phục, giọng điệu lại khá chán nản, phờ phạc nói: “Phải, tôi không theo đuổi thần tượng nữa, quá ảnh hưởng đến cuộc sống rồi, đoạn phim liên quan đến minh tinh trước kia đều xóa sạch hết, mấy chị em theo dõi tôi vì cái này thì hủy theo dõi đi.”
“Tôi cảm thấy vẫn nên tập trung vào bản thân là quan trọng nhất, giờ nhớ lại khoảng thời gian đó, giống như mất trí vậy, tóm lại cho dù mọi người làm chuyện gì cũng không thể đánh mất bản thân, dù sao đi nữa tôi cũng mới tỉnh ngộ.”
[Hoàn toàn đồng ý với Hương Hương! Lúc trước tôi theo đuổi thần tượng cũng như vậy!]
[Không sao, xóa hết thì xóa hết đi, vốn chính là vì Hương Hương với đăng ký mà!”
Cô gái xinh đẹp không biết nhớ ra chuyện gì, buồn bã nói: “À, giờ tôi rất ngưỡng mộ người thi đậu vào biên chế, tại sao tôi thi không đậu chứ?”
[Hương Hương không muốn làm blogger toàn thời gian sao? Rõ ràng trang điểm rất đẹp, sao lại đột nhiên muốn thi biên chế?]
[Phía cuối của vũ trụ quả nhiên là biên chế.]
Sở Trĩ Thủy nghe hết đoạn nói chuyện này, cuối cùng cô cũng nhận ra Đỗ Nhược Hương từ trong filter, đây chẳng phải là yêu hoa chạy theo Phó Thừa Trác sao.
Lúc phát trực tiếp Đỗ Nhược Hương giống như đang giả trang, dung mạo khí chất khác với ngày thường, chí ít Sở Trĩ Thủy phải mất rất lâu mới nhận ra.
Sở Trĩ Thủy tiện tay theo dõi Đỗ Nhược Hương, cô chợt nhớ ra gì đó, ngẩng đầu hỏi thăm: “Kim Du, yêu quái cũng sẽ làm việc trong xã hội loài người sao? Ví dụ như làm người có ảnh hưởng trên mạng xã hội, hoặc là làm nghề tay trái các kiểu.”
“Làm chứ.” Kim Du nghiêng đầu: “Yêu quái khác tôi không biết, dù sao đi nữa anh Ngưu có nghề tay trái, anh ấy không làm trưởng khoa hình như là vì lười phải hằng năm báo cáo cổ phiếu và ngân sách của mình lên trên, nói làm lãnh đạo sẽ vướng tay vướng chân.”
Sở Trĩ Thủy ngạc nhiên cảm thán trí khôn của Ngưu Sĩ, khẳng định nói: “... Anh Ngưu giỏi thật ấy.”
Xem ra cục quan sát quản lý nhân viên trong cục khá nghiêm khắc giống với đơn vị của con người. Giờ nghĩ lại, yêu quái ở bên ngoài kiếm tiền còn dễ hơn trong cục, ít nhất có thủ đoạn nhận đệ tử này kia, hành động cũng tự do hơn.
Nếu cô đã không có nhân mạch, vậy tìm thử nguồn lực yêu quái xem sao.
Sở Trĩ Thủy định liên lạc với Đỗ Nhược Hương, ai ngờ sau khi không theo đuổi thần tượng nữa thì đối phương tự bế, dạo này cũng không có đăng tin gì mới, cả con đường hợp tác doanh nghiệp cũng không thêm bạn, nhắn tin thì có cảm giác 800 năm cũng không trả lời. Lúc trước họ không có trao đổi cách liên lạc, giờ lại muốn liên lạc cũng không dễ gì.
Sở Trĩ Thủy tiếp tục thỉnh giáo: “Kim Du, giữa yêu quái các cô có cách liên lạc nhanh chóng nào không? Là cách mà xã hội loài người không có ấy.”
“Liên lạc nhanh sao?” Kim Du suy nghĩ: “Muốn liên lạc nhanh trong cục, thì hạ lệnh truy nã.”
Sở Trĩ Thủy quyết đoán phủ định: “Này không được.”
“Cách khác nữa thì chắc là thiên phú, có vài thiên phú của yêu quái có thể làm được đấy, nhưng tôi không biết ai biết cái này.”
Sở Trĩ Thủy ngơ ra, cô cũng không biết thiên phú của vị yêu quái nào là cái này, nhưng cô biết có một vị yêu quái thiên phú gì cũng có.
Vị yêu quái đó chắc chắn là người không thể đồng ý chuyện này nhất.
Sở Trĩ Thủy xoay người, cô nhìn Tần Vân Mậu ở sau lưng, nở nụ cười như gió xuân, dịu giọng nói: “Thần quân, mạo muội làm phiền giây lát, có thể giúp tôi liên lạc một vị yêu quái không?”
