Tôi Muốn Lười Nhác Ở Cục Yêu Quái

Chương 191:

Giang Nguyệt Niên Niên

28/10/2023

Cảm thán này chứa đầy chua xót khi mới rời khỏi sân bay lại bị gọi về.

Xe hơi chạy ra khỏi sân bay, tiến vào đường lớn của Tất Ngô, ven đường có thể thấy mặt biển cắt đường chân trời thấp thoáng. Mây và sóng giao nhau trên bờ biển, trông có vẻ như hòa vào làm một.

Đây là một thành phố ven biển mới cũ xen kẽ, mặt tường của khu phố cũ sớm bị mưa gió bào mòn loang lổ, da tường trắng bị bóc ra xong để lại vết tích sẫm màu. Trên đường phố có không ít xe đạp điện qua lại không ngớt, tạo thành kinh sợ nguy hiểm cho người đi bộ muốn đi vào đường lớn, trông có vẻ bừa bộn.

Lam Tuyền Tiên im lặng lái xe, rõ ràng không muốn giao lưu.

Ngô Thường Cung lại nói rất nhiều, còn thật sự giới thiệu cho họ: “Bên này là tòa nhà cũ lúc trước, căn bản ở đều là dân cư cũ, nơi không xa còn có chợ hải sản, có thể tự mua hải sản bảo cửa hàng làm, là loại bắt liền ăn liền, rẻ hơn Hoài Giang”

“Khu thành phố mới ở đầu bên kia, cục Tất Ngô lại ở một hòn đảo nhỏ trên biển, giờ chúng tôi đến bến phải ngồi tàu mới có thể đi.”

Sở Trĩ Thủy nhớ Kim Du bơi lội đi làm, không ngờ yêu quái bên biển biết ngồi tàu, tò mò nói: “Trong cục có nhân viên bơi đến không?”

Lam Tuyền Tiên vẫn luôn im lặng, lúc này anh ta lại chen miệng: “Trong biển Tất Ngô chứa yêu khí của long thần, đáy biển có vô số miếu long thần còn sót lại, đó là nơi ở của người cá lưu vong, tùy tiện xuống nước sẽ gặp nạn.”

Tranh đấu giữa cục Tất Ngộ và miếu long thần đến nay vẫn chưa ngừng, họ giống với con người sinh sống bên bờ biển, có thể nói là kẻ thù số một trong mắt người cá lưu vong.

Đèn đỏ sáng lên, xe hơi dừng lại. Họ có thời gian rảnh nhìn cảnh đường phố bên ngoài cửa sổ.

Khu phố cũ có vô số con hẻm ngoằn ngoèo, không khí ẩm thấp và khí hậu hải dương khiến nhiệt độ nơi này cao, vô vố con hẻm nhỏ thô sơ quấn đầy dây leo, trong đó lại có nhà của người bản địa. vài sợi dây phơi quần áo vắt vẻo giữa không trung, treo không ít quần áo ố vàng.

Sắc trời dần tối lại, càng tôn lên ánh sáng yếu ớt trong con hẻm, trong góc bài bố các đền thờ nhỏ bằng gỗ, trước đền còn đặt hoa quả không được tươi, nến dầu đỏ chảy sáp lên bàn gỗ.

Tân Vân Mậu liếc thấy đền thờ gỗ, anh không nhịn được hơi cau mày.

Sở Trĩ Thủy nhận ra sự xao động của anh, cô nương theo tầm nhìn của anh, cũng nhìn thấy đền thờ bên cạnh nhà của con người, hỏi: “Đó là cái gì?”

Tân Vân Mậu không nói.

Ngô Thường Cung nghiêng đầu nhìn, vô vị giải thích: “Nơi thờ cùng con người xây cho long thần.”

“Hiện tại còn có người thờ cúng long thần?” Sở Trĩ Thủy nói: “Không phải đều bị đè xuống đất rồi sao.”

Lam Tuyền Tiên: “Chúng tôi và con người liên thủ làm việc nhiều lần, muốn quét trừ tín ngưỡng của long thần ở địa phương, nhưng vẫn có rất nhiều người không biết gì, đến giờ cũng đang thờ phụng long thần, bị hắn lấp liếm.”

Tân Vân Mậu mỉa mai một tiếng, đáy mắt anh tràn ra ánh sáng lạnh lẽo, cười nhạo nói: “Tuy con rồng đó cũng không phải thứ đồ tốt gì, nhưng nói họ bị hắn lấp liếm cũng hiển nhiên quá vô tội rồi nhỉ.”

“Cho dù là tín đồ con người, hay là chủng tộc người cá, các người để tay lên ngực tự hỏi xem mình có lỗi không?” Anh nhếch khóe môi, châm chọc nói: “Bởi vì hắn thất thế, nên mới đem hết tội gáng lên đầu hắn, đây cũng là lừa mình dối người.”



Thuở trước Lam Tuyền Tiên là một người cá, anh ta không vui phản bác: “Chúng tôi có lỗi gì? Hắn ban đầu không hề có vấn đề gì, đối xử tử tế với tất cả sinh vật có linh...”

“Theo tâm ý của các người thì gọi là đối xử tử tế, không hợp tâm ý của các người thì muốn trở mặt, là ban đầu hắn không có vấn đề, hay là các người biết có vấn đề, nhưng có lợi cho các người nên chẳng làm sao?” Ánh mắt của Tân Vân Mậu thâm trầm, lạnh lùng nói: “Chẳng lẽ vị thần cao cao tại thượng không phải được các người tạo ra sao?”

“Chỉ cần có tuổi thọ vô tận thì là thần, chỉ cần thực hiện điều ước của các người thì là thần, suy nghĩ ngu xuẩn lại thiển cận, trên thế giới căn bản không có long thần, long thần là được các người tạo ra, mọi thứ hiện giờ đều là tự chuốc lấy, tự làm tự chịu.” Anh liếc xéo đền thờ, giọng điệu chẳng thèm ngó tới.

Bởi vậy, trước giờ anh không cảm thấy mấy yêu quái và con người này đáng thương, càng không nhàn rỗi nhún tay vào cuộc sống của họ, dù sao thì mục đích đổi bên không thuần khiết, thứ đồ dơ bẩn gom lại thành đống mà thôi.

Anh không biết tại sao trời đất phong anh làm thần, nhưng anh không thèm làm theo ý của trời đất, anh không có thần tính, cũng không thiện đãi.

Lam Tuyền Tiên bị lời của đối phương đâm chọc, may mà anh ta sớm đã thoát ly khỏi chủng tộc, lúc này cũng biết rõ bộ mặt thật của long thần, cũng không tức giận công kích Tân Vân Mậu. Anh ta im lặng vài giây, hơi thay đổi sắc mặt nói: “Tôi không ngờ anh sẽ nói mấy câu kiểu này, vậy mà lại cho rằng hắn không phải long thần, rõ ràng anh cũng...”

Nếu Tân Vân Mậu cho rằng không có long thần, anh thân làm yêu quái phong thần, nhìn nhận bản thân thế nào?

Tân Vân Mậu vô cảm: “Thật ghê tởm, đừng mang tôi ra bàn luận so sánh với tên ngu xuẩn đó.”

Sở Trĩ Thủy thấy anh không vui, cô cười giải vây: “Được rồi, tự do, bình đẳng, thành tín, thân thiện, thần quân là yêu quái đầu tiên chống phong kiến mê tín, đương nhiên tư tưởng giác ngộ sẽ khác!”

Lam Tuyền Tiên: “...”

Lam Tuyền Tiên từ kính chiếu hậu nhìn một người một yêu, nghe lời nói của Tân Vân Mậu, bỗng thay đổi quan điểm, lại bắt đầu trò chuyện.: “Các cô đi thế này, làm tôi nhớ ra một lời đồn.

“Lời đồn gì?”

“Nghe nói là địa phương Không Tang truyền ra, tôi không chắc tính chân thật, cũng là nghe họ nói.” Lam Tuyền Tiên nói: “Họ nói long thần ái mộ một cô gái con người, bất lực vì tuổi thọ con người có hạn, cả long thần cũng không thể thay đổi, cho nên biết vị thần thứ hai ra đời, muốn mượn điều này kéo dài sinh mạng cho cô ấy, còn khá giống tình huống của các cô.”

Tân Vân Mậu trừng to mắt, anh hiển nhiên cũng lần đầu nghe nói chuyện này, bỗng lộ ra vẻ ngạc nhiên.

Sở Trĩ Thủy kinh sợ ngồi thẳng dậy, nóng mặt nói: “Trường khoa Lam, ăn có thể ăn bậy, nói không thể nói bậy, cái gì gọi là rất giống chúng tôi?”

Long thần ái mộ một cô gái con người, có liên quan gì đến một xu tiền của họ?!

Lam Tuyền Tiên đơ ra: “Không giống sao?”

Anh ta thấy mối quan hệ của họ thân thiết, đương nhiên cảm thấy khá chuẩn xác.

“Không phải, biết tin đồn mà còn truyền đi là một hành vị tồi tệ, nhưng phân tích chuyện này theo lý tính, cũng nên biết là không thể nào đâu.” Sở Trĩ Thủy dáng vẻ nghiêm túc giải thích: “Mở mang tầm nhìn chút, nhìn tổng quát lịch sử chiến tranh của con người, đâu chỉ đơn thuần là do tình yêu bạo phát? Đây là một kiểu tư duy hạn hẹp, bản chất của chiến tranh là vì giành lấy hoặc bảo vệ địa vị chính trị và lợi ích kinh tế, chúng ta phải nhìn nhận vấn đề một cách khách quan.”



