Tôi Muốn Lười Nhác Ở Cục Yêu Quái
Chương 214:
Giang Nguyệt Niên Niên
28/10/2023
Tân Vân Mậu thấy cô vô cùng kinh ngạc, anh giống như không có việc gì mà nghiêng đầu, như thể không hiểu phản ứng của cô.
Đầu óc Sở Trĩ Thủy trống rỗng, bàn tay đang cầm cái ly run lên: "Dùng bản thân ủ như thế nào?"
Tân Vân Mậu chỉ vào ống trúc đựng rượu, nhẹ nhàng nói: "Không khác mấy với cái này."
Cô hốt hoảng nói: "Lần trước anh còn nói giả làm ống trúc rượu không phải là anh..."
"Ů rượu không cần ống trúc rộng, loại này thích hợp để làm đồ chứa, chỉ có thể dùng để bảo quản rượu."
Tân Vân Mậu nhướng mày: "Tại sao lại ngạc nhiên như vậy?"
"Không, không phải, anh dùng chính bản thân ủ rượu, còn không cho em ngạc nhiên à?"
“Nhưng không phải giống với nắn sushi sao?”
Anh ngạc nhiên hỏi: “Hôm đó em vẫn ăn mà.”
Sở Trĩ Thủy bị anh nói đến ngây người, cô không biết là do bản thân kinh ngạc hay là do anh quá mức bình tĩnh vững vàng, hóa ra trong mắt anh ủ rượu và nắn sushi là khái niệm ngang nhau?
Nghĩ như vậy hình như cũng có đạo lý, tay nắn sushi là dùng phần ngoài của anh, ống trúc ủ rượu là dùng bên trong của anh...
Không đúng, nó vẫn rất kỳ lạ, cách suy nghĩ giữa các loài khác nhau quá lớn.
Sở Trĩ Thủy chăm chú nhìn phần rượu trong veo êm dịu trong ly, trong lúc nhất thời tâm tình vi diệu, không biết làm thế nào cho phải.
Tân Vân Mậu thấy cô cứng đờ nâng ly lên, anh liền kéo ly rượu qua, chạm cốc với cô giữa không trung, phát ra âm thanh giòn giã.
Sở Trĩ Thủy chết lặng nói: "Tôi không muốn nâng ly chúc mừng với anh."
Tân Vân Mậu nhấp một ngụm, anh tiếp tục vươn tay gắp đồ ăn, nhắc nhở: "Những thứ này có thể ăn được rồi."
Sở Trĩ Thủy thấy anh yên tâm thoải mái uống rượu, cũng bị lây nhiễm mà thả lỏng hơn, bắt đầu nghĩ lại mạch não của mình. Có lẽ là do suy nghĩ của con người quá phức tạp, khiến cô sinh ra rất nhiều ý tưởng kỳ lạ, cho nên lúc này mới cảm thấy nuốt không trôi.
Thực tế, nếu không biết quy trình chế tạo, hương vị của rượu trúc ủ sẽ không có tì vết, không có cảm giác nóng của rượu mạnh. Mùi vị tươi mát ngon miệng phối hợp với món lẩu nóng hầm hập, có thể nói là thần khí giải nhiệt. Nếu đầu tiên ướp lạnh một chút, nói không chừng hương vị sẽ ngon hơn.
Mưa bụi bên ngoài như màn, bọn họ đẩy cửa sổ ra một chút cho thoáng gió, không ngờ gió ẩm liền chuồn vào, cũng may nồi lẩu sôi sùng sục đã xua tan cái lạnh của mùa thu. Ngày mưa vốn dĩ phải lành lạnh, nhưng nguyên liệu tươi ngon đậm đà nóng hổi vừa trôi xuống bụng, ngay cả mưa lạnh dưới sự phụ trợ này cũng trở nên thoải mái, bớt đi vị cay nồng.
Tân Vân Mậu trộm nhìn Sở Trĩ Thủy một cái, thấy hai má cô ửng hồng, nghiêm túc ăn uống, thỉnh thoảng sẽ uống hai ngụm rượu trúc, cũng sẽ không đề cập đến đề tài vừa rồi, lúc này mới có chút thả lỏng.
Bọn họ dùng ly rượu thủy tinh có hoa văn hình búa, hình dáng độc đáo nhưng dung tích hạn chế, sau khi rót đầy liền trở nên tinh xảo dưới ánh đèn.
Thỉnh thoảng Sở Trĩ Thủy nâng ống trúc lên để thêm rượu, nhìn qua giống như đang uống nước dừa.
