Tôi Muốn Lười Nhác Ở Cục Yêu Quái
Chương 174:
Giang Nguyệt Niên Niên
28/10/2023
Tân Vân Mậu bị một trận rung lắc mạnh mới chịu rời khỏi chiếc ghế thoải mái nhường chỗ cho Sở Trĩ Thủy. Anh khoanh tay đứng sang một bên nhìn cô chiếm lấy ghế bập bênh, giọng buồn bực: “Sao lại không thể thử?”
,
“Im miệng” Sở Trĩ Thủy thuận thế nằm xuống, cô dựa nửa người lên lưng ghế đung đưa, ngay cả chân cũng có thể đá lơ lửng trên không trung, lắc lư ngọ nguậy nhanh chóng tiến vào giấc mộng, không nhịn được khoan thai cảm khái: “Quả nhiên rất thoải mái.”
Coi như mắt nhìn của anh không tệ, chả trách không chịu đi. Ghế bập bênh có ma lực thần kỳ khiến người ta hễ nằm lên là không muốn đi, nếu ôm điện thoại hay ipad nói không chừng có thể nằm lì cả ngày.
“Bao nhiêu tiền?” Sở Trĩ Thủy lười đến nỗi không muốn nhấc tay lên chỉ, cô nửa nằm như quý tộc, sai khiến người hầu bên cạnh: “Nhìn giúp tôi một cái.”
Tân Vân Mậu lấy bảng giá tiêu chuẩn qua, đưa đến trước tầm nhìn của cô.
“Cũng được, khá thích hợp.” Sở Trĩ Thủy ra quyết định: “Mua một cái.”
Tân Vân Mậu chớp mắt: “Rồi để ở trong sân.”
“Không, để trong nhà, đồ dùng nhà mới không để bên ngoài.” Sở Trĩ Thủy va vào ánh mắt ai oán của anh, cười trên nỗi đau của anh, nói: “Nhìn tôi chi? Tôi bỏ tiền ra mua đó, tôi để trong nhà nằm, không để trong sân.”
Tân Vân Mậu tức giận mím môi.
Cô còn muốn để ghế bập bênh ở chỗ gần sân vườn, đặt ở vị trí có ánh sáng tốt nhất trong nhà, rồi khóa cửa liên thông của nhà và sân lại, cho anh nhìn được nhưng không sờ được, muốn ngồi ké cũng hết cách.
Nghĩ như vậy, cô cảm thấy số tiền này bỏ ra cũng đáng, bỗng dưng tăng thêm biết bao nhiêu niềm vui.
Một người một yêu thêm ghế bập bênh vào danh sách mua sắm, sau đó đi dạo nơi khác. Diện tích khu bán đồ gia dụng rất lớn, gian hàng mẫu đồ các loại phong cách đều có, bao gồm cả đồ dùng nhà bếp các kiểu.
Sở Trĩ Thủy lướt thẳng qua khu vực nhà bếp, Tân Vân Mậu lại thấy mới lạ tò mò dừng bước. Anh chỉ vào quầy bar nhà bếp lấp lánh ánh đèn, hỏi: “Đó là cái gì?”
“Nhà bếp kiểu mở, nhà tôi không phải kiểu này, nghe nói sẽ nhiều dầu khói.” Sở Trĩ Thủy thuận theo nói: “Đương nhiên mở hay không thì cũng không liên quan đến tôi, dù sao đi nữa tôi không hay bật bếp.”
Buổi trưa cô ăn cơm ở nhà ăn, buổi tối về nhà cha mẹ ăn, căn bản không có cơ hội xuống bếp.
“Không đi xem thử sao?” Tân Vân Mậu nói: “Dạo một vòng xíu thôi.”
“Anh muốn xem đồ dùng nhà bếp à?” Sở Trĩ Thủy ngạc nhiên: “Nhưng anh đâu có ăn cơm.”
“Có đồ dùng nhà bếp thì có thể làm cơm nắm, còn có thể nấu mấy thứ khác nữa.” Tân Vân Mậu từ khi làm trúc cũng trải nghiệm qua một lần, anh phát hiện chuyện xuống bếp không khó, không kiềm được ý muốn thử đang nhảy nhót, còn tự tin mù quáng với bản thân mình.
