Tôi Muốn Lười Nhác Ở Cục Yêu Quái
Chương 55:
Giang Nguyệt Niên Niên
28/10/2023
Trong nhà, một ánh đèn nhỏ đang sáng trong phòng khách, mặc dù trên đường trở về có chuyện trì hoãn, nhưng ba mẹ vẫn chưa trở về.
Sở Trĩ Thủy rửa mặt, kiểm tra sổ sách của vườn trà một lần nữa, lúc này cô bỗng nghe thấy âm thanh ở cửa. Cô ló đầu ra khỏi phòng, chào hai người vừa trở về muộn: "Ba mẹ về rồi à?”
“Ừ.” Tạ Nghiên đang thay giày, bà sắp xếp từ ngữ, dò hỏi: “Con đã nói gì với Tôn Sao vậy?”
Lưu Kha Mĩ đã sắp xếp Tôn Sao đi tiễn người nhưng anh ta lại quay trở về với vận tốc ánh sáng, sau khi ngồi xuống sắc mặt cũng vô cùng khó chịu. Đương nhiên là Lưu Kha Mĩ liên tục dò hỏi, hai mẹ con họ khẽ thì thầm, sau khi nói chuyện không bao lâu họ liền oán trách, lời trong lời ngoài đều là lên án Sở Trĩ Thủy.
Sở Trĩ Thủy vui mừng khôn xiết vô cùng quan tâm nói: "Tôn Sao đã nói gì với cha mẹ vậy?"
Sở Tiêu Hạ xua tay: "Được rồi, đừng nhắc tới nữa, nói cho con nó biết làm gì."
"Ba nói đi, con muốn nghe mà."
Tạ Nghiên thở dài, khéo léo nói: "Tôn Sao không nói gì, chủ yếu là Lưu Kha Mĩ nói rằng con kiêu căng ngạo mạn, không thể cứ thế này được."
"Đó không phải là do Tôn Sao mách lẻo với mẹ anh ta, anh ta đã làm như vậy từ khi còn nhỏ rồi." Sở Trĩ Thủy cười: “Dì Lưu nói chuyện làm sao lại khách sáo như vậy được, chắc là trong lòng bà ấy đã trực tiếp mắng con không biết điều, con trai quý của bà ấy quá là xứng với con rồi, một tháng kiếm được có hai ba ngàn tệ mà con còn chọn lựa cái gì nữa?"
Thoạt nhìn Lưu Kha Mĩ rất nhiệt tình nhưng một khi không hợp với lòng bà ấy, bà ấy sẽ âm dương quái khí* với người khác, nói rằng Sở Trĩ Thủy không tự hiểu lấy mình, lúc trước thi đậu vào Đại học Ngân Hải thì trâu bò* thật đó, nhưng phong thuỷ luân chuyển liên tục, chớ khinh thiếu niên nghèo, bây giờ cô làm ở Cục quan sát cũng khó tránh những chuyện liên quan đến tiền.
*Tính tình cổ quái, làm cho người ta không biết đâu mà đoán định
* giỏi, tài năng, kinh khủng
“Không nói trực tiếp nhưng ý tứ cũng đại khái là như vậy.” Tạ Nghiên yếu ớt nói: “Bà ấy là người nhiều chuyện, có thể không quá hai ngày, sẽ đi khắp nơi để nói xấu con.”
Sở Trĩ Thủy vỗ tay: "Diễn đi, để cho bà ấy diễn, con sẽ đợi bà ấy đi nói khắp nơi."
"Con còn vui à?"
"Tất nhiên là con rất vui, để bà ấy ra ngoài tuyên truyền đi, sau này đừng có không có mắt mà giới thiệu đối tượng cho con. Con trở về Hòe Giang để làm việc, không phải thu lượm đống đồ nát, không cần những thứ rác rưởi gì cũng nhét vào tay con.”
Sở Tiêu Hạ cùng Tạ Nghiên thấy con gái cởi mở như vậy, bị lời nói của cô làm cho buồn cười, nhất thời cũng không thể tức giận được.
“Vậy nếu có điều kiện không tồi, nghe bà ấy nói chuyện sẽ hiểu lầm thì sao?”
“Dễ dàng tin tưởng như vậy, chắc là cũng không quá thông minh.” Sở Trĩ Thủy nhàn nhạt nói: “Vậy thì con sẽ lạy hai người, còn muốn đuổi con ra khỏi nhà sao?"
Tạ Nghiên xúc động nói: "Làm sao chúng ta có thể đuổi con được, con nguyện ý về nhà đã rất tốt rồi."
“Đúng vậy, ở nhà đợi cũng tốt, ba thấy xung quanh cũng không đáng tin.” Sở Tiêu Hạ tức giận nói: “Đều là những thứ chó má, không xứng với con gái của tôi!”
