Tôi Muốn Lười Nhác Ở Cục Yêu Quái
Chương 190:
Giang Nguyệt Niên Niên
28/10/2023
Vận May Đến” có lẽ giống như gửi gắm tâm nguyện của Ngô Thường Cung, ai để lời bài hát là - Nghênh đón vận may phát triển đến toàn bộ tứ hải, tưởng như là viết hết khát vọng của một con vua biển rồi.
Nghe nói, mỗi năm Ngô Thường Cung đều phải xin nghỉ thăm người thân, về biển lớn Tất Ngôn nghỉ ngơi, đúng lúc đụng phải một người một yêu, nhưng vị trí vé máy bay không gần bọn họ, chỉ là gặp được lúc ở phòng chờ máy bay cũng cảm thấy ngoài ý muốn.
Khi lên máy bay, Ngô Thường Cung không muốn chuyển động nhiều ở trước mặt Tân Vân Mậu, anh ta khách sáo xua tay: “ Trưởng phòng Sở, vậy xuống máy bay gặp, xuống máy bay gặp!”
Ngô Thường Cung nghỉ phép về quê, khoa phát triển kinh tế qua đây làm việc, đoán chừng ra sân bay rất khó gặp lại nữa.
Sở Trĩ Thủy vãn coi như có đạo đức, ân oán nhỏ trước đây quẳng hết đi, cô và trưởng phòng Ngô không có thù lớn gì, làm phiền đồng nghiệp nghỉ phép bị thiên lôi đánh, đã quyết định vừa ra sân bay Tất Ngô sẽ không liên lạc nữa.
Máy bay thuận lợi cất cánh, một đường bay bình thường.
Trong khoang máy bay, Sở Trĩ Thủy nhìn bản đồ nhỏ trên màn hình phát hiện máy bay đã bay đến phía Tất Ngô, lại nhớ đến Tân Vân Mậu đã từng nói bản thân bị rồng trói buộc. Cô vội quay đầu, nghiêm túc thăm hỏi: “ Sắp đến Tất Ngô rồi, anh có khó chịu không?”
Tân Vân Mậu nghe vậy sững sờ, anh cảm nhận được máy bay hạ cánh, lúc này mới phát hiện thế mà lại gần đến rồi.
Anh thấy trên khắp khuôn mặt của cô toàn là lo lắng, hơi dừng lại một chút, con người hơi lóe lên: “ Khó chịu.”
Đúng như dự đoán, Sở Trĩ Thủy càng lo lắng, liếc nhìn anh từ trên xuống dưới: “ Chỗ nào khó chịu?”
Chỗ này khó chịu, chỗ kia cũng khó chịu.”
Sở Trĩ Thủy giương mắt nhìn anh, chỉ thấy hai mắt anh chứa ánh sáng, nào còn không hiểu anh nghĩ gì.
Cô đối mặt với mùi trà xanh của trúc yêu tràn ra khắp nơi, vô tình nói: “ Vậy chịu tiếp di.”
“Hừ.”
Trong sân bay Tất Ngô, một người một yêu xuống máy bay, quả nhiên không còn trông thấy bóng dáng của Ngô Thường Cung, thậm chí cả lúc lấy hành lý cũng không đụng mặt.
Sở Trĩ Thủy cầm điện thoại chờ người tiếp đãi của cục Tất Ngô, Tân Vân Mậu thì đẩy vali đi theo đằng sau, họ một trước một sau đi ra, lại nhìn thấy chàng trai quen mắt ở cổng ra.
Lam Tuyền Tiên mặc một bộ đồng phục màu đen, cổ áo trái có một cúc áo bạc hình con mắt, chính là ký hiệu của cục quan sát. Anh ta vẫn thắt một bím tóc nhỏ như cũ, vừa nhìn thấy họ thì cau chặt mày, lộ ra gương mặt đầy vẻ phòng vệ và cảnh giác, nhìn chăm chú vào Tân Văn Mậu không buông.
Tân Vân Mậu luôn lải nhải với Sở Trĩ Thủy, vừa ra bên ngoài lại đổi về dáng vẻ cao ngạo. Anh tùy ý đút một tay vào túi quần, mặt vô cảm đứng bên cạnh cô, cả một cái nhìn cũng không thèm quăng cho Lam Tuyền Tiên, làm như đối phương không tồn tại.
Sở Trĩ Thủy nhìn thấy Lam Tuyền Tiên thì ngơ ngác: “Không ngờ là trưởng khoa Lam đến.”
