Tôi Muốn Lười Nhác Ở Cục Yêu Quái

Chương 215:

Giang Nguyệt Niên Niên

28/10/2023

Sở Trĩ Thủy thật muốn mắng anh, nhưng hiện tại cô đang yếu ớt, vốn không có sức mở miệng. Rượu trúc không có cảm giác kích thích của rượu trắng, lúc này có một dòng khí nóng tiêu tán trong cơ thể, chỉ khiến cô nửa tỉnh nửa mê chớp mắt, cảm thấy cả người thoải mái nhẹ bẫng.

Bên ngoài mưa rơi không ngớt, trong phòng lại rất ấm áp, họ im lặng tựa vào nhau, mặc kệ cơn buồn ngủ dần xâm chiếm.

Ánh mắt của Tân Vân Mậu dịu dàng, anh nằm nghiêng bên cạnh cô, ngắm nhìn mí mắt cô đánh nhau, cả động tác nhỏ xoa tóc cô cũng dừng lại, sợ không cẩn thận khuấy động giấc mơ trong ngày mưa của cô.

Mùi cỏ cây bao lấy người, Sở Trĩ Thủy nhắm mắt lại, cô bỗng nhớ ra gì đó, đột nhiên mở mắt trừng anh.

Tân Vân Mậu thấy cô trừng to mắt, nhẹ giọng nói: “Sao thế?”

Cô muốn nói lại thôi: “Anh...”

Anh im lặng chờ đợi.

Sở Trĩ Thủy cẩn thận giơ tay, dùng ngón tay chọt vào cơ bắp của anh: “Có thai thật à?”

“...” Tân Vân Mậu nhướng mày: “Sao em cứ nhớ chuyện này vậy?”

“Bởi vì em không hiểu quy trình của các anh, hơn nữa ban nãy anh nói.. Sở Trĩ Thủy nhẹ nhàng nói: “Đương nhiên sẽ tò mò.”

Cô cảm thấy thao tác thực tế không khác gì với hành vi của con người, tất nhiên sẽ nghi hoặc xem cụ thể là tiến hành thụ phấn như thế nào.

Tân Vân Mậu không vui nói: “Ban nãy chưa thụ phấn thành công, hoàn toàn là vấn đề của em.”

Sở Trĩ Thủy ngơ ngác: “Có liên quan gì tới em?”

Tân Vân Mậu quở trách: “Mới bắt đầu em đã muốn chạy mất, vậy chẳng phải không thể thành công à.”

“Chạy mất...” Sở Trĩ Thủy cố gắng nhớ lại, cô bỗng hiểu ra hàm ý của anh, lúc nãy là muốn ôm hôn anh, ai ngờ trực tiếp bị anh ấn vào lòng. Lúc ấy cô ôm xong muốn đứng dậy, anh lại nói mình có vấn đề với việc không ngủ trên giường, tiếp theo đó là những việc không thể kiểm soát được.

Tân Vân Mậu: “Yêu quái đều là cảm ứng yêu khi mà sinh ra, nếu em không mong chờ nó đến, vậy không thể thụ phấn thành công. Anh đã nói từ lâu rồi nhỉ, nở hoa không nhất thiết có thể kết hạt, không có lòng bao dung và tình yêu lớn lao của trời đất, muốn có thai ra thần mới rất khó khăn.”

Yêu quái nghe thấy tiếng gọi đầu tiên trong bóng tối, tách khỏi sự hỗn độn rợp trời, đây chính là thời khắc chào đời. Nếu pha lẫn cảm xúc khác, hoặc là không chuẩn bị tốt tâm lý, thì mãi mãi không thể kết ra gạo trúc.

“Lúc trước chẳng phải anh đã hỏi em có muốn có con không rồi hay sao, nếu em chưa có suy nghĩ này, vậy hiệu suất chuyện này bằng không. Ôm mục đích khác thụ phấn cũng không thể kết ra hạt trúc, việc này không giống với con người các em.”

Vạn vật sinh ra linh hồn trí tuệ vốn khó khăn, không thể giống với động vật bình thường không ngừng sinh sản, càng không bao gồm ý nghĩa nuôi con với mục đích nuôi mình lúc về già hoặc truyền thống nối dõi trong xã hội thế tục của loài người.

Trời đất tạo ra các yêu quái không mong cầu gì hơn, chỉ có hiểu được loại tình yêu chí cao này, mới có thể hoàn thành tạo thần như trời đất. Đối xử tử tế với những vật có linh trên thế gian, càng giống với việc cha mẹ dạy bảo, có vài đứa con biết nghe, có vài đứa không nghe, cũng hết cách khống chế.