Cả nhà đều không nhắc đến khúc nhạc đệm ở tiệc cưới, sau khi tám chuyện hai ba câu liền thu dọn đồ đạc đi ngủ.
Thành phố Hòe Giang không phải lớn, nhưng tin tức lại lan truyền rất nhanh.
Sau đó Sở Trĩ Thủy đúng thật đã nghe một số tin đồn nhảm nhí, chỉ đơn giản là Lưu Kha Mĩ nói rằng tính cách của cô xảo quyệt lại ngạo mạn, thêm hai năm nữa thành người phụ nữ lớn tuổi mới biết lợi hại. Tuy nhiên, những người quen ở Hoài Giang cũng biết về những chuyện không hay của Tôn Sao, họ cười nhạo Lưu Kha Mĩ vì không ăn được nho thì nói nho xanh, thậm chí lúc bọn họ gặp Sở Trĩ Thủy còn nói vài câu an ủi.
Người ngoài khen hay chê, Sở Trĩ Thủy đều không thèm quan tâm, những nơi nhỏ đều là như vậy, mọi người chắc chắn sẽ khuyên cô, đối với Lưu Kha Mĩ liền phụ họa theo, đó chỉ là đề tài tiêu khiển lúc rảnh rỗi thôi.
Cô đột nhiên chọc đến một nhà chó điên, tâm trạng cũng không tốt, dứt khoát tìm Hồ cục phê duyệt, thông báo tăng thêm tiền lương từ tháng này.
Không phải Tôn Sao kiếm được 5.000 tệ một tháng sao?
Vậy thì cô sẽ tăng thêm 100%, tháng này cô sẽ tăng 8.000 trước rồi nói sau!
Tin tức này đã gây chấn động ở Cục quan sát Hòe Giang, trong Cục tự nhiên lại có người được tăng tiền lương, hơn nữa lần đầu tiên tăng lại chính là gấp đôi, điều này khiến cho đám yêu quái thấy chấn động. Sở Trĩ Thủy còn chưa có biết hết yêu quái trong cục Cục quan sát thì thanh danh bộ phận phát triển kinh tế đã truyền xa trước.
Trong văn phòng, Kim Du kiểm tra tài khoản hết lần này đến lần khác, cứ sợ đọc nhầm con số tiền lương, cô ấy kích động đến nước mắt lưng tròng: "Trời ơi, tôi nhặt được hai tháng tiền lương!"
Sở Trĩ Thủy sửa lại cho đúng: "Cái gì mà nhặt được chứ? Đó là những gì chúng ta đã phải trả bằng sức lao động, dựa vào từ việc chăm chỉ làm việc kiếm được."
Kim Du lắc đầu như trống bỏi: "Không không không, tôi đã làm việc vất vả cần cù nhiều năm trong Cục như vậy, nhưng hầu hết lao động tôi cũng không kiếm được nhiều tiền như vậy."
Sở Trĩ Thủy: "..." Những lời này thảm thiết đến mức làm người khác rớt nước mắt.
"Nhưng không phải nói là khi nào kế hoạch hoàn hảo rồi mới tăng lương sao? Còn nói cuối năm tăng lương sẽ thích hợp hơn nữa mà?" Kim Du thắc mắc: "Tại sao bây giờ mới tăng một chút đã tăng gấp đôi?"
Tài chính của việc kinh doanh vườn trà dần dần phục hồi, trong tài khoản quả thật có tiền, nhưng Sở Trĩ Thủy lại tăng lương lớn như vậy lớn. Thứ nhất là dành kinh phí để nghiên cứu phát minh, hai là muốn tăng lương thì phải đi từng bước, tốt nhất là tăng nhẹ hàng tháng, cuối năm lại tăng thêm một khoản lớn, để cho nhóm công nhân viên chức trong Cục có một năm tốt lành.
"Công việc vườn trà rất nhanh sẽ kết thúc, chia sẻ hạnh phúc với mọi người, cũng không phải tháng nào tôi cũng tăng." Sở Trĩ Thủy thẳng thắn: “Hơn nữa tâm trạng của tôi không tốt, nghĩ muốn khen thưởng bản thân một chút.”
Có tiền cũng khó mua sự vui vẻ của cô, nhưng tức giận thì không thể để nghẹn trong lòng được.
Kim Du hơi mở to mắt, cẩn thận nói: "Vậy thì từ giờ trở đi tâm trạng của cô có thể thường xuyên không tốt không?"
"?"
Kim Du rụt rè thảo luận: "... Còn không tâm trạng không tốt thì phát lương trước hạn cũng được."