Tân Vân Mậu không khỏi thắc mắc: "Tửu lượng của em có tốt không?"
“Cũng khá, thành thật mà nói, loại này nếm vào không giống rượu.”
Sở Trĩ Thủy nói: “So với cocktail mà em và Vương Di Văn đã uống nhạt hơn nhiều.”
Dù sao thì trúc không chứa cồn, cũng không biết lên men như thế nào, chẳng lẽ nguyên liệu là nước sao?
Suy nghĩ của cô bắt đầu mở rộng, theo bản năng liền phân tích, vội vàng ngăn chặn rất nhiều suy nghĩ xấu xa.
Cơm trưa đã qua hơn một nửa, trong nồi lẩu vẫn ngổn ngang nguyên liệu nấu ăn, Sở Trĩ Thủy còn cầm tay cầm tiếp tục trò chơi, câu được câu không mà gắp hai miếng đồ ăn, nhìn qua có vẻ tỉnh táo, bước vào giai đoạn tiêu hóa sau bữa ăn.
Đợi đến khi trong nồi hoàn toàn không còn bọt, Tân Vân Mậu hỏi cô một tiếng, xác nhận cô đã ăn no, lúc này mới búng tay một cái, cũng cầm tay câm chơi trò chơi.
Giây tiếp theo, thức ăn thừa trên bàn đột nhiên biến mất, căn phòng trở nên sạch sẽ, chỉ còn lại mùi hương trong không khí.
Một người một yêu ngồi trên thảm, vô cùng chăm chú nhìn vào màn hình, tiếp tục làm ruộng xây dựng sự nghiệp to lớn trong trò chơi.
Nửa đoạn đầu không sao, thao tác của Sở Trĩ Thủy vô cùng trơn tru, nhưng dần dần cũng cảm thấy mệt mỏi, giống như đang mơ màng sắp ngủ sau khi ăn uống no nê, lại giống như vỏ não bị kích thích thanh tỉnh, khiến cho toàn bộ ý thức của cô đều tách ra, như thế hoàn toàn bị chia thành hai nửa, mơ mơ màng màng.
“Anh mở cửa sổ ra thêm chút đi.”
Vốn dĩ cô đang thẳng lưng ngồi trên thảm, nhưng hiện tại lại dựa người vào sô pha, ngay cả giọng nói của mềm mại: “Ăn nước lẩu cay có chút nóng.”
Tân Vân Mậu nghe vậy nhưng vẫn chưa đứng lên, anh chỉ cần nhấc ngón tay lên cửa sổ liền mở ra thêm một chút, để dấu hiệu sắp mưa ẩm ướt tràn vào.
Có điều cơn mưa lạnh vẫn không hạ nhiệt được cơn nóng của cô, ngược lại để tiếng mưa rơi lọt vào nội tâm, gợi lên tiết tấu trơn tru thấp thỏm.
Cô lúc thì muốn nhắm mắt ngủ một lúc, lúc thì lại không thấy buồn ngủ, chỉ cảm thấy suy nghĩ như đang dính liền với mưa thu, dường như bị làn nước biển ấm áp bao vây, nổi lềnh bềnh trên mặt biển, trong lồng ngực có một tầng nhiệt nóng.
Tân Vân Mậu nhìn vào màn hình, anh phát hiện nhân vật trò chơi của cô đang dừng lại tại chỗ, sau đó mới nghi ngờ quay đầu lại, nhìn thấy cánh tay của cô rũ xuống, cơ thể buông thõng trên ghế sô pha mềm mại, ánh mắt xuất thần nhìn chằm chằm thao tác của anh.
Trong phòng bật một ngọn đèn nhỏ trong trời nhiều mây, đôi mắt của cô lại ánh lên ánh sáng, mờ mịt dâng lên một tầng hơi nước, lộ ra gương mặt đỏ bừng say rượu. Gương mặt trắng nõn ửng hồng, hiển nhiên không phải vì lẫu, ngược lại giống như uống say hơn.
"Mệt à?"
"Ùm."
Sau khi cô uống rượu môi răng còn lưu lại mùi hương, trong khoang miệng vẫn còn chút vị ngọt nhè nhẹ, âm thanh xung quanh đều nhẹ nhàng như mật.
“Ngủ một lát đi.”
Tân Vân Mậu đặt tay cầm xuống, anh thấy cô mơ mơ màng màng, liền đơn giản vươn tay vỗ về cô, giọng điệu đều ôn nhu lên: “Về phòng nhé.”
Sở Trĩ Thủy mơ hồ đáp lại, cô cảm thấy tấm thảm mềm mại đến lạ, hoàn toàn không muốn đứng dậy, vẫn dựa vào sô pha trong góc.
Cửa sổ hơi hơi khép lại, ngăn gió lạnh thổi vào. Tân Vân Mậu sợ cô bị cảm, anh đơn giản đứng dậy đỡ lấy cô, kiên nhẫn dỗ dành: "Lên giường ngủ."
"Ùm."
Nhưng cô vẫn không động đậy, khiêm tốn chấp nhận, có chết cũng không hối cãi.
Tân Vân Mậu khom người xuống ôm cô, lúc cúi đầu xuống liền ngửi được mùi thơm mát và hơi ngọt, khi chạm vào độ ấm trên da cô, anh đột nhiên không dám động đậy. Anh cảm thấy hôm nay uống rượu không được tốt lắm, hương vị của anh và cô hoàn toàn hòa nhập, từng đợt từng đợt nhè nhẹ quấn lấy nhau.
Cô giống như bị ngâm trong rượu, hoàn toàn biến thành đám mây mềm mại ẩm ướt, sợ rằng bất cẩn một chút chạm vào cô liền tan.
Cô phát hiện anh đang đứng yên, liền ngước mắt lên nhìn anh, đôi mắt đầy ánh sáng, như thể đang cẩn thận đánh giá anh.
Gương mặt tuấn tú đang gần trong gang tấc, mái tóc của anh rũ xuống, mím chặt môi, vẫn bất động cong eo, hầu kết lại nhấp nhô lên xuống, cuối cùng đột nhiên né tránh tầm mắt của cô, để lộ vành tai đang ửng hồng.
Khi anh nhẹ nhàng quay đầu lại, lộ ra đường cong sườn mặt nhẵn nhụi, sau đó chú ý đến cổ áo lỏng lẻo, xương quai xanh trũng xuống như ẩn như hiện.
Trên người anh có mùi hương quen thuộc, giống hệt mùi hương trong miệng cô, khiến cô không hề phòng bị trước sự tiếp cận của anh.
Đôi môi hoàn mỹ căng mọng, hiện tại hơi mím lại, khiến người ta tò mò không biết mùi vị có giống như rượu trúc hay không.
Cô giống như đang chìm trong một giấc mơ ướt át, chậm rãi nâng cánh tay lên, dựa theo tư thế của anh vòng tay qua cổ anh.
Tân Vân Mậu nhận ra cô đứng dậy, anh căng da đầu ôm cô lại, định tốc chiến tốc thắng đưa cô trở về phòng, nhưng bị xúc cảm ướt át trên khóe môi khiến cho kinh ngạc ầm ầm phá hủy.
Hơi thở nóng bỏng, hương vị hòa quyện, lưu luyến hôn liếm, những hình ảnh chồng chéo, cô không biết thỏa mãn mà nếm thử anh, theo bản năng ôm lấy cổ anh, như thể không nghe lời, không buông tha muốn uống rượu, lúc này mới làm dịu đi cơn khát cháy bỏng của cô. Thân thể ấm áp, giống như suối nước nóng tràn vào toàn thân, mang theo nhiệt độ nóng bỏng.
Sau khi uống một lúc lâu, Tân Văn Mậu mạnh mẽ kéo cô vào lòng, đôi mắt đen như ngọc của anh sáng lên, tình ý nóng bỏng không thể cưỡng lại cũng nổi lên, ngay cả giọng nói cũng trở nên khàn khàn, tùy ý kích thích tiếng lòng.
"Cũng khó trách không muốn ngủ trên giường, làm nửa ngày trời thì ra là muốn...
Ngủ với anh.
Không biết từ lúc nào, ngọn đèn nhỏ trong phòng đã vụt tắt, rèm cửa cũng được kéo ra.
Đây là một trò chơi dụ dỗ lẫn nhau, ái muội và dồn dập, hỗn độn đến nỗi tê dại. Rượu len lỏi vào khắp các cơ quan nội tạng của anh và cô, kích thích bọn họ siết chặt lấy quần áo của nhau, trong vòng ôm chia sẻ hơi thở và nhịp
tim.
Góc áo của Sở Trĩ Thủy bị kéo lên, vòng eo của cô cảm nhận được sự lạnh lẽo, lại không chịu thua kém mà đánh trả. Ngón tay cô thâm nhập vào cổ áo anh, tiếp theo là đường cong căng chặt mà uyển chuyển của phần lưng, mặc dù không thể nhìn thấy toàn bộ cảnh sắc, nhưng vẫn có thể dựa vào cảm xúc trong lòng bàn tay mà tưởng tượng ra vẻ đẹp nam tính mạnh mẽ.
