Tôi Muốn Lười Nhác Ở Cục Yêu Quái
Chương 175:
Giang Nguyệt Niên Niên
28/10/2023
Ngay cả lúc uống trà sữa Tân Vân Mậu cũng thích uống trà trái cây, trông có vẻ thật sự không có hứng thú với sản phẩm làm từ sữa.
“Giờ đi qua đó lấy cũng không kịp.” Sở Trĩ Thủy khổ não, cô nhìn Tân Vận Mậu rồi lại cố ý đề nghị với anh: “Nếu thần quân quay lại đó một chuyến, chuyển đồ qua đây, thì không cần tôi lái xe đi chuyển rồi.”
Anh có thể thu nạp trong một giây, dịch chuyển tùy ý, làm người giao hàng nhanh chắc kiếm được đầy bát.
Tân Vân Mậu lại không nói hai lời, rất nhanh đã biến về.
Chuyến này anh đưa Sở Trĩ Thủy vào tiểu khu, giúp cô chuyển đồ vào thang máy, giờ mới tạm biệt rời đi ở lầu một.
Một lát sau, Sở Trĩ Thủy đi thang máy đến nơi, cô phí sức đẩy thùng vào cầu thang, cũng không biết sao mà sức lực của yêu quái mạnh đến thế. Tân Vận Mậu không muốn bị camera bắt gặp dịch chuyển đồ từ xa nên anh vác mấy thùng đồ dùng vào thật, trông có vẻ chẳng tốn chút sức lực nào, tay nghề điêu luyện.
Trong nhà, Sở Tiêu Hạ nghe tiếng mở cửa, tầm nhìn của ông rời khỏi điện thoại, hàn huyện nói: “Về rồi à.”
"Da."
“Hai ngày nay con hay ra ngoài nhỉ.”
“Con đi bên nhà mới xem đồ.” Sở Trĩ Thủy thay dép xong, cô gọi vọng vào trong phòng: “Mẹ ơi, con lại mang sữa về này, mấy ngày nay mẹ khỏi mua.
“Được rồi, mẹ biết rồi.” Giờ Tạ Nghiên mới vội vàng từ trong phòng đi ra.
Sở Tiêu Hạ quét qua đống thùng, hỏi: “Quà năm mới đơn vị các con phát à?”
Sở Trĩ Thủy tùy miệng nói: “Vâng, vẫn là mấy thứ đó.”
Tạ Nghiên nghi hoặc: “Sao lại mang về thêm một đống nữa?”
“Thì phát khá nhiều.” Sở Trĩ Thủy dâng lên sự lo lắng, cô vội kiếm cớ rời đi: “Con mới từ bên ngoài về, đi rửa tay trước cái đã.”
Sở Tiêu Hạ đưa mắt nhìn con gái trốn đi, ông cẩn thận đánh giá đống quà năm mới một phen, không biết đang suy ngẫm điều gì, cuối cùng đưa ra kết luận rằng: “Con bé dạo này có vấn đề.”
“Hả?” Tạ Nghiên sững sờ: “Vụ gì?”
Sở Tiêu Hạ điềm tĩnh: “Bà còn nhớ chuyện trước kia trường học xây cạnh nhà chúng ta, con bé đi mười phút thì có thể về đến nhà không?”
“Nhớ, ngôi trường to đùng bên kia hồi đó chứ gì.”
“Nhưng có một khoảng thời gian con bé nửa tiếng mới về đến nhà, chắc chắn sẽ trễ 20 phút ở trên đường, không khác gì mấy hôm nay.” Sở Tiêu Hạ ung dung nói: “Nguyên nhân là lúc ấy trong trường có chú chó con, chủ của nó đặt nó bên ngoài, con bé tan học về phải chào hỏi, chơi đùa với nó mới chịu về nhà.”
Từ nhỏ Sở Trĩ Thủy đã là đứa trẻ có kế hoạch, cô sắp xếp thời gian học hành thấu đáo, ngay cả khi nhìn thấy chú chó mình thích cũng sẽ không triệt để làm lỡ bởi sự ham chơi, chỉ vui vẻ một lát rồi đi làm chuyện chính.
Lúc ấy Sở Tiêu Hạ biết chuyện, nhưng ông không hề ra tay quản thúc, dù sao thì con gái tự có tính toán trong lòng.
Sở Tiêu Hạ hất cằm về phía đống đồ năm mới: “Mấy thứ này lại là ở đâu ra? Quà năm mới con bé lãnh được có chữ “Sở” trên thùng, nhưng mấy thùng này không có viết chữ gì hết.”
Các yêu quái như Hồng Hi Minh không dám viết tên của Tân Vân Mậu, chỉ có thùng hàng của anh là sạch bóng trên mặt.
“Chắc là nhiều thôi, trong cục mới phát thêm.” Tạ Nghiên hồ nghi: “Không phải, hôm nay con bé đâu có lái xe, không đến đơn vị được.”
Sở Tiêu Hạ gật đầu, ông nghiêm mặt, giọng điệu chắc nịch nói: “Con bé ở bên ngoài có chuyện, nói không chừng là có chó đó.”
“Có vấn đề cũng thường thôi, con bé lớn rồi.” Tạ Nghiên chọc ghẹo: “Ông còn xem con bé là trẻ con không bằng thật đấy à.”
Sở Tiêu Hạ nghe bà nói vậy thì thổn thức, rồi lại tán gẫu đôi câu về tuổi thơ con gái với Tạ Nghiên.
Lúc từ nhà vệ sinh đi ra, Sở Trĩ Thủy phát hiện cha mẹ đều ở phòng khách, bên cạnh còn để một đống đồ năm mới, không biết vì sao lại cảm thấy có chuyện không hay rồi, do dự nói: “Sao thế?”
“Không có gì, trò chuyện hai câu với cha con.” Tạ Nghiên cười nói: “Dạo này thường ra ngoài chơi sao? Cũng tốt đó, thả lỏng chút, đừng bận rộn công việc suốt.”
Sở Trĩ Thủy sờ mũi: “Không phải đi chơi, đi bên nhà mới.”
“Ò, vậy sau tết vẫn đi à?” Tạ Nghiên nói: “Sau này mỗi cuối tuần đều đi?”
Mẹ cô hỏi một đằng cô đáp một nẻo: “Sau tết con phải đi công tác một chuyến.”
Cục trưởng Hồ muốn dẫn họ đến thành phố Ngân Hải, nên không thể đến nhà mới vào mỗi dịp cuối tuần.
Sau khi ăn tết, thành phố Hoài Giang dần trở nên thanh tịnh, người trẻ về đón tết nói tạm biệt với người nhà, lần nữa xông pha vào thành phố lớn phấn đấu. Người đi dạo trên đường trong dịp tết đông nghẹt, các cửa hàng lớn và rạp chiếu phim đều chen chúc, đợi đến khi kỳ nghỉ kết thúc thì vắng vẻ không ít.
Trong cục quan sát Hoài Giang, Sở Trĩ Thủy làm việc lại sau tết, thu xếp xong tài liệu thì sắp xếp công việc giao cho Kim Du và Trần Châu Tuệ trong khoảng thời gian ngắn sắp tới, rồi bước vào hành trình công tác với Hồ Thần Thụy và Tân Văn Mậu.
Hồ Thần Thụy tỏ vẻ muốn dẫn Tân Vân Mậu theo, Kim Du không chịu đi thành phố Ngân Hải, cuối cùng là một người hai yêu đi với nhau.
Vé máy bay là Hồng Hi Minh đặt mua, Sở Trĩ Thủy ở sân bay rồi mới biết đã chọn chỗ, cô và Tân Vân Mậu ngồi ghế hai người cùng hàng, Hồ Thần Thụy ngồi ghế hàng bên kia cách một lối đi.