Tân Vân Mậu bất động nhìn gương mặt tươi cười của cô, anh căng cơ hàm, liếc xéo cô một cái, cảnh giác nói: “Cô muốn tìm ai?”
Sở Trĩ Thủy sáng mắt, úp úp mở mở nói: “Chính là yêu quái lúc trước chúng ta đã gặp rồi, nhưng không có giữ lại cách liên lạc ấy, dạo này cần họ làm chút chuyện, ví dụ như Đỗ...”
Tân Vân Mậu như nắm thóp cô, tức giận nói: “Tôi biết ngay mà! Cô còn nhớ túi hương của cô ta, lúc đó cô còn định dẫn cô ta về!”
Lúc trước anh cảm thấy sai sai, dùng lửa yêu đuổi yêu hoa kia chạy mất.
Sở Trĩ Thủy phản bác: “Không phải chứ, trí nhớ của anh tốt thật, tôi mới nói họ ra thôi anh đã có thể biết là ai rồi?”
“Người có trí nhớ tốt là tôi sao?” Giọng điệu anh lạnh lẽo: “Cô vậy mà còn nhớ tên của cô ta.”
Cô bỗng thấy chột dạ, vội nói: “Thật không giấu giếm, ban nãy lướt đến đoạn phim mới nhớ ra.”
Nếu không phải dựa vào phần lớn số liệu, cô thật sự không lướt tới Đỗ Nhược Hương.
“Không giúp.” Tân Vân Mậu không vui ngoảnh đầu, anh khoanh tay, thái độ cứng rắn: “Cô có thể tìm tôi cầu nguyện, nhưng không thể cầu nguyện tìm cô ta, có chuyện gì mà tôi không làm được sao?”
Nhưng cô cũng không thể bảo anh đi bình luận đánh giá kem dưỡng tóc được, chuyện này không phù hợp với hình tượng thần quân kiệm lời quý chữ.
Đỗ Nhược Hương hiển nhiên là người làm công thuần thục, làm việc sẽ thuận buồm xuôi gió, bản thân chuyện này cũng có trợ giúp cho tài khoản kinh doanh của cô ta.
Thế nhưng nếu cô nói vậy, chắc chắn yêu quái trúc sẽ quậy lên, cho rằng cô nói anh không bằng yêu hoa.
Sở Trĩ Thủy thấy anh làm mình làm mẩy như chịu uất ức, cô nhẹ than thở một tiếng, quyết định vì sự đoàn kết ổn định, dùng nghệ thuật ngôn từ thích hợp.
“Đây không phải không nỡ để anh làm việc cực khổ hay sao.” Cô mặt không đổi sắc tim không đập nhanh, thiết tha nhìn Tân Văn Mậu, ấm áp nói: “Mới nói tiện tay giao cho cô ta làm, không cần phiền anh..”
Tân Vân Mậu không ngờ cô sẽ nói vậy, vẻ mặt anh cứng đờ, con người run rẩy, ưu sầu tự nhiên tiêu tán, bỗng nhiên thấy thẹn đỏ mặt, hờn dỗi trả lời: "...Ò.”
“Vậy thần quân có thể giúp tôi tìm cô ta không?”
“Được.”
Ở một thành phố cách không xa Ngân Hải, trong căn phòng vô cùng lộn xộn, có một bóng người nằm dài trên giường.
Đỗ Nhược Hương nằm trên giường, trên tay cầm máy chơi game, nhàm chán mà điên cuồng bẩm phím, tiếp tục cuộc sống ngồi xổm ở nhà của mình. Sau khi theo đuổi thần tượng thất bại, cô ta không muốn học tập cũng không muốn làm việc, làm chuyện gì cũng không có hứng thú, thậm chí chơi game cũng không có tinh thần.
"Hộp đồ nghề của Đỗ Hương Hương" vốn dĩ đang hoạt động rất tốt, sau này vì mãi theo đuổi thần tượng mà cô ta đã bỏ bê việc chăm sóc nó, gần đây còn không có nổi tâm trạng để lên mạng. Cô ta biết tiếp tục suy sút như vầy là không đúng, nhưng cô ta không có cách nào gượng dậy được, thậm chí còn nảy sinh ý nghĩ “nếu không thì cứ nằm dài một trăm năm cho qua thời gian”.
Cuộc sống tẻ nhạt bao giờ cũng vậy, đến cả những màn chơi game cũng thấy nhàm chán, nhưng cuộc sống cần có sự đối lập, chỉ khi mất đi mới hiểu được
trân trọng.
Đỗ Nhược Hương nằm ở nhà, cô ta vốn đang vô cùng lười biếng, đột nhiên bị nhắc tên!
