Tôi Muốn Lười Nhác Ở Cục Yêu Quái
Chương 168:
Giang Nguyệt Niên Niên
28/10/2023
Sở Trĩ Thủy dùng búa nhỏ gõ vào người Tân Văn Mậu, cô thật sự kinh ngạc trước sự hẹp hòi của con yêu trúc này: "Không được bắt nạt trẻ con!"
"Tôi chọn cho nó một cái." Tân Vân Mậu chọn một con thú bông màu xanh lá, lấy từ trong tủ ra rồi đưa cho cậu bé: "Cái này hợp với em đó."
Cậu bé nhận lấy ngắm nghía, phát hiện đó là một con chó đầu cải. Cả người màu xanh lá cây, đang cười toe toét, trên đầu là một vòng lá xanh um, dường như hơi có ý trào phúng, không gian xung quanh chợt im lặng.
Cậu bé: "!!?"
"Không sao, em cứ tự chọn một món khác rồi bảo ông chủ đưa cho, bọn chị đi trước đây." Sở Trĩ Thủy nhẹ nhàng an ủi cậu bé đang phải chịu đả kích, cô nhanh chóng đẩy Tân Vân Mậu tính khí vô cùng trẻ con ra ngoài, than thở nói: "Anh cứ giữ tâm lý như thế, sau này thằng bé sẽ không đến nữa thành phố trò chơi nữa mất."
Cậu bé ngay từ đầu không nên chế nhạo Tân Vân Mậu, vì Tân Vân Mậu chính là ông tổ của sự kỳ quái, đúng là quỷ nhỏ gặp quỷ lớn.
Một người một yêu bước ra khỏi thành phố trò chơi, bất tri bất giác hết sạch xu, ôm phần thưởng đi về nhà.
Sắc trời tối dần, gió đêm hiu hiu thổi. Bầu trời trong veo nhuốm màu sương mù của hoàng hôn, phảng phất sắc vàng, tím, đỏ mơ hồ không rõ nơi chân trời.
Dòng sông lấp lánh trong ánh hoàng hôn, những ngọn đèn đường trên cầu đều đã sáng, càng tăng thêm vẻ rực rỡ cho thị trấn nhỏ.
Sở Trĩ Thủy quơ chiếc búa trúc nhỏ trong tay, lúc này đã rời khỏi thành phố trò chơi, rốt cuộc có thể hỏi: "Vừa rồi anh làm thế nào mà thắng? Còn nữa, trước đó làm sao lại thắng được thằng bé? Có phải anh gian lận không?"
"Cái gì mà gian lận?" Tân Vân Mậu nghe vậy thì cau mày, nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: "Tôi dùng thực lực của mình để chơi, sao gọi là gian lận được? Trước kia tôi đã nói rồi, miễn là chuyện hợp lý trên đời, tôi để có thể biến nó thành sự thực."
"...Cái này không tính là gian lận hả?"
"Tiền đề của gian lận là phải tham dự vào, tôi vốn không cần tuân theo quy tắc nào, như vậy không thể coi là gian lận."
Con người gian lận vì lợi ích cá nhân, anh hoàn toàn không cần những thứ này, công danh lợi lộc chẳng có ý nghĩa gì với anh, thậm chí còn không thủ vị bằng cuộc đọ sức với một cậu bé trong thành phố trò chơi.
Trong mắt anh, xã hội loài người không khác gì một thành phố trò chơi, dù là tiền bạc, địa vị, danh vọng hay số mệnh, cũng giống như một máy chơi game có thể thay đổi dữ liệu, chỉ cần một cái búng tay là có thể thay đổi, không có gì khó khăn. Chính vì vậy, thần không dễ gì có thể hiểu được thất tình lục dục của con người, đằng sau sức mạnh vô hạn là sự vô cảm vĩnh hằng, mọi thứ đều dễ dàng như trở bàn tay.
Chỉ cần là thứ tồn tại giữa trời đất và không làm thay đổi luật lệ, anh đều làm được.