Sở Trĩ Thủy ngồi giữa hai yêu quái, thỉnh thoảng tán gẫu với từng người họ, cứ cảm thấy mình là con người mà phải đảm nhiệm làm nhịp cầu giao lưu với các yêu quái thật lạ.
Không lâu sau thì tiếp viên hàng không mang hộp cơm và đồ uống lên, Sở Trĩ Thủy mở hộp ra nhìn bên trong một cái, cuối cùng chỉ ăn hết bánh red velvet, đồ ăn còn lại đều không đụng vào.
Tân Vân Mậu liếc thấy màn này, anh mở chiếc hộp trước mặt ra, lấy phần bánh của mình đặt vào hộp giấy của cô.
Sở Trĩ Thủy thấy được chiếc bánh red velvet kia, sững sờ nói: “Anh ăn đi.”
“Tôi không ăn.”
Hồ Thần Thụy thích thú quan sát họ, cười nói: “Thật tốt, vẫn là lần đầu tôi đi Ngân Hải cùng với nhân viên trong cục.”
Sở Trĩ Thủy sợ cục trưởng Hồ nghĩ nhiều, cô vội lịch sự tiếp lời: “Năm nào cục trưởng Hồ cũng phải đi thành phố Ngân Hải à?”
“Phải, hơn nữa đều là lúc này, nếu phí nghiệp vụ không đến, vậy thì hết cách triển khai công việc.” Hồ Thần Thụy cười híp mắt: “Số tiền này phát xuống hằng năm, nhưng chia thế nào đều phải thương lượng, tình trạng phát triển của từng cục khác nhau, cục nào khá nghèo khổ sẽ được phát nhiều hơn.”
Sở Trĩ Thủy thỉnh giáo: “Mấy cục khá nghèo khổ đó ở đâu?”
“Trừ cục Ngân Hải ra, đều khá nghèo khổ.” Hồ Thần Thụy nói: “Sau khi cô đến cục chúng ta mới tốt lên được đấy.”
Ý này muốn nói rằng chỉ có cục Ngân Hải có thể kinh doanh kiếm lời, chẳng trách lúc ban đầu cục trưởng Diệp đắc ý thành như thế.
“Các cục trưởng khác cũng sẽ đến sao?” Sở Trĩ Thủy tò mò: “Cục trưởng của Tất Ngô và Không Tang.”
Hồ Thần Thụy nhìn Tân Vân Mậu đang im lặng, thấy đối phương trầm mặc ngồi bên cửa sổ nhỏ, nhìn có vẻ như không quan tâm. Ông ấy mới gật đầu: “Phải, họ cũng sẽ xuất hiện.”
Sân bay Ngân Hải, hôm nay Đỗ Tử Quy lái một chiếc xe lớn có thể chở bảy người, giải quyết hoàn hảo nỗi lo không biết làm sao phân chia chỗ ngồi của Sở Trĩ Thủy. Cô cười chào hỏi với anh ta xong thì dẫn Tân Vân Mậu cho anh ngồi hàng ghế sau cùng, để Hồ Thần Thụy ngồi chỗ bên cửa.
Trung tâm thành phố phồn hoa, tòa nhà cổ kính cục Ngân Hải cực kỳ bắt mắt, khu vực lân cận trước giờ luôn luôn náo nhiệt. Khách du lịch nói cười đi qua cổng sắt lớn, thành phố vĩ đại bao phủ hoàn toàn bởi căn cứ điểm của yêu quái, không có ai nảy sinh hứng thú với kiến trúc bên phố.
Thành phố này có quá nhiều tòa nhà cao tầng, các đơn vị liên quan cũng phức tạp, cho dù là người sinh sống ở xung quanh chắc cũng không rõ công việc thực sự của cục quan sát Ngân Hải là gì.
Sau khi Hồ Thần Thụy xuống xe, ông ấy đi một vòng quanh đó với nụ cười tự mãn, rồi bắt đầu lên kế hoạch cho cửa hàng mặt tiền mới của Quan Cục: “Lúc trước tôi còn chẳng phát hiện ra bên này khá náo nhiệt, rất hợp để chúng ta mở cửa hàng.”
Đỗ Tử Quy nghe cục trưởng của đơn vị anh em muốn đến cục mình mở cửa hàng: “..”
“Tiểu Sở, không phải cô nói mở cửa hàng thương hiệu bán trực tiếp, đặt vài sản phẩm mới còn có bưu thiếp xung quanh sao.” Hồ Thần Thụy phất tay: “Tôi thấy bên cổng lớn của họ hợp đẩy, lượng người qua lại nhiều lắm, còn có rất nhiều quán cà phê nữa.”
“Bởi vì bên này có một con đường nhỏ dẫn thẳng đến khu danh lam thắng cảnh trong thành phố, cả con phố đều là quán cà phê và cửa hàng thương hiệu.” Sở Trĩ Thủy nhỏ giọng giới thiệu, năm ấy cô còn được bạn thời đại học dẫn đến đây dạo chơi, mới đi qua cục quan sát Ngân Hải, nhìn thấy tòa nhà cổ kính tường trắng mái hiên xám.
Hồ Thần Thụy hớn hở vỗ tay: “Vậy càng hợp hơn, tôi thấy không vấn đề!”
“Lão Hồ, ông đến rồi à, ông có chuyện gì đấy!?”
Giọng nói quang quác quen thuộc vang lên, cục trưởng Diệp rực rỡ xuất hiện như một chú chim lớn loạng choạng, một đường lảo đảo xông đến. Ông ấy nhìn thấy một người một yêu cạnh cục trưởng Hồ, vội ép giọng mình thấp xuống, cố nặn ra gương mặt tươi cười với Sở Trĩ Thủy, rồi cúi đầu với Tân Vân Mậu, mặt mũi gượng gạo lúng túng.
Hồ Thần Thụy thấy Diệp Hoa Vũ ăn mặc sặc sỡ, khách khí nói: “Cục trưởng Diệp, lâu rồi không gặp, dạo này ổn không?”
“Giờ đi qua đó lấy cũng không kịp.” Sở Trĩ Thủy khổ não, cô nhìn Tân Vận Mậu rồi lại cố ý đề nghị với anh: “Nếu thần quân quay lại đó một chuyến, chuyển đồ qua đây, thì không cần tôi lái xe đi chuyển rồi.”
Anh có thể thu nạp trong một giây, dịch chuyển tùy ý, làm người giao hàng nhanh chắc kiếm được đầy bát.
Tân Vân Mậu lại không nói hai lời, rất nhanh đã biến về.
Chuyến này anh đưa Sở Trĩ Thủy vào tiểu khu, giúp cô chuyển đồ vào thang máy, giờ mới tạm biệt rời đi ở lầu một.
Một lát sau, Sở Trĩ Thủy đi thang máy đến nơi, cô phí sức đẩy thùng vào cầu thang, cũng không biết sao mà sức lực của yêu quái mạnh đến thế. Tân Vận Mậu không muốn bị camera bắt gặp dịch chuyển đồ từ xa nên anh vác mấy thùng đồ dùng vào thật, trông có vẻ chẳng tốn chút sức lực nào, tay nghề điêu luyện.
Trong nhà, Sở Tiêu Hạ nghe tiếng mở cửa, tầm nhìn của ông rời khỏi điện thoại, hàn huyện nói: “Về rồi à.”
"Da."
“Hai ngày nay con hay ra ngoài nhỉ.”
“Con đi bên nhà mới xem đồ.” Sở Trĩ Thủy thay dép xong, cô gọi vọng vào trong phòng: “Mẹ ơi, con lại mang sữa về này, mấy ngày nay mẹ khỏi mua.
“Được rồi, mẹ biết rồi.” Giờ Tạ Nghiên mới vội vàng từ trong phòng đi ra.