"Được rồi, làm việc cho tốt đi, kiếm tiền thật tốt, sau này còn có thành tích, tranh thủ sớm ngày nộp thuế, xây dựng tổ quốc." Sở Trĩ Thủy không nhịn được mà xoa đầu Kim Du: "Bây giờ mới tính thu nhập cả năm, cũng chưa đến lúc nộp thuế, lúc này mới đến đâu chứ?"
Kim Du lòng đầy chờ đợi, thành khẩn nói: “Vậy hy vọng tổ quốc làm cho tôi sớm ngày có cơ hội xây dựng nó.”
Thành tích của Cục quan sát Hòe Giang là một bất ngờ lớn, nhân viên tài chính cưng chiều bộ phận phát triển kinh tế lên tận trời, lại còn sắp đến một chuyện lớn kỳ diệu khác. Kim Du đi qua chỗ tài chính xử lý chút việc, đương nhiên phải trải qua thủ tục quanh co phức tạp, bây giờ còn chưa ra khỏi cửa thì tờ đơn đã được đưa đến đây.
Yêu quái tài chính đặc biệt đi vào tầng ba, các cô nhẹ nhàng gõ lên cửa phòng bộ phận phát triển kinh tế hai cái, dịu dàng nói: “Trưởng khoa Sở, giấy tờ của cô đã được đóng dấu và để ở đây.”
“Được rồi, cảm ơn cô.” Sở Trĩ Thủy sửng sốt: “Còn làm phiền các cô lên đây nữa, kêu tôi xuống lấy là được rồi.”
“Trưởng khoa Sở đừng khách sáo, không phiền một chút nào hết!”
Đã đến giờ nghỉ trưa, Sở Trĩ Thủy cùng nhóm nữ yêu quái đùa giỡn hai câu, lâu lâu lại vang lên tiếng cười như tiếng chuông bạc, theo gió bay đến căn phòng cách vách.
Trong hành lang, Ngô Thường Cung đứng dựa vào cửa, nghe thấy âm thanh cười đùa vui vẻ, trong lòng thật sự khó chịu. Nhóm nữ yêu quái phòng tài chính từ trước đến nay luôn đanh đá, lúc thật sự nổi giận còn dám đánh nhau với bộ phận quan sát, làm gì có lúc nào cười đến run cả người rồi vây quanh người khác như vậy chứ?
“Trưởng khoa thì có là cái thá gì chứ? Một mình mà còn muốn kết bạn cái gì?” Ngô Thường Cung ngữ khí chanh chua, anh ta chớp mắt nhìn thấy Hạ Thọ Quý trên lầu, vội vàng ngăn lại sự khó chịu cáo trạng trước: “Hạ lão, ông đến thật đúng lúc.”
Hạ Thọ Quý bị ngăn cản, ông chậm rãi dừng lại, biểu cảm ngơ ra.
“Ngài nhìn một cái đi, người mới tới này chính là không để ngài trong mắt.” Ngô Thường Cung làm mặt quỷ với phòng phát triển kinh tế, vừa lúc bên kia phát ra một trận cười vang, cũng không biết Sở Trĩ Thủy nói cái gì, làm cho nhóm nữ yêu quái vui vẻ đến như thế.
“Cái gì ——” Hạ Thọ Quý kéo dài lời nói, ông nghễnh ngãng mà thò đầu qua, chậm nửa nhịp nói: “Người mới tới làm tôi yên tâm?”
“Không phải, ý tôi là Sở Trĩ Thủy, luôn sai sử phòng tài chính, nhất định không thể để tiếp tục như thế này được!” Ngô Thường Cung sốt ruột nói: “Ngài đến quản đi, đều là người của ngài mà lại vây quanh cô ấy như vậy!”
Hạ Thọ Quý hoảng hốt: “À —— Sở trưởng khoa định sẽ tiếp tục như thế này!”
Ngô Thường Cung: “…”
“Già rồi già rồi, lỗ tai không tốt.” Hạ Thọ Quý nói xong liền tiếp tục leo lên cầu thang, chắc là phải lên tầng bốn làm việc.
“Chết tiệt, con rùa già lại giở trò giả ngu với mình, rắn chuột một ổ, cùng một giuộc.” Ngô Thường Cung đột ngột thay đổi sửa miệng: “Họ là đồng bọn, cùng một giuộc!”
Ngưu Sĩ đang ngồi ở bộ phận hậu cần, nghe thấy anh ta nói thầm liền phiền lòng: “Đừng lải nhải nữa, lát nữa bị nghe thấy thì tháng sau anh sẽ không có lương đấy.”
Ngô Thường Cung thức thời lập tức ngậm miệng lại, ai cũng sẽ không bỏ qua tiền được.