"Là do cô không tìm tôi ước nguyện nên mới không biết chuyện này." Tân Vân Mậu than thở: "Mỗi lần ước chỉ là chút chuyện nhỏ, không phải bảo tôi giúp cô làm sạch giày thì lại bảo tôi ăn thức ăn thừa của cô, dù sao cũng không phải điều ước đúng nghĩa."
Nếu cô ước trở nên giàu có, hiện tại phỏng đoán đã tiền tài như nước, đâu cần đi làm nữa?
Sở Trĩ Thủy trịnh trọng nói: "Thật xin lỗi, quấy rầy anh một chút, ăn đồ ăn thừa thật sự không liên quan đến tôi, đến bây giờ tôi cũng không hiểu sao anh lại làm vậy."
"Đó là nguyện vọng nhỏ bé của cô mà."
"Chủ yếu là tôi thật sự không có nguyện vọng gì." Sở Trĩ Thủy bất lực nói, cô thấy anh rầu rĩ không vui thì nói: "Vậy đi, hiện tại tôi sẽ ước một điều."
Tân Vân Mậu nhìn cô: "Cái gì?"
"Sau này anh không được phép gian lận khi chơi trò chơi với tôi." Sở Trĩ Thủy bất mãn nói: "Nếu không thì tôi không thể thắng được."
Tân Vân Mậu sửng sốt, sau đó thấp giọng biện hộ: "... Vừa rồi tôi chỉ chơi nghiêm túc với cô."
Anh và Sở Trĩ Thủy là cạnh tranh công bằng, anh chỉ là cố ý chọc giận cậu bé nên mới giở chiêu trò.
"Tôi biết, nếu không anh đã bị ăn đánh rồi."
Tân Vân Mậu khẽ hừ một tiếng.
Một người một yêu bước lên cây cầu bắc ngang sông, nhìn thấy khu chung cư cách đó không xa, cũng không biết tại sao lại đi chậm lại.
Sở Trĩ Thủy nhìn lên bầu trời, tận dụng tia sáng cuối cùng để thưởng thức phong cảnh hoàng hôn, nói: "Nghe nói hôm nay có bão tuyết mưa đá, nhưng lúc này đến một bông tuyết cũng không thấy."
Tân Vân Mậu nghiêng đầu nhìn cô, cô đang mặc một chiếc áo trắng tinh, như thể được bao bọc trong những đám mây mềm mại, không hiểu sao lại có chút đáng yêu. Anh do dự một hồi, hàng mi khẽ rung động, hỏi: "Cô muốn nhìn thấy tuyết sao?"
Tân Vân Mậu không quá thích tuyết, nên đã sắp xếp một kỳ nghỉ, nhưng hiện tại có thể sẽ không có tuyết hay mưa đá. Bão tuyết và mưa đá đối với trúc mà nói chính là sự tàn phá tàn khốc của thiên nhiên vào mùa đông, nếu rơi lên người anh, chắc chắn anh sẽ thấy khó chịu.
"Tôi chưa từng thấy tuyết rơi vào tháng 11, còn tưởng hôm nay sẽ có chút tuyết, tuyết vừa rơi sẽ lập tức tan ra." Sở Trĩ Thủy đương nhiên không thích mưa đá, nhưng dù sao tuyết cũng là điểm đặc sắc nhất của mùa đông, nói thế nào thì cũng luôn có sức hấp dẫn với con người.
Một lát sau, họ chậm rãi đi về phía trước, những bông tuyết cư nhiên bay lơ lửng trên không trung, lấp lánh dưới ánh đèn đường, rồi thong thả cuốn theo làn gió, biến mất trên dòng sông gợn sóng.
Cách đó không xa truyền đến tiếng reo hò của trẻ em: "Tuyết rơi! Tuyết rơi rồi!"
"Chỉ chờ một ngày mà đã có tuyết rơi." Người lớn bên cạnh thở dài xúc động.