Đây quả thật khác với suy nghĩ của cô, cô nhớ Lam Tuyền Tiên làm việc ở phòng quan sát. Theo lý mà nói sẽ không nói đón tiếp bộ phận phát triển kinh tế.
Đỗ Tử Quy của cục Ngân Hải là chuyên quản lý nghiệp vụ kinh doanh, vì vậy khoảng thời gian đó mới bận tới bận lui, thường xuyên đón tiếp Sở Trĩ Thủy.
Rõ ràng Lam Tuyền Tiên không như Đỗ Tử Quy, trên gương mặt anh ta không có vẻ nhiệt tình nào cả, đối diện với họ trong lan can, cứng nhắc nói: “Trưởng phòng Sở, ra đây trước đi.”
Sở Trĩ Thủy và Tân Vân Mậu từ trong lan can vòng ra, cô nhìn Lam Tuyền Tiên dẫn đường phía trước, dẫn họ theo đi xuống hầm theo thang máy, không nhịn được hỏi: “Chúng ta phải đi xuống hầm xe sao?”
“Không.”
Một lát sau, Lam Tuyền Tiên dẫn họ đi đến một quán cà phê một tầng dưới đất, anh ta kéo ghế ra, tỏ ý mời họ ngồi xuống: “Trường phòng Sở, chúng ta cứ ngồi nói chuyện ở đây, trực tiếp nói chuyện điều khoản hỗ trợ.”
Sở Trĩ Thủy im lặng vài giây, cô không ngồi xuống, nhắc nhở: “Chẳng lẽ không nên nói ở trong cục?”
“Tôi không thể để các cô vào cục, lần trước lúc đại hội toàn cục, có lẽ đã giải thích nguyên nhân rồi.” Lam Tuyền Tiên híp mắt, anh ta nhìn thẳng vào Tân Vân Mậu: “Trưởng phòng Sở dẫn anh ta đến chắc cũng biết không thể vào cục Tất Ngô.”
Tân Vân Mậu nghe xong lạnh lùng nhìn anh ta, con ngươi đen láy nhuốm đầy sự bén nhọn.
Sở Trĩ Thủy: “Đầu năm nay đều là con nợ còn ngang ngượng hơn chủ nợ à? Tôi tưởng trước khi làm giấy vay nợ, tốt xấu cũng sẽ xã giao lấy lệ chút chứ.”
“Cục Tất Ngô hằng năm tranh đấu với miếu long thần, bản thân cũng có áp lực duy trì ổn định xã hội rất lớn, nếu lại thả bừa tai họa ngầm không an toàn đi vào, ắt sẽ ủ ra đại họa.” Lam Tuyền Tiên nghiêm nghị nói: “Tôi biết thái độ cục Ngân Hải không giống, nhưng người không trải qua thảm họa tất nhiên sẽ không thể đồng cảm được.”
Bầu không khí bỗng chốc cứng ngắc, thái độ Lam Tuyền Tiên lạnh lùng, giọng điệu sắc bén, hoàn toàn không phải chủ nhà thân thiện ân cần.
Sở Trĩ Thủy cười mỉm nói: “Trường khoa Lam, tôi cho anh một cơ hội, rút lời vừa nãy.”
Lam Tuyền Tiên hào hùng chính nghĩa: “Hôm nay tôi đến đây, không sợ uy hiếp, nếu anh ta muốn bước chân vào cục, vậy thì bước qua xác tôi trước.”
Nếu là Tân Vân Mậu lần đầu đến thành phố Ngân Hải, có lẽ giờ đây đã bắt đầu chua ngoa, nói ra lời mỉa mai với Lam Tuyền Tiên trước mặt, giống như đối với các yêu quái Diệp Hoa Vũ trước kia.
Nhưng lần này anh chủ động đến cùng Sở Trĩ Thủy, khác với vô ý tiến vào cục Ngân Hải lần trước, nhất thời không buông những lời nặng nề như tuyệt không bước vào cục Tất Ngô.
“Tại sao tôi phải bước qua xác anh? Xác anh cũng không đáng tiền.” Sở Tr Thủy thờ ơ nói: “Tân Vẫn Mậu, tôi cầu nguyện với anh, làm anh ta hôm nay khỏi nói mấy câu làm tôi không thích nghe nữa.”
Tân Vân Mậu hiếm khi nghe được cô cầu nguyện, bỗng chốc hơi ngơ ngác. Anh nghiền ngẫm hàm ý trong lời cô nói một phen, hiểu ra cô không thích nghe cái gì, giờ mới nhẹ nhàng hạ mắt, lẩm bẩm: “Này thì tính là điều ước gì chứ, đều là chút chuyện nhỏ.”
