Tôi Muốn Lười Nhác Ở Cục Yêu Quái
Chương 169:
Giang Nguyệt Niên Niên
28/10/2023
Lần đầu Tân Vân Mậu thấy cô tức đến giậm chân, anh ngoan ngoãn đứng yên tại chỗ cho cô đánh, như một chú chó ngốc nghếch làm sai bị chủ mắng một trận, cũng không biết mình sai ở đâu, chỉ có thể mặt đầy mờ mịt chớp chớp mắt, ngơ ngác nhìn cô.
Sở Trĩ Thủy thấy anh ngu nga ngu ngơ càng tức đến nóng mặt, cắn răng nói: “Các anh có cách gì giết thần không?”
Tân Vân Mậu sững sờ: “Giết thần?”
Sỏ Trĩ Thủy vô cảm: “Ví dụ như thủ tiêu thần quân này kia.”
Hiện tại cô đang đứng bên bờ vực hắc hóa, nảy sinh một ý nghĩ muốn giết anh.
Tân Vân Mậu: “...”
Anh nhìn cô bốc lửa giận, dè dặt nuốt nước bọt, cẩn thận trả lời: “Này khó lắm, cho dù cô cầu nguyện tôi cũng không làm được.”
Dùng thực lực giết chết anh căn bản là chuyện không thể nào, ngay cả năm Long Thần vây quét cũng không làm được gì anh, còn bị bốn cái còng lớn ép dưới đất cục quan sát.
Sở Trĩ Thủy thấy vẻ mặt anh tràn đầy vẻ không đành và khó xử, cô hơi có một cảm giác tự làm nhục bản thân. Vẻ mặt của anh giống như đang âm thầm bày tỏ lòng thương xót, ước gì có thể viết đầy mặt “Biết làm sao đây, nhưng cô là người phàm quá yếu ớt, vốn chẳng thể giết được tôi”.
Tân Vân Mậu lúng túng với cơn giận bất bình của cô, anh vắt óc suy nghĩ thật lâu, đề nghị: “Nếu cô muốn làm vậy thật thì có thể trải nghiệm chút.”
Sở Trĩ Thủy nghi hoặc: “Trải nghiệm chút?”
,,
“Cô đừng buông tay.” Tân Vân Mậu giơ tay nắm lấy gậy đấm bằng trúc, một người một yêu cùng nắm lấy một thanh trúc.
Sở Trĩ Thủy khó hiểu làm theo.
Tân Vân Mậu cứ vậy nắm tay cô nâng lên, sau đó lấy gấu trúc ôm gậy trúc đập vào lồng ngực mình, rồi giả vờ bị thương nghiêng người qua, bày ra dáng vẻ hấp hối ngã xuống đất. Động tác của anh khá lưu loát, chỉ có giọng nói không đi vào cảm xúc diễn sâu được, đơn điệu nói: “A, tôi chết rồi.”
Sở Trĩ Thủy im lặng mấy giây, cô dùng gậy đấm bằng trúc đánh mạnh anh tận mấy cái, thờ ơ nói: “Anh hay ra vẻ quá à, đừng có làm trai hề nữa.”
Anh còn đùa một cách nghiêm túc, ánh mắt không chút dao động, lẫm liệt như tuyết, chuyện làm ra lại khiến người ta cạn lời.
Quãng đường đi qua chiếc cầu không tính là dài, nhưng họ cãi nhau cả đoạn đường nên đi rất lâu, giờ mới đến cổng tiểu khu. Ánh nắng ban mai bất tri bất giác tan biến, bầu trời đầu đông âm u tận cùng, nhưng tòa nhà chung cư lại sáng bừng ánh đèn ấm áp.
Tân Vân Mậu lấy quà sinh nhật và phần thưởng trò chơi ở thành phố ra, anh không đưa cho Sở Trĩ Thủy ngay mà im lặng nhìn cô, môi hơi mím lại nhưng không nói gì.
