Tôi Muốn Lười Nhác Ở Cục Yêu Quái
Chương 36:
Giang Nguyệt Niên Niên
28/10/2023
Sở Trĩ Thủy cầu nguyện với Tân Vân Mậu để anh im lặng trong hai tiếng quả thực đã được như ý muốn. Có điều uy lực của điều ước quá lớn, đến giờ vẫn lưu lại di chứng. Tân Vân Mậu không chỉ im lặng trong hai tiếng mà mấy ngày sau đó cũng không nói chuyện với cô.
Sở Trĩ Thủy chủ động chào hỏi anh, thỉnh thoảng còn tán gẫu hai ba câu nhưng anh không hề đáp lại, chỉ thờ ơ nghiêng đầu sang chỗ khác.
Lâu ngày, Kim Du cũng cảm thấy bầu không khí trong văn phòng có điều khác thường. Cô ấy hầu như không dám nói chuyện với Tân Vân Mậu, hiện tại lại phát hiện gần đây một người một yêu đang cãi nhau, vì vậy càng thêm bất an khi làm việc trong văn phòng.
Trước đây Sở Trĩ Thủy và Tân Vân Mậu ở chung khá hòa thuận, cho nên Kim Du mới miễn cưỡng cảm thấy an toàn khi ở bộ phận phát triển kinh tế. Có điều áp suất thấp trong phòng gần đây lạnh đến nỗi khiến cô ấy run bần bật.
Mãi cho đến giờ nghỉ trưa, khi Tân Vân Mậu đã biến mất khỏi văn phòng, Kim Du mới thở phào một hơi. Cô ấy hoảng hốt xoa xoa cánh tay, xua đi cái lạnh thấu người, yếu ớt nói: “Tại sao đột nhiên lại thành ra như vậy? Lúc trước không phải rất tốt sao?”
“Buồn bực đó.” Sở Trĩ Thủy hờ hững nói, “Không ngờ anh ta lại dùng trò mà đến cả trẻ con cũng coi thường.”
“Hai người đang có mâu thuẫn gì vậy? Không hòa giải được sao?”
Sở Trĩ Thủy không có tâm trạng nhắc lại nguyên nhân gây nên mâu thuẫn, chỉ đơn giản dùng câu hỏi để trả lời câu hỏi: “Anh ta đi làm còn phải để tôi dỗ dành sao?”
Kim Du lắp bắp khuyên bảo: “Nếu muốn như vậy cũng không phải không được. Anh ta thật sự là một yêu quái có yêu khí rất mạnh, không giống với trưởng phòng Ngô đâu, cho nên tốt hơn hết là đừng đắc tội...”
Kim Du vô cùng nghi ngờ Sở Trĩ Thủy không mẫn cảm với yêu khí, chẳng lẽ cô không phát hiện ra áp lực trong văn phòng sao?
“Dáng người cao lớn, nhưng bụng dạ hẹp hòi. Chẳng lẽ việc này cũng liên quan đến cấp bậc của yêu quái hay sao?” Sở Trĩ Thủy liếc nhìn chỗ ngồi không có người ở phía sau, lại nhìn Kim Du ở trước mặt, cười nhạo nói: “Yêu khí của các người càng mạnh thì đến lúc nổi giận càng lợi hại à?”
“Cô đừng nói vậy, dễ bị nghe thấy đó!” Kim Du sợ hãi nhìn xung quanh, cô ấy sợ chính chủ sẽ nhìn thấy liền nhỏ giọng nói: “Với cấp bậc của anh ta, cho dù không có mặt ở đây thì anh ta cũng có thể nghe và nhìn được mọi nơi.”
Mỗi một yêu quái đều có năng lực riêng và có liên quan mật thiết đến bản thể của họ. Kim Du không nhìn ra được chân thân của Tân Vân Mậu cho nên bình thường cô ấy đều vô cùng cẩn thận.
“Nghe thấy thì nghe thấy thôi. Dù sao bây giờ anh ta có nghe thấy cũng đâu chủ động nói chuyện, khó chịu thì cũng chỉ có thể chịu đựng.”
Kim Du giật mình líu lưỡi: “... Mặc dù cô không có yêu khí, nhưng ở một vài phương diện nào đó cũng rất lợi hại.”
Sở Trĩ Thủy biết Tân Vân Mậu đang cố ý ra oai. Nếu anh thật sự muốn để quan hệ trở nên bế tắc, hoàn toàn có thể không đến văn phòng và tiếp tục phiêu đãng trong cục như trước. Trước đây Ngô Thường Cung không thể quản được anh, Sở Trĩ Thủy đương nhiên cũng không quản được. Mọi chuyện đều quay về trạng thái như quá khứ.