Sở Trĩ Thủy như ngẫm nghĩ,thỉnh thoảng cô sẽ nhớ ra chuyện suy bại của anh, nếu theo logic này, nếu vẫn chưa buông xuống gánh nặng tâm lý, quả thật không thể kết ra gạo trúc. Nghĩ như vậy, yêu quái chào đời sẽ may mắn hơn trẻ sơ sinh xuống trái đất, lúc ra đời họ đối mặt với chua xót và khổ sở của cha mẹ gây ra, nếu thật muốn như thế, có thể không cần sinh ra.

Sinh khổ cũng là một trong tám cái khổ của đời người, rất nhiều khổ nan của con người bắt đầu từ đây, nhưng yêu quái xuống thế gian này với sự hoàn mỹ, không nhiễm bất cứ thứ hỗn tạp nào.

Sở Trĩ Thủy bỗng phản ứng lại, kinh sợ nói: “Chờ đã, anh cũng biết thụ phấn sẽ không thành công, tại sao còn..

,

Tại sao còn làm ra mấy chuyện không biết xấu hổ đó chứ?!

Anh cố ý giả làm cây trúc tâm cơ thanh thuần thật! Lần nào cũng quăng nồi đen lên đầu cô!

“Câu này có ý gì?” Tân Vân Mậu ai oán nói: “Chẳng lẽ là muốn để anh kết gạo trúc, em mới chịu cùng anh? Chỉ cần không có cơ hội thụ phấn, tâm trạng của anh không là gì cả.”

Sở Trĩ Thủy: “...”



Sở Trĩ Thủy: “Đừng nói em giống như người xấu ép anh sinh con...”

Tân Vân Mậu tức giận mím môi: “Lẽ nào không phải à? Em cũng không ngủ, giờ cũng không ôm anh, mở miệng cái là hỏi thụ phấn.”

“Anh cũng ôm chặt em vậy rồi, em còn phải ôm anh thế nào!?” Lúc này cô vẫn được anh bao bọc trong lòng.

Anh vẫn không phục như cũ, u ám nhìn chằm chằm cô.

“Rồi rồi rồi, ôm ôm ôm.” Sở Trĩ Thủy chỉ đành dang tay ra, thuận thế gác lên người anh, vỗ về nói: “Ôm rồi nè.”

Tân Văn Mậu giờ mới hài lòng hừ nhẹ một cái.

“Có điều thế này cũng tốt lắm, không cần lo xuất hiện tình huống cưới chạy bầu.” Sở Trĩ Thủy an ủi nói: “Quá trình của chúng ta có thể tránh được không ít sự cố ngoài ý muốn con người làm ra.”

Gạo trúc sinh ra bắt nguồn từ cảm xúc tức thì của họ, vậy sẽ không tồn tại rất nhiều chuyện vụn vặt.

Tân Vân Mậu mắt lấp lánh, anh rơi vào trầm tư: “Hóa ra còn có cách dạng này.”

Sở Trĩ Thủy: “..”

Sở Trĩ Thủy nhắc nhở: “Ngữ khí của anh dường như hơi nguy hiểm?”

Tân Vân Mậu tiếc nuối nói: “Nhưng vô dụng với yêu quái, giờ anh không kết ra hạt, hoàn toàn là do em không được.”

“Gì mà nói em không được.” Da đầu Sở Trĩ Thủy tê rần: “Có thể nói tiếng người chút không hả.”

Theo logic xã hội loài người, đánh giá này không nên rơi trên người cô.

“Chính là do em không được, em không đủ yêu anh, nên không kết hạt.”

Vì câu nói vô sỉ của anh, Sở Trĩ Thủy nhặt lại được sức lực, không nhịn được vật lộn với anh ở trong ổ chăn, ước gì có thể đánh bụp bụp đầu óc rỗng tuếch của anh. Họ trẻ con quậy một lát, lại quấn chăn mềm lăn tới lăn lui, triệt để đánh bay cơn buồn ngủ còn sót lại.

Một lát sau, Sở Trĩ Thủy kiên trì muốn đi tắm, đổi lại cơn than ngắn thở dài của Tân Vân Mậu, giống như cô làm ra chuyện ác làm anh xót thương.

Mưa ngoài cửa sổ sớm đã ngừng rơi, đang là nhiệt độ thích hợp nhất.

Sau khi tắm xong, Sở Trĩ Thủy lau sơ mái tóc ẩm ướt, bị ép ngồi bên mép giường nhận lấy sự phục vụ, nghe thấy âm thanh gió ấm vù vù. Cô ngạc nhiên nói: “Tại sao không dùng pháp thuật?”

Anh muốn giúp cô sấy khô tóc, rõ ràng chỉ búng tay là được rồi, nhưng anh cứ muốn sử dụng cách của con người.