“Lời này là thuộc về “đàn ông Trung Quốc, vốn hơn phân nửa có thể làm chuyện thánh hiền, đáng tiếc toàn bị đàn bà hủy hoại”, hoàn toàn là một kiểu lý luận đùn đẩy trách nhiệm, rõ ràng đầy lỗi!”

Lam Tuyền Tiên nghe cô nói năng đĩnh đạc, ngơ ngác nói: “Thật sự tôi cũng không biết là thật hay giả, đây chỉ là một lời đồn.”

Ngô Thường Cung: “Đúng đó đúng đó, chúng ta chỉ tán gẫu thôi, trưởng phòng Sở đừng cuống.”

“Tôi không có cuống, chỉ là dùng logic phân tích, trưởng khoa Lam nói không hợp lý.” Sở Trĩ Thủy căng cứng da dầu giải thích, cô lại nhìn Tân Vân Mậu im lặng không nói, cắn răng nói: “Anh cũng nói hai câu đi, không phải nói thần cũ cảm nhận được thần mới xuất hiện sẽ suy bại sao, chắc chắn hẳn sợ yếu đi mới chọn tranh chấp, không phải vì người yêu con người gì đó.”

Chỉ cần tình yêu của long thần bị phủ nhận, suy diễn vế sau tất nhiên cũng bị phủ nhận, lời của Lam Tuyền Tiên cũng bị lật đổ toàn tập.

Tân Vân Mậu nhìn cô một cái, nhưng không chịu làm sáng tỏ, còn cây ngay không sợ chết đứng nói: “Tôi cũng đâu biết hắn nghĩ thế nào.”

Anh cố ý nhỉ? Rõ ràng cũng không nở hoa, ở đây làm cái gì!

Lời đồn về long thần do Lam Tuyền Tiên nói làm bầu không khí trở nên hỗn loạn, anh ta và Ngô Thường Cung còn len lén đánh giá anh và cô.

Mặc dù Sở Trĩ Thủy cho rằng long thần gây ra chiến tranh không liên quan đến cô gái con người, nhưng hiện tại rõ ràng là họ đã phát hiện ra một chuyện còn thú vị hơn, thỉnh thoảng sẽ quan sát Sở Trĩ Thủy và Tân Vân Mậu, khiến người ta muốn nhắc nhở Lam Tuyền Tiên chú ý lái xe an toàn.

Điều này làm cô như ngồi trên đống lửa.

Nhưng cuộc trò chuyện trong xe không kéo dài quá lâu, chủ yếu là cùng với việc càng lúc càng gần bờ biển, sắc mặt của Tân Văn Mậu cũng càng ngày càng căng thẳng.

Trên máy bay anh cố ý nói mình khó chịu, nhưng đợi đến khi thật sự tâm hoảng ý loạn, lại không nói tiếng nào tựa vào cửa sổ xe. Lửa yêu quấn thân quanh năm trở nên nóng rực, phảng phất như muốn thiêu cháy anh lần nữa, vết thương tạo thành sau đại chiến không thể lành lại, ví dụ như móng vuốt bị gãy, ví dụ như vết cháy.

Sắc trời tối đi, mây mù cuồn cuộn, tầng mây dày giấu trời che đất. Thời tiết bên biển luôn như vậy, một trận gió lớn có thể kéo đến một cơn mưa.

Gió nhẹ từ ngoài cửa sổ len lỏi vào trong xe, pha lẫn với vị tanh chát của nước biển, còn có mùi bùn đất.

Sở Trĩ Thủy nhận ra Tân Vân Mậu không bình thường, cô trở người xác nhận lại, lên tiếng nói: “Dừng xe trước đi, anh ấy hơi khó chịu.”

Tân Vân Mậu mím chặt khóe môi, sắc mặt lại hơi trắng, ánh sáng trong mắt cũng xám xịt hẳn đi, giống như đang khắc chế gì đó. Anh khoanh tay trước ngực, phảng phất như xây lên một lớp tường bảo vệ.

Sở Trĩ Thủy dùng tay sờ trán anh, bị nhiệt độ cơ thể anh làm bỏng, nhưng yêu quái sẽ không bị phát sốt mà nhỉ.

Tân Vân Mậu cảm nhận được sự mát lạnh nơi cô, giờ mới hơi nhắm mắt nghỉ ngơi chút, dường như đã bớt được chút khổ sở.

Chiếc xe dừng bên đường.

Ngô Thường Cung và Lam Tuyền Tiên nhìn nhau, họ tưởng rằng Tân Vân Mậu không gì là không thể, đương nhiên không hiểu sự dị thường của hiện tại.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tôi Muốn Lười Nhác Ở Cục Yêu Quái

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook