Tôi Muốn Lười Nhác Ở Cục Yêu Quái
Chương 37:
Giang Nguyệt Niên Niên
28/10/2023
Bình thường những người mới đến muốn tay không hưởng lợi rất khó khăn. Dù sao thì bộ phận phát triển kinh tế cũng là một bộ phận của cục quan sát Hoài Giang, đâu chỉ đơn giản là một công ty chỉ cần lợi nhuận.
Ngay từ trước đó, Sở Trĩ Thủy đã bắt đầu liên hệ với các đơn vị anh em thông qua Ngưu Sĩ, đồng thời liên lạc với các nhân viên phụ trách thu mua của cục Ngân Hải, cục Tất Ngô và cục Không Tang, ám chỉ rằng hiện tại là thời điểm thích hợp để mua trà xanh. Lá trà là thứ mà các đơn vị thu mua mỗi năm. So với việc mua trà xanh không đồng đều từ bên ngoài, tốt hơn hết nên mua trà tự sản xuất tự bán ra của đơn vị anh em.
Người khác sẽ lo lắng việc ôm tiền bỏ trốn sau khi đặt cọc, nhưng đơn vị anh em sẽ không có loại băn khoăn này và nền tảng tín dụng cũng sẽ khác biệt.
Tất nhiên khi đẩy mạnh tiêu thụ cũng cần phải chú ý thái độ, tốt xấu gì cũng nên gửi một phần trà xanh hàng mẫu để bày tỏ thành ý.
Nếu những cục quan sát khác đều không muốn đáp ứng, vậy Sở Trĩ Thủy đành phải để cục trưởng Hồ ra phủi mặt. Vì cục trưởng không thể chu cấp tài chính vậy vẫn nên trợ giúp một ít nhân mạch. Nếu tình trạng càng tệ hơn nữa, cục trưởng Hồ có ra mặt cũng vô ích, vậy năm năm cũng chỉ có thể hoàn toàn gác lại, chấp nhận một mực hạ giá thành. Đợi đến mùa trà năm sau sẽ thương nghị lại từ đầu.
Đây là bước đầu kế hoạch của cô, khẳng định có thể kiếm được tiền, nhưng kiếm nhiều hay kiếm ít vẫn có điểm khác biệt.
Sương mù dày đặc, âm u.
Đoàn người vội vã đẩy nhanh tiến độ, cuối cùng đem mẻ trà tiếp theo về phòng dưới cơn mưa phùn kéo dài, sau đó rửa sạch, chế biến.
Những lá trà non mới hái được xếp vào sàng tre, lọc những thứ thừa thải như mảnh vụn hoặc vật lạ. Sau khi cẩn thận rửa sạch và bày ra thì bỏ vào vạc nóng lớn. Một lát sau, điều chỉnh lửa và rang lên, dùng tay đã rửa sạch lật và vò lá trà để lá trà Long Tĩnh cuộn lại. Đó là quá trình rang thủ công.
Bên ngoài là màn mưa mát lạnh, bên trong lại là khí thế ngất trời, ánh lửa chiếu rọi lên gương mặt của người rang trà, toàn bộ quá trình phải mất mấy tiếng đồng hồ hơn nữa còn không được rời khỏi vạc.
Sở Trĩ Thủy đứng một bên học hỏi, cô và nhóm nông dân trồng trà vừa nói vừa cười nhưng cô luôn cảm thấy bên ngoài có tiếng động lạ.
Sột soạt, sột soạt.
“Ngài có nghe thấy tiếng gì không?” Sở Trĩ Thủy thăm dò nhìn ra ngoài, “Nghe rất rõ ràng.”
Người rang trà vẫn đang lật lá trà, trả lời: “Không nghe thấy, tiếng gì vậy?”
“Hình như là từ ruộng trà bên kia.”
“Tám phần là loại động vật nhỏ nào đó. Ở đây không giống thành phố, đồ vật gì cũng có.”