Sở Trĩ Thủy bất lực: “Nguyên liệu lần trước anh làm sushi là có sẵn, hơn nữa món đó không dùng lửa, anh lại là thực vật, anh không sợ lửa sao?”
“Ha, tôi sẽ sợ chút lửa này sao?” Tân Vân Mậu cười giễu cợt một tiếng, đến lửa rồng anh còn không sợ, càng không sợ lửa nhà bếp, lạnh lùng kiêu ngạo nói: “Từ khi sinh ra tôi chưa bao giờ sợ lửa.”
Sở Trĩ Thủy chỉ đành đến khu vực nhà bếp cùng anh: “Hôm nay chỉ xem thử thôi, không mua gì hết.”
“Tại sao chứ?” Tân Vân Mậu sững sờ: “Cô cảm thấy cơm lần trước ăn không ngon sao?”
“Không phải, trong nhà chưa có tủ lạnh, không thể mua nguyên liệu.” Sở Trĩ Thủy hồ nghi nói: “Thì ra tôi còn phải ăn à?”
Cô tưởng anh chỉ hứng thú với việc làm bếp, giờ nghe ra cô còn phải thử nghiệm sản phẩm.
Tân Vân Mậu cau mày: “Nếu không thì sao, tôi cũng đâu có ăn.”
Anh không ăn tại sao lại muốn nấu chứ?
Sở Trĩ Thủy cảm thấy anh lạ lắm, quả thật nói không được lạ cái gì, muốn xuống bếp nhà cô, cuối cùng nấu cơm cho cô ăn, điều quan trọng là anh còn không ăn cơm.
Nếu anh là một người đàn ông, giờ cô có thể hiểu, nhưng anh là một cây trúc, còn từng đáp lại sự truy hỏi bằng một câu “tôi không biết”, dẫn đến việc cô cũng bị xoay đến choáng váng, hoàn toàn không biết anh đang nghĩ gì.
Cô là một người có lý trí giàu tính logic, nhưng Tân Vân Mậu lại không hề như vậy, từ khi họ quen nhau đến nay. Cô có thể phân tích thứ có trật tự, nhưng lại không thể phân tích nổi cây trúc tư duy kỳ quái này.
Ngày hôm ấy anh nói anh không biết, vậy cô dứt khoát cũng không biết, không suy nghĩ cặn kẽ chuyện này nữa.
Không lâu sâu, một người một yêu đi dạo xong khu bán đồ gia dụng, họ tùy tiện tìm một gian hàng, ngồi ở sô pha phòng khách nghỉ ngơi.
Sở Trĩ Thủy đang cúi đầu lướt điện thoại, đối chiếu danh sách mua sắm hôm nay, muốn kiểm tra xem thời gian giao hàng, nếu giao đến vào ngày đi làm, vậy ký nhận rất phiền phức. Cô ở trong cục rất khó chạy qua đây.
“Tôi chọn giao hàng vào cuối tuần, nhưng nếu đột nhiên giao đến vào ngày đi làm, anh có thể ký nhận chút không?” Sở Trĩ Thủy nói: “Ngoài sân có trúc, anh có thể dịch chuyển đến, rồi về cục lại.”
“Được.”
Tân Vân Mậu giờ không ôm kỳ vọng đối với điều ước của cô, dù sao đi nữa thì chắc cũng sẽ là một vài chuyện vặt không có độ khó, thuộc về dạng công việc ai cũng có thể làm. Anh có thể hô mưa gọi gió, băng qua ngàn dặm, cuối cùng cô sắp xếp anh sửa vòi nước, còn nhận hàng chuyển phát giúp cô.
Sở Trĩ Thủy cực kỳ hài lòng với sự nhanh nhẹn dứt khoát của anh: “Vậy hết chuyện rồi, cảm ơn thần quân.”
Bầu không khí đèn ấm áp, màn hình tinh thể lỏng mới tinh, điểm xuyết hai cây xanh, cùng với đồ trang trí ấm áp có thể thấy ở bất cứ nơi đâu.
Ở đây khác với nhà mới trống trơn, là sản phẩm hoàn thiện sau khi được bố trí tinh tế như một ngôi nhà thực sự. Trên bàn trà đặt tạp chí và sách báo như mỗi ngày đều có người sử dụng.
Dưới chân là thảm mềm, dưới cơ thể là sô pha đơn, họ hơi nằm ngửa ra sau, giống như người bình thường tan làm về nhà, cuối cùng cũng có thể uống ngụm nước sau khi bận rộn, như có như không bàn chuyện linh tinh.