Sở Tiêu Hạ quét qua đống thùng, hỏi: “Quà năm mới đơn vị các con phát à?”
Sở Trĩ Thủy tùy miệng nói: “Vâng, vẫn là mấy thứ đó.”
Tạ Nghiên nghi hoặc: “Sao lại mang về thêm một đống nữa?”
“Thì phát khá nhiều.” Sở Trĩ Thủy dâng lên sự lo lắng, cô vội kiếm cớ rời đi: “Con mới từ bên ngoài về, đi rửa tay trước cái đã.”
Sở Tiêu Hạ đưa mắt nhìn con gái trốn đi, ông cẩn thận đánh giá đống quà năm mới một phen, không biết đang suy ngẫm điều gì, cuối cùng đưa ra kết luận rằng: “Con bé dạo này có vấn đề.”
“Hả?” Tạ Nghiên sững sờ: “Vụ gì?”
Sở Tiêu Hạ điềm tĩnh: “Bà còn nhớ chuyện trước kia trường học xây cạnh nhà chúng ta, con bé đi mười phút thì có thể về đến nhà không?”
“Nhớ, ngôi trường to đùng bên kia hồi đó chứ gì.”
“Nhưng có một khoảng thời gian con bé nửa tiếng mới về đến nhà, chắc chắn sẽ trễ 20 phút ở trên đường, không khác gì mấy hôm nay.” Sở Tiêu Hạ ung dung nói: “Nguyên nhân là lúc ấy trong trường có chú chó con, chủ của nó đặt nó bên ngoài, con bé tan học về phải chào hỏi, chơi đùa với nó mới chịu về nhà.”
Từ nhỏ Sở Trĩ Thủy đã là đứa trẻ có kế hoạch, cô sắp xếp thời gian học hành thấu đáo, ngay cả khi nhìn thấy chú chó mình thích cũng sẽ không triệt để làm lỡ bởi sự ham chơi, chỉ vui vẻ một lát rồi đi làm chuyện chính.
Lúc ấy Sở Tiêu Hạ biết chuyện, nhưng ông không hề ra tay quản thúc, dù sao thì con gái tự có tính toán trong lòng.
Sở Tiêu Hạ hất cằm về phía đống đồ năm mới: “Mấy thứ này lại là ở đâu ra? Quà năm mới con bé lãnh được có chữ “Sở” trên thùng, nhưng mấy thùng này không có viết chữ gì hết.”
Các yêu quái như Hồng Hi Minh không dám viết tên của Tân Vân Mậu, chỉ có thùng hàng của anh là sạch bóng trên mặt.
“Chắc là nhiều thôi, trong cục mới phát thêm.” Tạ Nghiên hồ nghi: “Không phải, hôm nay con bé đâu có lái xe, không đến đơn vị được.”
Sở Tiêu Hạ gật đầu, ông nghiêm mặt, giọng điệu chắc nịch nói: “Con bé ở bên ngoài có chuyện, nói không chừng là có chó đó.”
“Có vấn đề cũng thường thôi, con bé lớn rồi.” Tạ Nghiên chọc ghẹo: “Ông còn xem con bé là trẻ con không bằng thật đấy à.”
Sở Tiêu Hạ nghe bà nói vậy thì thổn thức, rồi lại tán gẫu đôi câu về tuổi thơ con gái với Tạ Nghiên.
Lúc từ nhà vệ sinh đi ra, Sở Trĩ Thủy phát hiện cha mẹ đều ở phòng khách, bên cạnh còn để một đống đồ năm mới, không biết vì sao lại cảm thấy có chuyện không hay rồi, do dự nói: “Sao thế?”
“Không có gì, trò chuyện hai câu với cha con.” Tạ Nghiên cười nói: “Dạo này thường ra ngoài chơi sao? Cũng tốt đó, thả lỏng chút, đừng bận rộn công việc suốt.”