Ánh sáng huyền ảo và những bông tuyết như pha lê tôn lên vẻ đẹp của nhau, cảm giác như thể có thứ bột màu vàng đang lơ lửng trên bầu trời, trang trí cho thành phố Hoài Giang trở nên rực rỡ.
Sở Trĩ Thủy hứng một bông tuyết, cô nhìn Tân Vân Mậu, có vẻ đã hiểu ra gì đó, chỉ thấy mái tóc đen của anh lấm tấm sương giá, nhưng trong nháy mắt đã tan đi. Anh dịu dàng nhìn cô chằm chằm, nhưng không nói gì.
Đôi mắt anh long lanh như mặc ngọc, mắt đen, tóc đen, quần áo sẫm màu. Thỉnh thoảng có vài bông tuyết bám vào người, rồi rất nhanh đã tan vào trong gió.
Có lẽ cả đời này cô cũng không nhìn thấy khoảnh khắc màu trắng xuất hiện trên người anh, chỉ có thể dùng trí tưởng tượng của mình để miêu tả cảnh tượng đó qua lớp tuyết rơi trên bầu trời.
Cô chợt nhớ đến một bài thơ:
Phi tuyết hữu thanh, duy tại trúc gian tối nhã
Sơn song hàn dạ thì, thính tuyết sái trúc lâm,
Tích lịch tiêu tiêu, liên phiên sắt sắt,
Thanh vận du nhiên, dật ngã thanh thính.
Bây giờ coi như có thể nghe được tiếng tuyết gõ trên trúc.
Sở Trĩ Thủy dừng lại ngắm tuyết, không thể tả được cảm xúc lúc này, chắc chắn nói: "Là anh làm đúng không?"
Tân Vân Mậu đang đi theo cô cũng dừng lại, anh nhìn chằm chằm vào bông tuyết trên mặt cô, có lẽ vì không chạm vào má cô, bông tuyết nhỏ không tan đi ngay lập tức, mà vẫn tinh nghịch dính vào cô.
"Dù là ngày nghỉ, hay ngày tuyết rơi nhẹ, tất cả đều là anh làm." Cô bối rối hỏi: "Nhưng như vậy có ý nghĩa gì?"
Lẽ ra cô nên đoán ra từ lâu, những việc này đối với anh vô cùng dễ dàng, chỉ là anh có muốn làm hay không.
Tân Vân Mậu bỏ một tay vào túi, tay kia phải tuyết trên tóc cô, bình tĩnh như thường: "Không có ý nghĩ gì, nhưng cô sẽ vui."
Đây là một bầu trời đầy tuyết, không thấy được chút mây đen, tuyết trắng xóa bay lượn ngả nghiêng như hồ điệp, quấy nhiễu tim phổi đã phủ bụi bấy lâu của cô.
Sở Trĩ Thủy hít sâu một hơi không khí thanh mát vào phổi, chỉ thấy nơi lồng ngực nhẹ bẫng khẽ run, như có thứ gì muốn từ trong đấy phá kén thành bướm. Cô mạnh mẽ ép thứ cảm xúc kỳ lạ đến phát điên này lại, cố gắng khôi phục tinh thần của mình, nhẹ giọng hỏi: “Tôi vui hay không quan trọng sao?”
“Đương nhiên.” Tân Vân Mậu nói: “Cô vui thì tôi sẽ vui.”
Sở Trĩ Thủy càng cảm thấy trái tim nóng dần lên, dứt khoát thẳng thắn nhìn thẳng vào Tân Văn Mậu. đôi mắt cô tựa như viên ngọc sáng chói, lộ ra sức mạnh đâm thẳng vào trái tim người ta, truy hỏi cặn kẽ: “Tại sao?”
Tân Vân Mậu thấy cô mặt đầy nghiêm túc truy hỏi, anh ngơ người vài giây rồi lại rơi vào trầm mặc, dường như đang bình tâm suy nghĩ.
Sở Trĩ Thủy kiên nhẫn chờ anh trả lời.