Trong phòng phát triển kinh tế, Sở Trĩ Thủy đang nói chuyện phiếm với nhóm nữ yêu quái, chợt nghe thấy một trận tiếng đập cửa theo quy luật, nhìn lên liền nhìn thấy Miêu Lịch. Hôm nay anh ta không mặc áo trấn yêu, đôi mắt màu vàng kim, có vẻ rất nhàn rỗi, bây giờ lại cười nhạt phất tay.
“Miêu Xử…” Vẻ mặt của nhóm yêu nữ tài chính hơi thay đổi, cơ thể đột nhiên trở nên căng thẳng, sợ hãi đến không nói nên lời, vẫn có chút kháng cự.
Kim Du thậm chí còn hoảng đến mức run tay, cô ấy cảm nhận được hơi thở của kẻ thù, bắt đầu điên cuồng lấp bấp nói: “Tôi, tôi đi ra ngoài xử lý một chút!”
“Chúng tôi đi cùng với Kim Du!”
Trong lúc nhất thời, trong phòng vang lên một tiếng làm chim chóc và dã thú rời đi, chỉ còn lại một người Sở Trĩ Thủy, còn có Miêu Lịch. Lần gần đây nhất cô gặp phải tình huống mà lũ yêu quái tránh còn không kịp, vẫn là phát sinh ở trên người tên đại yêu quái ngàn năm kia.
Sở Trĩ Thủy không giải thích được vì sao các yêu quái khác lại rời đi, cô bị bắt một mình ứng phó tình huống này, ôn nhu nói: “Miêu Xử lên sân khấu quả nhiên không giống những người khác.”
“Trước kia vì phê duyệt đơn xin, dùng một chút thủ đoạn, không phải muốn dọa các cô ấy đâu.” Miêu Lịch theo bản năng cào mặt, anh ta mang theo vẻ giảo hoạt của hồ ly, nghiêng đầu nói: “Không dọa cô chạy là được.”
Sở Trĩ Thủy cười pha trò.
“Hai ngày này rất ít khi gặp được cô?” Miêu Lịch chớp mắt: “Trước kia còn có thể chạm mặt một lần.”
Sở Trĩ Thủy chột dạ nghiêng đầu, khô cằn nói: “Gần đây đại khái là bận rộn công việc bên vườn trà kia, có đôi khi buổi sáng không ở trong Cục.”
Miêu Lịch cười tủm tỉm: “Thì ra là thế, tôi đây liền an tâm rồi, còn nghĩ rằng cô đang trốn tránh tôi.”
“…”
Gia hỏa này, nhạy bén là kỹ năng thiên phú của động vật thuộc họ mèo đi, quan sát chỗ mèo yêu quả thực là cảnh sát trưởng Mèo Đen!
Sở Trĩ Thủy đối mặt với đôi mắt vàng của anh ta như thể nhìn thấy được mọi thứ, như đang ngồi trong đống lửa, căn bản là không có cách nào trả lời. Trước kia cô thường chơi với con mèo đen mỗi ngày, nhưng từ khi biết được bộ mặt thật của con mèo đen, cô không có cách nào nhìn thẳng vào đoạn ký ức đáng xấu hổ này nữa, trăm phương nghìn kế ngăn cản Miêu Lịch.
Miêu Lịch dường như nhìn thấu sự bối rối của cô, anh ta mất mát cụp mắt, khó hiểu nói: “Vì sao đột nhiên lại như vậy? Tôi làm sai cái gì sao?”
“Không.” Sở Trĩ Thủy vội nói: “Miêu Xử không có làm sai bất luận việc gì…”
“Vậy vì sao trốn tránh tôi, lại còn nói chuyện khách khí như vậy nưa3?”
“… Tôi chỉ là có chút không thích ứng kịp thôi.”
Sở Trĩ Thủy bị hỏi đến da đầu tê dại, cô cảm thấy chính mình giống tra nữ, đại khái không thể nói trước kia anh ta là một con mèo mềm mại mới nhịn không được sờ, bây giờ tưởng tượng đến anh ta sẽ biến thành một người đàn ông liền cảm thấy đần độn vô vị, bước vào thời kỳ của một hiền giả, thậm chí hận không thể xóa bỏ cuộc gặp gỡ xấu hổ.
Mèo vẫn nên luôn là mèo, vì sao một hai phải biến thành hình dáng con người?
Chính là meo meo mới dễ thương!
Sở Trĩ Thủy đau lòng đến cạn máu.
“Không thích ứng?”
“Ừ.”
“Đúng rồi, trước kia không phải gặp cô như vậy.” Miêu Lịch như suy tư gì: “Vậy thì sao?”
Vừa dứt lời, một đôi tai mèo mềm mại liền xuất hiện trên tóc Miêu Lịch, một cái đuôi đen đung đưa một cách lười biếng, so với cái đuôi khi còn là mèo thì dài hơn một chút. Anh lộ ra toàn bộ bản thể, đôi đồng tử vàng kim sáng ngời có thần, ngoan ngoãn nhìn cô chằm chằm.