Tân Vân Mậu thấy cô không lên tiếng nữa, không kiềm được dùng ánh nhìn sót lại lén nhìn cô, chỉ thấy cô một lòng một dạ lướt điện thoại, đôi lúc dừng lại suy nghĩ chút, chắc là đang sắp xếp cho đồ gia dụng mới.
Dưới ngọn đèn chùm, gương mặt trắng nõn của cô nhuốm hào quang từ ánh sáng vàng, da dẻ mịn màng như ngọc, lúc trang điểm thì tinh xảo, không trang điểm thì mềm mại trẻ con, chỉ có duy nhất đôi mắt cứ long lanh, phát ra vầng sáng vô tận. Tâm trạng cô trông có vẻ không tệ, tư thế ngồi hiện tại cũng rất thả lỏng lười nhác, thật sự có cảm giác như đang ở nhà.
Anh và cô ở chung một căn nhà.
Nhận thức này bỗng khiến anh ngừng hô hấp, giật mình vì đã quen với tâm trạng vô cảm, trong lòng ngực như có con suối xuân chảy vào làm tan đi băng tuyết, xuôi theo mạch máu nhanh chóng tràn khắp cơ thể, vang lên âm thanh róc rách, không lâu sau thì để cho ý xuân ấm áp trải khắp mảnh đất to lớn vừa sống lại từ trong giá lạnh, lôi kéo các loại thực vật đang nghỉ đông phá đất trồi lên.
Anh không hiểu cảm xúc xa lạ này, nhưng anh vào lúc này như có được thứ gì đó, lần nữa dao động trong ngàn năm hoang vắng, cuối cùng cũng tìm thấy một vũng nước cạn, mắt thấy cây xanh sinh sôi bên dòng chảy, bất tri bất giác gửi đến mùa xuân.
Tân Vân Mậu im lặng thật lâu, chợt nói: “Mỗi ngày con người đều sống vui vẻ thế này sao?”
Có phải con người cũng giống cô không, mỗi ngày nghiêm túc đi làm, về nhà nghiêm túc sinh hoạt, ăn một bữa cơm thường dân, ngủ một giấc ngon cả đêm, luôn bừng sức sống, thỉnh thoảng có đôi chút buồn bã nhưng lại khôi phục tâm trạng rất nhanh, chưa từng có thời khắc vô vị.
Anh có chút ngưỡng mộ rồi.
“Anh cảm thấy vui sao?” Sở Trĩ Thủy thảng thốt: “Đó là do anh thích đi dạo thôi, có vài người cảm thấy mua đồ gia dụng rất phiền, còn vì giá cả hay mấy chuyện chẳng đáng là bao mà cãi nhau, bàn bạc mấy chuyện này thường sẽ phá hoại đoàn kết gia đình rất nhanh luôn đó.”
Lúc trước cô có nghe nói qua rất nhiều chuyện tương tự vậy, ví dụ như ông chồng không chịu làm nhưng lúc mua đồ về thì vạch lá tìm sâu soi mói đủ thứ, hay là lúc mua đồ gia dụng một người trong họ bỏ lòng nhiều hơn sẽ sinh bực dọc, cuối cùng cấu véo long trời lở đất. Cuộc sống của người bình thường không có gì kinh thiên động địa, đều tiêu phí năng lượng vào vô số chuyện nhỏ nhặt, sơ ý chút thôi sẽ kiệt quệ sức lực, khô héo bất kham.
“Cũng được mà?” Tân Vân Mậu hạ tầm mắt: “Tôi thấy rất vui.”
Sở Trĩ Thủy ngớ người: “Vậy anh dễ hài lòng thật ấy.”
Nhưng anh vốn chẳng phải con người, cây trúc chắc chắn không có suy nghĩ phức tạp, cũng sống rất giản đơn trong thiên nhiên.
Nghĩ kỹ lại, tuy ngày thường anh mặt dày nói chuyện lung tung, nhưng thực sự không đề xuất ý kiến phản đối gì, bình thường miệng lưỡi chua ngoa là để tìm cảm giác tồn tại, nếu bảo anh làm gì đó thật, cho dù lúc đầu không chịu, nói mấy câu ngon ngọt thì sẽ đồng ý, hơn nữa sau đó hoàn toàn không để bụng.