Sở Trĩ Thủy nửa tin nửa ngờ, nghĩ thầm trời mưa mà vẫn có động vật đi kiếm ăn sao, là loại động vật nào còn chăm chỉ hơn cả xã súc*? Cô đơn giản rút một chiếc dù bên cạnh ra, nói một tiếng với những người khác, quyết định đi ra ngoài ruộng xem một vòng.
(*) Xã súc: dùng để chế giễu những người vì lợi ích của công ty mà gạt bỏ tôn nghiêm của bản thân họ. Từ việc ăn uống đến ngủ nghỉ đều rất qua loa, luôn sẵn sàng bán mạng vì công việc.
Phòng rang trà nhỏ nằm ở cửa, cách ruộng trà một đoạn. Nhìn ra xa, núi trà xanh mướt không hề có chướng ngại, ngoại trừ màn sương ẩm ướt còn lại không khác gì ngày thường.
Sở Trĩ Thủy bung dù ra, ban đầu cô muốn đi bộ quanh một vòng sau đó quay lại phòng rang trà, có điều lại nghe thấy tiếng động lạ.
Sột soạt.
Lần này âm thanh càng gần hơn nhưng rõ ràng không nhìn thấy ai.
Cây trà Long Tỉnh đều không quá cao nhưng cũng đủ che chắn được người đang ngồi xổm. Sở Trĩ Thủy xoay người lại, đi về phía một con đường nhỏ muốn tìm kiếm tiếng động lạ, rất nhanh đã nghe thấy ba người đàn ông thấp giọng nói chuyện với nhau.
Tiếng sột soạt quen thuộc lại vang lên.
"Nè, rốt cuộc anh có làm được không? Có chuyện gì vậy? Cứ đi hai bước liền dừng?"
"... Tôi cũng đâu còn cách nào."
"Bọn họ vẫn còn trộm lá trà của chúng ta à?"
"Không, hiện tại đã vào nhà rồi."
"Nhóm người này dám động thổ trên đầu Thái Tuế*, không ngờ lại ăn trộm ba ruộng trà của chúng ta. Nhất định phải cho chúng biết mặt mới được!"
(*) Động thổ trên đầu Thái Tuế: Ngày xưa tin rằng đào đất xây cất về hướng sao Thái Tuế mọc, sẽ với lấy tai họa. Do đó câu nói trên dùng để tỉ dụ việc xúc phạm người có quyền thế hoặc kẻ hung ác.
Sở Trĩ Thủy nghe được liền có chút mờ mịt, vườn trà rõ ràng là tài sản của cục, tại sao lại biến thành của ba người đàn ông xa lạ này?
“Ông chủ, ông chủ, có người đứng đằng kia!” Một người trong số họ phát hiện Sở Trĩ Thủy đứng cách đó không xa.
"Đừng la lên! Bị phát hiện bây giờ!"
"Tôi thấy rồi."
Sau một hồi sột soạt, cả ba người đứng dậy khỏi ruộng chè và lộ mặt dưới mưa. Hai thanh niên có vẻ ngoài còn trẻ, một người có nước da ngăm đen và không cao, còn một người có nước da vàng và dáng người mũm mĩm. Người đứng đầu là một ông già râu trắng, ông ta gầy như gỗ nhưng lại có khí chất ngời ngời, hai mắt hận không thể phát ra ánh sáng.
Sở Trĩ Thủy đứng cách bọn họ ba hàng cây trà, giống như đang bị một lan can cao đến thắt lưng chặn lại, cho nên không thể trực tiếp nhảy qua chướng ngại để nói chuyện. Đối diện với ánh mắt không mấy thiện cảm của ba người, cô cau mày nói: "Xin hỏi các người là ai? Nếu không có lý do gì đặc biệt, xin hãy rời đi càng sớm càng tốt, nếu không tôi sẽ gọi người qua."
Ông già râu trắng ảm đạm lặp lại: "Chúng tôi là ai à?"
"Đúng vậy, đây là tài sản của cục quan sát Hoài Giang, nếu không chứng minh được thân phận của mình, tôi hy vọng các người hãy lập tức rời đi."
“Cô vẫn mù quáng đưa ra chỗ dựa sao, nghĩ chúng tôi không thể nhìn thấy à?” Ông già râu trắng liếc mắt một cái liền nhận ra Sở Trĩ Thủy là người thường, hung ác nói: “Chúng tôi là ai à? Chúng tôi không phải là con người…"
Ngay sau đó, yêu khí cao vạn trượng hung mãnh lao tới, thanh thế giống như hàng vạn con ngựa phi nhanh đến, từng hàng lao về phía trước. Yêu khí âm trầm không hề làm tổn thương cây trà, ngược lại giống như sóng biển trôi dạt qua, chuẩn xác lao thẳng về phía Sở Trĩ Thủy ở bên đường, chỉ hận không thể đánh nát mục tiêu!
"Bắt lấy cô ta!"
Ông lão râu trắng ra lệnh, hai người đàn ông liền tìm đường đánh tới.
Sở Trĩ Thủy vội vàng xoay người né tránh, chạy trốn về phía phòng rang trà kia.
Bên tai cô là tiếng gió rít lên sởn tóc gáy, gần như nuốt chửng tiếng kêu cứu trên miệng cô.
Trong lòng cô mê mang không thôi, cô cho rằng bọn họ là con người nhưng không ngờ lại là yêu quái. Kim Du đã từng nói yêu quái không thể tấn công con người, vậy hiện tại là tình hình gì đây?
Yêu khí đằng sau đã đánh hụt một đòn, từng đợt không khí bùng phát dưới chân cô sau đó vặn vẹo thành một chuỗi yêu khí giống như dây leo, cố gắng quấn lấy mắt cá chân cô để ngăn cản đường đi của cô.
Chiếc dù che mưa trong lúc hoảng loạn đã lăn xuống đất, mặt dù sáng màu nhưng đã bị bùn bắn lên tung tóe.
Mái tóc của Sở Trĩ Thủy đã bị nước mưa làm cho ướt sũng, ướt át dính lên gương mặt cô. Đáy mắt cô đều là tia sáng ẩm ướt vỡ vụn, được khát vọng sinh tồn nhóm lên, giống như tia lửa nhỏ không hề bị dập tắt. Chiếc áo khoác cũng trở nên ẩm ướt không còn cản được mưa lạnh, không khí lạnh lẽo dọc theo tứ chi tràn vào, giống như muốn xâm nhập vào tận xương cốt.
Mắt cá chân trái đột nhiên lạnh lẽo đến thấu xương!
Khoảnh khắc yêu xích bắt được Sở Trĩ Thủy, cô rốt cuộc cũng nhịn không được mà hét lên, sau đó nhào vào vòng tay của ai đó.
Trong cơn mưa phùn, cô ngửi được một mùi hương thanh mát thấm vào đáy lòng, giống như hạt mưa đập nhẹ vào cành lá, chạm vào một chút ấm áp thông qua lớp vải mỏng. Nhiệt độ cơ thể của anh không cao, thậm chí còn có chút lạnh, không biết có phải là do trời mưa hay không.
"Sao lần nào cô cũng làm cho bản thân bẩn thỉu như vậy."
Một giọng nam quen thuộc vang lên, giống như một liều thuốc an thần khiến cho trái tim đang treo cao rơi xuống.
Sở Trĩ Thủy không biết Tân Vân Mậu đến từ lúc nào, nhưng giờ phút này anh chắc chắn chính là cọng rơm cứu mạng của cô.
Một tay Tân Vân Mậu cầm chiếc dù màu xanh đen, tay còn lại đỡ lấy người trong ngực. Anh cúi đầu nhìn liền thấy gương mặt cô nhớp nháp, ống quần dính bùn, cả người đang run rẩy đầy đáng thương, anh thầm nghĩ mỗi lần cô đi vào ruộng đều rối tung cả lên. Anh đang định sử dụng phép tẩy rửa, đột nhiên nhìn thấy yêu khí đang dâng lên cách đây không xa liền đơn giản ném chiếc dù lên không trung.
Ngay từ trước đó, Sở Trĩ Thủy đã bắt đầu liên hệ với các đơn vị anh em thông qua Ngưu Sĩ, đồng thời liên lạc với các nhân viên phụ trách thu mua của cục Ngân Hải, cục Tất Ngô và cục Không Tang, ám chỉ rằng hiện tại là thời điểm thích hợp để mua trà xanh. Lá trà là thứ mà các đơn vị thu mua mỗi năm. So với việc mua trà xanh không đồng đều từ bên ngoài, tốt hơn hết nên mua trà tự sản xuất tự bán ra của đơn vị anh em.
Người khác sẽ lo lắng việc ôm tiền bỏ trốn sau khi đặt cọc, nhưng đơn vị anh em sẽ không có loại băn khoăn này và nền tảng tín dụng cũng sẽ khác biệt.
Tất nhiên khi đẩy mạnh tiêu thụ cũng cần phải chú ý thái độ, tốt xấu gì cũng nên gửi một phần trà xanh hàng mẫu để bày tỏ thành ý.
Nếu những cục quan sát khác đều không muốn đáp ứng, vậy Sở Trĩ Thủy đành phải để cục trưởng Hồ ra phủi mặt. Vì cục trưởng không thể chu cấp tài chính vậy vẫn nên trợ giúp một ít nhân mạch. Nếu tình trạng càng tệ hơn nữa, cục trưởng Hồ có ra mặt cũng vô ích, vậy năm năm cũng chỉ có thể hoàn toàn gác lại, chấp nhận một mực hạ giá thành. Đợi đến mùa trà năm sau sẽ thương nghị lại từ đầu.
Đây là bước đầu kế hoạch của cô, khẳng định có thể kiếm được tiền, nhưng kiếm nhiều hay kiếm ít vẫn có điểm khác biệt.
Sương mù dày đặc, âm u.
Đoàn người vội vã đẩy nhanh tiến độ, cuối cùng đem mẻ trà tiếp theo về phòng dưới cơn mưa phùn kéo dài, sau đó rửa sạch, chế biến.
Những lá trà non mới hái được xếp vào sàng tre, lọc những thứ thừa thải như mảnh vụn hoặc vật lạ. Sau khi cẩn thận rửa sạch và bày ra thì bỏ vào vạc nóng lớn. Một lát sau, điều chỉnh lửa và rang lên, dùng tay đã rửa sạch lật và vò lá trà để lá trà Long Tĩnh cuộn lại. Đó là quá trình rang thủ công.
Bên ngoài là màn mưa mát lạnh, bên trong lại là khí thế ngất trời, ánh lửa chiếu rọi lên gương mặt của người rang trà, toàn bộ quá trình phải mất mấy tiếng đồng hồ hơn nữa còn không được rời khỏi vạc.
Sở Trĩ Thủy đứng một bên học hỏi, cô và nhóm nông dân trồng trà vừa nói vừa cười nhưng cô luôn cảm thấy bên ngoài có tiếng động lạ.
Sột soạt, sột soạt.
“Ngài có nghe thấy tiếng gì không?” Sở Trĩ Thủy thăm dò nhìn ra ngoài, “Nghe rất rõ ràng.”
Người rang trà vẫn đang lật lá trà, trả lời: “Không nghe thấy, tiếng gì vậy?”
“Hình như là từ ruộng trà bên kia.”
“Tám phần là loại động vật nhỏ nào đó. Ở đây không giống thành phố, đồ vật gì cũng có.”
Sở Trĩ Thủy nửa tin nửa ngờ, nghĩ thầm trời mưa mà vẫn có động vật đi kiếm ăn sao, là loại động vật nào còn chăm chỉ hơn cả xã súc*? Cô đơn giản rút một chiếc dù bên cạnh ra, nói một tiếng với những người khác, quyết định đi ra ngoài ruộng xem một vòng.
(*) Xã súc: dùng để chế giễu những người vì lợi ích của công ty mà gạt bỏ tôn nghiêm của bản thân họ. Từ việc ăn uống đến ngủ nghỉ đều rất qua loa, luôn sẵn sàng bán mạng vì công việc.
Phòng rang trà nhỏ nằm ở cửa, cách ruộng trà một đoạn. Nhìn ra xa, núi trà xanh mướt không hề có chướng ngại, ngoại trừ màn sương ẩm ướt còn lại không khác gì ngày thường.
Sở Trĩ Thủy bung dù ra, ban đầu cô muốn đi bộ quanh một vòng sau đó quay lại phòng rang trà, có điều lại nghe thấy tiếng động lạ.
Sột soạt.
Lần này âm thanh càng gần hơn nhưng rõ ràng không nhìn thấy ai.
Cây trà Long Tỉnh đều không quá cao nhưng cũng đủ che chắn được người đang ngồi xổm. Sở Trĩ Thủy xoay người lại, đi về phía một con đường nhỏ muốn tìm kiếm tiếng động lạ, rất nhanh đã nghe thấy ba người đàn ông thấp giọng nói chuyện với nhau.
Tiếng sột soạt quen thuộc lại vang lên.
"Nè, rốt cuộc anh có làm được không? Có chuyện gì vậy? Cứ đi hai bước liền dừng?"
"... Tôi cũng đâu còn cách nào."
"Bọn họ vẫn còn trộm lá trà của chúng ta à?"
"Không, hiện tại đã vào nhà rồi."
"Nhóm người này dám động thổ trên đầu Thái Tuế*, không ngờ lại ăn trộm ba ruộng trà của chúng ta. Nhất định phải cho chúng biết mặt mới được!"
(*) Động thổ trên đầu Thái Tuế: Ngày xưa tin rằng đào đất xây cất về hướng sao Thái Tuế mọc, sẽ với lấy tai họa. Do đó câu nói trên dùng để tỉ dụ việc xúc phạm người có quyền thế hoặc kẻ hung ác.
Sở Trĩ Thủy nghe được liền có chút mờ mịt, vườn trà rõ ràng là tài sản của cục, tại sao lại biến thành của ba người đàn ông xa lạ này?
“Ông chủ, ông chủ, có người đứng đằng kia!” Một người trong số họ phát hiện Sở Trĩ Thủy đứng cách đó không xa.
"Đừng la lên! Bị phát hiện bây giờ!"
"Tôi thấy rồi."
Sau một hồi sột soạt, cả ba người đứng dậy khỏi ruộng chè và lộ mặt dưới mưa. Hai thanh niên có vẻ ngoài còn trẻ, một người có nước da ngăm đen và không cao, còn một người có nước da vàng và dáng người mũm mĩm. Người đứng đầu là một ông già râu trắng, ông ta gầy như gỗ nhưng lại có khí chất ngời ngời, hai mắt hận không thể phát ra ánh sáng.
Sở Trĩ Thủy đứng cách bọn họ ba hàng cây trà, giống như đang bị một lan can cao đến thắt lưng chặn lại, cho nên không thể trực tiếp nhảy qua chướng ngại để nói chuyện. Đối diện với ánh mắt không mấy thiện cảm của ba người, cô cau mày nói: "Xin hỏi các người là ai? Nếu không có lý do gì đặc biệt, xin hãy rời đi càng sớm càng tốt, nếu không tôi sẽ gọi người qua."
Ông già râu trắng ảm đạm lặp lại: "Chúng tôi là ai à?"
"Đúng vậy, đây là tài sản của cục quan sát Hoài Giang, nếu không chứng minh được thân phận của mình, tôi hy vọng các người hãy lập tức rời đi."