Lúc này đây, dường như anh hiểu ra cảm xúc của con người, lần đầu lĩnh hội sâu sắc từ ngữ chán nản thất vọng.
Chưa từng có được sẽ không sợ mất đi.
Bởi vì từng có được, không nhẫn tâm buông tay, nên mới ủ rũ.
Sở Trĩ Thủy thấy anh đứng yên cứng đờ bất động, lại hiếm khi tâm linh tương thông với anh, đọc hiểu được cảm nhận của anh lúc này. Cô cảm thấy có vị chát nơi cổ họng, định mở miệng nhưng không biết nói gì, cuối cùng do dự thật lâu, dịu giọng nói: “Cảm ơn, hôm nay tôi vui lắm.”
"Ùm."
“Ừm” của anh thể hiện “Tôi cũng vậy”.
Tân Vân Mậu nhỏ giọng trả lời xong, giờ mới đưa quà cho cô, nhớ lại niềm vui cả ngày hôm nay, cuối cùng cũng xua đuổi được chút tiếc nuối.
“Mai gặp.” Sở Trĩ Thủy nhận đồ, cười nói: “Ngủ ngon.”
“... Ngủ ngon.”
Mãi đến khi bóng lưng cô biến mất nơi cánh cổng, anh vẫn đứng ngoài tiểu khu chần chừ không đi.
Tân Vân Mậu ngẩng đầu nhìn trăng sao trong màn đêm, chỉ muốn đợi đến khi ánh bình minh rực rỡ lộ diện, chính là lời hẹn “mai gặp” của cô.
Trong nhà, Sở Trĩ Thủy ôm một đống đồ về, lúc vào cửa nhìn thấy Sở Tiêu Hạ ngồi trên ghế sô pha.
Sở Tiêu Hạ đang xem ti vi, ông nghe thấy tiếng ở cửa, hỏi: “Sao con ăn cơm ở ngoài rồi?”
Buổi chiều ông nhận được tin nhắn của con gái, nói phải về trễ chút, không cần chờ cơm tối.
Sở Trĩ Thủy giải thích: “Buổi trưa vốn đã ăn no rồi.”
“Con ra ngoài lâu thật.” Sở Tiêu Hạ tùy miệng nói: “Gặp ai sao?”
“...Không có ai hết, đi dạo thôi.”
Sở Trĩ Thủy biết cha mình tán gẫu thôi, nhưng cô bỗng có hơi lo lắng, ậm ừ hai câu rồi chuồn về phòng.
Trong phòng, Sở Trĩ Thủy bối rối ôm rượu gạo trúc, không biết nên giấu nó ở đâu. Trước giờ cô sẽ không tự mua rượu, trong nhà chỉ có Sở Tiêu Hạ thỉnh thoảng uống thôi.
Cô mở nắp ngửi thử, mùi thơm tươi mát của lá trúc, còn hòa trộn với vị ngọt, nhấp thử chút cũng là một vị trơn ẩm ngon miệng, hương cỏ mộc, vị ngọt của trái cây, vị rượu nồng nhưng không gắt mũi, giống cocktail trái cây hơn.
Cái này nên để đâu đây? Bị hỏi thì biết làm sao?
Ống trúc xanh lục thật sự chói mắt, Sở Trĩ Thủy nghĩ đông nghĩ tây, trực tiếp kéo cửa tủ ra, rồi nhẹ nhàng đặt nó vào nơi sâu nhất. Cô định chờ sau khi nhà mới sửa sang xong thì chuyển rượu gạo trúc qua bên đó, tránh bị cha mẹ phát hiện uống hết.
Ngày hôm sau, trong cục quan sát Hoài Giang, cây cối trong sân đã vơi đi màu xanh, bắt đầu có chút đìu hiu của ngày đông.
Trong văn phòng, Kim Du vừa vào cửa, trông thấy Sở Trĩ Thủy thì chào hỏi: “Chúc mừng sinh nhật muộn, không ngờ hôm qua lại nghỉ phép, không thể nói trước mặt cô!”