Làn da mềm mại trơn nhẵn, đường cơ bắp săn chắc mềm mại, dần dần bốc lên tình ý nóng rực.
Tân Vân Mậu nhẹ nhàng khảy, đàn ra một khúc ca quyến rũ, khiến cô bị bao phủ trong hơi nước dày đặc, hoàn toàn chìm đắm vào rừng trúc trong mưa.
Giữa cảm giác ngà ngà say, môi và răng bọn họ chạm vào nhau, da thịt nóng bỏng áp sát, gần như đồng thời hô hấp, ngăn không được mà thở hổn hển. Giống như cơn mưa phùn ẩm ướt tầm tã không dứt, lạc mất bản thân trong làn mây khói, giải tỏa cơn nóng tràn lan trong người.
Nghi yên nghỉ vũ lại nghi phong, phất thủy tàng thôn phục gian tùng.
Xâm giai rêu hủy đi xuân mầm bính, vòng kính toa hơi hạ ấm nùng.(*)
(*) Nằm trong bài thơ “Trúc” của Trịnh Cốc
Cơn mưa qua đi, mồ hôi ướt đẫm, không thể giấu được xuân ý dạt dào.
Ngón chân cô co quắp lại, quyến luyến mà dựa vào anh, có thể nghe được tiếng tim đập trong lồng ngực, ngửi được hương cỏ cây tràn ngập khắp nơi, giống như lá cây bị chà xát, khuếch tán ra mọi nơi, hoàn toàn hoàn toàn vây lấy cô.
Như lá trúc sau khi thấm vị ngọt, lưu lại dấu vết khí vị của anh.
Trong bóng tối, mái tóc dài của Tân Vân Mậu đã rối tung, ngũ quan tuấn tú đã nhiễm lên sắc dục, ngay cả đôi mắt như sơn cũng mê hoặc lòng người, như có như không chạm vào cô.
“Mệt mỏi sao?”
Anh vươn tay bế cô lên, để cô ngồi ở trên người anh, mặt dày vô sỉ nói: “Sao lại cho anh thụ phấn vậy?”
"Đã không..."
"Đã nói sẽ không dễ dàng rồi, không phải chỉ một lần là được."
Đầu ngón tay đang lưu luyến di chuyển.
Sở Trĩ Thủy như cảm nhận được điều gì, nhất thời xấu hổ và buồn bực xen lẫn, tức giận đến nỗi cắn anh một cái, hận không thể phá vỡ lớp da mặt dày của anh.
Tân Vân Mậu kêu lên, nhưng vẫn không dừng tay, ngược lại càng ngày càng làm càn.
Bầu trời bị bao phủ bởi những đám mây dày, bên ngoài cửa sổ có tiếng mưa va đập, át đi tiếng nước như có như không trong phòng.
Cơn mưa lất phất qua đi, mưa to ngập trời đổ xuống, ào ào không ngừng nhanh chóng chảy xuống, bắn lên từng làn khói trắng, giống như mây đưa sương mù đến, đang ở chốn thần tiên trên trần gian. Tiếng mưa giống từng đợt từng đợt như tiếng trống, đánh tan giọng nói khàn khàn quyến rũ của anh, đồng thời cũng che giấu tiếng rên rỉ uyển chuyển kéo dài của cô.
Sau khi mất kiểm soát, mây tan mưa tạnh, sương mù dày đặc cũng tan biến.
Sở Trĩ Thủy lười biếng co người lại, cô quyến luyến nhiệt độ của chăn bông, cả người lại không có sức, cảm giác được anh đang cọ nhẹ vào người cô, không có tinh thần nói: "Em muốn ước nguyện."
Giọng nói của Tân Vân Mậu mang theo chút hỗn loạn, nhưng anh vẫn điềm nhiên hỏi: "Ước nguyện gì?"
"Em muốn đi tắm."
“Tắm gì chứ, không có bẩn.”
Tân Vân Mậu cầm lấy ngón tay cô, đặt lên chóp mũi ngửi ngửi, sau đó nghiêm trang nói: “Rõ ràng là rất thơm.”
Cô đã uống rượu trúc, bây giờ sau khi uống anh xong, giống như cả người cô đang hòa vào hơi thở của anh, hoàn toàn hợp nhất.
Sở Trĩ Thủy rụt tay lại, cãi cọ nói: "Thơm chỗ nào—"
“Chỗ nào cũng thơm.”
Anh liếc nhìn đôi môi ửng hồng của cô, sau đó liếc nhìn bờ vai mượt mà của cô, ám chỉ nói: “Từ trong ra ngoài, từ đầu đến chân”.
Đầu óc Sở Trĩ Thủy trống rỗng, bàn tay đang cầm cái ly run lên: "Dùng bản thân ủ như thế nào?"
Tân Vân Mậu chỉ vào ống trúc đựng rượu, nhẹ nhàng nói: "Không khác mấy với cái này."
Cô hốt hoảng nói: "Lần trước anh còn nói giả làm ống trúc rượu không phải là anh..."
"Ů rượu không cần ống trúc rộng, loại này thích hợp để làm đồ chứa, chỉ có thể dùng để bảo quản rượu."
Tân Vân Mậu nhướng mày: "Tại sao lại ngạc nhiên như vậy?"
"Không, không phải, anh dùng chính bản thân ủ rượu, còn không cho em ngạc nhiên à?"
“Nhưng không phải giống với nắn sushi sao?”
Anh ngạc nhiên hỏi: “Hôm đó em vẫn ăn mà.”
Sở Trĩ Thủy bị anh nói đến ngây người, cô không biết là do bản thân kinh ngạc hay là do anh quá mức bình tĩnh vững vàng, hóa ra trong mắt anh ủ rượu và nắn sushi là khái niệm ngang nhau?
Nghĩ như vậy hình như cũng có đạo lý, tay nắn sushi là dùng phần ngoài của anh, ống trúc ủ rượu là dùng bên trong của anh...
Không đúng, nó vẫn rất kỳ lạ, cách suy nghĩ giữa các loài khác nhau quá lớn.
Sở Trĩ Thủy chăm chú nhìn phần rượu trong veo êm dịu trong ly, trong lúc nhất thời tâm tình vi diệu, không biết làm thế nào cho phải.
Tân Vân Mậu thấy cô cứng đờ nâng ly lên, anh liền kéo ly rượu qua, chạm cốc với cô giữa không trung, phát ra âm thanh giòn giã.
Sở Trĩ Thủy chết lặng nói: "Tôi không muốn nâng ly chúc mừng với anh."
Tân Vân Mậu nhấp một ngụm, anh tiếp tục vươn tay gắp đồ ăn, nhắc nhở: "Những thứ này có thể ăn được rồi."
Sở Trĩ Thủy thấy anh yên tâm thoải mái uống rượu, cũng bị lây nhiễm mà thả lỏng hơn, bắt đầu nghĩ lại mạch não của mình. Có lẽ là do suy nghĩ của con người quá phức tạp, khiến cô sinh ra rất nhiều ý tưởng kỳ lạ, cho nên lúc này mới cảm thấy nuốt không trôi.
Thực tế, nếu không biết quy trình chế tạo, hương vị của rượu trúc ủ sẽ không có tì vết, không có cảm giác nóng của rượu mạnh. Mùi vị tươi mát ngon miệng phối hợp với món lẩu nóng hầm hập, có thể nói là thần khí giải nhiệt. Nếu đầu tiên ướp lạnh một chút, nói không chừng hương vị sẽ ngon hơn.
Mưa bụi bên ngoài như màn, bọn họ đẩy cửa sổ ra một chút cho thoáng gió, không ngờ gió ẩm liền chuồn vào, cũng may nồi lẩu sôi sùng sục đã xua tan cái lạnh của mùa thu. Ngày mưa vốn dĩ phải lành lạnh, nhưng nguyên liệu tươi ngon đậm đà nóng hổi vừa trôi xuống bụng, ngay cả mưa lạnh dưới sự phụ trợ này cũng trở nên thoải mái, bớt đi vị cay nồng.
Tân Vân Mậu trộm nhìn Sở Trĩ Thủy một cái, thấy hai má cô ửng hồng, nghiêm túc ăn uống, thỉnh thoảng sẽ uống hai ngụm rượu trúc, cũng sẽ không đề cập đến đề tài vừa rồi, lúc này mới có chút thả lỏng.
Bọn họ dùng ly rượu thủy tinh có hoa văn hình búa, hình dáng độc đáo nhưng dung tích hạn chế, sau khi rót đầy liền trở nên tinh xảo dưới ánh đèn.
Thỉnh thoảng Sở Trĩ Thủy nâng ống trúc lên để thêm rượu, nhìn qua giống như đang uống nước dừa.
Tân Vân Mậu không khỏi thắc mắc: "Tửu lượng của em có tốt không?"
“Cũng khá, thành thật mà nói, loại này nếm vào không giống rượu.”
Sở Trĩ Thủy nói: “So với cocktail mà em và Vương Di Văn đã uống nhạt hơn nhiều.”
Dù sao thì trúc không chứa cồn, cũng không biết lên men như thế nào, chẳng lẽ nguyên liệu là nước sao?
Suy nghĩ của cô bắt đầu mở rộng, theo bản năng liền phân tích, vội vàng ngăn chặn rất nhiều suy nghĩ xấu xa.
Cơm trưa đã qua hơn một nửa, trong nồi lẩu vẫn ngổn ngang nguyên liệu nấu ăn, Sở Trĩ Thủy còn cầm tay cầm tiếp tục trò chơi, câu được câu không mà gắp hai miếng đồ ăn, nhìn qua có vẻ tỉnh táo, bước vào giai đoạn tiêu hóa sau bữa ăn.
Đợi đến khi trong nồi hoàn toàn không còn bọt, Tân Vân Mậu hỏi cô một tiếng, xác nhận cô đã ăn no, lúc này mới búng tay một cái, cũng cầm tay câm chơi trò chơi.
Giây tiếp theo, thức ăn thừa trên bàn đột nhiên biến mất, căn phòng trở nên sạch sẽ, chỉ còn lại mùi hương trong không khí.
Một người một yêu ngồi trên thảm, vô cùng chăm chú nhìn vào màn hình, tiếp tục làm ruộng xây dựng sự nghiệp to lớn trong trò chơi.
Nửa đoạn đầu không sao, thao tác của Sở Trĩ Thủy vô cùng trơn tru, nhưng dần dần cũng cảm thấy mệt mỏi, giống như đang mơ màng sắp ngủ sau khi ăn uống no nê, lại giống như vỏ não bị kích thích thanh tỉnh, khiến cho toàn bộ ý thức của cô đều tách ra, như thế hoàn toàn bị chia thành hai nửa, mơ mơ màng màng.
“Anh mở cửa sổ ra thêm chút đi.”
Vốn dĩ cô đang thẳng lưng ngồi trên thảm, nhưng hiện tại lại dựa người vào sô pha, ngay cả giọng nói của mềm mại: “Ăn nước lẩu cay có chút nóng.”
Tân Vân Mậu nghe vậy nhưng vẫn chưa đứng lên, anh chỉ cần nhấc ngón tay lên cửa sổ liền mở ra thêm một chút, để dấu hiệu sắp mưa ẩm ướt tràn vào.
Có điều cơn mưa lạnh vẫn không hạ nhiệt được cơn nóng của cô, ngược lại để tiếng mưa rơi lọt vào nội tâm, gợi lên tiết tấu trơn tru thấp thỏm.
Cô lúc thì muốn nhắm mắt ngủ một lúc, lúc thì lại không thấy buồn ngủ, chỉ cảm thấy suy nghĩ như đang dính liền với mưa thu, dường như bị làn nước biển ấm áp bao vây, nổi lềnh bềnh trên mặt biển, trong lồng ngực có một tầng nhiệt nóng.
Tân Vân Mậu nhìn vào màn hình, anh phát hiện nhân vật trò chơi của cô đang dừng lại tại chỗ, sau đó mới nghi ngờ quay đầu lại, nhìn thấy cánh tay của cô rũ xuống, cơ thể buông thõng trên ghế sô pha mềm mại, ánh mắt xuất thần nhìn chằm chằm thao tác của anh.
Trong phòng bật một ngọn đèn nhỏ trong trời nhiều mây, đôi mắt của cô lại ánh lên ánh sáng, mờ mịt dâng lên một tầng hơi nước, lộ ra gương mặt đỏ bừng say rượu. Gương mặt trắng nõn ửng hồng, hiển nhiên không phải vì lẫu, ngược lại giống như uống say hơn.
"Mệt à?"
"Ùm."
Sau khi cô uống rượu môi răng còn lưu lại mùi hương, trong khoang miệng vẫn còn chút vị ngọt nhè nhẹ, âm thanh xung quanh đều nhẹ nhàng như mật.
“Ngủ một lát đi.”
Tân Vân Mậu đặt tay cầm xuống, anh thấy cô mơ mơ màng màng, liền đơn giản vươn tay vỗ về cô, giọng điệu đều ôn nhu lên: “Về phòng nhé.”
Sở Trĩ Thủy mơ hồ đáp lại, cô cảm thấy tấm thảm mềm mại đến lạ, hoàn toàn không muốn đứng dậy, vẫn dựa vào sô pha trong góc.
Cửa sổ hơi hơi khép lại, ngăn gió lạnh thổi vào. Tân Vân Mậu sợ cô bị cảm, anh đơn giản đứng dậy đỡ lấy cô, kiên nhẫn dỗ dành: "Lên giường ngủ."
"Ùm."
Nhưng cô vẫn không động đậy, khiêm tốn chấp nhận, có chết cũng không hối cãi.
Tân Vân Mậu khom người xuống ôm cô, lúc cúi đầu xuống liền ngửi được mùi thơm mát và hơi ngọt, khi chạm vào độ ấm trên da cô, anh đột nhiên không dám động đậy. Anh cảm thấy hôm nay uống rượu không được tốt lắm, hương vị của anh và cô hoàn toàn hòa nhập, từng đợt từng đợt nhè nhẹ quấn lấy nhau.
Cô giống như bị ngâm trong rượu, hoàn toàn biến thành đám mây mềm mại ẩm ướt, sợ rằng bất cẩn một chút chạm vào cô liền tan.
Cô phát hiện anh đang đứng yên, liền ngước mắt lên nhìn anh, đôi mắt đầy ánh sáng, như thể đang cẩn thận đánh giá anh.
Gương mặt tuấn tú đang gần trong gang tấc, mái tóc của anh rũ xuống, mím chặt môi, vẫn bất động cong eo, hầu kết lại nhấp nhô lên xuống, cuối cùng đột nhiên né tránh tầm mắt của cô, để lộ vành tai đang ửng hồng.
Khi anh nhẹ nhàng quay đầu lại, lộ ra đường cong sườn mặt nhẵn nhụi, sau đó chú ý đến cổ áo lỏng lẻo, xương quai xanh trũng xuống như ẩn như hiện.
Trên người anh có mùi hương quen thuộc, giống hệt mùi hương trong miệng cô, khiến cô không hề phòng bị trước sự tiếp cận của anh.
Đôi môi hoàn mỹ căng mọng, hiện tại hơi mím lại, khiến người ta tò mò không biết mùi vị có giống như rượu trúc hay không.
Cô giống như đang chìm trong một giấc mơ ướt át, chậm rãi nâng cánh tay lên, dựa theo tư thế của anh vòng tay qua cổ anh.
Tân Vân Mậu nhận ra cô đứng dậy, anh căng da đầu ôm cô lại, định tốc chiến tốc thắng đưa cô trở về phòng, nhưng bị xúc cảm ướt át trên khóe môi khiến cho kinh ngạc ầm ầm phá hủy.
Hơi thở nóng bỏng, hương vị hòa quyện, lưu luyến hôn liếm, những hình ảnh chồng chéo, cô không biết thỏa mãn mà nếm thử anh, theo bản năng ôm lấy cổ anh, như thể không nghe lời, không buông tha muốn uống rượu, lúc này mới làm dịu đi cơn khát cháy bỏng của cô. Thân thể ấm áp, giống như suối nước nóng tràn vào toàn thân, mang theo nhiệt độ nóng bỏng.
Sau khi uống một lúc lâu, Tân Văn Mậu mạnh mẽ kéo cô vào lòng, đôi mắt đen như ngọc của anh sáng lên, tình ý nóng bỏng không thể cưỡng lại cũng nổi lên, ngay cả giọng nói cũng trở nên khàn khàn, tùy ý kích thích tiếng lòng.
"Cũng khó trách không muốn ngủ trên giường, làm nửa ngày trời thì ra là muốn...
Ngủ với anh.
Không biết từ lúc nào, ngọn đèn nhỏ trong phòng đã vụt tắt, rèm cửa cũng được kéo ra.
Đây là một trò chơi dụ dỗ lẫn nhau, ái muội và dồn dập, hỗn độn đến nỗi tê dại. Rượu len lỏi vào khắp các cơ quan nội tạng của anh và cô, kích thích bọn họ siết chặt lấy quần áo của nhau, trong vòng ôm chia sẻ hơi thở và nhịp
tim.
Góc áo của Sở Trĩ Thủy bị kéo lên, vòng eo của cô cảm nhận được sự lạnh lẽo, lại không chịu thua kém mà đánh trả. Ngón tay cô thâm nhập vào cổ áo anh, tiếp theo là đường cong căng chặt mà uyển chuyển của phần lưng, mặc dù không thể nhìn thấy toàn bộ cảnh sắc, nhưng vẫn có thể dựa vào cảm xúc trong lòng bàn tay mà tưởng tượng ra vẻ đẹp nam tính mạnh mẽ.
Làn da mềm mại trơn nhẵn, đường cơ bắp săn chắc mềm mại, dần dần bốc lên tình ý nóng rực.
Tân Vân Mậu nhẹ nhàng khảy, đàn ra một khúc ca quyến rũ, khiến cô bị bao phủ trong hơi nước dày đặc, hoàn toàn chìm đắm vào rừng trúc trong mưa.
Giữa cảm giác ngà ngà say, môi và răng bọn họ chạm vào nhau, da thịt nóng bỏng áp sát, gần như đồng thời hô hấp, ngăn không được mà thở hổn hển. Giống như cơn mưa phùn ẩm ướt tầm tã không dứt, lạc mất bản thân trong làn mây khói, giải tỏa cơn nóng tràn lan trong người.
Nghi yên nghỉ vũ lại nghi phong, phất thủy tàng thôn phục gian tùng.
Xâm giai rêu hủy đi xuân mầm bính, vòng kính toa hơi hạ ấm nùng.(*)
(*) Nằm trong bài thơ “Trúc” của Trịnh Cốc
Cơn mưa qua đi, mồ hôi ướt đẫm, không thể giấu được xuân ý dạt dào.
Ngón chân cô co quắp lại, quyến luyến mà dựa vào anh, có thể nghe được tiếng tim đập trong lồng ngực, ngửi được hương cỏ cây tràn ngập khắp nơi, giống như lá cây bị chà xát, khuếch tán ra mọi nơi, hoàn toàn hoàn toàn vây lấy cô.
Như lá trúc sau khi thấm vị ngọt, lưu lại dấu vết khí vị của anh.
Trong bóng tối, mái tóc dài của Tân Vân Mậu đã rối tung, ngũ quan tuấn tú đã nhiễm lên sắc dục, ngay cả đôi mắt như sơn cũng mê hoặc lòng người, như có như không chạm vào cô.
“Mệt mỏi sao?”
Anh vươn tay bế cô lên, để cô ngồi ở trên người anh, mặt dày vô sỉ nói: “Sao lại cho anh thụ phấn vậy?”
"Đã không..."
"Đã nói sẽ không dễ dàng rồi, không phải chỉ một lần là được."
Đầu ngón tay đang lưu luyến di chuyển.
Sở Trĩ Thủy như cảm nhận được điều gì, nhất thời xấu hổ và buồn bực xen lẫn, tức giận đến nỗi cắn anh một cái, hận không thể phá vỡ lớp da mặt dày của anh.
Tân Vân Mậu kêu lên, nhưng vẫn không dừng tay, ngược lại càng ngày càng làm càn.
Bầu trời bị bao phủ bởi những đám mây dày, bên ngoài cửa sổ có tiếng mưa va đập, át đi tiếng nước như có như không trong phòng.
Cơn mưa lất phất qua đi, mưa to ngập trời đổ xuống, ào ào không ngừng nhanh chóng chảy xuống, bắn lên từng làn khói trắng, giống như mây đưa sương mù đến, đang ở chốn thần tiên trên trần gian. Tiếng mưa giống từng đợt từng đợt như tiếng trống, đánh tan giọng nói khàn khàn quyến rũ của anh, đồng thời cũng che giấu tiếng rên rỉ uyển chuyển kéo dài của cô.
Sau khi mất kiểm soát, mây tan mưa tạnh, sương mù dày đặc cũng tan biến.
Sở Trĩ Thủy lười biếng co người lại, cô quyến luyến nhiệt độ của chăn bông, cả người lại không có sức, cảm giác được anh đang cọ nhẹ vào người cô, không có tinh thần nói: "Em muốn ước nguyện."
Giọng nói của Tân Vân Mậu mang theo chút hỗn loạn, nhưng anh vẫn điềm nhiên hỏi: "Ước nguyện gì?"
"Em muốn đi tắm."
“Tắm gì chứ, không có bẩn.”
Tân Vân Mậu cầm lấy ngón tay cô, đặt lên chóp mũi ngửi ngửi, sau đó nghiêm trang nói: “Rõ ràng là rất thơm.”
Cô đã uống rượu trúc, bây giờ sau khi uống anh xong, giống như cả người cô đang hòa vào hơi thở của anh, hoàn toàn hợp nhất.
Sở Trĩ Thủy rụt tay lại, cãi cọ nói: "Thơm chỗ nào—"
“Chỗ nào cũng thơm.”
Anh liếc nhìn đôi môi ửng hồng của cô, sau đó liếc nhìn bờ vai mượt mà của cô, ám chỉ nói: “Từ trong ra ngoài, từ đầu đến chân”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.