Có điều ngày nào anh cũng lạnh mặt lắc lư ở trong văn phòng, tỏa ra khí lạnh giận dỗi khắp nơi để tạo cảm giác tồn tại, rõ ràng đang muốn cô cho anh một bậc thang.
Theo quan điểm của Sở Trĩ Thủy, làm người và làm việc gì đều cần phải mềm mại vững tâm. Chuyện nhỏ tốt nhất nên nói chuyện, không được nóng nảy, anh ổn tôi ổn mọi người đều ổn là được rồi. Nhưng việc lớn tuyệt đối không thể nhượng bộ, ở thời điểm quan trọng cần phải cứng rắn, làm một nhát chí mạng sau đó mới mềm mỏng lại. Bình thường cô không thèm để ý mấy lời mê sảng mất tập trung của anh, nhưng khi đánh giá khối lượng công việc cô chắc chắn không thể tùy ý phân công, nếu không văn phòng sẽ loạn thành một nhóm.
Sở Trĩ Thủy khá bình tĩnh, giống như không hề nhận ra sự lạnh lùng của Tân Vân Mậu, mỗi ngày đều ân cần thân thiết chào hỏi hai con yêu quái như cũ, có thể nói xử lý công việc rất công bằng và không lộ ra nhược điểm. Đương nhiên, cô cũng không lùi bước, không nói đến chuyện trắng đen mà đi thẳng vào giai đoạn đối đầu căng thẳng.
Gần đây, Kim Du ở bộ phận phát triển kinh tế đang trong hai bầu không khí nóng và lạnh. Tân Vân Mậu là rét cắt da thịt còn Sở Trĩ Thủy lại là gió xuân quất vào mặt. Cũng may công việc vặt trong vườn trà đủ nhiều cho nên cô ấy thường chạy đến đó làm việc, có thể tránh được đầu sóng ngọn gió.
“Đúng vậy, vâng, 10 giờ ngài có thể đến đó, chúng ta sẽ gặp nhau ở cửa, vâng vâng, gặp lại sau.”
Sở Trĩ Thủy cúp điện thoại, cô liếc nhìn bầu trời đầy mây ngoài cửa sổ, tiện tay cầm lấy áo khoác treo trên lưng ghế, chuẩn bị lái xe đến lối vào vườn trà gặp người ta. Cô vừa đứng lên, vừa mặc áo khoác vào, vừa hay nhìn thấy Tân Vân Mậu ở phía sau.
Vốn dĩ Tân Vân Mậu đang nhìn cô, vừa bắt gặp được ánh mắt tìm tòi của cô liền bình tĩnh quay đầu đi.
“Còn tức giận à?” Sở Trĩ Thủy dở khóc dở cười, “Rốt cuộc anh đang giận gì vậy?”
Tân Vân Mậu nghiêng sang liếc mắt nhìn cô một cái, sau đó lại quay đầu đi, chỉ để lại sườn mặt lạnh lùng.
Hôm nay Kim Du không ở trong văn phòng, muốn chạy trốn nhưng vẫn còn không ít văn kiện chưa làm. Sở Trĩ Thủy phải đến vườn trà ngay lập tức, cô do dự không biết có nên để Tân Vân Mậu ở lại hay không. Nếu để anh trông coi máy lọc nước một mình thì rất kỳ cục, nhưng anh cũng không có gì để làm ở vườn trà. Không tình cũng không nguyện đi một chuyến mà không có việc gì sao?
Sau một hồi trái lo phải nghĩ, Sở Trĩ Thủy cảm thấy hôm nay trời sắp mưa rồi cho nên liền để anh nhàn rỗi ở lại trong cục.
“Tôi đi trước đây, hôm nay anh cứ tan ca đúng giờ là được.”
Tân Vân Mậu thấy cô không hề quay đầu lại mà rời đi, đôi mắt tựa hắc diệu thạch* như thể vừa được vớt ra khỏi hồ nước lạnh lẽo, ngâm vào ánh sáng mát lạnh. Anh mím môi im lặng, cuối cùng vẫn không kêu cô lại.
(*) Hắc diệu thạch: là một dạng thủy tinh núi lửa tự nhiên được tạo ra ở dạng đá macma phun trào.
Không biết lúc trước là ai một hai phải lôi kéo anh, bây giờ cô lại chạy trốn còn nhanh hơn ai hết.