“Cảm ơn.” Sở Trĩ Thủy cười nhẹ: “Không sao, chẳng phải đã gửi tin nhắn rồi sao.”
“Buổi trưa còn có thể ăn bánh mousse.” Kim Du canh cánh trong lòng, lầm bẩm nói: “Thật ra nếu hôm qua không có tuyết thì có thể sẽ không nghỉ, còn bỏ lỡ sinh nhật cô.”
Sở Trĩ Thủy ho nhẹ hai tiếng, ánh mắt lấp lánh cúi đầu, ngại nhắc về chân tướng của nghỉ phép, vội chuyển chủ đề nói: “Chuyện bên xưởng làm xong hết chưa?”
“Ừm, xưởng không vấn đề gì, sản lượng của chúng ta vẫn ổn.”
Quy mô công ty Quan Cục khá nhỏ, họ nắm chắc công nghệ cốt lõi của sản phẩm và sẽ hợp tác với xưởng địa phương Hoài Giang. Nhóm người Sở Trĩ Thủy coi trọng chất lượng sản phẩm, còn có vài việc sẽ thuê người ngoài làm hộ, chẳng hạn như kèm thêm lược nhỏ cho kem dưỡng tóc vân vân.
Lượng tiêu thụ ngày hội khuyến mãi của Tân Thấu cao, nhưng thành bản trái lại giảm thấp. Cho dù trước kia nhà xưởng cho ra sản lượng ít, vẫn phải chuẩn bị rất nhiều thứ, giờ sản sinh nhu cầu hàng tăng cao, quy trình ngày trước thay đổi không lớn, lợi nhuận lại tăng.
Trước mắt, ba loại sản phẩm kem dưỡng tóc có lợi nhuận cao nhất, kế đó là bột ngâm chân nhân sâm, sau đó là kẹo gừng Phong Vị. Mỗi loại sản phẩm có giá khác nhau, kẹo gừng Phong Vị giá thấp nhất, không gian lợi nhuận cũng ít nhất.
Chủ nhiệm Tần trắng trợn khen thưởng công ty Quan Cục, cho rằng họ dẫn dắt sản nghiệp có liên quan ở Hoài Giang phát triển, dạo này còn cân nhắc trao thưởng cho Quan Cục.
Chắc chắn Vương Di Văn ở Tân Thấu Video vui vẻ khi thấy được nó, dù sao thì tuyến đường Sở Trĩ Thủy và Quan Cục đi càng chính thống, họ đẩy lưu lượng lên thu được kết quả càng tốt.
Thành phố Ngân Hải, công ty Long Tri Video.
Trong phòng họp một bầu không khí áp bức, mọi người ngồi vây quanh bên bàn họp không lên tiếng, trên màn hình chiếu là phân tích số liệu và dữ liệu của ngày hội khuyến mãi Tân Thấu.
Họ làm nhân viên cho Long Tri Video, bây giờ nghênh đón một đối thủ lớn mạnh nhất từ trước đến nay, một công ty mới ra đời hoàn toàn tự mình đánh giá tiêu chuẩn, thậm chí cả nhà đầu từ sau lưng cũng tương tự, khiến Lý Long Khoa cũng hết cách nổi giận.
“Không có gì muốn nói cả sao?” Lý Long Khoa hậm hực nói: “Cứ ngồi vậy mãi à?”
Bầu không khí ngày càng nghẹt thở, không ai có gan nói chuyện, sợ trở thành cái thùng trút giận.
Có vài người còn nhớ đến giám đốc Sở vào lúc này, ngày thường giám đốc Lý trông khoan dung độ lượng, nhưng cứ tức giận là nổi cơn tam bành, nhất là một năm nay gặp trở ngại càng nhiều, năng lực kiềm chế cảm xúc của giám đốc Sở tốt hơn nhiều, những lúc như này cô vẫn có thể nói đùa đôi câu đê giải vây hiện trường, chờ bầu không khí xung quanh sôi động sẽ ngừng nói im lặng mỉm cười.