Tên người cá này không xứng để cô phiền lòng.
Lam Tuyền Tiên nghe thấy hai từ cầu nguyện, trong lòng anh ta rung lên hồi chuông cảnh báo, vẻ mặt càng thêm căng thẳng, đề phòng nói: “Các cô ký kết thỏa thuận? Cô có biết loại thỏa thuận này sẽ...”
Sở Trĩ thủy nghe giọng anh ta cao vút, chắc là sau đó lại công kích yêu quái trúc, cô đang định xụ mặt, bỗng vang lên tiếng hát, mang theo bầu không khí vui vẻ khó mà che giấu.
“Vận may đến, chúc bạn may mắn ngập tràn...”
Vẫn là bài hát rực lửa, nhưng không phải là bản nữ, mà là bản nam.
“Trưởng khoa Ngô?” Sau đó Sở Trĩ Thủy nhìn dáo dác xung quanh, nhưng không thấy bóng hình của Ngô Thường Cung.
Cô cố định tầm nhìn lại, nhìn chăm chăm vào Lam Tuyền Tiên, giờ mới phát hiện lại là anh ta đang hát “Vân May Đến”!
“Đây là xảy ra chuyện gì?” Lam Tuyền Tiên hoảng hốt bóp cổ họng, tức giận nói: “Rốt cuộc các cô làm...may mắn mang đến niềm vui và tình thương ái...”
Anh ta vừa định phản bác lại họ, ai ngờ lời mới đến bên miệng, nói ra lại biến thành hát, vẫn là một ca khúc vui tươi rộn ràng!
Chỉ cần anh ta khiển trách hai người, thì sẽ cất cao giọng hát!
Sở Trĩ Thủy kinh ngạc xoay đầu, cô nhìn Tân Vân Mậu, hỏi: “Này là xảy ra chuyện gì?”
Tân Vân Mậu mù mịt: “Cô nói đó, làm cho anh ta đừng nói mấy lời cô không thích nghe.”
Sở Trĩ Thủy: “Nhưng sao còn hát lên nữa vậy?!”
“Ca khúc này gửi gắm tâm nguyện tốt đẹp của con người, làm người ta vui vẻ phấn chấn?”
Cái người này, cô mong Tân Vân Mậu làm đối phương đừng nói mấy lời khó nghe, anh trực tiếp bước thêm một bước, làm cho đối phương hát bài dễ nghe!
Nhưng này là bài hát con cua biển kia thích nghe, cũng không phải gu của cô mà!
Lam Tuyền Tiên tức đến đỏ mặt, anh ta phẫn nộ nhìn ai oán họ, trong miệng lại vẫn đang hát không ngừng: “Vận may đến, vận may của chúng ta đến rồi, nghênh đón vận may đến cùng bốn biển năm châu phát đạt...”
Cảnh tượng hài hước này thật giống con mèo hoang mắng mỏ, bất lực vì con người chỉ có thể nghe hiểu nó đang meo meo meo, hoàn toàn không tác dụng uy hiếp.
“Lúc trước tôi thật không nghe qua bản nam.” Sở Trĩ Thủy nghĩ ngợi, cô dứt khoát thưởng thức,: “Anh đừng nói, còn khá hay á.
m sắc của Lam Tuyền Tiên không tệ, hát bài dạng này cũng dễ nghe, có thể là thiên phú của người cá.
Tân Vân Mậu lập tức lạnh mặt: “Lắc lư trước mặt người ta thế này, quả nhiên nên cho anh ta câm luôn.”
“Anh là phù thủy làm giao dịch với người cá sao?” Cô thổ tào: “Vậy mà còn muốn biến người ta thành người câm.”
Lam Tuyền Tiên rất nhanh đã tìm được cách phá giải, chỉ cần anh ta không công kích Tân Vân Mậu, tuyệt nhiên sẽ không khởi động chế độ “Vận May Đến”. Anh ta cố nhịn nhục, cắn răng nói: “Trưởng phòng Sở, nên nói chuyện điều khoản rồi.”
Chỉ cần anh ta cầm được thỏa thuận, tiễn một người một yêu đi, vậy thì đại công cáo thành.
Sở Trĩ Thủy từ chối thẳng: “Tôi không nói chuyện với anh, đã không vào cục, làm sao trả nợ?”
“Nhưng lúc trước cục trưởng Hồ đều là...”
“Vậy anh tìm ông ấy.” Sở Trĩ Thủy móc điện thoại ra, gọi điện thoại cho Hồ Thần Thụy, qua loa nói: “Tôi không nói mấy chuyện này với anh, cấp bậc chúng ta không đồng nhau, anh chỉ là một trưởng khoa.”