Tân Vân Mậu mặc quần áo ở nhà, anh cầm máy sấy đứng bên cạnh cô, từ trên cao nhìn xuống nói: “Anh đã nói qua từ lâu, cho dù không có yêu khí, anh cũng làm được mọi chuyện.”

“Được được được, không có yêu khí cũng có thể làm...” Sở Trĩ Thủy cảm nhận đỉnh đầu có gió ấm, tự nhiên không muốn tranh luận với thần quân cao ngạo nữa, cô thuận tay cầm điện thoại lên, lại liếc nhìn vòng bạn bè của anh: “Chờ đến lúc nghỉ phép, chúng ta lại đến Đan Sơn một lần đi.”

“Được.” Tân Vân Mậu nghiêm túc sấy tóc giúp cô: “Sao đột nhiên lại nhớ tới cái này?”

“Chẳng phải lúc ấy đã nói mùa đông năm nào đó lại cùng nhau ngắm sương đọng sao.” Sở Trĩ Thủy cười nói: “Hơn nữa em cảm thấy nếu từng thấy qua nhiều cảnh đẹp, nói không chừng tâm trạng cũng sẽ biến đổi, rồi sẽ có một ngày nó sẽ mong đợi được đến thế gian này.”

Nếu gao trúc thật sự cảm nhận tâm nguyện của họ mà chào đời, đó quả thật là chọn lựa hai chiều quá tuyệt để có thể thốt thành lời. Mong chờ làm cha mẹ, mong chờ làm con cái, giống như Tạ Nghiên và Sở Tiêu Hạ đã từng mong chờ cô đến vậy.

Không có bất cứ công danh lợi lộc mãnh liệt nào, chỉ là mong chờ có thể chia sẻ cho nhau ý nghĩa của sinh mệnh, từ đó trở thành người nhà cùng huyết thống.

Cô cũng bắt đầu mong chờ những điều này.

“Được.” Tân Vân Mậu nhẹ giọng đồng ý, trong lòng anh mềm đi, hạ tầm mắt nói: “Em thật giữ lời, vẫn nhớ rõ lời đã nói ở Đan Sơn.”

“Đã nói chắc chắn phải ghi nhớ, nào giống thần quân, ngày nào cũng nói không thể đáp lại tình cảm con người, nghiêng đầu cái thì nở hoa chiếm sân của em.”



Tân Vân Mậu lộ vẻ khốn cùng, tranh luận nói: “Anh cũng rất giữ lời đó.”

“Giữ lời chỗ nào?” Sở Trĩ Thủy trực tiếp vạch trần: “Lúc nãy anh còn đang có tâm cơ chơi đùa em về chuyện thụ phấn, thừa dịp em không hiểu kiến thức sinh lý của yêu quái hòng lừa gạt em.”

Tân Vân Mậu bị cô oán trách đến cạn lời, anh lúng túng mím môi, úp mở nói: “Nhưng làm được vài chuyện rồi.”

Cô chất vấn: “Chuyện gì?”

“Em muốn đem anh làm ghế trúc và chiếu trúc, không phải anh đã giữ lời, cho em ngồi qua năm qua rồi sao...

“Anh im miệng!”

Thời gian ngắm quan cảnh sương đọng ở Đan Sơn là vào tháng 11 đến tháng 2, nghỉ tết phải ở nhà với cha mẹ, một người một yêu đặt vé máy bay vào kỳ nghỉ nguyên đán.

Trong cục quan sát Hoài Giang, công ty Quan Cục đã đi vào nề nếp, chỉ cần kinh doanh bình thường, không làm hoạt động nguy hiểm, căn bản không có khả năng sụp đổ. Duy trì hệ thống kinh doanh vững chắc, theo đuổi danh tiếng lâu dài, giờ mới là chuyện khá quan trọng.

Bộ phận phát triển kinh tế khởi đầu cực kỳ gian nan, hiện tại bước vào giai đoạn phát triển ổn định, áp lực công việc của họ cũng ít đi.

Dù là vậy, sự mở rộng nhanh chóng của Tân Thâu Video vẫn cho Quan Cục lấy được không ít lưu lượng. Sở Trĩ Thủy thấy lợi thu được từ hoạt động mới, còn đến văn phòng tìm cục trưởng Hồ báo cáo, nói với ông ấy tiền trong tài khoản có thể chất đống, không chừng làm cho tài vụ nhạy cảm mà phiền não.

Trong văn phòng cục trưởng, Hồ Thần Thụy nghe chuyện này, ông thån nhiên xua tay, an ủi nói: “Không cần lo, năm nay tôi có kinh nghiệm, sớm bảo họ đi xin thủ tục, bắt tay chuẩn bị chuyện xây nhà cho nhân viên.”