Rất lâu sau, Tân Vân Mậu chuyển động yết hầu lên xuống, anh nhẹ thở dài một tiếng, nói thật: “Tôi không biết.”
Anh thật sự không biết nguyên nhân đằng sau, nhưng anh có thể cảm nhận được sự thay đổi của cảm xúc. Nếu cô thấy vui, anh cũng sẽ phấn khởi tim đập nhanh hơn, giống như được sự vui vẻ của cô cảm nhiễm; Nếu cô thấy buồn bã, anh cũng sẽ trầm lắng đến không vực dậy được, muốn giúp cô phấn chấn trở lại.
Trái tim không gợn sóng của anh bị cô tùy ý gảy chọc, như vượt qua bốn mùa muôn màu muôn vẻ, xuân hạ thu đông đều có màu sắc khác nhau, mừng giận buồn vui đều là tư vị khác nhau, ngàn năm trôi đi tuyệt nhiên bất đồng.
Anh vẫn không cách nào khám phá ra được tầng lưới mơ hồ ấy, chỉ biết đi theo cảm giác của bản thân, biết anh muốn làm vậy, anh muốn làm cô vui.
Sở Trĩ Thủy nín thở chờ đợi thật lâu, cũng không biết rốt cuộc đang mong chờ điều gì, nhưng chỉ đợi được câu trả lời ngu ngơ của anh, hơn nữa hoàn toàn không trả lời được trọng điểm. Cô là người tốt tính, trước nay hiếm khi tức giận, lạnh lùng nói: “Tại sao anh không biết?”
Tân Vân Mậu thấy cô giận, đến giọng nói của anh cũng bị dọa đến nhỏ đi, vô tội thăm dò: “Tôi cũng không biết tại sao tôi không biết?”
Câu này như đang đọc vè nhịu, càng thêm châm dầu vào lửa.
“Vậy anh biết cái gì?” Sở Trĩ Thủy chợt thẹn quá hóa giận, cô túm chặt gậy đấm bằng trúc, cực kỳ phẫn nộ đánh anh, như muốn đánh cho anh tỉnh ra: “Anh còn có thể biết những gì?”
Trong quả đầu trống rỗng của anh rốt cuộc chứa cái gì!?
"Tôi chọn cho nó một cái." Tân Vân Mậu chọn một con thú bông màu xanh lá, lấy từ trong tủ ra rồi đưa cho cậu bé: "Cái này hợp với em đó."
Cậu bé nhận lấy ngắm nghía, phát hiện đó là một con chó đầu cải. Cả người màu xanh lá cây, đang cười toe toét, trên đầu là một vòng lá xanh um, dường như hơi có ý trào phúng, không gian xung quanh chợt im lặng.
Cậu bé: "!!?"
"Không sao, em cứ tự chọn một món khác rồi bảo ông chủ đưa cho, bọn chị đi trước đây." Sở Trĩ Thủy nhẹ nhàng an ủi cậu bé đang phải chịu đả kích, cô nhanh chóng đẩy Tân Vân Mậu tính khí vô cùng trẻ con ra ngoài, than thở nói: "Anh cứ giữ tâm lý như thế, sau này thằng bé sẽ không đến nữa thành phố trò chơi nữa mất."
Cậu bé ngay từ đầu không nên chế nhạo Tân Vân Mậu, vì Tân Vân Mậu chính là ông tổ của sự kỳ quái, đúng là quỷ nhỏ gặp quỷ lớn.
Một người một yêu bước ra khỏi thành phố trò chơi, bất tri bất giác hết sạch xu, ôm phần thưởng đi về nhà.
Sắc trời tối dần, gió đêm hiu hiu thổi. Bầu trời trong veo nhuốm màu sương mù của hoàng hôn, phảng phất sắc vàng, tím, đỏ mơ hồ không rõ nơi chân trời.
Dòng sông lấp lánh trong ánh hoàng hôn, những ngọn đèn đường trên cầu đều đã sáng, càng tăng thêm vẻ rực rỡ cho thị trấn nhỏ.
Sở Trĩ Thủy quơ chiếc búa trúc nhỏ trong tay, lúc này đã rời khỏi thành phố trò chơi, rốt cuộc có thể hỏi: "Vừa rồi anh làm thế nào mà thắng? Còn nữa, trước đó làm sao lại thắng được thằng bé? Có phải anh gian lận không?"
"Cái gì mà gian lận?" Tân Vân Mậu nghe vậy thì cau mày, nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: "Tôi dùng thực lực của mình để chơi, sao gọi là gian lận được? Trước kia tôi đã nói rồi, miễn là chuyện hợp lý trên đời, tôi để có thể biến nó thành sự thực."
"...Cái này không tính là gian lận hả?"
"Tiền đề của gian lận là phải tham dự vào, tôi vốn không cần tuân theo quy tắc nào, như vậy không thể coi là gian lận."
Con người gian lận vì lợi ích cá nhân, anh hoàn toàn không cần những thứ này, công danh lợi lộc chẳng có ý nghĩa gì với anh, thậm chí còn không thủ vị bằng cuộc đọ sức với một cậu bé trong thành phố trò chơi.
Trong mắt anh, xã hội loài người không khác gì một thành phố trò chơi, dù là tiền bạc, địa vị, danh vọng hay số mệnh, cũng giống như một máy chơi game có thể thay đổi dữ liệu, chỉ cần một cái búng tay là có thể thay đổi, không có gì khó khăn. Chính vì vậy, thần không dễ gì có thể hiểu được thất tình lục dục của con người, đằng sau sức mạnh vô hạn là sự vô cảm vĩnh hằng, mọi thứ đều dễ dàng như trở bàn tay.
Chỉ cần là thứ tồn tại giữa trời đất và không làm thay đổi luật lệ, anh đều làm được.
"Là do cô không tìm tôi ước nguyện nên mới không biết chuyện này." Tân Vân Mậu than thở: "Mỗi lần ước chỉ là chút chuyện nhỏ, không phải bảo tôi giúp cô làm sạch giày thì lại bảo tôi ăn thức ăn thừa của cô, dù sao cũng không phải điều ước đúng nghĩa."
Nếu cô ước trở nên giàu có, hiện tại phỏng đoán đã tiền tài như nước, đâu cần đi làm nữa?
Sở Trĩ Thủy trịnh trọng nói: "Thật xin lỗi, quấy rầy anh một chút, ăn đồ ăn thừa thật sự không liên quan đến tôi, đến bây giờ tôi cũng không hiểu sao anh lại làm vậy."
"Đó là nguyện vọng nhỏ bé của cô mà."
"Chủ yếu là tôi thật sự không có nguyện vọng gì." Sở Trĩ Thủy bất lực nói, cô thấy anh rầu rĩ không vui thì nói: "Vậy đi, hiện tại tôi sẽ ước một điều."
Tân Vân Mậu nhìn cô: "Cái gì?"
"Sau này anh không được phép gian lận khi chơi trò chơi với tôi." Sở Trĩ Thủy bất mãn nói: "Nếu không thì tôi không thể thắng được."
Tân Vân Mậu sửng sốt, sau đó thấp giọng biện hộ: "... Vừa rồi tôi chỉ chơi nghiêm túc với cô."
Anh và Sở Trĩ Thủy là cạnh tranh công bằng, anh chỉ là cố ý chọc giận cậu bé nên mới giở chiêu trò.
"Tôi biết, nếu không anh đã bị ăn đánh rồi."
Tân Vân Mậu khẽ hừ một tiếng.
Một người một yêu bước lên cây cầu bắc ngang sông, nhìn thấy khu chung cư cách đó không xa, cũng không biết tại sao lại đi chậm lại.
Sở Trĩ Thủy nhìn lên bầu trời, tận dụng tia sáng cuối cùng để thưởng thức phong cảnh hoàng hôn, nói: "Nghe nói hôm nay có bão tuyết mưa đá, nhưng lúc này đến một bông tuyết cũng không thấy."
Tân Vân Mậu nghiêng đầu nhìn cô, cô đang mặc một chiếc áo trắng tinh, như thể được bao bọc trong những đám mây mềm mại, không hiểu sao lại có chút đáng yêu. Anh do dự một hồi, hàng mi khẽ rung động, hỏi: "Cô muốn nhìn thấy tuyết sao?"
Tân Vân Mậu không quá thích tuyết, nên đã sắp xếp một kỳ nghỉ, nhưng hiện tại có thể sẽ không có tuyết hay mưa đá. Bão tuyết và mưa đá đối với trúc mà nói chính là sự tàn phá tàn khốc của thiên nhiên vào mùa đông, nếu rơi lên người anh, chắc chắn anh sẽ thấy khó chịu.
"Tôi chưa từng thấy tuyết rơi vào tháng 11, còn tưởng hôm nay sẽ có chút tuyết, tuyết vừa rơi sẽ lập tức tan ra." Sở Trĩ Thủy đương nhiên không thích mưa đá, nhưng dù sao tuyết cũng là điểm đặc sắc nhất của mùa đông, nói thế nào thì cũng luôn có sức hấp dẫn với con người.
Một lát sau, họ chậm rãi đi về phía trước, những bông tuyết cư nhiên bay lơ lửng trên không trung, lấp lánh dưới ánh đèn đường, rồi thong thả cuốn theo làn gió, biến mất trên dòng sông gợn sóng.
Cách đó không xa truyền đến tiếng reo hò của trẻ em: "Tuyết rơi! Tuyết rơi rồi!"
"Chỉ chờ một ngày mà đã có tuyết rơi." Người lớn bên cạnh thở dài xúc động.
Ánh sáng huyền ảo và những bông tuyết như pha lê tôn lên vẻ đẹp của nhau, cảm giác như thể có thứ bột màu vàng đang lơ lửng trên bầu trời, trang trí cho thành phố Hoài Giang trở nên rực rỡ.
Sở Trĩ Thủy hứng một bông tuyết, cô nhìn Tân Vân Mậu, có vẻ đã hiểu ra gì đó, chỉ thấy mái tóc đen của anh lấm tấm sương giá, nhưng trong nháy mắt đã tan đi. Anh dịu dàng nhìn cô chằm chằm, nhưng không nói gì.
Đôi mắt anh long lanh như mặc ngọc, mắt đen, tóc đen, quần áo sẫm màu. Thỉnh thoảng có vài bông tuyết bám vào người, rồi rất nhanh đã tan vào trong gió.
Có lẽ cả đời này cô cũng không nhìn thấy khoảnh khắc màu trắng xuất hiện trên người anh, chỉ có thể dùng trí tưởng tượng của mình để miêu tả cảnh tượng đó qua lớp tuyết rơi trên bầu trời.
Cô chợt nhớ đến một bài thơ:
Phi tuyết hữu thanh, duy tại trúc gian tối nhã
Sơn song hàn dạ thì, thính tuyết sái trúc lâm,
Tích lịch tiêu tiêu, liên phiên sắt sắt,
Thanh vận du nhiên, dật ngã thanh thính.
Bây giờ coi như có thể nghe được tiếng tuyết gõ trên trúc.
Sở Trĩ Thủy dừng lại ngắm tuyết, không thể tả được cảm xúc lúc này, chắc chắn nói: "Là anh làm đúng không?"
Tân Vân Mậu đang đi theo cô cũng dừng lại, anh nhìn chằm chằm vào bông tuyết trên mặt cô, có lẽ vì không chạm vào má cô, bông tuyết nhỏ không tan đi ngay lập tức, mà vẫn tinh nghịch dính vào cô.
"Dù là ngày nghỉ, hay ngày tuyết rơi nhẹ, tất cả đều là anh làm." Cô bối rối hỏi: "Nhưng như vậy có ý nghĩa gì?"