Một cấp đại quan ép chết người, lúc trước cô không để ý mấy thứ này, nhưng không nói lên cô sẽ không dùng.
Trường khoa Lam bị trưởng phòng Sở gây khó dễ đến nghẹn họng:
Một lát sau, Sở Trĩ Thủy kết thúc cuộc điện thoại với Hồ Thần Thụy, ôn hòa lên tiếng: “Cục trưởng Sa nói cho chúng tôi vào cục.”
“Làm sao có thể?” Lam Tuyền Tiên nghi ngờ nhướng mày: “Cục trưởng Sa cực kỳ biết rõ tính quan trọng của an ninh Tất Ngô, tuyệt đối sẽ không ..”
Điện thoại chợt rung lên.
“Thật ngại quá, tôi nhận một cuộc điện thoại.” Lam Tuyền Tiên lấy điện thoại ra, anh ta đi đến phía bên cạnh nhận điện thoại, lên tiếng trả lời: “Alo? Cục trưởng Sa, là tôi, vâng, tôi gặp được người rồi...
Sở Trĩ Thủy thờ ơ chờ anh ta nghe điện thoại, chỉ nghe giọng của Lam Tuyền Tiên càng ngày càng nhỏ, sau cùng rơi vào im lặng dài dẳng.
Một lúc sau, Lam Tuyền Tiên cứng đờ tại chỗ, anh ta vẫn đang cầm điện thoại trong tay nhưng không nói chuyện, không biết có phải nói chuyện với cục trưởng Sa xong chưa, vẫn luôn không xoay đầu nhìn họ.
Tân Vân Mậu: “Câm rồi?”
Sở Trĩ thủy: “Ha, còn bước qua xác anh ta, xác anh ta đáng giá hơn một triệu không?”
Lam Tuyền Tiên quay lưng với họ nhưng nghe thấy hết:
Anh ta chậm chạp xoay người, đối diện một người một yêu, gượng gạo cúi đầu xin lỗi, lòng như chết đi nói: “Thật sự xin lỗi, ban nãy nhất thời lỡ lời, đắc tội với hai vị, chúng ta chờ ở đây một lát, hai ngày này sẽ sắp xếp hướng dẫn viên lành nghề, chờ khi bàn điều khoản chu đáo xong, hai vị còn có thể đi dạo ở Tất Ngô.”
Cục trưởng Sa lại cúi đầu vì hơn một triệu, còn khuyên anh ta chuyện nhịn chuyện nhỏ đừng làm hư đại sự, đứng bên phe đối phương vào ngay thời khắc mấu chốt.
Sở Trĩ Thủy hài lòng gật đầu, cười híp mắt nói: “Trường phòng Lam vẫn còn trẻ, xã hội là như vậy đó, phải sớm làm quen mới được.”
Lam Tuyền Tiên bị một con người hơn hai mươi tuổi dạy dỗ, bỗng chốc tâm trạng phức tạp, nhưng vẫn nhẫn nại.
Không lâu sau, Lam Tuyền Tiên dẫn họ đến bãi đỗ xe, hướng dẫn viên cục Tất Ngô tìm đến cũng xuất hiện.
Sở Trĩ Thủy thấy Ngô Thường Cung đúng cách đó không xa vẫy tay với họ, cô thầm nói cục Tất Ngô thật là độc ác, chắc sẽ không tưởng vì cùng ở Hoài Giang thì có thể chơi chung, sắp xếp này thật là vừa quấy rầy một người một yêu làm việc, vừa quấy rầy Ngô Thường Cung nghỉ phép, có thể nói là biến khéo thành vụng.
Sắc mặt của Ngô Thường Cung cũng không được tốt hơn, nhưng anh ta vẫn chào hỏi với Lam Tuyền Tiên, lại kéo cửa xe ra cho họ, mình thì ngồi vào ghế phó lái, hàn huyện nói: “Trường phòng Sở, lúc nãy tôi còn ra ngoài tìm các cô, không phải đã nói xuống máy bay gặp sao? Còn nói hai ngày nay dẫn các cô đi lòng vòng.”
Sở Trĩ Thủy và Tân Vân Mậu ngồi hàng ghế sau, cô bất lực mỉm cười: “Này chẳng phải là sợ quấy rầy trưởng khoa Ngô nghỉ phép thăm nhà sao? Không sao, anh về với người thân đi.”
“Không quấy rầy, sao mà quấy rầy được, buổi tối cũng có thể ở cùng họ, tôi phải tận sức làm chủ nhà mà!” Ngô Thường Cung miễn cưỡng nở nụ cười vui vẻ, anh ta nhìn bên ngoài cửa sổ xe, lại nhẹ mà lên tiếng: “Uầy.”
Nghe nói, mỗi năm Ngô Thường Cung đều phải xin nghỉ thăm người thân, về biển lớn Tất Ngôn nghỉ ngơi, đúng lúc đụng phải một người một yêu, nhưng vị trí vé máy bay không gần bọn họ, chỉ là gặp được lúc ở phòng chờ máy bay cũng cảm thấy ngoài ý muốn.
Khi lên máy bay, Ngô Thường Cung không muốn chuyển động nhiều ở trước mặt Tân Vân Mậu, anh ta khách sáo xua tay: “ Trưởng phòng Sở, vậy xuống máy bay gặp, xuống máy bay gặp!”
Ngô Thường Cung nghỉ phép về quê, khoa phát triển kinh tế qua đây làm việc, đoán chừng ra sân bay rất khó gặp lại nữa.
Sở Trĩ Thủy vãn coi như có đạo đức, ân oán nhỏ trước đây quẳng hết đi, cô và trưởng phòng Ngô không có thù lớn gì, làm phiền đồng nghiệp nghỉ phép bị thiên lôi đánh, đã quyết định vừa ra sân bay Tất Ngô sẽ không liên lạc nữa.
Máy bay thuận lợi cất cánh, một đường bay bình thường.
Trong khoang máy bay, Sở Trĩ Thủy nhìn bản đồ nhỏ trên màn hình phát hiện máy bay đã bay đến phía Tất Ngô, lại nhớ đến Tân Vân Mậu đã từng nói bản thân bị rồng trói buộc. Cô vội quay đầu, nghiêm túc thăm hỏi: “ Sắp đến Tất Ngô rồi, anh có khó chịu không?”
Tân Vân Mậu nghe vậy sững sờ, anh cảm nhận được máy bay hạ cánh, lúc này mới phát hiện thế mà lại gần đến rồi.
Anh thấy trên khắp khuôn mặt của cô toàn là lo lắng, hơi dừng lại một chút, con người hơi lóe lên: “ Khó chịu.”
Đúng như dự đoán, Sở Trĩ Thủy càng lo lắng, liếc nhìn anh từ trên xuống dưới: “ Chỗ nào khó chịu?”
Chỗ này khó chịu, chỗ kia cũng khó chịu.”
Sở Trĩ Thủy giương mắt nhìn anh, chỉ thấy hai mắt anh chứa ánh sáng, nào còn không hiểu anh nghĩ gì.
Cô đối mặt với mùi trà xanh của trúc yêu tràn ra khắp nơi, vô tình nói: “ Vậy chịu tiếp di.”
“Hừ.”
Trong sân bay Tất Ngô, một người một yêu xuống máy bay, quả nhiên không còn trông thấy bóng dáng của Ngô Thường Cung, thậm chí cả lúc lấy hành lý cũng không đụng mặt.
Sở Trĩ Thủy cầm điện thoại chờ người tiếp đãi của cục Tất Ngô, Tân Vân Mậu thì đẩy vali đi theo đằng sau, họ một trước một sau đi ra, lại nhìn thấy chàng trai quen mắt ở cổng ra.
Lam Tuyền Tiên mặc một bộ đồng phục màu đen, cổ áo trái có một cúc áo bạc hình con mắt, chính là ký hiệu của cục quan sát. Anh ta vẫn thắt một bím tóc nhỏ như cũ, vừa nhìn thấy họ thì cau chặt mày, lộ ra gương mặt đầy vẻ phòng vệ và cảnh giác, nhìn chăm chú vào Tân Văn Mậu không buông.
Tân Vân Mậu luôn lải nhải với Sở Trĩ Thủy, vừa ra bên ngoài lại đổi về dáng vẻ cao ngạo. Anh tùy ý đút một tay vào túi quần, mặt vô cảm đứng bên cạnh cô, cả một cái nhìn cũng không thèm quăng cho Lam Tuyền Tiên, làm như đối phương không tồn tại.
Sở Trĩ Thủy nhìn thấy Lam Tuyền Tiên thì ngơ ngác: “Không ngờ là trưởng khoa Lam đến.”
Đây quả thật khác với suy nghĩ của cô, cô nhớ Lam Tuyền Tiên làm việc ở phòng quan sát. Theo lý mà nói sẽ không nói đón tiếp bộ phận phát triển kinh tế.