Nhưng đâu có người chính trực nào sẽ bán mạng lâu dài ở Long Tri Video, cho nên xem ra giám đốc Sở bình thường nhất sau này cũng rời đi rồi.
“Giám đốc Lý, giờ họ mới khởi đầu, sức đập tiền vô cùng lớn, chúng ta làm không lại rất bình thường.”
“Nên cậu cảm thấy số liệu chúng ta một đường rớt xuống là bình thường?”
Người kia vội ngậm miệng.
Nói đến nước này, ai cũng nên hiểu, Lý Long Khoa muốn dạy dỗ rồi.
Đúng như dự đoán, tất cả người trong cuộc họp đều bị giám đốc Lý mắng đến máu chó dâng lên não, mãi đến khi cuộc họp kết thúc giông bão mới coi
như xong.
Có người từ trong phòng đi ra, còn nói nhỏ ai oán với đồng nghiệp, thì thầm nói: “Điên hay gì? Có phải anh ta bị bệnh không, không biết nói lời dễ nghe à."
“Có bản lĩnh thì anh ta lên đi, hoạt động tuyên truyền mới làm đến ngán ngẩm, có thể so sánh với hai năm trước sao?”
“Vương Di Văn cũng chạy rồi, những người làm việc với giám đốc Sở trước kia, anh ta không thích trọng dụng, giờ chạy đi hết rồi.”
Mọi người mắng mỏ ông chủ điên, giờ mới giải tỏa được bực dọc trong lòng.
Trong phòng họp, Lý Long Khoa mắng người xong mới hết giận, anh ta phiền não lật văn kiện, bỗng liếc thấy tên công ty xa lạ trên bảng danh sách lượng tiêu thụ của Tân Thấu, tên là Quan Cục, dứt khoát tiện tay tra thông tin công ty.
Quan Cục là một trong những nhãn hiệu được tạo dấu ấn trong ngày hội khuyến mãi Tân Thấu, giờ được bên ngoài coi như trường hợp trọng điểm của độ nổi tiếng mà Tân Thấu gây dựng để thảo luận, nhãn hiệu lớn vốn nổi tiếng, công ty không thể hiện được thực lực, một khi nhãn hiệu nhỏ vang danh, dĩ nhiên sẽ được lấy làm tấm gương.
Sở Trĩ Thủy thấy anh ngu nga ngu ngơ càng tức đến nóng mặt, cắn răng nói: “Các anh có cách gì giết thần không?”
Tân Vân Mậu sững sờ: “Giết thần?”
Sỏ Trĩ Thủy vô cảm: “Ví dụ như thủ tiêu thần quân này kia.”
Hiện tại cô đang đứng bên bờ vực hắc hóa, nảy sinh một ý nghĩ muốn giết anh.
Tân Vân Mậu: “...”
Anh nhìn cô bốc lửa giận, dè dặt nuốt nước bọt, cẩn thận trả lời: “Này khó lắm, cho dù cô cầu nguyện tôi cũng không làm được.”
Dùng thực lực giết chết anh căn bản là chuyện không thể nào, ngay cả năm Long Thần vây quét cũng không làm được gì anh, còn bị bốn cái còng lớn ép dưới đất cục quan sát.
Sở Trĩ Thủy thấy vẻ mặt anh tràn đầy vẻ không đành và khó xử, cô hơi có một cảm giác tự làm nhục bản thân. Vẻ mặt của anh giống như đang âm thầm bày tỏ lòng thương xót, ước gì có thể viết đầy mặt “Biết làm sao đây, nhưng cô là người phàm quá yếu ớt, vốn chẳng thể giết được tôi”.
Tân Vân Mậu lúng túng với cơn giận bất bình của cô, anh vắt óc suy nghĩ thật lâu, đề nghị: “Nếu cô muốn làm vậy thật thì có thể trải nghiệm chút.”
Sở Trĩ Thủy nghi hoặc: “Trải nghiệm chút?”
,,
“Cô đừng buông tay.” Tân Vân Mậu giơ tay nắm lấy gậy đấm bằng trúc, một người một yêu cùng nắm lấy một thanh trúc.
Sở Trĩ Thủy khó hiểu làm theo.
Tân Vân Mậu cứ vậy nắm tay cô nâng lên, sau đó lấy gấu trúc ôm gậy trúc đập vào lồng ngực mình, rồi giả vờ bị thương nghiêng người qua, bày ra dáng vẻ hấp hối ngã xuống đất. Động tác của anh khá lưu loát, chỉ có giọng nói không đi vào cảm xúc diễn sâu được, đơn điệu nói: “A, tôi chết rồi.”
Sở Trĩ Thủy im lặng mấy giây, cô dùng gậy đấm bằng trúc đánh mạnh anh tận mấy cái, thờ ơ nói: “Anh hay ra vẻ quá à, đừng có làm trai hề nữa.”
Anh còn đùa một cách nghiêm túc, ánh mắt không chút dao động, lẫm liệt như tuyết, chuyện làm ra lại khiến người ta cạn lời.
Quãng đường đi qua chiếc cầu không tính là dài, nhưng họ cãi nhau cả đoạn đường nên đi rất lâu, giờ mới đến cổng tiểu khu. Ánh nắng ban mai bất tri bất giác tan biến, bầu trời đầu đông âm u tận cùng, nhưng tòa nhà chung cư lại sáng bừng ánh đèn ấm áp.
Tân Vân Mậu lấy quà sinh nhật và phần thưởng trò chơi ở thành phố ra, anh không đưa cho Sở Trĩ Thủy ngay mà im lặng nhìn cô, môi hơi mím lại nhưng không nói gì.
Lúc này đây, dường như anh hiểu ra cảm xúc của con người, lần đầu lĩnh hội sâu sắc từ ngữ chán nản thất vọng.
Chưa từng có được sẽ không sợ mất đi.
Bởi vì từng có được, không nhẫn tâm buông tay, nên mới ủ rũ.
Sở Trĩ Thủy thấy anh đứng yên cứng đờ bất động, lại hiếm khi tâm linh tương thông với anh, đọc hiểu được cảm nhận của anh lúc này. Cô cảm thấy có vị chát nơi cổ họng, định mở miệng nhưng không biết nói gì, cuối cùng do dự thật lâu, dịu giọng nói: “Cảm ơn, hôm nay tôi vui lắm.”
"Ùm."
“Ừm” của anh thể hiện “Tôi cũng vậy”.
Tân Vân Mậu nhỏ giọng trả lời xong, giờ mới đưa quà cho cô, nhớ lại niềm vui cả ngày hôm nay, cuối cùng cũng xua đuổi được chút tiếc nuối.
“Mai gặp.” Sở Trĩ Thủy nhận đồ, cười nói: “Ngủ ngon.”
“... Ngủ ngon.”
Mãi đến khi bóng lưng cô biến mất nơi cánh cổng, anh vẫn đứng ngoài tiểu khu chần chừ không đi.
Tân Vân Mậu ngẩng đầu nhìn trăng sao trong màn đêm, chỉ muốn đợi đến khi ánh bình minh rực rỡ lộ diện, chính là lời hẹn “mai gặp” của cô.
Trong nhà, Sở Trĩ Thủy ôm một đống đồ về, lúc vào cửa nhìn thấy Sở Tiêu Hạ ngồi trên ghế sô pha.
Sở Tiêu Hạ đang xem ti vi, ông nghe thấy tiếng ở cửa, hỏi: “Sao con ăn cơm ở ngoài rồi?”
Buổi chiều ông nhận được tin nhắn của con gái, nói phải về trễ chút, không cần chờ cơm tối.
Sở Trĩ Thủy giải thích: “Buổi trưa vốn đã ăn no rồi.”
“Con ra ngoài lâu thật.” Sở Tiêu Hạ tùy miệng nói: “Gặp ai sao?”
“...Không có ai hết, đi dạo thôi.”
Sở Trĩ Thủy biết cha mình tán gẫu thôi, nhưng cô bỗng có hơi lo lắng, ậm ừ hai câu rồi chuồn về phòng.
Trong phòng, Sở Trĩ Thủy bối rối ôm rượu gạo trúc, không biết nên giấu nó ở đâu. Trước giờ cô sẽ không tự mua rượu, trong nhà chỉ có Sở Tiêu Hạ thỉnh thoảng uống thôi.
Cô mở nắp ngửi thử, mùi thơm tươi mát của lá trúc, còn hòa trộn với vị ngọt, nhấp thử chút cũng là một vị trơn ẩm ngon miệng, hương cỏ mộc, vị ngọt của trái cây, vị rượu nồng nhưng không gắt mũi, giống cocktail trái cây hơn.
Cái này nên để đâu đây? Bị hỏi thì biết làm sao?
Ống trúc xanh lục thật sự chói mắt, Sở Trĩ Thủy nghĩ đông nghĩ tây, trực tiếp kéo cửa tủ ra, rồi nhẹ nhàng đặt nó vào nơi sâu nhất. Cô định chờ sau khi nhà mới sửa sang xong thì chuyển rượu gạo trúc qua bên đó, tránh bị cha mẹ phát hiện uống hết.
Ngày hôm sau, trong cục quan sát Hoài Giang, cây cối trong sân đã vơi đi màu xanh, bắt đầu có chút đìu hiu của ngày đông.
Trong văn phòng, Kim Du vừa vào cửa, trông thấy Sở Trĩ Thủy thì chào hỏi: “Chúc mừng sinh nhật muộn, không ngờ hôm qua lại nghỉ phép, không thể nói trước mặt cô!”
“Cảm ơn.” Sở Trĩ Thủy cười nhẹ: “Không sao, chẳng phải đã gửi tin nhắn rồi sao.”
“Buổi trưa còn có thể ăn bánh mousse.” Kim Du canh cánh trong lòng, lầm bẩm nói: “Thật ra nếu hôm qua không có tuyết thì có thể sẽ không nghỉ, còn bỏ lỡ sinh nhật cô.”
Sở Trĩ Thủy ho nhẹ hai tiếng, ánh mắt lấp lánh cúi đầu, ngại nhắc về chân tướng của nghỉ phép, vội chuyển chủ đề nói: “Chuyện bên xưởng làm xong hết chưa?”
“Ừm, xưởng không vấn đề gì, sản lượng của chúng ta vẫn ổn.”
Quy mô công ty Quan Cục khá nhỏ, họ nắm chắc công nghệ cốt lõi của sản phẩm và sẽ hợp tác với xưởng địa phương Hoài Giang. Nhóm người Sở Trĩ Thủy coi trọng chất lượng sản phẩm, còn có vài việc sẽ thuê người ngoài làm hộ, chẳng hạn như kèm thêm lược nhỏ cho kem dưỡng tóc vân vân.
Lượng tiêu thụ ngày hội khuyến mãi của Tân Thấu cao, nhưng thành bản trái lại giảm thấp. Cho dù trước kia nhà xưởng cho ra sản lượng ít, vẫn phải chuẩn bị rất nhiều thứ, giờ sản sinh nhu cầu hàng tăng cao, quy trình ngày trước thay đổi không lớn, lợi nhuận lại tăng.
Trước mắt, ba loại sản phẩm kem dưỡng tóc có lợi nhuận cao nhất, kế đó là bột ngâm chân nhân sâm, sau đó là kẹo gừng Phong Vị. Mỗi loại sản phẩm có giá khác nhau, kẹo gừng Phong Vị giá thấp nhất, không gian lợi nhuận cũng ít nhất.
Chủ nhiệm Tần trắng trợn khen thưởng công ty Quan Cục, cho rằng họ dẫn dắt sản nghiệp có liên quan ở Hoài Giang phát triển, dạo này còn cân nhắc trao thưởng cho Quan Cục.
Chắc chắn Vương Di Văn ở Tân Thấu Video vui vẻ khi thấy được nó, dù sao thì tuyến đường Sở Trĩ Thủy và Quan Cục đi càng chính thống, họ đẩy lưu lượng lên thu được kết quả càng tốt.
Thành phố Ngân Hải, công ty Long Tri Video.
Trong phòng họp một bầu không khí áp bức, mọi người ngồi vây quanh bên bàn họp không lên tiếng, trên màn hình chiếu là phân tích số liệu và dữ liệu của ngày hội khuyến mãi Tân Thấu.
Họ làm nhân viên cho Long Tri Video, bây giờ nghênh đón một đối thủ lớn mạnh nhất từ trước đến nay, một công ty mới ra đời hoàn toàn tự mình đánh giá tiêu chuẩn, thậm chí cả nhà đầu từ sau lưng cũng tương tự, khiến Lý Long Khoa cũng hết cách nổi giận.
“Không có gì muốn nói cả sao?” Lý Long Khoa hậm hực nói: “Cứ ngồi vậy mãi à?”
Bầu không khí ngày càng nghẹt thở, không ai có gan nói chuyện, sợ trở thành cái thùng trút giận.
Có vài người còn nhớ đến giám đốc Sở vào lúc này, ngày thường giám đốc Lý trông khoan dung độ lượng, nhưng cứ tức giận là nổi cơn tam bành, nhất là một năm nay gặp trở ngại càng nhiều, năng lực kiềm chế cảm xúc của giám đốc Sở tốt hơn nhiều, những lúc như này cô vẫn có thể nói đùa đôi câu đê giải vây hiện trường, chờ bầu không khí xung quanh sôi động sẽ ngừng nói im lặng mỉm cười.
Nhưng đâu có người chính trực nào sẽ bán mạng lâu dài ở Long Tri Video, cho nên xem ra giám đốc Sở bình thường nhất sau này cũng rời đi rồi.
“Giám đốc Lý, giờ họ mới khởi đầu, sức đập tiền vô cùng lớn, chúng ta làm không lại rất bình thường.”
“Nên cậu cảm thấy số liệu chúng ta một đường rớt xuống là bình thường?”
Người kia vội ngậm miệng.
Nói đến nước này, ai cũng nên hiểu, Lý Long Khoa muốn dạy dỗ rồi.
Đúng như dự đoán, tất cả người trong cuộc họp đều bị giám đốc Lý mắng đến máu chó dâng lên não, mãi đến khi cuộc họp kết thúc giông bão mới coi
như xong.
Có người từ trong phòng đi ra, còn nói nhỏ ai oán với đồng nghiệp, thì thầm nói: “Điên hay gì? Có phải anh ta bị bệnh không, không biết nói lời dễ nghe à."
“Có bản lĩnh thì anh ta lên đi, hoạt động tuyên truyền mới làm đến ngán ngẩm, có thể so sánh với hai năm trước sao?”
“Vương Di Văn cũng chạy rồi, những người làm việc với giám đốc Sở trước kia, anh ta không thích trọng dụng, giờ chạy đi hết rồi.”
Mọi người mắng mỏ ông chủ điên, giờ mới giải tỏa được bực dọc trong lòng.
Trong phòng họp, Lý Long Khoa mắng người xong mới hết giận, anh ta phiền não lật văn kiện, bỗng liếc thấy tên công ty xa lạ trên bảng danh sách lượng tiêu thụ của Tân Thấu, tên là Quan Cục, dứt khoát tiện tay tra thông tin công ty.
Quan Cục là một trong những nhãn hiệu được tạo dấu ấn trong ngày hội khuyến mãi Tân Thấu, giờ được bên ngoài coi như trường hợp trọng điểm của độ nổi tiếng mà Tân Thấu gây dựng để thảo luận, nhãn hiệu lớn vốn nổi tiếng, công ty không thể hiện được thực lực, một khi nhãn hiệu nhỏ vang danh, dĩ nhiên sẽ được lấy làm tấm gương.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.