Trước cổng vườn trà, bầu trời đã âm u, gió lạnh từ từ thổi đến.
Sở Trĩ Thủy và nhóm nông dân trồng trà gặp nhau. Vốn dĩ cô định hôm nay sẽ hái ít trà, có điều ông trời lại không chiều lòng người, trời đã sắp mưa. Loại mưa phùn này đến nhanh mà đi cũng nhanh nên không hề xuất hiện trên dự báo thời tiết, khiến cho người khác khó mà đề phòng.
Mặc dù hiện tại vẫn chưa có mưa nhưng đã cảm nhận được sự lạnh lẽo, Sở Trĩ Thủy tỏ ra lo lắng: “Chúng ta có thể hái trà trong ngày mưa không?”
“Trong một lát sẽ không có mưa, dù sao thì mọi người cũng không hái nhiều lắm, cho nên trước khi mưa đến hãy tranh thủ hái một ít đi.”
Nông dân trồng trà ngửa đầu nhìn bầu trời rồi lại nhìn cây trà, phỏng đoán nói: “Nếu lát nữa có mưa vậy ngày mai trời sẽ trong, nhưng lá non hôm nay sẽ già đi, mỗi ngày là một hình thức khác nhau. Có điều, tôi thấy vườn trà của mọi người có thể đợi được, có lẽ qua thêm một đoạn thời gian lá trà sẽ tốt hơn.”
Sở Trĩ Thủy nhận được chỉ bảo liền gật đầu, giải thích: “Không sao cả, hôm nay chỉ là thu hoạch thử. Một hai mẫu đất này, tôi cũng không định thu hoạch hết.”
“Ha ha ha chỉ để thử nghiệm thôi sao?”
“Cũng gần như vậy, là hàng mẫu.”
Hôm nay Sở Trĩ Thủy không tìm quá nhiều người, dự định sẽ dùng một mẻ trà xanh để làm hàng mẫu, trước hết đưa ra ngoài để thăm dò tiêu thụ.
Nếu hiện tại thu hoạch trà ở quy mô lớn đạt đến hạn định, vậy trong cục sẽ phải điều động một lượng lớn nhân lực và tài lực, chưa chắc bên tài vụ sẽ phê duyệt số tiền này. Cô cần phải huy động tiền đặt cọc từ bên ngoài trước để chi trả cho nhân lực ở giai đoạn đầu, sau đó tìm người hái trà và chế biến trà, cuối cùng đem thành phẩm giao cho đối phương.
Sở Trĩ Thủy chủ động chào hỏi anh, thỉnh thoảng còn tán gẫu hai ba câu nhưng anh không hề đáp lại, chỉ thờ ơ nghiêng đầu sang chỗ khác.
Lâu ngày, Kim Du cũng cảm thấy bầu không khí trong văn phòng có điều khác thường. Cô ấy hầu như không dám nói chuyện với Tân Vân Mậu, hiện tại lại phát hiện gần đây một người một yêu đang cãi nhau, vì vậy càng thêm bất an khi làm việc trong văn phòng.
Trước đây Sở Trĩ Thủy và Tân Vân Mậu ở chung khá hòa thuận, cho nên Kim Du mới miễn cưỡng cảm thấy an toàn khi ở bộ phận phát triển kinh tế. Có điều áp suất thấp trong phòng gần đây lạnh đến nỗi khiến cô ấy run bần bật.
Mãi cho đến giờ nghỉ trưa, khi Tân Vân Mậu đã biến mất khỏi văn phòng, Kim Du mới thở phào một hơi. Cô ấy hoảng hốt xoa xoa cánh tay, xua đi cái lạnh thấu người, yếu ớt nói: “Tại sao đột nhiên lại thành ra như vậy? Lúc trước không phải rất tốt sao?”
“Buồn bực đó.” Sở Trĩ Thủy hờ hững nói, “Không ngờ anh ta lại dùng trò mà đến cả trẻ con cũng coi thường.”
“Hai người đang có mâu thuẫn gì vậy? Không hòa giải được sao?”
Sở Trĩ Thủy không có tâm trạng nhắc lại nguyên nhân gây nên mâu thuẫn, chỉ đơn giản dùng câu hỏi để trả lời câu hỏi: “Anh ta đi làm còn phải để tôi dỗ dành sao?”
Kim Du lắp bắp khuyên bảo: “Nếu muốn như vậy cũng không phải không được. Anh ta thật sự là một yêu quái có yêu khí rất mạnh, không giống với trưởng phòng Ngô đâu, cho nên tốt hơn hết là đừng đắc tội...”
Kim Du vô cùng nghi ngờ Sở Trĩ Thủy không mẫn cảm với yêu khí, chẳng lẽ cô không phát hiện ra áp lực trong văn phòng sao?
“Dáng người cao lớn, nhưng bụng dạ hẹp hòi. Chẳng lẽ việc này cũng liên quan đến cấp bậc của yêu quái hay sao?” Sở Trĩ Thủy liếc nhìn chỗ ngồi không có người ở phía sau, lại nhìn Kim Du ở trước mặt, cười nhạo nói: “Yêu khí của các người càng mạnh thì đến lúc nổi giận càng lợi hại à?”
“Cô đừng nói vậy, dễ bị nghe thấy đó!” Kim Du sợ hãi nhìn xung quanh, cô ấy sợ chính chủ sẽ nhìn thấy liền nhỏ giọng nói: “Với cấp bậc của anh ta, cho dù không có mặt ở đây thì anh ta cũng có thể nghe và nhìn được mọi nơi.”
Mỗi một yêu quái đều có năng lực riêng và có liên quan mật thiết đến bản thể của họ. Kim Du không nhìn ra được chân thân của Tân Vân Mậu cho nên bình thường cô ấy đều vô cùng cẩn thận.
“Nghe thấy thì nghe thấy thôi. Dù sao bây giờ anh ta có nghe thấy cũng đâu chủ động nói chuyện, khó chịu thì cũng chỉ có thể chịu đựng.”
Kim Du giật mình líu lưỡi: “... Mặc dù cô không có yêu khí, nhưng ở một vài phương diện nào đó cũng rất lợi hại.”
Sở Trĩ Thủy biết Tân Vân Mậu đang cố ý ra oai. Nếu anh thật sự muốn để quan hệ trở nên bế tắc, hoàn toàn có thể không đến văn phòng và tiếp tục phiêu đãng trong cục như trước. Trước đây Ngô Thường Cung không thể quản được anh, Sở Trĩ Thủy đương nhiên cũng không quản được. Mọi chuyện đều quay về trạng thái như quá khứ.
Có điều ngày nào anh cũng lạnh mặt lắc lư ở trong văn phòng, tỏa ra khí lạnh giận dỗi khắp nơi để tạo cảm giác tồn tại, rõ ràng đang muốn cô cho anh một bậc thang.
Theo quan điểm của Sở Trĩ Thủy, làm người và làm việc gì đều cần phải mềm mại vững tâm. Chuyện nhỏ tốt nhất nên nói chuyện, không được nóng nảy, anh ổn tôi ổn mọi người đều ổn là được rồi. Nhưng việc lớn tuyệt đối không thể nhượng bộ, ở thời điểm quan trọng cần phải cứng rắn, làm một nhát chí mạng sau đó mới mềm mỏng lại. Bình thường cô không thèm để ý mấy lời mê sảng mất tập trung của anh, nhưng khi đánh giá khối lượng công việc cô chắc chắn không thể tùy ý phân công, nếu không văn phòng sẽ loạn thành một nhóm.
Sở Trĩ Thủy khá bình tĩnh, giống như không hề nhận ra sự lạnh lùng của Tân Vân Mậu, mỗi ngày đều ân cần thân thiết chào hỏi hai con yêu quái như cũ, có thể nói xử lý công việc rất công bằng và không lộ ra nhược điểm. Đương nhiên, cô cũng không lùi bước, không nói đến chuyện trắng đen mà đi thẳng vào giai đoạn đối đầu căng thẳng.
Gần đây, Kim Du ở bộ phận phát triển kinh tế đang trong hai bầu không khí nóng và lạnh. Tân Vân Mậu là rét cắt da thịt còn Sở Trĩ Thủy lại là gió xuân quất vào mặt. Cũng may công việc vặt trong vườn trà đủ nhiều cho nên cô ấy thường chạy đến đó làm việc, có thể tránh được đầu sóng ngọn gió.
“Đúng vậy, vâng, 10 giờ ngài có thể đến đó, chúng ta sẽ gặp nhau ở cửa, vâng vâng, gặp lại sau.”
Sở Trĩ Thủy cúp điện thoại, cô liếc nhìn bầu trời đầy mây ngoài cửa sổ, tiện tay cầm lấy áo khoác treo trên lưng ghế, chuẩn bị lái xe đến lối vào vườn trà gặp người ta. Cô vừa đứng lên, vừa mặc áo khoác vào, vừa hay nhìn thấy Tân Vân Mậu ở phía sau.
Vốn dĩ Tân Vân Mậu đang nhìn cô, vừa bắt gặp được ánh mắt tìm tòi của cô liền bình tĩnh quay đầu đi.
“Còn tức giận à?” Sở Trĩ Thủy dở khóc dở cười, “Rốt cuộc anh đang giận gì vậy?”
Tân Vân Mậu nghiêng sang liếc mắt nhìn cô một cái, sau đó lại quay đầu đi, chỉ để lại sườn mặt lạnh lùng.
Hôm nay Kim Du không ở trong văn phòng, muốn chạy trốn nhưng vẫn còn không ít văn kiện chưa làm. Sở Trĩ Thủy phải đến vườn trà ngay lập tức, cô do dự không biết có nên để Tân Vân Mậu ở lại hay không. Nếu để anh trông coi máy lọc nước một mình thì rất kỳ cục, nhưng anh cũng không có gì để làm ở vườn trà. Không tình cũng không nguyện đi một chuyến mà không có việc gì sao?
Sau một hồi trái lo phải nghĩ, Sở Trĩ Thủy cảm thấy hôm nay trời sắp mưa rồi cho nên liền để anh nhàn rỗi ở lại trong cục.
“Tôi đi trước đây, hôm nay anh cứ tan ca đúng giờ là được.”
Tân Vân Mậu thấy cô không hề quay đầu lại mà rời đi, đôi mắt tựa hắc diệu thạch* như thể vừa được vớt ra khỏi hồ nước lạnh lẽo, ngâm vào ánh sáng mát lạnh. Anh mím môi im lặng, cuối cùng vẫn không kêu cô lại.
(*) Hắc diệu thạch: là một dạng thủy tinh núi lửa tự nhiên được tạo ra ở dạng đá macma phun trào.
Không biết lúc trước là ai một hai phải lôi kéo anh, bây giờ cô lại chạy trốn còn nhanh hơn ai hết.
Trước cổng vườn trà, bầu trời đã âm u, gió lạnh từ từ thổi đến.
Sở Trĩ Thủy và nhóm nông dân trồng trà gặp nhau. Vốn dĩ cô định hôm nay sẽ hái ít trà, có điều ông trời lại không chiều lòng người, trời đã sắp mưa. Loại mưa phùn này đến nhanh mà đi cũng nhanh nên không hề xuất hiện trên dự báo thời tiết, khiến cho người khác khó mà đề phòng.
Mặc dù hiện tại vẫn chưa có mưa nhưng đã cảm nhận được sự lạnh lẽo, Sở Trĩ Thủy tỏ ra lo lắng: “Chúng ta có thể hái trà trong ngày mưa không?”
“Trong một lát sẽ không có mưa, dù sao thì mọi người cũng không hái nhiều lắm, cho nên trước khi mưa đến hãy tranh thủ hái một ít đi.”
Nông dân trồng trà ngửa đầu nhìn bầu trời rồi lại nhìn cây trà, phỏng đoán nói: “Nếu lát nữa có mưa vậy ngày mai trời sẽ trong, nhưng lá non hôm nay sẽ già đi, mỗi ngày là một hình thức khác nhau. Có điều, tôi thấy vườn trà của mọi người có thể đợi được, có lẽ qua thêm một đoạn thời gian lá trà sẽ tốt hơn.”
Sở Trĩ Thủy nhận được chỉ bảo liền gật đầu, giải thích: “Không sao cả, hôm nay chỉ là thu hoạch thử. Một hai mẫu đất này, tôi cũng không định thu hoạch hết.”
“Ha ha ha chỉ để thử nghiệm thôi sao?”
“Cũng gần như vậy, là hàng mẫu.”
Hôm nay Sở Trĩ Thủy không tìm quá nhiều người, dự định sẽ dùng một mẻ trà xanh để làm hàng mẫu, trước hết đưa ra ngoài để thăm dò tiêu thụ.
Nếu hiện tại thu hoạch trà ở quy mô lớn đạt đến hạn định, vậy trong cục sẽ phải điều động một lượng lớn nhân lực và tài lực, chưa chắc bên tài vụ sẽ phê duyệt số tiền này. Cô cần phải huy động tiền đặt cọc từ bên ngoài trước để chi trả cho nhân lực ở giai đoạn đầu, sau đó tìm người hái trà và chế biến trà, cuối cùng đem thành phẩm giao cho đối phương.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.