Chắc do anh không có gì không làm được nên không để ý chuyện trả công, giống như biết rõ trà xanh sẽ được bán cho mấy yêu quái như cục trưởng Diệp, cũng không hề quan tâm địch ý trước kia của họ.
Anh không có tiền lương, giờ còn làm việc, nói thật lòng thì rất giỏi, quả thật đã bước vào xã hội chủ nghĩa cộng sản.
Một trong những đặc trưng của xã hội chủ nghĩa cộng sản chính là: con người giải phóng khỏi phân công lao động chi phối vận mệnh cuộc sống và sản xuất của mình, không còn sở hữu tư nhân tư liệu sản xuất, bắt đầu tự giác sáng tạo lịch sử con người của riêng mình thật sự.
Anh không phải con người, nhưng cực kỳ cộng sản.
Sở Trĩ Thủy nhìn gắt gao anh rất lâu với ánh mắt vi diệu, mãi đến khi Tân Vân Mậu hoang mang xoay đầu qua. Anh hỏi: “Sao thế?”
Cô thừa nhận: “Nếu sau này anh muốn nộp đơn xin phân xử lao động, tôi bằng lòng cung cấp chỉ dẫn giúp anh mà không cần trả công.”
Lúc họ rời khỏi khu bán đồ gia dụng, sắc trời bên ngoài đã dần tối, không còn thời gian về nhà mới.
Sở Trĩ Thủy phát giác dạo này cô thường xuyên về muộn, chỉ cần là đi ra ngoài gặp anh, không kéo giờ đến xế chiều thì không chạy về, ước gì mỗi ngày đều có nhiệm vụ mới phải hoàn thành chung.
Tân Vân Mậu đi qua chiếc cầu quen thuộc cùng cô, bỗng nói: “Hôm nay tôi còn để chút đồ trong sân.”
“Là đồ gì?”
“Đồ con chim kia cho, tận mấy thùng, tôi không có nhìn kĩ.” Tân Vân Mậu nhớ lại nói: “Tôi không dùng mấy thứ đó được, nên dứt khoát để ở trong sân.”
“Chắc không phải là đồ năm mới chứ.” Sở Trĩ Thủy nói: “Bên trong có trái cây và nước uống, anh cũng không cần?”
“Không cần, hình như có sữa bò, tôi không uống cái đó.”
,
“Im miệng” Sở Trĩ Thủy thuận thế nằm xuống, cô dựa nửa người lên lưng ghế đung đưa, ngay cả chân cũng có thể đá lơ lửng trên không trung, lắc lư ngọ nguậy nhanh chóng tiến vào giấc mộng, không nhịn được khoan thai cảm khái: “Quả nhiên rất thoải mái.”
Coi như mắt nhìn của anh không tệ, chả trách không chịu đi. Ghế bập bênh có ma lực thần kỳ khiến người ta hễ nằm lên là không muốn đi, nếu ôm điện thoại hay ipad nói không chừng có thể nằm lì cả ngày.
“Bao nhiêu tiền?” Sở Trĩ Thủy lười đến nỗi không muốn nhấc tay lên chỉ, cô nửa nằm như quý tộc, sai khiến người hầu bên cạnh: “Nhìn giúp tôi một cái.”
Tân Vân Mậu lấy bảng giá tiêu chuẩn qua, đưa đến trước tầm nhìn của cô.
“Cũng được, khá thích hợp.” Sở Trĩ Thủy ra quyết định: “Mua một cái.”
Tân Vân Mậu chớp mắt: “Rồi để ở trong sân.”
“Không, để trong nhà, đồ dùng nhà mới không để bên ngoài.” Sở Trĩ Thủy va vào ánh mắt ai oán của anh, cười trên nỗi đau của anh, nói: “Nhìn tôi chi? Tôi bỏ tiền ra mua đó, tôi để trong nhà nằm, không để trong sân.”
Tân Vân Mậu tức giận mím môi.
Cô còn muốn để ghế bập bênh ở chỗ gần sân vườn, đặt ở vị trí có ánh sáng tốt nhất trong nhà, rồi khóa cửa liên thông của nhà và sân lại, cho anh nhìn được nhưng không sờ được, muốn ngồi ké cũng hết cách.