Sở Trĩ Thủy rửa mặt, kiểm tra sổ sách của vườn trà một lần nữa, lúc này cô bỗng nghe thấy âm thanh ở cửa. Cô ló đầu ra khỏi phòng, chào hai người vừa trở về muộn: "Ba mẹ về rồi à?”
“Ừ.” Tạ Nghiên đang thay giày, bà sắp xếp từ ngữ, dò hỏi: “Con đã nói gì với Tôn Sao vậy?”
Lưu Kha Mĩ đã sắp xếp Tôn Sao đi tiễn người nhưng anh ta lại quay trở về với vận tốc ánh sáng, sau khi ngồi xuống sắc mặt cũng vô cùng khó chịu. Đương nhiên là Lưu Kha Mĩ liên tục dò hỏi, hai mẹ con họ khẽ thì thầm, sau khi nói chuyện không bao lâu họ liền oán trách, lời trong lời ngoài đều là lên án Sở Trĩ Thủy.
Sở Trĩ Thủy vui mừng khôn xiết vô cùng quan tâm nói: "Tôn Sao đã nói gì với cha mẹ vậy?"
Sở Tiêu Hạ xua tay: "Được rồi, đừng nhắc tới nữa, nói cho con nó biết làm gì."
"Ba nói đi, con muốn nghe mà."
Tạ Nghiên thở dài, khéo léo nói: "Tôn Sao không nói gì, chủ yếu là Lưu Kha Mĩ nói rằng con kiêu căng ngạo mạn, không thể cứ thế này được."
"Đó không phải là do Tôn Sao mách lẻo với mẹ anh ta, anh ta đã làm như vậy từ khi còn nhỏ rồi." Sở Trĩ Thủy cười: “Dì Lưu nói chuyện làm sao lại khách sáo như vậy được, chắc là trong lòng bà ấy đã trực tiếp mắng con không biết điều, con trai quý của bà ấy quá là xứng với con rồi, một tháng kiếm được có hai ba ngàn tệ mà con còn chọn lựa cái gì nữa?"
Thoạt nhìn Lưu Kha Mĩ rất nhiệt tình nhưng một khi không hợp với lòng bà ấy, bà ấy sẽ âm dương quái khí* với người khác, nói rằng Sở Trĩ Thủy không tự hiểu lấy mình, lúc trước thi đậu vào Đại học Ngân Hải thì trâu bò* thật đó, nhưng phong thuỷ luân chuyển liên tục, chớ khinh thiếu niên nghèo, bây giờ cô làm ở Cục quan sát cũng khó tránh những chuyện liên quan đến tiền.
*Tính tình cổ quái, làm cho người ta không biết đâu mà đoán định
* giỏi, tài năng, kinh khủng
“Không nói trực tiếp nhưng ý tứ cũng đại khái là như vậy.” Tạ Nghiên yếu ớt nói: “Bà ấy là người nhiều chuyện, có thể không quá hai ngày, sẽ đi khắp nơi để nói xấu con.”
Sở Trĩ Thủy vỗ tay: "Diễn đi, để cho bà ấy diễn, con sẽ đợi bà ấy đi nói khắp nơi."
"Con còn vui à?"
"Tất nhiên là con rất vui, để bà ấy ra ngoài tuyên truyền đi, sau này đừng có không có mắt mà giới thiệu đối tượng cho con. Con trở về Hòe Giang để làm việc, không phải thu lượm đống đồ nát, không cần những thứ rác rưởi gì cũng nhét vào tay con.”
Sở Tiêu Hạ cùng Tạ Nghiên thấy con gái cởi mở như vậy, bị lời nói của cô làm cho buồn cười, nhất thời cũng không thể tức giận được.
“Vậy nếu có điều kiện không tồi, nghe bà ấy nói chuyện sẽ hiểu lầm thì sao?”
“Dễ dàng tin tưởng như vậy, chắc là cũng không quá thông minh.” Sở Trĩ Thủy nhàn nhạt nói: “Vậy thì con sẽ lạy hai người, còn muốn đuổi con ra khỏi nhà sao?"
Tạ Nghiên xúc động nói: "Làm sao chúng ta có thể đuổi con được, con nguyện ý về nhà đã rất tốt rồi."
“Đúng vậy, ở nhà đợi cũng tốt, ba thấy xung quanh cũng không đáng tin.” Sở Tiêu Hạ tức giận nói: “Đều là những thứ chó má, không xứng với con gái của tôi!”
Cả nhà đều không nhắc đến khúc nhạc đệm ở tiệc cưới, sau khi tám chuyện hai ba câu liền thu dọn đồ đạc đi ngủ.
Thành phố Hòe Giang không phải lớn, nhưng tin tức lại lan truyền rất nhanh.
Sau đó Sở Trĩ Thủy đúng thật đã nghe một số tin đồn nhảm nhí, chỉ đơn giản là Lưu Kha Mĩ nói rằng tính cách của cô xảo quyệt lại ngạo mạn, thêm hai năm nữa thành người phụ nữ lớn tuổi mới biết lợi hại. Tuy nhiên, những người quen ở Hoài Giang cũng biết về những chuyện không hay của Tôn Sao, họ cười nhạo Lưu Kha Mĩ vì không ăn được nho thì nói nho xanh, thậm chí lúc bọn họ gặp Sở Trĩ Thủy còn nói vài câu an ủi.
Người ngoài khen hay chê, Sở Trĩ Thủy đều không thèm quan tâm, những nơi nhỏ đều là như vậy, mọi người chắc chắn sẽ khuyên cô, đối với Lưu Kha Mĩ liền phụ họa theo, đó chỉ là đề tài tiêu khiển lúc rảnh rỗi thôi.
Cô đột nhiên chọc đến một nhà chó điên, tâm trạng cũng không tốt, dứt khoát tìm Hồ cục phê duyệt, thông báo tăng thêm tiền lương từ tháng này.
Không phải Tôn Sao kiếm được 5.000 tệ một tháng sao?
Vậy thì cô sẽ tăng thêm 100%, tháng này cô sẽ tăng 8.000 trước rồi nói sau!
Tin tức này đã gây chấn động ở Cục quan sát Hòe Giang, trong Cục tự nhiên lại có người được tăng tiền lương, hơn nữa lần đầu tiên tăng lại chính là gấp đôi, điều này khiến cho đám yêu quái thấy chấn động. Sở Trĩ Thủy còn chưa có biết hết yêu quái trong cục Cục quan sát thì thanh danh bộ phận phát triển kinh tế đã truyền xa trước.
Trong văn phòng, Kim Du kiểm tra tài khoản hết lần này đến lần khác, cứ sợ đọc nhầm con số tiền lương, cô ấy kích động đến nước mắt lưng tròng: "Trời ơi, tôi nhặt được hai tháng tiền lương!"
Sở Trĩ Thủy sửa lại cho đúng: "Cái gì mà nhặt được chứ? Đó là những gì chúng ta đã phải trả bằng sức lao động, dựa vào từ việc chăm chỉ làm việc kiếm được."
Kim Du lắc đầu như trống bỏi: "Không không không, tôi đã làm việc vất vả cần cù nhiều năm trong Cục như vậy, nhưng hầu hết lao động tôi cũng không kiếm được nhiều tiền như vậy."
Sở Trĩ Thủy: "..." Những lời này thảm thiết đến mức làm người khác rớt nước mắt.
"Nhưng không phải nói là khi nào kế hoạch hoàn hảo rồi mới tăng lương sao? Còn nói cuối năm tăng lương sẽ thích hợp hơn nữa mà?" Kim Du thắc mắc: "Tại sao bây giờ mới tăng một chút đã tăng gấp đôi?"
Tài chính của việc kinh doanh vườn trà dần dần phục hồi, trong tài khoản quả thật có tiền, nhưng Sở Trĩ Thủy lại tăng lương lớn như vậy lớn. Thứ nhất là dành kinh phí để nghiên cứu phát minh, hai là muốn tăng lương thì phải đi từng bước, tốt nhất là tăng nhẹ hàng tháng, cuối năm lại tăng thêm một khoản lớn, để cho nhóm công nhân viên chức trong Cục có một năm tốt lành.
"Công việc vườn trà rất nhanh sẽ kết thúc, chia sẻ hạnh phúc với mọi người, cũng không phải tháng nào tôi cũng tăng." Sở Trĩ Thủy thẳng thắn: “Hơn nữa tâm trạng của tôi không tốt, nghĩ muốn khen thưởng bản thân một chút.”
Có tiền cũng khó mua sự vui vẻ của cô, nhưng tức giận thì không thể để nghẹn trong lòng được.
Kim Du hơi mở to mắt, cẩn thận nói: "Vậy thì từ giờ trở đi tâm trạng của cô có thể thường xuyên không tốt không?"
"?"
Kim Du rụt rè thảo luận: "... Còn không tâm trạng không tốt thì phát lương trước hạn cũng được."
"Được rồi, làm việc cho tốt đi, kiếm tiền thật tốt, sau này còn có thành tích, tranh thủ sớm ngày nộp thuế, xây dựng tổ quốc." Sở Trĩ Thủy không nhịn được mà xoa đầu Kim Du: "Bây giờ mới tính thu nhập cả năm, cũng chưa đến lúc nộp thuế, lúc này mới đến đâu chứ?"