[Đỗ Nhược Hương. ]
Giọng nói trống rỗng không thể phân biệt nam nữ, cũng có thể là do thiên địa vốn dĩ không có giới tính, giọng nói mờ ảo truyền đến khiến cho sắc mặt của Đỗ Nhược Hương tái đi vì sợ hãi.
Ai cũng đã biết, tên của yêu quái có chứa sức mạnh, nếu kêu tên của yêu quái nào đó sẽ có thể nghe thấy, nhưng tiền đề là đối phương có đang nghiêm túc lắng nghe hay không. Điều này cũng giống như gọi điện thoại, có thể từ chối cuộc gọi, nhưng muốn nói chuyện thì cần phải kết nối. Không ít yêu quái có việc bận bịu, không thể nào mỗi ngày đều nghe tên của bản thân, cho nên hiện tại vẫn quen dùng điện thoại di động.
Tuy nhiên vẫn có một ngoại lệ, đó là khi trực tiếp gặp mặt gọi tên, yêu quái bị gọi tên chắc chắn có thể nghe thấy. Điều này thường xảy ra khi Cục quan sát phát lệnh truy nã sau khi biết tên của yêu quái. Bước đầu tiên để một con yêu quái vào tù trong cục chính là bị tịch thu tên họ.
Cho nên Đỗ Nhược Hương bị gọi tên mới trở nên hoảng sợ, không lẽ là vì Cục quan sát muốn tính sổ cô ta sau khi theo đuổi thần tượng à? Nhưng mà cung phản xạ này cũng quá dài đi?
Chắc là do cô ta ở nhà uể oải quá lâu, yêu giới không ủng hộ văn hóa nằm im một chỗ, cho nên mới gọi tên cô ta để cảnh báo hay sao?
[Đỗ Nhược Hương ]
Đỗ Nhược Hương lại bị gọi tên, cô ta hoảng sợ đến mức vứt máy chơi game đi, cũng không thể tiếp tục nằm im.
Tuy nhiên, giọng nói ở phía xa đột nhiên thay đổi, như thể có một người khác đang chen vào cuộc trò chuyện.
[Tôi nói như thế này, cô ấy có thể nghe thấy tôi không? Nhưng không có phản hồi. ]
[Cô ta nghe thấy nhưng không trả lời. ]
[Xin chào, cô có thể nghe thấy tôi không? Tôi là Sở Trĩ Thủy đến từ Cục quan sát Hoài Giang, lần trước chúng ta đã gặp nhau một lần trong cục. Gần đây tôi nghe được rằng cô đang điều hành một kênh truyền thông, có vẻ như liên quan đến sắc đẹp. Cô có hứng thú giúp chúng tôi đề ra một số gợi ý có giá trị không? Nếu được cô có thể để lại địa chỉ để tôi gửi một vài sản phẩm cho cô nhé.]
Tuyên bố điểm danh rất linh hoạt kỳ ảo và cơ mật, nhưng Đỗ Nhược Lan dựa vào lời nói có thể phân biệt được đây là một người một yêu, nói chuyện ngắn gọn lại lạnh lùng chính là Thần Quân, nói chuyện dài và lịch sự chính là chị gái đã tiễn cô ta. Cô ta run run nói: "Trong cục, trong cục quan sát còn có việc làm như vậy sao?"
[Vâng, tôi nghĩ lần trước cô trò chuyện với Kim Du đã nghe nói về công việc của chúng tôi. ]
"Được rồi, vậy chúng ta thêm WeChat đi, chúng ta dùng cái đó để trò chuyện, còn cái này hãy cúp máy trước ..."
Đỗ Nhược Hương dùng phương thức này trò chuyện liền nghi ngờ rằng cô ta sẽ bị bỏ tù ngay lập tức, hoặc cái mạng nhỏ này sẽ tới bất cứ lúc nào: "Để tôi đọc số WeChat"
[Được rồi, tôi đã thêm cô.]
Hai bên chuyển sang phương thức giao tiếp của con người, bầu không khí lập tức trở nên hài hòa không ít, ít nhất không có cảm giác tra khảo tù nhân.
Sở Trĩ Thủy giới thiệu cho Đỗ Nhược Hương về các sản phẩm của Quan cục, sau đó giải thích lý do thu thập đánh giá khắp nơi, cuối cùng còn giải thích: "Cô không cần phải cố tình khen ngợi, chỉ cần thực tế và nhận xét là được rồi. Chúng tôi gần đây đã hợp tác với nền tảng này, bọn họ muốn đẩy mạnh một số đánh giá thực tế, tốt nhất là một blogger KOL lớn hoặc gì đó, sau đó tôi lướt thấy cô trên Internet, nhận ra các video trước đó của cô rất hay, cho nên tôi muốn nghe ý kiến của cô sau khi sử dụng nó. Nếu có khuyết điểm gì cứ thẳng thắn nói ra."