Sở Trĩ Thủy sờ mũi: “Không phải đi chơi, đi bên nhà mới.”
“Ò, vậy sau tết vẫn đi à?” Tạ Nghiên nói: “Sau này mỗi cuối tuần đều đi?”
Mẹ cô hỏi một đằng cô đáp một nẻo: “Sau tết con phải đi công tác một chuyến.”
Cục trưởng Hồ muốn dẫn họ đến thành phố Ngân Hải, nên không thể đến nhà mới vào mỗi dịp cuối tuần.
Sau khi ăn tết, thành phố Hoài Giang dần trở nên thanh tịnh, người trẻ về đón tết nói tạm biệt với người nhà, lần nữa xông pha vào thành phố lớn phấn đấu. Người đi dạo trên đường trong dịp tết đông nghẹt, các cửa hàng lớn và rạp chiếu phim đều chen chúc, đợi đến khi kỳ nghỉ kết thúc thì vắng vẻ không ít.
Trong cục quan sát Hoài Giang, Sở Trĩ Thủy làm việc lại sau tết, thu xếp xong tài liệu thì sắp xếp công việc giao cho Kim Du và Trần Châu Tuệ trong khoảng thời gian ngắn sắp tới, rồi bước vào hành trình công tác với Hồ Thần Thụy và Tân Văn Mậu.
Hồ Thần Thụy tỏ vẻ muốn dẫn Tân Vân Mậu theo, Kim Du không chịu đi thành phố Ngân Hải, cuối cùng là một người hai yêu đi với nhau.
Vé máy bay là Hồng Hi Minh đặt mua, Sở Trĩ Thủy ở sân bay rồi mới biết đã chọn chỗ, cô và Tân Vân Mậu ngồi ghế hai người cùng hàng, Hồ Thần Thụy ngồi ghế hàng bên kia cách một lối đi.
Sở Trĩ Thủy ngồi giữa hai yêu quái, thỉnh thoảng tán gẫu với từng người họ, cứ cảm thấy mình là con người mà phải đảm nhiệm làm nhịp cầu giao lưu với các yêu quái thật lạ.
Không lâu sau thì tiếp viên hàng không mang hộp cơm và đồ uống lên, Sở Trĩ Thủy mở hộp ra nhìn bên trong một cái, cuối cùng chỉ ăn hết bánh red velvet, đồ ăn còn lại đều không đụng vào.
Tân Vân Mậu liếc thấy màn này, anh mở chiếc hộp trước mặt ra, lấy phần bánh của mình đặt vào hộp giấy của cô.
Sở Trĩ Thủy thấy được chiếc bánh red velvet kia, sững sờ nói: “Anh ăn đi.”
“Tôi không ăn.”
Hồ Thần Thụy thích thú quan sát họ, cười nói: “Thật tốt, vẫn là lần đầu tôi đi Ngân Hải cùng với nhân viên trong cục.”
Sở Trĩ Thủy sợ cục trưởng Hồ nghĩ nhiều, cô vội lịch sự tiếp lời: “Năm nào cục trưởng Hồ cũng phải đi thành phố Ngân Hải à?”
“Phải, hơn nữa đều là lúc này, nếu phí nghiệp vụ không đến, vậy thì hết cách triển khai công việc.” Hồ Thần Thụy cười híp mắt: “Số tiền này phát xuống hằng năm, nhưng chia thế nào đều phải thương lượng, tình trạng phát triển của từng cục khác nhau, cục nào khá nghèo khổ sẽ được phát nhiều hơn.”
Sở Trĩ Thủy thỉnh giáo: “Mấy cục khá nghèo khổ đó ở đâu?”
“Trừ cục Ngân Hải ra, đều khá nghèo khổ.” Hồ Thần Thụy nói: “Sau khi cô đến cục chúng ta mới tốt lên được đấy.”
Ý này muốn nói rằng chỉ có cục Ngân Hải có thể kinh doanh kiếm lời, chẳng trách lúc ban đầu cục trưởng Diệp đắc ý thành như thế.