“Nếu mọi quy trình diễn ra bình thường, vậy chúng ta sẽ bắt đầu xây dựng tiểu khu, chờ hoàn thành xong hết thì sửa ký túc xá thành phòng tiếp khách, sau đó cho người ngoài vào ở được rồi.

Sở Trĩ Thủy không ngờ cục trưởng Hồ hành động nhanh thế, lại cân nhắc đến áp dụng kinh tế cho nhà cửa, kinh ngạc cảm thán: “Gấp vậy sao?”

Ký túc xá nhân viên chỉ là nơi đặt chân, tiểu khu nhân viên thì phải có sự đồng bộ hoàn chỉnh, nên việc xây dựng không cùng một khái niệm.

Chia nhà có thể là mục tiêu cuối cùng trong thể chế, hơn nữa trên một phương diện ý nghĩa nào đó được gọi là huyền học, có vài đơn vị cả đời cũng không xây được, từng nhóm nhân viên khó khăn rời đi, xếp hàng mười mấy hai mươi năm là chuyện cơm bữa, có vài đơn vị là đại công cáo thành ngay, thuận lý thành chương hoàn thành kế hoạch.

Tiền lương đơn vị luôn có giới hạn, dựa vào công việc này để mua nhà rất khó, yêu quái không có nhà chỉ có thể đợi cục sắp xếp.

“Gì mà gấp, nào có gấp?” Hồ Thần Thụy nhíu mày thở dài: “Tiểu Sở, không phải cô không biết nỗi khổ của tôi, dạo này nghe thấy tiếng gió, cần nắm bắt thời gian mới được.”

Sở Trĩ Thủy nghi hoặc: “Tiếng gió?”

“Không phải cục trưởng Hoàng gây ra sự cố an ninh đấy sao, chờ ông ấy xử lý xong chuyện sau đó, e là sẽ có phán quyết cách chức, vậy vị trí cục trưởng Không Tang bị bỏ trống, không chừng sẽ bầu phiếu chọn một vị.” Hồ Thần Thụy khó xử nói: “Trừ kiểu đặc cách đề bạt của cô ra, nhân viên cục quan sát điều động vẫn là dựa theo tiền lệ mà làm, Không Tang tạm thời không tiến cử ra được cục trưởng để nhậm chức, chỉ có thể điều động cục trưởng khác.”

“Vậy đơn vị gốc của vị cục trưởng kia sẽ đề bạt ra một phó cục trưởng, rồi vị cục trưởng ấy đồng thời kiêm nhiệm công việc của cục trưởng ở cục gốc và Không Tang, nhưng tương lai mười mấy năm có thể ở Không Tang là chủ yếu.”

Long Hồn không gây ra thương vong cho nhân viên, cấp trên muốn cách chức cục trưởng Hoàng mười mấy năm làm hình phạt, chờ khoảng thời gian ngắn này trôi qua, lại xem xét là đề bạt ông ấy lần nữa hay là chọn ra cục trưởng mới ở Không Tang. Vị cục trưởng còn lại nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy kia đối mặt với việc bị điều đến cục trưởng của Không Tang, chỉ khi mọi chuyện thái bình ổn định, lại có thể về đơn vị gốc, giải trừ trạng thái kiêm nhiệm.

Vì vậy, Hồ Thần Thụy cảm thấy khủng hoảng sắp xảy ra, sợ là lại lần nữa làm cái đích mọi người hướng tới.

Sở Trĩ Thủy hiểu ra: “Lẽ nào có tin tức nói là cục trưởng Hồ ông.”

“Đừng nói mấy lời xúi quẩy này, đây còn chưa mở cuộc họp bầu phiếu!” Hồ Thần Thụy sụp đổ lên tiếng: “Chúng ta phải tin vào độ công chính của tổ chức bầu phiếu!”

Sở Trĩ Thủy lần đầu thấy lão hồ ly sợ hãi như vậy, cô đã được kết quả ở trong lòng, khéo léo an ủi: “Không sao, cục trưởng Hồ, Không Tang cũng là chỗ tốt của đất thiêng người tài.”

“Này là nói năng kiểu gì vậy?” Hồ Thần Thụy trừng to mắt: “Đây gọi là lời gì!"

Sở Trĩ Thủy bất lực: “Nhưng...”

Hồ Thần Thụy chấn động nói: “Tiểu Sở, nói thật với cô, tôi đã nói rõ ràng với họ rồi, chỉ cần chưa chia được nhà thì không đi, sẽ không dọn chỗ cho cô đâu, cô đừng ôm ảo tưởng không xây nhà thì được lên chức phó cục trưởng!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tôi Muốn Lười Nhác Ở Cục Yêu Quái

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook