Tôi Muốn Lười Nhác Ở Cục Yêu Quái
Chương 38:
Giang Nguyệt Niên Niên
28/10/2023
Chiếc dù xanh đen đứng trong không trung, mặt dù mở ra hút yêu khí dày đặc như lốc xoáy vào bên trong, nước mưa rơi trên chiếc dù nháy mắt đã biến thành hơi nước trắng xóa. Ngay khi chiếc dù xoay tròn, thứ bắn ra từ mái dù không phải là những giọt mưa trong suốt mà lại là ngọn lửa màu đen sáng rực!
Ba con yêu quái không ngờ thanh niên đẹp trai mặc đồ đen kia không cần ra tay mà chỉ dùng một chiếc dù xanh đen đã có thể đẩy lui yêu khí mạnh mẽ.
"Dù Long Cốt! Là dù Long Cốt!" Kiến thức của ông lão râu trắng rất rộng, lúc này lông tơ của ông đã dựng đứng cả lên, kinh ngạc nói: "Cậu ta là..."
Ngọn lửa đen xuyên qua không trung bắn tung tóe trên người bọn họ, chỉ nghe thấy một tiếng thét chói tai, tên gầy da đen cùng tên mập da vàng đã đau đớn tột độ ngã xuống đất.
Tân Vân Mậu không có thời gian bận tâm đến ba người đang hoảng sợ kia, anh nhìn Sở Trĩ Thủy từ trên xuống dưới một lần, sau đó nhẹ nhàng búng tay một cái, quần áo bị dính bùn liền trở nên sạch sẽ. Lúc này anh mới rảnh đi tìm đẩu sỏ gây tội.
Sắc mặt Sở Trĩ Thủy tái nhợt, vẫn còn đang bàng hoàng, cô cảm thấy vải trên người mình trở nên khô ráo và ấm áp đang dán vào cánh tay lạnh lẽo của cô, ngay cả ống quần dính đầy bùn cũng trở nên sạch sẽ, nỗi hoảng sợ trong lòng cuối cùng cũng rơi vào lớp bông mềm mại. Tuy nhiên, lúc cô vẫn chưa hoàn toàn lấy lại tinh thần đã bị cảnh tượng tiếp theo làm cho kinh ngạc.
Yêu khí của ba con yêu quái đã bị một chiêu thức đánh tan và thay thế bằng yêu khí màu đen.
Yêu xích màu đen trực tiếp đem tên mập da vàng gần nhất kéo đến đây, tên mập da vàng liều mạng giãy giụa để lại trên mặt đất vài vết bùn, sau đó không chút tôn nghiêm nằm sấp trước mặt Tân Vân Mậu.
“Thần quân tha mạng! Thần quân tha mạng!” Tên mập da vàng đau khổ cầu xin, hai tay chống trên mặt đất cố gắng xoay người đứng dậy.
Tên gầy da đen ở bên cạnh cũng giúp đỡ nói: "Thần quân, đây chỉ là hiểu lầm..."
“Hiểu lầm?” Tân Vân Mậu thờ ơ khi nghe lời này, gương mặt anh lạnh như băng, trực tiếp giơ một chân đạp lên cánh tay phải của tên mập, sau đó lập tức hung hăng giẫm mạnh xuống, giễu cợt nói: “Bắt nạt con người không có yêu khí có cảm thấy thành tựu không?"
Tiếng kêu tê tâm liệt phế vang lên, kèm theo đó là một tiếng răng rắc rõ ràng!
Lực của một đạp này hoàn toàn không chút lưu tình, trực tiếp bẻ gãy cánh tay của người đàn ông. Cánh tay yếu ớt trượt ra khỏi ống tay áo, bên trong ống tay áo có một đoạn teo lại, tạo thành một góc độ kỳ lạ và đáng sợ, giống như cơ thể và cánh tay phải của tên mập hoàn toàn tách rời.
"Cánh tay... cánh tay của anh ta..." Sở Trĩ Thủy gần như không nói nên lời, cô đã sợ tới mức hồn bay phách lạc: "Rớt...Rớt xuống."
Tân Vân Mậu nghe giọng điệu bất an của cô liền khó hiểu quay đầu nhìn lại: "Đúng vậy, làm sao?"
Sở Trĩ Thủy: "Nó rơi thẳng xuống!"
Da đầu cô bây giờ đang tê rần hoàn toàn không hiểu được sự thờ ơ của anh. Cánh tay bị gãy xương ít nhiều gì vẫn còn dính vào da thịt, nhưng hình ảnh cánh tay bị chặt đứt bằng một giẫm là cảnh tượng kinh khủng như thế nào chứ!?
Tân Vân Mậu thấy cô hoảng sợ đến nỗi bắp chân đều run lên liền yên lặng suy nghĩ vài giây, sau đó lộ ra một nụ cười nhạt: "Suýt nữa tôi đã quên mất tuổi của cô. Nếu thật sự phải tính thì cô chỉ là một đứa trẻ, nên đi học mẫu giáo."
Dù sao thì năm nay Sở Trĩ Thủy chỉ mới hai mươi lăm tuổi, ở trước mặt bất kỳ yêu quái nào đều chỉ là một bạn nhỏ.
Sở Trĩ Thủy sửng sốt, không thể tin được nói: "Hôm đó anh đã nghe được..."
Hôm đó lúc cô nói chuyện với Kim Du đã đã nói rằng chiến tranh lạnh của anh là một trò con nít, không ngờ rằng thật sự bị đương sự nghe thấy.
Ngay khi dù Long Cốt được bung ra, yêu khí liền cạn kiệt, ngay cả mưa phùn cũng ngừng lại. Một tay Tân Vân Mậu đút vào túi, tay kia kẹp dù, thản nhiên đá vào tên mập, lạnh lùng nói: "Thu cánh tay của ngươi lại, không được để thấy máu, quá đáng sợ."
Tên mập da vàng sợ chết khiếp nhặt cánh tay lên: "Vâng, vâng!"
Tên gầy da đen gượng gạo nịnh nọt: "Thần quân đừng nói giỡn mà, sao ngài có thể bị dọa sợ được?"
“Ý tôi là dọa người, không phải dọa tôi.” Tân Vân Mậu nhướng mày, “Đừng để trẻ con nhìn thấy những cảnh máu me bạo lực.”
Tên gầy đen trầm ngâm nhìn Sở Trĩ Thủy, người này chắc chắn là nhân loại duy nhất ở đây.
Tên béo da vàng nhặt cánh tay bị đứt lìa của mình lên răng rắc một tiếng gắn lại, giống như anh ta đang ghép một món đồ chơi bằng gỗ. Lần đầu tiên anh ta vẫn chưa gắn ổn, liền lúng túng điều chỉnh vị trí, cuối cùng mất kiên nhẫn mà tháo ra lắp lại lần nữa.
Sở Trĩ Thủy sợ tới mức che miệng không nói nên lời, luôn cảm thấy cảnh tượng này giống như một bộ phim kinh dị. Cô đặc biệt sợ quỷ, bởi vì quỷ nằm ngoài khả năng nhận thức bình thường, mà cảnh tượng trước mắt cô rõ ràng là không hợp với lẽ thường.
Tân Vân Mậu nhìn gương mặt không còn chút máu của cô, sững sờ nói: "Sao cô càng sợ hãi vậy?"
“Chuyện này hợp lý sao?” Sở Trĩ Thủy chỉ vào cánh tay tên mập da vàng, ngay cả ngón tay trắng nõn cũng run lên, chất vấn nói: “Chuyện này không hợp lý—”
Tân Vân Mậu cau mày nhìn về phía tên mập, chỉ thiếu viết hai chữ bất mãn lên mặt.
"Không có máu! Thật sự không có máu!" Tên mập sợ chọc giận đại yêu liền giơ hai tay ra hiệu đầu hàng, sau đó vội vàng nhìn về phía Sở Trĩ Thủy, kinh hãi đan xen hứa hẹn, "Đây chính là chế độ dành cho thanh thiếu niên mà loài người các cô nói. Tôi đảm bảo không hề có cảnh máu me, cho dù có cũng không phải màu đỏ và sẽ không có cảnh bạo lực đẫm máu!"
Tên gầy da đen: "Thật sự không có cách nào sửa lại được! Hãy cho những yêu quái thành niên như chúng tôi một chút không gian tự do đi mà!"
"..."
Không gian tự do này là gì?
Các người có thể tự do gỡ cánh tay ra nhưng lại hoàn toàn phá hủy nhận thức y học thông thường của con người!
Tân Vân Mậu giải thích: "Bản thể của anh ta là củ gừng, mấy con yêu quái thân rễ đều như thế này. Gãy tay gãy chân là chuyện bình thường, không phải là vấn đề gì lớn."
Sau khi được anh nhắc nhở, Sở Trĩ Thủy liền cẩn thận quan sát tên mập da vàng, quả nhiên phát hiện được điểm giống nhau, thậm chí cô còn ngửi được mùi gừng cay thoang thoảng vừa mới bị nước mưa che lấp.
“Thần quân thật đúng là thông minh hiểu biết.” Tên gầy da đen nịnh nọt nói.
“Cho các người quấy rầy lại để một tên chạy mất.” Tân Vân Mậu nhìn thoáng qua hố bùn cách đó không xa, thản nhiên nói: “Để đám người Hồ Thần Thụy đuổi theo đi, đó vốn là việc của bọn họ.”
Ông già râu trắng đã không thấy đâu nữa, nơi ông ta đứng lúc nãy chỉ còn lại một cái hố bùn trông giống như bị một con nhím đào bới.
"Thần Quân nói đúng, đây vốn không phải là chuyện của ngài. Vậy bọn tôi đi trước nha..."
Tên gầy da đen và tên béo da vàng rón rén bỏ đi, nhưng chưa bước được hai bước đã bị hai sợi yêu xích quấn lấy kéo trở về chỗ cũ.
Tân Vân Mậu đột nhiên duỗi tay kéo hai con yêu quái lại, thờ ơ nói: "Ai nói các người có thể rời đi?"
Tên mập da vàng và tên gầy da đen bị trói bằng dây xích, sau đó lại bị ném sang một bên, chờ nhận thẩm vấn của cục.
Sở Trĩ Thủy không có số điện thoại của cục trưởng Hồ nên cô không biết loại chuyện này phải gọi cho ai, vì vậy cô chỉ có thể liên lạc với Hồng Hi Minh và Kim Du. Hồng Hi Minh vô cùng ngạc nhiên khi biết tin vườn trà bị yêu quái tấn công, một bên dùng lời lẽ tốt đẹp để an ủi Sở Trĩ Thủy, một bên hứa sẽ nhanh chóng liên lạc với cục quan sát và cục trưởng Hồ, kêu cô đừng quá sợ hãi, những chuyện kế tiếp hãy giao cục giải quyết.
Kim Du càng tự trách bản thân, vội vàng nói: "Đáng ra hôm nay tôi nên đi với cô mới phải, bây giờ tôi sẽ chạy đến đó liền..."
“Không sao đâu, bây giờ đã kết thúc rồi. Cô đặc biệt đến đây một chuyến sẽ rất mệt mỏi.” Sở Trĩ Thủy nghĩ rằng Kim Du ban ngày còn phải ra ngoài làm việc, nếu bây giờ đối phương đến đây sẽ quá tải công việc mất.
"Không mệt không mệt, cô ở vườn trà chờ tôi, tôi sẽ tới ngay!"
Tân Vân Mậu không vui mà chậc một tiếng, anh rất muốn nói rằng dù Kim Du có đến đây cũng vô dụng, anh không tin con cá đó có thể đánh một lúc ba con, nhưng cuối cùng vẫn kìm nén không mở miệng.
Sau khi Sở Trĩ Thủy trải qua một phen hỏi han ân cần của Hồng Hi Minh và Kim Du, hiện tại cô mới có thể miễn cưỡng bình tĩnh một chút. Có điều trong lòng cô vẫn còn bất an, suy nghĩ hỗn loạn, cô còn chưa thoát khỏi được tình cảnh nguy hiểm lúc nãy, chỉ có thể hoang mang lo sợ đứng ở một bên vườn trà.
Tân Vân Mậu thấy cô bơ phờ uể oải, như đóa hoa bị mưa làm héo, liền lẩm bẩm nói: "Chỉ có lúc này cô mới thành thật được một chút, những lời nói bình thường của cô có thể khiến tôi tức điên lên."
Sở Trĩ Thủy sững sờ: "Yêu quái cũng sẽ chết sao?"
"Nếu không phải bị đánh đến hồn phi phách tán, người bình thường sẽ không dễ dàng chết đi. Nếu cô có thể thành công phong thần giống tôi thì ngay cả cơ hội bị đánh tan cũng không có." Tân Vân Mậu ung dung thong thả giải thích, anh đột nhiên nhớ ra điều gì đó liền bất mãn cảnh báo: "Nhưng đó không phải là lý do để cô có thể chọc giận tôi!"
Mặc dù Tân Vân Mậu dịch chuyển đến vườn trà nhưng anh vẫn không quên hai người đang chiến tranh lạnh.
“Tôi chọc giận anh khi nào?” Sở Trĩ Thủy nhỏ giọng phản bác, nhưng thấy anh vẫn đang canh cánh trong lòng liền nhanh chóng chuyển chủ đề: “Sao anh lại tới đây?”
Tân Vân Mậu nghe vậy thì sắc mặt liền có chút nóng lên, anh chỉ vào túi áo khoác của cô: "Đồ đã cất cũng khá tốt, thế mà còn mang theo bên người."
Sở Trĩ Thủy ý thức được liền sờ sờ túi áo khoác gần trái tim, thông qua lớp vải chạm vào một vật lạ, cô chợt nhớ ra điều gì đó liền lấy mặt dây chuyền ra. Mặt dây chuyền hình vảy màu xanh đen, là thứ mà anh dùng để đáp lễ trà sữa lần trước, lúc đó nó được cô cho vào túi áo khoác.
Chiếc áo khoác này luôn được cô treo trong văn phòng, mỗi khi ra ngoài vào trời lạnh cô sẽ mặc.
Ba con yêu quái không ngờ thanh niên đẹp trai mặc đồ đen kia không cần ra tay mà chỉ dùng một chiếc dù xanh đen đã có thể đẩy lui yêu khí mạnh mẽ.
"Dù Long Cốt! Là dù Long Cốt!" Kiến thức của ông lão râu trắng rất rộng, lúc này lông tơ của ông đã dựng đứng cả lên, kinh ngạc nói: "Cậu ta là..."
Ngọn lửa đen xuyên qua không trung bắn tung tóe trên người bọn họ, chỉ nghe thấy một tiếng thét chói tai, tên gầy da đen cùng tên mập da vàng đã đau đớn tột độ ngã xuống đất.
Tân Vân Mậu không có thời gian bận tâm đến ba người đang hoảng sợ kia, anh nhìn Sở Trĩ Thủy từ trên xuống dưới một lần, sau đó nhẹ nhàng búng tay một cái, quần áo bị dính bùn liền trở nên sạch sẽ. Lúc này anh mới rảnh đi tìm đẩu sỏ gây tội.
Sắc mặt Sở Trĩ Thủy tái nhợt, vẫn còn đang bàng hoàng, cô cảm thấy vải trên người mình trở nên khô ráo và ấm áp đang dán vào cánh tay lạnh lẽo của cô, ngay cả ống quần dính đầy bùn cũng trở nên sạch sẽ, nỗi hoảng sợ trong lòng cuối cùng cũng rơi vào lớp bông mềm mại. Tuy nhiên, lúc cô vẫn chưa hoàn toàn lấy lại tinh thần đã bị cảnh tượng tiếp theo làm cho kinh ngạc.
Yêu khí của ba con yêu quái đã bị một chiêu thức đánh tan và thay thế bằng yêu khí màu đen.
Yêu xích màu đen trực tiếp đem tên mập da vàng gần nhất kéo đến đây, tên mập da vàng liều mạng giãy giụa để lại trên mặt đất vài vết bùn, sau đó không chút tôn nghiêm nằm sấp trước mặt Tân Vân Mậu.
“Thần quân tha mạng! Thần quân tha mạng!” Tên mập da vàng đau khổ cầu xin, hai tay chống trên mặt đất cố gắng xoay người đứng dậy.
Tên gầy da đen ở bên cạnh cũng giúp đỡ nói: "Thần quân, đây chỉ là hiểu lầm..."
“Hiểu lầm?” Tân Vân Mậu thờ ơ khi nghe lời này, gương mặt anh lạnh như băng, trực tiếp giơ một chân đạp lên cánh tay phải của tên mập, sau đó lập tức hung hăng giẫm mạnh xuống, giễu cợt nói: “Bắt nạt con người không có yêu khí có cảm thấy thành tựu không?"
Tiếng kêu tê tâm liệt phế vang lên, kèm theo đó là một tiếng răng rắc rõ ràng!
Lực của một đạp này hoàn toàn không chút lưu tình, trực tiếp bẻ gãy cánh tay của người đàn ông. Cánh tay yếu ớt trượt ra khỏi ống tay áo, bên trong ống tay áo có một đoạn teo lại, tạo thành một góc độ kỳ lạ và đáng sợ, giống như cơ thể và cánh tay phải của tên mập hoàn toàn tách rời.
"Cánh tay... cánh tay của anh ta..." Sở Trĩ Thủy gần như không nói nên lời, cô đã sợ tới mức hồn bay phách lạc: "Rớt...Rớt xuống."
Tân Vân Mậu nghe giọng điệu bất an của cô liền khó hiểu quay đầu nhìn lại: "Đúng vậy, làm sao?"
Sở Trĩ Thủy: "Nó rơi thẳng xuống!"
Da đầu cô bây giờ đang tê rần hoàn toàn không hiểu được sự thờ ơ của anh. Cánh tay bị gãy xương ít nhiều gì vẫn còn dính vào da thịt, nhưng hình ảnh cánh tay bị chặt đứt bằng một giẫm là cảnh tượng kinh khủng như thế nào chứ!?
Tân Vân Mậu thấy cô hoảng sợ đến nỗi bắp chân đều run lên liền yên lặng suy nghĩ vài giây, sau đó lộ ra một nụ cười nhạt: "Suýt nữa tôi đã quên mất tuổi của cô. Nếu thật sự phải tính thì cô chỉ là một đứa trẻ, nên đi học mẫu giáo."
Dù sao thì năm nay Sở Trĩ Thủy chỉ mới hai mươi lăm tuổi, ở trước mặt bất kỳ yêu quái nào đều chỉ là một bạn nhỏ.
Sở Trĩ Thủy sửng sốt, không thể tin được nói: "Hôm đó anh đã nghe được..."
Hôm đó lúc cô nói chuyện với Kim Du đã đã nói rằng chiến tranh lạnh của anh là một trò con nít, không ngờ rằng thật sự bị đương sự nghe thấy.
Ngay khi dù Long Cốt được bung ra, yêu khí liền cạn kiệt, ngay cả mưa phùn cũng ngừng lại. Một tay Tân Vân Mậu đút vào túi, tay kia kẹp dù, thản nhiên đá vào tên mập, lạnh lùng nói: "Thu cánh tay của ngươi lại, không được để thấy máu, quá đáng sợ."
Tên mập da vàng sợ chết khiếp nhặt cánh tay lên: "Vâng, vâng!"
Tên gầy da đen gượng gạo nịnh nọt: "Thần quân đừng nói giỡn mà, sao ngài có thể bị dọa sợ được?"
“Ý tôi là dọa người, không phải dọa tôi.” Tân Vân Mậu nhướng mày, “Đừng để trẻ con nhìn thấy những cảnh máu me bạo lực.”
Tên gầy đen trầm ngâm nhìn Sở Trĩ Thủy, người này chắc chắn là nhân loại duy nhất ở đây.
Tên béo da vàng nhặt cánh tay bị đứt lìa của mình lên răng rắc một tiếng gắn lại, giống như anh ta đang ghép một món đồ chơi bằng gỗ. Lần đầu tiên anh ta vẫn chưa gắn ổn, liền lúng túng điều chỉnh vị trí, cuối cùng mất kiên nhẫn mà tháo ra lắp lại lần nữa.
Sở Trĩ Thủy sợ tới mức che miệng không nói nên lời, luôn cảm thấy cảnh tượng này giống như một bộ phim kinh dị. Cô đặc biệt sợ quỷ, bởi vì quỷ nằm ngoài khả năng nhận thức bình thường, mà cảnh tượng trước mắt cô rõ ràng là không hợp với lẽ thường.
Tân Vân Mậu nhìn gương mặt không còn chút máu của cô, sững sờ nói: "Sao cô càng sợ hãi vậy?"
“Chuyện này hợp lý sao?” Sở Trĩ Thủy chỉ vào cánh tay tên mập da vàng, ngay cả ngón tay trắng nõn cũng run lên, chất vấn nói: “Chuyện này không hợp lý—”
Tân Vân Mậu cau mày nhìn về phía tên mập, chỉ thiếu viết hai chữ bất mãn lên mặt.
"Không có máu! Thật sự không có máu!" Tên mập sợ chọc giận đại yêu liền giơ hai tay ra hiệu đầu hàng, sau đó vội vàng nhìn về phía Sở Trĩ Thủy, kinh hãi đan xen hứa hẹn, "Đây chính là chế độ dành cho thanh thiếu niên mà loài người các cô nói. Tôi đảm bảo không hề có cảnh máu me, cho dù có cũng không phải màu đỏ và sẽ không có cảnh bạo lực đẫm máu!"
Tên gầy da đen: "Thật sự không có cách nào sửa lại được! Hãy cho những yêu quái thành niên như chúng tôi một chút không gian tự do đi mà!"
"..."
Không gian tự do này là gì?
Các người có thể tự do gỡ cánh tay ra nhưng lại hoàn toàn phá hủy nhận thức y học thông thường của con người!
Tân Vân Mậu giải thích: "Bản thể của anh ta là củ gừng, mấy con yêu quái thân rễ đều như thế này. Gãy tay gãy chân là chuyện bình thường, không phải là vấn đề gì lớn."
Sau khi được anh nhắc nhở, Sở Trĩ Thủy liền cẩn thận quan sát tên mập da vàng, quả nhiên phát hiện được điểm giống nhau, thậm chí cô còn ngửi được mùi gừng cay thoang thoảng vừa mới bị nước mưa che lấp.
“Thần quân thật đúng là thông minh hiểu biết.” Tên gầy da đen nịnh nọt nói.
“Cho các người quấy rầy lại để một tên chạy mất.” Tân Vân Mậu nhìn thoáng qua hố bùn cách đó không xa, thản nhiên nói: “Để đám người Hồ Thần Thụy đuổi theo đi, đó vốn là việc của bọn họ.”
Ông già râu trắng đã không thấy đâu nữa, nơi ông ta đứng lúc nãy chỉ còn lại một cái hố bùn trông giống như bị một con nhím đào bới.
"Thần Quân nói đúng, đây vốn không phải là chuyện của ngài. Vậy bọn tôi đi trước nha..."
Tên gầy da đen và tên béo da vàng rón rén bỏ đi, nhưng chưa bước được hai bước đã bị hai sợi yêu xích quấn lấy kéo trở về chỗ cũ.
Tân Vân Mậu đột nhiên duỗi tay kéo hai con yêu quái lại, thờ ơ nói: "Ai nói các người có thể rời đi?"
Tên mập da vàng và tên gầy da đen bị trói bằng dây xích, sau đó lại bị ném sang một bên, chờ nhận thẩm vấn của cục.
Sở Trĩ Thủy không có số điện thoại của cục trưởng Hồ nên cô không biết loại chuyện này phải gọi cho ai, vì vậy cô chỉ có thể liên lạc với Hồng Hi Minh và Kim Du. Hồng Hi Minh vô cùng ngạc nhiên khi biết tin vườn trà bị yêu quái tấn công, một bên dùng lời lẽ tốt đẹp để an ủi Sở Trĩ Thủy, một bên hứa sẽ nhanh chóng liên lạc với cục quan sát và cục trưởng Hồ, kêu cô đừng quá sợ hãi, những chuyện kế tiếp hãy giao cục giải quyết.
Kim Du càng tự trách bản thân, vội vàng nói: "Đáng ra hôm nay tôi nên đi với cô mới phải, bây giờ tôi sẽ chạy đến đó liền..."
“Không sao đâu, bây giờ đã kết thúc rồi. Cô đặc biệt đến đây một chuyến sẽ rất mệt mỏi.” Sở Trĩ Thủy nghĩ rằng Kim Du ban ngày còn phải ra ngoài làm việc, nếu bây giờ đối phương đến đây sẽ quá tải công việc mất.
"Không mệt không mệt, cô ở vườn trà chờ tôi, tôi sẽ tới ngay!"
Tân Vân Mậu không vui mà chậc một tiếng, anh rất muốn nói rằng dù Kim Du có đến đây cũng vô dụng, anh không tin con cá đó có thể đánh một lúc ba con, nhưng cuối cùng vẫn kìm nén không mở miệng.
Sau khi Sở Trĩ Thủy trải qua một phen hỏi han ân cần của Hồng Hi Minh và Kim Du, hiện tại cô mới có thể miễn cưỡng bình tĩnh một chút. Có điều trong lòng cô vẫn còn bất an, suy nghĩ hỗn loạn, cô còn chưa thoát khỏi được tình cảnh nguy hiểm lúc nãy, chỉ có thể hoang mang lo sợ đứng ở một bên vườn trà.
Tân Vân Mậu thấy cô bơ phờ uể oải, như đóa hoa bị mưa làm héo, liền lẩm bẩm nói: "Chỉ có lúc này cô mới thành thật được một chút, những lời nói bình thường của cô có thể khiến tôi tức điên lên."
Sở Trĩ Thủy sững sờ: "Yêu quái cũng sẽ chết sao?"
"Nếu không phải bị đánh đến hồn phi phách tán, người bình thường sẽ không dễ dàng chết đi. Nếu cô có thể thành công phong thần giống tôi thì ngay cả cơ hội bị đánh tan cũng không có." Tân Vân Mậu ung dung thong thả giải thích, anh đột nhiên nhớ ra điều gì đó liền bất mãn cảnh báo: "Nhưng đó không phải là lý do để cô có thể chọc giận tôi!"
Mặc dù Tân Vân Mậu dịch chuyển đến vườn trà nhưng anh vẫn không quên hai người đang chiến tranh lạnh.
“Tôi chọc giận anh khi nào?” Sở Trĩ Thủy nhỏ giọng phản bác, nhưng thấy anh vẫn đang canh cánh trong lòng liền nhanh chóng chuyển chủ đề: “Sao anh lại tới đây?”
Tân Vân Mậu nghe vậy thì sắc mặt liền có chút nóng lên, anh chỉ vào túi áo khoác của cô: "Đồ đã cất cũng khá tốt, thế mà còn mang theo bên người."
Sở Trĩ Thủy ý thức được liền sờ sờ túi áo khoác gần trái tim, thông qua lớp vải chạm vào một vật lạ, cô chợt nhớ ra điều gì đó liền lấy mặt dây chuyền ra. Mặt dây chuyền hình vảy màu xanh đen, là thứ mà anh dùng để đáp lễ trà sữa lần trước, lúc đó nó được cô cho vào túi áo khoác.
Chiếc áo khoác này luôn được cô treo trong văn phòng, mỗi khi ra ngoài vào trời lạnh cô sẽ mặc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.