“Các cục trưởng khác cũng sẽ đến sao?” Sở Trĩ Thủy tò mò: “Cục trưởng của Tất Ngô và Không Tang.”
Hồ Thần Thụy nhìn Tân Vân Mậu đang im lặng, thấy đối phương trầm mặc ngồi bên cửa sổ nhỏ, nhìn có vẻ như không quan tâm. Ông ấy mới gật đầu: “Phải, họ cũng sẽ xuất hiện.”
Sân bay Ngân Hải, hôm nay Đỗ Tử Quy lái một chiếc xe lớn có thể chở bảy người, giải quyết hoàn hảo nỗi lo không biết làm sao phân chia chỗ ngồi của Sở Trĩ Thủy. Cô cười chào hỏi với anh ta xong thì dẫn Tân Vân Mậu cho anh ngồi hàng ghế sau cùng, để Hồ Thần Thụy ngồi chỗ bên cửa.
Trung tâm thành phố phồn hoa, tòa nhà cổ kính cục Ngân Hải cực kỳ bắt mắt, khu vực lân cận trước giờ luôn luôn náo nhiệt. Khách du lịch nói cười đi qua cổng sắt lớn, thành phố vĩ đại bao phủ hoàn toàn bởi căn cứ điểm của yêu quái, không có ai nảy sinh hứng thú với kiến trúc bên phố.
Thành phố này có quá nhiều tòa nhà cao tầng, các đơn vị liên quan cũng phức tạp, cho dù là người sinh sống ở xung quanh chắc cũng không rõ công việc thực sự của cục quan sát Ngân Hải là gì.
Sau khi Hồ Thần Thụy xuống xe, ông ấy đi một vòng quanh đó với nụ cười tự mãn, rồi bắt đầu lên kế hoạch cho cửa hàng mặt tiền mới của Quan Cục: “Lúc trước tôi còn chẳng phát hiện ra bên này khá náo nhiệt, rất hợp để chúng ta mở cửa hàng.”
Đỗ Tử Quy nghe cục trưởng của đơn vị anh em muốn đến cục mình mở cửa hàng: “..”
“Tiểu Sở, không phải cô nói mở cửa hàng thương hiệu bán trực tiếp, đặt vài sản phẩm mới còn có bưu thiếp xung quanh sao.” Hồ Thần Thụy phất tay: “Tôi thấy bên cổng lớn của họ hợp đẩy, lượng người qua lại nhiều lắm, còn có rất nhiều quán cà phê nữa.”
“Bởi vì bên này có một con đường nhỏ dẫn thẳng đến khu danh lam thắng cảnh trong thành phố, cả con phố đều là quán cà phê và cửa hàng thương hiệu.” Sở Trĩ Thủy nhỏ giọng giới thiệu, năm ấy cô còn được bạn thời đại học dẫn đến đây dạo chơi, mới đi qua cục quan sát Ngân Hải, nhìn thấy tòa nhà cổ kính tường trắng mái hiên xám.
Hồ Thần Thụy hớn hở vỗ tay: “Vậy càng hợp hơn, tôi thấy không vấn đề!”
“Lão Hồ, ông đến rồi à, ông có chuyện gì đấy!?”
Giọng nói quang quác quen thuộc vang lên, cục trưởng Diệp rực rỡ xuất hiện như một chú chim lớn loạng choạng, một đường lảo đảo xông đến. Ông ấy nhìn thấy một người một yêu cạnh cục trưởng Hồ, vội ép giọng mình thấp xuống, cố nặn ra gương mặt tươi cười với Sở Trĩ Thủy, rồi cúi đầu với Tân Vân Mậu, mặt mũi gượng gạo lúng túng.
Hồ Thần Thụy thấy Diệp Hoa Vũ ăn mặc sặc sỡ, khách khí nói: “Cục trưởng Diệp, lâu rồi không gặp, dạo này ổn không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.