Đỗ Tử Quy của cục Ngân Hải là chuyên quản lý nghiệp vụ kinh doanh, vì vậy khoảng thời gian đó mới bận tới bận lui, thường xuyên đón tiếp Sở Trĩ Thủy.
Rõ ràng Lam Tuyền Tiên không như Đỗ Tử Quy, trên gương mặt anh ta không có vẻ nhiệt tình nào cả, đối diện với họ trong lan can, cứng nhắc nói: “Trưởng phòng Sở, ra đây trước đi.”
Sở Trĩ Thủy và Tân Vân Mậu từ trong lan can vòng ra, cô nhìn Lam Tuyền Tiên dẫn đường phía trước, dẫn họ theo đi xuống hầm theo thang máy, không nhịn được hỏi: “Chúng ta phải đi xuống hầm xe sao?”
“Không.”
Một lát sau, Lam Tuyền Tiên dẫn họ đi đến một quán cà phê một tầng dưới đất, anh ta kéo ghế ra, tỏ ý mời họ ngồi xuống: “Trường phòng Sở, chúng ta cứ ngồi nói chuyện ở đây, trực tiếp nói chuyện điều khoản hỗ trợ.”
Sở Trĩ Thủy im lặng vài giây, cô không ngồi xuống, nhắc nhở: “Chẳng lẽ không nên nói ở trong cục?”
“Tôi không thể để các cô vào cục, lần trước lúc đại hội toàn cục, có lẽ đã giải thích nguyên nhân rồi.” Lam Tuyền Tiên híp mắt, anh ta nhìn thẳng vào Tân Vân Mậu: “Trưởng phòng Sở dẫn anh ta đến chắc cũng biết không thể vào cục Tất Ngô.”
Tân Vân Mậu nghe xong lạnh lùng nhìn anh ta, con ngươi đen láy nhuốm đầy sự bén nhọn.
Sở Trĩ Thủy: “Đầu năm nay đều là con nợ còn ngang ngượng hơn chủ nợ à? Tôi tưởng trước khi làm giấy vay nợ, tốt xấu cũng sẽ xã giao lấy lệ chút chứ.”
“Cục Tất Ngô hằng năm tranh đấu với miếu long thần, bản thân cũng có áp lực duy trì ổn định xã hội rất lớn, nếu lại thả bừa tai họa ngầm không an toàn đi vào, ắt sẽ ủ ra đại họa.” Lam Tuyền Tiên nghiêm nghị nói: “Tôi biết thái độ cục Ngân Hải không giống, nhưng người không trải qua thảm họa tất nhiên sẽ không thể đồng cảm được.”
Bầu không khí bỗng chốc cứng ngắc, thái độ Lam Tuyền Tiên lạnh lùng, giọng điệu sắc bén, hoàn toàn không phải chủ nhà thân thiện ân cần.
Sở Trĩ Thủy cười mỉm nói: “Trường khoa Lam, tôi cho anh một cơ hội, rút lời vừa nãy.”
Lam Tuyền Tiên hào hùng chính nghĩa: “Hôm nay tôi đến đây, không sợ uy hiếp, nếu anh ta muốn bước chân vào cục, vậy thì bước qua xác tôi trước.”
Nếu là Tân Vân Mậu lần đầu đến thành phố Ngân Hải, có lẽ giờ đây đã bắt đầu chua ngoa, nói ra lời mỉa mai với Lam Tuyền Tiên trước mặt, giống như đối với các yêu quái Diệp Hoa Vũ trước kia.
Nhưng lần này anh chủ động đến cùng Sở Trĩ Thủy, khác với vô ý tiến vào cục Ngân Hải lần trước, nhất thời không buông những lời nặng nề như tuyệt không bước vào cục Tất Ngô.
“Tại sao tôi phải bước qua xác anh? Xác anh cũng không đáng tiền.” Sở Tr Thủy thờ ơ nói: “Tân Vẫn Mậu, tôi cầu nguyện với anh, làm anh ta hôm nay khỏi nói mấy câu làm tôi không thích nghe nữa.”
Tân Vân Mậu hiếm khi nghe được cô cầu nguyện, bỗng chốc hơi ngơ ngác. Anh nghiền ngẫm hàm ý trong lời cô nói một phen, hiểu ra cô không thích nghe cái gì, giờ mới nhẹ nhàng hạ mắt, lẩm bẩm: “Này thì tính là điều ước gì chứ, đều là chút chuyện nhỏ.”
Tên người cá này không xứng để cô phiền lòng.
Lam Tuyền Tiên nghe thấy hai từ cầu nguyện, trong lòng anh ta rung lên hồi chuông cảnh báo, vẻ mặt càng thêm căng thẳng, đề phòng nói: “Các cô ký kết thỏa thuận? Cô có biết loại thỏa thuận này sẽ...”
Sở Trĩ thủy nghe giọng anh ta cao vút, chắc là sau đó lại công kích yêu quái trúc, cô đang định xụ mặt, bỗng vang lên tiếng hát, mang theo bầu không khí vui vẻ khó mà che giấu.
“Vận may đến, chúc bạn may mắn ngập tràn...”
Vẫn là bài hát rực lửa, nhưng không phải là bản nữ, mà là bản nam.
“Trưởng khoa Ngô?” Sau đó Sở Trĩ Thủy nhìn dáo dác xung quanh, nhưng không thấy bóng hình của Ngô Thường Cung.
Cô cố định tầm nhìn lại, nhìn chăm chăm vào Lam Tuyền Tiên, giờ mới phát hiện lại là anh ta đang hát “Vân May Đến”!
“Đây là xảy ra chuyện gì?” Lam Tuyền Tiên hoảng hốt bóp cổ họng, tức giận nói: “Rốt cuộc các cô làm...may mắn mang đến niềm vui và tình thương ái...”
Anh ta vừa định phản bác lại họ, ai ngờ lời mới đến bên miệng, nói ra lại biến thành hát, vẫn là một ca khúc vui tươi rộn ràng!
Chỉ cần anh ta khiển trách hai người, thì sẽ cất cao giọng hát!
Sở Trĩ Thủy kinh ngạc xoay đầu, cô nhìn Tân Vân Mậu, hỏi: “Này là xảy ra chuyện gì?”
Tân Vân Mậu mù mịt: “Cô nói đó, làm cho anh ta đừng nói mấy lời cô không thích nghe.”
Sở Trĩ Thủy: “Nhưng sao còn hát lên nữa vậy?!”
“Ca khúc này gửi gắm tâm nguyện tốt đẹp của con người, làm người ta vui vẻ phấn chấn?”
Cái người này, cô mong Tân Vân Mậu làm đối phương đừng nói mấy lời khó nghe, anh trực tiếp bước thêm một bước, làm cho đối phương hát bài dễ nghe!
Nhưng này là bài hát con cua biển kia thích nghe, cũng không phải gu của cô mà!
Lam Tuyền Tiên tức đến đỏ mặt, anh ta phẫn nộ nhìn ai oán họ, trong miệng lại vẫn đang hát không ngừng: “Vận may đến, vận may của chúng ta đến rồi, nghênh đón vận may đến cùng bốn biển năm châu phát đạt...”
Cảnh tượng hài hước này thật giống con mèo hoang mắng mỏ, bất lực vì con người chỉ có thể nghe hiểu nó đang meo meo meo, hoàn toàn không tác dụng uy hiếp.
“Lúc trước tôi thật không nghe qua bản nam.” Sở Trĩ Thủy nghĩ ngợi, cô dứt khoát thưởng thức,: “Anh đừng nói, còn khá hay á.
m sắc của Lam Tuyền Tiên không tệ, hát bài dạng này cũng dễ nghe, có thể là thiên phú của người cá.
Tân Vân Mậu lập tức lạnh mặt: “Lắc lư trước mặt người ta thế này, quả nhiên nên cho anh ta câm luôn.”
“Anh là phù thủy làm giao dịch với người cá sao?” Cô thổ tào: “Vậy mà còn muốn biến người ta thành người câm.”
Lam Tuyền Tiên rất nhanh đã tìm được cách phá giải, chỉ cần anh ta không công kích Tân Vân Mậu, tuyệt nhiên sẽ không khởi động chế độ “Vận May Đến”. Anh ta cố nhịn nhục, cắn răng nói: “Trưởng phòng Sở, nên nói chuyện điều khoản rồi.”
Chỉ cần anh ta cầm được thỏa thuận, tiễn một người một yêu đi, vậy thì đại công cáo thành.
Sở Trĩ Thủy từ chối thẳng: “Tôi không nói chuyện với anh, đã không vào cục, làm sao trả nợ?”
“Nhưng lúc trước cục trưởng Hồ đều là...”
“Vậy anh tìm ông ấy.” Sở Trĩ Thủy móc điện thoại ra, gọi điện thoại cho Hồ Thần Thụy, qua loa nói: “Tôi không nói mấy chuyện này với anh, cấp bậc chúng ta không đồng nhau, anh chỉ là một trưởng khoa.”
Một cấp đại quan ép chết người, lúc trước cô không để ý mấy thứ này, nhưng không nói lên cô sẽ không dùng.
Trường khoa Lam bị trưởng phòng Sở gây khó dễ đến nghẹn họng:
Một lát sau, Sở Trĩ Thủy kết thúc cuộc điện thoại với Hồ Thần Thụy, ôn hòa lên tiếng: “Cục trưởng Sa nói cho chúng tôi vào cục.”
“Làm sao có thể?” Lam Tuyền Tiên nghi ngờ nhướng mày: “Cục trưởng Sa cực kỳ biết rõ tính quan trọng của an ninh Tất Ngô, tuyệt đối sẽ không ..”
Điện thoại chợt rung lên.
“Thật ngại quá, tôi nhận một cuộc điện thoại.” Lam Tuyền Tiên lấy điện thoại ra, anh ta đi đến phía bên cạnh nhận điện thoại, lên tiếng trả lời: “Alo? Cục trưởng Sa, là tôi, vâng, tôi gặp được người rồi...
Sở Trĩ Thủy thờ ơ chờ anh ta nghe điện thoại, chỉ nghe giọng của Lam Tuyền Tiên càng ngày càng nhỏ, sau cùng rơi vào im lặng dài dẳng.
Một lúc sau, Lam Tuyền Tiên cứng đờ tại chỗ, anh ta vẫn đang cầm điện thoại trong tay nhưng không nói chuyện, không biết có phải nói chuyện với cục trưởng Sa xong chưa, vẫn luôn không xoay đầu nhìn họ.
Tân Vân Mậu: “Câm rồi?”
Sở Trĩ thủy: “Ha, còn bước qua xác anh ta, xác anh ta đáng giá hơn một triệu không?”
Lam Tuyền Tiên quay lưng với họ nhưng nghe thấy hết:
Anh ta chậm chạp xoay người, đối diện một người một yêu, gượng gạo cúi đầu xin lỗi, lòng như chết đi nói: “Thật sự xin lỗi, ban nãy nhất thời lỡ lời, đắc tội với hai vị, chúng ta chờ ở đây một lát, hai ngày này sẽ sắp xếp hướng dẫn viên lành nghề, chờ khi bàn điều khoản chu đáo xong, hai vị còn có thể đi dạo ở Tất Ngô.”
Cục trưởng Sa lại cúi đầu vì hơn một triệu, còn khuyên anh ta chuyện nhịn chuyện nhỏ đừng làm hư đại sự, đứng bên phe đối phương vào ngay thời khắc mấu chốt.
Sở Trĩ Thủy hài lòng gật đầu, cười híp mắt nói: “Trường phòng Lam vẫn còn trẻ, xã hội là như vậy đó, phải sớm làm quen mới được.”
Lam Tuyền Tiên bị một con người hơn hai mươi tuổi dạy dỗ, bỗng chốc tâm trạng phức tạp, nhưng vẫn nhẫn nại.
Không lâu sau, Lam Tuyền Tiên dẫn họ đến bãi đỗ xe, hướng dẫn viên cục Tất Ngô tìm đến cũng xuất hiện.
Sở Trĩ Thủy thấy Ngô Thường Cung đúng cách đó không xa vẫy tay với họ, cô thầm nói cục Tất Ngô thật là độc ác, chắc sẽ không tưởng vì cùng ở Hoài Giang thì có thể chơi chung, sắp xếp này thật là vừa quấy rầy một người một yêu làm việc, vừa quấy rầy Ngô Thường Cung nghỉ phép, có thể nói là biến khéo thành vụng.
Sắc mặt của Ngô Thường Cung cũng không được tốt hơn, nhưng anh ta vẫn chào hỏi với Lam Tuyền Tiên, lại kéo cửa xe ra cho họ, mình thì ngồi vào ghế phó lái, hàn huyện nói: “Trường phòng Sở, lúc nãy tôi còn ra ngoài tìm các cô, không phải đã nói xuống máy bay gặp sao? Còn nói hai ngày nay dẫn các cô đi lòng vòng.”
Sở Trĩ Thủy và Tân Vân Mậu ngồi hàng ghế sau, cô bất lực mỉm cười: “Này chẳng phải là sợ quấy rầy trưởng khoa Ngô nghỉ phép thăm nhà sao? Không sao, anh về với người thân đi.”
“Không quấy rầy, sao mà quấy rầy được, buổi tối cũng có thể ở cùng họ, tôi phải tận sức làm chủ nhà mà!” Ngô Thường Cung miễn cưỡng nở nụ cười vui vẻ, anh ta nhìn bên ngoài cửa sổ xe, lại nhẹ mà lên tiếng: “Uầy.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.