Lẽ ra cô nên đoán ra từ lâu, những việc này đối với anh vô cùng dễ dàng, chỉ là anh có muốn làm hay không.
Tân Vân Mậu bỏ một tay vào túi, tay kia phải tuyết trên tóc cô, bình tĩnh như thường: "Không có ý nghĩ gì, nhưng cô sẽ vui."
Đây là một bầu trời đầy tuyết, không thấy được chút mây đen, tuyết trắng xóa bay lượn ngả nghiêng như hồ điệp, quấy nhiễu tim phổi đã phủ bụi bấy lâu của cô.
Sở Trĩ Thủy hít sâu một hơi không khí thanh mát vào phổi, chỉ thấy nơi lồng ngực nhẹ bẫng khẽ run, như có thứ gì muốn từ trong đấy phá kén thành bướm. Cô mạnh mẽ ép thứ cảm xúc kỳ lạ đến phát điên này lại, cố gắng khôi phục tinh thần của mình, nhẹ giọng hỏi: “Tôi vui hay không quan trọng sao?”
“Đương nhiên.” Tân Vân Mậu nói: “Cô vui thì tôi sẽ vui.”
Sở Trĩ Thủy càng cảm thấy trái tim nóng dần lên, dứt khoát thẳng thắn nhìn thẳng vào Tân Văn Mậu. đôi mắt cô tựa như viên ngọc sáng chói, lộ ra sức mạnh đâm thẳng vào trái tim người ta, truy hỏi cặn kẽ: “Tại sao?”
Tân Vân Mậu thấy cô mặt đầy nghiêm túc truy hỏi, anh ngơ người vài giây rồi lại rơi vào trầm mặc, dường như đang bình tâm suy nghĩ.
Sở Trĩ Thủy kiên nhẫn chờ anh trả lời.
Rất lâu sau, Tân Vân Mậu chuyển động yết hầu lên xuống, anh nhẹ thở dài một tiếng, nói thật: “Tôi không biết.”
Anh thật sự không biết nguyên nhân đằng sau, nhưng anh có thể cảm nhận được sự thay đổi của cảm xúc. Nếu cô thấy vui, anh cũng sẽ phấn khởi tim đập nhanh hơn, giống như được sự vui vẻ của cô cảm nhiễm; Nếu cô thấy buồn bã, anh cũng sẽ trầm lắng đến không vực dậy được, muốn giúp cô phấn chấn trở lại.
Trái tim không gợn sóng của anh bị cô tùy ý gảy chọc, như vượt qua bốn mùa muôn màu muôn vẻ, xuân hạ thu đông đều có màu sắc khác nhau, mừng giận buồn vui đều là tư vị khác nhau, ngàn năm trôi đi tuyệt nhiên bất đồng.
Anh vẫn không cách nào khám phá ra được tầng lưới mơ hồ ấy, chỉ biết đi theo cảm giác của bản thân, biết anh muốn làm vậy, anh muốn làm cô vui.
Sở Trĩ Thủy nín thở chờ đợi thật lâu, cũng không biết rốt cuộc đang mong chờ điều gì, nhưng chỉ đợi được câu trả lời ngu ngơ của anh, hơn nữa hoàn toàn không trả lời được trọng điểm. Cô là người tốt tính, trước nay hiếm khi tức giận, lạnh lùng nói: “Tại sao anh không biết?”
Tân Vân Mậu thấy cô giận, đến giọng nói của anh cũng bị dọa đến nhỏ đi, vô tội thăm dò: “Tôi cũng không biết tại sao tôi không biết?”
Câu này như đang đọc vè nhịu, càng thêm châm dầu vào lửa.
“Vậy anh biết cái gì?” Sở Trĩ Thủy chợt thẹn quá hóa giận, cô túm chặt gậy đấm bằng trúc, cực kỳ phẫn nộ đánh anh, như muốn đánh cho anh tỉnh ra: “Anh còn có thể biết những gì?”
Trong quả đầu trống rỗng của anh rốt cuộc chứa cái gì!?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.