Nghĩ như vậy, cô cảm thấy số tiền này bỏ ra cũng đáng, bỗng dưng tăng thêm biết bao nhiêu niềm vui.
Một người một yêu thêm ghế bập bênh vào danh sách mua sắm, sau đó đi dạo nơi khác. Diện tích khu bán đồ gia dụng rất lớn, gian hàng mẫu đồ các loại phong cách đều có, bao gồm cả đồ dùng nhà bếp các kiểu.
Sở Trĩ Thủy lướt thẳng qua khu vực nhà bếp, Tân Vân Mậu lại thấy mới lạ tò mò dừng bước. Anh chỉ vào quầy bar nhà bếp lấp lánh ánh đèn, hỏi: “Đó là cái gì?”
“Nhà bếp kiểu mở, nhà tôi không phải kiểu này, nghe nói sẽ nhiều dầu khói.” Sở Trĩ Thủy thuận theo nói: “Đương nhiên mở hay không thì cũng không liên quan đến tôi, dù sao đi nữa tôi không hay bật bếp.”
Buổi trưa cô ăn cơm ở nhà ăn, buổi tối về nhà cha mẹ ăn, căn bản không có cơ hội xuống bếp.
“Không đi xem thử sao?” Tân Vân Mậu nói: “Dạo một vòng xíu thôi.”
“Anh muốn xem đồ dùng nhà bếp à?” Sở Trĩ Thủy ngạc nhiên: “Nhưng anh đâu có ăn cơm.”
“Có đồ dùng nhà bếp thì có thể làm cơm nắm, còn có thể nấu mấy thứ khác nữa.” Tân Vân Mậu từ khi làm trúc cũng trải nghiệm qua một lần, anh phát hiện chuyện xuống bếp không khó, không kiềm được ý muốn thử đang nhảy nhót, còn tự tin mù quáng với bản thân mình.
Sở Trĩ Thủy bất lực: “Nguyên liệu lần trước anh làm sushi là có sẵn, hơn nữa món đó không dùng lửa, anh lại là thực vật, anh không sợ lửa sao?”
“Ha, tôi sẽ sợ chút lửa này sao?” Tân Vân Mậu cười giễu cợt một tiếng, đến lửa rồng anh còn không sợ, càng không sợ lửa nhà bếp, lạnh lùng kiêu ngạo nói: “Từ khi sinh ra tôi chưa bao giờ sợ lửa.”
Sở Trĩ Thủy chỉ đành đến khu vực nhà bếp cùng anh: “Hôm nay chỉ xem thử thôi, không mua gì hết.”
“Tại sao chứ?” Tân Vân Mậu sững sờ: “Cô cảm thấy cơm lần trước ăn không ngon sao?”
“Không phải, trong nhà chưa có tủ lạnh, không thể mua nguyên liệu.” Sở Trĩ Thủy hồ nghi nói: “Thì ra tôi còn phải ăn à?”
Cô tưởng anh chỉ hứng thú với việc làm bếp, giờ nghe ra cô còn phải thử nghiệm sản phẩm.
Tân Vân Mậu cau mày: “Nếu không thì sao, tôi cũng đâu có ăn.”
Anh không ăn tại sao lại muốn nấu chứ?
Sở Trĩ Thủy cảm thấy anh lạ lắm, quả thật nói không được lạ cái gì, muốn xuống bếp nhà cô, cuối cùng nấu cơm cho cô ăn, điều quan trọng là anh còn không ăn cơm.
Nếu anh là một người đàn ông, giờ cô có thể hiểu, nhưng anh là một cây trúc, còn từng đáp lại sự truy hỏi bằng một câu “tôi không biết”, dẫn đến việc cô cũng bị xoay đến choáng váng, hoàn toàn không biết anh đang nghĩ gì.
Cô là một người có lý trí giàu tính logic, nhưng Tân Vân Mậu lại không hề như vậy, từ khi họ quen nhau đến nay. Cô có thể phân tích thứ có trật tự, nhưng lại không thể phân tích nổi cây trúc tư duy kỳ quái này.
Ngày hôm ấy anh nói anh không biết, vậy cô dứt khoát cũng không biết, không suy nghĩ cặn kẽ chuyện này nữa.
Không lâu sâu, một người một yêu đi dạo xong khu bán đồ gia dụng, họ tùy tiện tìm một gian hàng, ngồi ở sô pha phòng khách nghỉ ngơi.
Sở Trĩ Thủy đang cúi đầu lướt điện thoại, đối chiếu danh sách mua sắm hôm nay, muốn kiểm tra xem thời gian giao hàng, nếu giao đến vào ngày đi làm, vậy ký nhận rất phiền phức. Cô ở trong cục rất khó chạy qua đây.
“Tôi chọn giao hàng vào cuối tuần, nhưng nếu đột nhiên giao đến vào ngày đi làm, anh có thể ký nhận chút không?” Sở Trĩ Thủy nói: “Ngoài sân có trúc, anh có thể dịch chuyển đến, rồi về cục lại.”
“Được.”
Tân Vân Mậu giờ không ôm kỳ vọng đối với điều ước của cô, dù sao đi nữa thì chắc cũng sẽ là một vài chuyện vặt không có độ khó, thuộc về dạng công việc ai cũng có thể làm. Anh có thể hô mưa gọi gió, băng qua ngàn dặm, cuối cùng cô sắp xếp anh sửa vòi nước, còn nhận hàng chuyển phát giúp cô.
Sở Trĩ Thủy cực kỳ hài lòng với sự nhanh nhẹn dứt khoát của anh: “Vậy hết chuyện rồi, cảm ơn thần quân.”
Bầu không khí đèn ấm áp, màn hình tinh thể lỏng mới tinh, điểm xuyết hai cây xanh, cùng với đồ trang trí ấm áp có thể thấy ở bất cứ nơi đâu.
Ở đây khác với nhà mới trống trơn, là sản phẩm hoàn thiện sau khi được bố trí tinh tế như một ngôi nhà thực sự. Trên bàn trà đặt tạp chí và sách báo như mỗi ngày đều có người sử dụng.
Dưới chân là thảm mềm, dưới cơ thể là sô pha đơn, họ hơi nằm ngửa ra sau, giống như người bình thường tan làm về nhà, cuối cùng cũng có thể uống ngụm nước sau khi bận rộn, như có như không bàn chuyện linh tinh.
Tân Vân Mậu thấy cô không lên tiếng nữa, không kiềm được dùng ánh nhìn sót lại lén nhìn cô, chỉ thấy cô một lòng một dạ lướt điện thoại, đôi lúc dừng lại suy nghĩ chút, chắc là đang sắp xếp cho đồ gia dụng mới.
Dưới ngọn đèn chùm, gương mặt trắng nõn của cô nhuốm hào quang từ ánh sáng vàng, da dẻ mịn màng như ngọc, lúc trang điểm thì tinh xảo, không trang điểm thì mềm mại trẻ con, chỉ có duy nhất đôi mắt cứ long lanh, phát ra vầng sáng vô tận. Tâm trạng cô trông có vẻ không tệ, tư thế ngồi hiện tại cũng rất thả lỏng lười nhác, thật sự có cảm giác như đang ở nhà.
Anh và cô ở chung một căn nhà.
Nhận thức này bỗng khiến anh ngừng hô hấp, giật mình vì đã quen với tâm trạng vô cảm, trong lòng ngực như có con suối xuân chảy vào làm tan đi băng tuyết, xuôi theo mạch máu nhanh chóng tràn khắp cơ thể, vang lên âm thanh róc rách, không lâu sau thì để cho ý xuân ấm áp trải khắp mảnh đất to lớn vừa sống lại từ trong giá lạnh, lôi kéo các loại thực vật đang nghỉ đông phá đất trồi lên.
Anh không hiểu cảm xúc xa lạ này, nhưng anh vào lúc này như có được thứ gì đó, lần nữa dao động trong ngàn năm hoang vắng, cuối cùng cũng tìm thấy một vũng nước cạn, mắt thấy cây xanh sinh sôi bên dòng chảy, bất tri bất giác gửi đến mùa xuân.
Tân Vân Mậu im lặng thật lâu, chợt nói: “Mỗi ngày con người đều sống vui vẻ thế này sao?”
Có phải con người cũng giống cô không, mỗi ngày nghiêm túc đi làm, về nhà nghiêm túc sinh hoạt, ăn một bữa cơm thường dân, ngủ một giấc ngon cả đêm, luôn bừng sức sống, thỉnh thoảng có đôi chút buồn bã nhưng lại khôi phục tâm trạng rất nhanh, chưa từng có thời khắc vô vị.
Anh có chút ngưỡng mộ rồi.
“Anh cảm thấy vui sao?” Sở Trĩ Thủy thảng thốt: “Đó là do anh thích đi dạo thôi, có vài người cảm thấy mua đồ gia dụng rất phiền, còn vì giá cả hay mấy chuyện chẳng đáng là bao mà cãi nhau, bàn bạc mấy chuyện này thường sẽ phá hoại đoàn kết gia đình rất nhanh luôn đó.”
Lúc trước cô có nghe nói qua rất nhiều chuyện tương tự vậy, ví dụ như ông chồng không chịu làm nhưng lúc mua đồ về thì vạch lá tìm sâu soi mói đủ thứ, hay là lúc mua đồ gia dụng một người trong họ bỏ lòng nhiều hơn sẽ sinh bực dọc, cuối cùng cấu véo long trời lở đất. Cuộc sống của người bình thường không có gì kinh thiên động địa, đều tiêu phí năng lượng vào vô số chuyện nhỏ nhặt, sơ ý chút thôi sẽ kiệt quệ sức lực, khô héo bất kham.
“Cũng được mà?” Tân Vân Mậu hạ tầm mắt: “Tôi thấy rất vui.”
Sở Trĩ Thủy ngớ người: “Vậy anh dễ hài lòng thật ấy.”
Nhưng anh vốn chẳng phải con người, cây trúc chắc chắn không có suy nghĩ phức tạp, cũng sống rất giản đơn trong thiên nhiên.
Nghĩ kỹ lại, tuy ngày thường anh mặt dày nói chuyện lung tung, nhưng thực sự không đề xuất ý kiến phản đối gì, bình thường miệng lưỡi chua ngoa là để tìm cảm giác tồn tại, nếu bảo anh làm gì đó thật, cho dù lúc đầu không chịu, nói mấy câu ngon ngọt thì sẽ đồng ý, hơn nữa sau đó hoàn toàn không để bụng.
Chắc do anh không có gì không làm được nên không để ý chuyện trả công, giống như biết rõ trà xanh sẽ được bán cho mấy yêu quái như cục trưởng Diệp, cũng không hề quan tâm địch ý trước kia của họ.
Anh không có tiền lương, giờ còn làm việc, nói thật lòng thì rất giỏi, quả thật đã bước vào xã hội chủ nghĩa cộng sản.
Một trong những đặc trưng của xã hội chủ nghĩa cộng sản chính là: con người giải phóng khỏi phân công lao động chi phối vận mệnh cuộc sống và sản xuất của mình, không còn sở hữu tư nhân tư liệu sản xuất, bắt đầu tự giác sáng tạo lịch sử con người của riêng mình thật sự.
Anh không phải con người, nhưng cực kỳ cộng sản.
Sở Trĩ Thủy nhìn gắt gao anh rất lâu với ánh mắt vi diệu, mãi đến khi Tân Vân Mậu hoang mang xoay đầu qua. Anh hỏi: “Sao thế?”
Cô thừa nhận: “Nếu sau này anh muốn nộp đơn xin phân xử lao động, tôi bằng lòng cung cấp chỉ dẫn giúp anh mà không cần trả công.”
Lúc họ rời khỏi khu bán đồ gia dụng, sắc trời bên ngoài đã dần tối, không còn thời gian về nhà mới.
Sở Trĩ Thủy phát giác dạo này cô thường xuyên về muộn, chỉ cần là đi ra ngoài gặp anh, không kéo giờ đến xế chiều thì không chạy về, ước gì mỗi ngày đều có nhiệm vụ mới phải hoàn thành chung.
Tân Vân Mậu đi qua chiếc cầu quen thuộc cùng cô, bỗng nói: “Hôm nay tôi còn để chút đồ trong sân.”
“Là đồ gì?”
“Đồ con chim kia cho, tận mấy thùng, tôi không có nhìn kĩ.” Tân Vân Mậu nhớ lại nói: “Tôi không dùng mấy thứ đó được, nên dứt khoát để ở trong sân.”
“Chắc không phải là đồ năm mới chứ.” Sở Trĩ Thủy nói: “Bên trong có trái cây và nước uống, anh cũng không cần?”
“Không cần, hình như có sữa bò, tôi không uống cái đó.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.