“Được rồi, sau khi nhận được sản phẩm tôi nhất định sẽ đánh giá thật kỹ cảng, cố gắng phát hành video càng sớm càng tốt.”
Đỗ Nhược Hương thành thành thật thật trả lời, sợ rằng hiệu quả không tốt sẽ lại bị gọi tên. Cô ta đã không muốn làm việc một thời gian dài, cuối cùng bị Thần Quân gọi tên mà bừng tỉnh, sợ tới mức lập tức từ trên giường đứng dậy đi làm.
"Vậy thì tốt quá, bản chất của đơn vị chúng tôi khá đặc biệt, cũng không có cách nào để báo đáp một cách thực tế..."
Sở Trĩ Thủy bối rối nói: "Tôi sẽ gửi cho cô một số quà tặng trong dịp Tết Nguyên đán, lúc đó vẫn gửi đến địa chỉ này chứ?"
“Được, được.”
Đỗ Nhược Hương nghe thấy giọng nói ôn nhu của cô, không còn căng thẳng như trước nữa, nhỏ giọng nói: “Nếu không thì bây giờ tôi đi máy bay đến Hoài Giang để đánh giá luôn?”
Dù sao thì video của cô ta có thể được quay ở bất cứ đâu, cũng không mất gì khi bị nền tảng đẩy đến vị trí giao thông, không bằng cứ chạy đến Cục quan sát Hoài Giang một chuyến.
“Đến làm gì?”
Tân Vân Mậu từ sau lưng Sở Trĩ Thủy đi ra, trên màn hình hiện lên gương mặt lạnh lùng của anh, ánh mắt lạnh như lưỡi đao sắc bén, anh cảnh cáo: “Quên những gì tôi đã nói rồi?”
Đỗ Nhược Hương: "..."
Cuối cùng, Đỗ Nhược Hương buồn bã tắt video, cô ta quên mất bản thân bị cấm xuất hiện ở Hoài Giang, nếu không sẽ bị lửa quỷ thiêu thành phân bón.
Sự đe dọa của Thần Quân chính là lực lượng sản xuất chính, Đỗ Nhược Hương đã nhận được sản phẩm của công ty Quan Cục, lập tức không ngừng nghỉ quay video đánh giá.
Sở Trĩ Thủy từ chỗ Đỗ Nhược Hương nhận được ý tưởng mở rộng, cô không chỉ đến làm phiền Hoa Yêu để tìm một số blogger quen thuộc, mà còn liên hệ với những con yêu quái khác phù hợp với thuộc tính của sản phẩm.
Không lâu sau các bài đánh giá sản phẩm xuất hiện trên các nền tảng lớn. Sở Trĩ Thủy sàng lọc một phen, chọn một vài cái đưa cho Vương Di Văn, để cô ấy đẩy lượng truy cập tùy theo tình hình.
Tài khoản "Hộp đồ nghề của Đỗ Hương Hương" chủ yếu là về làm đẹp và chăm sóc da. Gần đây, Đỗ Nhược Hương đã tích lũy được rất nhiều sản phẩm nên chỉ đơn giản làm một video về chăm sóc tóc để giới thiệu chúng với nhiều mức giá khác nhau.
Hàng của Quan Cục từ trước đến nay đều rẻ và to, kem dưỡng da đầu cũng là một hủ lớn mấy chục nguyên, bao bì bên ngoài không cầu kỳ, cầm trên tay còn có chút nặng.
“Nhưng nói thật lòng vẫn tự đẩy tốt hơn, kiểu nổi tiếng hào quang này cũng sẽ khiến đối phương hút fan, đẩy cho người lạ là làm việc thiện, xung quanh cậu có ai làm blogger không?”
Sở Trĩ Thủy bất lực: “Tài nguyên của hai chúng ta xem xem nhau, chẳng qua cũng chỉ là mấy người đó mà thôi, tớ biết cậu cũng có thể tìm được.”
Hai người vốn cùng đoàn đội ở Long Trị, nhân mạch các thứ sớm đã trộn vào nhau, nói thật thì lật không ra mẫu mới.
“Nói cũng phải.” Vương Di Văn lẩm bẩm: “Nhưng tớ không muốn tìm họ, họ và Long Tri quá thân quen, thời cơ này không thích hợp.”
Sau khi Tân Thấu Video phát triển, Vương Di Văn có thể liên hệ với nhân mạch cũ, nhưng thế cục trước mắt còn chưa ổn định, chuyển về công ty cũ sẽ rút dây động rừng.
Sở Trĩ Thủy: “Để tớ xem thử coi sao, nhưng chắc không có đâu.”
“Được, cậu cứ xem trước, nếu cậu không tìm được người mới thì tớ đi tìm mấy người đó, hời cho họ rồi.
Giờ hai người mới cúp máy.