Kim Du lòng đầy chờ đợi, thành khẩn nói: “Vậy hy vọng tổ quốc làm cho tôi sớm ngày có cơ hội xây dựng nó.”
Thành tích của Cục quan sát Hòe Giang là một bất ngờ lớn, nhân viên tài chính cưng chiều bộ phận phát triển kinh tế lên tận trời, lại còn sắp đến một chuyện lớn kỳ diệu khác. Kim Du đi qua chỗ tài chính xử lý chút việc, đương nhiên phải trải qua thủ tục quanh co phức tạp, bây giờ còn chưa ra khỏi cửa thì tờ đơn đã được đưa đến đây.
Yêu quái tài chính đặc biệt đi vào tầng ba, các cô nhẹ nhàng gõ lên cửa phòng bộ phận phát triển kinh tế hai cái, dịu dàng nói: “Trưởng khoa Sở, giấy tờ của cô đã được đóng dấu và để ở đây.”
“Được rồi, cảm ơn cô.” Sở Trĩ Thủy sửng sốt: “Còn làm phiền các cô lên đây nữa, kêu tôi xuống lấy là được rồi.”
“Trưởng khoa Sở đừng khách sáo, không phiền một chút nào hết!”
Đã đến giờ nghỉ trưa, Sở Trĩ Thủy cùng nhóm nữ yêu quái đùa giỡn hai câu, lâu lâu lại vang lên tiếng cười như tiếng chuông bạc, theo gió bay đến căn phòng cách vách.
Trong hành lang, Ngô Thường Cung đứng dựa vào cửa, nghe thấy âm thanh cười đùa vui vẻ, trong lòng thật sự khó chịu. Nhóm nữ yêu quái phòng tài chính từ trước đến nay luôn đanh đá, lúc thật sự nổi giận còn dám đánh nhau với bộ phận quan sát, làm gì có lúc nào cười đến run cả người rồi vây quanh người khác như vậy chứ?
“Trưởng khoa thì có là cái thá gì chứ? Một mình mà còn muốn kết bạn cái gì?” Ngô Thường Cung ngữ khí chanh chua, anh ta chớp mắt nhìn thấy Hạ Thọ Quý trên lầu, vội vàng ngăn lại sự khó chịu cáo trạng trước: “Hạ lão, ông đến thật đúng lúc.”
Hạ Thọ Quý bị ngăn cản, ông chậm rãi dừng lại, biểu cảm ngơ ra.
“Ngài nhìn một cái đi, người mới tới này chính là không để ngài trong mắt.” Ngô Thường Cung làm mặt quỷ với phòng phát triển kinh tế, vừa lúc bên kia phát ra một trận cười vang, cũng không biết Sở Trĩ Thủy nói cái gì, làm cho nhóm nữ yêu quái vui vẻ đến như thế.
“Cái gì ——” Hạ Thọ Quý kéo dài lời nói, ông nghễnh ngãng mà thò đầu qua, chậm nửa nhịp nói: “Người mới tới làm tôi yên tâm?”
“Không phải, ý tôi là Sở Trĩ Thủy, luôn sai sử phòng tài chính, nhất định không thể để tiếp tục như thế này được!” Ngô Thường Cung sốt ruột nói: “Ngài đến quản đi, đều là người của ngài mà lại vây quanh cô ấy như vậy!”
Hạ Thọ Quý hoảng hốt: “À —— Sở trưởng khoa định sẽ tiếp tục như thế này!”
Ngô Thường Cung: “…”
“Già rồi già rồi, lỗ tai không tốt.” Hạ Thọ Quý nói xong liền tiếp tục leo lên cầu thang, chắc là phải lên tầng bốn làm việc.
“Chết tiệt, con rùa già lại giở trò giả ngu với mình, rắn chuột một ổ, cùng một giuộc.” Ngô Thường Cung đột ngột thay đổi sửa miệng: “Họ là đồng bọn, cùng một giuộc!”
Ngưu Sĩ đang ngồi ở bộ phận hậu cần, nghe thấy anh ta nói thầm liền phiền lòng: “Đừng lải nhải nữa, lát nữa bị nghe thấy thì tháng sau anh sẽ không có lương đấy.”
Ngô Thường Cung thức thời lập tức ngậm miệng lại, ai cũng sẽ không bỏ qua tiền được.
Trong phòng phát triển kinh tế, Sở Trĩ Thủy đang nói chuyện phiếm với nhóm nữ yêu quái, chợt nghe thấy một trận tiếng đập cửa theo quy luật, nhìn lên liền nhìn thấy Miêu Lịch. Hôm nay anh ta không mặc áo trấn yêu, đôi mắt màu vàng kim, có vẻ rất nhàn rỗi, bây giờ lại cười nhạt phất tay.
“Miêu Xử…” Vẻ mặt của nhóm yêu nữ tài chính hơi thay đổi, cơ thể đột nhiên trở nên căng thẳng, sợ hãi đến không nói nên lời, vẫn có chút kháng cự.
Kim Du thậm chí còn hoảng đến mức run tay, cô ấy cảm nhận được hơi thở của kẻ thù, bắt đầu điên cuồng lấp bấp nói: “Tôi, tôi đi ra ngoài xử lý một chút!”
“Chúng tôi đi cùng với Kim Du!”
Trong lúc nhất thời, trong phòng vang lên một tiếng làm chim chóc và dã thú rời đi, chỉ còn lại một người Sở Trĩ Thủy, còn có Miêu Lịch. Lần gần đây nhất cô gặp phải tình huống mà lũ yêu quái tránh còn không kịp, vẫn là phát sinh ở trên người tên đại yêu quái ngàn năm kia.
Sở Trĩ Thủy không giải thích được vì sao các yêu quái khác lại rời đi, cô bị bắt một mình ứng phó tình huống này, ôn nhu nói: “Miêu Xử lên sân khấu quả nhiên không giống những người khác.”
“Trước kia vì phê duyệt đơn xin, dùng một chút thủ đoạn, không phải muốn dọa các cô ấy đâu.” Miêu Lịch theo bản năng cào mặt, anh ta mang theo vẻ giảo hoạt của hồ ly, nghiêng đầu nói: “Không dọa cô chạy là được.”
Sở Trĩ Thủy cười pha trò.
“Hai ngày này rất ít khi gặp được cô?” Miêu Lịch chớp mắt: “Trước kia còn có thể chạm mặt một lần.”
Sở Trĩ Thủy chột dạ nghiêng đầu, khô cằn nói: “Gần đây đại khái là bận rộn công việc bên vườn trà kia, có đôi khi buổi sáng không ở trong Cục.”
Miêu Lịch cười tủm tỉm: “Thì ra là thế, tôi đây liền an tâm rồi, còn nghĩ rằng cô đang trốn tránh tôi.”
“…”
Gia hỏa này, nhạy bén là kỹ năng thiên phú của động vật thuộc họ mèo đi, quan sát chỗ mèo yêu quả thực là cảnh sát trưởng Mèo Đen!
Sở Trĩ Thủy đối mặt với đôi mắt vàng của anh ta như thể nhìn thấy được mọi thứ, như đang ngồi trong đống lửa, căn bản là không có cách nào trả lời. Trước kia cô thường chơi với con mèo đen mỗi ngày, nhưng từ khi biết được bộ mặt thật của con mèo đen, cô không có cách nào nhìn thẳng vào đoạn ký ức đáng xấu hổ này nữa, trăm phương nghìn kế ngăn cản Miêu Lịch.
Miêu Lịch dường như nhìn thấu sự bối rối của cô, anh ta mất mát cụp mắt, khó hiểu nói: “Vì sao đột nhiên lại như vậy? Tôi làm sai cái gì sao?”
“Không.” Sở Trĩ Thủy vội nói: “Miêu Xử không có làm sai bất luận việc gì…”
“Vậy vì sao trốn tránh tôi, lại còn nói chuyện khách khí như vậy nưa3?”
“… Tôi chỉ là có chút không thích ứng kịp thôi.”
Sở Trĩ Thủy bị hỏi đến da đầu tê dại, cô cảm thấy chính mình giống tra nữ, đại khái không thể nói trước kia anh ta là một con mèo mềm mại mới nhịn không được sờ, bây giờ tưởng tượng đến anh ta sẽ biến thành một người đàn ông liền cảm thấy đần độn vô vị, bước vào thời kỳ của một hiền giả, thậm chí hận không thể xóa bỏ cuộc gặp gỡ xấu hổ.
Mèo vẫn nên luôn là mèo, vì sao một hai phải biến thành hình dáng con người?
Chính là meo meo mới dễ thương!
Sở Trĩ Thủy đau lòng đến cạn máu.
“Không thích ứng?”
“Ừ.”
“Đúng rồi, trước kia không phải gặp cô như vậy.” Miêu Lịch như suy tư gì: “Vậy thì sao?”
Vừa dứt lời, một đôi tai mèo mềm mại liền xuất hiện trên tóc Miêu Lịch, một cái đuôi đen đung đưa một cách lười biếng, so với cái đuôi khi còn là mèo thì dài hơn một chút. Anh lộ ra toàn bộ bản thể, đôi đồng tử vàng kim sáng ngời có thần, ngoan ngoãn nhìn cô chằm chằm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.