“Cô vẫn mù quáng đưa ra chỗ dựa sao, nghĩ chúng tôi không thể nhìn thấy à?” Ông già râu trắng liếc mắt một cái liền nhận ra Sở Trĩ Thủy là người thường, hung ác nói: “Chúng tôi là ai à? Chúng tôi không phải là con người…"
Ngay sau đó, yêu khí cao vạn trượng hung mãnh lao tới, thanh thế giống như hàng vạn con ngựa phi nhanh đến, từng hàng lao về phía trước. Yêu khí âm trầm không hề làm tổn thương cây trà, ngược lại giống như sóng biển trôi dạt qua, chuẩn xác lao thẳng về phía Sở Trĩ Thủy ở bên đường, chỉ hận không thể đánh nát mục tiêu!
"Bắt lấy cô ta!"
Ông lão râu trắng ra lệnh, hai người đàn ông liền tìm đường đánh tới.
Sở Trĩ Thủy vội vàng xoay người né tránh, chạy trốn về phía phòng rang trà kia.
Bên tai cô là tiếng gió rít lên sởn tóc gáy, gần như nuốt chửng tiếng kêu cứu trên miệng cô.
Trong lòng cô mê mang không thôi, cô cho rằng bọn họ là con người nhưng không ngờ lại là yêu quái. Kim Du đã từng nói yêu quái không thể tấn công con người, vậy hiện tại là tình hình gì đây?
Yêu khí đằng sau đã đánh hụt một đòn, từng đợt không khí bùng phát dưới chân cô sau đó vặn vẹo thành một chuỗi yêu khí giống như dây leo, cố gắng quấn lấy mắt cá chân cô để ngăn cản đường đi của cô.
Chiếc dù che mưa trong lúc hoảng loạn đã lăn xuống đất, mặt dù sáng màu nhưng đã bị bùn bắn lên tung tóe.
Mái tóc của Sở Trĩ Thủy đã bị nước mưa làm cho ướt sũng, ướt át dính lên gương mặt cô. Đáy mắt cô đều là tia sáng ẩm ướt vỡ vụn, được khát vọng sinh tồn nhóm lên, giống như tia lửa nhỏ không hề bị dập tắt. Chiếc áo khoác cũng trở nên ẩm ướt không còn cản được mưa lạnh, không khí lạnh lẽo dọc theo tứ chi tràn vào, giống như muốn xâm nhập vào tận xương cốt.
Mắt cá chân trái đột nhiên lạnh lẽo đến thấu xương!
Khoảnh khắc yêu xích bắt được Sở Trĩ Thủy, cô rốt cuộc cũng nhịn không được mà hét lên, sau đó nhào vào vòng tay của ai đó.
Trong cơn mưa phùn, cô ngửi được một mùi hương thanh mát thấm vào đáy lòng, giống như hạt mưa đập nhẹ vào cành lá, chạm vào một chút ấm áp thông qua lớp vải mỏng. Nhiệt độ cơ thể của anh không cao, thậm chí còn có chút lạnh, không biết có phải là do trời mưa hay không.
"Sao lần nào cô cũng làm cho bản thân bẩn thỉu như vậy."
Một giọng nam quen thuộc vang lên, giống như một liều thuốc an thần khiến cho trái tim đang treo cao rơi xuống.
Sở Trĩ Thủy không biết Tân Vân Mậu đến từ lúc nào, nhưng giờ phút này anh chắc chắn chính là cọng rơm cứu mạng của cô.
Một tay Tân Vân Mậu cầm chiếc dù màu xanh đen, tay còn lại đỡ lấy người trong ngực. Anh cúi đầu nhìn liền thấy gương mặt cô nhớp nháp, ống quần dính bùn, cả người đang run rẩy đầy đáng thương, anh thầm nghĩ mỗi lần cô đi vào ruộng đều rối tung cả lên. Anh đang định sử dụng phép tẩy rửa, đột nhiên nhìn thấy yêu khí đang dâng lên cách đây không xa liền đơn giản ném chiếc dù lên không trung.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.