Sở Trĩ Thủy thầm nói, sao cô có thể tìm được người mới chứ, ngày nào cũng chào hỏi nói chuyện với yêu quái, đâu ra con người?
Vương Di Văn còn nhắc đến bình luận đánh giá máy lọc nước, Sở Trĩ Thủy tìm tòi ở các nền tảng, lướt xem có blogger nào từng bình luận sản phẩm Quan Cục không. Phần lớn số liệu của ứng dụng hiện tại khá kinh người, kẹo gừng Phong Vị hastag #phongcáchPhóThừaTrác, dẫn đến việc cô còn lướt ra không ít nội dung của nam minh tinh, sau đó lại lướt ra một gương mặt yêu quái xinh đẹp quen thuộc.
Đây là một beauty blogger, tên là “Hộp đồ nghề của Đỗ Hương Hương”, có thể là sửa từ “Đỗ Thập Nương nộ trầm bách bảo tương”. Lượng fan của cô ta còn khá đáng sợ, tên fan là “Bách Bảo Hương”.
Sở Trĩ Thủy ngắm gương mặt quen thuộc này, cô tiện tay nhấn mở một lịch sử phát trực tiếp, hình như là chủ blog đang giải thích tình hình gần đây cho người hâm mộ.
Trong đoạn phim, cô gái dung mạo xinh đẹp mặc hán phục, giọng điệu lại khá chán nản, phờ phạc nói: “Phải, tôi không theo đuổi thần tượng nữa, quá ảnh hưởng đến cuộc sống rồi, đoạn phim liên quan đến minh tinh trước kia đều xóa sạch hết, mấy chị em theo dõi tôi vì cái này thì hủy theo dõi đi.”
“Tôi cảm thấy vẫn nên tập trung vào bản thân là quan trọng nhất, giờ nhớ lại khoảng thời gian đó, giống như mất trí vậy, tóm lại cho dù mọi người làm chuyện gì cũng không thể đánh mất bản thân, dù sao đi nữa tôi cũng mới tỉnh ngộ.”
[Hoàn toàn đồng ý với Hương Hương! Lúc trước tôi theo đuổi thần tượng cũng như vậy!]
[Không sao, xóa hết thì xóa hết đi, vốn chính là vì Hương Hương với đăng ký mà!”
Cô gái xinh đẹp không biết nhớ ra chuyện gì, buồn bã nói: “À, giờ tôi rất ngưỡng mộ người thi đậu vào biên chế, tại sao tôi thi không đậu chứ?”
[Hương Hương không muốn làm blogger toàn thời gian sao? Rõ ràng trang điểm rất đẹp, sao lại đột nhiên muốn thi biên chế?]
[Phía cuối của vũ trụ quả nhiên là biên chế.]
Sở Trĩ Thủy nghe hết đoạn nói chuyện này, cuối cùng cô cũng nhận ra Đỗ Nhược Hương từ trong filter, đây chẳng phải là yêu hoa chạy theo Phó Thừa Trác sao.
Lúc phát trực tiếp Đỗ Nhược Hương giống như đang giả trang, dung mạo khí chất khác với ngày thường, chí ít Sở Trĩ Thủy phải mất rất lâu mới nhận ra.
Sở Trĩ Thủy tiện tay theo dõi Đỗ Nhược Hương, cô chợt nhớ ra gì đó, ngẩng đầu hỏi thăm: “Kim Du, yêu quái cũng sẽ làm việc trong xã hội loài người sao? Ví dụ như làm người có ảnh hưởng trên mạng xã hội, hoặc là làm nghề tay trái các kiểu.”
“Làm chứ.” Kim Du nghiêng đầu: “Yêu quái khác tôi không biết, dù sao đi nữa anh Ngưu có nghề tay trái, anh ấy không làm trưởng khoa hình như là vì lười phải hằng năm báo cáo cổ phiếu và ngân sách của mình lên trên, nói làm lãnh đạo sẽ vướng tay vướng chân.”
Sở Trĩ Thủy ngạc nhiên cảm thán trí khôn của Ngưu Sĩ, khẳng định nói: “... Anh Ngưu giỏi thật ấy.”
Xem ra cục quan sát quản lý nhân viên trong cục khá nghiêm khắc giống với đơn vị của con người. Giờ nghĩ lại, yêu quái ở bên ngoài kiếm tiền còn dễ hơn trong cục, ít nhất có thủ đoạn nhận đệ tử này kia, hành động cũng tự do hơn.
Nếu cô đã không có nhân mạch, vậy tìm thử nguồn lực yêu quái xem sao.
Sở Trĩ Thủy định liên lạc với Đỗ Nhược Hương, ai ngờ sau khi không theo đuổi thần tượng nữa thì đối phương tự bế, dạo này cũng không có đăng tin gì mới, cả con đường hợp tác doanh nghiệp cũng không thêm bạn, nhắn tin thì có cảm giác 800 năm cũng không trả lời. Lúc trước họ không có trao đổi cách liên lạc, giờ lại muốn liên lạc cũng không dễ gì.
Sở Trĩ Thủy tiếp tục thỉnh giáo: “Kim Du, giữa yêu quái các cô có cách liên lạc nhanh chóng nào không? Là cách mà xã hội loài người không có ấy.”
“Liên lạc nhanh sao?” Kim Du suy nghĩ: “Muốn liên lạc nhanh trong cục, thì hạ lệnh truy nã.”
Sở Trĩ Thủy quyết đoán phủ định: “Này không được.”
“Cách khác nữa thì chắc là thiên phú, có vài thiên phú của yêu quái có thể làm được đấy, nhưng tôi không biết ai biết cái này.”
Sở Trĩ Thủy ngơ ra, cô cũng không biết thiên phú của vị yêu quái nào là cái này, nhưng cô biết có một vị yêu quái thiên phú gì cũng có.
Vị yêu quái đó chắc chắn là người không thể đồng ý chuyện này nhất.
Sở Trĩ Thủy xoay người, cô nhìn Tần Vân Mậu ở sau lưng, nở nụ cười như gió xuân, dịu giọng nói: “Thần quân, mạo muội làm phiền giây lát, có thể giúp tôi liên lạc một vị yêu quái không?”
Tân Vân Mậu bất động nhìn gương mặt tươi cười của cô, anh căng cơ hàm, liếc xéo cô một cái, cảnh giác nói: “Cô muốn tìm ai?”
Sở Trĩ Thủy sáng mắt, úp úp mở mở nói: “Chính là yêu quái lúc trước chúng ta đã gặp rồi, nhưng không có giữ lại cách liên lạc ấy, dạo này cần họ làm chút chuyện, ví dụ như Đỗ...”
Tân Vân Mậu như nắm thóp cô, tức giận nói: “Tôi biết ngay mà! Cô còn nhớ túi hương của cô ta, lúc đó cô còn định dẫn cô ta về!”
Lúc trước anh cảm thấy sai sai, dùng lửa yêu đuổi yêu hoa kia chạy mất.
Sở Trĩ Thủy phản bác: “Không phải chứ, trí nhớ của anh tốt thật, tôi mới nói họ ra thôi anh đã có thể biết là ai rồi?”
“Người có trí nhớ tốt là tôi sao?” Giọng điệu anh lạnh lẽo: “Cô vậy mà còn nhớ tên của cô ta.”
Cô bỗng thấy chột dạ, vội nói: “Thật không giấu giếm, ban nãy lướt đến đoạn phim mới nhớ ra.”
Nếu không phải dựa vào phần lớn số liệu, cô thật sự không lướt tới Đỗ Nhược Hương.
“Không giúp.” Tân Vân Mậu không vui ngoảnh đầu, anh khoanh tay, thái độ cứng rắn: “Cô có thể tìm tôi cầu nguyện, nhưng không thể cầu nguyện tìm cô ta, có chuyện gì mà tôi không làm được sao?”
Nhưng cô cũng không thể bảo anh đi bình luận đánh giá kem dưỡng tóc được, chuyện này không phù hợp với hình tượng thần quân kiệm lời quý chữ.
Đỗ Nhược Hương hiển nhiên là người làm công thuần thục, làm việc sẽ thuận buồm xuôi gió, bản thân chuyện này cũng có trợ giúp cho tài khoản kinh doanh của cô ta.
Thế nhưng nếu cô nói vậy, chắc chắn yêu quái trúc sẽ quậy lên, cho rằng cô nói anh không bằng yêu hoa.
Sở Trĩ Thủy thấy anh làm mình làm mẩy như chịu uất ức, cô nhẹ than thở một tiếng, quyết định vì sự đoàn kết ổn định, dùng nghệ thuật ngôn từ thích hợp.
“Đây không phải không nỡ để anh làm việc cực khổ hay sao.” Cô mặt không đổi sắc tim không đập nhanh, thiết tha nhìn Tân Văn Mậu, ấm áp nói: “Mới nói tiện tay giao cho cô ta làm, không cần phiền anh..”
Tân Vân Mậu không ngờ cô sẽ nói vậy, vẻ mặt anh cứng đờ, con người run rẩy, ưu sầu tự nhiên tiêu tán, bỗng nhiên thấy thẹn đỏ mặt, hờn dỗi trả lời: "...Ò.”
“Vậy thần quân có thể giúp tôi tìm cô ta không?”
“Được.”
Ở một thành phố cách không xa Ngân Hải, trong căn phòng vô cùng lộn xộn, có một bóng người nằm dài trên giường.
Đỗ Nhược Hương nằm trên giường, trên tay cầm máy chơi game, nhàm chán mà điên cuồng bẩm phím, tiếp tục cuộc sống ngồi xổm ở nhà của mình. Sau khi theo đuổi thần tượng thất bại, cô ta không muốn học tập cũng không muốn làm việc, làm chuyện gì cũng không có hứng thú, thậm chí chơi game cũng không có tinh thần.
"Hộp đồ nghề của Đỗ Hương Hương" vốn dĩ đang hoạt động rất tốt, sau này vì mãi theo đuổi thần tượng mà cô ta đã bỏ bê việc chăm sóc nó, gần đây còn không có nổi tâm trạng để lên mạng. Cô ta biết tiếp tục suy sút như vầy là không đúng, nhưng cô ta không có cách nào gượng dậy được, thậm chí còn nảy sinh ý nghĩ “nếu không thì cứ nằm dài một trăm năm cho qua thời gian”.
Cuộc sống tẻ nhạt bao giờ cũng vậy, đến cả những màn chơi game cũng thấy nhàm chán, nhưng cuộc sống cần có sự đối lập, chỉ khi mất đi mới hiểu được
trân trọng.
Đỗ Nhược Hương nằm ở nhà, cô ta vốn đang vô cùng lười biếng, đột nhiên bị nhắc tên!
[Đỗ Nhược Hương. ]
Giọng nói trống rỗng không thể phân biệt nam nữ, cũng có thể là do thiên địa vốn dĩ không có giới tính, giọng nói mờ ảo truyền đến khiến cho sắc mặt của Đỗ Nhược Hương tái đi vì sợ hãi.
Ai cũng đã biết, tên của yêu quái có chứa sức mạnh, nếu kêu tên của yêu quái nào đó sẽ có thể nghe thấy, nhưng tiền đề là đối phương có đang nghiêm túc lắng nghe hay không. Điều này cũng giống như gọi điện thoại, có thể từ chối cuộc gọi, nhưng muốn nói chuyện thì cần phải kết nối. Không ít yêu quái có việc bận bịu, không thể nào mỗi ngày đều nghe tên của bản thân, cho nên hiện tại vẫn quen dùng điện thoại di động.
Tuy nhiên vẫn có một ngoại lệ, đó là khi trực tiếp gặp mặt gọi tên, yêu quái bị gọi tên chắc chắn có thể nghe thấy. Điều này thường xảy ra khi Cục quan sát phát lệnh truy nã sau khi biết tên của yêu quái. Bước đầu tiên để một con yêu quái vào tù trong cục chính là bị tịch thu tên họ.
Cho nên Đỗ Nhược Hương bị gọi tên mới trở nên hoảng sợ, không lẽ là vì Cục quan sát muốn tính sổ cô ta sau khi theo đuổi thần tượng à? Nhưng mà cung phản xạ này cũng quá dài đi?
Chắc là do cô ta ở nhà uể oải quá lâu, yêu giới không ủng hộ văn hóa nằm im một chỗ, cho nên mới gọi tên cô ta để cảnh báo hay sao?
[Đỗ Nhược Hương ]
Đỗ Nhược Hương lại bị gọi tên, cô ta hoảng sợ đến mức vứt máy chơi game đi, cũng không thể tiếp tục nằm im.
Tuy nhiên, giọng nói ở phía xa đột nhiên thay đổi, như thể có một người khác đang chen vào cuộc trò chuyện.
[Tôi nói như thế này, cô ấy có thể nghe thấy tôi không? Nhưng không có phản hồi. ]
[Cô ta nghe thấy nhưng không trả lời. ]
[Xin chào, cô có thể nghe thấy tôi không? Tôi là Sở Trĩ Thủy đến từ Cục quan sát Hoài Giang, lần trước chúng ta đã gặp nhau một lần trong cục. Gần đây tôi nghe được rằng cô đang điều hành một kênh truyền thông, có vẻ như liên quan đến sắc đẹp. Cô có hứng thú giúp chúng tôi đề ra một số gợi ý có giá trị không? Nếu được cô có thể để lại địa chỉ để tôi gửi một vài sản phẩm cho cô nhé.]
Tuyên bố điểm danh rất linh hoạt kỳ ảo và cơ mật, nhưng Đỗ Nhược Lan dựa vào lời nói có thể phân biệt được đây là một người một yêu, nói chuyện ngắn gọn lại lạnh lùng chính là Thần Quân, nói chuyện dài và lịch sự chính là chị gái đã tiễn cô ta. Cô ta run run nói: "Trong cục, trong cục quan sát còn có việc làm như vậy sao?"
[Vâng, tôi nghĩ lần trước cô trò chuyện với Kim Du đã nghe nói về công việc của chúng tôi. ]
"Được rồi, vậy chúng ta thêm WeChat đi, chúng ta dùng cái đó để trò chuyện, còn cái này hãy cúp máy trước ..."
Đỗ Nhược Hương dùng phương thức này trò chuyện liền nghi ngờ rằng cô ta sẽ bị bỏ tù ngay lập tức, hoặc cái mạng nhỏ này sẽ tới bất cứ lúc nào: "Để tôi đọc số WeChat"
[Được rồi, tôi đã thêm cô.]
Hai bên chuyển sang phương thức giao tiếp của con người, bầu không khí lập tức trở nên hài hòa không ít, ít nhất không có cảm giác tra khảo tù nhân.
Sở Trĩ Thủy giới thiệu cho Đỗ Nhược Hương về các sản phẩm của Quan cục, sau đó giải thích lý do thu thập đánh giá khắp nơi, cuối cùng còn giải thích: "Cô không cần phải cố tình khen ngợi, chỉ cần thực tế và nhận xét là được rồi. Chúng tôi gần đây đã hợp tác với nền tảng này, bọn họ muốn đẩy mạnh một số đánh giá thực tế, tốt nhất là một blogger KOL lớn hoặc gì đó, sau đó tôi lướt thấy cô trên Internet, nhận ra các video trước đó của cô rất hay, cho nên tôi muốn nghe ý kiến của cô sau khi sử dụng nó. Nếu có khuyết điểm gì cứ thẳng thắn nói ra."
“Được rồi, sau khi nhận được sản phẩm tôi nhất định sẽ đánh giá thật kỹ cảng, cố gắng phát hành video càng sớm càng tốt.”
Đỗ Nhược Hương thành thành thật thật trả lời, sợ rằng hiệu quả không tốt sẽ lại bị gọi tên. Cô ta đã không muốn làm việc một thời gian dài, cuối cùng bị Thần Quân gọi tên mà bừng tỉnh, sợ tới mức lập tức từ trên giường đứng dậy đi làm.
"Vậy thì tốt quá, bản chất của đơn vị chúng tôi khá đặc biệt, cũng không có cách nào để báo đáp một cách thực tế..."
Sở Trĩ Thủy bối rối nói: "Tôi sẽ gửi cho cô một số quà tặng trong dịp Tết Nguyên đán, lúc đó vẫn gửi đến địa chỉ này chứ?"
“Được, được.”
Đỗ Nhược Hương nghe thấy giọng nói ôn nhu của cô, không còn căng thẳng như trước nữa, nhỏ giọng nói: “Nếu không thì bây giờ tôi đi máy bay đến Hoài Giang để đánh giá luôn?”
Dù sao thì video của cô ta có thể được quay ở bất cứ đâu, cũng không mất gì khi bị nền tảng đẩy đến vị trí giao thông, không bằng cứ chạy đến Cục quan sát Hoài Giang một chuyến.
“Đến làm gì?”
Tân Vân Mậu từ sau lưng Sở Trĩ Thủy đi ra, trên màn hình hiện lên gương mặt lạnh lùng của anh, ánh mắt lạnh như lưỡi đao sắc bén, anh cảnh cáo: “Quên những gì tôi đã nói rồi?”
Đỗ Nhược Hương: "..."
Cuối cùng, Đỗ Nhược Hương buồn bã tắt video, cô ta quên mất bản thân bị cấm xuất hiện ở Hoài Giang, nếu không sẽ bị lửa quỷ thiêu thành phân bón.
Sự đe dọa của Thần Quân chính là lực lượng sản xuất chính, Đỗ Nhược Hương đã nhận được sản phẩm của công ty Quan Cục, lập tức không ngừng nghỉ quay video đánh giá.
Sở Trĩ Thủy từ chỗ Đỗ Nhược Hương nhận được ý tưởng mở rộng, cô không chỉ đến làm phiền Hoa Yêu để tìm một số blogger quen thuộc, mà còn liên hệ với những con yêu quái khác phù hợp với thuộc tính của sản phẩm.
Không lâu sau các bài đánh giá sản phẩm xuất hiện trên các nền tảng lớn. Sở Trĩ Thủy sàng lọc một phen, chọn một vài cái đưa cho Vương Di Văn, để cô ấy đẩy lượng truy cập tùy theo tình hình.
Tài khoản "Hộp đồ nghề của Đỗ Hương Hương" chủ yếu là về làm đẹp và chăm sóc da. Gần đây, Đỗ Nhược Hương đã tích lũy được rất nhiều sản phẩm nên chỉ đơn giản làm một video về chăm sóc tóc để giới thiệu chúng với nhiều mức giá khác nhau.
Hàng của Quan Cục từ trước đến nay đều rẻ và to, kem dưỡng da đầu cũng là một hủ lớn mấy chục nguyên, bao bì bên ngoài không cầu kỳ, cầm trên tay còn có chút nặng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.